Chương 418: Trận vây hãm dực long - 26
Vũ Khúc
18/07/2024
Emily nhận thấy ánh mắt Jeremy bất thường, liền hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Jeremy nói:
- Tôi không sửa chữa được cỗ máy này. Nó trông thì có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế lại chứa các công nghệ cực kỳ tinh vi.
- Tôi không hiểu. Chẳng phải chỉ là tách vỏ quả Hãm Thần, nghiền ruột thành bột, sau đó thực hiện quá trình tinh chế hay sao?
- Cô nói đúng đấy. Hai giai đoạn đầu đơn giản là các thao tác cơ học, nhưng phần tinh chế thì rất phức tạp. Tinh chế là quá trình loại bỏ các tạp chất, nhằm giảm thiểu phản ứng phụ lên cơ thể. Những người làm ra Máy Mẹ đã có cả một quá trình nghiên cứu lâu dài về quả Hãm Thần, họ biết chính xác cách tách tạp chất, và họ đã làm ra thiết bị phân tách cài đặt bên trong Máy Mẹ. Thiết bị phân tách có thể xem là trái tim của Máy Mẹ, trong đó cái bảng mạch này – Jeremy nhẹ nhàng gỡ từ bên trong Máy Mẹ một bảng mạch điện tử to bằng bàn tay trẻ con, sau đó giơ lên cao để nhìn rõ hơn dưới ánh đèn điện. – là trái tim của trái tim. Nếu tôi không nhầm thì trên bảng mạch được gắn dày đặc các con chip có kích thước siêu, siêu nhỏ, chỉ khoảng 0, 01 nm, điều mà tôi không thể tái tạo hay sửa được, và ở đây cũng không có bất kỳ ai làm được điều đó.
- Ông nói rằng bảng mạch này đã bị hỏng?
Jeremy đưa bảng mạch điện tử cho Emily Hà xem.
Một nửa bảng mạch đã cháy đen, cho dù Emily không am hiểu về kỹ thuật, cũng nhận thức được rằng thiết bị này quả thật đã hỏng hoàn toàn.
Emily Hà nổi tiếng là người bình tĩnh, vậy mà khi ấy đôi chân trở nên run bắn không sao đứng vững được.
Cô lẩm bẩm:
- Không thể sửa được ư?
- Tôi xin lỗi, cô Emily. Người duy nhất có thể sửa được bảng mạch này là người đã làm ra nó. Nhưng tôi không chắc liệu ông ta có còn sống hay không?
- Tôi biết người này. Ông ta hãy còn sống, nhưng mà..
Có bao nhiêu rào cản ngăn cách giữa Máy Mẹ với Taylor Fritz.
Taylor làm việc cho quân đội kẻ thù và đang ở cách xa Dực Long hàng nghìn cây số.
Thành phố ngầm đang bị bao vây, làm sao mà liên lạc với ông ta được? Giả sử liên lạc được rồi, thì làm sao thuyết phục được người này sửa chữa Máy Mẹ?
Taylor là báu vật sống của Vương quốc Pedius, là nhà khoa học có tầm quan trọng đặc biệt với chế độ, hơn nữa còn là một con người kiên cường không thể bị bức ép hay đe dọa.
Dù nghĩ thế nào cũng không thấy triển vọng gì.
- Chúng ta còn bao nhiêu ma túy dự trữ?
- Còn chừng một nghìn gói. Mỗi ngày Tổng thống và Daniel dùng ba mươi gói, với đà này, khoảng hơn một tháng nữa là hết thôi.
- Còn quả Hãm Thần?
- Còn độ sáu, bảy trăm quả. Nhưng nó là quả thô nên ẩn họa vô cùng lớn mà hiệu quả rất thấp, theo suy đoán của tôi cần phải dùng bảy mươi quả mới có tác dụng bằng mười lăm gói ma túy dạng tinh khiết. Nếu không bắt buộc xin đừng nghĩ đến việc dùng quả thô.
- Chúng ta còn cách nào khác sao?
Jeremy thở dài, xuôi tay xuống.
Đúng là chẳng còn cách nào khác.
- Trong vòng một tháng nữa, hãy cố gắng sửa Máy Mẹ. Nếu không thể sửa bảng mạch, vậy thì thử xem có cách nào chạy cỗ máy này mà không cần đến bảng mạch hay không?
Jeremy im lặng không đáp.
Ai cũng biết rằng câu đó chỉ là hy vọng hão huyền. Giữa Jeremy và cái bảng mạch được tích hợp vô số con chip siêu nhỏ kia không phải là khoảng cách về ý chí mà là trình độ phát triển được lớp lớp các nhà khoa học kiệt xuất tích lũy trong mấy trăm năm. Không thể bảo một kỹ sư trình độ trung bình như Jeremy bằng sự nỗ lực kéo dài một hoặc hai tháng mà lấp đầy được.
Emily Hà hiểu ý, liền cầm lấy bảng mạch, nói:
- Tôi cần đưa vật này cho chồng tôi xem. Ngày mai sẽ trả lại cho ông.
Emily đến phủ Tổng thống, lực lượng an ninh đưa cô vào gặp Tài khi đó đang nghiên cứu tài liệu.
Tài thấy vợ đến, cười hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Emily đặt tấm bảng mạch lên bàn, giải thích cho chồng hiểu mọi chuyện.
Sắc mặt của Tài vẫn thản nhiên.
- Tất cả chúng ta đều biết rằng chuyện này cuối cùng sẽ xảy ra.
- Các nhà khoa học của chúng ta không đủ khả năng sửa bảng mạch, người duy nhất làm được điều này là Taylor. Chúng ta cần phải thuyết phục ông ta.
- Taylor là một dị nhân mà ngay cả Quintus cũng phải hạ mình khi đứng trước mặt. Biết thuyết phục ông ta thế nào đây?
Tài trầm ngâm một lúc lâu rồi lấy giấy bút viết một phong thư cho Taylor.
Trên bức thư chỉ có một dòng duy nhất:
Bảng mạch đã hỏng, cần sửa.
Emily Hà thấy nội dung thư đơn giản như vậy, hơi ngạc nhiên.
Tài giải thích:
- Càng viết nhiều càng khiến ông ta khinh thường mình. Anh nghĩ rồi, cách duy nhất là nêu vấn đề và để mặc Taylor tự quyết định.
Tài để tấm bảng mạch cùng bức thư vào trong một phong bì dày được thiết kế đặc biệt có khả năng chống va đập, sau đó bấm chuông, gọi chánh văn phòng phủ Tổng thống vào gặp.
- Dùng đường dây liên lạc đặc biệt gửi phong bì này đến cho Taylor Fritz. Đây là nhiệm vụ tối mật, càng ít người liên quan càng tốt.
Kể từ khi trở về từ Vương quốc Pedius, Tài đã thiết lập một đường dây liên lạc với cả Taylor Fritz lẫn Tom Dixon. Tuyến tình báo này tuy đã được thiết lập nhưng cho đến nay vẫn hiếm khi hoạt động và chưa đạt được thành quả nào. Đây là một tuyến nhỏ, hoạt động độc lập với mạng lưới chính do Adriel lãnh đạo, nằm dưới quyền chỉ huy trực tiếp của tổng thống.
Chánh văn phòng tiếp nhận bì thư, đầu hơi cúi xuống thể hiện lòng tôn kính trước khi bước ra khỏi phòng.
- Có chuyện gì vậy?
Jeremy nói:
- Tôi không sửa chữa được cỗ máy này. Nó trông thì có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế lại chứa các công nghệ cực kỳ tinh vi.
- Tôi không hiểu. Chẳng phải chỉ là tách vỏ quả Hãm Thần, nghiền ruột thành bột, sau đó thực hiện quá trình tinh chế hay sao?
- Cô nói đúng đấy. Hai giai đoạn đầu đơn giản là các thao tác cơ học, nhưng phần tinh chế thì rất phức tạp. Tinh chế là quá trình loại bỏ các tạp chất, nhằm giảm thiểu phản ứng phụ lên cơ thể. Những người làm ra Máy Mẹ đã có cả một quá trình nghiên cứu lâu dài về quả Hãm Thần, họ biết chính xác cách tách tạp chất, và họ đã làm ra thiết bị phân tách cài đặt bên trong Máy Mẹ. Thiết bị phân tách có thể xem là trái tim của Máy Mẹ, trong đó cái bảng mạch này – Jeremy nhẹ nhàng gỡ từ bên trong Máy Mẹ một bảng mạch điện tử to bằng bàn tay trẻ con, sau đó giơ lên cao để nhìn rõ hơn dưới ánh đèn điện. – là trái tim của trái tim. Nếu tôi không nhầm thì trên bảng mạch được gắn dày đặc các con chip có kích thước siêu, siêu nhỏ, chỉ khoảng 0, 01 nm, điều mà tôi không thể tái tạo hay sửa được, và ở đây cũng không có bất kỳ ai làm được điều đó.
- Ông nói rằng bảng mạch này đã bị hỏng?
Jeremy đưa bảng mạch điện tử cho Emily Hà xem.
Một nửa bảng mạch đã cháy đen, cho dù Emily không am hiểu về kỹ thuật, cũng nhận thức được rằng thiết bị này quả thật đã hỏng hoàn toàn.
Emily Hà nổi tiếng là người bình tĩnh, vậy mà khi ấy đôi chân trở nên run bắn không sao đứng vững được.
Cô lẩm bẩm:
- Không thể sửa được ư?
- Tôi xin lỗi, cô Emily. Người duy nhất có thể sửa được bảng mạch này là người đã làm ra nó. Nhưng tôi không chắc liệu ông ta có còn sống hay không?
- Tôi biết người này. Ông ta hãy còn sống, nhưng mà..
Có bao nhiêu rào cản ngăn cách giữa Máy Mẹ với Taylor Fritz.
Taylor làm việc cho quân đội kẻ thù và đang ở cách xa Dực Long hàng nghìn cây số.
Thành phố ngầm đang bị bao vây, làm sao mà liên lạc với ông ta được? Giả sử liên lạc được rồi, thì làm sao thuyết phục được người này sửa chữa Máy Mẹ?
Taylor là báu vật sống của Vương quốc Pedius, là nhà khoa học có tầm quan trọng đặc biệt với chế độ, hơn nữa còn là một con người kiên cường không thể bị bức ép hay đe dọa.
Dù nghĩ thế nào cũng không thấy triển vọng gì.
- Chúng ta còn bao nhiêu ma túy dự trữ?
- Còn chừng một nghìn gói. Mỗi ngày Tổng thống và Daniel dùng ba mươi gói, với đà này, khoảng hơn một tháng nữa là hết thôi.
- Còn quả Hãm Thần?
- Còn độ sáu, bảy trăm quả. Nhưng nó là quả thô nên ẩn họa vô cùng lớn mà hiệu quả rất thấp, theo suy đoán của tôi cần phải dùng bảy mươi quả mới có tác dụng bằng mười lăm gói ma túy dạng tinh khiết. Nếu không bắt buộc xin đừng nghĩ đến việc dùng quả thô.
- Chúng ta còn cách nào khác sao?
Jeremy thở dài, xuôi tay xuống.
Đúng là chẳng còn cách nào khác.
- Trong vòng một tháng nữa, hãy cố gắng sửa Máy Mẹ. Nếu không thể sửa bảng mạch, vậy thì thử xem có cách nào chạy cỗ máy này mà không cần đến bảng mạch hay không?
Jeremy im lặng không đáp.
Ai cũng biết rằng câu đó chỉ là hy vọng hão huyền. Giữa Jeremy và cái bảng mạch được tích hợp vô số con chip siêu nhỏ kia không phải là khoảng cách về ý chí mà là trình độ phát triển được lớp lớp các nhà khoa học kiệt xuất tích lũy trong mấy trăm năm. Không thể bảo một kỹ sư trình độ trung bình như Jeremy bằng sự nỗ lực kéo dài một hoặc hai tháng mà lấp đầy được.
Emily Hà hiểu ý, liền cầm lấy bảng mạch, nói:
- Tôi cần đưa vật này cho chồng tôi xem. Ngày mai sẽ trả lại cho ông.
Emily đến phủ Tổng thống, lực lượng an ninh đưa cô vào gặp Tài khi đó đang nghiên cứu tài liệu.
Tài thấy vợ đến, cười hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Emily đặt tấm bảng mạch lên bàn, giải thích cho chồng hiểu mọi chuyện.
Sắc mặt của Tài vẫn thản nhiên.
- Tất cả chúng ta đều biết rằng chuyện này cuối cùng sẽ xảy ra.
- Các nhà khoa học của chúng ta không đủ khả năng sửa bảng mạch, người duy nhất làm được điều này là Taylor. Chúng ta cần phải thuyết phục ông ta.
- Taylor là một dị nhân mà ngay cả Quintus cũng phải hạ mình khi đứng trước mặt. Biết thuyết phục ông ta thế nào đây?
Tài trầm ngâm một lúc lâu rồi lấy giấy bút viết một phong thư cho Taylor.
Trên bức thư chỉ có một dòng duy nhất:
Bảng mạch đã hỏng, cần sửa.
Emily Hà thấy nội dung thư đơn giản như vậy, hơi ngạc nhiên.
Tài giải thích:
- Càng viết nhiều càng khiến ông ta khinh thường mình. Anh nghĩ rồi, cách duy nhất là nêu vấn đề và để mặc Taylor tự quyết định.
Tài để tấm bảng mạch cùng bức thư vào trong một phong bì dày được thiết kế đặc biệt có khả năng chống va đập, sau đó bấm chuông, gọi chánh văn phòng phủ Tổng thống vào gặp.
- Dùng đường dây liên lạc đặc biệt gửi phong bì này đến cho Taylor Fritz. Đây là nhiệm vụ tối mật, càng ít người liên quan càng tốt.
Kể từ khi trở về từ Vương quốc Pedius, Tài đã thiết lập một đường dây liên lạc với cả Taylor Fritz lẫn Tom Dixon. Tuyến tình báo này tuy đã được thiết lập nhưng cho đến nay vẫn hiếm khi hoạt động và chưa đạt được thành quả nào. Đây là một tuyến nhỏ, hoạt động độc lập với mạng lưới chính do Adriel lãnh đạo, nằm dưới quyền chỉ huy trực tiếp của tổng thống.
Chánh văn phòng tiếp nhận bì thư, đầu hơi cúi xuống thể hiện lòng tôn kính trước khi bước ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.