Chương 22: Chương 22
YiOtaKunii
28/09/2016
( Jane đấy mọi người!)
***
Tại công ti Dạ Thiên...
-Dạo này tâm tình của tổng giám đốc có vẻ tốt nhỉ?
-Ôi... trên đời sao lại còn người đàn ông hoàn hảo, lạnh lùng như vậy?
-Mơ mộng ít thôi! Cô định làm máy bay bà già hả?
-Bà già cũng được! Em tình nguyện a
Soái ca đời tôi!!! Cục băng đời tôi!!!
Khắp công ti Dạ Thiên to lớn, hay lan xa ra cả tập đoàn ở nhiều chi nhánh khác nhau, lúc nào cũng nhìn thấy cảnh các nữ nhân viên bàn luận về một chàng trai nào đó. Người được các cô gái bàn luận, các chàng trai ngưỡng mộ phấn đấu, không ai khác chính là Dạ Thiên-Tổng giám đốc tập đoàn Dạ Thiên to lớn. Rảnh là nói về cậu, mặc áo mới cũng phải so sánh với cậu, các cô phung phí tiền lương vào váy áo cũng vì cậu, các chú diện quần áo cũng chỉ vì muốn hơn cậu. Nói chung, Dạ Thiên rất được tôn sùng.
Hôm nay cũng như bao ngày khác, Dạ Thiên đang ngồi trên cái ghế nệm êm ái của phòng họp, ngón trỏ nhịp nhịp gõ lên bàn nghe báo cáo từ cấp dưới. Mấy vị cấp dưới thì toát mồ hôi nhìn vị tổng giám đốc trẻ tuổi. Cậu ta hình như không nghe mình nói gì hay sao mà cái miệng cứ tủm tỉm cười thế kia?
-... xin hết!-Vị cấp dưới kết thúc bài phát biểu, nhìn cấp trên của mình mong chờ.
Dạ Thiên dừng gõ lên bàn, hai tay đan xen chống cằm, hài lòng nói:
-Rất tốt! Theo tôi, chúng ta nên đầu tư thu mua tập đoàn ***, cổ phiếu công ti đó sẽ bị rớt giá nếu cứ tiếp tục bị scandal như vậy. Còn về phần công ti chúng ta, nên loại bỏ đầu tư về Mr. Sạch . Các bà mẹ đi chợ chỉ chăm chăm rẻ chứ ít khi tin sạch, một phần họ cũng không tin chúng ta nên chỉ cần nghe mấy lời quảng cáo đảm bảo sạch rẻ tiền ở ngoài chợ là tin. Rau của chúng ta do không phun thuốc nên vừa đắt, vừa không tươi bằng rau củ ở ngoài. Kinh tế giờ khó khăn, chắc chắn chúng ta sẽ là sự lựa chọn cuối cùng của các bà mẹ. Bán nốt đợt này rồi chúng ta sẽ đầu tư thêm về đá quý. Hiện tại 5 chi nhánh của chúng ta đều rất đắt hàng, thêm 1 cái đảm bảo không lỗ. Năm nay năm rồng vàng, shop quần áo của chúng ta nên tăng quần áo của các bé, nhất là bé trai. Tông màu phải nóng như vàng, cam để cả trai gái đều dùng được, hoạ tiết con thú dễ nhận biết để các bé có thể nhận ra trong khi các mẹ dạy và cung cấp thêm nhiều thiết bị điện tử sưởi ấm hoặc đồ chơi thông minh làm từ nhựa tốt, cứng, bóng mịn, khó gẫy, ít nhọn. Còn nữa, tôi muốn có 1 cuộc thi cho nhân viên để sắp xếp lại bộ máy quản lí....-Từng lời nói của Dạ Thiên làm cấp dưới thán phục. Chuẩn từng chữ, đoán như thần, quả là tuổi trẻ tài cao!(Viết cái đoạn này muốn rớt cả não)
***
Dưới quầy tiếp tân...
Mấy cô tiếp tân đang buôn chuyện dở thì một cô nhóc xinh xắn tầm 16,17 tuổi từ đâu chạy đến, tay cầm hộp cơm, hỏi:
-Chị ơi cho em hỏi bạn Thiên có ở đây không ạ?-Nhật Hạ cười tươi, cất giọng ngân như đàn.
Mấy cô tiếp tân nhìn Nhật Hạ khó chịu nhưng vẫn phải cất giọng lịch sự chuyên nghiệp:-Xin lỗi nhé cô bé, công ti chị nhiều Thiên lắm, mà toàn các chú lớn tuổi thôi, không có ai bằng tuổi em cả!
-Lạ thật, rõ dàng bạn ấy bảo em làm cơm rồi mang đến công ti Dạ Thiên mà?-Nhật Hạ nhíu mày khó hiểu đăm chiêu chống cằm, tay bấm số gọi cho Dạ Thiên.
Cái gì đây? Bọn học sinh bây giờ giám tán tỉnh ở công sở cơ à, cô tiếp tân chép miệng. Cô cũng không có ý kiến gì nhưng cũng không nên lấy công ti Dạ Thiên ra đùa chứ? Mấy cô tiếp tân đồng loạt nhìn Nhật Hạ một cách rất ngứa mắt. Học sinh mà đòi bày đặt đeo tai nghe, đi quần short. Rồi, các cô công nhận mình có hơi gato với con bé này vì nó đẹp hơn mình, nó trẻ hơn mình, mình trang điểm mà không bằng nó mặt mộc,... nhưng mà cái việc nó giám lấy công ti ra làm trò đùa đã khiến các cô ghét rồi!
-Alo Thiên? Cậu có chắc là ở công ti Dạ Thiên không đấy?-Mấy cô tiếp tân nhìn Nhật Hạ nói mà nhếch môi. Bị lừa rồi em gái nhỏ ạ!
-Tiếp tân? Tớ hỏi rồi nhưng mấy cô ấy bảo có nhiều Thiên nhưng không có ai bằng tuổi tớ cả!
-Được! Tớ sẽ chờ cậu họp xong xuống!-Nhật Hạ cúp máy, mỉm cười xã giao với mấy cô tiếp tân:
-Em có thể ra đằng kia ngồi chờ được không ạ?
-Tất nhiên! Xin mời!-Cô tiếp tân dù rất rất rất không muốn nhưng cũng phải cho Nhật Hạ ngồi ở cái ghế đẹp đẽ dành cho khách.
***
7 phút sau...
Một cái bóng vô cùng đẹp trai đập vào mắt mấy cô tiếp tân...
-T...t... tổng giám đốc???-Trăm miệng một lời, mấy cô nhân viên trố mắt toát mồ hôi nhìn Dạ Thiên cười nụ cười của quỷ.
-Công ti có mấy Thiên?
-D... dạ?-Mấy cô tiếp tân nhìn nhau chả hiểu gì.
-Công ti có mấy Thiên???-Dạ Thiên đập bàn cái rầm làm mấy cô tiếp tân sợ đến hồn lìa khỏi xác, nhanh chóng tra trên máy vi tính.
-Có 2 ạ!-Lúc sau, cô tiếp tân thở phào, báo cáo với vẻ mặt tôi rất giỏi phải không?
-Bao nhiêu tuổi?
-52 và 17 ạ!
-Vậy tôi tên là gì?-Dạ Thiên kiên nhẫn gõ ngón tay nhịp nhịp xuống bàn tiếp tân.
Cô tiếp tân nhìn tổng giám đốc cục băng ngàn năm mọi hôm tự nhiên hôm nay chịu nói nhiều với mình như vậy thì tâm tình rất tốt. Chẳng nhẽ...tổng giám đốc thích mình???
-Dạ, tổng giám đốc tên Dạ Thiên.-Cô tiếp tân e thẹn cúi đầu đếm ngón chân, bộ dáng nhu mì khác thường làm mấy cô tiếp tân còn lại trố mắt.
-Tôi bao nhiêu tuổi?-Câu hỏi của Dạ Thiên làm cô tiếp tân đang e thẹn kia lo sợ. Chẳng nhẽ cậu ấy thích mình nhưng e ngại tuổi tác?
-Thưa 17. Nhưng tổng giám đốc, tôi không có ngại làm máy bay bà già...
-IM NGAY!!!-Dạ Thiên vứt đi nụ cười giả tạo tức giận đập bàn-CÔ ĐANG NGHĨ CÁI GÌ VẬY HẢ??? Tại sao cô lại giám nói có nhiều Thiên mà không có ai bằng tuổi cô ấy???
Dạ Thiên quát ầm lên làm cô tiếp tân vỡ mộng. Híc, tổng giám đốc ơi tổng giám đốc, thà cậu cứ lầm lầm lì lì như mọi hôm còn hơn quát tôi như thế này! Lòng của cô tiếp tân đang gào ầm lên nhưng Dạ Thiên nào nghe được. Cậu còn đang bận tìm kiếm hình bóng người con gái đảm đang mang sushi với nước chấm đến cho cậu. Mấy cô tiếp tân nhìn tổng giám đốc im lặng bước đi toả ra hơi lạnh mà thở phào. May quá, con người âm lãnh lạnh lùng đã trở lại! Mấy cô căn bản đâu biết cô nhóc kia có khả năng quen tổng giám đốc?
Nhật Hạ đang nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghe nhạc, thấy có cảm giác có người quỳ ở dưới chân thì mở mắt ra. Nhật Hạ nhìn thấy nụ cười thiên sứ của cậu bạn cùng bàn thì gọi một tiếng:
-Thiên! Đói chưa?
Ở quầy tiếp tân đằng xa, các cô đang chồng kính lên nhau, đeo vào mắt để xác định mình không nhìn lầm.
-Cậu ấy cười kìa chị ơi!!! Mắt em có hoa không???
-Mày ơi nhéo tao một cái.
-Áaaa!!!! Đau!!! Ôi má ơi tổng giám đốc cười thật kìa!!!
Nghe mấy lời thoại là đã biết các cô kích động đến nhường nào. Cục băng... đang tan chảy...
Mấy bác lao công, bác bảo vệ trố mắt nhìn nhau. Nhân viên công ti đi qua nhìn thấy thì đâm sầm vào nhau ngã, mô-ng chưa hết đau đã nhanh chóng chuồn lên phòng để buôn tin hot.
Nhật Hạ nhìn cảnh tượng hỗn loạn thì mặt hiện ra 3 dấu hỏi. Cô lấy tay bẹo hai má Dạ Thiên thì thấy mọi người đồng loạt la hét. Hiếu kì, Nhật Hạ kéo dài hai má của Dạ Thiên ra thì mọi người đồng loạt ngất lịm. Nhật Hạ chết lâm sàng. Cái cậu bạn Dạ Thiên này quả thực rất được để ý nha! Cô vừa véo cậu ta vài cái chả biết lát nữa có bị xẻ thịt không nhỉ?
-Hạ....-Dạ Thiên nũng nịu chui vào lòng Nhật Hạ ôm ngang eo cô ngửi mùi trà la hán, ánh mắt quét tia laze vào những tên con trai đang nhìn Nhật Hạ đắm đuối. Có người nhanh chóng chụp được cảnh này đăng lên facebook, ngay lập tức bức ảnh được đăng có số like khủng khiếp, tầng 1 có thêm một đống nhân viên xuống nhìn trộm.
Nhật Hạ thấy Dạ Thiên làm nũng thì cười cho là cậu đói, mở hộp cơm ra đặt cạnh mình, bóp nước sốt vài một góc, chấm chấm rồi từ từ đút cho Dạ Thiên ăn. Nhật Hạ cũng chả hiểu sao Dạ Thiên có kiểu ăn ngược đời này: Sushi chấm sốt cà chua.
Jane cầm cốc cafe từ tầng cao nhất đi xuống thấy cảnh tổng giám đốc của mình ngoan ngoãn ăn đồ được đưa đến miệng thì phụt cả cafe đang uống. Hộc hộc, cái thằng nhóc này cũng thật biết cách doạ người!
Nàng đút chàng ăn. Cứ liên tục làm thiên hạ phát thèm. Đồ ăn cái cô bé ấy làm ngon đến vậy ư?
Mấy chàng thấy người đẹp bị tổng giám đốc cướp thì tiếc nuối, vừa nãy đã ra hiệu rồi, ai bảo em ý cứ nhắm mắt, giờ tự nhiên bị cướp! Các nàng nhìn tổng giám đốc lạnh lùng gục dưới tay một con nhóc nhỏ thì cực kì không phục, ừ thì nó xinh hơn mình một tí, nó trẻ hơn mình một tí, ừ thì... haizzz...
Jane mạnh dạn cầm cốc tiến lại gần chỗ Nhật Hạ đang làm “bảo mẫu“.
-Chào em!
Nhật Hạ ngẩng đầu lên nhìn cô gái phát ra âm thanh. Chị ấy... đẹp quá! Đẹp kiểu tây thật quý phái.
-Em chào chị!-Nhật Hạ lễ phép chào, định đứng dậy nhưng Dạ Thiên kìm lại.
Jane phẩy tay tỏ ý không cần đứng lên. Nàng ta nhìn tổng thể Nhật Hạ một lượt. Ừm! Thông minh xinh xắn lại đảm đang lễ phép, thảo nào cái thằng nhóc khó tính kia mê như điếu đổ.
-Chị là thư kí của bạn em! Có gì mong em giúp đỡ!-Jane đối với cô gái này rất có thiện cảm.
-Vâng, em là bạn cùng lớp Dạ Thiên, xin chị chỉ bảo!-Nhật Hạ cười tươi rói. Chị ấy thật lịch sự, Nhật Hạ quý.
Jane nhìn Nhật Hạ, tự dưng thấy xót xa cho cô bé. Nếu mai này cô bé có mất đi 1 phần của công dung ngôn hạnh liệu Dạ Thiên có đối xử với cô bé như bây giờ, liệu cô bé có được hạnh phúc? Nếu như, chỉ là nếu như thôi, cô bé có “gì đó” thật thì kể cả Dạ Thiên bỏ cô bé Jane cô đây cũng không có quyền xen vào. Cô chỉ là cấp dưới, không có quyền can thiệp vào chuyện của cấp trên. Jane nhìn Nhật Hạ hiện tại rất hạnh phúc mà hốc mắt bỗng dưng phiếm hồng. Cô bé, chị thực sự rất mong em hạnh phúc khi phải sống gần những người có địa vị quan trọng trong xã hội như Dạ Thiên. Chị nói thật đấy!
Nhân viên xung quanh nhìn thư kí Jane mắt phiếm hồng nhìn Nhật Hạ, nhất loạt có cảm giác muốn khóc....
Sóng gió... sẽ xảy ra sớm thôi......
***
Tại công ti Dạ Thiên...
-Dạo này tâm tình của tổng giám đốc có vẻ tốt nhỉ?
-Ôi... trên đời sao lại còn người đàn ông hoàn hảo, lạnh lùng như vậy?
-Mơ mộng ít thôi! Cô định làm máy bay bà già hả?
-Bà già cũng được! Em tình nguyện a
Soái ca đời tôi!!! Cục băng đời tôi!!!
Khắp công ti Dạ Thiên to lớn, hay lan xa ra cả tập đoàn ở nhiều chi nhánh khác nhau, lúc nào cũng nhìn thấy cảnh các nữ nhân viên bàn luận về một chàng trai nào đó. Người được các cô gái bàn luận, các chàng trai ngưỡng mộ phấn đấu, không ai khác chính là Dạ Thiên-Tổng giám đốc tập đoàn Dạ Thiên to lớn. Rảnh là nói về cậu, mặc áo mới cũng phải so sánh với cậu, các cô phung phí tiền lương vào váy áo cũng vì cậu, các chú diện quần áo cũng chỉ vì muốn hơn cậu. Nói chung, Dạ Thiên rất được tôn sùng.
Hôm nay cũng như bao ngày khác, Dạ Thiên đang ngồi trên cái ghế nệm êm ái của phòng họp, ngón trỏ nhịp nhịp gõ lên bàn nghe báo cáo từ cấp dưới. Mấy vị cấp dưới thì toát mồ hôi nhìn vị tổng giám đốc trẻ tuổi. Cậu ta hình như không nghe mình nói gì hay sao mà cái miệng cứ tủm tỉm cười thế kia?
-... xin hết!-Vị cấp dưới kết thúc bài phát biểu, nhìn cấp trên của mình mong chờ.
Dạ Thiên dừng gõ lên bàn, hai tay đan xen chống cằm, hài lòng nói:
-Rất tốt! Theo tôi, chúng ta nên đầu tư thu mua tập đoàn ***, cổ phiếu công ti đó sẽ bị rớt giá nếu cứ tiếp tục bị scandal như vậy. Còn về phần công ti chúng ta, nên loại bỏ đầu tư về Mr. Sạch . Các bà mẹ đi chợ chỉ chăm chăm rẻ chứ ít khi tin sạch, một phần họ cũng không tin chúng ta nên chỉ cần nghe mấy lời quảng cáo đảm bảo sạch rẻ tiền ở ngoài chợ là tin. Rau của chúng ta do không phun thuốc nên vừa đắt, vừa không tươi bằng rau củ ở ngoài. Kinh tế giờ khó khăn, chắc chắn chúng ta sẽ là sự lựa chọn cuối cùng của các bà mẹ. Bán nốt đợt này rồi chúng ta sẽ đầu tư thêm về đá quý. Hiện tại 5 chi nhánh của chúng ta đều rất đắt hàng, thêm 1 cái đảm bảo không lỗ. Năm nay năm rồng vàng, shop quần áo của chúng ta nên tăng quần áo của các bé, nhất là bé trai. Tông màu phải nóng như vàng, cam để cả trai gái đều dùng được, hoạ tiết con thú dễ nhận biết để các bé có thể nhận ra trong khi các mẹ dạy và cung cấp thêm nhiều thiết bị điện tử sưởi ấm hoặc đồ chơi thông minh làm từ nhựa tốt, cứng, bóng mịn, khó gẫy, ít nhọn. Còn nữa, tôi muốn có 1 cuộc thi cho nhân viên để sắp xếp lại bộ máy quản lí....-Từng lời nói của Dạ Thiên làm cấp dưới thán phục. Chuẩn từng chữ, đoán như thần, quả là tuổi trẻ tài cao!(Viết cái đoạn này muốn rớt cả não)
***
Dưới quầy tiếp tân...
Mấy cô tiếp tân đang buôn chuyện dở thì một cô nhóc xinh xắn tầm 16,17 tuổi từ đâu chạy đến, tay cầm hộp cơm, hỏi:
-Chị ơi cho em hỏi bạn Thiên có ở đây không ạ?-Nhật Hạ cười tươi, cất giọng ngân như đàn.
Mấy cô tiếp tân nhìn Nhật Hạ khó chịu nhưng vẫn phải cất giọng lịch sự chuyên nghiệp:-Xin lỗi nhé cô bé, công ti chị nhiều Thiên lắm, mà toàn các chú lớn tuổi thôi, không có ai bằng tuổi em cả!
-Lạ thật, rõ dàng bạn ấy bảo em làm cơm rồi mang đến công ti Dạ Thiên mà?-Nhật Hạ nhíu mày khó hiểu đăm chiêu chống cằm, tay bấm số gọi cho Dạ Thiên.
Cái gì đây? Bọn học sinh bây giờ giám tán tỉnh ở công sở cơ à, cô tiếp tân chép miệng. Cô cũng không có ý kiến gì nhưng cũng không nên lấy công ti Dạ Thiên ra đùa chứ? Mấy cô tiếp tân đồng loạt nhìn Nhật Hạ một cách rất ngứa mắt. Học sinh mà đòi bày đặt đeo tai nghe, đi quần short. Rồi, các cô công nhận mình có hơi gato với con bé này vì nó đẹp hơn mình, nó trẻ hơn mình, mình trang điểm mà không bằng nó mặt mộc,... nhưng mà cái việc nó giám lấy công ti ra làm trò đùa đã khiến các cô ghét rồi!
-Alo Thiên? Cậu có chắc là ở công ti Dạ Thiên không đấy?-Mấy cô tiếp tân nhìn Nhật Hạ nói mà nhếch môi. Bị lừa rồi em gái nhỏ ạ!
-Tiếp tân? Tớ hỏi rồi nhưng mấy cô ấy bảo có nhiều Thiên nhưng không có ai bằng tuổi tớ cả!
-Được! Tớ sẽ chờ cậu họp xong xuống!-Nhật Hạ cúp máy, mỉm cười xã giao với mấy cô tiếp tân:
-Em có thể ra đằng kia ngồi chờ được không ạ?
-Tất nhiên! Xin mời!-Cô tiếp tân dù rất rất rất không muốn nhưng cũng phải cho Nhật Hạ ngồi ở cái ghế đẹp đẽ dành cho khách.
***
7 phút sau...
Một cái bóng vô cùng đẹp trai đập vào mắt mấy cô tiếp tân...
-T...t... tổng giám đốc???-Trăm miệng một lời, mấy cô nhân viên trố mắt toát mồ hôi nhìn Dạ Thiên cười nụ cười của quỷ.
-Công ti có mấy Thiên?
-D... dạ?-Mấy cô tiếp tân nhìn nhau chả hiểu gì.
-Công ti có mấy Thiên???-Dạ Thiên đập bàn cái rầm làm mấy cô tiếp tân sợ đến hồn lìa khỏi xác, nhanh chóng tra trên máy vi tính.
-Có 2 ạ!-Lúc sau, cô tiếp tân thở phào, báo cáo với vẻ mặt tôi rất giỏi phải không?
-Bao nhiêu tuổi?
-52 và 17 ạ!
-Vậy tôi tên là gì?-Dạ Thiên kiên nhẫn gõ ngón tay nhịp nhịp xuống bàn tiếp tân.
Cô tiếp tân nhìn tổng giám đốc cục băng ngàn năm mọi hôm tự nhiên hôm nay chịu nói nhiều với mình như vậy thì tâm tình rất tốt. Chẳng nhẽ...tổng giám đốc thích mình???
-Dạ, tổng giám đốc tên Dạ Thiên.-Cô tiếp tân e thẹn cúi đầu đếm ngón chân, bộ dáng nhu mì khác thường làm mấy cô tiếp tân còn lại trố mắt.
-Tôi bao nhiêu tuổi?-Câu hỏi của Dạ Thiên làm cô tiếp tân đang e thẹn kia lo sợ. Chẳng nhẽ cậu ấy thích mình nhưng e ngại tuổi tác?
-Thưa 17. Nhưng tổng giám đốc, tôi không có ngại làm máy bay bà già...
-IM NGAY!!!-Dạ Thiên vứt đi nụ cười giả tạo tức giận đập bàn-CÔ ĐANG NGHĨ CÁI GÌ VẬY HẢ??? Tại sao cô lại giám nói có nhiều Thiên mà không có ai bằng tuổi cô ấy???
Dạ Thiên quát ầm lên làm cô tiếp tân vỡ mộng. Híc, tổng giám đốc ơi tổng giám đốc, thà cậu cứ lầm lầm lì lì như mọi hôm còn hơn quát tôi như thế này! Lòng của cô tiếp tân đang gào ầm lên nhưng Dạ Thiên nào nghe được. Cậu còn đang bận tìm kiếm hình bóng người con gái đảm đang mang sushi với nước chấm đến cho cậu. Mấy cô tiếp tân nhìn tổng giám đốc im lặng bước đi toả ra hơi lạnh mà thở phào. May quá, con người âm lãnh lạnh lùng đã trở lại! Mấy cô căn bản đâu biết cô nhóc kia có khả năng quen tổng giám đốc?
Nhật Hạ đang nhắm mắt dựa lưng vào ghế nghe nhạc, thấy có cảm giác có người quỳ ở dưới chân thì mở mắt ra. Nhật Hạ nhìn thấy nụ cười thiên sứ của cậu bạn cùng bàn thì gọi một tiếng:
-Thiên! Đói chưa?
Ở quầy tiếp tân đằng xa, các cô đang chồng kính lên nhau, đeo vào mắt để xác định mình không nhìn lầm.
-Cậu ấy cười kìa chị ơi!!! Mắt em có hoa không???
-Mày ơi nhéo tao một cái.
-Áaaa!!!! Đau!!! Ôi má ơi tổng giám đốc cười thật kìa!!!
Nghe mấy lời thoại là đã biết các cô kích động đến nhường nào. Cục băng... đang tan chảy...
Mấy bác lao công, bác bảo vệ trố mắt nhìn nhau. Nhân viên công ti đi qua nhìn thấy thì đâm sầm vào nhau ngã, mô-ng chưa hết đau đã nhanh chóng chuồn lên phòng để buôn tin hot.
Nhật Hạ nhìn cảnh tượng hỗn loạn thì mặt hiện ra 3 dấu hỏi. Cô lấy tay bẹo hai má Dạ Thiên thì thấy mọi người đồng loạt la hét. Hiếu kì, Nhật Hạ kéo dài hai má của Dạ Thiên ra thì mọi người đồng loạt ngất lịm. Nhật Hạ chết lâm sàng. Cái cậu bạn Dạ Thiên này quả thực rất được để ý nha! Cô vừa véo cậu ta vài cái chả biết lát nữa có bị xẻ thịt không nhỉ?
-Hạ....-Dạ Thiên nũng nịu chui vào lòng Nhật Hạ ôm ngang eo cô ngửi mùi trà la hán, ánh mắt quét tia laze vào những tên con trai đang nhìn Nhật Hạ đắm đuối. Có người nhanh chóng chụp được cảnh này đăng lên facebook, ngay lập tức bức ảnh được đăng có số like khủng khiếp, tầng 1 có thêm một đống nhân viên xuống nhìn trộm.
Nhật Hạ thấy Dạ Thiên làm nũng thì cười cho là cậu đói, mở hộp cơm ra đặt cạnh mình, bóp nước sốt vài một góc, chấm chấm rồi từ từ đút cho Dạ Thiên ăn. Nhật Hạ cũng chả hiểu sao Dạ Thiên có kiểu ăn ngược đời này: Sushi chấm sốt cà chua.
Jane cầm cốc cafe từ tầng cao nhất đi xuống thấy cảnh tổng giám đốc của mình ngoan ngoãn ăn đồ được đưa đến miệng thì phụt cả cafe đang uống. Hộc hộc, cái thằng nhóc này cũng thật biết cách doạ người!
Nàng đút chàng ăn. Cứ liên tục làm thiên hạ phát thèm. Đồ ăn cái cô bé ấy làm ngon đến vậy ư?
Mấy chàng thấy người đẹp bị tổng giám đốc cướp thì tiếc nuối, vừa nãy đã ra hiệu rồi, ai bảo em ý cứ nhắm mắt, giờ tự nhiên bị cướp! Các nàng nhìn tổng giám đốc lạnh lùng gục dưới tay một con nhóc nhỏ thì cực kì không phục, ừ thì nó xinh hơn mình một tí, nó trẻ hơn mình một tí, ừ thì... haizzz...
Jane mạnh dạn cầm cốc tiến lại gần chỗ Nhật Hạ đang làm “bảo mẫu“.
-Chào em!
Nhật Hạ ngẩng đầu lên nhìn cô gái phát ra âm thanh. Chị ấy... đẹp quá! Đẹp kiểu tây thật quý phái.
-Em chào chị!-Nhật Hạ lễ phép chào, định đứng dậy nhưng Dạ Thiên kìm lại.
Jane phẩy tay tỏ ý không cần đứng lên. Nàng ta nhìn tổng thể Nhật Hạ một lượt. Ừm! Thông minh xinh xắn lại đảm đang lễ phép, thảo nào cái thằng nhóc khó tính kia mê như điếu đổ.
-Chị là thư kí của bạn em! Có gì mong em giúp đỡ!-Jane đối với cô gái này rất có thiện cảm.
-Vâng, em là bạn cùng lớp Dạ Thiên, xin chị chỉ bảo!-Nhật Hạ cười tươi rói. Chị ấy thật lịch sự, Nhật Hạ quý.
Jane nhìn Nhật Hạ, tự dưng thấy xót xa cho cô bé. Nếu mai này cô bé có mất đi 1 phần của công dung ngôn hạnh liệu Dạ Thiên có đối xử với cô bé như bây giờ, liệu cô bé có được hạnh phúc? Nếu như, chỉ là nếu như thôi, cô bé có “gì đó” thật thì kể cả Dạ Thiên bỏ cô bé Jane cô đây cũng không có quyền xen vào. Cô chỉ là cấp dưới, không có quyền can thiệp vào chuyện của cấp trên. Jane nhìn Nhật Hạ hiện tại rất hạnh phúc mà hốc mắt bỗng dưng phiếm hồng. Cô bé, chị thực sự rất mong em hạnh phúc khi phải sống gần những người có địa vị quan trọng trong xã hội như Dạ Thiên. Chị nói thật đấy!
Nhân viên xung quanh nhìn thư kí Jane mắt phiếm hồng nhìn Nhật Hạ, nhất loạt có cảm giác muốn khóc....
Sóng gió... sẽ xảy ra sớm thôi......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.