Vùng Đất Vô Hình

Chương 72: Đêm không yên bình (cuối)

Thám Hoa Rách

23/08/2016

Lúc anh Ba Kho tỉnh lại thì đã là ba ngày sau. Vợ anh ôm cổ anh mừng đến phát khóc. Chị bảo cứ tưởng anh đi luôn rồi. Thì ra sau khi về đến nhà, anh Ba Kho bắt đầu sốt li bì. Suốt một ngày anh chỉ mê sảng, nói mớ và nôn mửa. Chị Ba nhờ người lên huyện mời thầy lang giỏi nhất về chữa cho anh. Thế nhưng lúc thầy lang bắt mạch xong thì cũng lắc đầu. Ngoài việc bị khí lạnh xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, trong lòng anh còn cất giấu một nỗi sợ hãi quá khủng khiếp. Nỗi đau về thể xác và cả về tinh thần trộn lẫn khiến thầy lang cũng bó tay. Ông chỉ khuyên gia đình nên chuẩn bị hậu sự sẵn cho anh. Chị Ba năn nỉ mãi thầy lang mới chịu dùng phương thuốc gia truyền để chữa cho anh. Đó là phương thuốc toàn độc dược, chuyên dùng cho những người bệnh thập tử nhất sinh. Đó là một phương thuốc lâu đời có nguồn gốc từ giới tu đạo. Nó rút ngắn tuổi thọ của người sống nhưng lại có thể mang họ về từ cõi chết.

Suốt một đêm sau khi uống thuôc sanh Ba chỉ ho ra máu. Thầy bảo nếu anh không qua được thì sẽ chết ngay trong đêm. May mắn thay đến lúc sáng, anh Ba Kho mặc dù đuối lắm rồi nhưng vẫn còn thở. Thầy lang bảo chị Ba nấu cháo sâm đút cho anh. Thế là anh sống, trốn thoát một cách ngoạn mục khỏi bàn tay của thần chết. Hôn mê thêm một ngày rồi anh cũng tỉnh lại. Anh Ba Kho muốn hỏi cái gì nhưng nhìn khuôn mặt lo lắng của vợ và hai đứa con nhỏ anh lại thôi. Việc của anh hiện nay là phải chữa khỏi bệnh và sống khỏe. Anh không muốn vợ anh trở thành góa phụ, con anh trở thành trẻ không cha. Anh ngoan ngoãn húp hết bát cháo mà vợ đưa. Mùi tía tô, mùi hành mùi trứng, thơm phức chả hiểu sao khi vào miệng lại đắng nghét. Thế nhưng anh cũng cố nuốt gần hết bát cháo. Anh Ba đang ăn cháo thì nghe thấy bên ngoài có tiếng kèn, tiếng trống, tiếng than khóc vang lên ầm ĩ. Anh Ba Kho nhìn vợ. Vợ anh chép miệng: “Hai mươi mấy người đi cùng lúc thầy nó ạ. Làng phải thu xếp chia thời gian để đám ma nào cũng có đủ người đưa tiễn.”

Hệt như vợ anh nói, đám ma kia vừa đi thì đám ma khác lại tới, cứ nối tiếp nhau, nối tiếp nhau tưởng chừng không dứt. Chị Ba sợ anh không nghỉ ngơi được, định khép cửa sổ lại thì anh Ba Kho không cho. Anh bảo: “Cứ để thế đi.” Anh ngước nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Thấp thoáng sau hàng tre xanh là những ngọn phướn đen trắng cứ lầm lũi bước qua. Anh Ba Kho tưởng chừng như nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc sau hàng tre ấy. Bọn họ bước qua, chào anh để về với đất mẹ. Hai mươi mấy người thanh niên trai tráng, hai mươi mấy cái trụ cột gia đình, hai mươi mấy cái sinh mạng, cứ thế bị anh chôn vùi. Giá như anh mặc kệ bảy cái xác, giá như anh không phái người đi tìm giữa đêm, giá như anh phát hiện sự kỳ lại của Bảy Dậu sớm hơn, thì tất cả có lẽ đã khác. Chính sự vô tâm của anh mới chính là tội ác.

Anh Ba Kho lẩm nhẩm đếm số đám ma đi qua. Từ lúc tỉnh lại cho đến hoàng hôn, có trọn vẹn hai mươi bảy cái. Có lẽ nó còn nhiều hơn số người làng chết trong chục năm qua. Cứ nghĩ về bọn họ, anh Ba Kho lại tự trách mình.

-“Cha ơi, cha làm sao thế?” Một tiếng gọi đầy non nớt cắt đứt những suy nghĩ của anh Ba. Anh Ba Kho nhìn ra cửa. Đứa con gái lớn của anh đang nhìn anh bằng một ánh mắt lo lắng. Đôi mắt to tròn mở ra nhìn anh chăm chăm. Hai cánh tay bé xíu đang bưng một bát cháo nóng to. Khuôn mặt xinh xắn lem nhem đầy vết than. Khuôn mặt con bé lấm tấm mồ hôi. Anh Ba Kho vẫy tay. “Cha không sao. Vào đây con.” Con bé chậm rãi bưng bát cháo đặt xuống giường. “Cháo con mới nấu, cha ăn luôn cho nóng” Anh Ba Kho vuốt vuốt mấy vết than đen nhẻm trên khuôn mặt con gái, trong lòng đầy xót xa. Con gái anh mới bảy tuổi. Ở cái tuổi của nó anh còn cởi truồng tồng ngồng theo bạn chơi khắp làng. Mấy ngày qua, hẳn con bé lo cho anh lắm. Nó đâu có làm nên tội tình gì để sống trong cảnh sợ hãi như vậy. Anh Ba Kho quyết định anh sẽ rời xa ngôi làng này. Anh sẽ tìm một mảnh đất nào đó, mang theo gia đình để bắt đầu lại. Anh sợ hãi việc phải tiếp tục sống trên cái vùng đất bị nguyền rủa này. Thấy con gái vẫn đứng chờ, anh xoa đầu con bé hỏi: “Mẹ đâu?”

“Mẹ xuống nhà bà Mai lấy thêm trứng gà.”

Thấy con bé vẫn đứng nhìn, anh đành bưng bát cháo lên, húp mấy miếng. Lúc này con bé mới chịu đi nấu cơm. Ăn xong bát cháo, anh Ba Kho cảm thấy đỡ hơn nhiều. Anh đặt lưng xuống bắt đầu thiếp đi.

Anh Ba Kho ngủ không được bao lâu thì vợ anh về, bàn tay chị sợ lên đầu anh. Chị kê gối, đắp thêm chăn cho anh rồi mới ra ngoài. Chắc là ăn cơm với con. Anh Ba Kho mơ mơ màng màng ngủ tiếp. Mãi cho đến khi một tiếng khóc rấm rứt trong đêm đánh thức anh. Anh Ba Kho cảm thấy tiếng khóc sao mà quen thế. Anh ngồi dậy. Bên cạnh vợ anh đang ngủ ngon lành, chắc mấy ngày nay chị mệt mỏi lắm rồi. Anh Ba Kho vén màn lên. Trong bóng tối, có một bóng trắng đang ngồi trên cái ghế vuông gần cửa khóc rấm rứt. Trong bóng tối, anh Ba Kho cũng không nhìn rõ đấy là ai. Anh đành cất tiếng hỏi: “Ai đấy?” Cái bóng trắng ngừng khóc, ngẩng lên nhìn anh: “Cha ơi, con đây.”

“Cái Bống hả? Sao đang đêm đang hôm lại khóc hả con? Lai đây nào.” Nghe tiếng con gái, anh Ba Kho thở phào. Anh gọi con lại. Trong bóng tối, con bé dò dẫm đến gần bên giường. Khuôn mặt trắng hồng quen thuộc của nó lem nhem nước mắt. Anh Ba Kho vén màn lên, ra hiệu cho con bé ngồi xuống giường.

Cái Bống ngoan ngoãn ngồi xuống giường, nó quệt quệt nước mắt:”Cha ơi, con sợ lắm.” Anh Ba Kho định an ủi con thì bỗng sững người. Thế rồi anh vươn tay ra đánh cho con gái một cái tát, gằn giọng hỏi: “Mi là ai?” Con gái anh liền ngã từ trên giường xuống. Bất ngờ thay, nó cũng không khóc không kêu mà chỉ ngửa mặt nhìn anh chằm chằm, khóe miệng rớm máu nhếch lên cười trông khá dữ tợn. “Làm sao người biết là ta?”

Anh Ba Kho đáp: “Con gái ta thích sạch sẽ, nó sẽ không đi chân đất.” Con gái anh Ba Kho cúi đầu nhìn hai bàn chân trần trắng nõn, gật gật đầu: “Đây là do ta sơ ý. Ta chỉ lấy nguyên bộ dạng của nó lúc nãy trên giường.” Nói rồi con gái anh cười hơ hớ, lộ ra hàm răng trắng ởn: “Còn ta là ai, mi chắc cũng đoán được mà. Mấy đêm trước ta tìm mi một lần, hẳn có hình dạng như thế này.” Nói rồi, khuôn mặt của nó máu thịt bắt đầu bong ra trông thật khủng khiếp. Đám máu thịt ấy bắt đầu nhảy nhót, sau đó gắn lại tạo thành một khuôn mặt mới – khuôn mặt của Bảy Dậu.

Anh Ba Kho rít trong miệng như sợ những người trong gia đình thức giấc: “Mi còn muốn tìm ta làm gì? Chừng ấy cái mạng người chưa đủ hay sao? Mi còn muốn thế nào nữa đây?” Giọng anh giận dữ, đôi mắt anh tóe lửa tưởng chừng muốn bóp chết con quái vật trước mặt ngay tức khắc. Con quỷ nheo mắt cười với anh Ba Kho. “Ồ bây giờ tại sao mi lại không sợ ta nhỉ? Ta nhớ lần đầu báo mộng mi sợ muốn tè ra quần cơ mà.” Nói rồi con quỷ ung dung đứng dậy. Trong bóng tối anh Ba Kho chỉ nhìn thấy cái lưng cao to quen thuộc của Bảy Dậu. Con quỷ lấy cái ghế gỗ đặt vào trong giường, ngay trước mặt anh Ba Kho. Nó bắt đầu ngồi xuống.



-“Ta muốn làm một cuộc mua bán.”

Anh Ba Kho hỏi lại: “Mi muốn thế nào?”

Con quỷ cười to: “Mạng vợ chồng mi, thêm hai đứa con, mỗi người đổi mười mạng thế nào?”

Anh Ba Kho lạnh lùng nhìn nó: “Ta từ chối. Có chết ta cũng sẽ không bán linh hồn cho quỷ dữ?”

Con quỷ cười khà khà:”Mi không sợ chết, không có nghĩa là vợ mi không sợ chết. ” Nói rồi nó đưa tay lên sờ tóc vợ anh. Anh Ba Kho gạt tay nó ra. “Đừng chạm vào người của vợ ta.” Bàn tay nó lạnh buốt như nước hồ vào mùa đông. Con quỷ chỉ cười, nó lại sờ lên người vợ anh.

“Ta cứ chạm, mi làm gì được ta? Không chỉ vợ mà cả con mi nữa. Thế nào, đến đánh ta, cắn ta đi.” Nó đưa ngón tay trỏ lên mặt mình. Anh Ba Kho đột nhiên yên lặng. Anh thì thầm với con quỷ. “Ta không sợ mi đâu. Sức mạnh của mi phải đến cạnh hồ mới có thế giết người. Ở nhà ta, mi cái gì cũng không làm được.”

Con quỷ nghe anh Ba Kho nói vậy, bật cười. “Tại sao mi cho là ta phải đến cạnh hồ mới có thế giết người? Mi không thấy ta đang ở trong nhà mi mặc dù đã khóa cửa kỹ sao?”

Anh Ba Kho nhìn nó. “Nếu mi có sức mạnh để làm hai người khác ngay ở trong làng, ta tin rằng cái làng này đã trở thành làng chết. Mi chỉ có thể làm hại người khác nếu dụ bọn họ đến cạnh hồ. Chiếc giày mà mi để lại hẳn là ẩn giấu một loại phép thuật nào đó, để những người từng tiếp xúc không thể trốn thoát. Nếu không bọn ta chạy xa hồ nước rồi mi chỉ có thể đứng nhìn mà thôi. Sư thầy hẳn là đã thấy được kiếp nạn của ông ấy từ lúc tiếp xúc với cái giày đó.”

Con quỷ vỗ tay mấy cái rất to, than thở với anh Ba: “Thật không ngờ mi ốm đau mấy ngày qua mà còn rất sáng suốt.” Rồi nó lại nhe răng với anh Ba Kho.

“Mi không nghĩ rằng ta sẽ dụ dỗ vợ con ngươi ra hồ sao? Ta có rất nhiều cách để làm điều đó. Sau đó ta sẽ từ từ xé rách linh hồn bọn họ, nhai nuốt và thưởng thức chúng một cách chậm rãi…”

Anh Ba Kho cười nhạt: “Nhà ta đã khóa cửa. Mi muốn làm gì thì cứ làm đi.” Nói rồi anh kéo màn lại, nằm xuống trùm chăn. Bàn tay anh run run. Con quỷ nhếch mép. “Đừng lo, vợ con mi khi xuống dưới đó sẽ không cô độc đâu. Ta cam đoan…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vùng Đất Vô Hình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook