Chương 123: Trên rừng có muôn ngàn lá (phần 3)
Thám Hoa Rách
20/02/2020
Yêu quái lại đến, vẫn bổn cũ
soạn lại, vẫn chỉ có chừng ấy cách công kích, nhưng như gió bão từng cơn từng cơn khiến người ta khó mà chống đỡ. Lê Thương bắt đầu yếu dần,
nhưng Minh Khánh nghênh khó mà lên vươn đôi vai nhỏ bé ra gánh lấy phần
còn lại. Thanh kiếm gỗ trong tay hắn tỏa sáng sức xuân. Một bài Trừ Tà
Kiếm Phổ múa như nước chảy mây bay, ngăn đi phần lớn công kích của con
yêu quái.
Trừ Tà Kiếm Phổ chưa bao giờ là một môn võ công lợi lại. Nó chẳng hề phức tạp chủ yếu chỉ dựa vào bốn thế: ngăn, đỡ, chặt, chém. Nó là một môn võ truyền đời qua các thế hệ người trừ tà. Bất cứ môn phái trừ tà cũng đều hiểu biết nó. Đơn giản, không màu mè, chủ yếu dựa vào tốc độ và phản ứng của người sử dụng. Một môn võ mà đánh nhau chẳng thể thắng được ai bởi đối thủ của nó từ ngàn năm nay không phải con người. Những gì tinh túy nhất kết tinh lại qua trí tuệ của nhiều thế hệ chỉ để đối phó yêu ma quỷ quái. Như Kim Thiền chân nhân đã nói: “Thế gian này chỉ có một môn Trừ Tà Kiếm Phổ, nhưng đối phó ngàn vạn ức yêu ma quỷ quái, cũng tạm đủ dùng.”
Hôm nay trong tay Minh Khánh nó giống như một bức vẽ hoàn hảo, diễn lại lịch sử ngàn năm chống lại bóng tối. Từ hơi rườm rà, phung phí sức, nhanh nhưng không chuẩn tiến dần lên ngắn gọn, chính xác, và hoàn hảo. Từ đón đỡ, ngăn cản, mượn lực, đẩy ra, thu vào, chém xuống tất cả đều được hắn vẫn dụng một cách tuyệt đối chuẩn xác. Lưỡi gươm giống như một cánh chim trong gió, uốn lượn, va chạm, nghiêng ngả nhưng không bao giờ rơi.
Minh Khánh chưa bao giờ cảm thấy mình có tài trong việc học võ cả. So với hai vị sư huynh, hắn luôn là người tiếp thu các môn võ bí truyền của môn phái chậm nhất. Bằng tuổi hắn, sư huynh Minh Long đã có thể sử dụng các bí pháp của người tu đạo. Còn hắn vẫn quanh đi quẩn lại trong các bài võ luyện tập hàng ngày của thầy trừ tà. Nhưng hôm nay, Minh Khánh cảm thấy hắn và thanh kiếm gỗ như nhập thành một, bay múa thỏa sức , không gì có thể cản nổi. Thanh kiếm mỗi lần chạm vào sợi gai hoặc dây mây, khiến con yêu quái rú lên, khiến hắn vui sướng. Nhưng lúc này một tiếng kêu rên lên cắt đứt sự bay bổng của hắn, kéo hắn về thực tại. Lê Thương lại bị đâm xuyên qua, đúng hơn vì che chở cho hắn mà bị đâm xuyên qua.
Minh Khánh vội vàng vung kiếm lên, che chở cho cả hai người. Lê Thương đã bắt đầu hấp hối. Con yêu quái dường như cũng mệt, lại thu tay lại để chờ công kích đợt cuối. Có vẻ như nó đang chờ đến lúc Minh Khánh chỉ còn lại một mình. Minh Khánh ôm lấy Lê Thương. Anh phều phào nói: “ Chạy đi. Đừng quay lại nữa…” Minh Khánh ôm thân hình đầy máu và rách rưới của anh, gào lên: “Tại sao?” Lê Thương cười, nụ cười yếu ớt. “Thế gian này luôn cần những ngọn đèn… chỉ dẫn cho mọi người bước qua bóng tối…”
Khuôn mặt Minh Khánh ướt đẫm nước mắt, gằn giọng hỏi: “Tại sao?”
Lê Thương hộc ra một ngụm máu, như trăn trối lại như bàn giao. “Có những người sinh ra là để cứu vớt sinh mạng, có những người sinh ra chỉ để giành lấy tiền tài, địa vị, danh vọng…kẻ sau chết không có gì tiếc, kẻ trước nếu có thể xin hãy sống trăm năm… Chạy đi, đừng quay lại…”
Minh Khánh gào lên: “Không, không …” Tiếng của hắn thảm thiết cực độ, như đang bị ai đó tra tấn. Hắn ôm Lê Thương chặt hơn. Nước mắt chảy dài, giàn dụa trên khuôn mặt non nớt và đẹp đẽ. Sâu trong mắt Minh Khánh, như có một ánh lửa đang cháy lên. Đau đớn, đỏ rực như muốn thiêu rụi tất cả thể gian. “Ta không muốn, ta không muốn, bần đạo không muốn…” Tiếng hắn cứ rầm rĩ, lại đau thương, lại tiếc nuối, lại mềm mại yếu đuối như sắp lạc mất linh hồn.
Trong bóng tối, con yêu quái lại đến. Nhưng Minh Khánh không hề bỏ chạy, hắn vứt ra lá bùa hộ mệnh cuối cùng mà sư phụ cho hắn. Để cả khu vườn biến thành một trời lửa đỏ. Con yêu quái kêu rên thảm thiết, nhưng vẫn vươn những móng vuốt cuối cùng để giết hắn, đoạt lấy linh hồn thơm ngon trước mặt. Nó hiện thân, vồ giết con mồi.
Minh Khánh không hề hoảng hốt. Hắn vứt bỏ thanh kiếm gỗ đào. Rồi hắn rút ra thanh dao nhọn trên người, vung tay đâm thẳng vào tim Lê Thương. Thanh dao ngập sâu vào tận chuôi, khiến máu văng tung tóe.
Trừ Tà Kiếm Phổ chưa bao giờ là một môn võ công lợi lại. Nó chẳng hề phức tạp chủ yếu chỉ dựa vào bốn thế: ngăn, đỡ, chặt, chém. Nó là một môn võ truyền đời qua các thế hệ người trừ tà. Bất cứ môn phái trừ tà cũng đều hiểu biết nó. Đơn giản, không màu mè, chủ yếu dựa vào tốc độ và phản ứng của người sử dụng. Một môn võ mà đánh nhau chẳng thể thắng được ai bởi đối thủ của nó từ ngàn năm nay không phải con người. Những gì tinh túy nhất kết tinh lại qua trí tuệ của nhiều thế hệ chỉ để đối phó yêu ma quỷ quái. Như Kim Thiền chân nhân đã nói: “Thế gian này chỉ có một môn Trừ Tà Kiếm Phổ, nhưng đối phó ngàn vạn ức yêu ma quỷ quái, cũng tạm đủ dùng.”
Hôm nay trong tay Minh Khánh nó giống như một bức vẽ hoàn hảo, diễn lại lịch sử ngàn năm chống lại bóng tối. Từ hơi rườm rà, phung phí sức, nhanh nhưng không chuẩn tiến dần lên ngắn gọn, chính xác, và hoàn hảo. Từ đón đỡ, ngăn cản, mượn lực, đẩy ra, thu vào, chém xuống tất cả đều được hắn vẫn dụng một cách tuyệt đối chuẩn xác. Lưỡi gươm giống như một cánh chim trong gió, uốn lượn, va chạm, nghiêng ngả nhưng không bao giờ rơi.
Minh Khánh chưa bao giờ cảm thấy mình có tài trong việc học võ cả. So với hai vị sư huynh, hắn luôn là người tiếp thu các môn võ bí truyền của môn phái chậm nhất. Bằng tuổi hắn, sư huynh Minh Long đã có thể sử dụng các bí pháp của người tu đạo. Còn hắn vẫn quanh đi quẩn lại trong các bài võ luyện tập hàng ngày của thầy trừ tà. Nhưng hôm nay, Minh Khánh cảm thấy hắn và thanh kiếm gỗ như nhập thành một, bay múa thỏa sức , không gì có thể cản nổi. Thanh kiếm mỗi lần chạm vào sợi gai hoặc dây mây, khiến con yêu quái rú lên, khiến hắn vui sướng. Nhưng lúc này một tiếng kêu rên lên cắt đứt sự bay bổng của hắn, kéo hắn về thực tại. Lê Thương lại bị đâm xuyên qua, đúng hơn vì che chở cho hắn mà bị đâm xuyên qua.
Minh Khánh vội vàng vung kiếm lên, che chở cho cả hai người. Lê Thương đã bắt đầu hấp hối. Con yêu quái dường như cũng mệt, lại thu tay lại để chờ công kích đợt cuối. Có vẻ như nó đang chờ đến lúc Minh Khánh chỉ còn lại một mình. Minh Khánh ôm lấy Lê Thương. Anh phều phào nói: “ Chạy đi. Đừng quay lại nữa…” Minh Khánh ôm thân hình đầy máu và rách rưới của anh, gào lên: “Tại sao?” Lê Thương cười, nụ cười yếu ớt. “Thế gian này luôn cần những ngọn đèn… chỉ dẫn cho mọi người bước qua bóng tối…”
Khuôn mặt Minh Khánh ướt đẫm nước mắt, gằn giọng hỏi: “Tại sao?”
Lê Thương hộc ra một ngụm máu, như trăn trối lại như bàn giao. “Có những người sinh ra là để cứu vớt sinh mạng, có những người sinh ra chỉ để giành lấy tiền tài, địa vị, danh vọng…kẻ sau chết không có gì tiếc, kẻ trước nếu có thể xin hãy sống trăm năm… Chạy đi, đừng quay lại…”
Minh Khánh gào lên: “Không, không …” Tiếng của hắn thảm thiết cực độ, như đang bị ai đó tra tấn. Hắn ôm Lê Thương chặt hơn. Nước mắt chảy dài, giàn dụa trên khuôn mặt non nớt và đẹp đẽ. Sâu trong mắt Minh Khánh, như có một ánh lửa đang cháy lên. Đau đớn, đỏ rực như muốn thiêu rụi tất cả thể gian. “Ta không muốn, ta không muốn, bần đạo không muốn…” Tiếng hắn cứ rầm rĩ, lại đau thương, lại tiếc nuối, lại mềm mại yếu đuối như sắp lạc mất linh hồn.
Trong bóng tối, con yêu quái lại đến. Nhưng Minh Khánh không hề bỏ chạy, hắn vứt ra lá bùa hộ mệnh cuối cùng mà sư phụ cho hắn. Để cả khu vườn biến thành một trời lửa đỏ. Con yêu quái kêu rên thảm thiết, nhưng vẫn vươn những móng vuốt cuối cùng để giết hắn, đoạt lấy linh hồn thơm ngon trước mặt. Nó hiện thân, vồ giết con mồi.
Minh Khánh không hề hoảng hốt. Hắn vứt bỏ thanh kiếm gỗ đào. Rồi hắn rút ra thanh dao nhọn trên người, vung tay đâm thẳng vào tim Lê Thương. Thanh dao ngập sâu vào tận chuôi, khiến máu văng tung tóe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.