Chương 24: Xong cô rồi
Trúc Dĩ
04/02/2023
Đoàn Gia Hứa cúi người xuống thấp để vừa tầm nhìn với cô: "Cho tôi?"
Nghe anh nói thế này, Tang Trĩ đột nhiên cảm thấy dùng từ 'cho' thì có hơi không thích hợp lắm. Cô nghĩ ngợi một chút mới sửa lời, nhẹ nhàng nói: "Trả lại cho anh."
Lúc này Đoàn Gia Hứa còn đang muốn nói thêm gì nữa, vừa nâng mắt lên lại chú ý đến biểu cảm của Tang Diên. Lông mày của anh ấy hơi chau lại, sự chú ý của Đoàn Gia Hứa nháy mắt thay đổi, cười nhạt nói: "Được."
Sau đó, anh nhận lấy tờ tiền kia, ung dung nói: "Cảm ơn em gái đã cho anh trai tiền tiêu vặt nhé."
Bên cạnh.
"Ôi chao, Tang Diên, sao tao cứ có cảm giác cô bé này còn giống em gái của Hứa ca hơn..." Không kịp nói hết câu, Trần Tuấn Văn chợt nhận ra cảm xúc của Tang Diên, lập tức thu ngay câu nói sắp đến cửa miệng, tiến đến vỗ vỗ bờ vai anh ấy: "Được rồi, được rồi."
"..."
......
Về đến cổng trường đại học Nam Vu, bốn người tách nhau ra thành hai nhóm.
Tang Trĩ cắn lấy viên dâu tây bọc đường cuối cùng, ánh mắt vô thức nhìn về phía bóng lưng của Đoàn Gia Hứa. Không bao lâu sau, đôi mắt cô chuyển động, lại đột ngột chạm phải ánh nhìn không quá thân thiện của Tang Diên.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy chột dạ, liền giả vờ thành dáng vẻ đang ngắm phong cảnh: "....Sao vậy chứ."
Tang Diên không để ý đến cô, mặt không đổi sắc chầm chậm đi đến ven đường chặn một chiếc taxi.
Tang Trĩ sợ anh phát hiện ra chỗ không ổn của cô, nhịp tim đập đến căng thẳng. Cô vờ trấn tĩnh, nghiêm túc mím môi, bày ra dáng vẻ không thèm để tâm, không cảm xúc mở cửa xe ra ngồi vào trong.
Hai anh em một trái một phải.
Lại trầm mặc không nói một lời.
Tài xế là một ông chú trung niên, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy dáng vẻ của hai người, tươi cười hớn hở nói: "Hai anh em cãi nhau đấy à?"
Tang Trĩ sững sốt: "Không ạ."
Cô liếc nhìn khuôn mặt Tang Diên, nháy nháy mắt, nhịn không được nói: "Mà hình như là vậy rồi."
"...."
"Chú ơi, vừa nãy ý...." Tang Trĩ thầm thì: "Anh con bảo con mời ảnh ăn dâu tây bọc đường, con liền cho anh ấy tiền để ảnh đi mua. Nhưng anh ấy lại không chịu mua, con mới bảo trả tiền lại cho con, thế là lập tức giận dỗi như này đây."
Tài xế nghe xong thì không đồng ý: "À? Cậu trai này, vậy thì đây là cậu không đúng rồi."
Tang Diên xem như không nghe thấy, lấy trong túi một cái tai nghe đeo lên.
"..."
Nhìn động tác của anh, Tang Trĩ có chút mơ màng không thấu.
Chẳng phải chỉ là năm đồng thôi sao, anh ấy cần như thế này à?
Gần đây ba mẹ không chu cấp tiền tiêu vặt cho anh ấy sao?
Do dự một hồi, Tang Trĩ cũng không muốn chiến tranh lạnh với Tang Diên, cả đoạn đường trở nên nhàm chán đến cực điểm. Cô lấy năm đồng kia ra, không chút tình nguyện nhét vào tay anh: "Vậy thôi cho anh tiền nè."
Tang Diên lấy tai nghe xuống, nghẹn họng: "Anh thiếu thốn mấy đồng này của em á?"
"À." Tang Trĩ nhìn anh ấy chằm chằm vài giây, vẫn là im lặng thu tay nhét lại tiền vào túi mình.
"Tiểu quỷ, em tự ngẫm lại xem." Tang Diên ngoài cười nhưng trong không cười giật giật khóe môi, quyết định vẫn là nên nói ra chuyện này, tránh bị tức chết: "Em đã từng cho anh trai em một đồng tiền tiêu vặt nào chưa hả!"
Tang Trĩ lắc đầu, nói rất chân thành: "Nhưng không phải là anh vẫn tự mình giành lấy sao?"
Tang Diên: "..."
"Nghỉ đông năm ngoái anh mua cái trò chơi cầm tay kia." Tốc độ nói của Tang Trĩ chầm chậm: "Không phải là còn thiếu hai trăm đồng, sau đó anh mới trộm trong bao lì xì của em bù vào để mua sao."
"Bao lì xì của em dày như vậy." Tang Diên lại không chút chột dạ, "Mà em cũng biết anh trộm sao?"
"Anh trộm một đồng em cũng biết hết đấy."
"..."
"Chỉ là em không có so đo với anh thôi."
"..." Tang Diên hỏi: "Vậy vừa nãy em cho Đoàn Gia Hứa hai mươi tệ làm gì?"
"Đấy là tiền hôm qua anh ấy cho em. Anh ấy thấy em bị cướp hai mươi đồng nên lén cho em hai mươi đồng." Tang Trĩ bình tĩnh nói: "Nào có giống như anh chứ, chỉ toàn lén lấy tiền của em thôi."
Tang Diên: "..."
Chuyện Tang Trĩ bị ba nữ sinh sát phố bắt nạt đã được Lê Bình đặc biệt trao đổi lại với Trần Minh Húc. Thêm nữa là gia đình của Ân Chân Như cũng đúng lúc liên hệ với nhà trường, nói rằng Ân Chân Như cũng gặp phải tình huống như vậy.
Trường học ngay lập tức xem trọng chuyện lần này.
Từng chủ nhiệm lớp bắt đầu hỏi học sinh của mình, mới phát hiện chuyện thế này không phải là ít. Nhưng phần lớn chuyện đều diễn ra sau khi tan học ở tiệm net lậu kia, cộng thêm sự đe dọa nên không ai dám thẳng thắn nói với gia đình.
Tiệm net lậu nhanh chóng bị báo cáo, sau đó lập tức đóng cửa.
Chuyện được giải quyết cụ thể như thế nào thì Tang Trĩ lại không quá hứng thú, nên cũng không chú ý đến.
Một thời gian dài sau đó, Ân Chân Như có đến tìm Tang Trĩ nhiều lần, nói xin lỗi cô. Nhưng không bao lâu sau lại bị thái độ lạnh lùng của cô đánh lui. Vết thương ngay chân của Tang Trĩ cũng dần hồi phục, Tang Diên như thường lệ vẫn xế chiều đến đón cô về nhà.
Những lúc anh ấy không rảnh thì sẽ nhờ người khác đến đón.
Đôi khi sẽ là Tiền Phi, lúc lại là Trần Tuấn Văn, nhưng nhiều nhất.....
Là Đoàn Gia Hứa.
Vì vậy mà cô không cần tranh thủ cũng đã có được cơ hội gặp anh.
Tang Trĩ phát hiện thái độ của Đoàn Gia Hứa đối với cô có chút giống như Tang Diên vậy. Thích trêu chọc cô để tìm trò vui, nhưng lại dịu dàng hơn một chút, nhiều thêm sự quan tâm đến cảm nhận và tâm tình của cô.
Khi phát hiện ra cô có những cử động dị thường nào đó, anh lại không nghĩ nhiều, nhưng chẳng qua có chút thú vị.
Thái độ giống hệt trước đây, nhưng dường như, bắt đầu thân thuộc hơn với cô rồi.
Trước kia.
Tang Trĩ vẫn cảm thấy mình thua thiệt chính là ở tuổi tác. Tất cả những chuyện mà cô không dám làm đều bởi vì tuổi của cô còn nhỏ, không dám mà cũng không cách nào bước lên cái bước tiến kia.
Nhưng thời gian lâu dần, Tang Trĩ lại không hiểu sao thay đổi suy nghĩ.
Cô hình như, thật ra là đang dùng chính tuổi tác để chiếm tiện nghi.
Người lớn sẽ luôn cảm thấy ở độ tuổi của cô sẽ không hiểu chuyện.
Nhưng mà thật ra cô đã hiểu rồi.
Nhưng lại có thể, giả vờ như cái gì cũng không hiểu.
....
Thành tích thi cuối kỳ của Tang Trĩ không được tốt lắm, rơi thẳng khỏi top mười của khối.
Một phần nhỏ nguyên nhân là vì lớp sáu sẽ có thêm môn vật lý, còn nguyên nhân lớn là cô hoàn toàn không có một chút hứng thú nào đối với môn vật lý này, lên lớp căn bản chưa từng nghe giảng.
Thành tích tuột dốc không phanh.
Lê Bình và Tang Vinh thương lượng một hồi cộng với việc hỏi thêm ý kiến của Tang Trĩ, cuối cùng quyết định để cho Tang Diên dạy kèm cho cô. Bởi vì nếu như bắt đầu vào căn bản mà đã không hiểu rồi, vậy thì chương trình học tiếp theo đoán chừng sẽ rất quá sức.
Nhưng lần dạy kèm này kéo dài chưa đến nửa giờ đã lập tức kết thúc.
Hai bên đều có vấn đề.
Tang Trĩ cứ cảm thấy mọi thứ Tang Diên giảng đều là sai, anh ấy nói một câu cô cãi lại một câu, mà vốn Tang Diên đã không có tính kiên nhẫn, cảm thấy những vấn đề này rõ ràng rất nhỏ nhặt, nói một lần cô nghe không hiểu thì không muốn giảng thêm lần hai.
Lê Bình không còn cách nào khác bèn quyết định mời gia sư tại gia.
Nhưng kì nghỉ đông vốn không dài, lại thêm chuyện muốn ăn tết với thăm người thân, Tang Trĩ quả thật một chút xíu thôi cũng không muốn học. Nhưng thành tích của cô đúng là đã giảm mạnh, nên không thể không biết xấu hổ mà từ chối được.
Tang Trĩ xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng còn bỏ ra một buổi tuối chỉ để nghiên cứu xem nên làm thế nào để dọa cho tên gia sư kia bỏ chạy.
Biện pháp nào Tang Trĩ cũng không nghĩ nổi.
Chỉ có thể sử dụng chiến thuật tháo chạy.
Dự định của cô là vào thứ hai, trước khi gia sư đến cô sẽ chạy ra ngoài chơi cả ngày. Như vậy thì cái tên gia sư kia đoán chừng cũng có thể hiểu được ý tứ của cô, biết khó mà lui, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của cô.
Lê Bình đã sớm nói với cô, hôm nay gia sư sẽ đến lúc chín giờ. Kết quả Tang Trĩ vốn lập ra kế hoạch thật tốt rồi, nhưng lại bởi vì chuyện nghĩ biện pháp mà ngủ quá muộn, sáng hôm sau mười giờ mới thức dậy.
Lúc nhìn thấy thời gian, Tang Trĩ cảm thấy hít thở không thông.
Lúc này Lê Bình và Tang Vinh đều đã đi làm, trong nhà chỉ còn lại hai người là cô và Tang Diên.
Tang Trĩ nhận mệnh ra khỏi phòng, nhìn về phía phòng khách,
Chỉ là bên ngoài không thấy một ai. Cô trừng to mắt, lại đi đến cửa phòng Tang Diên nhìn, còn đang khóa, nhìn là biết còn chưa tỉnh ngủ.
Xem ra gia sư vốn dĩ không đến rồi nhỉ?
Cảm xúc căng thẳng của Tang Trĩ cuối cùng cũng thả lỏng, lúc này mới đến nhà vệ sinh rửa mặt. Đánh một hồi lại nghe thấy âm thanh mở cửa của phòng Tang Diên, vô thức la to: "Anh hai, anh nấu mì tôm cho em với, thêm dăm bông nữa nha."
Bởi vì miệng đầy bọt nên khi nói chuyện có chút ậm ờ.
Tang Trĩ mở vòi nước, cầm ly lấy nước rồi ngậm một ngụm súc miệng,
Lại không nghe thấy Tang Diên trả lời.
Tang Trĩ rửa mặt xong thì nhanh chóng đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô ngồi lên ghế ngay bàn ăn, nghe thấy trong nhà bếp phát ra động tĩnh, tiếng lạch cạch không ngừng vang lên, liền thuận miệng hỏi: "Anh hai, anh có biết tại sao mà hôm nay gia sư không đến nhà không?"
"..."
Tang Trĩ nghe thấy tiếng xé mở hơi ngừng lại, nhưng rất nhanh lại tiếp tục vang lên.
Tang Trĩ lại không quá để tâm: "Có phải mẹ không định tìm người nữa không nhỉ? Hay là cái người kia đến trễ. Anh hai, nếu như vậy thì tố chất nghề nghiệp của người này không ổn chút nào, ngày đầu đi làm đã đến trễ rồi."
Bên trong truyền đến tiếng nước được đun sôi.
Tang Trĩ cầm lấy gói đường lên xé mở gói đổ vào trong miệng: "Còn không thì thay người đi. Nhưng em thấy bây giờ cũng sắp hết năm, đoán chừng tìm cũng không có người tốt, vậy thì chi bằng khỏi tìm luôn vậy."
"..."
"Anh hai, nếu như anh nói chuyện với ba mẹ giúp em." Tang Trĩ nghĩ nghĩ, " Lì xì năm mới của em sẽ chia cho anh một trăm đồng."
"...."
"Sao anh không lên tiếng?"
"..."
"Vậy hai trăm nhé?"
Đã như vậy rồi vẫn không thấy anh ấy trả lời, cứ như xem thường chút tiền lẻ này của cô vậy.
Tang Trĩ khẽ cắn môi, cuối cùng ra một cái giá mới: "Năm trăm! Năm trăm được rồi chứ!"
Giây sau đó, cửa phòng Tang Diên lại có động tĩnh, mang theo giọng nói không chút kiên nhẫn nào của anh ấy: "Mới sáng sớm mà em ồn ào cái gì thế?"
Tang Trĩ đứng hình quay đầu lại.
Chỉ nhìn thấy Tang Diên đứng ở kia ngáp một cái, ngồi vào bên cạnh cô.
Mà tiếng động trong phòng bếp lại chưa hề ngừng lại.
Tang Trĩ cảm thấy không chút thích hợp, nhỏ giọng hết mức có thể: "Anh hai, người trong phòng bếp là ai thế ạ?"
"Hả?" Tang Diên lười biếng nói: "Đoàn Gia Hứa đó, mẹ không nói với em sao? Cậu ấy đến làm gia sư cho em."
"..."
Tang Trĩ hóa đá: "Ơ, a?"
"A cái gì mà a. Không biết xấu hổ dậy muộn như vậy, người ta chờ em lâu lắm rồi đó." Nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp, Tang Diên mới hỏi: "Này, Đoàn Gia Hứa, mày đang nấu ăn hả?"
Không bao lâu sau bên trong liền truyền ra tiếng nói hững hờ của Đoàn Gia Hứa: "Ừ."
Tang Trĩ: "..."
Rất nhanh sau đó Đoàn Gia Hứa đã mang một cái nồi mì từ trong phòng bếp đi ra. Dáng dấp của anh tuấn lãng, lại nhiều thêm mấy phần cao quý. Mặc áo len trắng, tay áo xắn tới khuỷu tay, nhìn lúc nào cũng thấy không nhiễm mùi khói lửa.
Tang Trĩ chột dạ muốn chết, lập tức cuối đầu xuống giả bộ như chưa từng nói gì.
Tang Diên liếc nhìn trong nồi, đứng dậy đi đến phòng bếp lấy chén đũa.
Đoàn Gia Hứa ngồi đối diện với Tang Trĩ, ung dung nói: "Chào buổi sáng."
"....Chào buổi sáng."
"Em ngủ rất sâu nhỉ." Đoàn Gia Hứa tựa lưng vào ghế, khóe môi nhàn nhạt cong lên: "Anh hai em gõ cửa gọi em mấy lần cũng không thấy em tỉnh dậy nữa."
Tang Trĩ kiên trì đáp: "Hôm qua em đi ngủ hơi trễ."
"Vậy à." Khóe mắt anh chuyển động, như đang suy nghĩ: "Chứ không phải là giả vờ không nghe thấy sao?"
Tang Trĩ ngay lập tức phản bác: "Em thật sự không nghe thấy mà."
Tang Diên cầm ba bộ chén đũa ra, lườm họ hỏi: "Không nghe thấy gì cơ?"
Tang Trĩ nhỏ giọng: "Không nghe thấy anh gõ cửa."
"Không nghe thấy?" Vừa nghe cô nhắc đến chuyện này, Tang Diên mới nhớ đến, anh ấy đặt chén và đũa đến trước mặt cô, cười lạnh: "Vậy lần sau anh đốt pháo xem em có nghe thấy không ha."
"..."
......
Bữa sáng bất ngờ thế này, Tang Trĩ ăn có phần đứng ngồi không yên.
Luôn cảm thấy ánh mắt Đoàn Gia Hứa như có như không nhìn về phía cô, tựa hồ như đang mang thù lớn vậy. Cúi gầm mặt ăn xong miếng mì cuối cùng, cô mượn cớ dọn phòng lập tức quay về phòng mình.
Tang Trĩ vừa dọn sách vừa nghĩ đến những lời mình vừa nói.
Thật ra vẫn còn rất ổn mà nhỉ.
Không có một câu nói nào nhằm vào anh.
Hẳn là...hẳn là không cần phải tức giận chứ?
Tang Trĩ thở hắt ra, nơm nớp lo sợ ôm sách vở ra khỏi phòng ngủ.
Phòng cô có một cái bàn nhỏ, một người thì dư dả nhưng hai người ngồi thì rất chật hẹp. Lê Bình sớm đã nói với cô, khi gia sư đến nhà thì để cô và gia sư đến phòng Tang Diên học.
Lúc muốn đi đến phòng Tang Diên, Tang Trĩ vụng trộm nhìn về phía phòng ăn.
Không còn người nữa.
Cô dọn hết chén đũa, lại nghi ngờ ra ngoài phòng khách, phát hiện hai người con trai lúc này đang ngồi trên ghế salon chơi game, là cái game cầm tay mà Tang Diên dùng thêm hai trăm đồng trộm được của Tang Trĩ mua.
Tang Trĩ cạn lời: "Không phải học sao ạ?"
Mắt Tang Diên cũng không thèm đảo: "Vừa ăn cơm xong học hành cái gì, em cứ lên xem sách trước đi."
"..." Tang Trĩ cảm thấy Đoàn Gia Hứa chắc chắn là do Tang Diên giới thiệu đến, như vậy thì ngoài việc dạy cô học còn có thể chơi game với anh ấy. "Anh hai, anh tìm cho em gia sư dạy kèm, hay là tìm bạn đến chơi game với anh thế?"
Đoàn Gia Hứa cười nhẹ vài tiếng, thấp giọng nói: "Cô bé, chờ chút nhé? Tôi chơi xong một ván sẽ dạy cho em."
Tang Trĩ nhìn anh, nén giận ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Tư thế ngồi của anh lười nhác, rất thích dựa vào thành ghế, dáng vẻ mang theo sự ủ rủ. Bên cạnh anh là bệ cửa sổ, ánh nắng xuyên qua rơi trên tóc anh, lộ ra màu vàng nhạt.
Tang Trĩ chưa từng thấy anh khi chơi game, lúc này không kìm chế được muốn nhìn thêm vài lần.
Dáng người Đoàn Gia Hứa rất đẹp, ngón tay thon dài có lực, xương bàn tay rõ ràng, có thể tìm ra được những đường gân tay xanh nhạt. So với dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường, anh lúc này càng hiện lên sự nghiêm túc, ôn hòa lại nhã nhặn.
Khuôn mặt thon dài diễm lệ như yêu nghiệt, vô cùng chói mắt.
Tang Trĩ mấp máy môi, đột nhiên sờ lên di động trong túi. Ánh mắt cô thoáng ngưng đọng, lại nhìn thoáng qua Đoàn Gia Hứa. Anh hoàn toàn không chú ý tới ánh nhìn của cô, mắt vẫn đặt vào màn hình TV.
Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một ý niệm.
Một ý niệm cực kỳ mãnh liệt.
Tang Trĩ cọ cọ lòng bàn tay đầy mồ hôi lên quần, mở camera của máy ảnh lên, che giấu dùng gối ôm khuất điện thoại của mình lại, cẩn thận từng chút một giơ điện thoại lên cao, nhắm ngay Đoàn Gia Hứa.
Cô nín thở, ấn nút chụp ảnh.
Trò chơi vừa lúc kết thúc, trong phòng khách vô cùng yên tĩnh.
Sau đó, điện thoại Tang Trĩ rất phá cách kêu lên một tiếng 'tách'.
Mà trong không gian yên tĩnh thế này, tiếng vang hiện lên rõ ràng đến dị thường,
Có lẽ vì tâm lý tác động, cô cảm thấy tiếng kêu này thật đinh tai nhức óc.
Đoàn Gia Hứa và Tang Diên đều bị âm thanh này hấp dẫn, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô.
"..."
Tang Trĩ cảm thấy máu trong người nháy mắt sung huyết.
Xong.
Xong rồi, xong thật rồi.
Xong đời rồi.
Cô!!! Xong đời rồi!!!!!!!!
Nghe anh nói thế này, Tang Trĩ đột nhiên cảm thấy dùng từ 'cho' thì có hơi không thích hợp lắm. Cô nghĩ ngợi một chút mới sửa lời, nhẹ nhàng nói: "Trả lại cho anh."
Lúc này Đoàn Gia Hứa còn đang muốn nói thêm gì nữa, vừa nâng mắt lên lại chú ý đến biểu cảm của Tang Diên. Lông mày của anh ấy hơi chau lại, sự chú ý của Đoàn Gia Hứa nháy mắt thay đổi, cười nhạt nói: "Được."
Sau đó, anh nhận lấy tờ tiền kia, ung dung nói: "Cảm ơn em gái đã cho anh trai tiền tiêu vặt nhé."
Bên cạnh.
"Ôi chao, Tang Diên, sao tao cứ có cảm giác cô bé này còn giống em gái của Hứa ca hơn..." Không kịp nói hết câu, Trần Tuấn Văn chợt nhận ra cảm xúc của Tang Diên, lập tức thu ngay câu nói sắp đến cửa miệng, tiến đến vỗ vỗ bờ vai anh ấy: "Được rồi, được rồi."
"..."
......
Về đến cổng trường đại học Nam Vu, bốn người tách nhau ra thành hai nhóm.
Tang Trĩ cắn lấy viên dâu tây bọc đường cuối cùng, ánh mắt vô thức nhìn về phía bóng lưng của Đoàn Gia Hứa. Không bao lâu sau, đôi mắt cô chuyển động, lại đột ngột chạm phải ánh nhìn không quá thân thiện của Tang Diên.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy chột dạ, liền giả vờ thành dáng vẻ đang ngắm phong cảnh: "....Sao vậy chứ."
Tang Diên không để ý đến cô, mặt không đổi sắc chầm chậm đi đến ven đường chặn một chiếc taxi.
Tang Trĩ sợ anh phát hiện ra chỗ không ổn của cô, nhịp tim đập đến căng thẳng. Cô vờ trấn tĩnh, nghiêm túc mím môi, bày ra dáng vẻ không thèm để tâm, không cảm xúc mở cửa xe ra ngồi vào trong.
Hai anh em một trái một phải.
Lại trầm mặc không nói một lời.
Tài xế là một ông chú trung niên, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy dáng vẻ của hai người, tươi cười hớn hở nói: "Hai anh em cãi nhau đấy à?"
Tang Trĩ sững sốt: "Không ạ."
Cô liếc nhìn khuôn mặt Tang Diên, nháy nháy mắt, nhịn không được nói: "Mà hình như là vậy rồi."
"...."
"Chú ơi, vừa nãy ý...." Tang Trĩ thầm thì: "Anh con bảo con mời ảnh ăn dâu tây bọc đường, con liền cho anh ấy tiền để ảnh đi mua. Nhưng anh ấy lại không chịu mua, con mới bảo trả tiền lại cho con, thế là lập tức giận dỗi như này đây."
Tài xế nghe xong thì không đồng ý: "À? Cậu trai này, vậy thì đây là cậu không đúng rồi."
Tang Diên xem như không nghe thấy, lấy trong túi một cái tai nghe đeo lên.
"..."
Nhìn động tác của anh, Tang Trĩ có chút mơ màng không thấu.
Chẳng phải chỉ là năm đồng thôi sao, anh ấy cần như thế này à?
Gần đây ba mẹ không chu cấp tiền tiêu vặt cho anh ấy sao?
Do dự một hồi, Tang Trĩ cũng không muốn chiến tranh lạnh với Tang Diên, cả đoạn đường trở nên nhàm chán đến cực điểm. Cô lấy năm đồng kia ra, không chút tình nguyện nhét vào tay anh: "Vậy thôi cho anh tiền nè."
Tang Diên lấy tai nghe xuống, nghẹn họng: "Anh thiếu thốn mấy đồng này của em á?"
"À." Tang Trĩ nhìn anh ấy chằm chằm vài giây, vẫn là im lặng thu tay nhét lại tiền vào túi mình.
"Tiểu quỷ, em tự ngẫm lại xem." Tang Diên ngoài cười nhưng trong không cười giật giật khóe môi, quyết định vẫn là nên nói ra chuyện này, tránh bị tức chết: "Em đã từng cho anh trai em một đồng tiền tiêu vặt nào chưa hả!"
Tang Trĩ lắc đầu, nói rất chân thành: "Nhưng không phải là anh vẫn tự mình giành lấy sao?"
Tang Diên: "..."
"Nghỉ đông năm ngoái anh mua cái trò chơi cầm tay kia." Tốc độ nói của Tang Trĩ chầm chậm: "Không phải là còn thiếu hai trăm đồng, sau đó anh mới trộm trong bao lì xì của em bù vào để mua sao."
"Bao lì xì của em dày như vậy." Tang Diên lại không chút chột dạ, "Mà em cũng biết anh trộm sao?"
"Anh trộm một đồng em cũng biết hết đấy."
"..."
"Chỉ là em không có so đo với anh thôi."
"..." Tang Diên hỏi: "Vậy vừa nãy em cho Đoàn Gia Hứa hai mươi tệ làm gì?"
"Đấy là tiền hôm qua anh ấy cho em. Anh ấy thấy em bị cướp hai mươi đồng nên lén cho em hai mươi đồng." Tang Trĩ bình tĩnh nói: "Nào có giống như anh chứ, chỉ toàn lén lấy tiền của em thôi."
Tang Diên: "..."
Chuyện Tang Trĩ bị ba nữ sinh sát phố bắt nạt đã được Lê Bình đặc biệt trao đổi lại với Trần Minh Húc. Thêm nữa là gia đình của Ân Chân Như cũng đúng lúc liên hệ với nhà trường, nói rằng Ân Chân Như cũng gặp phải tình huống như vậy.
Trường học ngay lập tức xem trọng chuyện lần này.
Từng chủ nhiệm lớp bắt đầu hỏi học sinh của mình, mới phát hiện chuyện thế này không phải là ít. Nhưng phần lớn chuyện đều diễn ra sau khi tan học ở tiệm net lậu kia, cộng thêm sự đe dọa nên không ai dám thẳng thắn nói với gia đình.
Tiệm net lậu nhanh chóng bị báo cáo, sau đó lập tức đóng cửa.
Chuyện được giải quyết cụ thể như thế nào thì Tang Trĩ lại không quá hứng thú, nên cũng không chú ý đến.
Một thời gian dài sau đó, Ân Chân Như có đến tìm Tang Trĩ nhiều lần, nói xin lỗi cô. Nhưng không bao lâu sau lại bị thái độ lạnh lùng của cô đánh lui. Vết thương ngay chân của Tang Trĩ cũng dần hồi phục, Tang Diên như thường lệ vẫn xế chiều đến đón cô về nhà.
Những lúc anh ấy không rảnh thì sẽ nhờ người khác đến đón.
Đôi khi sẽ là Tiền Phi, lúc lại là Trần Tuấn Văn, nhưng nhiều nhất.....
Là Đoàn Gia Hứa.
Vì vậy mà cô không cần tranh thủ cũng đã có được cơ hội gặp anh.
Tang Trĩ phát hiện thái độ của Đoàn Gia Hứa đối với cô có chút giống như Tang Diên vậy. Thích trêu chọc cô để tìm trò vui, nhưng lại dịu dàng hơn một chút, nhiều thêm sự quan tâm đến cảm nhận và tâm tình của cô.
Khi phát hiện ra cô có những cử động dị thường nào đó, anh lại không nghĩ nhiều, nhưng chẳng qua có chút thú vị.
Thái độ giống hệt trước đây, nhưng dường như, bắt đầu thân thuộc hơn với cô rồi.
Trước kia.
Tang Trĩ vẫn cảm thấy mình thua thiệt chính là ở tuổi tác. Tất cả những chuyện mà cô không dám làm đều bởi vì tuổi của cô còn nhỏ, không dám mà cũng không cách nào bước lên cái bước tiến kia.
Nhưng thời gian lâu dần, Tang Trĩ lại không hiểu sao thay đổi suy nghĩ.
Cô hình như, thật ra là đang dùng chính tuổi tác để chiếm tiện nghi.
Người lớn sẽ luôn cảm thấy ở độ tuổi của cô sẽ không hiểu chuyện.
Nhưng mà thật ra cô đã hiểu rồi.
Nhưng lại có thể, giả vờ như cái gì cũng không hiểu.
....
Thành tích thi cuối kỳ của Tang Trĩ không được tốt lắm, rơi thẳng khỏi top mười của khối.
Một phần nhỏ nguyên nhân là vì lớp sáu sẽ có thêm môn vật lý, còn nguyên nhân lớn là cô hoàn toàn không có một chút hứng thú nào đối với môn vật lý này, lên lớp căn bản chưa từng nghe giảng.
Thành tích tuột dốc không phanh.
Lê Bình và Tang Vinh thương lượng một hồi cộng với việc hỏi thêm ý kiến của Tang Trĩ, cuối cùng quyết định để cho Tang Diên dạy kèm cho cô. Bởi vì nếu như bắt đầu vào căn bản mà đã không hiểu rồi, vậy thì chương trình học tiếp theo đoán chừng sẽ rất quá sức.
Nhưng lần dạy kèm này kéo dài chưa đến nửa giờ đã lập tức kết thúc.
Hai bên đều có vấn đề.
Tang Trĩ cứ cảm thấy mọi thứ Tang Diên giảng đều là sai, anh ấy nói một câu cô cãi lại một câu, mà vốn Tang Diên đã không có tính kiên nhẫn, cảm thấy những vấn đề này rõ ràng rất nhỏ nhặt, nói một lần cô nghe không hiểu thì không muốn giảng thêm lần hai.
Lê Bình không còn cách nào khác bèn quyết định mời gia sư tại gia.
Nhưng kì nghỉ đông vốn không dài, lại thêm chuyện muốn ăn tết với thăm người thân, Tang Trĩ quả thật một chút xíu thôi cũng không muốn học. Nhưng thành tích của cô đúng là đã giảm mạnh, nên không thể không biết xấu hổ mà từ chối được.
Tang Trĩ xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng còn bỏ ra một buổi tuối chỉ để nghiên cứu xem nên làm thế nào để dọa cho tên gia sư kia bỏ chạy.
Biện pháp nào Tang Trĩ cũng không nghĩ nổi.
Chỉ có thể sử dụng chiến thuật tháo chạy.
Dự định của cô là vào thứ hai, trước khi gia sư đến cô sẽ chạy ra ngoài chơi cả ngày. Như vậy thì cái tên gia sư kia đoán chừng cũng có thể hiểu được ý tứ của cô, biết khó mà lui, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của cô.
Lê Bình đã sớm nói với cô, hôm nay gia sư sẽ đến lúc chín giờ. Kết quả Tang Trĩ vốn lập ra kế hoạch thật tốt rồi, nhưng lại bởi vì chuyện nghĩ biện pháp mà ngủ quá muộn, sáng hôm sau mười giờ mới thức dậy.
Lúc nhìn thấy thời gian, Tang Trĩ cảm thấy hít thở không thông.
Lúc này Lê Bình và Tang Vinh đều đã đi làm, trong nhà chỉ còn lại hai người là cô và Tang Diên.
Tang Trĩ nhận mệnh ra khỏi phòng, nhìn về phía phòng khách,
Chỉ là bên ngoài không thấy một ai. Cô trừng to mắt, lại đi đến cửa phòng Tang Diên nhìn, còn đang khóa, nhìn là biết còn chưa tỉnh ngủ.
Xem ra gia sư vốn dĩ không đến rồi nhỉ?
Cảm xúc căng thẳng của Tang Trĩ cuối cùng cũng thả lỏng, lúc này mới đến nhà vệ sinh rửa mặt. Đánh một hồi lại nghe thấy âm thanh mở cửa của phòng Tang Diên, vô thức la to: "Anh hai, anh nấu mì tôm cho em với, thêm dăm bông nữa nha."
Bởi vì miệng đầy bọt nên khi nói chuyện có chút ậm ờ.
Tang Trĩ mở vòi nước, cầm ly lấy nước rồi ngậm một ngụm súc miệng,
Lại không nghe thấy Tang Diên trả lời.
Tang Trĩ rửa mặt xong thì nhanh chóng đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô ngồi lên ghế ngay bàn ăn, nghe thấy trong nhà bếp phát ra động tĩnh, tiếng lạch cạch không ngừng vang lên, liền thuận miệng hỏi: "Anh hai, anh có biết tại sao mà hôm nay gia sư không đến nhà không?"
"..."
Tang Trĩ nghe thấy tiếng xé mở hơi ngừng lại, nhưng rất nhanh lại tiếp tục vang lên.
Tang Trĩ lại không quá để tâm: "Có phải mẹ không định tìm người nữa không nhỉ? Hay là cái người kia đến trễ. Anh hai, nếu như vậy thì tố chất nghề nghiệp của người này không ổn chút nào, ngày đầu đi làm đã đến trễ rồi."
Bên trong truyền đến tiếng nước được đun sôi.
Tang Trĩ cầm lấy gói đường lên xé mở gói đổ vào trong miệng: "Còn không thì thay người đi. Nhưng em thấy bây giờ cũng sắp hết năm, đoán chừng tìm cũng không có người tốt, vậy thì chi bằng khỏi tìm luôn vậy."
"..."
"Anh hai, nếu như anh nói chuyện với ba mẹ giúp em." Tang Trĩ nghĩ nghĩ, " Lì xì năm mới của em sẽ chia cho anh một trăm đồng."
"...."
"Sao anh không lên tiếng?"
"..."
"Vậy hai trăm nhé?"
Đã như vậy rồi vẫn không thấy anh ấy trả lời, cứ như xem thường chút tiền lẻ này của cô vậy.
Tang Trĩ khẽ cắn môi, cuối cùng ra một cái giá mới: "Năm trăm! Năm trăm được rồi chứ!"
Giây sau đó, cửa phòng Tang Diên lại có động tĩnh, mang theo giọng nói không chút kiên nhẫn nào của anh ấy: "Mới sáng sớm mà em ồn ào cái gì thế?"
Tang Trĩ đứng hình quay đầu lại.
Chỉ nhìn thấy Tang Diên đứng ở kia ngáp một cái, ngồi vào bên cạnh cô.
Mà tiếng động trong phòng bếp lại chưa hề ngừng lại.
Tang Trĩ cảm thấy không chút thích hợp, nhỏ giọng hết mức có thể: "Anh hai, người trong phòng bếp là ai thế ạ?"
"Hả?" Tang Diên lười biếng nói: "Đoàn Gia Hứa đó, mẹ không nói với em sao? Cậu ấy đến làm gia sư cho em."
"..."
Tang Trĩ hóa đá: "Ơ, a?"
"A cái gì mà a. Không biết xấu hổ dậy muộn như vậy, người ta chờ em lâu lắm rồi đó." Nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp, Tang Diên mới hỏi: "Này, Đoàn Gia Hứa, mày đang nấu ăn hả?"
Không bao lâu sau bên trong liền truyền ra tiếng nói hững hờ của Đoàn Gia Hứa: "Ừ."
Tang Trĩ: "..."
Rất nhanh sau đó Đoàn Gia Hứa đã mang một cái nồi mì từ trong phòng bếp đi ra. Dáng dấp của anh tuấn lãng, lại nhiều thêm mấy phần cao quý. Mặc áo len trắng, tay áo xắn tới khuỷu tay, nhìn lúc nào cũng thấy không nhiễm mùi khói lửa.
Tang Trĩ chột dạ muốn chết, lập tức cuối đầu xuống giả bộ như chưa từng nói gì.
Tang Diên liếc nhìn trong nồi, đứng dậy đi đến phòng bếp lấy chén đũa.
Đoàn Gia Hứa ngồi đối diện với Tang Trĩ, ung dung nói: "Chào buổi sáng."
"....Chào buổi sáng."
"Em ngủ rất sâu nhỉ." Đoàn Gia Hứa tựa lưng vào ghế, khóe môi nhàn nhạt cong lên: "Anh hai em gõ cửa gọi em mấy lần cũng không thấy em tỉnh dậy nữa."
Tang Trĩ kiên trì đáp: "Hôm qua em đi ngủ hơi trễ."
"Vậy à." Khóe mắt anh chuyển động, như đang suy nghĩ: "Chứ không phải là giả vờ không nghe thấy sao?"
Tang Trĩ ngay lập tức phản bác: "Em thật sự không nghe thấy mà."
Tang Diên cầm ba bộ chén đũa ra, lườm họ hỏi: "Không nghe thấy gì cơ?"
Tang Trĩ nhỏ giọng: "Không nghe thấy anh gõ cửa."
"Không nghe thấy?" Vừa nghe cô nhắc đến chuyện này, Tang Diên mới nhớ đến, anh ấy đặt chén và đũa đến trước mặt cô, cười lạnh: "Vậy lần sau anh đốt pháo xem em có nghe thấy không ha."
"..."
......
Bữa sáng bất ngờ thế này, Tang Trĩ ăn có phần đứng ngồi không yên.
Luôn cảm thấy ánh mắt Đoàn Gia Hứa như có như không nhìn về phía cô, tựa hồ như đang mang thù lớn vậy. Cúi gầm mặt ăn xong miếng mì cuối cùng, cô mượn cớ dọn phòng lập tức quay về phòng mình.
Tang Trĩ vừa dọn sách vừa nghĩ đến những lời mình vừa nói.
Thật ra vẫn còn rất ổn mà nhỉ.
Không có một câu nói nào nhằm vào anh.
Hẳn là...hẳn là không cần phải tức giận chứ?
Tang Trĩ thở hắt ra, nơm nớp lo sợ ôm sách vở ra khỏi phòng ngủ.
Phòng cô có một cái bàn nhỏ, một người thì dư dả nhưng hai người ngồi thì rất chật hẹp. Lê Bình sớm đã nói với cô, khi gia sư đến nhà thì để cô và gia sư đến phòng Tang Diên học.
Lúc muốn đi đến phòng Tang Diên, Tang Trĩ vụng trộm nhìn về phía phòng ăn.
Không còn người nữa.
Cô dọn hết chén đũa, lại nghi ngờ ra ngoài phòng khách, phát hiện hai người con trai lúc này đang ngồi trên ghế salon chơi game, là cái game cầm tay mà Tang Diên dùng thêm hai trăm đồng trộm được của Tang Trĩ mua.
Tang Trĩ cạn lời: "Không phải học sao ạ?"
Mắt Tang Diên cũng không thèm đảo: "Vừa ăn cơm xong học hành cái gì, em cứ lên xem sách trước đi."
"..." Tang Trĩ cảm thấy Đoàn Gia Hứa chắc chắn là do Tang Diên giới thiệu đến, như vậy thì ngoài việc dạy cô học còn có thể chơi game với anh ấy. "Anh hai, anh tìm cho em gia sư dạy kèm, hay là tìm bạn đến chơi game với anh thế?"
Đoàn Gia Hứa cười nhẹ vài tiếng, thấp giọng nói: "Cô bé, chờ chút nhé? Tôi chơi xong một ván sẽ dạy cho em."
Tang Trĩ nhìn anh, nén giận ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
Tư thế ngồi của anh lười nhác, rất thích dựa vào thành ghế, dáng vẻ mang theo sự ủ rủ. Bên cạnh anh là bệ cửa sổ, ánh nắng xuyên qua rơi trên tóc anh, lộ ra màu vàng nhạt.
Tang Trĩ chưa từng thấy anh khi chơi game, lúc này không kìm chế được muốn nhìn thêm vài lần.
Dáng người Đoàn Gia Hứa rất đẹp, ngón tay thon dài có lực, xương bàn tay rõ ràng, có thể tìm ra được những đường gân tay xanh nhạt. So với dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường, anh lúc này càng hiện lên sự nghiêm túc, ôn hòa lại nhã nhặn.
Khuôn mặt thon dài diễm lệ như yêu nghiệt, vô cùng chói mắt.
Tang Trĩ mấp máy môi, đột nhiên sờ lên di động trong túi. Ánh mắt cô thoáng ngưng đọng, lại nhìn thoáng qua Đoàn Gia Hứa. Anh hoàn toàn không chú ý tới ánh nhìn của cô, mắt vẫn đặt vào màn hình TV.
Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một ý niệm.
Một ý niệm cực kỳ mãnh liệt.
Tang Trĩ cọ cọ lòng bàn tay đầy mồ hôi lên quần, mở camera của máy ảnh lên, che giấu dùng gối ôm khuất điện thoại của mình lại, cẩn thận từng chút một giơ điện thoại lên cao, nhắm ngay Đoàn Gia Hứa.
Cô nín thở, ấn nút chụp ảnh.
Trò chơi vừa lúc kết thúc, trong phòng khách vô cùng yên tĩnh.
Sau đó, điện thoại Tang Trĩ rất phá cách kêu lên một tiếng 'tách'.
Mà trong không gian yên tĩnh thế này, tiếng vang hiện lên rõ ràng đến dị thường,
Có lẽ vì tâm lý tác động, cô cảm thấy tiếng kêu này thật đinh tai nhức óc.
Đoàn Gia Hứa và Tang Diên đều bị âm thanh này hấp dẫn, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô.
"..."
Tang Trĩ cảm thấy máu trong người nháy mắt sung huyết.
Xong.
Xong rồi, xong thật rồi.
Xong đời rồi.
Cô!!! Xong đời rồi!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.