Chương 410: Trận vây hãm dực long - 18
Vũ Khúc
14/07/2024
Trong bảy anh em nhà Moore, người anh thứ hai Raul đã chết, người anh cả Jack đang bị Daniel khống chế, Edgar cho dù đáng khinh bỉ thế nào đi nữa cũng chính là người có vị trí cao nhất còn đang sống và tự do.
Edgar gào lên:
- Chúng mày than thở cái gì? Từ từ để tao giết nó.
Gã rút ra một con dao, uốn bàn tay liệng đi theo chiều song song với mặt đất. Con dao xoay tít, khéo léo lọt qua song sắt xà lim trước khi thực hiện một cú gấp khúc rất ngặt để vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trong không gian hẹp. Mang theo sức mạnh khủng khiếp, nó cắm phập vào ngực phải của Daniel, sâu đến tận chuôi.
Daniel không sao tránh được con dao ấy, tiếng thở càng lúc càng trở nên dồn dập.
- Vẫn chưa chết. – Edgar giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc. – Thằng này khá quá. Nhưng mà Ma Thần Daniel cũng chỉ là đồ chơi trong tay ta mà thôi.
Edgar rút ra một con dao khác.
- Tao cá mười ăn một rằng tao sẽ cắm được con dao này vào vị trí cân xứng trên ngực trái của nó. Có đứa nào theo vụ này với tao không?
William cau mày:
- Làm ơn dừng trò này lại đi, anh Edgar, anh đúng là nỗi hổ thẹn của gia đình.
- Ồ, mày luôn cậy mình có trí thông minh nên khinh thường tao mà, nhưng cho dù mày nghĩ gì về tao thì tao vẫn luôn là anh mày. Không điều gì có thể thay đổi được sự thật ấy. William, hãy xem tao kết thúc cuộc đời của thằng Ma Thần chó chết này nhé.
Edgar lại ném con dao đi. Uy lực của con dao này còn lớn hơn con dao trước. Nó cũng vẽ nên một đường cong đáng kinh ngạc trong không gian chật hẹp của xà lim trước khi xuyên thủng ngực trái của Daniel.
Đúng như lời tuyên bố của Edgar, vị trí cú đâm trên ngực trái hoàn toàn cân xứng với bên ngực phải, tựa như gã đã dùng thước kẻ đo từ trước.
Edgar cười ré lên khoái chí.
Nhưng rồi trước sự kinh ngạc của gã và những người em trai, Daniel vẫn chưa chết.
Bầu không khí nhất thời trở nên im lặng.
William lẩm bẩm:
- Dao đâm xuyên tim nhưng không chết. Hắn cũng có năng lực tương tự Henry. Không, không phải, máu đang chảy ra từ cả hai bên ngực. Hắn đã bị thương rất nặng, chỉ có điều những vết thương này chưa đủ để giết chết hắn.
Edgar rút con dao thứ ba cầm chắc trên tay. Gã nói một cách hằn học:
- Thằng chó đẻ này sống dai lắm. Nhưng để tao xem mày còn trụ được bao lâu.
Gã nhảy xổ vào trong xà lim. Hành động ấy nhanh quá, William cản không kịp.
- Dừng lại ngay.
Muộn mất rồi. Edgar đã tiến tới đứng trước mặt Daniel, ở ngay trong tầm quan sát của hào quang màu vàng.
Edgar tức thì cảm thấy mình như bị một sức mạnh nào đó khóa cứng lại, không sao cử động được.
Gil hấp tấp, cũng định tiến lên, nhưng William kéo em lại.
- Mày định làm gì?
- Giải cứu họ.
- Không được. Mày chỉ cần đứng chếch ánh mắt của hắn thôi đã có thể bị trúng thuật thôi miên rồi. Con mắt ấy đáng sợ vô cùng.
- Vậy chúng ta phải làm sao?
- Con thú đã bị thương. Chúng ta chỉ cần khoét sâu thêm vết thương và chờ cho đến khi nó tự lăn quay ra chết. Các anh em, có bao nhiêu dao trong người lấy hết ra đi.
Charles, William và Gil lấy ra một đống dao cầm trên tay. Chúng ném từng con dao vào người Daniel. Những con dao lần lượt găm vào các vị trí yếu hại làm máu nhuộm đỏ quần áo Ma Thần.
Trên người của Daniel lúc này có hơn hai mươi vết thương, trong đó có bảy vết thương đủ sức giết chết vài lần người bình thường. Daniel vẫn đứng trong xà lim chưa ngã xuống, nhưng sức của gã đã suy kiệt, sắc vàng trong mắt nhạt đi đáng kể.
Ngay cả hai vòng tròn đồng tâm màu xanh nước biển cũng trở nên lập lòe như sắp biến mất.
- Còn dao không?
- Hết rồi.
- Con quái vật này đã hút hết dao của chúng ta, mà hắn vẫn chưa chết.
- Bây giờ phải làm thế nào?
- Gil, mày khỏe nhất hội, có thể dùng tay không giết sư tử. Hãy dùng cạnh bàn tay chém vào gáy hắn. Tao không tin tên này là người bất tử.
Gil gật đầu. Gã bước lên, cẩn thận đi vòng ra sau lưng của Daniel, cố gắng tránh ánh mắt của đối phương. Gã Sát Thần đứng ở vị trí phù hợp, quai hàm siết lại, bàn tay mạnh mẽ vung lên, còn chưa kịp chém xuống thì từ rất, rất xa một con dao đã bay tới, thế như sét đánh. Gil cúi đầu xuống tránh kịp, con dao thuận đà cắt đứt một thanh song sắt xà lim, vẫn còn dư lực, lại cắm phập vào bức tường.
Những người anh em nhà Moore vội hướng ánh mắt về phía trước, thấy Tài đang bước đến, ánh mắt tràn ngập sự tức giận.
William hiểu ngay tình thế nguy ngập. Gã và Charles, Gil đều không phải là đối thủ của Tài, ở lại chỉ có chết mà thôi.
- Charles, Gil, mau kéo những người anh em của chúng ta rời khỏi đây.
Gil vội vã giục Henry buông tay của Daniel ra, trong khi đó Charles nhắm mắt, kéo áo của Jack, giằng gã khỏi tay của Daniel.
Daniel rút con dao khỏi ngực Jack, trả tự do cho gã. Con dao trên tay xoay một vòng thật nhanh, bao sức lực còn lại dồn vào cẳng tay, đâm luôn vào cổ Edgar, máu từ vết đâm phun có vòi.
Edgar trợn mắt, chỉ có thể nhìn Daniel bằng ánh mắt khủng bố trước khi quỵ xuống, tắt thở.
Daniel không lý gì đến những người còn lại. Gã Ma Thần chậm rãi rút từng con dao cắm chi chít trên người, sau đó ngồi xuống, lựa trong chính các con dao của nhà Moore, chọn ra con dao sắc nhất, cắt đầu của Edgar.
Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ấy, Gil gầm lên một tiếng khủng khiếp, muốn liều sống mái với Daniel, nhưng Jack đã kéo gã lại.
Jack lúc này đã khôi phục được lý trí. Gã cũng đau buồn không kém Gil trước cái chết của Edgar, nhưng gã tự lượng sức bên mình, biết rằng bản thân bị thương rất nặng, Edgar đã chết, bốn người còn lại đều không phải là đối thủ của Tài lẫn Daniel, nếu ngoan cố ở lại chiến đấu tiếp có khi cả nhà đều chết ở đây. Lúc này cách duy nhất là rút lui chờ cơ hội phục thù.
Daniel còn đang mải cúi đầu xuống. Nếu gã ngẩng đầu lên chắc gì anh em Jack đã chạy được khỏi đây?
Năm anh em nhà Moore lặng lẽ rút lui trong nước mắt.
Thứ đọng lại trong trí óc của chúng, ám ảnh như một giấc mơ điên loạn, là cảnh tượng Daniel chặt đứt đầu của Edgar và sau đó giơ lên ngắm nghía. William tin rằng gã đang tính toán rằng nên chọn cái lọ nào để chứa đựng chiến lợi phẩm, nhưng gã không dám nói ra suy nghĩ của mình cho những người anh em biết.
Toàn thân của Daniel ngập tràn màu đỏ của máu, mùi thối rữa bốc lên nồng nặc, ấy thế mà gã vẫn không chịu chết. Tử thần không lấy nổi tính mạng của gã.
Biệt danh Ma Thần quả nhiên không phải là trò đùa.
Edgar gào lên:
- Chúng mày than thở cái gì? Từ từ để tao giết nó.
Gã rút ra một con dao, uốn bàn tay liệng đi theo chiều song song với mặt đất. Con dao xoay tít, khéo léo lọt qua song sắt xà lim trước khi thực hiện một cú gấp khúc rất ngặt để vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trong không gian hẹp. Mang theo sức mạnh khủng khiếp, nó cắm phập vào ngực phải của Daniel, sâu đến tận chuôi.
Daniel không sao tránh được con dao ấy, tiếng thở càng lúc càng trở nên dồn dập.
- Vẫn chưa chết. – Edgar giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc. – Thằng này khá quá. Nhưng mà Ma Thần Daniel cũng chỉ là đồ chơi trong tay ta mà thôi.
Edgar rút ra một con dao khác.
- Tao cá mười ăn một rằng tao sẽ cắm được con dao này vào vị trí cân xứng trên ngực trái của nó. Có đứa nào theo vụ này với tao không?
William cau mày:
- Làm ơn dừng trò này lại đi, anh Edgar, anh đúng là nỗi hổ thẹn của gia đình.
- Ồ, mày luôn cậy mình có trí thông minh nên khinh thường tao mà, nhưng cho dù mày nghĩ gì về tao thì tao vẫn luôn là anh mày. Không điều gì có thể thay đổi được sự thật ấy. William, hãy xem tao kết thúc cuộc đời của thằng Ma Thần chó chết này nhé.
Edgar lại ném con dao đi. Uy lực của con dao này còn lớn hơn con dao trước. Nó cũng vẽ nên một đường cong đáng kinh ngạc trong không gian chật hẹp của xà lim trước khi xuyên thủng ngực trái của Daniel.
Đúng như lời tuyên bố của Edgar, vị trí cú đâm trên ngực trái hoàn toàn cân xứng với bên ngực phải, tựa như gã đã dùng thước kẻ đo từ trước.
Edgar cười ré lên khoái chí.
Nhưng rồi trước sự kinh ngạc của gã và những người em trai, Daniel vẫn chưa chết.
Bầu không khí nhất thời trở nên im lặng.
William lẩm bẩm:
- Dao đâm xuyên tim nhưng không chết. Hắn cũng có năng lực tương tự Henry. Không, không phải, máu đang chảy ra từ cả hai bên ngực. Hắn đã bị thương rất nặng, chỉ có điều những vết thương này chưa đủ để giết chết hắn.
Edgar rút con dao thứ ba cầm chắc trên tay. Gã nói một cách hằn học:
- Thằng chó đẻ này sống dai lắm. Nhưng để tao xem mày còn trụ được bao lâu.
Gã nhảy xổ vào trong xà lim. Hành động ấy nhanh quá, William cản không kịp.
- Dừng lại ngay.
Muộn mất rồi. Edgar đã tiến tới đứng trước mặt Daniel, ở ngay trong tầm quan sát của hào quang màu vàng.
Edgar tức thì cảm thấy mình như bị một sức mạnh nào đó khóa cứng lại, không sao cử động được.
Gil hấp tấp, cũng định tiến lên, nhưng William kéo em lại.
- Mày định làm gì?
- Giải cứu họ.
- Không được. Mày chỉ cần đứng chếch ánh mắt của hắn thôi đã có thể bị trúng thuật thôi miên rồi. Con mắt ấy đáng sợ vô cùng.
- Vậy chúng ta phải làm sao?
- Con thú đã bị thương. Chúng ta chỉ cần khoét sâu thêm vết thương và chờ cho đến khi nó tự lăn quay ra chết. Các anh em, có bao nhiêu dao trong người lấy hết ra đi.
Charles, William và Gil lấy ra một đống dao cầm trên tay. Chúng ném từng con dao vào người Daniel. Những con dao lần lượt găm vào các vị trí yếu hại làm máu nhuộm đỏ quần áo Ma Thần.
Trên người của Daniel lúc này có hơn hai mươi vết thương, trong đó có bảy vết thương đủ sức giết chết vài lần người bình thường. Daniel vẫn đứng trong xà lim chưa ngã xuống, nhưng sức của gã đã suy kiệt, sắc vàng trong mắt nhạt đi đáng kể.
Ngay cả hai vòng tròn đồng tâm màu xanh nước biển cũng trở nên lập lòe như sắp biến mất.
- Còn dao không?
- Hết rồi.
- Con quái vật này đã hút hết dao của chúng ta, mà hắn vẫn chưa chết.
- Bây giờ phải làm thế nào?
- Gil, mày khỏe nhất hội, có thể dùng tay không giết sư tử. Hãy dùng cạnh bàn tay chém vào gáy hắn. Tao không tin tên này là người bất tử.
Gil gật đầu. Gã bước lên, cẩn thận đi vòng ra sau lưng của Daniel, cố gắng tránh ánh mắt của đối phương. Gã Sát Thần đứng ở vị trí phù hợp, quai hàm siết lại, bàn tay mạnh mẽ vung lên, còn chưa kịp chém xuống thì từ rất, rất xa một con dao đã bay tới, thế như sét đánh. Gil cúi đầu xuống tránh kịp, con dao thuận đà cắt đứt một thanh song sắt xà lim, vẫn còn dư lực, lại cắm phập vào bức tường.
Những người anh em nhà Moore vội hướng ánh mắt về phía trước, thấy Tài đang bước đến, ánh mắt tràn ngập sự tức giận.
William hiểu ngay tình thế nguy ngập. Gã và Charles, Gil đều không phải là đối thủ của Tài, ở lại chỉ có chết mà thôi.
- Charles, Gil, mau kéo những người anh em của chúng ta rời khỏi đây.
Gil vội vã giục Henry buông tay của Daniel ra, trong khi đó Charles nhắm mắt, kéo áo của Jack, giằng gã khỏi tay của Daniel.
Daniel rút con dao khỏi ngực Jack, trả tự do cho gã. Con dao trên tay xoay một vòng thật nhanh, bao sức lực còn lại dồn vào cẳng tay, đâm luôn vào cổ Edgar, máu từ vết đâm phun có vòi.
Edgar trợn mắt, chỉ có thể nhìn Daniel bằng ánh mắt khủng bố trước khi quỵ xuống, tắt thở.
Daniel không lý gì đến những người còn lại. Gã Ma Thần chậm rãi rút từng con dao cắm chi chít trên người, sau đó ngồi xuống, lựa trong chính các con dao của nhà Moore, chọn ra con dao sắc nhất, cắt đầu của Edgar.
Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ấy, Gil gầm lên một tiếng khủng khiếp, muốn liều sống mái với Daniel, nhưng Jack đã kéo gã lại.
Jack lúc này đã khôi phục được lý trí. Gã cũng đau buồn không kém Gil trước cái chết của Edgar, nhưng gã tự lượng sức bên mình, biết rằng bản thân bị thương rất nặng, Edgar đã chết, bốn người còn lại đều không phải là đối thủ của Tài lẫn Daniel, nếu ngoan cố ở lại chiến đấu tiếp có khi cả nhà đều chết ở đây. Lúc này cách duy nhất là rút lui chờ cơ hội phục thù.
Daniel còn đang mải cúi đầu xuống. Nếu gã ngẩng đầu lên chắc gì anh em Jack đã chạy được khỏi đây?
Năm anh em nhà Moore lặng lẽ rút lui trong nước mắt.
Thứ đọng lại trong trí óc của chúng, ám ảnh như một giấc mơ điên loạn, là cảnh tượng Daniel chặt đứt đầu của Edgar và sau đó giơ lên ngắm nghía. William tin rằng gã đang tính toán rằng nên chọn cái lọ nào để chứa đựng chiến lợi phẩm, nhưng gã không dám nói ra suy nghĩ của mình cho những người anh em biết.
Toàn thân của Daniel ngập tràn màu đỏ của máu, mùi thối rữa bốc lên nồng nặc, ấy thế mà gã vẫn không chịu chết. Tử thần không lấy nổi tính mạng của gã.
Biệt danh Ma Thần quả nhiên không phải là trò đùa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.