Vùng Lên!!! Mang Theo Không Gian Vật Tư Về Thập Niên 70 Không Làm Túi Trút Giận
Chương 28: Kiếm Tiền (4)
Kim Thiên Dã Mạc Ngư
15/08/2024
Editor: Mộc Miên
_____________
"Muộn thế này rồi, con đi đâu vậy?"
"Đi dạo một chút."
Nam Vĩ Bân nắm chặt nắm đấm, con nhóc này suốt ngày chỉ biết trêu tức người khác: "Con nói linh tinh gì thế, con gái con lứa không biết xấu hổ, mở miệng ra là nói đi dạo. Không ở nhà cho yên ổn, cứ đi lung tung khắp nơi làm gì."
"Không còn cách nào, cái mông bị nhẹ á, ngồi không yên.”
"Con... Con không thể nói chuyện đàng hoàng được à?"
"Có chứ, con đang nói tiếng Trung Quốc mà, ba nghe không hiểu à?!” Nam Thu Thời nghiêng đầu, tiếp tục trêu tức.
Hít sâu mấy lần, Nam Vĩ Bân tự nhủ không được nổi giận: "Con cố ý chọc tức ba đúng không?"
"Không có, ba nghĩ nhiều rồi, con là một đứa trẻ ngoan mà. Ba đấy, ba là có thành kiến với con, cứ cảm thấy con hư thôi."
"Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, ba lần nào cũng kết tội con trước rồi mới hỏi nguyên nhân, thế thì còn ý nghĩa gì nữa."
Cô nuốt chỗ mực trong miệng, thở dài lắc đầu: "Con khó sống quá, làm gì cũng không đúng."
"Ba chẳng tìm cho con công việc, chỉ biết chê bai con lười biếng, đây đâu phải là điều con muốn. Nếu con có việc làm, ba nghĩ con còn như thế này không?"
"Bây giờ các bậc làm cha làm mẹ chỉ biết trách móc con cái mà không nhìn lại xem mình đối xử với con cái mình như thế nào?"
Nam Vĩ Bân: "..."
Ông ngồi đó nhìn con gái cứ mồm năm miệng mười nói luyến thoáng không ngừng, ông bắt đầu tự hỏi liệu mình có thực sự giống như con gái nói hay không, luôn chỉ thấy điểm xấu của con gái. Nhưng mà ... cô con gái này có điểm nào tốt không?
Nam Vĩ Bân buồn bực.
"Công tác nào có dễ tìm như vậy? Bây giờ trong nhà máy mỗi cái công việc như một cái hố củ cải, thanh niên thành phố nhiều người còn phải xuống nông thôn, ba không có cách nào."
"Hừ, con không muốn nói lời khó nghe đâu, ba thực sự có vấn đề đó. Tìm việc cho con gái ruột thì kêu không tìm được vậy mà ba năm trước lao lực tìm việc cho con gái riêng của vợ. Bây giờ lại nói với con là ba không có cách, là ba thật sự không có cách hay là ba không muốn tìm cách vì con?"
Nam Vĩ Bân ngẩng phắt đầu lên, nhìn cô lại bị Nam Thu Thời liếc một cái: "Ba nghĩ con không biết chuyện này à ... hừ."
"Ba ... "
"Thôi được rồi, người không phân biệt nổi ai là người nhà, ai là người ngoài thì con cũng chẳng muốn nói nhiều. Nhiều năm qua đã như vậy rồi, nói thêm vô ích. Trước đây con còn quá nhỏ, về sau con sẽ tự mình tranh thủ. Những thứ thuộc về con, người khác đừng hòng lấy được dù chỉ một chút."
Nói xong, cô liếc nhìn ông ta thêm một cái, mỉa mai: "Trông cậy vào ba, chẳng bằng trông cậy vào lợn biết leo cây còn hơn!"
Không để ý đến ông ta nữa, cô quay lưng đi vào phòng.
Còn Nam Vĩ Bân thì ngồi đó, bị những lời của con gái làm cho không cử động được, mắt cúi xuống, suy nghĩ về điều gì đó.
Câu nói "không phân biệt được người nhà người ngoài" đã đánh trúng tim ông.
Mỗi lần đều bị con gái chọc tức muốn phát điên, từng lời từng câu của con gái như cái gai đâm vào tim ông.
Đến cuối cùng, Nam Vĩ Bân không biết Nam Thu Thời đã đi đâu, chỉ bị cô châm chọc một hồi.
Bây giờ, cả gia đình này trở thành cái bao cát cho Nam Thu Thời trút giận, hễ nghĩ đến là cô muốn đến đập cho vài phát.
Chỉ cần cô vui vẻ, những người khác ra sao cô không quan tâm.
Lúc này, cô đang nằm gác chân ăn kem.
Trong phòng tối om không có đèn, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh trăng nhìn lên những ngôi sao trên trời.
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi cô đến đây, cô vẫn cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ.
Giống như một giấc mơ dài, thật dài.
Không biết bao giờ giấc mơ này sẽ kết thúc.
Thở dài, cô lại nhớ đến ba mẹ và anh trai yêu dấu, chắc chắn họ ở nơi đó cũng nhớ cô lắm.
Nơi này thật tệ hại, cô đơn biết bao...
_____________
"Muộn thế này rồi, con đi đâu vậy?"
"Đi dạo một chút."
Nam Vĩ Bân nắm chặt nắm đấm, con nhóc này suốt ngày chỉ biết trêu tức người khác: "Con nói linh tinh gì thế, con gái con lứa không biết xấu hổ, mở miệng ra là nói đi dạo. Không ở nhà cho yên ổn, cứ đi lung tung khắp nơi làm gì."
"Không còn cách nào, cái mông bị nhẹ á, ngồi không yên.”
"Con... Con không thể nói chuyện đàng hoàng được à?"
"Có chứ, con đang nói tiếng Trung Quốc mà, ba nghe không hiểu à?!” Nam Thu Thời nghiêng đầu, tiếp tục trêu tức.
Hít sâu mấy lần, Nam Vĩ Bân tự nhủ không được nổi giận: "Con cố ý chọc tức ba đúng không?"
"Không có, ba nghĩ nhiều rồi, con là một đứa trẻ ngoan mà. Ba đấy, ba là có thành kiến với con, cứ cảm thấy con hư thôi."
"Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, ba lần nào cũng kết tội con trước rồi mới hỏi nguyên nhân, thế thì còn ý nghĩa gì nữa."
Cô nuốt chỗ mực trong miệng, thở dài lắc đầu: "Con khó sống quá, làm gì cũng không đúng."
"Ba chẳng tìm cho con công việc, chỉ biết chê bai con lười biếng, đây đâu phải là điều con muốn. Nếu con có việc làm, ba nghĩ con còn như thế này không?"
"Bây giờ các bậc làm cha làm mẹ chỉ biết trách móc con cái mà không nhìn lại xem mình đối xử với con cái mình như thế nào?"
Nam Vĩ Bân: "..."
Ông ngồi đó nhìn con gái cứ mồm năm miệng mười nói luyến thoáng không ngừng, ông bắt đầu tự hỏi liệu mình có thực sự giống như con gái nói hay không, luôn chỉ thấy điểm xấu của con gái. Nhưng mà ... cô con gái này có điểm nào tốt không?
Nam Vĩ Bân buồn bực.
"Công tác nào có dễ tìm như vậy? Bây giờ trong nhà máy mỗi cái công việc như một cái hố củ cải, thanh niên thành phố nhiều người còn phải xuống nông thôn, ba không có cách nào."
"Hừ, con không muốn nói lời khó nghe đâu, ba thực sự có vấn đề đó. Tìm việc cho con gái ruột thì kêu không tìm được vậy mà ba năm trước lao lực tìm việc cho con gái riêng của vợ. Bây giờ lại nói với con là ba không có cách, là ba thật sự không có cách hay là ba không muốn tìm cách vì con?"
Nam Vĩ Bân ngẩng phắt đầu lên, nhìn cô lại bị Nam Thu Thời liếc một cái: "Ba nghĩ con không biết chuyện này à ... hừ."
"Ba ... "
"Thôi được rồi, người không phân biệt nổi ai là người nhà, ai là người ngoài thì con cũng chẳng muốn nói nhiều. Nhiều năm qua đã như vậy rồi, nói thêm vô ích. Trước đây con còn quá nhỏ, về sau con sẽ tự mình tranh thủ. Những thứ thuộc về con, người khác đừng hòng lấy được dù chỉ một chút."
Nói xong, cô liếc nhìn ông ta thêm một cái, mỉa mai: "Trông cậy vào ba, chẳng bằng trông cậy vào lợn biết leo cây còn hơn!"
Không để ý đến ông ta nữa, cô quay lưng đi vào phòng.
Còn Nam Vĩ Bân thì ngồi đó, bị những lời của con gái làm cho không cử động được, mắt cúi xuống, suy nghĩ về điều gì đó.
Câu nói "không phân biệt được người nhà người ngoài" đã đánh trúng tim ông.
Mỗi lần đều bị con gái chọc tức muốn phát điên, từng lời từng câu của con gái như cái gai đâm vào tim ông.
Đến cuối cùng, Nam Vĩ Bân không biết Nam Thu Thời đã đi đâu, chỉ bị cô châm chọc một hồi.
Bây giờ, cả gia đình này trở thành cái bao cát cho Nam Thu Thời trút giận, hễ nghĩ đến là cô muốn đến đập cho vài phát.
Chỉ cần cô vui vẻ, những người khác ra sao cô không quan tâm.
Lúc này, cô đang nằm gác chân ăn kem.
Trong phòng tối om không có đèn, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh trăng nhìn lên những ngôi sao trên trời.
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi cô đến đây, cô vẫn cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ.
Giống như một giấc mơ dài, thật dài.
Không biết bao giờ giấc mơ này sẽ kết thúc.
Thở dài, cô lại nhớ đến ba mẹ và anh trai yêu dấu, chắc chắn họ ở nơi đó cũng nhớ cô lắm.
Nơi này thật tệ hại, cô đơn biết bao...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.