Chương 2: Nhờ Em Sinh Một Đứa Bé Giúp Chị
Gia Lê Chàng Nãi, Tùy Lộc
04/09/2023
“Nhã Nhã…” Chị gái lau nước mắt: “Em có nghe thấy lời chị nói không?”
Lâm Nhã chợt hồi phục tinh thần lại, ngượng ngùng không gì sánh được: “Vừa rồi em thất thần… Chị lặp lại lần nữa đi.”
Chị gái nhìn cô sau đó cúi đầu thở dài.
“Chị đã đi khám tổng quát, phát hiện mình không thể mang thai.” Chị ấy giương mắt nhìn cô:
“Chị biết chuyện này rất hoang đường… Có thể em sẽ không đồng ý, nhưng chị thật sự muốn có một đứa con của chị với anh ấy… Nhã Nhã, em là em gái ruột của chị, chúng ta chảy chung một dòng máu… Chị muốn nhờ em giúp chị một chút.”
Đầu óc Lâm Nhã lại càng hỗn loạn hơn.
Cô mờ mịt nhìn chị gái, thì thào: “Chị đang nói cái gì vậy…”
Đây là chị gái của cô, chị gái mới vừa tốt nghiệp đã gả vào hào môn.
Là chị gái dịu dàng xinh đẹp, hiểu chuyện lại săn sóc, dù là học tập hay là ngoại giao đều rất xuất sắc.
Là minh châu trong tay cha mẹ, nữ thần trong mắt bạn học.
Cho dù dung mạo không khác biệt nhiều, thậm chí ngay cả chi phí ăn ở đi lại cũng không khác gì nhau, nhưng so với chị gái có thể nói Lâm Nhã thất bại cực kỳ.
Hệt như một bản phục chế của một vật hoàn mỹ nhưng lại không hoàn mỹ chút nào.
Nhưng vào lúc này, trên gương mặt vật hoàn mỹ kia lại tràn đầy bi thương, giọng nói mềm mại tràn ngập tự ti.
“Nhã Nhã, chị muốn nhờ em sinh một đứa bé giúp chị.”
Lâm Nhã không đồng ý.
Cô gần như chạy trối chết. Chị gái cũng không đuổi theo ra.
Khi cô chạy ra khỏi nhà hàng, bước tới đầu đường đen như mực, mặt vẫn còn nóng hừng hực.
Là xấu hổ và giận dữ, là căm tức, là thất vọng…
Nhưng khiến cô cảm thấy hoang đường nhất là khi chị gái nhỏ giọng nói ra mấy chữ “sinh con”, vậy mà trong đầu cô lại xuất hiện bóng dáng anh rể.
Hai chữ dục niệm, chẳng biết đã cắm sâu vào trong trái tim cô từ lúc nào, chồi non cứ vậy lặng lẽ chui ra khỏi mặt đất, thăm dò thế giới này.
Cào tới cô vừa ngứa vừa đau.
Lâm Nhã không còn chỗ để đi, trong thành phố này, chị gái là người thân duy nhất của cô.
Quanh quẩn trên con đường tối đen như mực một hồi, cuối cùng cô chỉ có thể men theo con đường trong trí nhớ trở về nhà chị gái.
Sau khi trở về, là chị gái mở cửa cho cô.
Người phụ nữ luôn đoan trang dịu dàng lúc này viền mắt đỏ rực, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng đau lòng nhưng chị ấy cũng không nói gì, chỉ để lại trang phục sạch sẽ cho cô tắm rửa.
Lâm Nhã không biết mình có thể nói gì, cũng chẳng còn cách nào khác ngoài trầm mặc.
…
Lâm Nhã chợt hồi phục tinh thần lại, ngượng ngùng không gì sánh được: “Vừa rồi em thất thần… Chị lặp lại lần nữa đi.”
Chị gái nhìn cô sau đó cúi đầu thở dài.
“Chị đã đi khám tổng quát, phát hiện mình không thể mang thai.” Chị ấy giương mắt nhìn cô:
“Chị biết chuyện này rất hoang đường… Có thể em sẽ không đồng ý, nhưng chị thật sự muốn có một đứa con của chị với anh ấy… Nhã Nhã, em là em gái ruột của chị, chúng ta chảy chung một dòng máu… Chị muốn nhờ em giúp chị một chút.”
Đầu óc Lâm Nhã lại càng hỗn loạn hơn.
Cô mờ mịt nhìn chị gái, thì thào: “Chị đang nói cái gì vậy…”
Đây là chị gái của cô, chị gái mới vừa tốt nghiệp đã gả vào hào môn.
Là chị gái dịu dàng xinh đẹp, hiểu chuyện lại săn sóc, dù là học tập hay là ngoại giao đều rất xuất sắc.
Là minh châu trong tay cha mẹ, nữ thần trong mắt bạn học.
Cho dù dung mạo không khác biệt nhiều, thậm chí ngay cả chi phí ăn ở đi lại cũng không khác gì nhau, nhưng so với chị gái có thể nói Lâm Nhã thất bại cực kỳ.
Hệt như một bản phục chế của một vật hoàn mỹ nhưng lại không hoàn mỹ chút nào.
Nhưng vào lúc này, trên gương mặt vật hoàn mỹ kia lại tràn đầy bi thương, giọng nói mềm mại tràn ngập tự ti.
“Nhã Nhã, chị muốn nhờ em sinh một đứa bé giúp chị.”
Lâm Nhã không đồng ý.
Cô gần như chạy trối chết. Chị gái cũng không đuổi theo ra.
Khi cô chạy ra khỏi nhà hàng, bước tới đầu đường đen như mực, mặt vẫn còn nóng hừng hực.
Là xấu hổ và giận dữ, là căm tức, là thất vọng…
Nhưng khiến cô cảm thấy hoang đường nhất là khi chị gái nhỏ giọng nói ra mấy chữ “sinh con”, vậy mà trong đầu cô lại xuất hiện bóng dáng anh rể.
Hai chữ dục niệm, chẳng biết đã cắm sâu vào trong trái tim cô từ lúc nào, chồi non cứ vậy lặng lẽ chui ra khỏi mặt đất, thăm dò thế giới này.
Cào tới cô vừa ngứa vừa đau.
Lâm Nhã không còn chỗ để đi, trong thành phố này, chị gái là người thân duy nhất của cô.
Quanh quẩn trên con đường tối đen như mực một hồi, cuối cùng cô chỉ có thể men theo con đường trong trí nhớ trở về nhà chị gái.
Sau khi trở về, là chị gái mở cửa cho cô.
Người phụ nữ luôn đoan trang dịu dàng lúc này viền mắt đỏ rực, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng đau lòng nhưng chị ấy cũng không nói gì, chỉ để lại trang phục sạch sẽ cho cô tắm rửa.
Lâm Nhã không biết mình có thể nói gì, cũng chẳng còn cách nào khác ngoài trầm mặc.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.