Vụng Trộm Yêu Anh

Chương 19: Hầu hạ tổ tông

Trúc Dĩ

04/02/2023

Tang Diên bị Tang Trĩ siết chặt có chút không thở nổi, cổ hơi đỏ lên. Mà vừa nghe cô nói xong câu này, khóe miệng anh ấy giật giật, hình như vì sặc mà đột ngột ho khan mấy cái liền.

"Hả?" Trần Minh Húc không kịp phản ứng, nhìn thoáng qua khuôn mặt Tang Diên, biểu cảm trong nháy mắt trở nên phức tạp, "Tang Trĩ, em nói đây là ba của em sao?"

Tang Trĩ sợ muốn chết, trong não bị đục khoét một lỗ lớn toàn cảnh tượng sau này sẽ bị mọi người chửi rủa, đối với cô mà nói thì nó chẳng khác nào ngày tận thế. Một chút sức lực để ứng phó cũng không còn, lại không dám hé môi lên tiếng, chỉ gật gật đầu.

Đoàn Gia Hứa ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vẻ mặt Tang Trĩ, đột nhiên cúi đầu, bật cười thành tiếng.

Đôi mắt của cô gái nhỏ to tròn, phủ một tầng nước mắt ướt át, khóe mắt đều đã ửng đỏ, hai gò má cũng bị cọ xát dính mấy vết bẩn, thoạt nhìn vừa nhếch nhác lại vừa đáng thương.

Cô như thế này, mấy lời Trần Minh Húc định nói đều bị nghẹn ở cổ họng.

Người bị Tang Trĩ nói là 'ba' và người được xem là 'anh trai của Tang Trĩ' khi đứng cùng nhau, rõ ràng là cùng lứa tuổi, còn mặc trang phục tình nguyện giống nhau.

Nhưng nghe Tang Trĩ nói như thế, ông cũng cảm thấy Tang Trĩ và chàng trai này có chút giống nhau.

Trần Minh Húc âm thầm nghĩ ngợi.

Tuy rằng không biết vì sao mà cô lại nói dối, nhưng Trần Minh Húc cũng không đành lòng hỏi thêm, đưa tay sờ lên cái đầu trọc của mình: "Đi xử lý vết thương trước đi."

Sân vận động của trường học có dựng hai cái lều vải, bên trong là tình nguyện viên cùng với giáo viên y tế của hội Chữ Thập Đỏ, để phòng khi có học sinh bị thương ngoài ý muốn.

Tang Diên miễn cưỡng khôi phục lại tâm tình, khuôn mặt không chút biểu cảm nói: "Đi thôi."

Sau đó liền cõng Tang Trĩ đi về phía lều vải.

Trần Minh Húc ở phía sau lôi kéo Đoàn Gia Hứa nói vài câu. Vì có phụ huynh ở đây, ông ấy cũng yên tâm, sau đó thì đi đến nơi khác quan sát.

Hai anh em trầm mặc đi phía trước.

Qua mấy chục giây, Đoàn Gia Hứa cũng đuổi kịp theo phía sau.

Tang Trĩ nằm sấp trên lưng Tang Diên, trái tim vẫn luôn căng thẳng, tiến thoái lưỡng nan. Cô nhịn không được nhìn về phía Đoàn Gia Hứa, biểu cảm như đang cầu xin sự cứu giúp.

Một giây sau, Tang Diên lạnh lùng lên tiếng: "Em vừa gọi anh là gì?"

Tang Trĩ lập tức dời mắt đi nơi khác, không dám hé môi.

"Anh là ba của em?"

"..."

"Em bị thương ở chân hay đầu hả?"

Ban đầu vì té ngã khiến cho cả người đau nhức, thế nhưng Tang Trĩ một câu cũng không muốn nói. Vừa nãy bất đắc dĩ ứng phó với thầy giáo xong, tâm tình mới buông lỏng được một chút xíu, lúc này đây lại phải chịu đựng sự trách mắng của Tang Diên.

Cổ họng của cô khô khốc, tủi thân và buồn bực lũ lượt thi nhau kéo đến.

"Sao anh lại mắng em, anh suốt ngày cứ mắng em thôi." Trong nháy mắt này, Tang Trĩ cảm thấy bản thân mình chính là người đáng thương nhất thiên hạ, cô dùng sức mím môi, muốn kìm nén tiếng khóc và sự nghẹn ngào, nhưng vẫn không thể tiếp tục kìm nén: "Em phải nói với ba... Anh tránh ra, em không cần anh cõng..."

"..."Tang Diên lập tức im lặng.

Qua hai giây, anh ấy lại nói: "Chân bị thương rồi, anh không cõng làm sao em đi được."

"Tự em có thể đi được." cái chân không bị thương của Tang Trĩ quẫy đạp, muốn xuống dưới, "Em muốn tự đi, em không muốn anh cõng..."

Tang Diên ngoảnh đầu lại, không kiên nhẫn nói: "Em có thể ngoan ngoãn một chút không?"

"Em không muốn!" Nước mắt Tang Trĩ vẫn còn đang rơi, nhìn anh ấy chằm chằm, "Tại sao lại muốn em nghe lời, anh mắng em, ngày nào cũng mắng em..."

Tức giận của Tang Diên lúc này cũng tiêu tán hơn phân nửa: "...Anh không phải đang đùa giỡn với em."

Thái độ mềm dẻo cũng không có chút tác dụng nào.

Cảm xúc của Tang Trĩ vừa phát tác, cũng không thèm suy nghĩ gì đã nói thẳng ra: "Nếu anh đã không thích em, vậy thì tại sao lúc mẹ chưa sinh em ra, anh không nói mẹ bỏ em luôn đi."

"..."

Tang Diên chau mày: "Em nói cái gì đấy?"

Âm cuối của anh ấy hơi nâng, âm lượng cũng cất cao, dường như rất không tán đồng với lời nói của cô.

Giọng điệu này làm Tang Trĩ dừng lại vài giây, bày ra vẻ không thể nào tin nổi nữa. Cô sững sờ nhìn Tang Diên, qua vài giây sau lại chớp chớp mắt, rồi một hàng nước mắt to như hạt đậu bắt đầu lăn xuống: "Anh lại mắng em..."

Tang Diên: "..."

Cách lều vải còn một khoảng.

Tang Trĩ hình như có ý định tích góp toàn bộ nước mắt cả đời khóc trong hôm nay thì phải.

Đoàn Gia Hứa nghe đoạn đối thoại của cả hai, và tiếng khóc chưa từng nghe thấy của Tang Trĩ. Anh gãi gãi làn da dưới mắt, nhịn không được lên tiếng: "Này, Tang Diên."

Tang Diên: "Có chuyện gì?"

Anh tiến lên, liếc nhìn Tang Trĩ một cái: "Để mình cõng cho."

Nghe nói như thế, Tang Trĩ mới ngừng khóc một chút, ngẩng đầu nhìn Đoàn Gia Hứa.

Phản ứng này rõ ràng mang ý tứ đặc biệt. Tang Diên thoáng nghiêng đầu, vô cùng tôn trọng mà hỏi cô: "Em có muốn cậu ấy cõng không?"

Tang Trĩ hoàn toàn ngừng khóc, yên lặng nhìn chằm chằm Đoàn Gia Hứa.

"..."

Tuy là cô không trả lời rõ ràng, nhưng phản ứng này, cứ như bị anh ấy cõng là một việc gì đó khó chịu biết bao nhiêu.

Tang Diên thở hắt ra, chịu đựng khuất nhục nói: "Được."

Nói xong, anh ấy yên lặng thả Tang Trĩ xuống.

Chờ sau khi Tang Trĩ đứng vững, Đoàn Gia Hứa ngồi xổm xuống cõng cô lên lưng.



Tang Trĩ tựa vào lưng Đoàn Gia Hứa, quay đầu liếc mắt nhìn thoáng qua Tang Diên, muốn nói gì đó, nhưng bởi vì vẫn còn tức giận, nên nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Đoàn Gia Hứa điều chỉnh tư thế, nhìn chằm chằm phía trước, thuận miệng hỏi: "Ngoài chân còn có chỗ nào bị đau không?"

Tang Trĩ sụt sịt, nhỏ giọng nói: "Tay đau."

"Còn chỗ nào nữa không?"

"Đầu gối cũng có chút đau."

"Ừm, đừng khóc." Đoàn Gia Hứa nói, "Lát nữa tôi bôi thuốc cho em."

Tang Trĩ im lặng gật đầu.

Ở góc độ này, Tang Trĩ có thể nhìn thấy gò má của anh.

Ban nãy Đoàn Gia Hứa đội nón của anh lên đầu cô, nhưng lúc sau phải thi nên trả lại cho anh. Bây giờ lại xuất hiện trên đầu của anh. Khoảng cách của hai người rất gần, cô có thể nghe được mùi thuốc lá hàn nhạt tản ra từ trên người anh.

Ánh sáng mặt trời từ phía bên kia chiếu đến.

Một nửa khuôn mặt của anh lộ ra dưới ánh nắng, tóc phủ lên một tầng sáng, môi tái nhợt. Nửa khuôn mặt trong bóng râm, đôi mắt đào rũ xuống, sóng mũi thẳng tắp.

Ngũ quan rõ ràng linh hoạt, nhìn không ra cảm xúc như thế nào.

Rất nhanh chú ý đến tầm mắt của cô, Đoàn Gia Hứa đột nhiên lên tiếng gọi cô: "Cô bé."

Tang Trĩ ngay lập tức thu hồi ánh mắt, giả vờ như bản thân không nhìn gì cả.

Không đợi cô đáp lời, Đoàn Gia Hứa lại nói: "Lấy nón của tôi xuống."

"..."

Tang Trĩ ngoan ngoãn làm theo: "Rồi sao ạ?"

Giọng điệu Đoàn Gia Hứa không tập trung: "Sau đó đội lên đầu của em."

Tang Trĩ sửng sốt.

Dường như nhìn ra sự bối rối của cô, Đoàn Gia Hứa theo bản năng quay đầu. Anh nhìn thấy biểu cảm ngốc nghếch của cô, nhướn mày, khẽ cười nói: "Không thấy nắng à?"

Tới lều vải.

Đoàn Gia Hứa đặt Tang Trĩ lên một cái ghế.

Người bị thương cũng không nhiều, phần lớn đều là cảm nắng.

Tang Diên gọi giáo viên y tế đến, để cô ấy kiểm tra vết thương của Tang Trĩ.

Giáo viên y tá kiểm tra mắt cá chân của Tang Trĩ, cầm túi chườm nước đá và nước thuốc đến, nói: "Không sao đâu, không nghiêm trọng lắm. Đắp lên một lát, sau đó bôi thuốc thì ổn thôi. Mấy ngày tới đừng vận động nhiều."

Đoàn Gia Hứa nhìn: "Không cần đi bệnh viện kiểm tra sao?"

"Không sao, chỉ bong gân nhẹ." Giáo y nói, "Có điều cứ phòng ngừa lỡ như nặng, thì vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra lại gân cốt cũng được."

Tang Diên: "Vẫn nên đi kiểm tra."

Tang Trĩ cúi đầu nhìn mắt cá chân hơi sưng lên của mình, không nói gì.

Đoàn Gia Hứa đến bên cạnh cầm bình nước muối sinh lý và thuốc đỏ, ngồi xổm xuống trước mặt Tang Trĩ: "Đầu tiên cứ xử lý ở những nơi khác đã, sau đó hẵng đi bệnh viện."

Tang Diên bước đến: "Để mình làm."

Lúc này Tang Trĩ mới mở miệng, giận dỗi nói: "Không được."

"..." Tang Diên nhìn chằm chằm cô, nhẫn nhịn, "Được, anh đi mua nước cho em."

Thấy thế, Đoàn Gia Hứa nhìn về phía Tang Trĩ, nhướng mày cười: "Tin tôi vậy à?"

Mắt Tang Trĩ vẫn còn hồng hồng, lại cúi đầu, đưa lòng bàn tay đến trước mặt anh, úp úp mở mở nói: "Anh của em không có kiên nhẫn, sẽ làm cho em bị đau."

Đoàn Gia Hứa: "Bé Tiểu Tang sợ đau sao?"

Tang Trĩ gật đầu, lại cảm thấy như vậy có hơi mất mặt, bổ sung thêm một câu: "Làm gì có ai mà không sợ đau."

"Vậy à, nhưng chắc là sẽ hơi đau." Đoàn Gia Hứa cụp mắt, vặn mở nắp bình nước muối sinh lý, "Có thể nhịn không?"

Tang Trĩ lập tức cuộn chặt tay lại để ở sau lưng: "Anh không thể làm nhẹ chút sao?"

"Có chút đau." Nhìn thấy dáng vẻ phòng bị cảnh giác của cô, Đoàn Gia Hứa nhịn không được cười thành tiếng, "Không nhịn được một chút nào sao?"

Tang Trĩ lần này lại vô cùng kiên quyết: "Không được."

"Thôi được rồi." Đoàn Gia Hứa nói, "Tôi sẽ nhẹ tay."

Tang Trĩ ngờ vực nhìn anh, rối rắm một hồi lâu, mới chậm rãi duỗi nắm tay đến trước mặt anh, nói một câu: "Anh, em mang thù rất dai."

"Ừ?"

"Anh không nên lừa em."

"Nghiêm trọng vậy sao?" Động tác của Đoàn Gia Hứa hơi khựng lại, nâng mắt lên nhìn cô, "Vậy tôi nhờ người khác đến bôi thuốc cho em được không?"

"..."

"Tôi cũng không muốn khiến bé Tiểu Tang ghi thù tôi mà."

Tang Trĩ mím môi: "Không được."

Giọng điệu Đoàn Gia Hứa mang theo chút cân nhắc, chậm rãi cho nước muối lên miệng vết thương trên tay cô: "Cái gì cũng không được, em có thể nói lý không hử?"

"..."

Tính kích thích của nước muối sinh lý không mạnh, miệng vết thương chỉ có chút cảm giác khó chịu, cũng không quá đau. Tang Trĩ dõi theo từng động tác của anh, cảm thấy vẫn còn có thể chịu đựng được.



Dường như giúp cô phân tán sự chú ý, Đoàn Gia Hứa thờ ơ nói: "Cấp hai rồi mà còn không biết nói lý lẽ sao?"

Tang Trĩ nhíu mày: "Em tuy là không hiểu như thế nào là lý lẽ, nhưng bản thân em rất có nguyên tắc đấy."

Đoàn Gia Hứa cười nói: "Phải không đấy?"

Sau khi rửa sạch miệng vết thương trên tay cô, Đoàn Gia Hứa kéo ống quần chân phải của cô lên, xử lý vết thương trên đầu gối.

Giọng điệu này của anh khiến Tang Trĩ không vui một chút nào: "Đúng là vậy mà."

Nét mặt Đoàn Gia Hứa vừa nghiêm túc lại chuyên tâm, nhìn chằm chằm vào vết thương của cô, trái lại lộ ra giọng điệu không tập trung: "Ừm, bé Tiểu Tang là ngoan nhất."

Tang Trĩ nhìn anh, yên lặng ngậm kín miệng.

"Đúng rồi, vừa nãy chuyện em nói với thầy giáo anh trai em là ba em." Đoàn Gia Hứa cong môi, đột nhiên nhắc đến chuyện này, "Em thấy ông ấy sẽ tin không?"

Tang Trĩ suy nghĩ một lát: "Thầy cũng chưa từng gặp ba em."

Đoàn Gia Hứa: "Ừm?"

Tang Trĩ: "Vậy thì hẳn là không có chỗ nào đáng nghi cả."

"..." Đoàn Gia Hứa đậy nắp bình lại, buồn cười nói, "Anh trai em già đến thế à? Cậu ấy còn mặc đồng phục giống tôi đấy."

Tang Trĩ lúc này mới chú ý đến vấn đề này, trong nháy mắt khuôn mặt cứng đờ, qua một lúc lâu sau mới nói: "Vậy sao ban nãy anh không nhắc em."

Đoàn Gia Hứa bắt đầu bôi thuốc đỏ cho cô, không nói gì.

Tang Trĩ do dự hỏi: "Vậy nếu thầy giáo hỏi, em có thể nói hai người mặc đồ gia đình không?"

"..." Đoàn Gia Hứa giương mắt, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, ý tứ sâu xa nói: "Cô bé, em còn có lương tâm không?"

"Dạ?"

Đoàn Gia Hứa thản nhiên nói: "Tôi đối tốt với em như vậy, em còn giúp anh trai em mà bắt nạt tôi?"

Tang Trĩ hơi đình trệ, bối rối: "Em nào có bắt nạt anh."

Đoàn Gia Hứa làm như không nghe thấy.

Tang Trĩ chớp mắt, có chút lúng túng không biết nên làm thế nào cho phải, tự mình giải thích: "Anh ơi, em cảm thấy em...em đối với anh vẫn...rất tốt mà."

Lần này Đoàn Gia Hứa có chút động tĩnh, lấy lại cái nón đang ở trên đầu cô đội lên đầu mình.

Tang Trĩ: "..."

Cô không nhịn được nói: "Anh ấu trĩ quá đấy."

Đoàn Gia Hứa thản nhiên nói: "À, còn biết mắng người."

"..." Tang Trĩ trừng to mắt, oan uổng nói, "Em nào có mắng người. Hơn nữa anh là người lớn, sao em có thể bắt nạt anh. Anh đừng đổ oan cho em."

Đoàn Gia Hứa: "Đưa tay ra."

Tang Trĩ tạm ngừng, ngoan ngoãn đưa tay.

Anh nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt, rồi sau đó rũ mi mắt, chậm rãi bôi thuốc đỏ lên vết thương trong lòng bàn tay cô. Hoàn toàn không phản ứng với lời nói của cô, phảng phất như thật sự tức giận.

Tang Trĩ ngập ngừng nói: "Anh, sao anh không quan tâm tới em."

"..."

Mặt nóng dán mông lạnh lâu như vậy cũng không có tác dụng, Tang Trĩ có chút không phục: "Anh còn rất so đo nữa..."

Thấy anh trong nháy mắt nhìn sang, Tang Trĩ lập tức đổi giọng: "Không phải, là thù dai...không đúng, ý là, cái gì nhỉ, trí nhớ của anh quá tốt."

"Trí nhớ quá tốt?" Đoàn Gia Hứa khẽ nhếch khóe mắt, cuối cùng cũng chịu trả lời cô, "Không phải đang mắng tôi thù dai à?"

"Anh muốn hiểu như vậy cũng không phải là không...", Tang Trĩ dừng lại, rất không có cốt khí mà thu hồi lời nói, "Đương nhiên không phải là ý này."

"Vậy thì ý gì?"

"Chính là ý muốn khen anh."

Đoàn Gia Hứa đứng lên, thuận tay cầm lấy túi khăn giấy ướt bên cạnh, xé ra: "Nhưng tôi không thích nghe cái này."

Tang Trĩ: "..."

Thật sự rất khó đối phó.

Sau đó, Đoàn Gia Hứa hơi khom lưng, xích lại gần Tang Trĩ, muốn lau sạch vết bẩn trên mặt của cô: "Nói chuyện khác nghe xem nào."

Bởi vì khoảng cách bất thình lình kéo gần, Tang Trĩ vô thức lui về phía sau.

Cho rằng cô không thích để người khác chạm vào mặt, Đoàn Gia Hứa dừng động tác, không quá để ý đưa khăn cho cô: "Trên mặt bị dính bẩn, tự lau được chứ?"

Tang Trĩ trầm mặc chốc lát, không nhận khăn mà nghiêng người về phía trước.

Ý tứ rất rõ ràng.

Tang Trĩ rất bình thản nói: "Em không nhìn thấy."

"Tại sao vẫn còn khó chịu như vậy." Đoàn Gia Hứa cười nhẹ, chầm chậm lau mặt cho cô. Sau khi lau sạch vết bẩn xong anh lại không đứng dậy, trái lại mở miệng nói, "Cô bé, em không cảm thấy —"

Tang Trĩ không hiểu có phần hơi khẩn trương: "Cái gì?"

Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu, ngân dài âm điệu nói: "Tôi thế này cứ như đang hầu hạ tổ tông."

Tác giả có lời muốn nói:

Tang Trĩ: Thật không dám giấu diếm, tuy rằng hiện tại có thể cho rằng không có khả thi, nhưng về sau em thật sự là tổ tông của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vụng Trộm Yêu Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook