Chương 429: TRẬN VÂY HÃM DỰC LONG - 37
Vũ Khúc
27/07/2024
Marley đã sống cuộc đời hai mặt quá lâu để tin vào sự chân thành của con người, và đã quan hệ với quá nhiều người đàn ông để mơ hồ về bản chất của họ.
Tài là một người đàn ông phức tạp, khi đặt một người như vậy vào địa vị của anh ta, giới hạn thời gian sống trong vòng một tháng, buộc vào cổ trách nhiệm với mười triệu con người cần sự cứu giúp, thì rất khó để tin vào một lời thề. Marley không nhớ là mình đã thề bao nhiêu lần trong đời, lần nào cũng chỉ để phục vụ cho một mục đích ngắn hạn nào đó.
Cặp mắt xanh tuyệt đẹp của cô nhìn thẳng vào mắt Tài:
- Em sẽ làm điều đó, không phải vì em tin anh, mà vì em yêu anh.
- Cảm ơn em, Marley. – Tài nói một cách thành thực.
- Em sẽ gửi bức thư kèm USB cho hắn. Dĩ nhiên hắn sẽ nghi ngờ. Thomas là một người rất thận trọng, hắn cần phải biết chắc chắn rằng người viết bức thư ấy là em và những gì em nói là thật, vậy nên hắn sẽ tìm cách đưa em ra khỏi thành phố ngầm, và để nhiệm vụ này thành công thì em phải chấp nhận đi cùng với hắn. Lúc vạch ra kế hoạch này, anh đã nghĩ đến điều đó chưa?
Tài nói một cách khó khăn:
- Đó là một khả năng, nhưng chúng ta có thể tính cách khác.
- Không còn cách nào khác cả.
Marley cười nói:
- Thomas là một trong những đối thủ đáng sợ nhất của anh. Những chiêu trò nửa vời không ích gì đâu. Nước cờ này anh chỉ được đi một lần, đi sai là mất mạng đấy.
- Thật tốt khi em hiểu được điều đó.
- Anh biết không, trong sâu thẳm con người em luôn mơ về một tình yêu và mái ấm gia đình. Bây giờ em đã có được người em yêu, nhưng em không có được tình yêu của anh, mọi thứ vẫn chỉ dừng lại ở giấc mơ, và giấc mơ ấy càng ngày càng trở nên mơ hồ hơn.
- Em …
- Đừng, đừng nói gì cả. Em chấp nhận làm điều này là vì anh, em biết rằng anh không trụ thêm được bao lâu nữa. Em là một con người ích kỷ, những người khác không quan trọng với em. Sự sống chết của họ, cho dù nhân lên số lượng hàng triệu đi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng anh thì khác. Em muốn anh biết rằng em hiểu rất rõ tình huống mà mình đang rơi vào, nhưng em vẫn sẽ làm bởi vì em yêu anh và tình yêu thì thường ngu ngốc.
Marley nói ra những câu đó một cách thản nhiên.
Sự thản nhiên ấy là tấm mặt nạ che đậy suy nghĩ thật của cô. Khi nãy do bị cuốn theo dòng cảm xúc cuồng nhiệt mà suýt nữa cô đã lỡ mồm nói ra một bí mật trọng đại, nhưng rồi cô chợt nhận ra rằng tình cảm mà Tài dành cho cô không chắc chắn.
Nhận thức ấy đã ngăn Marley lại.
Điều mà Marley định nói cho Tài biết là một thông tin vô cùng quan trọng, thứ sẽ quyết định số phận của nhà nước Cộng Hòa.
Cô muốn nói với hắn, cô nên nói với hắn, nhưng cô không thể.
Marley là con người cuồng nhiệt. Bên trong con người cô, lòng ham sống cũng mạnh mẽ như tình yêu.
Nếu cô không ham sống như vậy thì cô đã tìm đến cái chết từ lâu. Không ai có thể đối mặt một cách thường trực với cuộc sống lúc nào cũng bị đặt trên lằn ranh sinh tử và bị cả hai, ba bên cùng lúc lợi dụng.
Cô không dám nói ra điều sẽ đưa cô đến với cái chết, cho dù điều đó sẽ cứu được Tài cùng người của hắn.
Những cảm xúc mâu thuẫn chi phối Marley khiến cô phát điên.
Cô kéo Tài lại gần, tắt điện đi.
- Em linh cảm rằng đây là đêm đầu tiên, mà cũng là đêm cuối cùng của hai chúng ta. Em còn không chắc liệu mình còn có thể gặp nhau hay không. Hãy làm em hạnh phúc lần nữa. Đêm nay anh là của em.
Cơ thể của Marley nóng bỏng như ngọn lửa. Làn da của cô trơn nhẵn, mềm mại, nguồn năng lượng bùng cháy, tỏa ra theo sự vận động không ngừng của các bắp thịt khiến cô trở nên cực kỳ sống động.
Ngày hôm nay cô là nhân vật chính trong vở kịch chính trị sẽ quyết định tương lai của cuộc chiến tranh giữa hai nước, là vì sao tỏa sáng trong đêm tối, là người phụ nữ hạnh phúc nhất và cũng là người đau khổ nhất. Đây là cao trào trong cuộc đời chưa một giây phút nào buồn tẻ của cô.
Sau khi cuộc hoan lạc thứ hai kết thúc, Marley mặc lại quần áo và nói với Tài.
- Về nhà em sẽ lập tức viết thư. Anh hãy tìm cách gửi nó đến với Thomas. Mọi chuyện sau này sẽ diễn biến rất nhanh, em có thể phải rời khỏi đây bất kỳ lúc nào.
- Rạng sáng sẽ có người đến tiếp nhận bức thư của em và gửi nó đi.
- Tốt lắm. Vậy là mọi chuyện đã được chuẩn bị từ lâu.
Marley bước ra khỏi phòng. Ở bên ngoài cô thấy Damon vẫn đang đứng gác, gương mặt gã thanh niên hết sức bình thản dù đã thức trắng nguyên đêm. Cô cười nói:
- Damon, cậu quả là cận vệ trung thành với tổng thống. Tôi hy vọng cuộc đời của cậu sẽ tốt đẹp hơn tôi, cậu bé ạ.
Damon chỉ khẽ gật đầu. Gã ra hiệu cho các thuộc cấp của mình hộ tống Marley về nhà.
Tài là một người đàn ông phức tạp, khi đặt một người như vậy vào địa vị của anh ta, giới hạn thời gian sống trong vòng một tháng, buộc vào cổ trách nhiệm với mười triệu con người cần sự cứu giúp, thì rất khó để tin vào một lời thề. Marley không nhớ là mình đã thề bao nhiêu lần trong đời, lần nào cũng chỉ để phục vụ cho một mục đích ngắn hạn nào đó.
Cặp mắt xanh tuyệt đẹp của cô nhìn thẳng vào mắt Tài:
- Em sẽ làm điều đó, không phải vì em tin anh, mà vì em yêu anh.
- Cảm ơn em, Marley. – Tài nói một cách thành thực.
- Em sẽ gửi bức thư kèm USB cho hắn. Dĩ nhiên hắn sẽ nghi ngờ. Thomas là một người rất thận trọng, hắn cần phải biết chắc chắn rằng người viết bức thư ấy là em và những gì em nói là thật, vậy nên hắn sẽ tìm cách đưa em ra khỏi thành phố ngầm, và để nhiệm vụ này thành công thì em phải chấp nhận đi cùng với hắn. Lúc vạch ra kế hoạch này, anh đã nghĩ đến điều đó chưa?
Tài nói một cách khó khăn:
- Đó là một khả năng, nhưng chúng ta có thể tính cách khác.
- Không còn cách nào khác cả.
Marley cười nói:
- Thomas là một trong những đối thủ đáng sợ nhất của anh. Những chiêu trò nửa vời không ích gì đâu. Nước cờ này anh chỉ được đi một lần, đi sai là mất mạng đấy.
- Thật tốt khi em hiểu được điều đó.
- Anh biết không, trong sâu thẳm con người em luôn mơ về một tình yêu và mái ấm gia đình. Bây giờ em đã có được người em yêu, nhưng em không có được tình yêu của anh, mọi thứ vẫn chỉ dừng lại ở giấc mơ, và giấc mơ ấy càng ngày càng trở nên mơ hồ hơn.
- Em …
- Đừng, đừng nói gì cả. Em chấp nhận làm điều này là vì anh, em biết rằng anh không trụ thêm được bao lâu nữa. Em là một con người ích kỷ, những người khác không quan trọng với em. Sự sống chết của họ, cho dù nhân lên số lượng hàng triệu đi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng anh thì khác. Em muốn anh biết rằng em hiểu rất rõ tình huống mà mình đang rơi vào, nhưng em vẫn sẽ làm bởi vì em yêu anh và tình yêu thì thường ngu ngốc.
Marley nói ra những câu đó một cách thản nhiên.
Sự thản nhiên ấy là tấm mặt nạ che đậy suy nghĩ thật của cô. Khi nãy do bị cuốn theo dòng cảm xúc cuồng nhiệt mà suýt nữa cô đã lỡ mồm nói ra một bí mật trọng đại, nhưng rồi cô chợt nhận ra rằng tình cảm mà Tài dành cho cô không chắc chắn.
Nhận thức ấy đã ngăn Marley lại.
Điều mà Marley định nói cho Tài biết là một thông tin vô cùng quan trọng, thứ sẽ quyết định số phận của nhà nước Cộng Hòa.
Cô muốn nói với hắn, cô nên nói với hắn, nhưng cô không thể.
Marley là con người cuồng nhiệt. Bên trong con người cô, lòng ham sống cũng mạnh mẽ như tình yêu.
Nếu cô không ham sống như vậy thì cô đã tìm đến cái chết từ lâu. Không ai có thể đối mặt một cách thường trực với cuộc sống lúc nào cũng bị đặt trên lằn ranh sinh tử và bị cả hai, ba bên cùng lúc lợi dụng.
Cô không dám nói ra điều sẽ đưa cô đến với cái chết, cho dù điều đó sẽ cứu được Tài cùng người của hắn.
Những cảm xúc mâu thuẫn chi phối Marley khiến cô phát điên.
Cô kéo Tài lại gần, tắt điện đi.
- Em linh cảm rằng đây là đêm đầu tiên, mà cũng là đêm cuối cùng của hai chúng ta. Em còn không chắc liệu mình còn có thể gặp nhau hay không. Hãy làm em hạnh phúc lần nữa. Đêm nay anh là của em.
Cơ thể của Marley nóng bỏng như ngọn lửa. Làn da của cô trơn nhẵn, mềm mại, nguồn năng lượng bùng cháy, tỏa ra theo sự vận động không ngừng của các bắp thịt khiến cô trở nên cực kỳ sống động.
Ngày hôm nay cô là nhân vật chính trong vở kịch chính trị sẽ quyết định tương lai của cuộc chiến tranh giữa hai nước, là vì sao tỏa sáng trong đêm tối, là người phụ nữ hạnh phúc nhất và cũng là người đau khổ nhất. Đây là cao trào trong cuộc đời chưa một giây phút nào buồn tẻ của cô.
Sau khi cuộc hoan lạc thứ hai kết thúc, Marley mặc lại quần áo và nói với Tài.
- Về nhà em sẽ lập tức viết thư. Anh hãy tìm cách gửi nó đến với Thomas. Mọi chuyện sau này sẽ diễn biến rất nhanh, em có thể phải rời khỏi đây bất kỳ lúc nào.
- Rạng sáng sẽ có người đến tiếp nhận bức thư của em và gửi nó đi.
- Tốt lắm. Vậy là mọi chuyện đã được chuẩn bị từ lâu.
Marley bước ra khỏi phòng. Ở bên ngoài cô thấy Damon vẫn đang đứng gác, gương mặt gã thanh niên hết sức bình thản dù đã thức trắng nguyên đêm. Cô cười nói:
- Damon, cậu quả là cận vệ trung thành với tổng thống. Tôi hy vọng cuộc đời của cậu sẽ tốt đẹp hơn tôi, cậu bé ạ.
Damon chỉ khẽ gật đầu. Gã ra hiệu cho các thuộc cấp của mình hộ tống Marley về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.