Chương 453: TỪ BỎ QUYỀN NĂNG SÁT THẦN
Vũ Khúc
04/08/2024
Hãy quay ngược về thời điểm Tài đang nằm quằn quại trên mặt đường nhựa, toàn thân nát bấy.
Hắn nhìn lên cao, thấy Sát Chúa đang lưỡng lự về điều gì đó, gương mặt hướng về chỗ khác không phải về phía của hắn.
Tài biết rằng đây là cơ hội duy nhất để mình bỏ trốn.
Hắn viện đến toàn bộ ý chí để đứng dậy, lê bước đến rìa vực sâu và quăng mình xuống bên dưới.
Những cành cây cứng và to mọc chìa ra từ thành núi liên tiếp đập vào người hắn, gây thêm tổn thương cho cơ thể, nhưng cũng đồng thời giúp hắn giảm tốc độ.
Mặc dù Tài đang suy yếu cùng cực, nhưng dẫu sao hắn vẫn là một Sát Thần, hắn có những năng lực mà người bình thường không làm được. Chẳng hạn như khả năng lượn theo chiều gió, tránh để các mũi cây nhọn xuyên thủng người hoặc chịu đựng được các cú va đập có sức phá hoại lớn.
Trên đà rơi, hắn cầu viện đến cây Hãm Thần.
Kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Tài nhắm mắt lại, tìm cách trở về con đường mòn tăm tối hắn đã từng mơ thấy một lần trước đây.
Trong phút chốc hắn nhận ra rằng mình đang đứng trên con đường ấy, phía trước là bóng tối thăm thẳm, nhìn không thấy điểm cuối.
Cơ thể Tài trong không giấc mơ này không chịu thương tích gì. Hắn ra sức chạy, cố gắng đi hết con đường trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể, nhưng chạy mãi không đến đích. Hắn nhớ rằng trong giấc mơ lần trước con đường không dài đến vậy.
Khoảng thời gian để hắn đi hết con đường lần này cũng tương tự với khoảng thời gian lần trước. Như vậy là hao phí thời gian không liên quan gì đến sự nỗ lực và thái độ của hắn, mà là nó là một thành tố bất biến và đã được quy định từ trước.
Lúc đến nơi, Tài nhìn thấy bóng cây Hãm Thần mờ mờ trong đêm tối. Hắn hướng về cái cây, nói lớn:
- Hãm Thần, Sát Chúa muốn giết ta.
Giọng nói đáp:
- Ngươi muốn gì?
- Bà cần phải giúp ta thoát khỏi sự truy sát của lão.
- Ta không làm được điều đó.
- Hãy nghĩ đi, làm ơn. Tôi không còn nhiều thời gian nữa.
- Ta có một cách, nhưng cách này có thể không có lợi cho ngươi.
- Cách gì? Xin cứ nói.
- Sát Chúa chỉ có thể đạt Trạng Thái Đồng Nhất với các Sát Thần chứ không phải với người thường. Nếu ngươi không còn là một Sát Thần nữa, Sát Chúa sẽ mất đi sự kết nối với ngươi và lão sẽ không thể biết được ngươi đang ở đâu. Muốn giữ được mạng sống ngươi phải từ bỏ quyền năng Sát Thần của mình.
Tài sững sờ.
- Nhưng làm sao tôi chiến đấu và chiến thắng kẻ thù hùng mạnh nếu đánh mất toàn bộ quyền năng? Thậm chí tôi có thể còn không sống sót qua được đêm nay. Buổi đêm dưới vực sâu rất lạnh, thiếu đồ ăn và nước uống, chưa kể tôi còn bị một con dao xuyên bụng, nhiều cái xương đã gãy và đang rơi từ trên cao xuống. Tôi sẽ chết tức thì nếu làm điều bà nói.
- Không còn cách nào khác. Ngươi bắt buộc phải chọn lựa chọn. Hãy nhớ rằng cho dù ngươi đạt trạng thái đỉnh cao cũng chỉ bằng cái móng tay của Sát Chúa mà thôi. Chỉ cần lão biết ngươi ở đâu nhất định lão sẽ tìm đến, và khi ấy ngươi đừng mong chạy trốn. Tuy nói rằng Sát Chúa mạnh bằng các Sát Thần cộng lại, nhưng trên thực tế nếu để mười một người các ngươi cùng ra đấu với lão thì lão sẽ giết chết tất cả chỉ bằng một cái vẫy tay. Hãy chọn đi, Trần Tuấn Tài, và chọn nhanh lên, vì thời gian của ngươi sắp hết.
Tài cân nhắc giữa hai sự lựa chọn.
Một bên là duy trì trạng thái Sát Thần với rủi ro sẽ bị Sát Chúa truy sát, một bên là từ bỏ quyền năng và chấp nhận trở thành người bình thường, sau đó vẫn có nguy cơ bị mất mạng như thường.
Ý nghĩ ấy khiến hắn cảm thấy nôn nao.
Hoàn cảnh của hắn bây giờ mới tồi tệ làm sao.
Từ địa vị tổng thống được triệu người tôn kính, chỉ trong một đêm hắn đã mất tất cả. Đất nước bị xâm lăng, quyền lực bị phế bỏ, vợ con không bảo vệ được, bạn bè và người thân thích chết hết hai phần ba, trong người chẳng những đã không có lấy một đồng bạc cắc mà còn ôm vô số vết thương, có những vết thương đủ sức lấy mạng hắn, và giờ đây hắn sẽ phải từ bỏ thứ quyền năng đã là điểm tựa lớn nhất của hắn trong suốt bao nhiêu năm qua để bảo toàn mạng sống.
Trên đời này còn có người nào mất mát nhiều hơn hắn không? Còn có nỗi đau nào chồng chất và cay đắng hơn thế nữa không?
Hắn thiên về việc giữ lại quyền năng Sát Thần, bởi nếu mất nó thì hắn làm sao mà chiến đấu tiếp được?
Lý trí nói với hắn rằng đó là một lựa chọn khôn ngoan. Và lẽ ra hắn đã quay ngược lại con đường mòn, nhưng rồi vào thời điểm cuối cùng hắn bỗng bật lên nói:
- Ta từ bỏ quyền năng Sát Thần.
Đó không phải là một lựa chọn dựa trên sự phân tích đầy đủ mà thuần túy dựa trên linh cảm.
Cây Hãm Thần đáp:
- Được, ta đáp ứng yêu cầu này ngươi. Từ nay ngươi không còn là một Sát Thần nữa. Ngươi không còn sở hữu bất kỳ quyền năng nào nữa. Ngươi cũng đánh mất khả năng kết nối với ta. Trần Tuấn Tài, con đường mà ngươi chọn không phải là con đường một chiều, bất kỳ lúc nào ngươi cũng có thể quay lại bằng cách uống máu huyết của ta, thứ mà các ngươi gọi một cách miệt thị là ma túy Hãm Thần. Nhưng hãy nhớ rằng bất kỳ lúc nào ngươi tiếp nhận ma túy Hãm Thần thì Sát Chúa cũng sẽ lập tức nhận thức được sự tồn tại của ngươi. Và khi ấy lão sẽ lại tìm đến.
Sau câu nói ấy, Tài bừng tỉnh. Cơ thể của hắn rơi thẳng xuống mặt đất cứng queo, đầy sỏi đá, không sao cựa quậy được.
Hắn nhìn lên cao, thấy Sát Chúa đang lưỡng lự về điều gì đó, gương mặt hướng về chỗ khác không phải về phía của hắn.
Tài biết rằng đây là cơ hội duy nhất để mình bỏ trốn.
Hắn viện đến toàn bộ ý chí để đứng dậy, lê bước đến rìa vực sâu và quăng mình xuống bên dưới.
Những cành cây cứng và to mọc chìa ra từ thành núi liên tiếp đập vào người hắn, gây thêm tổn thương cho cơ thể, nhưng cũng đồng thời giúp hắn giảm tốc độ.
Mặc dù Tài đang suy yếu cùng cực, nhưng dẫu sao hắn vẫn là một Sát Thần, hắn có những năng lực mà người bình thường không làm được. Chẳng hạn như khả năng lượn theo chiều gió, tránh để các mũi cây nhọn xuyên thủng người hoặc chịu đựng được các cú va đập có sức phá hoại lớn.
Trên đà rơi, hắn cầu viện đến cây Hãm Thần.
Kẻ thù của kẻ thù là bạn.
Tài nhắm mắt lại, tìm cách trở về con đường mòn tăm tối hắn đã từng mơ thấy một lần trước đây.
Trong phút chốc hắn nhận ra rằng mình đang đứng trên con đường ấy, phía trước là bóng tối thăm thẳm, nhìn không thấy điểm cuối.
Cơ thể Tài trong không giấc mơ này không chịu thương tích gì. Hắn ra sức chạy, cố gắng đi hết con đường trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể, nhưng chạy mãi không đến đích. Hắn nhớ rằng trong giấc mơ lần trước con đường không dài đến vậy.
Khoảng thời gian để hắn đi hết con đường lần này cũng tương tự với khoảng thời gian lần trước. Như vậy là hao phí thời gian không liên quan gì đến sự nỗ lực và thái độ của hắn, mà là nó là một thành tố bất biến và đã được quy định từ trước.
Lúc đến nơi, Tài nhìn thấy bóng cây Hãm Thần mờ mờ trong đêm tối. Hắn hướng về cái cây, nói lớn:
- Hãm Thần, Sát Chúa muốn giết ta.
Giọng nói đáp:
- Ngươi muốn gì?
- Bà cần phải giúp ta thoát khỏi sự truy sát của lão.
- Ta không làm được điều đó.
- Hãy nghĩ đi, làm ơn. Tôi không còn nhiều thời gian nữa.
- Ta có một cách, nhưng cách này có thể không có lợi cho ngươi.
- Cách gì? Xin cứ nói.
- Sát Chúa chỉ có thể đạt Trạng Thái Đồng Nhất với các Sát Thần chứ không phải với người thường. Nếu ngươi không còn là một Sát Thần nữa, Sát Chúa sẽ mất đi sự kết nối với ngươi và lão sẽ không thể biết được ngươi đang ở đâu. Muốn giữ được mạng sống ngươi phải từ bỏ quyền năng Sát Thần của mình.
Tài sững sờ.
- Nhưng làm sao tôi chiến đấu và chiến thắng kẻ thù hùng mạnh nếu đánh mất toàn bộ quyền năng? Thậm chí tôi có thể còn không sống sót qua được đêm nay. Buổi đêm dưới vực sâu rất lạnh, thiếu đồ ăn và nước uống, chưa kể tôi còn bị một con dao xuyên bụng, nhiều cái xương đã gãy và đang rơi từ trên cao xuống. Tôi sẽ chết tức thì nếu làm điều bà nói.
- Không còn cách nào khác. Ngươi bắt buộc phải chọn lựa chọn. Hãy nhớ rằng cho dù ngươi đạt trạng thái đỉnh cao cũng chỉ bằng cái móng tay của Sát Chúa mà thôi. Chỉ cần lão biết ngươi ở đâu nhất định lão sẽ tìm đến, và khi ấy ngươi đừng mong chạy trốn. Tuy nói rằng Sát Chúa mạnh bằng các Sát Thần cộng lại, nhưng trên thực tế nếu để mười một người các ngươi cùng ra đấu với lão thì lão sẽ giết chết tất cả chỉ bằng một cái vẫy tay. Hãy chọn đi, Trần Tuấn Tài, và chọn nhanh lên, vì thời gian của ngươi sắp hết.
Tài cân nhắc giữa hai sự lựa chọn.
Một bên là duy trì trạng thái Sát Thần với rủi ro sẽ bị Sát Chúa truy sát, một bên là từ bỏ quyền năng và chấp nhận trở thành người bình thường, sau đó vẫn có nguy cơ bị mất mạng như thường.
Ý nghĩ ấy khiến hắn cảm thấy nôn nao.
Hoàn cảnh của hắn bây giờ mới tồi tệ làm sao.
Từ địa vị tổng thống được triệu người tôn kính, chỉ trong một đêm hắn đã mất tất cả. Đất nước bị xâm lăng, quyền lực bị phế bỏ, vợ con không bảo vệ được, bạn bè và người thân thích chết hết hai phần ba, trong người chẳng những đã không có lấy một đồng bạc cắc mà còn ôm vô số vết thương, có những vết thương đủ sức lấy mạng hắn, và giờ đây hắn sẽ phải từ bỏ thứ quyền năng đã là điểm tựa lớn nhất của hắn trong suốt bao nhiêu năm qua để bảo toàn mạng sống.
Trên đời này còn có người nào mất mát nhiều hơn hắn không? Còn có nỗi đau nào chồng chất và cay đắng hơn thế nữa không?
Hắn thiên về việc giữ lại quyền năng Sát Thần, bởi nếu mất nó thì hắn làm sao mà chiến đấu tiếp được?
Lý trí nói với hắn rằng đó là một lựa chọn khôn ngoan. Và lẽ ra hắn đã quay ngược lại con đường mòn, nhưng rồi vào thời điểm cuối cùng hắn bỗng bật lên nói:
- Ta từ bỏ quyền năng Sát Thần.
Đó không phải là một lựa chọn dựa trên sự phân tích đầy đủ mà thuần túy dựa trên linh cảm.
Cây Hãm Thần đáp:
- Được, ta đáp ứng yêu cầu này ngươi. Từ nay ngươi không còn là một Sát Thần nữa. Ngươi không còn sở hữu bất kỳ quyền năng nào nữa. Ngươi cũng đánh mất khả năng kết nối với ta. Trần Tuấn Tài, con đường mà ngươi chọn không phải là con đường một chiều, bất kỳ lúc nào ngươi cũng có thể quay lại bằng cách uống máu huyết của ta, thứ mà các ngươi gọi một cách miệt thị là ma túy Hãm Thần. Nhưng hãy nhớ rằng bất kỳ lúc nào ngươi tiếp nhận ma túy Hãm Thần thì Sát Chúa cũng sẽ lập tức nhận thức được sự tồn tại của ngươi. Và khi ấy lão sẽ lại tìm đến.
Sau câu nói ấy, Tài bừng tỉnh. Cơ thể của hắn rơi thẳng xuống mặt đất cứng queo, đầy sỏi đá, không sao cựa quậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.