Chương 77: Em là của anh
Trúc Dĩ
10/08/2023
Ánh sáng giao thoa, ngũ quan người đàn ông dưới tia sáng mờ ảo càng lộ ra sự chỉnh tề. Anh rũ mi nhìn cô chăm chú, lông mi đen dày như lông vũ, nổi bật lên đôi mắt thâm thúy, cảm xúc nồng đậm như mực.
Trời sinh làn da trắng bạch, nhưng không hề mất sức sống, dưới ngọn đèn này phảng phất như phát ra ánh sáng. Vì hôn môi rất lâu nên đôi môi tựa như sung máu, đỏ tươi diễm lệ.
Hai loại sắc thái tươi sáng.
Người đến không tốt, nhưng lại rất giỏi câu hồn đoạt phách hút máu người.
Lời này vừa dứt.
Đầu óc Tang Trĩ chậm mất nửa nhịp. Ánh mắt cô sững sờ, trên đôi môi vẫn còn cảm giác ê ẩm đau nhức tê dại, nhắc nhở với cô rằng hết thảy đều là sự thật.
Không phải là hư ảo.
Vỏn vẹn trong tích tắc, Tang Trĩ hoàn hồn.
Trong thời khắc này, trái tim tựa như được ai đó ném cho một trái bom nổ chậm, lốp bốp nổ tung tóe. Hô hấp của cô khựng lại, nhiệt độ thuận từ cổ theo lên trên mặt. Thật sự không dám tin vào những gì tai mình nghe được.
Thần sắc Tang Trĩ lúng túng ‘a’ lên.
Cùng anh…
Gì cơ?
Đoàn Gia Hứa không nhắc lại mà vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào cô, cảm xúc hiện lên trên gương mặt anh không được rõ lắm, khóe môi nhếch lên. Anh giơ tay, lòng bàn tay chầm chậm cọ xát môi dưới của cô, từng chút lại từng chút một, lực đạo không nhẹ cũng không nặng.
Mập mờ, lại nhè nhẹ, ám chỉ ái muội.
Khiến cho một chút buồn ngủ còn sót lại của Tang Trĩ bay biến không còn gì nữa.
Dù sớm đã biết, từ trước đến nay anh nói chuyện không biết xấu hổ là gì.
Nhưng Tang Trĩ cũng chưa từng nghĩ tới, anh thật sự không có ranh giới như thế này.
Không có…
Giới! Hạn!!!!
Cái tên già này sao lại nói chuyện trực tiếp như vậy chứ, có thể dè dặt một chút được không.
Dưới bầu không khí thế này, anh chỉ cần hỏi thẳng cô ‘được không’, là cô nhất định có thể hiểu rõ ý định của anh rồi. Mà ví dụ như thật sự sợ cô không hiểu rõ, thì cái từ ‘làm tình’ có thể nói theo cách uyển chuyển hơn như là ‘lên giường’ không được à.
Không phải! Yêu cầu! Thế này đâu!
Tang Trĩ hoàn toàn không biết nên đáp lại anh thế nào nữa.
Trái tim phảng phất như muốn bay ra khỏi lồng ngực, trong không khí an tĩnh này, âm thanh phát ra là cực đại, đặc biệt rõ ràng. Cô thậm chí còn nghĩ rằng chắc chắn Đoàn Gia Hứa cũng có thể nghe thấy.
Cô căng thẳng ư?
Nhưng tại sao cô lại phải căng thẳng chứ.
Anh có thể nói ra cái thể loại lời nói như vậy, tại sao cô phải cam chịu lép vế.
Cô không căng thẳng đâu.
Cô tuyệt đối không.
Tuyệt đối! Không!! !
Tang Trĩ làm xong công tác điều chỉnh tâm lý, thoáng giương mắt, lại ngửi được mùi rượu trên người anh. Cô nâng tay nắm lấy tay anh kéo lên, nghiêm túc nói: “Vậy anh uống rượu là để tăng thêm lòng dũng cảm sao?”
Một câu nói, đánh tan bầu không khí kiều diễm.
Có lẽ không thể ngờ được đến cùng cô sẽ làm ra kiểu phản ứng này, Đoàn Gia Hứa sững sờ, rồi nhanh chóng cười thành tiếng. Anh khẽ khép hàm dưới, lồng ngực rung động, đôi mắt nhiễm ánh sáng, cười lên vừa tươi đẹp lại chói mắt.
Dáng vẻ này của anh khiến miệng lưỡi Tang Trĩ bỗng dưng khô khốc, ý định muốn đi uống nước ban nãy vào lúc này đây đột nhiên lại càng nồng đậm hơn. Lập tức nhớ ra mục đích của cô ra ngoài.
Ớ.
Cô khát mà.
Nên cô ra đây để uống nước.
Dựa theo hướng đi ngày thường, bây giờ chắc cô cũng đã uống nước xong rồi, quay lại giường lần nữa chìm vào giấc ngủ. Chứ không phải ngồi ở đây hôn môi với anh, sau đó lại nghe anh mặt dày vô sỉ hỏi cô rằng có muốn làm tình cùng anh hay không.
Đoàn Gia Hứa cười thật lâu mới dừng lại. Anh thu tay, làm vẻ không có gì phát sinh hỏi cô: “Sao đột nhiên tỉnh dậy thế?”
Tang Trĩ nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Khát, dậy uống nước.”
Đoàn Gia Hứa khẽ ‘ừm’, làm thành tư thế ôm em bé cứ thế ôm cô đứng dậy đi về phía phòng bếp. Anh đặt Tang Trĩ lên trên bồn rửa chén, sau đó đến bên tủ đựng đồ lấy một chai nước khoáng, vặn mở nắp ra đưa cho cô.
Tang Trĩ nhận lấy, chầm chậm uống, vừa hỏi: “Sao anh lại uống rượu?”
“Tâm trạng không tốt.”
“Vì sao?”
Đoàn Gia Hứa cười khẽ, “Cảm thấy đối với em không tốt.”
Tang Trĩ nuốt hết nước vừa uống vào miệng, sững sờ nói: “Anh có chỗ nào mà không tốt với em.”
Anh không giải thích, dựa vào bệ bồn rửa, an tĩnh nhìn cô chuyên chú.
Tang Trĩ: “Có phải anh uống say rồi đúng không?”
Đoàn Gia Hứa cười: “Không có.”
“Vậy sao anh lại nói mấy lời khó hiểu này chứ.” Tang Trĩ đặt chai nước sang một bên, ghé sát vào anh mặt đối mặt, “Có phải là vì nguyên nhân khác nữa không?”
“Không có.”
“Nhưng mà em không hề cảm thấy…” Nói đến đây, Tang Trĩ đột nhiên khựng lại, chần chờ hỏi, “Là vì những lời mà hôm nay em đã nói với anh sao?”
Đoàn Gia Hứa lại không đáp, chỉ đưa tay lên thay cô lau đi vệt nước đọng lại bên khóe môi cô.
Không nghĩ đến sau khi mình nói ra những lời đó sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của anh, Tang Trĩ vội vã giải thích: “Em nói những lời đó không phải là để chỉ trích anh đâu mà, chỉ muốn nói ra với anh vậy thôi. Anh vốn có biết gì đâu, vả lại trước kia là do tuổi em còn nhỏ.”
“…”
“Dù cho trước kia hay bây giờ, anh đều đối xử rất tốt với em.”
Sắc màu đáy mắt Đoàn Gia Hứa tối thẫm lại, cúi đầu xuống bắt đầu hôn cô.
Tang Trĩ thuận theo anh hé môi ra, cảm nhận sự xâm lấn từ anh. Lần này sức lực của anh dịu dàng hơn trước, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, nhè nhẹ liếm láp. Đôi mắt cô không khép lại, nhìn đôi hàng mi rũ xuống của anh.
Ngay lúc này lại đột nhiên nhận ra.
Anh chưa từng uống rượu, nhưng bởi vì cô, mà phá lệ.
“Tang Trĩ.” Đoàn Gia Hứa buông cô ra, trong đôi mắt có một loại cảm xúc không tên cuộn trào. Anh vuốt ve gương mặt cô, thật lâu, khàn khàn cất giọng, “Anh yêu em.”
Thật sự đã từng cân nhắc qua.
Nếu như không phải là anh, có phải em đã gặp được một ai đó tốt hơn rồi không. Tất cả mọi người đều phản đối, không ủng hộ, có phải như thế đại biểu cho việc anh thật sự không xứng đáng với em đến vậy đúng không.
Cũng đã nghĩ, sau này có khi nào em sẽ hối hận về cái quyết định ở bên anh thế này không. Sẽ hối hận, vì đã không nghe lời ba mẹ khuyên răn, mà khăng khăng đi cùng anh.
Đã âu lo như vậy.
Nhưng lại vì em, mà không sợ bất cứ tác nhân bên ngoài nào, cất giấu hết thảy sự tự ti. Cũng bởi vì em, cảm thấy trên thế giới này, chỉ có anh mới xứng với em, mới xứng đáng để đi cùng em.
Em là duy nhất của anh, cũng là vĩnh hằng đời anh.
Đoàn Gia Hứa đè thấp giọng, như có như không nói bên tai cô một câu.
“Anh sẽ không để em phải hối hận.”
Nghe được ba từ kia, nháy mắt Tang Trĩ ngừng động, sau đó chầm chậm chớp mắt. Cô không thể nào miêu tả nổi tâm tình của mình vào thời khắc này, không hiểu sao mũi thật chua xót, vô thức ôm lấy cổ anh, chôn mặt mình trong hõm cổ anh.
Đoàn Gia Hứa hôn lên lỗ tai cô, dịu dàng hỏi: “Còn muốn uống nữa không?”
Tang Trĩ lắc đầu.
“Vậy ngủ nhé.” Đoàn Gia Hứa lần nữa ôm cô lên đi về phía phòng ngủ chính, “Bạn nhỏ này.”
Nghe vậy, Tang Trĩ ngẩng đầu lên mấp máy môi nói: “Vừa nãy không phải anh đã nói….”
“Hửm?”
Nhiệt độ trên người anh nóng hơn bình thường rất nhiều, Tang Trĩ được anh ôm, còn có thể cảm nhận ra dấu hiệu động tình từ anh. Cô nghẹn đỏ mặt, thật sự câm nín: “Thì là cái kia…”
Đoàn Gia Hứa kịp hiểu ra, nhìn cô, giọng nói mang theo ý cười: “Hù em mất rồi.”
“À.”
Đoàn Gia Hứa muốn đưa tay mở cửa phòng, lại nghe thấy người trong ngực thốt lên một câu: “Nhưng em không bị dọa mà.”
“…”
Lực nắm lấy áo anh ngày một chặt hơn. Lần này, giọng nói của Tang Trĩ rõ ràng mang theo sự khẩn trương, nhưng lại không hề có dấu hiệu sợ hãi: “Em đâu nói là không được đâu.”
Động tác của anh dừng lại, chầm chậm thu tay.
Tiếng hít thở của Đoàn Gia Hứa ngày một nặng nề, hơi thở phun trên cổ cô, bỏng cháy như có lửa. Anh nhắm mắt lại, cố gắng kéo lý trí của mình quay về, nhưng vì cô lại nhanh chóng vụt qua rồi bay biến mất dạng.
“Biết em đang nói gì không hả?”
Tang Trĩ cảm thấy mỗi một nơi bị anh chạm vào tựa như cũng dần cháy lên. Cô cố nén sự rung động trong giọng nói, vờ ra vẻ trấn định, thản nhiên lên tiếng: “Em cũng có phải là con nít…”
Không đợi cô nói xong, Đoàn Gia Hứa ngẩng đầu hôn lên đôi môi cô.
Lời còn sót lại trong nháy mắt bị cô nuốt về, Tang Trĩ mở to hai mắt, vì không biết nên làm như thế nào mà thân thể có hơi cứng ngắc. Cô rụt lại đầu lưỡi bị anh cuốn lấy, sau đó lại xông lên trước dò tìm, liếm liếm đầu lưỡi của anh.
Động tác vừa cẩn thận lại rụt rè này của cô, thật sự trúc trắc đáp lại anh.
Trong chớp nhoáng này, dây cung cuối cùng trong đầu Đoàn Gia Hứa cũng đứt phăng đi. Anh đột nhiên ôm cô đẩy vào trên tường, bờ môi di chuyển xuống dưới, thuận theo cái cằm, đến cổ, lại tới xương quai xanh.
Mang theo âm thanh mập mờ, từng cái hôn rơi xuống đều mang theo vết tích.
Xuống chút nữa.
Ướt át, và ấm áp, còn mang theo sự tê dại ngứa ngáy. Tang Trĩ cảm thấy mình dường như đang lửng lơ ở giữa không trung, mất trọng lực nên thật bất an, toàn thân mình chỉ có thể dựa dẫm vào người đàn ông ở trước mặt này.
Cảm giác cực lỳ lạ lẫm, chưa từng được cảm nhận qua.
Tang Trĩ không tự giác được thở hổn hển, âm cuối run rẩy: “Về, về phòng.”
Động tác của Đoàn Gia Hứa ngừng lại, tựa như đang cười, dùng sức cắn lên xương quai xanh của cô. Sau đó, vô cùng nghe lời ôm cô về lại phòng ngủ của mình.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng loe lói từ đầu giường phát ra. Thân thể Tang Trĩ được ai kia đặt xuống giường, phản ứng đầu tiên của cô chính là nghiêng người qua tắt đèn.
Cùng lúc đèn tắt đi, Tang Trĩ chú ý trên tủ giường đặt một cái khung hình, chính là bức ảnh tốt nghiệp của Đoàn Gia Hứa, ảnh chụp chung của hai người bọn họ.
Giây sau, Đoàn Gia Hứa áp cả người đến, thân thể dán vào phía sau lưng cô. Trong bầu không khí tối đen như mực thế này, nắm lấy khung hình kia, chầm chậm úp nó xuống.
Môi anh dừng lại ở sau gáy cô, hôn một đường xuống dưới. Một tay khác với lên trên ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ở bên trong ra một hộp áo mưa.
Màn cửa không đóng lại, mượn ánh trăng sáng mà Tang Trĩ nhìn thấy được động tác của anh. Dùng một tia ý thức cuối cùng, nhịn không được vẫn là hỏi ra: “Sao anh lại mua…”
Đoàn Gia Hứa đẩy áo của cô lên, không bao lâu sau liền dừng lại, giọng nói khàn khàn, rất thành thật nói: “Mua lâu lắm rồi.”
“…”
“Đóng bụi cả này.”
Nói xong, Đoàn Gia Hứa nắm lấy tay Tang Trĩ đưa đến vạt áo của mình, thuận theo dò vào bên trong. Anh nhìn cô chăm chú, trong mắt không hề che giấu một chút dục vọng nào, lúc nói chuyện còn mang theo hơi thở sắc tình cực hạn.
“Sờ sờ anh đi nào.”
Tang Trĩ nhìn chòng chọc vào anh, mơ màng nuốt nước miếng.
Thân thể người đàn ông rất cứng rắn mang theo nhiệt độ, cùng với thân thể của cô tạo ra sự chênh lệch mãnh liệt. Được anh dẫn theo, tay cô không ngừng với lên trên, cởi áo anh xuống.
Trong căn phòng mờ mịt lại kiều diễm.
Người đàn ông tóc đen nhánh mắt sáng ngời, dáng vẻ ngày thường điềm đạm nhã nhặn, lúc này nụ cười lại thật bại hoại. Giữa hai hàng lông mày đều là xuân ý, cố tình ôm lòng người ra mà chà đạp.
Tang Trĩ có một loại xúc cảm muốn đổi vai.
Cô hôn lên cái yết hầu đang chuyển động của anh, không biết là bởi vì bị anh dẫn dụ đến mê hoặc hay là vì kìm lòng không đậu, tay cũng thuận xuống dưới, ngừng ở nơi nóng hổi nhất.
Sau đó, Tang Trĩ nghe thấy anh phát ra một tiếng rên rỉ cực kỳ trầm thấp, lại gợi cảm tột cùng.
Đầu óc Tang Trĩ trống rỗng, thân thể không kìm được cũng nóng lên. Cô dạng chân ngồi trên người anh, cảm thấy khó nhịn, thân thể cọ xát vào người anh.
Phát hiện ra được phản ứng của Tang Trĩ, Đoàn Gia Hứa hôn cô, ngồi thẳng dậy, vịn lấy sau lưng cô, thuận theo áo cô thăm dò vào bên trong. Đầu ngón tay cảm nhận được sự mềm mại, sau đó liền đẩy lớp áo ngủ mỏng manh lên trên.
Anh nghe được tiếng nghẹn ngào nho nhỏ phát ra từ người cô, giống hệt một con thú nhỏ.
Đứt quãng.
Hai tay Tang Trĩ vô thức ôm lấy đầu anh, dựa sát vào người anh, toàn bộ linh hồn và thể xác, đều tin tưởng cùng ỷ lại vào anh.
Đoàn Gia Hứa cúi đầu, gặm cắn từng tấc da thịt trên thân thể cô.
Từng cái từng cái, rồi lại nhịn không được mà tăng thêm sức lực, muốn được nghe thấy cô khóc, muốn được nghe cô cầu xin tha cho cô, nhưng đồng thời khi nghe thấy âm thanh của cô, tất cả suy nghĩ trong đầu đều tan biến.
Anh điều chỉnh lại tư thế, để Tang Trĩ nằm trên giường. Sợ cô đau, Đoàn Gia Hứa chịu đựng **, tiếp tục hôn cô, cảm nhận được cô ướt át, mới nói: “Đừng sợ.”
Tang Trĩ vùi mặt vào trong cổ anh, toàn thân không tự chủ rung động,
Cô bắt đầu thấy đau.
Bắt đầu khóc.
Lực ôm của anh chưa từng giảm, không chút ý định sẽ lùi bước.
Trên trán Đoàn Gia Hứa đổ đầy mồ hôi, cực kỳ dịu dàng trấn an cô, đợi cho sau khi cô thích ứng được rồi, anh dường như biến thành người khác, dùng sức đâm vào, nghe tiếng khóc lóc tinh tế của cô dán bên tai anh.
Tựa như nó là chất xúc tác để anh làm vậy.
Kéo xuống mọi lớp mặt nạ của anh, lộ ra dáng vẻ chân thật nhất.
Trở thành một con dã thú, muốn nuốt cả người của cô vào, muốn xâm chiếm hết thảy thuộc về cô.
Đôi mắt Đoàn Gia Hứa đỏ ngầu, nhưng lời nói lại nhẹ nhàng: “Em là của anh.”
Thanh âm của anh cực thấp, mập mờ.
Tang Trĩ không nghe rõ, càng không có tâm tư nào khác để nghe anh nói. Ánh mắt cô mờ mịt, đầu ngón tay bấu vào sau lưng anh, nhưng anh lại không cảm nhận được sự đau đớn gì, chỉ càng làm cho khoái cảm của anh tăng lên mãnh liệt hơn.
Dục niệm cùng với lòng ham muốn chiếm hữu quấn quít.
Trong nháy mắt, tất thảy mọi thứ đều không giấu được nữa.
Tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Không biết qua bao lâu sau, Đoàn Gia Hứa cúi đầu xuống, liếm sạch nước mắt của cô, lặp lại lần nữa.
“Em là của anh.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lại nhắc đến phần khó nhất trong cả bộ truyện (.
Nghĩ nghĩ, lần đầu tiên không nên quá táo bạo!!!!!!!
Ôi chao, tôi đã xóa rất nhiều rồi đó… Hẳn là sẽ không bị khóa huhuhuh
Lời bà Min:
Huhu, Dĩ Dĩ cắt chương cả rồi, vì sợ truyện bị Tấn Giang khóa nên viết rất ít, bà Min thật sự đau lòng lắm.
Trời sinh làn da trắng bạch, nhưng không hề mất sức sống, dưới ngọn đèn này phảng phất như phát ra ánh sáng. Vì hôn môi rất lâu nên đôi môi tựa như sung máu, đỏ tươi diễm lệ.
Hai loại sắc thái tươi sáng.
Người đến không tốt, nhưng lại rất giỏi câu hồn đoạt phách hút máu người.
Lời này vừa dứt.
Đầu óc Tang Trĩ chậm mất nửa nhịp. Ánh mắt cô sững sờ, trên đôi môi vẫn còn cảm giác ê ẩm đau nhức tê dại, nhắc nhở với cô rằng hết thảy đều là sự thật.
Không phải là hư ảo.
Vỏn vẹn trong tích tắc, Tang Trĩ hoàn hồn.
Trong thời khắc này, trái tim tựa như được ai đó ném cho một trái bom nổ chậm, lốp bốp nổ tung tóe. Hô hấp của cô khựng lại, nhiệt độ thuận từ cổ theo lên trên mặt. Thật sự không dám tin vào những gì tai mình nghe được.
Thần sắc Tang Trĩ lúng túng ‘a’ lên.
Cùng anh…
Gì cơ?
Đoàn Gia Hứa không nhắc lại mà vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào cô, cảm xúc hiện lên trên gương mặt anh không được rõ lắm, khóe môi nhếch lên. Anh giơ tay, lòng bàn tay chầm chậm cọ xát môi dưới của cô, từng chút lại từng chút một, lực đạo không nhẹ cũng không nặng.
Mập mờ, lại nhè nhẹ, ám chỉ ái muội.
Khiến cho một chút buồn ngủ còn sót lại của Tang Trĩ bay biến không còn gì nữa.
Dù sớm đã biết, từ trước đến nay anh nói chuyện không biết xấu hổ là gì.
Nhưng Tang Trĩ cũng chưa từng nghĩ tới, anh thật sự không có ranh giới như thế này.
Không có…
Giới! Hạn!!!!
Cái tên già này sao lại nói chuyện trực tiếp như vậy chứ, có thể dè dặt một chút được không.
Dưới bầu không khí thế này, anh chỉ cần hỏi thẳng cô ‘được không’, là cô nhất định có thể hiểu rõ ý định của anh rồi. Mà ví dụ như thật sự sợ cô không hiểu rõ, thì cái từ ‘làm tình’ có thể nói theo cách uyển chuyển hơn như là ‘lên giường’ không được à.
Không phải! Yêu cầu! Thế này đâu!
Tang Trĩ hoàn toàn không biết nên đáp lại anh thế nào nữa.
Trái tim phảng phất như muốn bay ra khỏi lồng ngực, trong không khí an tĩnh này, âm thanh phát ra là cực đại, đặc biệt rõ ràng. Cô thậm chí còn nghĩ rằng chắc chắn Đoàn Gia Hứa cũng có thể nghe thấy.
Cô căng thẳng ư?
Nhưng tại sao cô lại phải căng thẳng chứ.
Anh có thể nói ra cái thể loại lời nói như vậy, tại sao cô phải cam chịu lép vế.
Cô không căng thẳng đâu.
Cô tuyệt đối không.
Tuyệt đối! Không!! !
Tang Trĩ làm xong công tác điều chỉnh tâm lý, thoáng giương mắt, lại ngửi được mùi rượu trên người anh. Cô nâng tay nắm lấy tay anh kéo lên, nghiêm túc nói: “Vậy anh uống rượu là để tăng thêm lòng dũng cảm sao?”
Một câu nói, đánh tan bầu không khí kiều diễm.
Có lẽ không thể ngờ được đến cùng cô sẽ làm ra kiểu phản ứng này, Đoàn Gia Hứa sững sờ, rồi nhanh chóng cười thành tiếng. Anh khẽ khép hàm dưới, lồng ngực rung động, đôi mắt nhiễm ánh sáng, cười lên vừa tươi đẹp lại chói mắt.
Dáng vẻ này của anh khiến miệng lưỡi Tang Trĩ bỗng dưng khô khốc, ý định muốn đi uống nước ban nãy vào lúc này đây đột nhiên lại càng nồng đậm hơn. Lập tức nhớ ra mục đích của cô ra ngoài.
Ớ.
Cô khát mà.
Nên cô ra đây để uống nước.
Dựa theo hướng đi ngày thường, bây giờ chắc cô cũng đã uống nước xong rồi, quay lại giường lần nữa chìm vào giấc ngủ. Chứ không phải ngồi ở đây hôn môi với anh, sau đó lại nghe anh mặt dày vô sỉ hỏi cô rằng có muốn làm tình cùng anh hay không.
Đoàn Gia Hứa cười thật lâu mới dừng lại. Anh thu tay, làm vẻ không có gì phát sinh hỏi cô: “Sao đột nhiên tỉnh dậy thế?”
Tang Trĩ nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Khát, dậy uống nước.”
Đoàn Gia Hứa khẽ ‘ừm’, làm thành tư thế ôm em bé cứ thế ôm cô đứng dậy đi về phía phòng bếp. Anh đặt Tang Trĩ lên trên bồn rửa chén, sau đó đến bên tủ đựng đồ lấy một chai nước khoáng, vặn mở nắp ra đưa cho cô.
Tang Trĩ nhận lấy, chầm chậm uống, vừa hỏi: “Sao anh lại uống rượu?”
“Tâm trạng không tốt.”
“Vì sao?”
Đoàn Gia Hứa cười khẽ, “Cảm thấy đối với em không tốt.”
Tang Trĩ nuốt hết nước vừa uống vào miệng, sững sờ nói: “Anh có chỗ nào mà không tốt với em.”
Anh không giải thích, dựa vào bệ bồn rửa, an tĩnh nhìn cô chuyên chú.
Tang Trĩ: “Có phải anh uống say rồi đúng không?”
Đoàn Gia Hứa cười: “Không có.”
“Vậy sao anh lại nói mấy lời khó hiểu này chứ.” Tang Trĩ đặt chai nước sang một bên, ghé sát vào anh mặt đối mặt, “Có phải là vì nguyên nhân khác nữa không?”
“Không có.”
“Nhưng mà em không hề cảm thấy…” Nói đến đây, Tang Trĩ đột nhiên khựng lại, chần chờ hỏi, “Là vì những lời mà hôm nay em đã nói với anh sao?”
Đoàn Gia Hứa lại không đáp, chỉ đưa tay lên thay cô lau đi vệt nước đọng lại bên khóe môi cô.
Không nghĩ đến sau khi mình nói ra những lời đó sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của anh, Tang Trĩ vội vã giải thích: “Em nói những lời đó không phải là để chỉ trích anh đâu mà, chỉ muốn nói ra với anh vậy thôi. Anh vốn có biết gì đâu, vả lại trước kia là do tuổi em còn nhỏ.”
“…”
“Dù cho trước kia hay bây giờ, anh đều đối xử rất tốt với em.”
Sắc màu đáy mắt Đoàn Gia Hứa tối thẫm lại, cúi đầu xuống bắt đầu hôn cô.
Tang Trĩ thuận theo anh hé môi ra, cảm nhận sự xâm lấn từ anh. Lần này sức lực của anh dịu dàng hơn trước, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, nhè nhẹ liếm láp. Đôi mắt cô không khép lại, nhìn đôi hàng mi rũ xuống của anh.
Ngay lúc này lại đột nhiên nhận ra.
Anh chưa từng uống rượu, nhưng bởi vì cô, mà phá lệ.
“Tang Trĩ.” Đoàn Gia Hứa buông cô ra, trong đôi mắt có một loại cảm xúc không tên cuộn trào. Anh vuốt ve gương mặt cô, thật lâu, khàn khàn cất giọng, “Anh yêu em.”
Thật sự đã từng cân nhắc qua.
Nếu như không phải là anh, có phải em đã gặp được một ai đó tốt hơn rồi không. Tất cả mọi người đều phản đối, không ủng hộ, có phải như thế đại biểu cho việc anh thật sự không xứng đáng với em đến vậy đúng không.
Cũng đã nghĩ, sau này có khi nào em sẽ hối hận về cái quyết định ở bên anh thế này không. Sẽ hối hận, vì đã không nghe lời ba mẹ khuyên răn, mà khăng khăng đi cùng anh.
Đã âu lo như vậy.
Nhưng lại vì em, mà không sợ bất cứ tác nhân bên ngoài nào, cất giấu hết thảy sự tự ti. Cũng bởi vì em, cảm thấy trên thế giới này, chỉ có anh mới xứng với em, mới xứng đáng để đi cùng em.
Em là duy nhất của anh, cũng là vĩnh hằng đời anh.
Đoàn Gia Hứa đè thấp giọng, như có như không nói bên tai cô một câu.
“Anh sẽ không để em phải hối hận.”
Nghe được ba từ kia, nháy mắt Tang Trĩ ngừng động, sau đó chầm chậm chớp mắt. Cô không thể nào miêu tả nổi tâm tình của mình vào thời khắc này, không hiểu sao mũi thật chua xót, vô thức ôm lấy cổ anh, chôn mặt mình trong hõm cổ anh.
Đoàn Gia Hứa hôn lên lỗ tai cô, dịu dàng hỏi: “Còn muốn uống nữa không?”
Tang Trĩ lắc đầu.
“Vậy ngủ nhé.” Đoàn Gia Hứa lần nữa ôm cô lên đi về phía phòng ngủ chính, “Bạn nhỏ này.”
Nghe vậy, Tang Trĩ ngẩng đầu lên mấp máy môi nói: “Vừa nãy không phải anh đã nói….”
“Hửm?”
Nhiệt độ trên người anh nóng hơn bình thường rất nhiều, Tang Trĩ được anh ôm, còn có thể cảm nhận ra dấu hiệu động tình từ anh. Cô nghẹn đỏ mặt, thật sự câm nín: “Thì là cái kia…”
Đoàn Gia Hứa kịp hiểu ra, nhìn cô, giọng nói mang theo ý cười: “Hù em mất rồi.”
“À.”
Đoàn Gia Hứa muốn đưa tay mở cửa phòng, lại nghe thấy người trong ngực thốt lên một câu: “Nhưng em không bị dọa mà.”
“…”
Lực nắm lấy áo anh ngày một chặt hơn. Lần này, giọng nói của Tang Trĩ rõ ràng mang theo sự khẩn trương, nhưng lại không hề có dấu hiệu sợ hãi: “Em đâu nói là không được đâu.”
Động tác của anh dừng lại, chầm chậm thu tay.
Tiếng hít thở của Đoàn Gia Hứa ngày một nặng nề, hơi thở phun trên cổ cô, bỏng cháy như có lửa. Anh nhắm mắt lại, cố gắng kéo lý trí của mình quay về, nhưng vì cô lại nhanh chóng vụt qua rồi bay biến mất dạng.
“Biết em đang nói gì không hả?”
Tang Trĩ cảm thấy mỗi một nơi bị anh chạm vào tựa như cũng dần cháy lên. Cô cố nén sự rung động trong giọng nói, vờ ra vẻ trấn định, thản nhiên lên tiếng: “Em cũng có phải là con nít…”
Không đợi cô nói xong, Đoàn Gia Hứa ngẩng đầu hôn lên đôi môi cô.
Lời còn sót lại trong nháy mắt bị cô nuốt về, Tang Trĩ mở to hai mắt, vì không biết nên làm như thế nào mà thân thể có hơi cứng ngắc. Cô rụt lại đầu lưỡi bị anh cuốn lấy, sau đó lại xông lên trước dò tìm, liếm liếm đầu lưỡi của anh.
Động tác vừa cẩn thận lại rụt rè này của cô, thật sự trúc trắc đáp lại anh.
Trong chớp nhoáng này, dây cung cuối cùng trong đầu Đoàn Gia Hứa cũng đứt phăng đi. Anh đột nhiên ôm cô đẩy vào trên tường, bờ môi di chuyển xuống dưới, thuận theo cái cằm, đến cổ, lại tới xương quai xanh.
Mang theo âm thanh mập mờ, từng cái hôn rơi xuống đều mang theo vết tích.
Xuống chút nữa.
Ướt át, và ấm áp, còn mang theo sự tê dại ngứa ngáy. Tang Trĩ cảm thấy mình dường như đang lửng lơ ở giữa không trung, mất trọng lực nên thật bất an, toàn thân mình chỉ có thể dựa dẫm vào người đàn ông ở trước mặt này.
Cảm giác cực lỳ lạ lẫm, chưa từng được cảm nhận qua.
Tang Trĩ không tự giác được thở hổn hển, âm cuối run rẩy: “Về, về phòng.”
Động tác của Đoàn Gia Hứa ngừng lại, tựa như đang cười, dùng sức cắn lên xương quai xanh của cô. Sau đó, vô cùng nghe lời ôm cô về lại phòng ngủ của mình.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng loe lói từ đầu giường phát ra. Thân thể Tang Trĩ được ai kia đặt xuống giường, phản ứng đầu tiên của cô chính là nghiêng người qua tắt đèn.
Cùng lúc đèn tắt đi, Tang Trĩ chú ý trên tủ giường đặt một cái khung hình, chính là bức ảnh tốt nghiệp của Đoàn Gia Hứa, ảnh chụp chung của hai người bọn họ.
Giây sau, Đoàn Gia Hứa áp cả người đến, thân thể dán vào phía sau lưng cô. Trong bầu không khí tối đen như mực thế này, nắm lấy khung hình kia, chầm chậm úp nó xuống.
Môi anh dừng lại ở sau gáy cô, hôn một đường xuống dưới. Một tay khác với lên trên ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ở bên trong ra một hộp áo mưa.
Màn cửa không đóng lại, mượn ánh trăng sáng mà Tang Trĩ nhìn thấy được động tác của anh. Dùng một tia ý thức cuối cùng, nhịn không được vẫn là hỏi ra: “Sao anh lại mua…”
Đoàn Gia Hứa đẩy áo của cô lên, không bao lâu sau liền dừng lại, giọng nói khàn khàn, rất thành thật nói: “Mua lâu lắm rồi.”
“…”
“Đóng bụi cả này.”
Nói xong, Đoàn Gia Hứa nắm lấy tay Tang Trĩ đưa đến vạt áo của mình, thuận theo dò vào bên trong. Anh nhìn cô chăm chú, trong mắt không hề che giấu một chút dục vọng nào, lúc nói chuyện còn mang theo hơi thở sắc tình cực hạn.
“Sờ sờ anh đi nào.”
Tang Trĩ nhìn chòng chọc vào anh, mơ màng nuốt nước miếng.
Thân thể người đàn ông rất cứng rắn mang theo nhiệt độ, cùng với thân thể của cô tạo ra sự chênh lệch mãnh liệt. Được anh dẫn theo, tay cô không ngừng với lên trên, cởi áo anh xuống.
Trong căn phòng mờ mịt lại kiều diễm.
Người đàn ông tóc đen nhánh mắt sáng ngời, dáng vẻ ngày thường điềm đạm nhã nhặn, lúc này nụ cười lại thật bại hoại. Giữa hai hàng lông mày đều là xuân ý, cố tình ôm lòng người ra mà chà đạp.
Tang Trĩ có một loại xúc cảm muốn đổi vai.
Cô hôn lên cái yết hầu đang chuyển động của anh, không biết là bởi vì bị anh dẫn dụ đến mê hoặc hay là vì kìm lòng không đậu, tay cũng thuận xuống dưới, ngừng ở nơi nóng hổi nhất.
Sau đó, Tang Trĩ nghe thấy anh phát ra một tiếng rên rỉ cực kỳ trầm thấp, lại gợi cảm tột cùng.
Đầu óc Tang Trĩ trống rỗng, thân thể không kìm được cũng nóng lên. Cô dạng chân ngồi trên người anh, cảm thấy khó nhịn, thân thể cọ xát vào người anh.
Phát hiện ra được phản ứng của Tang Trĩ, Đoàn Gia Hứa hôn cô, ngồi thẳng dậy, vịn lấy sau lưng cô, thuận theo áo cô thăm dò vào bên trong. Đầu ngón tay cảm nhận được sự mềm mại, sau đó liền đẩy lớp áo ngủ mỏng manh lên trên.
Anh nghe được tiếng nghẹn ngào nho nhỏ phát ra từ người cô, giống hệt một con thú nhỏ.
Đứt quãng.
Hai tay Tang Trĩ vô thức ôm lấy đầu anh, dựa sát vào người anh, toàn bộ linh hồn và thể xác, đều tin tưởng cùng ỷ lại vào anh.
Đoàn Gia Hứa cúi đầu, gặm cắn từng tấc da thịt trên thân thể cô.
Từng cái từng cái, rồi lại nhịn không được mà tăng thêm sức lực, muốn được nghe thấy cô khóc, muốn được nghe cô cầu xin tha cho cô, nhưng đồng thời khi nghe thấy âm thanh của cô, tất cả suy nghĩ trong đầu đều tan biến.
Anh điều chỉnh lại tư thế, để Tang Trĩ nằm trên giường. Sợ cô đau, Đoàn Gia Hứa chịu đựng **, tiếp tục hôn cô, cảm nhận được cô ướt át, mới nói: “Đừng sợ.”
Tang Trĩ vùi mặt vào trong cổ anh, toàn thân không tự chủ rung động,
Cô bắt đầu thấy đau.
Bắt đầu khóc.
Lực ôm của anh chưa từng giảm, không chút ý định sẽ lùi bước.
Trên trán Đoàn Gia Hứa đổ đầy mồ hôi, cực kỳ dịu dàng trấn an cô, đợi cho sau khi cô thích ứng được rồi, anh dường như biến thành người khác, dùng sức đâm vào, nghe tiếng khóc lóc tinh tế của cô dán bên tai anh.
Tựa như nó là chất xúc tác để anh làm vậy.
Kéo xuống mọi lớp mặt nạ của anh, lộ ra dáng vẻ chân thật nhất.
Trở thành một con dã thú, muốn nuốt cả người của cô vào, muốn xâm chiếm hết thảy thuộc về cô.
Đôi mắt Đoàn Gia Hứa đỏ ngầu, nhưng lời nói lại nhẹ nhàng: “Em là của anh.”
Thanh âm của anh cực thấp, mập mờ.
Tang Trĩ không nghe rõ, càng không có tâm tư nào khác để nghe anh nói. Ánh mắt cô mờ mịt, đầu ngón tay bấu vào sau lưng anh, nhưng anh lại không cảm nhận được sự đau đớn gì, chỉ càng làm cho khoái cảm của anh tăng lên mãnh liệt hơn.
Dục niệm cùng với lòng ham muốn chiếm hữu quấn quít.
Trong nháy mắt, tất thảy mọi thứ đều không giấu được nữa.
Tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Không biết qua bao lâu sau, Đoàn Gia Hứa cúi đầu xuống, liếm sạch nước mắt của cô, lặp lại lần nữa.
“Em là của anh.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lại nhắc đến phần khó nhất trong cả bộ truyện (.
Nghĩ nghĩ, lần đầu tiên không nên quá táo bạo!!!!!!!
Ôi chao, tôi đã xóa rất nhiều rồi đó… Hẳn là sẽ không bị khóa huhuhuh
Lời bà Min:
Huhu, Dĩ Dĩ cắt chương cả rồi, vì sợ truyện bị Tấn Giang khóa nên viết rất ít, bà Min thật sự đau lòng lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.