Chương 40: Ai là người đầu tiên?
Thám Hoa Rách
24/03/2014
Minh Dũng quyết đoán nói: “Long, đệ ở ngoài bảo vệ Khánh. Tôi xuống một mình được rồi. ”
Minh Long liền lắc đầu phản đối: “Khánh ở với bà Mun được rồi. Tôi đi với sư huynh.”
Minh Dũng trừng mắt nhìn gã:”Tôi là sư huynh, tôi nói đệ phải nghe lời.”
Hai người giằng co làm những người khác cảm thấy họ đang làm trò. Tùng Kiệt đạo trưởng nhếch mép cười: “Hai vị cứ đẩy qua đẩy lại như thế đến sáng cũng chẳng xong. Chi bằng cả ba vị cùng ở trên đây bọn tôi đi xuống được rồi.” Nói rồi ông phăm phăm đi xuống cầu thang. Minh Khánh kêu lên: “Đừng!” Nhưng không kịp. Tùng Kiệt đạo trưởng đã bước xuống mấy bậc, đi lên con đường sâu hun hút tưởng chừng như không có đáy. Bá Tường đạo trưởng liếc nhìn ba anh em một cái rồi cũng bước xuống. Theo sau ông là Hà Linh, từ sau khi gặp quỷ vương xong, lá gan của cô cũng lớn thêm rất nhiều. Khuôn mặt bình thản của cô làm cho những người khác đều phải kính nể. Anh Đức, Phạm Duy cũng đi xuống bỏ lại ba người của phái Phổ Linh đứng nhìn nhau.
Minh Khánh thở dài: “Sư huynh, chúng ta cũng đi xuống thôi.”
Minh Dũng cau mày lại.
- “Bên dưới rất nguy hiểm.”
- “Đệ biết. Bất quá từ khi chúng ta bắt đầu làm thầy trừ tà, có lúc nào không gặp nguy hiểm? Mỗi người chúng ta đều từ trong ranh giới sinh tử đi tới, bắt quỷ, trừ ma, diệt yêu, tích lũy từng chút ít công đức một. Hôm qua sư huynh cũng thấy rồi đấy. Chỉ một mình Ngưu Khanh đại vương cũng khiến ba chúng ta suýt mất mạng. Chúng ta nếu không vượt lên thì sẽ bị cái thế giới tàn khốc của chính chúng ta đào thải. Ngôi mộ này tuy là một cái tử địa, nhưng đệ cảm thấy đây cũng là một cơ hội. Chỉ cần sống trở về, chúng ta sẽ trưởng thành hơn rất nhiều.” Minh Khánh giải thích một cách chậm rãi.
Hai vị sư huynh đều bị hắn thuyết phục. Minh Dũng hạ quyết tâm. “Lần này đi xuống, ba người không thể rời nhau quá nửa thước. Bùa chú, vũ khí phải luôn sẵn sàng. Không được mất cảnh giác trong bất cứ hoàn cảnh nào. Đi xuống thôi.” Ba người cẩn thận bước theo từng bậc thang tối tăm đi xuống. Minh Khánh đảo mắt nhìn quanh. Âm nhãn của hắn mở ra đến cực hạn. Xung quanh hắn vẫn chỉ có một màu đen sẫm lành lạnh của âm khí.
Hắn cố ý đi thật chậm. Minh Long tranh thủ dán một ít bùa lên tường để kiểm tra xem bên trong tường đá có ẩn giấu cái gì không.
Mọi chuyện vẫn yên ổn cho đến lúc bọn họ đặt chân xuống tầng hầm. Tất cả vẫn giống hệt như trong giấc mơ của Minh Khánh. Phía dưới, Bá Tường đạo trưởng và bốn người khác vẫn đang chờ bọn họ. Thêm năm cây đuốc khiến căn hầm sáng hẳn lên. Minh Khánh bất ngờ sờ phải bức tường đá. Nó phẳng phiu và lạnh buốt khiến hắn giật nảy mình.
Tùng Kiệt đạo trưởng cười : “Bần đạo đã nói rồi. Phái Phổ Linh mặc dù hơi nhát một tí, nhưng làm gì có chuyện không dám đi xuống một ngôi mộ tầm thường đâu.” Thấy ông ta cười nhạo phái Phổ Linh, Minh Long tức giận định phản bác, nhưng bị Minh Dũng ngăn lại.
- “Đừng phân tâm. Bây giờ không phải là thời điểm cãi nhau.”
-
Minh Long không nói gì, tiếp tục quan sát xung quanh. Bọn họ đi sâu vào trong hầm. Cuối căn hầm, cái quan tài sơn son thiếp vàng nằm yên lặng trên giá. Không gian càng lúc càng tĩnh lặng đến kỳ lạ, ngoài tiếng bước chân và hơi thở ra thì Minh Khánh không nghe thấy bất cứ một âm thanh nào khác.
Tám người đến trước chiếc quan tài. Phạm Duy, thầy trừ tà nổi tiếng đất Nam Lan bắt đầu sờ mó lên nắp và bốn cạnh của chiếc quan tài. Ông ta săm soi cả những đường vân một cách kỹ càng rồi mới khẳng định: “Chỉ là một chiếc quan tài bình thường. ” Minh Khánh không nói gì, chỉ dùng Âm nhãn chăm chú nhìn vào trong chiếc quan tài. Nơi đây hoàn toàn là một vùng đen nhánh. Thật kỳ lạ. Chẳng lẽ lần trước chỉ là một giấc mơ thông thường.
“Không.” Minh Khánh tự phủ định ý nghĩ của mình. Một giấc mơ bình thường không thể giúp hắn biết trước sự tồn tại của ngôi mộ và chiếc quan tài. Nhất định là chiếc quan tài này che dấu một bí mật nào đó mà bọn hắn không thể giải thích nổi. Lúc này Bá Tường đạo trưởng lên tiếng: “Bần đạo đoán nắp ngôi mộ mở ra là do bọn trộm mộ làm. Bây giờ đang là lúc nhà nông nhàn rỗi, trộm cướp cũng nhiều hơn."
Thế rồi ông đùa. "Chúng ta đi lên trên thôi. Quỷ vương hẳn cũng không thích nằm trong quan tài đâu.”
Minh Khánh chợt lên tiếng: “Chờ đã đạo trưởng. Tôi muốn mở nắp quan tài kiểm tra.” Bá Tường đạo trưởng nhíu mày. “Mở nắp quan tài là một hành động không tôn trọng người chết. Bần đạo tưởng thầy trừ tà các vị rất ít muốn làm những việc như vậy chứ. ” Thông thường bởi vì thường xuyên tiếp xúc đến cõi âm, thầy trừ tà đều hết sức kính trọng người chết. Những hành động xúc phạm kiểu như dẫm trên mộ bọn họ đều rất kiêng kị chứ đừng nói đến việc mở nắp quan tài.
Đôi mắt không thấy đường của Minh Khánh mở to, nhìn chăm chăm vào chiếc quan tài: “Đạo trưởng, chiếc quan tài này rất kỳ lạ.” Bá Tường đạo trưởng sửng sốt mất một lúc. Ông hỏi: “Cậu thấy có thứ gì trong đó sao?”Phạm Duy thì tỏ vẻ không vui. Lúc nãy ông ta vừa khẳng định chiếc hòm bình thường xong, Minh Khánh đáp:”Tôi thấy bên trong không có gì cả.”
Hà Linh ngạc nhiên hỏi: “Vậy thì nó kỳ lạ ở chỗ nào?”
- “Bên trong quan tài không có xác chết.”
- “Có thể bọn trộm mộ lấy nó đi rồi chăng?”
- “Không. Trộm mộ rất sợ phải đụng vào cái xác. Bọn họ tin rằng khi chạm vào, người chết sẽ ghi nhớ hơi hám của bọn họ và sẽ tìm đến đòi những thứ bị lấy mất. ” Minh Dũng giải thích.
Hà Linh nói: “Có thể trong này từ ban đầu đã không có xác chết cũng nên.”
-”Vậy càng đáng ngờ hơn. Xây một ngôi mộ to như vậy, lại không chôn người chết thì để làm gì?”
Lúc này, Minh Khánh nói với Minh Dũng: “Sư huynh, mở nắp quan tài ra.” Nói rồi hắn một tay cầm kiếm, một tay cầm bùa, chực sẵn ngay trước quan tài. Minh Long cũng tiến lên một bước, bắt đầu dán một lá bùa Trấn Tà lên nắp quan tài. Ai ngờ vừa dán xong thì Minh Long lùi ra, tái mặt nói: “Lá bùa hỏng rồi.” Minh Khánh cũng không sợ hãi. Việc này nằm trong dự kiến của hắn. Hắn bảo Minh Long: “Sư huynh, thử lần nữa xem sao.”
Minh Long lại dán một lá bùa khác lên. Lần này gã vẫn lắc đầu nói: “Vẫn bị phá hỏng.” Phạm Duy bỗng nhiên chen vào: “Để tôi.” Rồi ông ta lôi ra một lá bùa khá kỳ lạ, dán lên nắp quan tài. Lần này cũng không ngoại lệ, lá bùa không những không có hiệu lực mà còn cháy đen. Lần này không ai ngăn cản Minh Dũng mở quan tài nữa. Gã dùng kiếm gỗ, vận lực, nạy nắp quan tài ra. Cạch. Tất cả mọi người hồi hộp nhìn vào.
Bên trong không hề có gì ngoài một lớp vải đỏ trải bên trên đáy gỗ. Minh Khánh, Minh Long, Minh Dũng lúc này dựa sát vào nhau. Cả ba người đều mở ra âm nhãn để quan sát. Qua khoảng nửa nén hương vẫn không có gì bất thường xảy ra. Thần kinh của ba người căng thẳng đến cực độ. Hà Linh lúc này mới nói: “Ba người làm tôi sợ đấy. Có thể nói cho tôi nghe có chuyện gì sao? Tôi cảm thấy ba người đang dấu chúng tôi chuyện gì đó.” Minh Khánh chưa kịp trả lời thì Bá Tường đạo trưởng lên tiếng: “Ủa, Tùng Kiệt đạo trưởng đi đâu rồi?”
Câu hỏi của ông như tiếng sét ngang trời khiến ba người phái Phổ Linh giật nảy mình. Minh Dũng và Minh Long vội nhìn vào quan tài xem Tùng Kiệt đạo trưởng có nằm trong đó không. Bên trong vẫn chỉ có một mảnh vải đỏ lót dưới đáy. Minh Dũng thở phào. Mọi chuyện bắt đầu khác đi so với giấc mơ của Minh Khánh. Không có mùi máu, cũng chẳng có ai nằm trong quan tài cả. Như vậy, bọn họ còn có hi vọng. Thế nhưng một tiếng Cạch đầy khô khốc phá vỡ những ảo tưởng của gã. Nắp quan tài tự động đóng lại. Mùi máu bắt đầu tỏa ra nồng nặc.
Minh Long liền lắc đầu phản đối: “Khánh ở với bà Mun được rồi. Tôi đi với sư huynh.”
Minh Dũng trừng mắt nhìn gã:”Tôi là sư huynh, tôi nói đệ phải nghe lời.”
Hai người giằng co làm những người khác cảm thấy họ đang làm trò. Tùng Kiệt đạo trưởng nhếch mép cười: “Hai vị cứ đẩy qua đẩy lại như thế đến sáng cũng chẳng xong. Chi bằng cả ba vị cùng ở trên đây bọn tôi đi xuống được rồi.” Nói rồi ông phăm phăm đi xuống cầu thang. Minh Khánh kêu lên: “Đừng!” Nhưng không kịp. Tùng Kiệt đạo trưởng đã bước xuống mấy bậc, đi lên con đường sâu hun hút tưởng chừng như không có đáy. Bá Tường đạo trưởng liếc nhìn ba anh em một cái rồi cũng bước xuống. Theo sau ông là Hà Linh, từ sau khi gặp quỷ vương xong, lá gan của cô cũng lớn thêm rất nhiều. Khuôn mặt bình thản của cô làm cho những người khác đều phải kính nể. Anh Đức, Phạm Duy cũng đi xuống bỏ lại ba người của phái Phổ Linh đứng nhìn nhau.
Minh Khánh thở dài: “Sư huynh, chúng ta cũng đi xuống thôi.”
Minh Dũng cau mày lại.
- “Bên dưới rất nguy hiểm.”
- “Đệ biết. Bất quá từ khi chúng ta bắt đầu làm thầy trừ tà, có lúc nào không gặp nguy hiểm? Mỗi người chúng ta đều từ trong ranh giới sinh tử đi tới, bắt quỷ, trừ ma, diệt yêu, tích lũy từng chút ít công đức một. Hôm qua sư huynh cũng thấy rồi đấy. Chỉ một mình Ngưu Khanh đại vương cũng khiến ba chúng ta suýt mất mạng. Chúng ta nếu không vượt lên thì sẽ bị cái thế giới tàn khốc của chính chúng ta đào thải. Ngôi mộ này tuy là một cái tử địa, nhưng đệ cảm thấy đây cũng là một cơ hội. Chỉ cần sống trở về, chúng ta sẽ trưởng thành hơn rất nhiều.” Minh Khánh giải thích một cách chậm rãi.
Hai vị sư huynh đều bị hắn thuyết phục. Minh Dũng hạ quyết tâm. “Lần này đi xuống, ba người không thể rời nhau quá nửa thước. Bùa chú, vũ khí phải luôn sẵn sàng. Không được mất cảnh giác trong bất cứ hoàn cảnh nào. Đi xuống thôi.” Ba người cẩn thận bước theo từng bậc thang tối tăm đi xuống. Minh Khánh đảo mắt nhìn quanh. Âm nhãn của hắn mở ra đến cực hạn. Xung quanh hắn vẫn chỉ có một màu đen sẫm lành lạnh của âm khí.
Hắn cố ý đi thật chậm. Minh Long tranh thủ dán một ít bùa lên tường để kiểm tra xem bên trong tường đá có ẩn giấu cái gì không.
Mọi chuyện vẫn yên ổn cho đến lúc bọn họ đặt chân xuống tầng hầm. Tất cả vẫn giống hệt như trong giấc mơ của Minh Khánh. Phía dưới, Bá Tường đạo trưởng và bốn người khác vẫn đang chờ bọn họ. Thêm năm cây đuốc khiến căn hầm sáng hẳn lên. Minh Khánh bất ngờ sờ phải bức tường đá. Nó phẳng phiu và lạnh buốt khiến hắn giật nảy mình.
Tùng Kiệt đạo trưởng cười : “Bần đạo đã nói rồi. Phái Phổ Linh mặc dù hơi nhát một tí, nhưng làm gì có chuyện không dám đi xuống một ngôi mộ tầm thường đâu.” Thấy ông ta cười nhạo phái Phổ Linh, Minh Long tức giận định phản bác, nhưng bị Minh Dũng ngăn lại.
- “Đừng phân tâm. Bây giờ không phải là thời điểm cãi nhau.”
-
Minh Long không nói gì, tiếp tục quan sát xung quanh. Bọn họ đi sâu vào trong hầm. Cuối căn hầm, cái quan tài sơn son thiếp vàng nằm yên lặng trên giá. Không gian càng lúc càng tĩnh lặng đến kỳ lạ, ngoài tiếng bước chân và hơi thở ra thì Minh Khánh không nghe thấy bất cứ một âm thanh nào khác.
Tám người đến trước chiếc quan tài. Phạm Duy, thầy trừ tà nổi tiếng đất Nam Lan bắt đầu sờ mó lên nắp và bốn cạnh của chiếc quan tài. Ông ta săm soi cả những đường vân một cách kỹ càng rồi mới khẳng định: “Chỉ là một chiếc quan tài bình thường. ” Minh Khánh không nói gì, chỉ dùng Âm nhãn chăm chú nhìn vào trong chiếc quan tài. Nơi đây hoàn toàn là một vùng đen nhánh. Thật kỳ lạ. Chẳng lẽ lần trước chỉ là một giấc mơ thông thường.
“Không.” Minh Khánh tự phủ định ý nghĩ của mình. Một giấc mơ bình thường không thể giúp hắn biết trước sự tồn tại của ngôi mộ và chiếc quan tài. Nhất định là chiếc quan tài này che dấu một bí mật nào đó mà bọn hắn không thể giải thích nổi. Lúc này Bá Tường đạo trưởng lên tiếng: “Bần đạo đoán nắp ngôi mộ mở ra là do bọn trộm mộ làm. Bây giờ đang là lúc nhà nông nhàn rỗi, trộm cướp cũng nhiều hơn."
Thế rồi ông đùa. "Chúng ta đi lên trên thôi. Quỷ vương hẳn cũng không thích nằm trong quan tài đâu.”
Minh Khánh chợt lên tiếng: “Chờ đã đạo trưởng. Tôi muốn mở nắp quan tài kiểm tra.” Bá Tường đạo trưởng nhíu mày. “Mở nắp quan tài là một hành động không tôn trọng người chết. Bần đạo tưởng thầy trừ tà các vị rất ít muốn làm những việc như vậy chứ. ” Thông thường bởi vì thường xuyên tiếp xúc đến cõi âm, thầy trừ tà đều hết sức kính trọng người chết. Những hành động xúc phạm kiểu như dẫm trên mộ bọn họ đều rất kiêng kị chứ đừng nói đến việc mở nắp quan tài.
Đôi mắt không thấy đường của Minh Khánh mở to, nhìn chăm chăm vào chiếc quan tài: “Đạo trưởng, chiếc quan tài này rất kỳ lạ.” Bá Tường đạo trưởng sửng sốt mất một lúc. Ông hỏi: “Cậu thấy có thứ gì trong đó sao?”Phạm Duy thì tỏ vẻ không vui. Lúc nãy ông ta vừa khẳng định chiếc hòm bình thường xong, Minh Khánh đáp:”Tôi thấy bên trong không có gì cả.”
Hà Linh ngạc nhiên hỏi: “Vậy thì nó kỳ lạ ở chỗ nào?”
- “Bên trong quan tài không có xác chết.”
- “Có thể bọn trộm mộ lấy nó đi rồi chăng?”
- “Không. Trộm mộ rất sợ phải đụng vào cái xác. Bọn họ tin rằng khi chạm vào, người chết sẽ ghi nhớ hơi hám của bọn họ và sẽ tìm đến đòi những thứ bị lấy mất. ” Minh Dũng giải thích.
Hà Linh nói: “Có thể trong này từ ban đầu đã không có xác chết cũng nên.”
-”Vậy càng đáng ngờ hơn. Xây một ngôi mộ to như vậy, lại không chôn người chết thì để làm gì?”
Lúc này, Minh Khánh nói với Minh Dũng: “Sư huynh, mở nắp quan tài ra.” Nói rồi hắn một tay cầm kiếm, một tay cầm bùa, chực sẵn ngay trước quan tài. Minh Long cũng tiến lên một bước, bắt đầu dán một lá bùa Trấn Tà lên nắp quan tài. Ai ngờ vừa dán xong thì Minh Long lùi ra, tái mặt nói: “Lá bùa hỏng rồi.” Minh Khánh cũng không sợ hãi. Việc này nằm trong dự kiến của hắn. Hắn bảo Minh Long: “Sư huynh, thử lần nữa xem sao.”
Minh Long lại dán một lá bùa khác lên. Lần này gã vẫn lắc đầu nói: “Vẫn bị phá hỏng.” Phạm Duy bỗng nhiên chen vào: “Để tôi.” Rồi ông ta lôi ra một lá bùa khá kỳ lạ, dán lên nắp quan tài. Lần này cũng không ngoại lệ, lá bùa không những không có hiệu lực mà còn cháy đen. Lần này không ai ngăn cản Minh Dũng mở quan tài nữa. Gã dùng kiếm gỗ, vận lực, nạy nắp quan tài ra. Cạch. Tất cả mọi người hồi hộp nhìn vào.
Bên trong không hề có gì ngoài một lớp vải đỏ trải bên trên đáy gỗ. Minh Khánh, Minh Long, Minh Dũng lúc này dựa sát vào nhau. Cả ba người đều mở ra âm nhãn để quan sát. Qua khoảng nửa nén hương vẫn không có gì bất thường xảy ra. Thần kinh của ba người căng thẳng đến cực độ. Hà Linh lúc này mới nói: “Ba người làm tôi sợ đấy. Có thể nói cho tôi nghe có chuyện gì sao? Tôi cảm thấy ba người đang dấu chúng tôi chuyện gì đó.” Minh Khánh chưa kịp trả lời thì Bá Tường đạo trưởng lên tiếng: “Ủa, Tùng Kiệt đạo trưởng đi đâu rồi?”
Câu hỏi của ông như tiếng sét ngang trời khiến ba người phái Phổ Linh giật nảy mình. Minh Dũng và Minh Long vội nhìn vào quan tài xem Tùng Kiệt đạo trưởng có nằm trong đó không. Bên trong vẫn chỉ có một mảnh vải đỏ lót dưới đáy. Minh Dũng thở phào. Mọi chuyện bắt đầu khác đi so với giấc mơ của Minh Khánh. Không có mùi máu, cũng chẳng có ai nằm trong quan tài cả. Như vậy, bọn họ còn có hi vọng. Thế nhưng một tiếng Cạch đầy khô khốc phá vỡ những ảo tưởng của gã. Nắp quan tài tự động đóng lại. Mùi máu bắt đầu tỏa ra nồng nặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.