Chương 75: Gọi anh là Đoàn-Jia-Xu
Trúc Dĩ
10/08/2023
Sau khi về đến nhà, Tang Trĩ đổi dép lê rồi ngồi lại chỗ ban nãy.
Tang Vinh và Lê Bình vẫn còn ở phòng khách, thế nhưng đều không nói một lời nào. Một người đang xem TV, người còn lại thì đọc sách. Trong phòng chỉ có tiếng vang vọng của TV, cùng với bầu không khí không khác gì mấy so với lúc ban nãy trước khi cô rời khỏi nhà.
Lê Bình giương mắt nhìn cô, thuận miệng hỏi: “Nhanh vậy đã về rồi sao?”
Tang Trĩ lấy một quả cà chua bi trong đĩa trái cây lên, cho vào trong miệng. Cô lại đưa tay cởi áo khoác ngoài ra, đáp: “Đưa đến ngoài cổng tiểu khu, anh Gia Hứa liền bảo con về luôn.”
Lê Bình gật đầu không hỏi thêm nữa.
Tang Trĩ ăn hoa quả, tròn mắt dời qua chuyển lại, cứ hết nhìn Tang Vinh lại đến Lê Bình. Cô cảm thấy biểu hiện ngày hôm nay của Đoàn Gia Hứa rất tốt, cẩn thận từng chút một nhắc đến chủ đề vừa rồi: “Ba mẹ, hai người cảm thấy thế nào?”
Lê Bình lại dời mắt lên TV: “Cái gì mà thế nào?”
“Không phải là đã nhiều năm rồi không gặp sao,” Tang Trĩ nhỏ giọng nói, “Bây giờ gặp mặt, rồi cũng hàn huyên nhiều chuyện đến vậy. Thái độ của ba mẹ, có thay đổi chút nào không ạ?”
Tang Vinh cười nói: “Cậu nhóc này rất tốt.”
Tang Trĩ liền phụ họa ngay: “Đúng vậy đó, anh ấy tốt lắm.”
“Quả thật là ưu tú, mọi phương diện đều rất tốt. Sau khi thằng bé lên đại học, mặc dù không gặp được bao nhiêu lần, nhưng vẫn có thể nhận ra sau khi tốt nghiệp nhất định rất có tiền đồ.” Ánh mắt của Tang Vinh vẫn còn đặt trên sách, giọng nói cực kỳ mềm mỏng, “Đã nhiều năm rồi, một mình trôi qua như vậy, đúng là khó mà chịu nổi.”
Tang Trĩ yên lặng, vô vị nhấp môi dưới.
Tang Vinh không nói gì nữa, đột nhiên chuyển chủ đề, cười khẽ: “Trước đó nghe mẹ con nói, lần đầu con gặp Đoàn Gia Hứa còn khóc trước mặt người ta nữa, đã vậy còn không biết xấu hổ.”
Lê Bình cũng cười: “Khóc lóc như vậy làm mẹ tưởng vì cớ gì, hóa ra là cãi nhau với Tang Diên.”
Bọn họ bỗng dưng nhắc đến chuyện này, Tang Trĩ cũng cảm thấy mất mặt thật: “Đó là vì con còn nhỏ mà.”
“Dạo này đột nhiên cứ nhớ đến những chuyện trong quá khứ, lúc con còn nhỏ, thân thể không tốt lắm.” Tang Vinh đặt sách trên tay xuống, tựa như đang hồi tưởng lại, “Lúc đó ấy à, hai ngày ba nữa, nếu không phải dị ứng thì sẽ phát sốt. Ba và mẹ con mỗi ngày đều chạy đi chạy về bệnh viện, nhìn con cứ mãi khóc, về sau ngay cả sức lực để khóc con cũng không còn nữa.”
Lê Bình cũng tắt TV.
“Chúng ta nhìn thôi đã rất khó chịu, nhưng lại không biết nên làm như thế nào. Anh hai con ngày đó cũng còn quá nhỏ, lại không chào đón sự xuất hiện của con. Nó cứ nghĩ rằng sau khi có con, chúng ta sẽ không quan tâm đến nó nữa.” Tang Vinh vừa cười vừa kể, “Có lần nó viết trong cuốn nhật ký hằng ngày là, thà rằng nuôi chó chứ không muốn có cô em gái này cơ đấy.”
Trong nháy mắt Tang Trĩ thật khó chịu.
Không để cô lên tiếng, Tang Vinh lại tiếp tục: “Nhưng đến khi con nằm viện, nó vừa không nhìn thấy con thôi thì ngày lại ngày liền réo chúng ta đi tìm con. Lừa nó bảo đã vứt con đi rồi, thế là nó khóc một trận tung trời.”
“…” Tang Trĩ liếm liếm môi dưới, “Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này thế ạ.”
“Nghĩ đến lại thấy rất có ý nghĩa, cảm giác như mọi chuyện cũng chỉ vừa mới hôm qua thôi vậy.” Tang Vinh nói, “Kết quả bây giờ, cả con và anh hai đều muốn kết hôn rồi.”
Tang Trĩ túng quẫn nói: “Con còn sớm mà ba.”
Tang Vinh khẽ thở dài một hơi: “Chích Chích à, ba không phải là một người chuyên chế, sẽ không vì điều kiện gia đình nhà chúng ta tốt mà có cái ý nghĩ là hơn người khác một bậc. Cũng không phải cảm thấy ai đó không xứng với con gái của ba, nhưng bất kể là ai ở bên con, ba đều có thể tìm ra được vài cái không tốt của họ.”
“…”
“Cũng không phải nghĩ rằng, Chích Chích nhà chúng ta không chịu được khổ.” Tang Vinh nói, “Chỉ là, không muốn con phải chịu một chút khổ cực nào, sợ sau này con sẽ sống không tốt, mỗi giây mỗi phút đều lo lắng cho con thế này thế kia.”
Trong cổ họng Tang Trĩ nghẹn ứ.
“Ba cũng chỉ là một người bình thường, cũng giống như tất cả người ba trên thế giới này, có duy nhất một ý nghĩ.” Tang Vinh nói, “Hy vọng con của ba một đời thuận buồm xuôi gió, một đời trôi qua đều bình an và hạnh phúc.”
Tang Trĩ khẽ khàng nói: “Con biết.”
“Lúc đầu vốn muốn gạt con, nhưng lại sợ sau này con biết sẽ không vui, rồi lại trách ba mẹ.” Tang Vinh lấy mắt kính xuống, lẩm bẩm. “Hôm nay, ba cũng có nói vài lời với Gia Hứa.”
“…” Tang Trĩ sửng sờ, môi dưới vô thức khẽ mở.
“Tất cả những chuyện mà ba lo lắng, những việc mà ba cảm thấy nên nói đều đã đề cập qua với nó một lần. Có thể những chuyện này, ở một mức độ nào đó, sẽ làm tổn thương đến nó. Nhưng mà thằng bé hẳn cũng sẽ vì vậy mà nghiêm túc suy nghĩ nhiều hơn về tương lai của các con.” Tang Vinh nói, “Có thể là con cảm thấy lúc này chỉ mới hẹn hò yêu đương mà thôi, tạm thời không cần cân nhắc đến nhiều vấn đề như vậy. Nhưng nếu như không thích hợp, thì ba cảm thấy—-”
“…”
“Nhân lúc còn sớm các con nên sớm cắt đứt sẽ tốt hơn.”
Lời vừa dứt, trong phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Tang Trĩ đột nhiên hiểu ra được ý tứ của bọn họ.
Có thể vì lo lắng cho tâm tình của cô, bọn họ trước nay vẫn không nói rõ ra, chỉ nói là không tán thành chứ không bảo là sẽ ngăn cản. Nhưng cái kết quả mà bọn họ thật sự hy vọng, chính là cô và Đoàn Gia Hứa, cứ như vậy mà kết thúc.
Sau một hồi lâu.
Tang Trĩ cất tiếng: “Đúng là con…không thể chịu được một chút cực khổ nào.”
“…”
“Bị người ta mắng một câu thôi đã cảm thấy không vui, ăn trúng đồ mình không thích cũng không vui, chỉ khi nào thật sự bất đắc dĩ lắm mới miễn cưỡng đi làm những chuyện mà mình không thích.” Âm thanh của Tang Trĩ rất nhẹ, “Vậy nên, chính vì ở bên cạnh anh ấy thật sự rất rất vui vẻ, không cảm thấy bất kỳ vất vả nào, nên mới có thể thẳng thắn nói những lời này trước mặt ba mẹ.”
Lê Bình vuốt ve đầu cô, lặng im.
“Con còn đang học đại học, không phải vừa mới yêu đương thì đã lập tức đi đến kết hôn.” Tang Trĩ nói, “Thời gian dài như vậy, con có thể thường xuyên đưa anh ấy về gặp ba mẹ, để ba mẹ có thể nhìn ra được anh ấy là người thế nào mà.”
Tang Vinh nhìn cô, nghiêm túc ‘ừm’.
“Con không phải bảo mọi người ngay lập tức đón nhận anh ấy, ngay lập tức thích anh ấy.” Tang Trĩ thở hắt ra, “Chỉ muốn mọi người, đừng nên quá để tâm đến chuyện trong nhà anh ấy, bởi vì chuyện xảy ra đến bước này anh ấy vốn không thể ngăn cản được.”
“…”
“Ở các mặt khác, mọi người có ý kiến cũng không sao cả.” Tang Trĩ lại nói, “Chỉ cần đối xử với anh ấy, công bằng một chút là được rồi.”
***
Cuộc đối thoại của ba người, vì Tang Diên về nhà mà gián đoạn.
Tâm tình Tang Trĩ buồn phiền về lại phòng mình. Cô ngồi trên giường, sững sờ ngây ngốc, nghĩ đến phản ứng ban nãy của Đoàn Gia Hứa, suy nghĩ dần trở nên hỗn độn, ngổn ngang đủ chuyện phải suy tư.
Một hồi lâu, Tang Trĩ hít hít mũi, gọi điện thoại cho Đoàn Gia Hứa.
Bên kia lập tức nhận máy, giọng điệu so với ngày thường không khác là bao: “Sao thế?”
Tang Trĩ với lấy gối ôm trên giường ôm vào trong ngực. Cô rũ mi mắt, nhìn chòng chọc vào một điểm trong hư không, nhất thời lại không biết nên nói gì, cả buổi vẫn chưa cất lời.
“Sao lại không nói gì vậy?” Đoàn Gia Hứa nhàn nhạt lên tiếng, “Không cẩn thận gọi cho anh à?”
Lúc bấy giờ Tang Trĩ mới trả lời: “Không phải.”
Đoàn Gia Hứa không hỏi thêm nữa, cười khẽ một tiếng, gợi chủ đề: “Em làm gia sư này cũng kiếm được không ít nhỉ, bao lì xì em cho nặng như cục gạch vậy đó.”
“Nào có khoa trường thế.”
“Lần sau cũng tặng em một cái, ” Đoàn Gia Hứa cà lơ phất phơ nói, “Là anh không để tâm rồi, quên mất ở cái độ tuổi này của Chích Chích vẫn có thể được nhận tiền mừng tuổi.”
Tang Trĩ không có tâm tình để nói đùa cùng anh. Nghe giọng điệu của anh thế này, tâm trạng mơ hồ càng thêm hoảng loạn buồn bã. Cô không muốn do dự thêm nữa, hỏi: “Ba em hôm nay không nói gì với anh cả ạ?”
Đoàn Gia Hứa nhanh chóng đáp lại: “Thật sự không nói gì mà.”
“Ba em đã nói với em cả rồi.” Cụ thể thì Tang Trĩ không biết Tang Vinh đã nói những gì với Đoàn Gia Hứa, thật lâu sau kìm nén chỉ thốt lên được một câu, “Anh đừng không vui nhé.”
“Nghĩ gì thế này, sao lại không vui.” Đoàn Gia Hứa nói, “Thật sự là không nói gì xấu cả, ba mẹ của em rất tốt, chỉ đề cập với anh một vài lo lắng của họ thôi.”
Tang Trĩ nhỏ giọng hỏi: “Thế bọn họ đã nói gì?”
“Thì là, cảm thấy tuổi anh quá lớn, dẫn em ra ngoài sẽ xấu hổ.”
“…” Tang Trĩ nhíu mày, “Anh có thể nghiêm túc lại được không, em đang rất nghiêm túc hỏi chuyện anh đó.”
“Nhưng cả một đêm chú và dì nói với anh nhiều chuyện như vậy,” Đoàn Gia Hứa cười rộ lên, “Mà anh thật sự không biết câu em muốn hỏi là gì nên mới trả lời như vậy đấy chứ?”
Thế này chính xác là dáng vẻ không muốn nói đây mà.
Anh không muốn nói nên Tang Trĩ không hỏi thêm nữa.
Tâm tình cô chợt sa sút, lộn xộn nói: “Dù sao thì, anh đừng buồn. Ba mẹ em chẳng qua là luôn coi em như con nít, sợ em gặp phải người xấu, giống như anh hai em vậy đó…Nếu đổi thành một người mà họ không quen không biết, phỏng chừng còn nói nhiều hơn cơ. Vả lại những lời bọn họ nói, càng không phải là những gì em suy nghĩ.”
Đoàn Gia Hứa: “Ừm.”
“Còn nữa, chuyện của ba anh, cho dù người khác nói như thế nào thì thật sự vẫn không liên quan gì đến anh cả, anh không cần phải để ý.” Tang Trĩ trước nay chưa từng ăn ủi người khác, chỉ có thể nói ra hết những gì mà mình suy nghĩ, “Em sẽ nói chuyện thật nhiều với bọn họ…”
“Anh biết.” Đoàn Gia Hứa nói, “Đừng nhắc chuyện này với bọn họ nữa, khó có lúc được một kỳ nghỉ dài, phải vui vẻ bên ba mẹ em, đừng để những chuyện thế này ảnh hưởng đến tâm trạng.”
“…”
“Đừng lo,” Thanh âm Đoàn Gia Hứa rất khẽ khàng, tựa như đang thì thầm bên tai cô, “Anh sẽ suy nghĩ thêm.”
Tang Trĩ sửng sờ, đang muốn hỏi anh nghĩ về chuyện gì, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ, một giọng nói truyền vào: “Mẹ nấu canh, đem lên cho con uống này.”
Cô giương mắt, vô thức đáp: “Dạ.”
Đoàn Gia Hứa rõ ràng cũng nghe được: “Đi uống canh đi, đừng để mẹ em chờ.”
Tang Trĩ trầm mặc, lại không biết nên bắt đầu hỏi chuyện anh vừa nói như thế nào, chỉ đành ‘ồ’ một tiếng, lại lặp lại một lần nữa: “Vậy anh nhớ đừng buồn nhé.”
***
Chờ cho cô uống canh xong, sau khi rửa mặt quay lại giường cũng mất một hồi lâu. Cô mở điện thoại lên vào wechat. Do dự thật lâu, trên cửa sổ của cuộc trò chuyện với Đoàn Gia Hứa, cô nhập vào một đoạn tin nhắn: 【Vừa nãy anh nói là suy nghĩ thêm, là suy nghĩ chuyện gì vậy?】
Dừng tay trên màn hình thật lâu.
Tang Trĩ lặng lẽ xóa toàn bộ dòng chữ này đi, đổi thành hai từ: 【Ngủ ngon.】
Cô tắt đèn đi, nằm lỳ trên giường, trong đầu không ngừng quẩn quanh câu nói này.
Anh sẽ suy nghĩ thêm.
Suy nghĩ thêm.
Cân nhắc.
Tang Vinh bảo nói với Đoàn Gia Hứa, chỉ là đề cập đến một số chuyện mà họ lo lắng.
Vậy thì lo lắng cái gì mới được?
Vấn đề về tuổi tác, hay chuyện của ba anh?
Nhưng hai chuyện này, không cách nào thay đổi được mà. Vậy thì chỉ còn lại duy nhất là, điều kiện kinh tế của Đoàn Gia Hứa.
Nhưng anh cũng không được xem là nghèo nhỉ.
Chỉ là, có thể tạm thời anh vẫn chưa đủ khả năng để mua nhà, nhưng chỉ cần cố gắng vài năm, sau đó còn cộng thêm cô ra ngoài làm việc, thì đây không phải là vấn đề lớn mà.
Vậy nên, Đoàn Gia Hứa nói muốn cân nhắc là cân nhắc cái gì.
Cũng không thể là…
Tang Trĩ cưỡng ép bản thân thu hồi lại cái suy nghĩ thấp thoáng hiện hình.
Kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà, hốc mắt Tang Trĩ đột nhiên chát chúa, cảm thấy không cách nào thở nổi. Cô bật dậy, khóe mắt hiện lên một tầng hơi nước, lại bị cô cưỡng ép nén về.
Khoảnh khắc này, tất cả mọi kiên định cùng với sự nhượng bộ đều trở nên thật mơ hồ.
Thật ra Tang Trĩ cảm thấy, một ngày nào đó suy nghĩ của ba mẹ hẳn là sẽ thay đổi. Trong khoảng thời gian ngắn này, cô thật sự rất rầu rĩ vì không biết nên làm như thế nào, nhưng không phải là vì chuyện ba mẹ cô không đồng ý.
Mà cô sợ hãi, sợ những suy nghĩ của Đoàn Gia Hứa.
Tang Trĩ biết rõ anh rất để ý đến những chuyện này.
Vậy nên trong ngày đầy tiên xác lập mối quan hệ giữa hai người đã ngay lập tức đề cập đến nó, cũng sợ cô sẽ để ý. Cho dù anh hiểu rõ chuyện này vốn không liên quan gì đến anh.
Nhưng vẫn sẽ vì nó, mà cảm thấy hèn mọn.
Ý nghĩ này nó có từ tận sâu trong gốc rễ, là cái sự thật mà anh làm cách nào cũng chẳng thể thay đổi được.
Tang Trĩ lo lắng, vì đêm nay nói chuyện với Tang Vinh và Lê Bình, có khi nào anh sẽ cảm thấy bản thân anh thật sự không tốt hay không.
Có khi nào sẽ vì cô mà có áp lực.
Có khi nào vì lòng cảm kích với Tang Vinh, vì bọn họ phản đối mà anh sẽ nhượng bộ không.
Có thể nào thật sự không có ý định ở bên cô dài lâu.
Có thể nào thật sự sẽ từ bỏ.
Tang Trĩ mím mạnh môi. Cô chịu đựng sự nghẹn ngào từ sâu trong cổ họng, lại lần nữa cầm di động lên, muốn nói với anh, muốn để cho anh không còn khổ sở nữa, cũng muốn anh đừng quá để tâm đến chuyện này.
Càng không muốn anh phải cân nhắc, hay suy nghĩ thêm gì đó.
Trong khoảnh khắc này, Tang Trĩ cảm thấy bản thân bất lực, nhỏ bé đến ngần nào.
Tang Trĩ cho rằng mình có thể đối xử tốt với anh cả một đời, hy vọng anh đừng vì những chuyện trong quá khứ mà buồn bã, vì một cái lý do không quan trọng này mà chịu tổn thương.
Nhưng dường như, anh vì chính cô mà lại chịu thêm thương tổn nữa rồi.
Cô chầm chậm đặt di động xuống.
Suy nghĩ của Tang Trĩ dần đi vào hư không, đột nhiên nhớ lại.
Cái lần ở dưới tiểu khu cùng với Đoàn Gia Hứa, cô cẩn thận từng chút một, vô cùng nghiêm túc thổ lộ tâm tư thành ý của mình. Đôi mắt anh nhiễm màu ánh sáng, dang tay ôm lấy cô, hôn lên trán cô.
Rồi anh cực kỳ lưu luyến nói: “Ừm, anh cũng rất thích em.”
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Tang Trĩ lại bị Lê Bình kéo đi thăm người thân. Nhận ra được tâm tư của cô không tập trung, Lê Bình không miễn cưỡng cô thêm nữa, tìm một cái lý do nào đó để cô về nhà.
Rời khỏi nhà người thân, Tang Trĩ liền đi tìm Đoàn Gia Hứa.
Vì ngày mùng bảy sẽ phải đi làm nên anh không ở lại được bao lâu, trước đó đã đặt vé máy bay rồi, chính là vào buổi tối ngày hôm nay bay về Nghi Hà.
Thần sắc Đoàn Gia Hứa vẫn như ngày thường, tựa như không hề bị ảnh hưởng gì.
Tang Trĩ nhấn mạnh vài câu với anh, chủ yếu là muốn để anh đừng buồn nữa. Anh ngược lại còn trưng ra dáng vẻ buồn cười nhìn cô: “Sao em giống như đang dỗ con nít thế này.”
Trước khi lên máy bay, Đoàn Gia Hứa hơi suy tư, chủ động trấn an cô vài câu, sau đó nói: “Ở lại đây vui vẻ qua hết mấy ngày tết, ăn chơi cho đủ rồi hẵng quay về trường.”
Tang Trĩ không yên lòng gật đầu: “Vâng ạ.”
“Sau này rời nhà cũng phải hơn mấy tháng.” Đoàn Gia Hứa nghiền ngẫm nói, “Đừng vì nhớ nhà rồi lại khóc nhè.”
Tang Trĩ nhìn chằm chằm anh, khóe môi giật giật, vốn còn muốn hỏi nhưng lại sợ sẽ không nhận được đáp án như mong đợi. Cô trầm mặc chỉ gật gật đầu.
Tang Trĩ cũng không biết rốt cuộc là mình đang lo lắng cái gì nữa, chỉ là không dám hỏi vấn đề mà anh suy nghĩ là gì. Cô cảnh giác đến cùng cực, cảm thấy nếu mình cứ không hỏi thì giữa hai người sẽ bảo trì trạng thái này mãi.
Cô cảm thấy mình càng ngày càng giống như một người theo chủ nghĩ bi quan vậy.
Chuyện gì cũng nghĩ theo hướng xấu.
Nhưng càng suy nghĩ nhiều, Tang Trĩ càng cảm thấy mình chỉ đang tự dọa chính mình.
Nếu như Đoàn Gia Hứa thật sự có suy nghĩ như vậy thì hiện tại nhất định sẽ không làm ra những hành động như vậy.
***
Có đôi lúc, rất nhiều ý nghĩ, chỉ bởi vì một việc cỏn con mà thay đổi. Sau khi Đoàn Gia Hứa quay về Nghi Hà, công việc bận đến ngập đầu, vì vậy mà ít liên lạc hẳn với Tang Trĩ.
Chuyện này vốn sẽ bình thường nếu nó được đặt trong một hoàn cảnh bình thường.
Không chỉ là vào năm mới, mà trước đó Đoàn Gia Hứa cũng phải thường xuyên tăng ca, kiểu gì cũng tương đối bận rộn. Có đôi khi cô tìm anh anh cũng không trả lời ngay lập tức được, Tang Trĩ không quá bận tâm.
Nhưng vào khoảng thời gian này, Tang Trĩ cứ luôn bị cái câu nói ‘Anh sẽ suy nghĩ thêm; của anh quấy rầy, tất cả mọi cảm xúc không ngừng đọng lại, tựa như một quả bóng bị bơm đầy sự tức giận, một giây sau liền nổ tung.
Cộng với hành động này của anh.
Tang Trĩ cảm thấy, có phải là anh đang muốn tránh cô không.
Có phải là anh đang suy nghĩ đến chuyện,
Muốn chia tay với cô không.
***
Đêm nay, Tang Trĩ ngủ vô cùng không an ổn.
Tối hôm đó cô nằm mơ.
Mơ thấy Khương Dĩnh lại xuất hiện trước mặt cô, nói với cô: “Hai người thật sự sẽ chia tay sao? Không sao cả, Đoàn Gia Hứa cũng không quá đau lòng đâu, cô có thể tìm được người tốt hơn là được rồi.”
Mơ đến ngày hôm ấy cô không đi vào phòng bếp giúp Lê Bình, sau đó nghe thấy được đoạn đối thoại giữa Tang Vinh và Đoàn Gia Hứa, sau khi anh nghe được, nháy mắt đó nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ.
Lại mơ thấy anh cười tự giễu: “Sợ em sẽ để ý.”
Mơ thấy anh cười nói: “Cảm thấy ba mẹ em đều là người tốt. Bọn họ giúp anh như vậy, anh không thể làm chuyện có lỗi với họ.”
Tất cả hình ảnh giao thoa, trong hư ảo lại lộ ra sự chân thật. Đến cuối cùng, Tang Trĩ mơ tới ngày hôm đó, anh không nhận bao lì xì của cô, thấp giọng nói với cô rằng: “Bằng không thì quên đi.”
Một giây sau đó Tang Trĩ mở bừng hai mắt.
Tang Trĩ ôm ngực, đầu óc đột nhiên trống rỗng, vẫn còn cảm giác mê mang như đang trong mộng cảnh. Trong nhất thời cô vẫn không nhớ nổi mình đã nằm mơ thấy gì, nghĩ mãi vẫn không ra.
Một lúc lâu sau.
Cảm giác trống rỗng cực đại cứ chiếm cứ cả người cô. Tang Trĩ túm chặt chăn, đột nhiên nước mắt tuôn rơi lã chã, trong cổ họng từng tiếng nấc nghẹn ngào vì không thể kìm chế được. Sợ sẽ náo động đến Tang Vinh và Lê Bình sát vách, cô chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Tang Trĩ cầm điện thoại di động lên, muốn gọi cho Đoàn Gia Hứa.
Nhìn thấy thời gian, động tác của cô khựng lại, tầm mắt mơ hồ vì nước mắt nhìn màn hình cứ thế đen ngòm.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Tang Trĩ quyết lau đi nước mắt.Llần nữa mở màn hình điện thoại lên mua vé máy bay sớm nhất về lại Nghi Hà.
Tang Trĩ chỉ có thể đặt chuyến vào mười giờ tối ngày hôm sau. Sau khi tỉnh dậy, cô nói với ba mẹ một tiếng, bên phía trường học có việc đột xuất nên cần phải về sớm.
Ăn cơm trưa xong, Tang Trĩ bắt đầu thu dọn hành lý, nhìn thấy bình sữa bò trên bệ cửa sổ, ánh mắt cô khựng lại, đi đến cầm lên.
Cô đổ hết ngôi sao bên trong ra.
Cho đến bây giờ Tang Trĩ vẫn còn nhớ kỹ, cô dùng giấy gấp ngôi sao nào để viết xuống những tâm tư trước kia, rồi đặt nó vào trong bình.
Tang Trĩ cầm lấy hai ngôi sao giống nhau về hình dáng cho vào trong túi.
Cách thời gian bay không bao lâu, Tang Vinh lái xe đưa cô đến sân bay.
Tang Trĩ tự mình đi qua cổng kiểm an, ngồi trong phòng chờ của sân bay một hồi, do dự nhắn cho Đoàn Gia Hứa một tin trên wechat, chờ mãi vẫn không thấy anh trả lời cô.
Tang Trĩ mấp máy môi, vẫn quyết định không nói cho anh biết chuyện bây giờ cô sẽ về Nghi Hà.
Lên máy bay, ngồi vào vị trí gần lối đi nhỏ.
Tang Trĩ cài dây an toàn lại, trong nháy mắt này cô lại đột nhiên nhớ đến chuyện năm cô học lớp mười, vụng trộm chạy đến Nghi Hà để gặp anh. Cũng giống như bây giờ, vừa quyết định liền mua vé máy bay luôn.
Tất cả mọi thứ đều đã đâu vào đấy rồi.
Hôm ấy không phải là lần đầu tiên cô đi máy bay, nhưng lại là lần đầu tiên cô một mình đi đến một nơi xa xôi như vậy.
Làm ra vẻ mình không sợ bất cứ điều gì, làm ra vẻ mình không hề bất an chút nào, làm ra vẻ mình dũng cảm cực kỳ, dù có đạt được kết quả nào cũng sẽ không cảm thấy đáng tiếc.
Chỉ cần gặp được anh thôi.
Tang Trĩ bỏ tay vào trong túi, mò đến hai ngôi sao vừa mới nhét vào kia. Lòng bàn tay của cô thu lại, rất nhanh liền buông ra, tựa như đang quyết định một chuyện vĩ đại nào đó.
Ba giờ sau, máy bay chở Tang Trĩ hạ cánh. Cô lấy điện thoại di động ra khởi động nó lên, kéo vali đi về hướng lối ra, đúng lúc này Đoàn Gia Hứa gọi điện thoại đến.
Tang Trĩ nhận máy.
“Chích Chích, anh nghe anh hai em nói hôm nay em phải về trường sao?” Âm thanh của Đoàn Gia Hứa theo ống nghe truyền đến, “Không phải thứ bảy mới về ư?”
Tang Trĩ nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
“Đến rồi?” Đoàn Gia Hứa tạm ngừng, “Sao lại không nói cho anh biết thế?”
“Muốn nói với anh lắm.” Giọng Tang Trĩ buồn buồn, “Nhưng anh không để ý đến em.”
“Dạo gần đây anh bận chút việc, không hay đụng vào điện thoại, chứ không phải là không để ý đến em đâu.” Đoàn Gia Hứa nói, “Anh đến sân bay rồi, em ở chỗ nào?”
“Hàng ghế bên cạnh lối ra T3.”
“Ừm.” Đoàn Gia Hứa nhẹ nhàng dỗ dành cô, “Vậy ngoan ngoãn ngồi đó chờ anh nhé.”
Tang Trĩ ngồi yên một chỗ, lấy ngôi sao trong túi áo ra. Cô dụi dụi mắt, cực kỳ kiên định, lần này nhất định cô sẽ không khóc.
Ước chừng năm sáu phút sau, Tang Trĩ nhìn thấy thân ảnh Đoàn Gia Hứa đang chạy đến.
Đoàn Gia Hứa đứng lại trước mặt Tang Trĩ, cởi áo khoác ngoài trên người ra khoác lên người cô: “Ở Nam Vu lâu đến nổi không còn nhớ nhiệt độ bên Nghi Hà này nữa à?”
Tang Trĩ nhìn chằm chằm anh.
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Sao thế?”
Tang Trĩ gục đầu xuống, đưa ngôi sao trong tay cho anh.
Thấy vậy, Đoàn Gia Hứa nhận lấy: “Đây là cái gì?”
Là chuyện mà cô vẫn luôn muốn giấu diếm.
Là chuyện mà cả đời này cô không muốn để cho anh biết.
Dưới cái nhìn của cô, cô bây giờ cự kỳ chật vật, tựa như một cái tên tướng bại trận.
Trong đoạn tình cảm này, Tang Trĩ tự ti đến cực điểm. Cô cảm thấy không ngang bằng, vậy nên muốn để cho tất cả mọi người thấy rằng, Đoàn Gia Hứa mới là người bỏ ra nhiều tình cảm hơn.
Cô cũng muốn để anh nghĩ như vậy.
Cô hy vọng, anh có thể vĩnh viễn đừng rời khỏi cô.
“Anh có còn nhớ cái lần năm em học lớp mười đến Nghi Hà chứ.” Tang Trĩ lần nữa ngước mặt lên, nghiêm túc nói: “Cái lần mà em nói đến đây để tìm đối tượng quen qua mạng đấy.”
“Ừm, sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?”
“Thật ra, không phải là em đến tìm đối tượng qua mạng gì cả.”
“…”
“Em không hề có người yêu trên mạng.” Tang Trĩ thật sự không hề muốn khóc một chút nào, cô thấy bây giờ mà khóc thì quá nhếch nhác, nhưng càng nói càng nghẹn ứ lại, “Lúc đó, em đến để tìm anh.”
Tựa như nghe không hiểu lời cô vừa nói, Đoàn Gia Hứa ngồi xổm trước mặt cô, hỏi lại: “Gì cơ?”
“Em nghe anh hai nói, anh có bạn gái.” Tang Trĩ không dám nhìn thẳng vào anh, nhịn khóc khàn giọng nói hết câu, “Em liền trộm thẻ căn cước, mua vé máy bay đến đây.”
“…”
“Không phải là sau khi lên đại học, sau khi đến Nghi Hà mới thích anh.” Tang Trĩ dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, nghẹn ngào không thể thốt thành lời, “Tất cả đều là do em gạt anh, em sợ anh cảm thấy em…”
Em đều nói cho anh rồi.
Toàn bộ bí mật của em, đều nói hết với anh rồi.
Vậy nên, anh đã biết là anh tốt đến nhường nào rồi chứ.
Anh có thể vì em thích anh đến vậy, không vì bất cứ người nào khác mà dao động, cũng đừng bao giờ nghĩ rằng bản thân không tốt, có thể vĩnh viễn ở bên em được không.
Em thích anh, rất thích anh.
Thích không ngừng nghỉ, thích đến tận bảy năm liền.
Từ khi tuổi còn nhỏ, đến tận bây giờ, thậm chí sẽ là toàn bộ tương lai của em.
Tang Trĩ vô cùng chắc chắn, cô không thể nào tìm được người thứ hai, người mà cô thích đến như vậy.
Lần đầu tiên trong đời Đoàn Gia Hứa lại cảm thấy luống cuống.
Anh hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Hầu kết nơi cổ anh di động lên xuống, đột nhiên hiểu ra tất cả. Anh cụp mắt, chầm chậm mở hai ngôi sao kia ra, thấy được hàng chữ trên đó.
Non nớt, lại ngây ngô.
——-“Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hình như mình thật sự thích một người.”
—–“Người đó gọi là Đoàn-Jia-Xu.”(*)
(*) Bạn Tang Trĩ không biết cách viết tên của Đoàn Gia Hứa, vậy nên khi nghe anh Tang Diên đọc sao thì bạn để phiên âm thành như vậy luôn.
Anh tin không?
Ngay tại khoảnh khắc mà ngay cả cách viết tên anh như thế nào còn chưa rõ ràng.
Em đã thích anh rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngủ ngon nhé các bảo bối.
Tang Vinh và Lê Bình vẫn còn ở phòng khách, thế nhưng đều không nói một lời nào. Một người đang xem TV, người còn lại thì đọc sách. Trong phòng chỉ có tiếng vang vọng của TV, cùng với bầu không khí không khác gì mấy so với lúc ban nãy trước khi cô rời khỏi nhà.
Lê Bình giương mắt nhìn cô, thuận miệng hỏi: “Nhanh vậy đã về rồi sao?”
Tang Trĩ lấy một quả cà chua bi trong đĩa trái cây lên, cho vào trong miệng. Cô lại đưa tay cởi áo khoác ngoài ra, đáp: “Đưa đến ngoài cổng tiểu khu, anh Gia Hứa liền bảo con về luôn.”
Lê Bình gật đầu không hỏi thêm nữa.
Tang Trĩ ăn hoa quả, tròn mắt dời qua chuyển lại, cứ hết nhìn Tang Vinh lại đến Lê Bình. Cô cảm thấy biểu hiện ngày hôm nay của Đoàn Gia Hứa rất tốt, cẩn thận từng chút một nhắc đến chủ đề vừa rồi: “Ba mẹ, hai người cảm thấy thế nào?”
Lê Bình lại dời mắt lên TV: “Cái gì mà thế nào?”
“Không phải là đã nhiều năm rồi không gặp sao,” Tang Trĩ nhỏ giọng nói, “Bây giờ gặp mặt, rồi cũng hàn huyên nhiều chuyện đến vậy. Thái độ của ba mẹ, có thay đổi chút nào không ạ?”
Tang Vinh cười nói: “Cậu nhóc này rất tốt.”
Tang Trĩ liền phụ họa ngay: “Đúng vậy đó, anh ấy tốt lắm.”
“Quả thật là ưu tú, mọi phương diện đều rất tốt. Sau khi thằng bé lên đại học, mặc dù không gặp được bao nhiêu lần, nhưng vẫn có thể nhận ra sau khi tốt nghiệp nhất định rất có tiền đồ.” Ánh mắt của Tang Vinh vẫn còn đặt trên sách, giọng nói cực kỳ mềm mỏng, “Đã nhiều năm rồi, một mình trôi qua như vậy, đúng là khó mà chịu nổi.”
Tang Trĩ yên lặng, vô vị nhấp môi dưới.
Tang Vinh không nói gì nữa, đột nhiên chuyển chủ đề, cười khẽ: “Trước đó nghe mẹ con nói, lần đầu con gặp Đoàn Gia Hứa còn khóc trước mặt người ta nữa, đã vậy còn không biết xấu hổ.”
Lê Bình cũng cười: “Khóc lóc như vậy làm mẹ tưởng vì cớ gì, hóa ra là cãi nhau với Tang Diên.”
Bọn họ bỗng dưng nhắc đến chuyện này, Tang Trĩ cũng cảm thấy mất mặt thật: “Đó là vì con còn nhỏ mà.”
“Dạo này đột nhiên cứ nhớ đến những chuyện trong quá khứ, lúc con còn nhỏ, thân thể không tốt lắm.” Tang Vinh đặt sách trên tay xuống, tựa như đang hồi tưởng lại, “Lúc đó ấy à, hai ngày ba nữa, nếu không phải dị ứng thì sẽ phát sốt. Ba và mẹ con mỗi ngày đều chạy đi chạy về bệnh viện, nhìn con cứ mãi khóc, về sau ngay cả sức lực để khóc con cũng không còn nữa.”
Lê Bình cũng tắt TV.
“Chúng ta nhìn thôi đã rất khó chịu, nhưng lại không biết nên làm như thế nào. Anh hai con ngày đó cũng còn quá nhỏ, lại không chào đón sự xuất hiện của con. Nó cứ nghĩ rằng sau khi có con, chúng ta sẽ không quan tâm đến nó nữa.” Tang Vinh vừa cười vừa kể, “Có lần nó viết trong cuốn nhật ký hằng ngày là, thà rằng nuôi chó chứ không muốn có cô em gái này cơ đấy.”
Trong nháy mắt Tang Trĩ thật khó chịu.
Không để cô lên tiếng, Tang Vinh lại tiếp tục: “Nhưng đến khi con nằm viện, nó vừa không nhìn thấy con thôi thì ngày lại ngày liền réo chúng ta đi tìm con. Lừa nó bảo đã vứt con đi rồi, thế là nó khóc một trận tung trời.”
“…” Tang Trĩ liếm liếm môi dưới, “Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này thế ạ.”
“Nghĩ đến lại thấy rất có ý nghĩa, cảm giác như mọi chuyện cũng chỉ vừa mới hôm qua thôi vậy.” Tang Vinh nói, “Kết quả bây giờ, cả con và anh hai đều muốn kết hôn rồi.”
Tang Trĩ túng quẫn nói: “Con còn sớm mà ba.”
Tang Vinh khẽ thở dài một hơi: “Chích Chích à, ba không phải là một người chuyên chế, sẽ không vì điều kiện gia đình nhà chúng ta tốt mà có cái ý nghĩ là hơn người khác một bậc. Cũng không phải cảm thấy ai đó không xứng với con gái của ba, nhưng bất kể là ai ở bên con, ba đều có thể tìm ra được vài cái không tốt của họ.”
“…”
“Cũng không phải nghĩ rằng, Chích Chích nhà chúng ta không chịu được khổ.” Tang Vinh nói, “Chỉ là, không muốn con phải chịu một chút khổ cực nào, sợ sau này con sẽ sống không tốt, mỗi giây mỗi phút đều lo lắng cho con thế này thế kia.”
Trong cổ họng Tang Trĩ nghẹn ứ.
“Ba cũng chỉ là một người bình thường, cũng giống như tất cả người ba trên thế giới này, có duy nhất một ý nghĩ.” Tang Vinh nói, “Hy vọng con của ba một đời thuận buồm xuôi gió, một đời trôi qua đều bình an và hạnh phúc.”
Tang Trĩ khẽ khàng nói: “Con biết.”
“Lúc đầu vốn muốn gạt con, nhưng lại sợ sau này con biết sẽ không vui, rồi lại trách ba mẹ.” Tang Vinh lấy mắt kính xuống, lẩm bẩm. “Hôm nay, ba cũng có nói vài lời với Gia Hứa.”
“…” Tang Trĩ sửng sờ, môi dưới vô thức khẽ mở.
“Tất cả những chuyện mà ba lo lắng, những việc mà ba cảm thấy nên nói đều đã đề cập qua với nó một lần. Có thể những chuyện này, ở một mức độ nào đó, sẽ làm tổn thương đến nó. Nhưng mà thằng bé hẳn cũng sẽ vì vậy mà nghiêm túc suy nghĩ nhiều hơn về tương lai của các con.” Tang Vinh nói, “Có thể là con cảm thấy lúc này chỉ mới hẹn hò yêu đương mà thôi, tạm thời không cần cân nhắc đến nhiều vấn đề như vậy. Nhưng nếu như không thích hợp, thì ba cảm thấy—-”
“…”
“Nhân lúc còn sớm các con nên sớm cắt đứt sẽ tốt hơn.”
Lời vừa dứt, trong phòng lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Tang Trĩ đột nhiên hiểu ra được ý tứ của bọn họ.
Có thể vì lo lắng cho tâm tình của cô, bọn họ trước nay vẫn không nói rõ ra, chỉ nói là không tán thành chứ không bảo là sẽ ngăn cản. Nhưng cái kết quả mà bọn họ thật sự hy vọng, chính là cô và Đoàn Gia Hứa, cứ như vậy mà kết thúc.
Sau một hồi lâu.
Tang Trĩ cất tiếng: “Đúng là con…không thể chịu được một chút cực khổ nào.”
“…”
“Bị người ta mắng một câu thôi đã cảm thấy không vui, ăn trúng đồ mình không thích cũng không vui, chỉ khi nào thật sự bất đắc dĩ lắm mới miễn cưỡng đi làm những chuyện mà mình không thích.” Âm thanh của Tang Trĩ rất nhẹ, “Vậy nên, chính vì ở bên cạnh anh ấy thật sự rất rất vui vẻ, không cảm thấy bất kỳ vất vả nào, nên mới có thể thẳng thắn nói những lời này trước mặt ba mẹ.”
Lê Bình vuốt ve đầu cô, lặng im.
“Con còn đang học đại học, không phải vừa mới yêu đương thì đã lập tức đi đến kết hôn.” Tang Trĩ nói, “Thời gian dài như vậy, con có thể thường xuyên đưa anh ấy về gặp ba mẹ, để ba mẹ có thể nhìn ra được anh ấy là người thế nào mà.”
Tang Vinh nhìn cô, nghiêm túc ‘ừm’.
“Con không phải bảo mọi người ngay lập tức đón nhận anh ấy, ngay lập tức thích anh ấy.” Tang Trĩ thở hắt ra, “Chỉ muốn mọi người, đừng nên quá để tâm đến chuyện trong nhà anh ấy, bởi vì chuyện xảy ra đến bước này anh ấy vốn không thể ngăn cản được.”
“…”
“Ở các mặt khác, mọi người có ý kiến cũng không sao cả.” Tang Trĩ lại nói, “Chỉ cần đối xử với anh ấy, công bằng một chút là được rồi.”
***
Cuộc đối thoại của ba người, vì Tang Diên về nhà mà gián đoạn.
Tâm tình Tang Trĩ buồn phiền về lại phòng mình. Cô ngồi trên giường, sững sờ ngây ngốc, nghĩ đến phản ứng ban nãy của Đoàn Gia Hứa, suy nghĩ dần trở nên hỗn độn, ngổn ngang đủ chuyện phải suy tư.
Một hồi lâu, Tang Trĩ hít hít mũi, gọi điện thoại cho Đoàn Gia Hứa.
Bên kia lập tức nhận máy, giọng điệu so với ngày thường không khác là bao: “Sao thế?”
Tang Trĩ với lấy gối ôm trên giường ôm vào trong ngực. Cô rũ mi mắt, nhìn chòng chọc vào một điểm trong hư không, nhất thời lại không biết nên nói gì, cả buổi vẫn chưa cất lời.
“Sao lại không nói gì vậy?” Đoàn Gia Hứa nhàn nhạt lên tiếng, “Không cẩn thận gọi cho anh à?”
Lúc bấy giờ Tang Trĩ mới trả lời: “Không phải.”
Đoàn Gia Hứa không hỏi thêm nữa, cười khẽ một tiếng, gợi chủ đề: “Em làm gia sư này cũng kiếm được không ít nhỉ, bao lì xì em cho nặng như cục gạch vậy đó.”
“Nào có khoa trường thế.”
“Lần sau cũng tặng em một cái, ” Đoàn Gia Hứa cà lơ phất phơ nói, “Là anh không để tâm rồi, quên mất ở cái độ tuổi này của Chích Chích vẫn có thể được nhận tiền mừng tuổi.”
Tang Trĩ không có tâm tình để nói đùa cùng anh. Nghe giọng điệu của anh thế này, tâm trạng mơ hồ càng thêm hoảng loạn buồn bã. Cô không muốn do dự thêm nữa, hỏi: “Ba em hôm nay không nói gì với anh cả ạ?”
Đoàn Gia Hứa nhanh chóng đáp lại: “Thật sự không nói gì mà.”
“Ba em đã nói với em cả rồi.” Cụ thể thì Tang Trĩ không biết Tang Vinh đã nói những gì với Đoàn Gia Hứa, thật lâu sau kìm nén chỉ thốt lên được một câu, “Anh đừng không vui nhé.”
“Nghĩ gì thế này, sao lại không vui.” Đoàn Gia Hứa nói, “Thật sự là không nói gì xấu cả, ba mẹ của em rất tốt, chỉ đề cập với anh một vài lo lắng của họ thôi.”
Tang Trĩ nhỏ giọng hỏi: “Thế bọn họ đã nói gì?”
“Thì là, cảm thấy tuổi anh quá lớn, dẫn em ra ngoài sẽ xấu hổ.”
“…” Tang Trĩ nhíu mày, “Anh có thể nghiêm túc lại được không, em đang rất nghiêm túc hỏi chuyện anh đó.”
“Nhưng cả một đêm chú và dì nói với anh nhiều chuyện như vậy,” Đoàn Gia Hứa cười rộ lên, “Mà anh thật sự không biết câu em muốn hỏi là gì nên mới trả lời như vậy đấy chứ?”
Thế này chính xác là dáng vẻ không muốn nói đây mà.
Anh không muốn nói nên Tang Trĩ không hỏi thêm nữa.
Tâm tình cô chợt sa sút, lộn xộn nói: “Dù sao thì, anh đừng buồn. Ba mẹ em chẳng qua là luôn coi em như con nít, sợ em gặp phải người xấu, giống như anh hai em vậy đó…Nếu đổi thành một người mà họ không quen không biết, phỏng chừng còn nói nhiều hơn cơ. Vả lại những lời bọn họ nói, càng không phải là những gì em suy nghĩ.”
Đoàn Gia Hứa: “Ừm.”
“Còn nữa, chuyện của ba anh, cho dù người khác nói như thế nào thì thật sự vẫn không liên quan gì đến anh cả, anh không cần phải để ý.” Tang Trĩ trước nay chưa từng ăn ủi người khác, chỉ có thể nói ra hết những gì mà mình suy nghĩ, “Em sẽ nói chuyện thật nhiều với bọn họ…”
“Anh biết.” Đoàn Gia Hứa nói, “Đừng nhắc chuyện này với bọn họ nữa, khó có lúc được một kỳ nghỉ dài, phải vui vẻ bên ba mẹ em, đừng để những chuyện thế này ảnh hưởng đến tâm trạng.”
“…”
“Đừng lo,” Thanh âm Đoàn Gia Hứa rất khẽ khàng, tựa như đang thì thầm bên tai cô, “Anh sẽ suy nghĩ thêm.”
Tang Trĩ sửng sờ, đang muốn hỏi anh nghĩ về chuyện gì, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ, một giọng nói truyền vào: “Mẹ nấu canh, đem lên cho con uống này.”
Cô giương mắt, vô thức đáp: “Dạ.”
Đoàn Gia Hứa rõ ràng cũng nghe được: “Đi uống canh đi, đừng để mẹ em chờ.”
Tang Trĩ trầm mặc, lại không biết nên bắt đầu hỏi chuyện anh vừa nói như thế nào, chỉ đành ‘ồ’ một tiếng, lại lặp lại một lần nữa: “Vậy anh nhớ đừng buồn nhé.”
***
Chờ cho cô uống canh xong, sau khi rửa mặt quay lại giường cũng mất một hồi lâu. Cô mở điện thoại lên vào wechat. Do dự thật lâu, trên cửa sổ của cuộc trò chuyện với Đoàn Gia Hứa, cô nhập vào một đoạn tin nhắn: 【Vừa nãy anh nói là suy nghĩ thêm, là suy nghĩ chuyện gì vậy?】
Dừng tay trên màn hình thật lâu.
Tang Trĩ lặng lẽ xóa toàn bộ dòng chữ này đi, đổi thành hai từ: 【Ngủ ngon.】
Cô tắt đèn đi, nằm lỳ trên giường, trong đầu không ngừng quẩn quanh câu nói này.
Anh sẽ suy nghĩ thêm.
Suy nghĩ thêm.
Cân nhắc.
Tang Vinh bảo nói với Đoàn Gia Hứa, chỉ là đề cập đến một số chuyện mà họ lo lắng.
Vậy thì lo lắng cái gì mới được?
Vấn đề về tuổi tác, hay chuyện của ba anh?
Nhưng hai chuyện này, không cách nào thay đổi được mà. Vậy thì chỉ còn lại duy nhất là, điều kiện kinh tế của Đoàn Gia Hứa.
Nhưng anh cũng không được xem là nghèo nhỉ.
Chỉ là, có thể tạm thời anh vẫn chưa đủ khả năng để mua nhà, nhưng chỉ cần cố gắng vài năm, sau đó còn cộng thêm cô ra ngoài làm việc, thì đây không phải là vấn đề lớn mà.
Vậy nên, Đoàn Gia Hứa nói muốn cân nhắc là cân nhắc cái gì.
Cũng không thể là…
Tang Trĩ cưỡng ép bản thân thu hồi lại cái suy nghĩ thấp thoáng hiện hình.
Kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà, hốc mắt Tang Trĩ đột nhiên chát chúa, cảm thấy không cách nào thở nổi. Cô bật dậy, khóe mắt hiện lên một tầng hơi nước, lại bị cô cưỡng ép nén về.
Khoảnh khắc này, tất cả mọi kiên định cùng với sự nhượng bộ đều trở nên thật mơ hồ.
Thật ra Tang Trĩ cảm thấy, một ngày nào đó suy nghĩ của ba mẹ hẳn là sẽ thay đổi. Trong khoảng thời gian ngắn này, cô thật sự rất rầu rĩ vì không biết nên làm như thế nào, nhưng không phải là vì chuyện ba mẹ cô không đồng ý.
Mà cô sợ hãi, sợ những suy nghĩ của Đoàn Gia Hứa.
Tang Trĩ biết rõ anh rất để ý đến những chuyện này.
Vậy nên trong ngày đầy tiên xác lập mối quan hệ giữa hai người đã ngay lập tức đề cập đến nó, cũng sợ cô sẽ để ý. Cho dù anh hiểu rõ chuyện này vốn không liên quan gì đến anh.
Nhưng vẫn sẽ vì nó, mà cảm thấy hèn mọn.
Ý nghĩ này nó có từ tận sâu trong gốc rễ, là cái sự thật mà anh làm cách nào cũng chẳng thể thay đổi được.
Tang Trĩ lo lắng, vì đêm nay nói chuyện với Tang Vinh và Lê Bình, có khi nào anh sẽ cảm thấy bản thân anh thật sự không tốt hay không.
Có khi nào sẽ vì cô mà có áp lực.
Có khi nào vì lòng cảm kích với Tang Vinh, vì bọn họ phản đối mà anh sẽ nhượng bộ không.
Có thể nào thật sự không có ý định ở bên cô dài lâu.
Có thể nào thật sự sẽ từ bỏ.
Tang Trĩ mím mạnh môi. Cô chịu đựng sự nghẹn ngào từ sâu trong cổ họng, lại lần nữa cầm di động lên, muốn nói với anh, muốn để cho anh không còn khổ sở nữa, cũng muốn anh đừng quá để tâm đến chuyện này.
Càng không muốn anh phải cân nhắc, hay suy nghĩ thêm gì đó.
Trong khoảnh khắc này, Tang Trĩ cảm thấy bản thân bất lực, nhỏ bé đến ngần nào.
Tang Trĩ cho rằng mình có thể đối xử tốt với anh cả một đời, hy vọng anh đừng vì những chuyện trong quá khứ mà buồn bã, vì một cái lý do không quan trọng này mà chịu tổn thương.
Nhưng dường như, anh vì chính cô mà lại chịu thêm thương tổn nữa rồi.
Cô chầm chậm đặt di động xuống.
Suy nghĩ của Tang Trĩ dần đi vào hư không, đột nhiên nhớ lại.
Cái lần ở dưới tiểu khu cùng với Đoàn Gia Hứa, cô cẩn thận từng chút một, vô cùng nghiêm túc thổ lộ tâm tư thành ý của mình. Đôi mắt anh nhiễm màu ánh sáng, dang tay ôm lấy cô, hôn lên trán cô.
Rồi anh cực kỳ lưu luyến nói: “Ừm, anh cũng rất thích em.”
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Tang Trĩ lại bị Lê Bình kéo đi thăm người thân. Nhận ra được tâm tư của cô không tập trung, Lê Bình không miễn cưỡng cô thêm nữa, tìm một cái lý do nào đó để cô về nhà.
Rời khỏi nhà người thân, Tang Trĩ liền đi tìm Đoàn Gia Hứa.
Vì ngày mùng bảy sẽ phải đi làm nên anh không ở lại được bao lâu, trước đó đã đặt vé máy bay rồi, chính là vào buổi tối ngày hôm nay bay về Nghi Hà.
Thần sắc Đoàn Gia Hứa vẫn như ngày thường, tựa như không hề bị ảnh hưởng gì.
Tang Trĩ nhấn mạnh vài câu với anh, chủ yếu là muốn để anh đừng buồn nữa. Anh ngược lại còn trưng ra dáng vẻ buồn cười nhìn cô: “Sao em giống như đang dỗ con nít thế này.”
Trước khi lên máy bay, Đoàn Gia Hứa hơi suy tư, chủ động trấn an cô vài câu, sau đó nói: “Ở lại đây vui vẻ qua hết mấy ngày tết, ăn chơi cho đủ rồi hẵng quay về trường.”
Tang Trĩ không yên lòng gật đầu: “Vâng ạ.”
“Sau này rời nhà cũng phải hơn mấy tháng.” Đoàn Gia Hứa nghiền ngẫm nói, “Đừng vì nhớ nhà rồi lại khóc nhè.”
Tang Trĩ nhìn chằm chằm anh, khóe môi giật giật, vốn còn muốn hỏi nhưng lại sợ sẽ không nhận được đáp án như mong đợi. Cô trầm mặc chỉ gật gật đầu.
Tang Trĩ cũng không biết rốt cuộc là mình đang lo lắng cái gì nữa, chỉ là không dám hỏi vấn đề mà anh suy nghĩ là gì. Cô cảnh giác đến cùng cực, cảm thấy nếu mình cứ không hỏi thì giữa hai người sẽ bảo trì trạng thái này mãi.
Cô cảm thấy mình càng ngày càng giống như một người theo chủ nghĩ bi quan vậy.
Chuyện gì cũng nghĩ theo hướng xấu.
Nhưng càng suy nghĩ nhiều, Tang Trĩ càng cảm thấy mình chỉ đang tự dọa chính mình.
Nếu như Đoàn Gia Hứa thật sự có suy nghĩ như vậy thì hiện tại nhất định sẽ không làm ra những hành động như vậy.
***
Có đôi lúc, rất nhiều ý nghĩ, chỉ bởi vì một việc cỏn con mà thay đổi. Sau khi Đoàn Gia Hứa quay về Nghi Hà, công việc bận đến ngập đầu, vì vậy mà ít liên lạc hẳn với Tang Trĩ.
Chuyện này vốn sẽ bình thường nếu nó được đặt trong một hoàn cảnh bình thường.
Không chỉ là vào năm mới, mà trước đó Đoàn Gia Hứa cũng phải thường xuyên tăng ca, kiểu gì cũng tương đối bận rộn. Có đôi khi cô tìm anh anh cũng không trả lời ngay lập tức được, Tang Trĩ không quá bận tâm.
Nhưng vào khoảng thời gian này, Tang Trĩ cứ luôn bị cái câu nói ‘Anh sẽ suy nghĩ thêm; của anh quấy rầy, tất cả mọi cảm xúc không ngừng đọng lại, tựa như một quả bóng bị bơm đầy sự tức giận, một giây sau liền nổ tung.
Cộng với hành động này của anh.
Tang Trĩ cảm thấy, có phải là anh đang muốn tránh cô không.
Có phải là anh đang suy nghĩ đến chuyện,
Muốn chia tay với cô không.
***
Đêm nay, Tang Trĩ ngủ vô cùng không an ổn.
Tối hôm đó cô nằm mơ.
Mơ thấy Khương Dĩnh lại xuất hiện trước mặt cô, nói với cô: “Hai người thật sự sẽ chia tay sao? Không sao cả, Đoàn Gia Hứa cũng không quá đau lòng đâu, cô có thể tìm được người tốt hơn là được rồi.”
Mơ đến ngày hôm ấy cô không đi vào phòng bếp giúp Lê Bình, sau đó nghe thấy được đoạn đối thoại giữa Tang Vinh và Đoàn Gia Hứa, sau khi anh nghe được, nháy mắt đó nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ.
Lại mơ thấy anh cười tự giễu: “Sợ em sẽ để ý.”
Mơ thấy anh cười nói: “Cảm thấy ba mẹ em đều là người tốt. Bọn họ giúp anh như vậy, anh không thể làm chuyện có lỗi với họ.”
Tất cả hình ảnh giao thoa, trong hư ảo lại lộ ra sự chân thật. Đến cuối cùng, Tang Trĩ mơ tới ngày hôm đó, anh không nhận bao lì xì của cô, thấp giọng nói với cô rằng: “Bằng không thì quên đi.”
Một giây sau đó Tang Trĩ mở bừng hai mắt.
Tang Trĩ ôm ngực, đầu óc đột nhiên trống rỗng, vẫn còn cảm giác mê mang như đang trong mộng cảnh. Trong nhất thời cô vẫn không nhớ nổi mình đã nằm mơ thấy gì, nghĩ mãi vẫn không ra.
Một lúc lâu sau.
Cảm giác trống rỗng cực đại cứ chiếm cứ cả người cô. Tang Trĩ túm chặt chăn, đột nhiên nước mắt tuôn rơi lã chã, trong cổ họng từng tiếng nấc nghẹn ngào vì không thể kìm chế được. Sợ sẽ náo động đến Tang Vinh và Lê Bình sát vách, cô chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Tang Trĩ cầm điện thoại di động lên, muốn gọi cho Đoàn Gia Hứa.
Nhìn thấy thời gian, động tác của cô khựng lại, tầm mắt mơ hồ vì nước mắt nhìn màn hình cứ thế đen ngòm.
Không biết đã bao lâu trôi qua.
Tang Trĩ quyết lau đi nước mắt.Llần nữa mở màn hình điện thoại lên mua vé máy bay sớm nhất về lại Nghi Hà.
Tang Trĩ chỉ có thể đặt chuyến vào mười giờ tối ngày hôm sau. Sau khi tỉnh dậy, cô nói với ba mẹ một tiếng, bên phía trường học có việc đột xuất nên cần phải về sớm.
Ăn cơm trưa xong, Tang Trĩ bắt đầu thu dọn hành lý, nhìn thấy bình sữa bò trên bệ cửa sổ, ánh mắt cô khựng lại, đi đến cầm lên.
Cô đổ hết ngôi sao bên trong ra.
Cho đến bây giờ Tang Trĩ vẫn còn nhớ kỹ, cô dùng giấy gấp ngôi sao nào để viết xuống những tâm tư trước kia, rồi đặt nó vào trong bình.
Tang Trĩ cầm lấy hai ngôi sao giống nhau về hình dáng cho vào trong túi.
Cách thời gian bay không bao lâu, Tang Vinh lái xe đưa cô đến sân bay.
Tang Trĩ tự mình đi qua cổng kiểm an, ngồi trong phòng chờ của sân bay một hồi, do dự nhắn cho Đoàn Gia Hứa một tin trên wechat, chờ mãi vẫn không thấy anh trả lời cô.
Tang Trĩ mấp máy môi, vẫn quyết định không nói cho anh biết chuyện bây giờ cô sẽ về Nghi Hà.
Lên máy bay, ngồi vào vị trí gần lối đi nhỏ.
Tang Trĩ cài dây an toàn lại, trong nháy mắt này cô lại đột nhiên nhớ đến chuyện năm cô học lớp mười, vụng trộm chạy đến Nghi Hà để gặp anh. Cũng giống như bây giờ, vừa quyết định liền mua vé máy bay luôn.
Tất cả mọi thứ đều đã đâu vào đấy rồi.
Hôm ấy không phải là lần đầu tiên cô đi máy bay, nhưng lại là lần đầu tiên cô một mình đi đến một nơi xa xôi như vậy.
Làm ra vẻ mình không sợ bất cứ điều gì, làm ra vẻ mình không hề bất an chút nào, làm ra vẻ mình dũng cảm cực kỳ, dù có đạt được kết quả nào cũng sẽ không cảm thấy đáng tiếc.
Chỉ cần gặp được anh thôi.
Tang Trĩ bỏ tay vào trong túi, mò đến hai ngôi sao vừa mới nhét vào kia. Lòng bàn tay của cô thu lại, rất nhanh liền buông ra, tựa như đang quyết định một chuyện vĩ đại nào đó.
Ba giờ sau, máy bay chở Tang Trĩ hạ cánh. Cô lấy điện thoại di động ra khởi động nó lên, kéo vali đi về hướng lối ra, đúng lúc này Đoàn Gia Hứa gọi điện thoại đến.
Tang Trĩ nhận máy.
“Chích Chích, anh nghe anh hai em nói hôm nay em phải về trường sao?” Âm thanh của Đoàn Gia Hứa theo ống nghe truyền đến, “Không phải thứ bảy mới về ư?”
Tang Trĩ nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
“Đến rồi?” Đoàn Gia Hứa tạm ngừng, “Sao lại không nói cho anh biết thế?”
“Muốn nói với anh lắm.” Giọng Tang Trĩ buồn buồn, “Nhưng anh không để ý đến em.”
“Dạo gần đây anh bận chút việc, không hay đụng vào điện thoại, chứ không phải là không để ý đến em đâu.” Đoàn Gia Hứa nói, “Anh đến sân bay rồi, em ở chỗ nào?”
“Hàng ghế bên cạnh lối ra T3.”
“Ừm.” Đoàn Gia Hứa nhẹ nhàng dỗ dành cô, “Vậy ngoan ngoãn ngồi đó chờ anh nhé.”
Tang Trĩ ngồi yên một chỗ, lấy ngôi sao trong túi áo ra. Cô dụi dụi mắt, cực kỳ kiên định, lần này nhất định cô sẽ không khóc.
Ước chừng năm sáu phút sau, Tang Trĩ nhìn thấy thân ảnh Đoàn Gia Hứa đang chạy đến.
Đoàn Gia Hứa đứng lại trước mặt Tang Trĩ, cởi áo khoác ngoài trên người ra khoác lên người cô: “Ở Nam Vu lâu đến nổi không còn nhớ nhiệt độ bên Nghi Hà này nữa à?”
Tang Trĩ nhìn chằm chằm anh.
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Sao thế?”
Tang Trĩ gục đầu xuống, đưa ngôi sao trong tay cho anh.
Thấy vậy, Đoàn Gia Hứa nhận lấy: “Đây là cái gì?”
Là chuyện mà cô vẫn luôn muốn giấu diếm.
Là chuyện mà cả đời này cô không muốn để cho anh biết.
Dưới cái nhìn của cô, cô bây giờ cự kỳ chật vật, tựa như một cái tên tướng bại trận.
Trong đoạn tình cảm này, Tang Trĩ tự ti đến cực điểm. Cô cảm thấy không ngang bằng, vậy nên muốn để cho tất cả mọi người thấy rằng, Đoàn Gia Hứa mới là người bỏ ra nhiều tình cảm hơn.
Cô cũng muốn để anh nghĩ như vậy.
Cô hy vọng, anh có thể vĩnh viễn đừng rời khỏi cô.
“Anh có còn nhớ cái lần năm em học lớp mười đến Nghi Hà chứ.” Tang Trĩ lần nữa ngước mặt lên, nghiêm túc nói: “Cái lần mà em nói đến đây để tìm đối tượng quen qua mạng đấy.”
“Ừm, sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?”
“Thật ra, không phải là em đến tìm đối tượng qua mạng gì cả.”
“…”
“Em không hề có người yêu trên mạng.” Tang Trĩ thật sự không hề muốn khóc một chút nào, cô thấy bây giờ mà khóc thì quá nhếch nhác, nhưng càng nói càng nghẹn ứ lại, “Lúc đó, em đến để tìm anh.”
Tựa như nghe không hiểu lời cô vừa nói, Đoàn Gia Hứa ngồi xổm trước mặt cô, hỏi lại: “Gì cơ?”
“Em nghe anh hai nói, anh có bạn gái.” Tang Trĩ không dám nhìn thẳng vào anh, nhịn khóc khàn giọng nói hết câu, “Em liền trộm thẻ căn cước, mua vé máy bay đến đây.”
“…”
“Không phải là sau khi lên đại học, sau khi đến Nghi Hà mới thích anh.” Tang Trĩ dùng mu bàn tay lau đi nước mắt, nghẹn ngào không thể thốt thành lời, “Tất cả đều là do em gạt anh, em sợ anh cảm thấy em…”
Em đều nói cho anh rồi.
Toàn bộ bí mật của em, đều nói hết với anh rồi.
Vậy nên, anh đã biết là anh tốt đến nhường nào rồi chứ.
Anh có thể vì em thích anh đến vậy, không vì bất cứ người nào khác mà dao động, cũng đừng bao giờ nghĩ rằng bản thân không tốt, có thể vĩnh viễn ở bên em được không.
Em thích anh, rất thích anh.
Thích không ngừng nghỉ, thích đến tận bảy năm liền.
Từ khi tuổi còn nhỏ, đến tận bây giờ, thậm chí sẽ là toàn bộ tương lai của em.
Tang Trĩ vô cùng chắc chắn, cô không thể nào tìm được người thứ hai, người mà cô thích đến như vậy.
Lần đầu tiên trong đời Đoàn Gia Hứa lại cảm thấy luống cuống.
Anh hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Hầu kết nơi cổ anh di động lên xuống, đột nhiên hiểu ra tất cả. Anh cụp mắt, chầm chậm mở hai ngôi sao kia ra, thấy được hàng chữ trên đó.
Non nớt, lại ngây ngô.
——-“Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hình như mình thật sự thích một người.”
—–“Người đó gọi là Đoàn-Jia-Xu.”(*)
(*) Bạn Tang Trĩ không biết cách viết tên của Đoàn Gia Hứa, vậy nên khi nghe anh Tang Diên đọc sao thì bạn để phiên âm thành như vậy luôn.
Anh tin không?
Ngay tại khoảnh khắc mà ngay cả cách viết tên anh như thế nào còn chưa rõ ràng.
Em đã thích anh rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngủ ngon nhé các bảo bối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.