Chương 85
Vũ Khúc
07/03/2024
Tài tin rằng Jackson sẽ cứu Tavon.
Tavon là chiến tướng hiếm có. Gã ở đẳng cấp rất cao, có thể đánh ngang tay với bốn, năm chiến tướng các băng khác hợp sức lại. Có lẽ không thua kém các Á Sát Thần.
Nhưng Tavon không đơn thuần là một chiến tướng. Gã còn là biểu tượng chiến thắng của T-rex.
Lực lượng Mũi Dao dưới sự lãnh đạo của gã là đoàn quân bất khả chiến bại. Mặc dù chỉ có mười nghìn người nhưng khí thế như chẻ tre, các băng khác không cách nào đương cự nổi.
T-rex không còn bất kỳ chiến tướng nào có trình độ tương đương Tavon. Mất Tavon như mất đi động cơ của cả cỗ máy.
Jackson cần phải cứu Tavon. Chỉ có điều Tài chưa nhìn ra được lão sẽ cứu Tavon bằng cách nào. Lửa đang lan dần lên các tầng trên cùng, trong khi đại quân của T-rex vẫn đang án binh bất động ở đâu đó.
Tài không tin chiến dịch Khu Bắc của T-rex chỉ có thế.
Ý nghĩ tương tự cũng xuất hiện trong đầu của các nhà lãnh đạo Cá Voi Xanh. Mọi người đều hồi hộp chờ đợi cú đánh tiếp theo của T-rex. Tất cả đều biết rằng cú đánh ấy sẽ long trời lở đất.
Câu hỏi duy nhất đặt ra là nó sẽ nhằm vào đâu.
Đoàn quân cánh trên của Lữ Đoàn Một lúc này như rắn mất đầu, chúng hoảng loạn rút lên tầng bảy mươi, nhưng tầng bảy mươi cũng là tầng cuối cùng, từ đây không thể chạy đi đâu được nữa.
Lẽ tự nhiên những kẻ còn sống muốn được đầu hàng. Chúng lần lượt quăng vũ khí sang một bên, bày tỏ mong muốn được trở thành một phần của T-rex.
Tavon quát lớn:
- Chúng mày không được hàng. Đánh tiếp đi.
Câu nói ấy thật quá ngỡ ngàng. Những người lính bên phía Cá Voi Xanh thốt lên:
- Làm sao mà đánh được nữa? Sức đâu mà đánh?
- Nghỉ một lúc, bao giờ khỏe lại đánh tiếp.
- Nhưng để làm gì? Các ông muốn chiếm Đại Bản Doanh, giờ đã chiếm được rồi.
- Trận này không phải nhằm để chiếm Đại Bản Doanh. Nó chưa bao giờ là để chiếm Đại Bản Doanh của chúng mày. Mau nhặt vũ khí lên, không tao chém chết cụ mày bây giờ.
Những người lính Lữ Đoàn Một nhìn nhau bàng hoàng.
Họ không phải là những người khôn ngoan hay thông thái. Họ cũng đã quá mệt để sẵn lòng dùng chút năng lượng còn sót lại nhằm tìm hiểu một cách thấu đáo ý nghĩa đằng sau câu nói dường như đầy hàm ý của Tavon. Họ chỉ mơ hồ nhận ra rằng từ đầu đến giờ họ đã hiểu sai hoàn toàn mục tiêu của cuộc chiến này.
Tavon không muốn chiếm Đại Bản Doanh. Tavon chỉ muốn đánh nhau.
Đại ý nó là như thế.
Những người lính Lữ Đoàn Một mệt mỏi nhặt lên những dao và kiếm mà họ vừa vứt đi, cầm chắc trên tay một lần nữa.
Thôi được, nếu đây đã là số phận của họ.
Một ai đó lao lên, bị chém chết ngay.
Máu bắn ra tung tóe, máu kích thích hung tính trong con người, máu khơi dậy tinh thần chiến binh mà chỉ ít phút trước đây tất cả đã sẵn lòng từ bỏ.
Người thứ hai lao lên, lần này với một tiếng thét.
Thêm nhiều máu phụt ra vung vãi.
Lần thứ ba là cả một đạo quân.
Với tàn quân Lữ Đoàn Một, cuộc chiến lần này khác hẳn so với lần trước. Cuộc chiến lần trước là giữa những người lính còn cuộc chiến lần này là giữa những người đàn ông. Cuộc chiến lần trước là để chiến thắng còn cuộc chiến lần này là để tìm sự giải thoát.
Cũng vì để tìm sự giải thoát mà họ lao thẳng vào lưỡi kiếm đối phương như con thiêu thân. Người này chết người kia lại lao lên, vẫn tìm đúng thanh kiếm ấy, cầu mong nó giáng xuống đầu mình lần nữa.
Cánh trên của Lữ Đoàn Một tuy gọi là tàn quân nhưng vẫn còn đến mười lăm nghìn người, gấp ba lần Mũi Dao. Những người xung phong theo hình thức tự sát đã mở ra cơ hội cho những người tiếp theo chia tách lực lượng của Mũi Dao.
Lần đầu tiên kể từ khi cuộc chiến nổ ra, khối thống nhất của Mũi Dao lung lay.
Họ bị đẩy xa rời đồng đội, họ phải độc lập chiến đấu thay vì dựa vào nhau để gia tăng sức mạnh.
Trận chiến trên tầng bảy mươi của tòa tháp Đại Bản Doanh là một cuộc xáp lá cà hoang dại.
Trong trận chiến này Tavon tựa như một con thú hoang. Gã đã thoát khỏi vai trò của một vị tướng để quay trở lại với các khao khát thú tính nguyên thủy. Gã tắm trong máu của đối phương. Những dòng máu tanh tưởi tràn vào mồm, thẩm thấu qua da, gã tiêu hóa chúng để lấy tinh thần và năng lượng tả xung hữu đột giữa đám loạn quân.
Đầu óc của Tavon dần trở nên điên cuồng, nhưng càng điên cuồng thì thanh kiếm trong tay gã lại càng sống động lạ thường. Những nhát gươm tắm trong máu, khi vung lên trời sẽ tạo thành những đường cong màu đỏ tuyệt đẹp, đường cong này chưa kịp rơi xuống đường cong khác đã tiếp nối, cảnh tượng chẳng khác gì một họa sĩ theo trường phái ấn tượng đang thỏa sức vung nét bút để vẽ nên bức tranh đẹp nhất trong cuộc đời mình.
Đây là một bức tranh máu. Lấy máu làm màu, lấy không gian làm toan. Bức tranh độc nhất vô nhị trong lịch sử.
Tavon là chiến tướng hiếm có. Gã ở đẳng cấp rất cao, có thể đánh ngang tay với bốn, năm chiến tướng các băng khác hợp sức lại. Có lẽ không thua kém các Á Sát Thần.
Nhưng Tavon không đơn thuần là một chiến tướng. Gã còn là biểu tượng chiến thắng của T-rex.
Lực lượng Mũi Dao dưới sự lãnh đạo của gã là đoàn quân bất khả chiến bại. Mặc dù chỉ có mười nghìn người nhưng khí thế như chẻ tre, các băng khác không cách nào đương cự nổi.
T-rex không còn bất kỳ chiến tướng nào có trình độ tương đương Tavon. Mất Tavon như mất đi động cơ của cả cỗ máy.
Jackson cần phải cứu Tavon. Chỉ có điều Tài chưa nhìn ra được lão sẽ cứu Tavon bằng cách nào. Lửa đang lan dần lên các tầng trên cùng, trong khi đại quân của T-rex vẫn đang án binh bất động ở đâu đó.
Tài không tin chiến dịch Khu Bắc của T-rex chỉ có thế.
Ý nghĩ tương tự cũng xuất hiện trong đầu của các nhà lãnh đạo Cá Voi Xanh. Mọi người đều hồi hộp chờ đợi cú đánh tiếp theo của T-rex. Tất cả đều biết rằng cú đánh ấy sẽ long trời lở đất.
Câu hỏi duy nhất đặt ra là nó sẽ nhằm vào đâu.
Đoàn quân cánh trên của Lữ Đoàn Một lúc này như rắn mất đầu, chúng hoảng loạn rút lên tầng bảy mươi, nhưng tầng bảy mươi cũng là tầng cuối cùng, từ đây không thể chạy đi đâu được nữa.
Lẽ tự nhiên những kẻ còn sống muốn được đầu hàng. Chúng lần lượt quăng vũ khí sang một bên, bày tỏ mong muốn được trở thành một phần của T-rex.
Tavon quát lớn:
- Chúng mày không được hàng. Đánh tiếp đi.
Câu nói ấy thật quá ngỡ ngàng. Những người lính bên phía Cá Voi Xanh thốt lên:
- Làm sao mà đánh được nữa? Sức đâu mà đánh?
- Nghỉ một lúc, bao giờ khỏe lại đánh tiếp.
- Nhưng để làm gì? Các ông muốn chiếm Đại Bản Doanh, giờ đã chiếm được rồi.
- Trận này không phải nhằm để chiếm Đại Bản Doanh. Nó chưa bao giờ là để chiếm Đại Bản Doanh của chúng mày. Mau nhặt vũ khí lên, không tao chém chết cụ mày bây giờ.
Những người lính Lữ Đoàn Một nhìn nhau bàng hoàng.
Họ không phải là những người khôn ngoan hay thông thái. Họ cũng đã quá mệt để sẵn lòng dùng chút năng lượng còn sót lại nhằm tìm hiểu một cách thấu đáo ý nghĩa đằng sau câu nói dường như đầy hàm ý của Tavon. Họ chỉ mơ hồ nhận ra rằng từ đầu đến giờ họ đã hiểu sai hoàn toàn mục tiêu của cuộc chiến này.
Tavon không muốn chiếm Đại Bản Doanh. Tavon chỉ muốn đánh nhau.
Đại ý nó là như thế.
Những người lính Lữ Đoàn Một mệt mỏi nhặt lên những dao và kiếm mà họ vừa vứt đi, cầm chắc trên tay một lần nữa.
Thôi được, nếu đây đã là số phận của họ.
Một ai đó lao lên, bị chém chết ngay.
Máu bắn ra tung tóe, máu kích thích hung tính trong con người, máu khơi dậy tinh thần chiến binh mà chỉ ít phút trước đây tất cả đã sẵn lòng từ bỏ.
Người thứ hai lao lên, lần này với một tiếng thét.
Thêm nhiều máu phụt ra vung vãi.
Lần thứ ba là cả một đạo quân.
Với tàn quân Lữ Đoàn Một, cuộc chiến lần này khác hẳn so với lần trước. Cuộc chiến lần trước là giữa những người lính còn cuộc chiến lần này là giữa những người đàn ông. Cuộc chiến lần trước là để chiến thắng còn cuộc chiến lần này là để tìm sự giải thoát.
Cũng vì để tìm sự giải thoát mà họ lao thẳng vào lưỡi kiếm đối phương như con thiêu thân. Người này chết người kia lại lao lên, vẫn tìm đúng thanh kiếm ấy, cầu mong nó giáng xuống đầu mình lần nữa.
Cánh trên của Lữ Đoàn Một tuy gọi là tàn quân nhưng vẫn còn đến mười lăm nghìn người, gấp ba lần Mũi Dao. Những người xung phong theo hình thức tự sát đã mở ra cơ hội cho những người tiếp theo chia tách lực lượng của Mũi Dao.
Lần đầu tiên kể từ khi cuộc chiến nổ ra, khối thống nhất của Mũi Dao lung lay.
Họ bị đẩy xa rời đồng đội, họ phải độc lập chiến đấu thay vì dựa vào nhau để gia tăng sức mạnh.
Trận chiến trên tầng bảy mươi của tòa tháp Đại Bản Doanh là một cuộc xáp lá cà hoang dại.
Trong trận chiến này Tavon tựa như một con thú hoang. Gã đã thoát khỏi vai trò của một vị tướng để quay trở lại với các khao khát thú tính nguyên thủy. Gã tắm trong máu của đối phương. Những dòng máu tanh tưởi tràn vào mồm, thẩm thấu qua da, gã tiêu hóa chúng để lấy tinh thần và năng lượng tả xung hữu đột giữa đám loạn quân.
Đầu óc của Tavon dần trở nên điên cuồng, nhưng càng điên cuồng thì thanh kiếm trong tay gã lại càng sống động lạ thường. Những nhát gươm tắm trong máu, khi vung lên trời sẽ tạo thành những đường cong màu đỏ tuyệt đẹp, đường cong này chưa kịp rơi xuống đường cong khác đã tiếp nối, cảnh tượng chẳng khác gì một họa sĩ theo trường phái ấn tượng đang thỏa sức vung nét bút để vẽ nên bức tranh đẹp nhất trong cuộc đời mình.
Đây là một bức tranh máu. Lấy máu làm màu, lấy không gian làm toan. Bức tranh độc nhất vô nhị trong lịch sử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.