Chương 4: Đồng Ý
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
04/09/2023
“Nhã Nhã… Coi như chị cầu xin em, giúp chị một lần đi được không?”
“Chỉ cần em đồng ý với chị, cái gì chị cũng nguyện ý cho em…”
“Cầu xin em… Cầu xin em… Nhã Nhã…”
“Chị sẽ không để cho anh ấy phát hiện.” Tốc độ nói chuyện của chị gái bỗng nhanh hơn hẳn, ngón tay nắm chặt lấy cổ tay Lâm Nhã:
“Chúng ta trông giống nhau như vậy, từ nhỏ em đã giỏi bắt chước chị… Anh ấy sẽ không phát hiện đâu… Chỉ cần mang thai, chỉ cần mang thai được là tốt rồi…”
Đầu Lâm Nhã rối thành một đống bột nhão.
Đối mặt với tình cảnh như vậy, dường như ngay cả tự hỏi cũng biến thành một chuyện hết sức khó khăn.
Nước mắt của chị gái, tiếng cầu xin của chị gái, tất cả đều khiến cô không thể nói nên lời cự tuyệt.
Huống chi, ở sâu trong lòng cô còn ẩn giấu một chút dục vọng và tư tâm xấu xa đê tiện như thế…
Đầu óc hỗn loạn, hệt như có một cái máy đào đất không ngừng ong ong bên tai.
Qua một lúc lâu, Lâm Nhã mới nghe được giọng nói của chính mình.
Cô nghe được mình nói: “Vâng.”
Trong phòng ngủ yên tĩnh, ánh đèn hoàng hôn ấm áp chiếu lên sàn nhà.
Cho dù đã dành hẳn một tuần lễ để chuẩn bị tâm lý và thả lỏng thân thể, nhưng khi thật sự tới một đêm này, Lâm Nhã vẫn có chút chùn bước.
Nhưng chuyện đã tới nước này, không còn chỗ trống cho cô lui bước nữa.
Cô mặc áo ngủ của chị gái nằm trên giường cưới của hai người, yên lặng lắng nghe động tĩnh phía ngoài.
Mãi tận khuya anh rể mới về. Dựa theo kế hoạch, lúc này chị gái đang rót rượu cho anh.
Trong rượu bỏ thêm một lượng xuân dược đủ để anh thần chí không rõ.
Cô nghe tiếng nói nhỏ vụn bên ngoài, tâm loạn như ma.
Qua một lúc lâu sau chị gái mới đẩy cửa đi vào. Sau khi đóng cửa lại, chị ấy liếc mắt nhìn cô, nói nhỏ: “Anh ấy sẽ vào ngay, em cứ làm theo lời chị nói, đừng nói nhiều, đừng để xảy ra sai sót gì.”
Tiếp theo, chị ấy trấn tĩnh trốn vào trong tủ quần áo ở ngay bên cạnh.
Gần như ngay khoảnh khắc tủ quần áo bị đóng lại, ngoài cửa truyền tới tiếng “cạch cạch”, người đàn ông đẩy cửa ra bước tới.
Anh đã tắm xong nhưng trên người vẫn còn mùi rượu nồng nặc, hai tròng mắt đen nhánh xinh đẹp đã rút đi vẻ say khướt thường ngày, đuôi mắt hơi đỏ lên.
Lâm Nhã nghe được tiếng tim đập càng lúc càng rộn ràng của mình.
“Chỉ cần em đồng ý với chị, cái gì chị cũng nguyện ý cho em…”
“Cầu xin em… Cầu xin em… Nhã Nhã…”
“Chị sẽ không để cho anh ấy phát hiện.” Tốc độ nói chuyện của chị gái bỗng nhanh hơn hẳn, ngón tay nắm chặt lấy cổ tay Lâm Nhã:
“Chúng ta trông giống nhau như vậy, từ nhỏ em đã giỏi bắt chước chị… Anh ấy sẽ không phát hiện đâu… Chỉ cần mang thai, chỉ cần mang thai được là tốt rồi…”
Đầu Lâm Nhã rối thành một đống bột nhão.
Đối mặt với tình cảnh như vậy, dường như ngay cả tự hỏi cũng biến thành một chuyện hết sức khó khăn.
Nước mắt của chị gái, tiếng cầu xin của chị gái, tất cả đều khiến cô không thể nói nên lời cự tuyệt.
Huống chi, ở sâu trong lòng cô còn ẩn giấu một chút dục vọng và tư tâm xấu xa đê tiện như thế…
Đầu óc hỗn loạn, hệt như có một cái máy đào đất không ngừng ong ong bên tai.
Qua một lúc lâu, Lâm Nhã mới nghe được giọng nói của chính mình.
Cô nghe được mình nói: “Vâng.”
Trong phòng ngủ yên tĩnh, ánh đèn hoàng hôn ấm áp chiếu lên sàn nhà.
Cho dù đã dành hẳn một tuần lễ để chuẩn bị tâm lý và thả lỏng thân thể, nhưng khi thật sự tới một đêm này, Lâm Nhã vẫn có chút chùn bước.
Nhưng chuyện đã tới nước này, không còn chỗ trống cho cô lui bước nữa.
Cô mặc áo ngủ của chị gái nằm trên giường cưới của hai người, yên lặng lắng nghe động tĩnh phía ngoài.
Mãi tận khuya anh rể mới về. Dựa theo kế hoạch, lúc này chị gái đang rót rượu cho anh.
Trong rượu bỏ thêm một lượng xuân dược đủ để anh thần chí không rõ.
Cô nghe tiếng nói nhỏ vụn bên ngoài, tâm loạn như ma.
Qua một lúc lâu sau chị gái mới đẩy cửa đi vào. Sau khi đóng cửa lại, chị ấy liếc mắt nhìn cô, nói nhỏ: “Anh ấy sẽ vào ngay, em cứ làm theo lời chị nói, đừng nói nhiều, đừng để xảy ra sai sót gì.”
Tiếp theo, chị ấy trấn tĩnh trốn vào trong tủ quần áo ở ngay bên cạnh.
Gần như ngay khoảnh khắc tủ quần áo bị đóng lại, ngoài cửa truyền tới tiếng “cạch cạch”, người đàn ông đẩy cửa ra bước tới.
Anh đã tắm xong nhưng trên người vẫn còn mùi rượu nồng nặc, hai tròng mắt đen nhánh xinh đẹp đã rút đi vẻ say khướt thường ngày, đuôi mắt hơi đỏ lên.
Lâm Nhã nghe được tiếng tim đập càng lúc càng rộn ràng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.