Vùng Đất Vô Hình
Đánh giá: 7.2/10 từ 343 lượt
Truyện Vùng Đất Vô Hình là một truyện khá lý thú và hấp dẫn của tác giả Thám Hoa Rách, truyện có nhiều yếu tố kinh dị được vẽ lên, tô đậm làm người khác cảm thấy hoảng sợ, không gian rùng rợn của truyện làm bạn đọc cảm thấy ngỡ ngàng, bị cuốn vào nhưng nửa muốn thoát ra, có chút huyền bí huyễn hoặc pha thêm chút ma quái đôi khi lại làm cho người đọc như bị dụ hoặc.
Đọc truyện bạn có đôi lúc cảm tưởng như một truyện tự sự thông thường, đôi lúc lại thấy như đây là một truyện ma làm người ta phải sởn gai ốc, hốt hoảng. Có đôi lúc, đang yên tình nhưng rồi đẩy lên cao trào không thể ngờ, chỉ đọc bạn mới cảm nhận được hết những điều này.
Ông Tư bước vào khoang thuyền. Năm người vẫn ngủ say như chết. Cái mùi ngai ngái đó càng đậm đặc. Ông Tư định đánh thức bọn họ dậy để hỏi xem. Từ từ đã nào, từ lúc nào mà lại có thêm một người. Ông Tư nhớ lúc lên thuyền chỉ có bốn người khách thôi.
Ông Tư nhìn vào vị khách thứ năm. Không rõ y lên thuyền lúc nào. Người y ướt sũng như bị rơi vào nước, bụng phềnh như cái trống. Da thịt y bong tróc ra từng mảng lớn.
Y bỗng mở mắt nhìn ông Tư một cái, nhe một hàm răng chỉ còn răng và xương cười với ông. Ông Tư ớn lạnh trong người, sợ hãi kêu lên một tiếng. Y liền biến mất.
Tiếng kêu của ông Tư làm ba người khách tỉnh dậy, nhốn nháo hỏi ông chuyện gì. Ông Tư kể lại, bọn họ cũng đều sợ hãi mong ông mau chèo thuyền khỏi đây. Nhưng ông vừa cầm lấy mái chèo thì bà sồn sồn hét lên sợ hãi, ôm chầm lấy cậu trai trẻ. Ông Tư bước vào, thấy đạo sĩ mang kiếm đã chết tự bao giờ, cả người y ướt sũng nước như vừa ở dưới sông lên. Ông Tư sợ quá, vội vã chèo thuyền vào bến. Nhưng còn cách bến ba mươi thước thì cậu trai trẻ lại kêu lên. Ông Tư nhìn thấy cậu đẩy bà sồn sồn ra, bà ta cũng ướt sũng nước, có vẻ không còn thở nữa.
Cậu trai trẻ và gã sai dịch vừa bò ra khoang thuyền vừa hoảng hốt kêu cứu mạng. Ông Tư chèo càng nhanh, thuyền cập bến, hai người khách nhảy vội lên. Nhưng hai cánh tay trắng hếu từ dưới sông vươn ra, túm lấy chân bọn họ kéo ngược trở lại trong sông. Ông Tư mặc kệ tiếng kêu la của bọn họ, cắm đầu chạy thục mạng. Đó là chuyến đi chèo đò cuối cùng của ông Tư Thồn, người bảo vệ đền thờ cho dòng họ Phạm ở đất Nam Lan.
Mời bạn cùng bước vào không gian ghê rợn của truyện kinh dị này.
Đọc truyện bạn có đôi lúc cảm tưởng như một truyện tự sự thông thường, đôi lúc lại thấy như đây là một truyện ma làm người ta phải sởn gai ốc, hốt hoảng. Có đôi lúc, đang yên tình nhưng rồi đẩy lên cao trào không thể ngờ, chỉ đọc bạn mới cảm nhận được hết những điều này.
Ông Tư bước vào khoang thuyền. Năm người vẫn ngủ say như chết. Cái mùi ngai ngái đó càng đậm đặc. Ông Tư định đánh thức bọn họ dậy để hỏi xem. Từ từ đã nào, từ lúc nào mà lại có thêm một người. Ông Tư nhớ lúc lên thuyền chỉ có bốn người khách thôi.
Ông Tư nhìn vào vị khách thứ năm. Không rõ y lên thuyền lúc nào. Người y ướt sũng như bị rơi vào nước, bụng phềnh như cái trống. Da thịt y bong tróc ra từng mảng lớn.
Y bỗng mở mắt nhìn ông Tư một cái, nhe một hàm răng chỉ còn răng và xương cười với ông. Ông Tư ớn lạnh trong người, sợ hãi kêu lên một tiếng. Y liền biến mất.
Tiếng kêu của ông Tư làm ba người khách tỉnh dậy, nhốn nháo hỏi ông chuyện gì. Ông Tư kể lại, bọn họ cũng đều sợ hãi mong ông mau chèo thuyền khỏi đây. Nhưng ông vừa cầm lấy mái chèo thì bà sồn sồn hét lên sợ hãi, ôm chầm lấy cậu trai trẻ. Ông Tư bước vào, thấy đạo sĩ mang kiếm đã chết tự bao giờ, cả người y ướt sũng nước như vừa ở dưới sông lên. Ông Tư sợ quá, vội vã chèo thuyền vào bến. Nhưng còn cách bến ba mươi thước thì cậu trai trẻ lại kêu lên. Ông Tư nhìn thấy cậu đẩy bà sồn sồn ra, bà ta cũng ướt sũng nước, có vẻ không còn thở nữa.
Cậu trai trẻ và gã sai dịch vừa bò ra khoang thuyền vừa hoảng hốt kêu cứu mạng. Ông Tư chèo càng nhanh, thuyền cập bến, hai người khách nhảy vội lên. Nhưng hai cánh tay trắng hếu từ dưới sông vươn ra, túm lấy chân bọn họ kéo ngược trở lại trong sông. Ông Tư mặc kệ tiếng kêu la của bọn họ, cắm đầu chạy thục mạng. Đó là chuyến đi chèo đò cuối cùng của ông Tư Thồn, người bảo vệ đền thờ cho dòng họ Phạm ở đất Nam Lan.
Mời bạn cùng bước vào không gian ghê rợn của truyện kinh dị này.
5 chương mới nhất truyện Vùng Đất Vô Hình
Danh sách chương truyện Vùng Đất Vô Hình
- Chương 91 - Nghiệt ngã ( phần 2)
- Chương 92 - Nghiệt ngã ( phần 3)
- Chương 93 - Nghiệt ngã ( phần cuối)
- Chương 94 - Ngục giam tĩnh lặng
- Chương 95 - Canh rau cải mùa mưa
- Chương 96 - Có đôi khi muốn bước ra một bước
- Chương 97 - Lạc đường
- Chương 98 - Mía sâu có đốt, nhà dột có nơi
- Chương 99 - Mía sâu có đốt, nhà dột có nơi (phần 2)
- Chương 100 - Huyền hoặc
- Chương 101 - Huyền hoặc (phần 2)
- Chương 102 - Giông bão tới, gió hỡi cuốn về đâu? (phần 1)
- Chương 103 - Giông bão tới, gió hỡi cuốn về đâu? (phần 2)
- Chương 104 - Cũng không thể níu kéo
- Chương 105 - Tru Tiên Trảm Tà Song Phù Đao
- Chương 106 - Đêm trở gió ( phần 1)
- Chương 107 - Đêm trở gió ( phần 2)
- Chương 108 - Đêm trở gió (phần 3)
- Chương 109 - Cánh ve non nảy mầm sau lớp vỏ
- Chương 110 - Ở núi này tưởng thấp, ngắm núi nọ tưởng cao (1)
- Chương 111 - Ở núi này tưởng thấp, ngắm núi nọ tưởng cao (2)
- Chương 112 - Không chết trước bình minh (phần 1)
- Chương 113 - Không chết trước bình minh (phần 2)
- Chương 114 - Không chết trước bình minh (phần 3)
- Chương 115 - Bóng mặt trời khuất lặn, để nở rộ sao trời (phần 1)
- Chương 116 - Bóng mặt trời khuất lặn, để nở rộ sao trời (phần 2)
- Chương 117 - Bóng mặt trời khuất lặn, để nở rộ sao trời (phần 3)
- Chương 118 - Bóng mặt trời khuất lặn, để nở rộ sao trời (phần 4)
- Chương 119 - Bóng mặt trời khuất lặn, để nở rộ sao trời (phần 5)
- Chương 120 - Bóng mặt trời khuất lặn, để nở rộ sao trời (phần 6)