Chương 13: Chương 13
YiOtaKunii
28/09/2016
Nhật Hạ từ ngày công bố hình dáng thật của mình thì lượng anti fan giảm đi ngày càng nhiều, chỗ còn lại toàn là những đứa con gái gato. Các cậu ấm thì có dịp để vung tiền vì người đẹp, các cô chiêu thì có thứ để bàn tán ngưỡng mộ, lăng nhục sỉ vả, một mô-típ quen thuộc.
Ngăn bàn Nhật Hạ lúc nào cũng chất đống thư tình, góc lớp đầy hoa tươi, nhiều đến nỗi cô giáo chủ nhiệm lớp 11a phải đem đi cho các cô lớp khác để làm hoa cắm bàn. Dạ Thiên ngồi ngay cạnh Nhật Hạ nên luôn là người thực hiện nghĩa vụ bỏ đống thư tình kia vào thùng rác, còn Sukei và Shiki thì rình xem chàng nào lăm le định tỏ tình là xử luôn! Các anh ý bàn nhau hết rồi! Hoa thì không đề tên nên việc gì phải thủ tiêu nhỉ, chỉ cần rút thiệp kẹp trong đấy ra thôi!!
-Dạ Thiên ơi, tớ có hai vé xem phim kinh dị này, đi không?-Thụ Cẩm dạo này bị Dạ Thiên cho ăn bơ nên khó chịu vô cùng. Nàng ta quyết định đổi kế hoạch thành chủ động tấn công để dễ bề chiếm được Dạ Thiên.
-Không, cảm ơn!-Dạ Thiên vẫn đang chuyên tâm cho đống thư tình của Nhật Hạ vào máy cắt giấy.
-Cậu đang xử lí thư tình của mình hả?-Thụ Cẩm vẫn cố bắt chuyện.
-Không!-Thư tình của cậu á? Đã có mấy fan nữ xử lí hộ rồi!
-Thế đây là cái gì?-Thụ Cẩm vẫn không có ý định buông tha.
-Hotgirl Thụ Cẩm, tôi không biết là từ lúc nào cậu lại quan tâm tôi như vậy!-Dạ Thiên vẫn chăm chú vào việc của mình.
Thụ Cẩm đen mặt. Phải ha? Đang diễn trò “chảnh” tự nhiên lại sấn sổ thế thì nhìn sao được? Tức thì Thụ Cẩm chạy vụt ra khỏi phòng họp của giáo viên.
-Thụ Cẩm, sao rồi?-Ngôn Thanh lo lắng hỏi. Hai bà chị này đã hợp tác với nhau để cướp lấy trái tim Dạ Thiên. Để cho Dạ Thiên vào tay Thụ Cẩm thì Ngôn Thanh dễ cướp hơn còn Thụ Cẩm thì bắt buộc phải nghe lời Ngôn Thanh vì gia đình.
-Không được rồi! Anh ý không đoái hoài gì cả!
-Được, để tao vào!-Kinh chưa? Hotgirl Ngôn Thanh đã thoái hoá tới mức xưng “tao” rồi cơ đấy!
Ngôn Thanh khoan thai bước vào phòng họp của giáo viên. Nàng ta vòng tay ôm lấy Dạ Thiên từ phía sau lưng, ép sát người vào lưng cậu.
-Dạ Thiên.....-Ngôn Thanh kéo dọng dài ngọt xớt. Ép phía trước của mình sát vào lưng Dạ Thiên.
-Cút đi!
-A.... lạnh lùng vậy! Dạ Thiên, dù gì chúng ta đã từng là người yêu cũ mà!
-Ừ, mối tình 2 tiếng đồng hồ!-Dạ Thiên nhếch môi cười khẩy làm Ngôn Thanh cứng họng.
Ngôn Thanh xoay Dạ Thiên về phía mình, nũng nịu...
-Ư.... Dạ Thiên, phũ phàng quá! Em muốn... làm lại được không?- Đây chính là bộ mặt thật của hotgirl Ngôn Thanh no.1, à không, bây giờ phải là no.2 trường Thanh Lịch. Thụ Cẩm ở ngoài nhìn không bất ngờ mấy, nàng ta đã rất nhiều lần nhìn thấy Ngôn Thanh ve vãn mấy công tử ở quán bar rồi.
Lá thư cuối cùng đã được xé. Dạ Thiên ép sát Ngôn Thanh vào tường làm nàng ta mừng rơn, ra sức kêu những tiếng ngon ngọt. Dạ Thiên ghé sát vào tai Ngôn Thanh, thì thầm một câu làm nàng ta chết sững.
-Ghê thật! “Hàng” mới “fake” đúng không? Nhìn cũng giống thật đấy nhưng mà thực chất chỉ là đồ rẻ tiền.
(Để tớ giải thích cho ạ! “Fake” là hàng giả. Còn Dạ Thiên đang nói về cái gì thì còn phải xem ai tinh ý.)
Dạ Thiên nói xong lạnh lùng bỏ về làm
Ngôn Thanh sụp xuống khóc lóc thảm thiết. Thụ Cẩm thấy thế cũng từ ngoài cửa chạy vào dỗ dành. Lúc vô tình chạm phải phía trước của Ngôn Thanh thì lẩm bẩm:
-Hàng “fake” thật! Đẹp đến mức ảo!
Dạ Thiên lúc đi ngang qua ghế đá ở sân trường thì có cảnh đập vào mắt. Cái quái gì đang diễn ra thế kia?? Sukei ngồi trên ghế đá, cho Nhật Hạ ngồi lên lòng. Tay Sukei lượn liên hồi, tạo cho Nhật Hạ kiểu tóc thật đẹp mắt. Dạ Thiên điên tiết chạy đến, nhấc bổng cả người Nhật Hạ ra khỏi lòng Sukei, làm cho mái tóc đen dài cafe đang tết dở của Nhật Hạ bay bồng bềnh lên. Mấy nam sinh quanh đấy phụt hết máu mũi.
-Thiên...-Nhật Hạ nhìn Dạ Thiên đầy vẻ trách móc. Tóc của cô đang đẹp thế mà...
-Nhật Hạ, cậu còn Thiên thiếc gì nữa? Người ta đang tranh thủ ăn đậu hũ của cậu kìa!!-Dạ Thiên tay ôm Nhật Hạ, tay xoa xoa đầu cô ra vẻ “anh thương“.
-Anh...-Nhật Hạ lại quay sang Sukei nhìn trách móc.
-Oan uổng quá em yêu, hai tay anh đặt trên tóc em mà!-Sukei giơ hai tay lên xoay xoay, ra vẻ “anh vô can“.
Hai người giằng co, người nào cũng muốn kéo Nhật Hạ về phía mình. Đến khi không biết từ đâu lòi ra Shiki tay cầm hai bịch sữa đi đến thì Nhật Hạ mới kêu lên:
-Em rể, cứu chị!
Shiki nghe Nhật Hạ nhắc đến từ “em rể” thì biết là cô đang uy hiếp mình. Shiki chạy lại chỗ Nhật Hạ, thả hai bịch sữa xuống đồng thời buông một câu:
-Của Nhật Hạ này!
Tức thì hai người kia thả luôn Nhật Hạ ra đỡ lấy hai bịch sữa đang có nguy cơ tử vong kia. Bị thả, Nhật Hạ rơi tự do từ độ cao 2m30 xuống (vừa nãy lúc tranh nhau hai anh ý cặp Nhật Hạ trên tay xong giơ lên cao để người kia không với tới mà chị kia cao có 1m67). Shiki thấy thế thì lách qua Sukei và Dạ Thiên để đỡ lấy “chị dâu” đang rơi, xoay người cho chị lên trên để môn-g mình tiếp đất. Hoan hô, có người đã hoàn thành nhiệm vụ “giải cứu chị dâu”, xin chúc mừng, chúc mừng!! A... nhưng mà thật ra Nhật Hạ có thể tự xuống được, cô có võ mà, tự nhiên em rể xông vào làm chi cho dập cả môn-g! Blè
Trông ngày hôm nay yên bình là vậy nhưng còn ngày mai thì sao??? Nhật Hạ sắp gặp thảm kịch rồi!!
***
Halu... tớ viết chap này chẳng qua là để có chap đăng cái ảnh Nhật Hạ mặc đồ phục vụ tiện thể cho mọi người biết thêm về quang cảnh trường Thanh Lịch khi Nhật Hạ công bố mặt thật thôi!(Tớ có nhờ chủ nick này vẽ hộ nhưng bạn ý làm lâu quá nên giờ mới đăng được!) Còn vì sao chap này bình yên quá là do chủ nick này yêu cầu. Bạn ý muốn đọc một chap như vầy cho ấm lòng coi như là quà trả công của tớ! Chap sau có lễ truyền thống trường đó bạn chủ nick thân yêu!!!
Ngăn bàn Nhật Hạ lúc nào cũng chất đống thư tình, góc lớp đầy hoa tươi, nhiều đến nỗi cô giáo chủ nhiệm lớp 11a phải đem đi cho các cô lớp khác để làm hoa cắm bàn. Dạ Thiên ngồi ngay cạnh Nhật Hạ nên luôn là người thực hiện nghĩa vụ bỏ đống thư tình kia vào thùng rác, còn Sukei và Shiki thì rình xem chàng nào lăm le định tỏ tình là xử luôn! Các anh ý bàn nhau hết rồi! Hoa thì không đề tên nên việc gì phải thủ tiêu nhỉ, chỉ cần rút thiệp kẹp trong đấy ra thôi!!
-Dạ Thiên ơi, tớ có hai vé xem phim kinh dị này, đi không?-Thụ Cẩm dạo này bị Dạ Thiên cho ăn bơ nên khó chịu vô cùng. Nàng ta quyết định đổi kế hoạch thành chủ động tấn công để dễ bề chiếm được Dạ Thiên.
-Không, cảm ơn!-Dạ Thiên vẫn đang chuyên tâm cho đống thư tình của Nhật Hạ vào máy cắt giấy.
-Cậu đang xử lí thư tình của mình hả?-Thụ Cẩm vẫn cố bắt chuyện.
-Không!-Thư tình của cậu á? Đã có mấy fan nữ xử lí hộ rồi!
-Thế đây là cái gì?-Thụ Cẩm vẫn không có ý định buông tha.
-Hotgirl Thụ Cẩm, tôi không biết là từ lúc nào cậu lại quan tâm tôi như vậy!-Dạ Thiên vẫn chăm chú vào việc của mình.
Thụ Cẩm đen mặt. Phải ha? Đang diễn trò “chảnh” tự nhiên lại sấn sổ thế thì nhìn sao được? Tức thì Thụ Cẩm chạy vụt ra khỏi phòng họp của giáo viên.
-Thụ Cẩm, sao rồi?-Ngôn Thanh lo lắng hỏi. Hai bà chị này đã hợp tác với nhau để cướp lấy trái tim Dạ Thiên. Để cho Dạ Thiên vào tay Thụ Cẩm thì Ngôn Thanh dễ cướp hơn còn Thụ Cẩm thì bắt buộc phải nghe lời Ngôn Thanh vì gia đình.
-Không được rồi! Anh ý không đoái hoài gì cả!
-Được, để tao vào!-Kinh chưa? Hotgirl Ngôn Thanh đã thoái hoá tới mức xưng “tao” rồi cơ đấy!
Ngôn Thanh khoan thai bước vào phòng họp của giáo viên. Nàng ta vòng tay ôm lấy Dạ Thiên từ phía sau lưng, ép sát người vào lưng cậu.
-Dạ Thiên.....-Ngôn Thanh kéo dọng dài ngọt xớt. Ép phía trước của mình sát vào lưng Dạ Thiên.
-Cút đi!
-A.... lạnh lùng vậy! Dạ Thiên, dù gì chúng ta đã từng là người yêu cũ mà!
-Ừ, mối tình 2 tiếng đồng hồ!-Dạ Thiên nhếch môi cười khẩy làm Ngôn Thanh cứng họng.
Ngôn Thanh xoay Dạ Thiên về phía mình, nũng nịu...
-Ư.... Dạ Thiên, phũ phàng quá! Em muốn... làm lại được không?- Đây chính là bộ mặt thật của hotgirl Ngôn Thanh no.1, à không, bây giờ phải là no.2 trường Thanh Lịch. Thụ Cẩm ở ngoài nhìn không bất ngờ mấy, nàng ta đã rất nhiều lần nhìn thấy Ngôn Thanh ve vãn mấy công tử ở quán bar rồi.
Lá thư cuối cùng đã được xé. Dạ Thiên ép sát Ngôn Thanh vào tường làm nàng ta mừng rơn, ra sức kêu những tiếng ngon ngọt. Dạ Thiên ghé sát vào tai Ngôn Thanh, thì thầm một câu làm nàng ta chết sững.
-Ghê thật! “Hàng” mới “fake” đúng không? Nhìn cũng giống thật đấy nhưng mà thực chất chỉ là đồ rẻ tiền.
(Để tớ giải thích cho ạ! “Fake” là hàng giả. Còn Dạ Thiên đang nói về cái gì thì còn phải xem ai tinh ý.)
Dạ Thiên nói xong lạnh lùng bỏ về làm
Ngôn Thanh sụp xuống khóc lóc thảm thiết. Thụ Cẩm thấy thế cũng từ ngoài cửa chạy vào dỗ dành. Lúc vô tình chạm phải phía trước của Ngôn Thanh thì lẩm bẩm:
-Hàng “fake” thật! Đẹp đến mức ảo!
Dạ Thiên lúc đi ngang qua ghế đá ở sân trường thì có cảnh đập vào mắt. Cái quái gì đang diễn ra thế kia?? Sukei ngồi trên ghế đá, cho Nhật Hạ ngồi lên lòng. Tay Sukei lượn liên hồi, tạo cho Nhật Hạ kiểu tóc thật đẹp mắt. Dạ Thiên điên tiết chạy đến, nhấc bổng cả người Nhật Hạ ra khỏi lòng Sukei, làm cho mái tóc đen dài cafe đang tết dở của Nhật Hạ bay bồng bềnh lên. Mấy nam sinh quanh đấy phụt hết máu mũi.
-Thiên...-Nhật Hạ nhìn Dạ Thiên đầy vẻ trách móc. Tóc của cô đang đẹp thế mà...
-Nhật Hạ, cậu còn Thiên thiếc gì nữa? Người ta đang tranh thủ ăn đậu hũ của cậu kìa!!-Dạ Thiên tay ôm Nhật Hạ, tay xoa xoa đầu cô ra vẻ “anh thương“.
-Anh...-Nhật Hạ lại quay sang Sukei nhìn trách móc.
-Oan uổng quá em yêu, hai tay anh đặt trên tóc em mà!-Sukei giơ hai tay lên xoay xoay, ra vẻ “anh vô can“.
Hai người giằng co, người nào cũng muốn kéo Nhật Hạ về phía mình. Đến khi không biết từ đâu lòi ra Shiki tay cầm hai bịch sữa đi đến thì Nhật Hạ mới kêu lên:
-Em rể, cứu chị!
Shiki nghe Nhật Hạ nhắc đến từ “em rể” thì biết là cô đang uy hiếp mình. Shiki chạy lại chỗ Nhật Hạ, thả hai bịch sữa xuống đồng thời buông một câu:
-Của Nhật Hạ này!
Tức thì hai người kia thả luôn Nhật Hạ ra đỡ lấy hai bịch sữa đang có nguy cơ tử vong kia. Bị thả, Nhật Hạ rơi tự do từ độ cao 2m30 xuống (vừa nãy lúc tranh nhau hai anh ý cặp Nhật Hạ trên tay xong giơ lên cao để người kia không với tới mà chị kia cao có 1m67). Shiki thấy thế thì lách qua Sukei và Dạ Thiên để đỡ lấy “chị dâu” đang rơi, xoay người cho chị lên trên để môn-g mình tiếp đất. Hoan hô, có người đã hoàn thành nhiệm vụ “giải cứu chị dâu”, xin chúc mừng, chúc mừng!! A... nhưng mà thật ra Nhật Hạ có thể tự xuống được, cô có võ mà, tự nhiên em rể xông vào làm chi cho dập cả môn-g! Blè
Trông ngày hôm nay yên bình là vậy nhưng còn ngày mai thì sao??? Nhật Hạ sắp gặp thảm kịch rồi!!
***
Halu... tớ viết chap này chẳng qua là để có chap đăng cái ảnh Nhật Hạ mặc đồ phục vụ tiện thể cho mọi người biết thêm về quang cảnh trường Thanh Lịch khi Nhật Hạ công bố mặt thật thôi!(Tớ có nhờ chủ nick này vẽ hộ nhưng bạn ý làm lâu quá nên giờ mới đăng được!) Còn vì sao chap này bình yên quá là do chủ nick này yêu cầu. Bạn ý muốn đọc một chap như vầy cho ấm lòng coi như là quà trả công của tớ! Chap sau có lễ truyền thống trường đó bạn chủ nick thân yêu!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.