Chương 23: Cởi Trói Cho Anh (H)
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
05/09/2023
Tầm mắt rơi xuống trên gậy thịt của anh rể, chỉ cảm thấy không chỉ có nơi giữa hai chân nóng bỏng, ngay cả lồng ngực cô như cũng có thứ gì cuồn cuộn trào dâng.
Đêm qua chỉ nhìn lướt qua, lúc này cô mới ý thức tới, vậy mà thứ này… lại lớn như vậy!
Một đại gia hỏa thẳng tắp cường tráng, màu đỏ thẫm, đỉnh đầu như có một cái nấm tròn, vừa lớn vừa thô.
Dưới sự đối lập mãnh liệt, tay cô có vẻ non mịn nhỏ bé vô cùng.
Lòng bàn tay như bị phỏng, ngón tay nhẹ nhàng thu hồi, hạ thể như đột nhiên trở nên khô nóng khó nhịn hơn.
Có thể là do lực trên tay cô hơi lớn, cô chợt nghe được người đàn ông phát ra tiếng thở nhẹ nặng nề.
Lâm Nhã mím môi, chẳng biết tại sao đột nhiên cô lại rất muốn nghe anh phát ra tiếng động tương tự vậy.
Cô dứt khoát ngồi chồm hổm trên đùi anh, hai cánh tay nắm lấy côn thịt loát động lên xuống.
Động tác không có kết cấu gì nhưng lại như lấy được lòng người đàn ông, Lâm Nhã có thể cảm nhận rõ ràng vật trong tay càng lúc càng lớn, càng lúc càng nóng cháy.
Nhưng không biết vì sao, chỉ có hô hấp của anh trở nên càng lúc càng nặng nề, vậy mà miệng không hề phát ra tiếng động mà cô mong muốn.
Mong muốn không được đáp lại, cô bẹp miệng có chút thất vọng, cuối cùng quyết định không uổng phí sức lực nữa, nâng mông lên, tay nắm lấy côn thịt cứng rắn như gậy sắt, ý đồ nhét nó vào trong cơ thể.
Nhưng mà quá khó…
Cự vật cứ mắc kẹt ở lối vào, bị hoa huyệt chặt chẽ kẹp lấy, siết chặt, rõ ràng không cách nào tiến về phía trước dù chỉ một bước.
Quan trọng hơn là ---
Đêm qua nơi giữa hai chân cô đã bị va chạm tới sưng lên, lúc này cánh hoa vừa đau rát vừa khô khốc, không chỉ không cách nào hoàn toàn việc giao hợp, còn đau tới mức cả người cô cứng đờ lại.
Dường như cảm thụ của người đàn ông cũng không được tốt đẹp gì, trong miệng lại phát ra tiếng thở khẽ đè nén.
Âm thanh kia hệt như có chứa từng dòng từng dòng điện nhỏ bé, không ngừng kích thích thần kinh của cô.
Chân Lâm Nhã mềm nhũn, cả người ngã ngồi trên đùi anh, thử nghiệm thất bại.
Lúc này, anh rể đã im lặng thật lâu cuối cùng cũng lên tiếng.
“Cởi dây trói ra giúp anh.” Trong giọng nói từ tính có thể nghe được anh cũng đang đè nén tới mức rất khó chịu.
Lâm Nhã: “… Không.”
Không thể cởi được, nếu cởi dây trói ra, chuyện sẽ mất khống chế.
Anh im lặng một lúc lâu, cuối cùng khàn giọng mở miệng: “Vậy em qua đây.”
Đêm qua chỉ nhìn lướt qua, lúc này cô mới ý thức tới, vậy mà thứ này… lại lớn như vậy!
Một đại gia hỏa thẳng tắp cường tráng, màu đỏ thẫm, đỉnh đầu như có một cái nấm tròn, vừa lớn vừa thô.
Dưới sự đối lập mãnh liệt, tay cô có vẻ non mịn nhỏ bé vô cùng.
Lòng bàn tay như bị phỏng, ngón tay nhẹ nhàng thu hồi, hạ thể như đột nhiên trở nên khô nóng khó nhịn hơn.
Có thể là do lực trên tay cô hơi lớn, cô chợt nghe được người đàn ông phát ra tiếng thở nhẹ nặng nề.
Lâm Nhã mím môi, chẳng biết tại sao đột nhiên cô lại rất muốn nghe anh phát ra tiếng động tương tự vậy.
Cô dứt khoát ngồi chồm hổm trên đùi anh, hai cánh tay nắm lấy côn thịt loát động lên xuống.
Động tác không có kết cấu gì nhưng lại như lấy được lòng người đàn ông, Lâm Nhã có thể cảm nhận rõ ràng vật trong tay càng lúc càng lớn, càng lúc càng nóng cháy.
Nhưng không biết vì sao, chỉ có hô hấp của anh trở nên càng lúc càng nặng nề, vậy mà miệng không hề phát ra tiếng động mà cô mong muốn.
Mong muốn không được đáp lại, cô bẹp miệng có chút thất vọng, cuối cùng quyết định không uổng phí sức lực nữa, nâng mông lên, tay nắm lấy côn thịt cứng rắn như gậy sắt, ý đồ nhét nó vào trong cơ thể.
Nhưng mà quá khó…
Cự vật cứ mắc kẹt ở lối vào, bị hoa huyệt chặt chẽ kẹp lấy, siết chặt, rõ ràng không cách nào tiến về phía trước dù chỉ một bước.
Quan trọng hơn là ---
Đêm qua nơi giữa hai chân cô đã bị va chạm tới sưng lên, lúc này cánh hoa vừa đau rát vừa khô khốc, không chỉ không cách nào hoàn toàn việc giao hợp, còn đau tới mức cả người cô cứng đờ lại.
Dường như cảm thụ của người đàn ông cũng không được tốt đẹp gì, trong miệng lại phát ra tiếng thở khẽ đè nén.
Âm thanh kia hệt như có chứa từng dòng từng dòng điện nhỏ bé, không ngừng kích thích thần kinh của cô.
Chân Lâm Nhã mềm nhũn, cả người ngã ngồi trên đùi anh, thử nghiệm thất bại.
Lúc này, anh rể đã im lặng thật lâu cuối cùng cũng lên tiếng.
“Cởi dây trói ra giúp anh.” Trong giọng nói từ tính có thể nghe được anh cũng đang đè nén tới mức rất khó chịu.
Lâm Nhã: “… Không.”
Không thể cởi được, nếu cởi dây trói ra, chuyện sẽ mất khống chế.
Anh im lặng một lúc lâu, cuối cùng khàn giọng mở miệng: “Vậy em qua đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.