Chương 37: NGÀY TỐT LÀNH
Trúc Dĩ
06/03/2020
Tang Trĩ cảm thấy phản ứng của anh có chút dọa người. Ông già này rốt cục là có chuyện gì.
Chẳng lẽ phản ứng vừa rồi của cô quá lộ liễu sao?
Nhưng nếu như cô cứ thế đứng ở bên, dửng dưng nhìn anh bị khi phụ, không làm gì chẳng phải là rất quá đáng hay sao. Mà quả thật cứ đứng đó như diễn viên quần chúng bỏ mặc anh, thực sự cô không đành lòng. Ôi rốt cuộc cô đã để lộ cái gì, tự bản thân cô thấy mình hành động không có gì là không ổn.
“Ca ca sự việc lúc nãy anh không cần để trong lòng.” Tang Trĩ nghĩ nghĩ, vẫn là lựa lời nói, “Đầu cấp hai, thời điểm em bị bắt nạt, anh cũng đứng ra giúp em đó thôi.” D
Đoàn Gia Hứa “Ân” một tiếng.
Tang Trĩ bổ sung: “Hiện tại anh bị khi dễ, em giúp anh giáo huấn cô kia cũng là chuyện bình thường.”
Nói xong cô vất đống giấy ướt vào thùng rác, lại quay đầu nhìn lại, thấy biểu lộ cứng đờ trên khuôn mặt anh, nụ cười vẫn thường trực trên môi có chút cứng ngắc.
Vài giây trôi qua, có vẻ anh đã phản ứng kịp những điều cô nói, anh buông thõng mắt, vành môi hơi mím lại, tựa hồ cảm thấy có chút khó tin. Ngữ khí của anh có vẻ hoang đường, thấp giọng như đang nói với chính mình: “Mình đúng là điên rồi.”
Thật là điên rồi.
Tang Trĩ không biết nói sao để an ủi anh. Cô đi vào cửa hàng quần áo nam, nhanh chóng đổi chủ đề: “Ca ca, anh mau thay quần áo đi, mặc quần áo ướt không thoải mái đâu.” Đoàn Gia Hứa vẫn không có động tĩnh.
Anh liền bâng quơ nhìn về phía giá treo quần áo, chọn đại một cái: “Cái này đi.”
Đang đi dạo một vòng quanh tiệm quần áo, cô nhìn trúng một bộ y phục, đang định cầm lên, điện thoại bỗng nhiên vang lên. Trên màn hình hiển thị: Anh hai.
“Anh hai.”
“Tiểu quỷ. Bao giờ thì nghỉ, để anh đặt vé máy bay.”
“ANh cứ chuyển tiền cho em, em tự đặt được.”
“Chuyển tiền gì ở đây, anh mày có phải ba ba mày đâu, mà cuối tháng phải cho mày tiền sinh hoạt phí.”
Tang Trĩ đưa tay lên sờ sờ áo chiếc áo khoác nam, “Ca ca, nếu anh không ngại, có thể vừa chuyển tiền, vừa mua vé máy bay cho em cũng được, em không từ chối.”
Bên trong điện thoại truyền ra tiếng cười: “Tiểu quỷ tham lam, mỗi tháng đòi đến tận 2 phần sinh hoạt phí, có thấy xấu hổ không hả?”
Tang Trĩ mí mắt cũng không nháy một cái, thanh thanh, bạch bạch nói: “Ba ba nói, ba cho em một nửa, một nửa anh trai sẽ tài trợ.”
Tang Diên bi phẫn kết luận anh không có đứa em gái tham lam như này.
Tang Trĩ trầm mặc vài giây, đột nhiên thì thầm đe dọa gì đó. Tang Diên đầu kia trực tiếp cúp máy.
Đầu giây bên kia truyền lại âm thanh tít tít lạnh băng, Tang Trĩ nhìn điện thoại di động nhún vai. Cô bỏ điện thoại vào trong túi, tiếp tục ngắm nghía cái áo, tìm size xxl, lấy xuống, vui vẻ quay người lại, lúc này thấy Đoàn Gia Hứa đã thay xong quần áo. Cô tiện tay chọn cho anh một chiếc áo thun dài tay màu đen, áo free size không có kích cỡ.
“Nhìn rất đẹp trai.” Tang Trĩ thành thật nói, sau đó đem áo khoác trong tay đưa cho anh, “Anh, anh giúp em thử cái áo này được không? Em muốn mua cho anh hai.” Tang Trĩ đưa mắt nhìn xung quanh, “Quà năm mới, em cũng định mua cho cha một chiếc,” Cô nâng mắt, thản nhiên nói, “Kể ra anh với cha em vóc dáng tương đương, em cũng không sợ mua về không vừa.” Nói đến đây Tang Trĩ giương mắt, chỉ chỉ chiếc áo khoác trên người anh, “Đúng rồi, anh thích cái áo này sao?”
Đoàn Gia Hứa thần sắc tản mạn: “Chiếc này rất đẹp.”
Vậy liền lấy cái này đi. Tang Trĩ hài lòng gật đầu, lấy điện thoại di động ra check tài khoản. Ngân hàng vừa gửi SMS đến thông báo vừa nhận 5000 đồng vào tài khoản.
[Lần sau gặp lại đừng có gọi anh mày là anh hai. Chúng ta đoạn tuyệt quan hệ.]
Có thế mà đã đòi đoạn tuyệt, đúng là vô tình.
Tang Trĩ nháy mắt một cái, nhanh chóng nhắn lại cho anh: [Keo kẹt.]
Chọn xong y phục, hai người đi đến quầy tính tiền, đem áo khoác cởi ra. Anh đi lên phía trước, muốn thanh toán, nhưng Tang Trĩ đã thanh toán xong.
Đoàn Gia Hứa khẽ cười, “Đi thôi, hôm nào anh sẽ chuyển tiền lại cho em.”
Nghe thấy đối thoại của hai người cô gái thu ngân mỉm cười hỏi: “Hai người là huynh muội sao?”
Tang Trĩ sửng sốt một chút, trầm mặc vài giây, gật đầu: “Vâng,”
Thu ngân thấy cô gái này khả ái, xinh xắn lại muốn trêu đùa một chút: “Nhìn không quá giống nha, là tình nhân sao?”
Đoàn Gia Hứa đứng bên cạnh cô, cầm điện thoại, check tin nhắn wechat, thần thái hững hờ, không có ý định trả lời, qua mấy giây sau mới chậm chạp trả lời, nhưng cũng không phải đáp án phủ định hoàn toàn.
Đoàn Gia Hứa nhẹ nói: “Không sai biệt lắm.”
Có thể vì gặp cô gái kia, tâm tình anh không được vui, về sau Đoàn Gia Hứa cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng như đang có điều suy nghĩ.
Tang Trĩ vốn trong thời gian này hạn chế không trò chuyện thân mật cùng anh, nhưng thấy anh có tâm sự, nên cô cố gắng kiên trì đưa ra vài chủ để hài hước nói chuyện nhằm khiến anh quên đi sự việc ban nãy.
Tuyết rơi nhè nhẹ, Đoàn Gia Hứa đưa Tang Trĩ về trường, sau đó trở về nhà. Một hồi chuông điện thoại đổ dài. Anh không bắt máy, ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhà mình.
Một giọng nữ gay gắt vang lên, cực kì khó nghe, dường như bực tức vì chờ đợi lâu: “Còn biết trở về, tôi còn tưởng anh cùng cô ả sinh viên kia định mướn phòng bên ngoài tình tự với nhau cơ.”
Như thể không nghe thấy cô gái kia nói gì, Đoàn Gia Hứa bật số của bảo vệ khu nhà, giọng điệu lạnh lùng không cảm xúc: Tôi ở tòa b, tầng 15, phòng 12, hiện tại trước cửa nhà tôi đang có một người lạ đứng, gây chuyện, phòng bảo an đến giải quyết một chút. Xin cảm ơn. Cô gái kia bỗng thét lên căm giận: “Đoàn Gia Hứa.”
Đoàn Gia Hứa cúp điện thoại, rút bao thuốc ra, lấy một điếu, chậm rãi châm lửa. Anh từ từ nhả một làn khói, dựa vào tường, không nói gì, chỉ im lặng, thậm chí còn không thèm nhấc mi mắt nhìn cô ta.
Cô gái kia thấy thế hùng hổ đến gần, giơ tay lên, giường như muốn cho anh một cái bạt tai. Ánh mắt anh liếc nhìn hành động của cô ta, một đôi con ngươi sắc lạnh cứ thế nhìn chằm chằm vào cô gái kia, khóe môi hơi giương lên, vừa lạnh lùng, vừa coi thường, dù cô ta vô cùng tức giận nhưng lại có điểm sợ hãi muốn hạ tay xuống.
Đoàn Gia Hứa hơi quay đầu, cầm điếu thuốc trên tay, lạnh lùng dí vào lòng bàn tay cô gái đối diện.
Cô gái kia phản xạ thu tay lại, mắt trợn tròn, cuồng loạn nói: “Anh làm sao có thể hèn hạ như vậy?” Nhìn cô gái trước mắt nước mắt tràn ra vì bỏng, hoảng loạn nhìn anh, Đoàn Gia Hứa đôi mắt cong cong nói: “Nhìn cô đau như thế.” Đoàn Gia Hứa kéo thanh âm cuối, khẽ cười, “Không hiểu sao, tôi lại cực kì cao hứng.”
"Anh có mặt mũi đối xử với tôi như vậy sao?" Cô gái kia đột nhiên bật khóc, nhìn anh chằm chằm, "Cả nhà các người đều thiếu nợ tôi." Đoàn Gia Hứa không muốn đôi co cùng cô ta, vòng qua người cô, lấy chìa khóa mở cửa.
"Cô gái đi cùng với anh hôm nay là người yêu anh, loại con gái nhìn đã biết cả người dơ bẩn, bị không biết bao nhiêu người đàn ông động chạm. Anh nghĩ cũng đừng nghĩ. Loại người như anh không có tư cách được hưởng những thứ tốt đẹp."
Đoàn Gia Hứa coi như không nghe thấy, mở cửa đi vào nhà. Cô gái kia dường như muốn chui vào nhà, nhưng sau khi phát giác được anh tựa hồ hoàn toàn không có sợ cô bị cửa kẹp vào, mới chịu dừng bước chân.
"Đoàn Gia Hứa, cả nhà anh đều không được sống yên lành." Cô dùng hết sức đập cửa, vừa khóc vừa nói: "Cho nên mẹ anh mới chết, anh mới ..."
Anh đóng cửa lại, ngăn cách âm thanh bên ngoài, ném đầu thuốc lá vào gạt tàn, sau đó đí vào nhà vệ sinh bật vòi, tỉ mỉ rửa sạch tay. Sau đó Đoàn Gia Hứa đi ra phòng khách, nhìn bức ảnh đặt trên bàn ti vi, ngồi xổm xuống. Khóe miệng anh cong lên, tựa hồ cảm thấy có chút ý tứ: "Mẹ, mấy lời kia mẹ đừng để trong lòng." Đoàn Gia Hứa dùng tay âu yếm vuốt ve tấm hình người phụ nữ với nụ cười thực hiền dịu, "Mẹ nói xem có phải cô ta cũng thực lợi hại, làm như vậy đã bao năm rồi chưa chán. " Đồng hồ nhích từng phút chậm chạp, vậy mà đã gần đến 12h, anh ngồi vào ghế salon, bật tivi, vô tuyến truyền đến âm thanh đối thoại của nhân vật trong phim.
Đoàn Gia Hứa kéo máy tính lại mở ra, đột nhiên nhớ đến ý nghĩ kia. Ánh mắt tháng nhìn về phía một bức ảnh khác đặt trên bàn tivi, anh đứng cùng Tang Trĩ trong lễ tốt nghiệp.
Mới đó tiểu bằng hữu học cấp hai ngang bướng, thậm chí còn coi anh như anh trai đã trưởng thành
Anh ngả đầu ra sau, khép hờ mắt, lại châm 1 điếu thuốc nữa. Bên ngoài có chút não nhiệt, trên bầu trời pháo hoa rực rỡ, anh nhìn ra ô cửa kính rộng, đôi mắt nhiễm ánh sáng muôn màu rực rỡ.
Đồng hồ điểm 12 giờ.
Đoàn Gia Hứa mở mắt, đánh tan suy nghĩ của bản thân.
Anh miễn cưỡng ngồi dậy, liền thấy tin nhắn của Tang Trĩ.
Tang Trĩ: [Chúc Gia Hứa ca ca năm mới. Chúc anh mỗi ngày đều vui vẻ, an khang.]
Đoàn Gia Hứa: [Ân. Chúc Tiểu Tang Trĩ năm mới hạnh phúc]
Tang Trĩ: [Anh đi ngủ đi, em cũng đi ngủ đây.]
Đoàn Gia Hứa: Ngủ ngon
Anh mở profile của Tang Trĩ ra, đổi tên hiển thị của cô Thành Tang Trĩ, suy nghĩ một chút lại đổi thành "Chỉ Chỉ." sau đó vẫn đổi lại thành Tiểu Tang Trĩ.
Đoàn Gia Hứa nhớ đến đêm đó, anh nghỉ lại nhà Tang Trĩ, khi anh nói anh có rất nhiều chủ nợ, tiểu cô nương đứng bên cạnh nghiêm túc nói với anh" Ca ca anh đừng vội. Về sau em lớn sẽ kiếm tiền giúp anh trả nợ."
Đoàn Gia Hứa liền nhớ đến Trương Dĩnh. Loại người này có tư cách gì quấy nhiễu ngày tốt lành của anh, lấy tư cách gì có một năm vui vẻ, hạnh phúc.
Đoàn Gia Hứa kéo vành môi, hầu kết chuyển động lên xuống, anh vươn tay tắt màn hình, mặt mày dịu dàng, lẩm bẩm: "Như Tiểu Tang Trĩ nhà chúng ta mới xứng đáng có được ngày ngày tốt lành."
Chẳng lẽ phản ứng vừa rồi của cô quá lộ liễu sao?
Nhưng nếu như cô cứ thế đứng ở bên, dửng dưng nhìn anh bị khi phụ, không làm gì chẳng phải là rất quá đáng hay sao. Mà quả thật cứ đứng đó như diễn viên quần chúng bỏ mặc anh, thực sự cô không đành lòng. Ôi rốt cuộc cô đã để lộ cái gì, tự bản thân cô thấy mình hành động không có gì là không ổn.
“Ca ca sự việc lúc nãy anh không cần để trong lòng.” Tang Trĩ nghĩ nghĩ, vẫn là lựa lời nói, “Đầu cấp hai, thời điểm em bị bắt nạt, anh cũng đứng ra giúp em đó thôi.” D
Đoàn Gia Hứa “Ân” một tiếng.
Tang Trĩ bổ sung: “Hiện tại anh bị khi dễ, em giúp anh giáo huấn cô kia cũng là chuyện bình thường.”
Nói xong cô vất đống giấy ướt vào thùng rác, lại quay đầu nhìn lại, thấy biểu lộ cứng đờ trên khuôn mặt anh, nụ cười vẫn thường trực trên môi có chút cứng ngắc.
Vài giây trôi qua, có vẻ anh đã phản ứng kịp những điều cô nói, anh buông thõng mắt, vành môi hơi mím lại, tựa hồ cảm thấy có chút khó tin. Ngữ khí của anh có vẻ hoang đường, thấp giọng như đang nói với chính mình: “Mình đúng là điên rồi.”
Thật là điên rồi.
Tang Trĩ không biết nói sao để an ủi anh. Cô đi vào cửa hàng quần áo nam, nhanh chóng đổi chủ đề: “Ca ca, anh mau thay quần áo đi, mặc quần áo ướt không thoải mái đâu.” Đoàn Gia Hứa vẫn không có động tĩnh.
Anh liền bâng quơ nhìn về phía giá treo quần áo, chọn đại một cái: “Cái này đi.”
Đang đi dạo một vòng quanh tiệm quần áo, cô nhìn trúng một bộ y phục, đang định cầm lên, điện thoại bỗng nhiên vang lên. Trên màn hình hiển thị: Anh hai.
“Anh hai.”
“Tiểu quỷ. Bao giờ thì nghỉ, để anh đặt vé máy bay.”
“ANh cứ chuyển tiền cho em, em tự đặt được.”
“Chuyển tiền gì ở đây, anh mày có phải ba ba mày đâu, mà cuối tháng phải cho mày tiền sinh hoạt phí.”
Tang Trĩ đưa tay lên sờ sờ áo chiếc áo khoác nam, “Ca ca, nếu anh không ngại, có thể vừa chuyển tiền, vừa mua vé máy bay cho em cũng được, em không từ chối.”
Bên trong điện thoại truyền ra tiếng cười: “Tiểu quỷ tham lam, mỗi tháng đòi đến tận 2 phần sinh hoạt phí, có thấy xấu hổ không hả?”
Tang Trĩ mí mắt cũng không nháy một cái, thanh thanh, bạch bạch nói: “Ba ba nói, ba cho em một nửa, một nửa anh trai sẽ tài trợ.”
Tang Diên bi phẫn kết luận anh không có đứa em gái tham lam như này.
Tang Trĩ trầm mặc vài giây, đột nhiên thì thầm đe dọa gì đó. Tang Diên đầu kia trực tiếp cúp máy.
Đầu giây bên kia truyền lại âm thanh tít tít lạnh băng, Tang Trĩ nhìn điện thoại di động nhún vai. Cô bỏ điện thoại vào trong túi, tiếp tục ngắm nghía cái áo, tìm size xxl, lấy xuống, vui vẻ quay người lại, lúc này thấy Đoàn Gia Hứa đã thay xong quần áo. Cô tiện tay chọn cho anh một chiếc áo thun dài tay màu đen, áo free size không có kích cỡ.
“Nhìn rất đẹp trai.” Tang Trĩ thành thật nói, sau đó đem áo khoác trong tay đưa cho anh, “Anh, anh giúp em thử cái áo này được không? Em muốn mua cho anh hai.” Tang Trĩ đưa mắt nhìn xung quanh, “Quà năm mới, em cũng định mua cho cha một chiếc,” Cô nâng mắt, thản nhiên nói, “Kể ra anh với cha em vóc dáng tương đương, em cũng không sợ mua về không vừa.” Nói đến đây Tang Trĩ giương mắt, chỉ chỉ chiếc áo khoác trên người anh, “Đúng rồi, anh thích cái áo này sao?”
Đoàn Gia Hứa thần sắc tản mạn: “Chiếc này rất đẹp.”
Vậy liền lấy cái này đi. Tang Trĩ hài lòng gật đầu, lấy điện thoại di động ra check tài khoản. Ngân hàng vừa gửi SMS đến thông báo vừa nhận 5000 đồng vào tài khoản.
[Lần sau gặp lại đừng có gọi anh mày là anh hai. Chúng ta đoạn tuyệt quan hệ.]
Có thế mà đã đòi đoạn tuyệt, đúng là vô tình.
Tang Trĩ nháy mắt một cái, nhanh chóng nhắn lại cho anh: [Keo kẹt.]
Chọn xong y phục, hai người đi đến quầy tính tiền, đem áo khoác cởi ra. Anh đi lên phía trước, muốn thanh toán, nhưng Tang Trĩ đã thanh toán xong.
Đoàn Gia Hứa khẽ cười, “Đi thôi, hôm nào anh sẽ chuyển tiền lại cho em.”
Nghe thấy đối thoại của hai người cô gái thu ngân mỉm cười hỏi: “Hai người là huynh muội sao?”
Tang Trĩ sửng sốt một chút, trầm mặc vài giây, gật đầu: “Vâng,”
Thu ngân thấy cô gái này khả ái, xinh xắn lại muốn trêu đùa một chút: “Nhìn không quá giống nha, là tình nhân sao?”
Đoàn Gia Hứa đứng bên cạnh cô, cầm điện thoại, check tin nhắn wechat, thần thái hững hờ, không có ý định trả lời, qua mấy giây sau mới chậm chạp trả lời, nhưng cũng không phải đáp án phủ định hoàn toàn.
Đoàn Gia Hứa nhẹ nói: “Không sai biệt lắm.”
Có thể vì gặp cô gái kia, tâm tình anh không được vui, về sau Đoàn Gia Hứa cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng như đang có điều suy nghĩ.
Tang Trĩ vốn trong thời gian này hạn chế không trò chuyện thân mật cùng anh, nhưng thấy anh có tâm sự, nên cô cố gắng kiên trì đưa ra vài chủ để hài hước nói chuyện nhằm khiến anh quên đi sự việc ban nãy.
Tuyết rơi nhè nhẹ, Đoàn Gia Hứa đưa Tang Trĩ về trường, sau đó trở về nhà. Một hồi chuông điện thoại đổ dài. Anh không bắt máy, ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhà mình.
Một giọng nữ gay gắt vang lên, cực kì khó nghe, dường như bực tức vì chờ đợi lâu: “Còn biết trở về, tôi còn tưởng anh cùng cô ả sinh viên kia định mướn phòng bên ngoài tình tự với nhau cơ.”
Như thể không nghe thấy cô gái kia nói gì, Đoàn Gia Hứa bật số của bảo vệ khu nhà, giọng điệu lạnh lùng không cảm xúc: Tôi ở tòa b, tầng 15, phòng 12, hiện tại trước cửa nhà tôi đang có một người lạ đứng, gây chuyện, phòng bảo an đến giải quyết một chút. Xin cảm ơn. Cô gái kia bỗng thét lên căm giận: “Đoàn Gia Hứa.”
Đoàn Gia Hứa cúp điện thoại, rút bao thuốc ra, lấy một điếu, chậm rãi châm lửa. Anh từ từ nhả một làn khói, dựa vào tường, không nói gì, chỉ im lặng, thậm chí còn không thèm nhấc mi mắt nhìn cô ta.
Cô gái kia thấy thế hùng hổ đến gần, giơ tay lên, giường như muốn cho anh một cái bạt tai. Ánh mắt anh liếc nhìn hành động của cô ta, một đôi con ngươi sắc lạnh cứ thế nhìn chằm chằm vào cô gái kia, khóe môi hơi giương lên, vừa lạnh lùng, vừa coi thường, dù cô ta vô cùng tức giận nhưng lại có điểm sợ hãi muốn hạ tay xuống.
Đoàn Gia Hứa hơi quay đầu, cầm điếu thuốc trên tay, lạnh lùng dí vào lòng bàn tay cô gái đối diện.
Cô gái kia phản xạ thu tay lại, mắt trợn tròn, cuồng loạn nói: “Anh làm sao có thể hèn hạ như vậy?” Nhìn cô gái trước mắt nước mắt tràn ra vì bỏng, hoảng loạn nhìn anh, Đoàn Gia Hứa đôi mắt cong cong nói: “Nhìn cô đau như thế.” Đoàn Gia Hứa kéo thanh âm cuối, khẽ cười, “Không hiểu sao, tôi lại cực kì cao hứng.”
"Anh có mặt mũi đối xử với tôi như vậy sao?" Cô gái kia đột nhiên bật khóc, nhìn anh chằm chằm, "Cả nhà các người đều thiếu nợ tôi." Đoàn Gia Hứa không muốn đôi co cùng cô ta, vòng qua người cô, lấy chìa khóa mở cửa.
"Cô gái đi cùng với anh hôm nay là người yêu anh, loại con gái nhìn đã biết cả người dơ bẩn, bị không biết bao nhiêu người đàn ông động chạm. Anh nghĩ cũng đừng nghĩ. Loại người như anh không có tư cách được hưởng những thứ tốt đẹp."
Đoàn Gia Hứa coi như không nghe thấy, mở cửa đi vào nhà. Cô gái kia dường như muốn chui vào nhà, nhưng sau khi phát giác được anh tựa hồ hoàn toàn không có sợ cô bị cửa kẹp vào, mới chịu dừng bước chân.
"Đoàn Gia Hứa, cả nhà anh đều không được sống yên lành." Cô dùng hết sức đập cửa, vừa khóc vừa nói: "Cho nên mẹ anh mới chết, anh mới ..."
Anh đóng cửa lại, ngăn cách âm thanh bên ngoài, ném đầu thuốc lá vào gạt tàn, sau đó đí vào nhà vệ sinh bật vòi, tỉ mỉ rửa sạch tay. Sau đó Đoàn Gia Hứa đi ra phòng khách, nhìn bức ảnh đặt trên bàn ti vi, ngồi xổm xuống. Khóe miệng anh cong lên, tựa hồ cảm thấy có chút ý tứ: "Mẹ, mấy lời kia mẹ đừng để trong lòng." Đoàn Gia Hứa dùng tay âu yếm vuốt ve tấm hình người phụ nữ với nụ cười thực hiền dịu, "Mẹ nói xem có phải cô ta cũng thực lợi hại, làm như vậy đã bao năm rồi chưa chán. " Đồng hồ nhích từng phút chậm chạp, vậy mà đã gần đến 12h, anh ngồi vào ghế salon, bật tivi, vô tuyến truyền đến âm thanh đối thoại của nhân vật trong phim.
Đoàn Gia Hứa kéo máy tính lại mở ra, đột nhiên nhớ đến ý nghĩ kia. Ánh mắt tháng nhìn về phía một bức ảnh khác đặt trên bàn tivi, anh đứng cùng Tang Trĩ trong lễ tốt nghiệp.
Mới đó tiểu bằng hữu học cấp hai ngang bướng, thậm chí còn coi anh như anh trai đã trưởng thành
Anh ngả đầu ra sau, khép hờ mắt, lại châm 1 điếu thuốc nữa. Bên ngoài có chút não nhiệt, trên bầu trời pháo hoa rực rỡ, anh nhìn ra ô cửa kính rộng, đôi mắt nhiễm ánh sáng muôn màu rực rỡ.
Đồng hồ điểm 12 giờ.
Đoàn Gia Hứa mở mắt, đánh tan suy nghĩ của bản thân.
Anh miễn cưỡng ngồi dậy, liền thấy tin nhắn của Tang Trĩ.
Tang Trĩ: [Chúc Gia Hứa ca ca năm mới. Chúc anh mỗi ngày đều vui vẻ, an khang.]
Đoàn Gia Hứa: [Ân. Chúc Tiểu Tang Trĩ năm mới hạnh phúc]
Tang Trĩ: [Anh đi ngủ đi, em cũng đi ngủ đây.]
Đoàn Gia Hứa: Ngủ ngon
Anh mở profile của Tang Trĩ ra, đổi tên hiển thị của cô Thành Tang Trĩ, suy nghĩ một chút lại đổi thành "Chỉ Chỉ." sau đó vẫn đổi lại thành Tiểu Tang Trĩ.
Đoàn Gia Hứa nhớ đến đêm đó, anh nghỉ lại nhà Tang Trĩ, khi anh nói anh có rất nhiều chủ nợ, tiểu cô nương đứng bên cạnh nghiêm túc nói với anh" Ca ca anh đừng vội. Về sau em lớn sẽ kiếm tiền giúp anh trả nợ."
Đoàn Gia Hứa liền nhớ đến Trương Dĩnh. Loại người này có tư cách gì quấy nhiễu ngày tốt lành của anh, lấy tư cách gì có một năm vui vẻ, hạnh phúc.
Đoàn Gia Hứa kéo vành môi, hầu kết chuyển động lên xuống, anh vươn tay tắt màn hình, mặt mày dịu dàng, lẩm bẩm: "Như Tiểu Tang Trĩ nhà chúng ta mới xứng đáng có được ngày ngày tốt lành."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.