Chương 69
Vũ Khúc
02/03/2024
Tài biết rằng Brian rất béo, nhưng cái sự béo trong trí nhớ của hắn với thực tế hiện tại vẫn hết sức khác biệt.
Chỉ sáu tháng không gặp mà Brian đã nặng thêm một trăm cân, tổng khối lượng của nó bây giờ là hai trăm cân.
Hai trăm cân thì đi đứng như thế nào? Đi thì vẫn đi được, vì xương cốt của Brian rất khỏe, nhưng mỗi lần di chuyển sẽ tạo thành một cơn gió có thể thổi bay tờ giấy đặt trên bàn.
Lúc Brian ục ịch bước vào cả đám tưởng đang có động đất. Căn phòng cứ rung rinh theo mỗi bước chân.
- Xin chào người anh em.
Brian nói và tiến đến ôm hôn Tài.
Tài nhận ra rằng không gian xung quanh mình trở nên tối om. Nguyên nhân là vì cơ thể khổng lồ của Brian đã che mất ánh sáng đèn điện.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Brian lại có thể to lớn đến như vậy. Trước đây nó gầy tong teo, vậy mà vừa dư dả một cái đã phát tướng như con lợn.
Bảo béo như lợn là hơi xúc phạm Brian, phải béo như voi, thậm chí như cá voi mới đúng.
Cái ôm của Brian làm Tài suýt chết ngạt.
- Buông tao ra mau.
Nếu Brian ôm lâu thêm chút nữa chắc Tài phải gọi Tứ Đại Chiến Tướng giải cứu.
Brian buông Tài ra và hỏi:
- Anh gọi tôi đến đây có chuyện gì?
- Brian, tao biết rằng ước mơ của mày là giết một ai đó.
- Ước mơ của tôi không phải là giết một ai đó mà là được trở thành một sát thủ thực sự.
- Chẳng phải hai chuyện đó giống nhau sao?
- Khác nhau chứ. Tôi không muốn giết người nhưng nếu đó là nhiệm vụ của một sát thủ thì tôi sẽ nhận lời. Giết người chỉ là một yếu tố bắt buộc trong quá trình thi hành nhiệm vụ.
- Cũng giống nhau cả thôi. Tổ chức đã vì mày mà lên một chiến dịch đặc biệt. Đối tượng của chúng ta là Genesis Lincoln.
Adriel đặt bức ảnh của Genesis lên bàn.
Brian vừa nhìn thấy mục tiêu đã lắc đầu:
- Tôi không giết được thằng này. Người nó gầy thế kia cơ mà, chắc chắn sẽ chạy nhanh lắm.
- Có ai bắt mày thi chạy với nó đâu? Bọn tao sẽ giữ nó lại, mày chỉ việc giết thôi.
- Thật à?
- Đúng thế. Sau khi mày làm xong vụ này không ai có thể giễu cợt Brian "Đồ Tể" là thằng ăn hại được nữa.
Brian ôm Tài, khóc rưng rức:
- Cảm ơn người anh em.
Tài đập tay lia lịa lên vai Brian, nhưng vì cơ thể nó to quá mà thành ra đập vào hông.
- Buông ra, buông ra mau.
Brian buông Tài ra, nhìn quanh phòng:
- Có ghế ngồi không? Đứng lâu mỏi chân quá.
Abraham mang đến cho nó một cái ghế khá lớn. Brian vừa ngồi xuống cái ghế đã gãy nát.
Sáu người đàn ông khỏe mạnh phải dùng hết sức mới vần được nó đứng dậy.
Daniel nói:
- Brian, mày không cần mang dao làm gì, chỉ cần ngồi lên mặt Genesis là thằng đấy chết ngạt rồi. Đảm bảo mất một phút thôi.
Tài nghe vậy thì rùng mình. Cách giết người man rợ như vậy đúng là chỉ có Daniel mới nghĩ ra được.
Brian thở hổn hển đáp:
- Cứ vậy đi. Chọn cách đơn giản vào. Còn gì nữa không? Tao cần phải nghỉ ngơi.
- Không. Thôi mày về đi. Hôm nào triển khai chiến dịch sẽ thông báo sau.
Genesis Lincoln năm nay bốn mươi tuổi, thủ lĩnh một băng nhóm cỡ trung.
Gã biết mình đã vào tầm ngắm của Con Lợn Nái Sề nên rất cảnh giác, lúc nào cũng náu mình trong khu tập kết được ngăn cách với bên ngoài bằng cửa sắt kiên cố, xung quanh có tối thiểu từ mười đến hai mươi sát thủ cận vệ.
Nhưng đâu thể náu mãi được? Kể từ khi tiếp nhận lá thư chiêu hàng đầu tiên, một tháng đã trôi qua.
Cho dù Genesis cẩn thận đến đâu cũng phải có lúc bước chân ra ngoài đường.
Băng của gã có một bản hợp đồng quan trọng cần thực hiện. Đám tay chân đã thất thủ không phải một, mà là hai lần rồi, nên lần này gã phải đích thân thực hiện, nếu không thì mất một nguồn thu béo bở.
Mục tiêu của gã là một người đàn ông chừng sáu mươi tuổi.
Người đàn ông rất cẩn thận. Genesis cùng bốn gã đàn em phục kích suốt hai ngày mới phát hiện ra tung tích của lão.
Gã lập tức bước nhanh về phía mục tiêu, dao hờm sẵn trên tay, chỉ cần tiến được đến bên cạnh là lão già đó tất chết không kịp ngáp.
Lão già dường như không nhận thức được mối hiểm nguy cận kề nên đi rất chậm.
Genesis cảm thấy mọi việc thật dễ dàng.
Con dao trên tay của gã lướt nhanh qua cổ người đàn ông.
Thật không ngờ con dao cứ thế biến mất.
Genesis sững người, cứ nghĩ mình hoa mắt. Rõ ràng gã vừa mới cầm con dao nhưng con dao sắp chạm vào cổ đối phương thì biến mất.
Lão già quay lại, trên tay lão xuất hiện của dao của gã.
- Anh làm rơi con dao.
Genesis cầm lấy con dao của chính mình mà lão già vừa trả lại, nghĩ thầm có lẽ dạo nào lo lắng quá nhiều nên sinh ra hoang tưởng. Xong việc này cần về khu tập kết ngủ một giấc thật sâu.
- Cảm ơn.
Gã nói và đâm con dao vào bụng lão già.
Con dao sắp chạm vào bụng lại biến mất.
Lão già lại trả lại con dao cho gã lần nữa. Lần này kèm theo một nụ cười bí hiểm.
Genesis thở hắt ra.
Gã quay người định bỏ chạy, nhưng phía sau đã xuất hiện thêm bốn người đàn ông, tên nào cũng không phải dạng tầm thường. Cả đám cùng nhau khóa tay, lôi tuột gã vào căn nhà gần đó.
Lão già sáu mươi tuổi là Tài hóa trang. Hắn đã huy động một lực lượng cực mạnh và đông đảo để thực hiện chiến dịch "Hạnh Phúc Cho Brian Đáng Yêu". Đến nay mọi thứ vẫn diễn ra hết sức thuận lợi.
Trong giấc mơ hoang đường nhất Tài cũng không thể hình dung ra rằng chiến dịch này có thể thất bại.
Chỉ sáu tháng không gặp mà Brian đã nặng thêm một trăm cân, tổng khối lượng của nó bây giờ là hai trăm cân.
Hai trăm cân thì đi đứng như thế nào? Đi thì vẫn đi được, vì xương cốt của Brian rất khỏe, nhưng mỗi lần di chuyển sẽ tạo thành một cơn gió có thể thổi bay tờ giấy đặt trên bàn.
Lúc Brian ục ịch bước vào cả đám tưởng đang có động đất. Căn phòng cứ rung rinh theo mỗi bước chân.
- Xin chào người anh em.
Brian nói và tiến đến ôm hôn Tài.
Tài nhận ra rằng không gian xung quanh mình trở nên tối om. Nguyên nhân là vì cơ thể khổng lồ của Brian đã che mất ánh sáng đèn điện.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Brian lại có thể to lớn đến như vậy. Trước đây nó gầy tong teo, vậy mà vừa dư dả một cái đã phát tướng như con lợn.
Bảo béo như lợn là hơi xúc phạm Brian, phải béo như voi, thậm chí như cá voi mới đúng.
Cái ôm của Brian làm Tài suýt chết ngạt.
- Buông tao ra mau.
Nếu Brian ôm lâu thêm chút nữa chắc Tài phải gọi Tứ Đại Chiến Tướng giải cứu.
Brian buông Tài ra và hỏi:
- Anh gọi tôi đến đây có chuyện gì?
- Brian, tao biết rằng ước mơ của mày là giết một ai đó.
- Ước mơ của tôi không phải là giết một ai đó mà là được trở thành một sát thủ thực sự.
- Chẳng phải hai chuyện đó giống nhau sao?
- Khác nhau chứ. Tôi không muốn giết người nhưng nếu đó là nhiệm vụ của một sát thủ thì tôi sẽ nhận lời. Giết người chỉ là một yếu tố bắt buộc trong quá trình thi hành nhiệm vụ.
- Cũng giống nhau cả thôi. Tổ chức đã vì mày mà lên một chiến dịch đặc biệt. Đối tượng của chúng ta là Genesis Lincoln.
Adriel đặt bức ảnh của Genesis lên bàn.
Brian vừa nhìn thấy mục tiêu đã lắc đầu:
- Tôi không giết được thằng này. Người nó gầy thế kia cơ mà, chắc chắn sẽ chạy nhanh lắm.
- Có ai bắt mày thi chạy với nó đâu? Bọn tao sẽ giữ nó lại, mày chỉ việc giết thôi.
- Thật à?
- Đúng thế. Sau khi mày làm xong vụ này không ai có thể giễu cợt Brian "Đồ Tể" là thằng ăn hại được nữa.
Brian ôm Tài, khóc rưng rức:
- Cảm ơn người anh em.
Tài đập tay lia lịa lên vai Brian, nhưng vì cơ thể nó to quá mà thành ra đập vào hông.
- Buông ra, buông ra mau.
Brian buông Tài ra, nhìn quanh phòng:
- Có ghế ngồi không? Đứng lâu mỏi chân quá.
Abraham mang đến cho nó một cái ghế khá lớn. Brian vừa ngồi xuống cái ghế đã gãy nát.
Sáu người đàn ông khỏe mạnh phải dùng hết sức mới vần được nó đứng dậy.
Daniel nói:
- Brian, mày không cần mang dao làm gì, chỉ cần ngồi lên mặt Genesis là thằng đấy chết ngạt rồi. Đảm bảo mất một phút thôi.
Tài nghe vậy thì rùng mình. Cách giết người man rợ như vậy đúng là chỉ có Daniel mới nghĩ ra được.
Brian thở hổn hển đáp:
- Cứ vậy đi. Chọn cách đơn giản vào. Còn gì nữa không? Tao cần phải nghỉ ngơi.
- Không. Thôi mày về đi. Hôm nào triển khai chiến dịch sẽ thông báo sau.
Genesis Lincoln năm nay bốn mươi tuổi, thủ lĩnh một băng nhóm cỡ trung.
Gã biết mình đã vào tầm ngắm của Con Lợn Nái Sề nên rất cảnh giác, lúc nào cũng náu mình trong khu tập kết được ngăn cách với bên ngoài bằng cửa sắt kiên cố, xung quanh có tối thiểu từ mười đến hai mươi sát thủ cận vệ.
Nhưng đâu thể náu mãi được? Kể từ khi tiếp nhận lá thư chiêu hàng đầu tiên, một tháng đã trôi qua.
Cho dù Genesis cẩn thận đến đâu cũng phải có lúc bước chân ra ngoài đường.
Băng của gã có một bản hợp đồng quan trọng cần thực hiện. Đám tay chân đã thất thủ không phải một, mà là hai lần rồi, nên lần này gã phải đích thân thực hiện, nếu không thì mất một nguồn thu béo bở.
Mục tiêu của gã là một người đàn ông chừng sáu mươi tuổi.
Người đàn ông rất cẩn thận. Genesis cùng bốn gã đàn em phục kích suốt hai ngày mới phát hiện ra tung tích của lão.
Gã lập tức bước nhanh về phía mục tiêu, dao hờm sẵn trên tay, chỉ cần tiến được đến bên cạnh là lão già đó tất chết không kịp ngáp.
Lão già dường như không nhận thức được mối hiểm nguy cận kề nên đi rất chậm.
Genesis cảm thấy mọi việc thật dễ dàng.
Con dao trên tay của gã lướt nhanh qua cổ người đàn ông.
Thật không ngờ con dao cứ thế biến mất.
Genesis sững người, cứ nghĩ mình hoa mắt. Rõ ràng gã vừa mới cầm con dao nhưng con dao sắp chạm vào cổ đối phương thì biến mất.
Lão già quay lại, trên tay lão xuất hiện của dao của gã.
- Anh làm rơi con dao.
Genesis cầm lấy con dao của chính mình mà lão già vừa trả lại, nghĩ thầm có lẽ dạo nào lo lắng quá nhiều nên sinh ra hoang tưởng. Xong việc này cần về khu tập kết ngủ một giấc thật sâu.
- Cảm ơn.
Gã nói và đâm con dao vào bụng lão già.
Con dao sắp chạm vào bụng lại biến mất.
Lão già lại trả lại con dao cho gã lần nữa. Lần này kèm theo một nụ cười bí hiểm.
Genesis thở hắt ra.
Gã quay người định bỏ chạy, nhưng phía sau đã xuất hiện thêm bốn người đàn ông, tên nào cũng không phải dạng tầm thường. Cả đám cùng nhau khóa tay, lôi tuột gã vào căn nhà gần đó.
Lão già sáu mươi tuổi là Tài hóa trang. Hắn đã huy động một lực lượng cực mạnh và đông đảo để thực hiện chiến dịch "Hạnh Phúc Cho Brian Đáng Yêu". Đến nay mọi thứ vẫn diễn ra hết sức thuận lợi.
Trong giấc mơ hoang đường nhất Tài cũng không thể hình dung ra rằng chiến dịch này có thể thất bại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.