Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành
Chương 136: Tiệc mừng tuổi của thái hậu
Thuỷ Thiên Triệt
02/04/2015
Edit: Tịch Ngữ
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp đi tới, trận thế xa xỉ phồn hoa. Màu sắc vàng, đỏ, xanh xinh đẹp mà cao quý khiến người ta lóa cả mắt, chỉ thấy hai hàng cung nữ theo hầu, chính giữa là kiệu liễn của thái hậu, hoàng thượng và hoàng hậu.
Kiệu liễn có rèm che, làm người ngoài không nhìn rõ quần áo của người ở bên trong, nhưng bên cạnh có một gã đàn ông phong thái nổi bật, khiến người ta nhìn rõ ràng.
Người đàn ông kia trông rất trẻ, ước chừng hai mươi tuổi, bộ dạng nhìn rất đẹp. Phần đẹp đẽ này là một loại rực rỡ, ấm áp và thoải mái. Da thịt trắng nõn nhặn nhụi, lông mi dài cong vuốt, hấp dẫn nhất chính là đôi mắt sáng ngời của hắn.
Đó là đôi mắt như thế nào? Mắt hạnh tròn sáng, đuôi mắt đào hoa phong lưu, nhưng ánh mắt của hắn luôn sáng long lanh, người ta không cảm giác được chút ngả ngớn, phong lưu nào, người nhìn vào mắt hắn không khỏi sinh ra thiện cảm. [ o(>____<)o không biết tả người, tả cảnh gì đâu nhá]
Khi nhìn vào mặt hắn, sẽ phát hiện diện mạo hắn không chỉ tuấn tú, thậm chí có vài phần điềm mĩ (*duyên dáng ngọt ngào). Xưa nay, điềm mĩ vốn dùng để hình dung nét đẹp của cô gái, từ này dùng trên người đàn ông có thể nói là châm chọc. Nhưng, dùng trên người hắn lại không có cảm giác tệ hại, hắn điềm mĩ nhưng không có vẻ mềm mại, mà là vẻ đẹp khiến người ta nhìn thấy liền vui vẻ, mang sức hấp dẫn muốn tiếp cận hắn.
Hôm nay, hắn cũng mặc trang phục lộng lẫy, đầu đội Minh Lam Quan, trường bào màu xanh nhạt, ống tay áo rộng, áo choàng hợp phong cách, thêu hoa văn đặc biệt mà cao quý, trên thắt lưng có một ít phụ kiện tăng thêm vẻ cao sang cho hắn.
“Đệ nhất mĩ nam của Tây Lăng quả nhiên không phải nói chơi.” Thủy Lung thấy rõ người đàn ông kia, liền biết người này là Khánh vương gia, Trưởng Tôn Tư Duyên.
“Hừ!” Âm thanh lạnh lùng khinh thường vang lên.
Thủy Lung vừa nghe, xém chút không nhịn được bật cười, rất tự nhiên lẩm bẩm: “Nhưng, so với Đế Duyên thì kém một bậc.”
Gương mặt Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn không thay đổi, thu hồi ánh mắt lạnh lẽo khinh thường khỏi người Trưởng Tôn Tư Duyên, lạnh nhạt nói: “Diện mạo của đàn ông có cái gì tốt mà so sánh.”
Thủy Lung đưa mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, híp mắt: “Con người là động vật trực quan, luôn luôn yêu thích cái đẹp.”
Trưởng Tôn Vinh Cực rũ mắt nhìn vào mắt Thủy Lung. Im lặng nửa ngày, bỗng nhiên hắn cười khẽ. Nụ cười êm ái làm khí thế lạnh lẽo của hắn, ngũ quan càng như hòa linh hoạt, trong nháy mắt chốn phồn hoa liền ảm đạm.
Thủy Lung ngạc nhiên trong phút chốc.
Ngay sau đó, chỉ thấy Trưởng Tôn Vinh Cực càng cười rõ ràng, nắm cằm nàng, chậm rãi nói: “Đã nhìn rõ.”
Đáy mắt hắn đầy ý cười hả hê, không có bỏ qua cho Thủy Lung, không nhịn được buồn cười: “Nhìn rõ cái gì hửm?”
Trưởng Tôn Vinh Cực cười cong mắt, trong đáy mắt lộ rõ chút ranh mãnh: “Nhìn rõ A Lung của ta chính là con hồ ly nhỏ háo sắc.”
Thủy Lung bị cách xưng hô ngọt ngấy ‘A Lung của ta’ mà sái cằm, nhưng cuối cùng vẫn là thói quen, phản ứng không lớn, híp mắt dựa sát vào Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ai kêu ngươi đẹp trai như vậy.”
Nhìn nàng thản nhiên khiến Trưởng Tôn Vinh Cực vừa buồn cười vừa tức, cố tình lạnh nhạt nói liên tục: “Nếu ngày nào đó, nàng thấy người khác đẹp trai hơn ta, có phải nàng cũng si mê mờ mắt hay không?”
Thủy Lung miễn cưỡng nhướng mày, rất vô tội nói: “Đàn ông đừng có để ý dung mạo quá.”
Trưởng Tôn Vinh Cực bị nàng làm nghẹn họng, học giọng điệu của nàng: “Rõ ràng A Lung nói, ‘Con người là động vật trực quan, luôn luôn yêu thích cái đẹp’. Mặc dù, ta không muốn so sánh cái này, nhưng ta không để mặc A Lung ham mê sắc đẹp của kẻ khác.”
Thủy Lung vô tội hỏi: “Trong thiên hạ này, có người nào đẹp hơn Đế Duyên sao?”
Vấn đề này có thể khó trả lời. Nói phải, chẳng khác nào tự coi nhẹ bản thân. Nếu nói không, chính là quá mức tự phụ. Thủy Lung đang chờ Trưởng Tôn Vinh Cực trả lời, liền thấy Trưởng Tôn Vinh Cực bình tĩnh nhìn nàng một hồi, sau đó cười đến cực kì tà ác, chậm rãi nói: “Không có.”
Thủy Lung nghe xong vươn tay vuốt ve gò má Trưởng Tôn Vinh Cực, không chỉ sờ mà còn bóp nhẹ.
Cử chỉ này rất thân thiết, nhưng khiến người xung quanh kinh hãi không thôi, thầm nghĩ Bạch Thủy Lung đúng là to gan, dám làm hành động như thế với Võ vương gia. Làm người ta giật mình nhất là Võ vương gia vẫn để mặc nàng muốn làm gì thì làm, không có bất kỳ ý tứ oán trách.
Trưởng Tôn Vinh Cực để mặc cho nàng sờ sờ nắn bóp một hồi, sắc mặt mang theo tò mò, không khỏi nhàn nhạt hói: “Thế nào?”
Thủy Lung rất nghiêm túc nói: “Ta muốn nhìn xem, da mặt của ngươi dày cỡ nào?”
“…” Trưởng Tôn Vinh Cực ngẩn người liền hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng. Nhất thời liền cảm thấy nàng càng ngày càng to gan, nhưng không hề có cảm xúc tức giận, ngược lại có chút buồn cười.
Hắn từng tuổi này rồi, chưa có người nào dám nói chuyện càn rỡ với hắn như vậy, chớ đừng nói là ngầm trào phúng hắn. Lần đầu tiên bị nói thế này cũng không tệ, ít nhất là Thủy Lung nói. Nhìn cô gái vẫn làm bộ làm tịch ngây ngô, trong mắt lóe tia sáng giảo hoạt, cực kì linh động đáng yêu, khiến lòng hắn ngứa ngáy, làm cho hắn càng thích thái độ thân mật của Thủy Lung hơn. So với thái độ không kiêu ngạo không nịnh hót tốt hơn rất nhiều.
“Nhìn rõ chưa?” Tâm trạng Trưởng Tôn Vinh Cực hết sức sung sướng, môi cười yếu ớt, nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt không lộ vui giận.
Thủy Lung nhún vai: “Ngoài dự đoán của ta, không có biện pháp tính ra.”
“Ha ha…” Trường Tôn Vinh Cực bật cười, nâng cằm Thủy Lung lên, hững hờ nói: “Sách nói, trong mắt tình nhân là Tây Thi. Ở trong mắt ta, A Lung là đẹp nhất.”
Thấy vẻ mặt Thủy Lung không thay đổi. Ngón tay hắn ma sát đôi môi đỏ mọng của nàng, cảm giác ướt át mềm mại khiến hắn thoải mái, khóe miệng khẽ nhếch lên, tiếp tục nói: “A Lung thích ta như thế, tự nhiên ta sẽ là đệ nhất.” \\*^o^*//
Lời nói hết sức tự tin, Thủy Lung nghe ra giọng điệu bá đạo trong đó.
Thủy Lung vui vẻ liếc nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của hắn: “Da này đúng là rất dày, e rằng không có biện pháp đánh gia.”
Đột nhiên, Trưởng Tôn Vinh Cực cố sức xoa bóp môi nàng. Vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại lộ rõ ý cười.
Đương sự lại không có một chút tự giác nào hết, đám người ở chung quanh nghe được cuộc đối thoại đều kinh ngạc đến sắp hư rồi.
Tuy rằng bọn họ đều nghe nói Trưởng Tôn Vinh Cực yêu thích Bạch Thủy Lung, nhưng chưa từng nhìn thấy, vẫn luôn có chút nghi ngờ. Nhưng hiện tại, nghe hai người đối thoại, bọn họ đều tin tưởng. Mặc dù, Thủy Lung là chính phi của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng thân là vợ, còn là vợ của vương gia, Thủy Lung cần phải tôn kính đối với vương gia, làm sao có thể dùng lời nói trêu ghẹo thậm chí là trào phúng vương gia.
Mặc dù bọn họ nghe ra trong lời trào phúng không có ác ý, phần lớn đều coi như bàn bè thân thiết giỡn chơi, nhưng trong hoàng thất nhiều quy cũ thì không nên. Hôm nay, Trưởng Tôn Vinh Cực không hề tức giận khi bị Thủy Lung trêu ghẹo, còn hùa theo nàng đùa giỡn ầm ĩ, thế nhưng lời nói và hành động đều hết sức tự nhiên, thật khiến người ta kinh ngạc.
Trưởng Tôn Thanh Thanh ngồi gần hai người nhất, không chỉ nghe bọn họ đối đáp, còn nhìn rõ biểu tình trên mặt hai người. Nàng ta kinh ngạc hơn những người khác rất nhiều. Không ngờ một đôi không có triển vọng nhất, lại có tình cảm hòa thuận như vậy, chẳng có việc vợ chồng tôn trọng nhau như khách ở hoàng thất, ngược lại giống như đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt khiến người ta hâm mộ.
Trưởng Tôn Thanh Thanh im lặng thầm than, đè hâm mộ xuống đáy lòng, nhìn đội ngũ trùng điệp tới trước mắt, liền đứng lên.
Không chỉ Trưởng Tôn Thanh Thanh đứng thẳng, mọi người có mặt đều đứng lên.
Toàn trường đứng dậy, nhất thời chỉ còn Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung thành người nổi bật nhất.
Thủy Lung liếc nhìn, thấy kiệu liễn được ha xuống, người bên trong lần lượt bước ra. Lúc ánh mắt của nàng và thái hậu giao nhau, nàng khẳng định đáy mắt thái hậu lóe tia sáng lạnh, Thủy Lung cười khẽ chậm rãi từ lòng Trưởng Tôn Vinh Cực đứng lên.
Tay Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn đặt bên eo nàng, đứng dậy theo nàng, ánh mắt lướt qua phía kiệu liễn.
Tuy Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực đều đứng nhưng động tác chậm rì rì của họ ai cũng nhìn rõ. Thái độ đó rõ ràng là không kính trọng thái hậu. Mọi người đều có suy nghĩ, thái hậu yêu thương Trưởng Tôn Vinh Cực nhất, nhưng Võ vương gia dường như không hề kính trọng thái hậu nha.
Chân mày Trưởng Tôn Lạc Dần hơi nhíu, người khác khó phát hiện, chớp mắt liền lộ ra nụ cười, tự mình đi tới bên cạnh thái hậu, đỡ bà, vẻ mặt hiếu thuận: “Mẫu hậu, để nhi thần đỡ ngài.”
Hôm nay, thái hậu mặc hoa phục dành cho thái hậu, kiểu tóc đoan trang tao nhã, cài trâm vàng, dung mạo như vẽ. Nhìn đi, ngay cả hoàng hậu bên cạnh bà cũng phải ảm đạm, rực rỡ chẳng bằng bà, khiến mọi người thầm than sợ: Hèn gì năm đó tiên hoàng chung tình với thái hậu, con bà nó, đã có tuổi rồi mà bảo dưỡng tốt như vậy, nhìn cỡ nào cũng chỉ mới ba mươi tuổi à. ( =_=|||| quái vật thì có, cháu nội cũng được hơn hai mấy tuổi bà già này bảo dưỡng cái bản mặt như gái 30 +_____+ có mà yêu quái á >____< thế mà chẳng ai nghi ngờ ~_~ )
Một ít người có ý nghĩ xấu nghĩ: Một mĩ nhân như vậy lại là quả phụ. Không biết bình thường bà ta làm sao vượt qua nỗi hư không, tịch mịch, thực là đáng tiếc.
Chờ đám người thái hậu và hoàng thượng ngồi xuống, lúc này mọi người mới ngồi theo.
Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi xuống, tay vẫn đặt trên eo Thủy Lung dùng sức đem nàng đặt lên đùi mình. Màn này lọt vào mắt đám người thái hậu, bọn họ đều biến sắc nhưng không ai mở miệng răn dạy.
Lúc này, bữa tiệc sinh nhật của thái hậu chính thức bắt đầu.
Tiếng nhạc vui sướng vang lên kèm theo tiếng trống đánh, từng đoạn tơ lụa được cung thị (*người hầu trong cung) treo lên, trên lụa viết vô số chữ, chính là ghi chép quà mà các quan viên tặng thái hậu.
Tặng quà cũng phải rất cẩn thận, tặng quà nhẹ thì không có thành ý, tặng quà nặng thì có hiềm nghi là tham quan. Khi vải lụa treo ghi chữ được treo lên, nhóm quan viên bình tĩnh nhìn nội dung trên đó, đem người khác so sánh với mình.
Danh sách các quan viên tặng quà được treo lên, tiếp theo là con cháu hoàng thất chúc thọ.
Từng người đem quà mình dâng lên, Thủy Lung nhìn một hồi phát hiện, đa số đều là ngọc thạch phỉ thúy, không có món gì mới. Nhưng nhìn liếc qua nàng thấy những món quà này có chút khác nhau. Tứ hoàng tử tặng một chuỗi phật châu, Trưởng Tôn Thanh Thanh tặng một bộ hoa phục do chính nàng ta may, món quà này vừa đưa ra toàn trường chớp mắt một cái, không ai ngờ rằng Khuynh Nhan công chúa cao quý lại biết chuyện may vá quần áo, kĩ thuật may vá lại tốt như thế, so với Cẩm Tú Phương chỉ hơn chứ không kém.
Món quà này rất có lòng thành, quả nhiên được thái hậu và hoàng thượng khen ngợi.
Thủy Lung hứng thú ngồi ở ngoài xem kịch, trong lòng đột nhiên nhớ tới, nếu nàng nhớ không lầm, gần đây thế cục Tây Lăng không tốt, tiệc mừng tuổi này tốn nhiều chi phí như vậy, quà mà từng người tặng đều là bảo bối thượng đẳng. Cố tình, đất nước gặp thiên tai lại không đem tiền của ra cứu giúp, ngay cả quân đội cũng nghèo khó.
Rõ ràng, tùy tiện cầm một món bảo bối đi ra ngoài bán cũng đủ tiền giải quyết tình hình tai nạn của đất nước.
“Đang suy nghĩ gì hửm?” Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy Thủy Lung đang nghĩ miên man.
Thủy Lung chớp mắt, không có để ý, vô tội nói: “Ta quên chuẩn bị quà tặng rồi.”
Trường Tôn Vinh Cực cười khẽ, không nhịn được vươn tay véo mũi nàng. Rõ ràng nàng không có lòng chuẩn bị, căn bản không thèm để ý tới, thế mà còn làm bộ vô tội đáng thương.
Thủy Lung nghiêng đầu né tránh tay Trưởng Tôn Vinh Cực, liếc hắn. Hành vi véo mũi này đúng là chán ngấy muốn chết >_<
Ý cười trên mặt Trưởng Tôn Vinh Cực càng sâu: “Ta có chuẩn bị.”
Thủy Lung nhướng mày: “Không ngờ nha, ngươi rất hiểu thảo?”
Trưởng Tôn Vinh Cực bị giọng nói chua xót của nàng chọc cười: “Hì hì.” Tiếng cười không lớn nhưng những người gần đó đều nghe được.
Ngồi gần hai người lần lượt là hoàng hậu, hoàng thượng, thái hậu, bên trái Thủy Lung là chỗ trống, tiếp đó là chỗ ngồi Khánh vương gia, Trưởng Tôn Tư Duyên.
“Hoàng thúc, hoàng thẩm đang nói chuyện gì mà vui vẻ quá vậy?” Người nói chuyện chính là Khánh vương gia.
Trong mắt hắn lộ ra nụ cười hiếu kỳ, đôi mắt lấp lánh mê người, bộ dạng tò mò khiến người ta cảm thấy hắn rất đáng yêu, không hề có cảm giác nữ tính. Đây là đáng yêu của đàn ông chín chắn, nhưng có sức hấp dẫn hơn thiếu niên đáng yêu.
Thủy Lung híp mắt nhìn sâu vào đáy mắt hắn, chưa nhìn được bao lâu đã bị tên bá đạo nào đó che mắt lại.
Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh lùng liếc Khánh vương gia, giọng nói lười biếng lại cực kì không kiên nhẫn: “Không có chuyện của ngươi.”
Khánh Vương gia ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, láu lỉnh cười trộm, sờ sờ mũi của mình, còn tự mình gật đầu nói: “Ừ, hoàng thúc và hoàng thẩm thân mật với nhau, không liên quan đến ta.”
Hành động lời nói như vậy nhưng không thể khiến người ta chán ghét, trái lại không nhịn được không đề phòng hắn nữa.
Thủy Lung thầm nghĩ, đúng là người đặc biệt.
“Nghĩ gì.” Trưởng Tôn Vinh Cực nâng mặt nàng lên. Giọng điệu không có ôn hòa thờ ơ như lần trước.
Thủy Lung chẳng thèm nghĩ buột miệng nói: “Nhớ ngươi.”
Trưởng Tôn Vinh Cực biết nàng nói dối nhưng trái tim cũng nhảy loạn lên. Mặt ngoài vẫn lạnh nhạt nhìn nàng, bộ dạng muốn nhìn thấu nàng.
Thủy Lung cảm thấy hắn càng ngày càng nhỏn nhen, ghen tỵ, nhưng tính cách thích làm “Bình Dấm Nhỏ’ này thật đáng yêu. Có lúc, nàng rất lo lắng, dựa theo tần suất ghen tuông này, nàng có nên nhường hắn một chút hay không? Tránh cho hắn nhịn nhiều quá bị nổ tung.
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh con mèo bự phình lên như khinh khí cầu, mặt mèo phình lên như cái bánh, nàng không khỏi cười phì, nghĩ thầm: Dạo này, năng lực tưởng tượng của nàng càng lúc càng lợi hại.
Trưởng Tôn Vinh Cực không hiểu nàng cười cái gì, mơ hồ cảm thấy nụ cười của nàng có liên quan đến hắn, lại cảm thấy chưa chắc là chuyện tốt, tâm tình buồn phiền vừa vui lại lại giận, quay đầu nhìn xung quanh liền phát hiện có ánh mắt si mê nhòm qua đây, lập tức giận chó đánh mèo lên đầu kẻ này, hắn bắn ra ánh mắt dao găm, kẻ nào dám nhìn trộm A Lung của hắn xứng đáng bị bằm thây ngàn lần.
Khánh vương gia cũng buồn bực, tuy nhiên hắn cảm thấy bản thân mình rấy vô tội, chớp chớp mắt nai thầm nghĩ: Vị hoàng thúc này đúng là có khí thế kinh khủng, lúc bị Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn hắn cũng có chút sợ.
Hắn nghĩ như vậy, đúng lúc phát hiện mọi người đều tặng qua xong rồi, hắn liền đứng lên đi tới trước mặt thái hậu, đẩy phần quà được phủ vải đỏ dâng lên.
Khánh vương gia khom người cúi đầu với thái hậu, nụ cười tươi: “Hoàng nãi nãi (*bà nội, xưng hô tôn kính theo hoàng gia) đây là khối Mĩ Nhân Ngọc do Tử Sơ đi du lịch tìm được, tự tay Tử Sơ điêu khắc thành hoàng nãi nãi, hi vọng hoàng nãi nãi thích.”
Tử Sơ chính là tên chữ của Khánh vương gia.
Cùng lúc Khánh vương gia nói xong, vải đỏ được kéo xuống, lộ ra bức tượng ngọc điêu khắc hình người.
Toàn trường không nhịn được kinh hô.
Toàn thân bức tượng ngọc này không chỉ óng ánh trong suốt, chất lượng mê người, quan trọng nhất chính là sắc nước hương trời của mĩ nhân được điêu khắc này. Pho tượng kia được điêu khắc rất sinh động lưu loát, hầu như khó tìm ra tỳ vết. Lông mày, nụ cười, dáng vẻ của tượng điêu khắc kia giống người thật y như đúc ra. Ý cười trên mặt và đôi môi khéo léo đều được trạm trổ rất hoàn mĩ, ngay cả vạt áo tung bay cũng có một loại dịu dàng như thật.
Thủy Lung nhìn thấy bức tượng ngọc này cũng thầm khen đồ tốt.
Mắt nàng quét qua gương mặt thái hậu, ngoài ý muốn phát hiện vẻ mặt thái hậu dường như hơi khác lạ.
Chẳng lẽ bức tượng kia có vấn đề?
Thái hậu nhìn chăm chú vào tượng ngọc, ánh mắt kia không giống nhìn vật yêu thích, trái lại rất giống nhìn thấy thứ mình cực kì chán ghét. Nhưng chút luống cuống kia không duy trì lâu, thái hậu liền khôi phục lại gương mặt tươi cười, đối với Khánh vương gia: “Tử Sơ có lòng, ai gia rất thích.”
Nếu thái hậu không biến sắc quá nhanh, Thủy Lung hoàn toàn có thể hoài nghi chính mình quáng gà. Nhưng vì bà ta biến sắc nhanh nên Thủy Lung mới xác định mình không nhìn lầm. Tầm mắt Thủy Lung từ thái hậu xoay vòng đến nơi khác, lập tức phát hiện chỗ khả nghi của thái hậu ----- Tay thái hậu nắm chặt tay vịn của ghế, dùng sức đến có thể thấy được xương khớp và đầu ngón tay trắng bệch.
Thủy Lung ngoéo môi cười, tầm mắt lại nhìn tượng ngọt.
Nói theo lý, một người phụ nữ nhìn thấy bức tượng ngọc điêu khắc mình khi còn trẻ nên vui mừng mới đúng. Mặc dù, phương diện nào đó thái hậu có chút biến thái, nhưng không thể biến thái đến nỗi chán ghét pho tượng của mình mới đúng.
“Hoàng nãi nãi thích thì tốt rồi.” Khánh vương cười cong mắt, con ngươi sáng sủa khiến không ít cô gái đỏ mặt tim đập nhanh. Hắn liền hướng thái hậu cúi đầu, cười: “Tử Sơ chút thái hậu sinh nhật vui vẻ, sống lâu muôn tuổi!”
“Tốt, tốt, tốt.” Thái hậu lộ vẻ yêu thương: “Đứa bé ngoan.”
Khánh vương gia xoay người về chỗ ngồi, nghiêng đầu nhìn qua Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực, thái độ tự nhiên, tò mò nói: “Đã lâu nghe nói rằng hoàng thúc thường du lịch ở bên ngoài, bên người hoàng thúc nhất định có nhiều vật đáng quý, không biết hoàng thúc tặng quà gì cho hoàng nãi nãi?”
Trưởng Tôn Vinh Cực không nhìn hắn ta, tay vẫn bưng mặt Thủy Lung, không cho nàng nhìn sang đó.
Nụ cười của Khánh vương gia càng thêm đậm, tựa hồ như đang xem kịch vui.
Đội ngũ trùng trùng điệp điệp đi tới, trận thế xa xỉ phồn hoa. Màu sắc vàng, đỏ, xanh xinh đẹp mà cao quý khiến người ta lóa cả mắt, chỉ thấy hai hàng cung nữ theo hầu, chính giữa là kiệu liễn của thái hậu, hoàng thượng và hoàng hậu.
Kiệu liễn có rèm che, làm người ngoài không nhìn rõ quần áo của người ở bên trong, nhưng bên cạnh có một gã đàn ông phong thái nổi bật, khiến người ta nhìn rõ ràng.
Người đàn ông kia trông rất trẻ, ước chừng hai mươi tuổi, bộ dạng nhìn rất đẹp. Phần đẹp đẽ này là một loại rực rỡ, ấm áp và thoải mái. Da thịt trắng nõn nhặn nhụi, lông mi dài cong vuốt, hấp dẫn nhất chính là đôi mắt sáng ngời của hắn.
Đó là đôi mắt như thế nào? Mắt hạnh tròn sáng, đuôi mắt đào hoa phong lưu, nhưng ánh mắt của hắn luôn sáng long lanh, người ta không cảm giác được chút ngả ngớn, phong lưu nào, người nhìn vào mắt hắn không khỏi sinh ra thiện cảm. [ o(>____<)o không biết tả người, tả cảnh gì đâu nhá]
Khi nhìn vào mặt hắn, sẽ phát hiện diện mạo hắn không chỉ tuấn tú, thậm chí có vài phần điềm mĩ (*duyên dáng ngọt ngào). Xưa nay, điềm mĩ vốn dùng để hình dung nét đẹp của cô gái, từ này dùng trên người đàn ông có thể nói là châm chọc. Nhưng, dùng trên người hắn lại không có cảm giác tệ hại, hắn điềm mĩ nhưng không có vẻ mềm mại, mà là vẻ đẹp khiến người ta nhìn thấy liền vui vẻ, mang sức hấp dẫn muốn tiếp cận hắn.
Hôm nay, hắn cũng mặc trang phục lộng lẫy, đầu đội Minh Lam Quan, trường bào màu xanh nhạt, ống tay áo rộng, áo choàng hợp phong cách, thêu hoa văn đặc biệt mà cao quý, trên thắt lưng có một ít phụ kiện tăng thêm vẻ cao sang cho hắn.
“Đệ nhất mĩ nam của Tây Lăng quả nhiên không phải nói chơi.” Thủy Lung thấy rõ người đàn ông kia, liền biết người này là Khánh vương gia, Trưởng Tôn Tư Duyên.
“Hừ!” Âm thanh lạnh lùng khinh thường vang lên.
Thủy Lung vừa nghe, xém chút không nhịn được bật cười, rất tự nhiên lẩm bẩm: “Nhưng, so với Đế Duyên thì kém một bậc.”
Gương mặt Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn không thay đổi, thu hồi ánh mắt lạnh lẽo khinh thường khỏi người Trưởng Tôn Tư Duyên, lạnh nhạt nói: “Diện mạo của đàn ông có cái gì tốt mà so sánh.”
Thủy Lung đưa mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực, híp mắt: “Con người là động vật trực quan, luôn luôn yêu thích cái đẹp.”
Trưởng Tôn Vinh Cực rũ mắt nhìn vào mắt Thủy Lung. Im lặng nửa ngày, bỗng nhiên hắn cười khẽ. Nụ cười êm ái làm khí thế lạnh lẽo của hắn, ngũ quan càng như hòa linh hoạt, trong nháy mắt chốn phồn hoa liền ảm đạm.
Thủy Lung ngạc nhiên trong phút chốc.
Ngay sau đó, chỉ thấy Trưởng Tôn Vinh Cực càng cười rõ ràng, nắm cằm nàng, chậm rãi nói: “Đã nhìn rõ.”
Đáy mắt hắn đầy ý cười hả hê, không có bỏ qua cho Thủy Lung, không nhịn được buồn cười: “Nhìn rõ cái gì hửm?”
Trưởng Tôn Vinh Cực cười cong mắt, trong đáy mắt lộ rõ chút ranh mãnh: “Nhìn rõ A Lung của ta chính là con hồ ly nhỏ háo sắc.”
Thủy Lung bị cách xưng hô ngọt ngấy ‘A Lung của ta’ mà sái cằm, nhưng cuối cùng vẫn là thói quen, phản ứng không lớn, híp mắt dựa sát vào Trưởng Tôn Vinh Cực: “Ai kêu ngươi đẹp trai như vậy.”
Nhìn nàng thản nhiên khiến Trưởng Tôn Vinh Cực vừa buồn cười vừa tức, cố tình lạnh nhạt nói liên tục: “Nếu ngày nào đó, nàng thấy người khác đẹp trai hơn ta, có phải nàng cũng si mê mờ mắt hay không?”
Thủy Lung miễn cưỡng nhướng mày, rất vô tội nói: “Đàn ông đừng có để ý dung mạo quá.”
Trưởng Tôn Vinh Cực bị nàng làm nghẹn họng, học giọng điệu của nàng: “Rõ ràng A Lung nói, ‘Con người là động vật trực quan, luôn luôn yêu thích cái đẹp’. Mặc dù, ta không muốn so sánh cái này, nhưng ta không để mặc A Lung ham mê sắc đẹp của kẻ khác.”
Thủy Lung vô tội hỏi: “Trong thiên hạ này, có người nào đẹp hơn Đế Duyên sao?”
Vấn đề này có thể khó trả lời. Nói phải, chẳng khác nào tự coi nhẹ bản thân. Nếu nói không, chính là quá mức tự phụ. Thủy Lung đang chờ Trưởng Tôn Vinh Cực trả lời, liền thấy Trưởng Tôn Vinh Cực bình tĩnh nhìn nàng một hồi, sau đó cười đến cực kì tà ác, chậm rãi nói: “Không có.”
Thủy Lung nghe xong vươn tay vuốt ve gò má Trưởng Tôn Vinh Cực, không chỉ sờ mà còn bóp nhẹ.
Cử chỉ này rất thân thiết, nhưng khiến người xung quanh kinh hãi không thôi, thầm nghĩ Bạch Thủy Lung đúng là to gan, dám làm hành động như thế với Võ vương gia. Làm người ta giật mình nhất là Võ vương gia vẫn để mặc nàng muốn làm gì thì làm, không có bất kỳ ý tứ oán trách.
Trưởng Tôn Vinh Cực để mặc cho nàng sờ sờ nắn bóp một hồi, sắc mặt mang theo tò mò, không khỏi nhàn nhạt hói: “Thế nào?”
Thủy Lung rất nghiêm túc nói: “Ta muốn nhìn xem, da mặt của ngươi dày cỡ nào?”
“…” Trưởng Tôn Vinh Cực ngẩn người liền hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng. Nhất thời liền cảm thấy nàng càng ngày càng to gan, nhưng không hề có cảm xúc tức giận, ngược lại có chút buồn cười.
Hắn từng tuổi này rồi, chưa có người nào dám nói chuyện càn rỡ với hắn như vậy, chớ đừng nói là ngầm trào phúng hắn. Lần đầu tiên bị nói thế này cũng không tệ, ít nhất là Thủy Lung nói. Nhìn cô gái vẫn làm bộ làm tịch ngây ngô, trong mắt lóe tia sáng giảo hoạt, cực kì linh động đáng yêu, khiến lòng hắn ngứa ngáy, làm cho hắn càng thích thái độ thân mật của Thủy Lung hơn. So với thái độ không kiêu ngạo không nịnh hót tốt hơn rất nhiều.
“Nhìn rõ chưa?” Tâm trạng Trưởng Tôn Vinh Cực hết sức sung sướng, môi cười yếu ớt, nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt không lộ vui giận.
Thủy Lung nhún vai: “Ngoài dự đoán của ta, không có biện pháp tính ra.”
“Ha ha…” Trường Tôn Vinh Cực bật cười, nâng cằm Thủy Lung lên, hững hờ nói: “Sách nói, trong mắt tình nhân là Tây Thi. Ở trong mắt ta, A Lung là đẹp nhất.”
Thấy vẻ mặt Thủy Lung không thay đổi. Ngón tay hắn ma sát đôi môi đỏ mọng của nàng, cảm giác ướt át mềm mại khiến hắn thoải mái, khóe miệng khẽ nhếch lên, tiếp tục nói: “A Lung thích ta như thế, tự nhiên ta sẽ là đệ nhất.” \\*^o^*//
Lời nói hết sức tự tin, Thủy Lung nghe ra giọng điệu bá đạo trong đó.
Thủy Lung vui vẻ liếc nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của hắn: “Da này đúng là rất dày, e rằng không có biện pháp đánh gia.”
Đột nhiên, Trưởng Tôn Vinh Cực cố sức xoa bóp môi nàng. Vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt lại lộ rõ ý cười.
Đương sự lại không có một chút tự giác nào hết, đám người ở chung quanh nghe được cuộc đối thoại đều kinh ngạc đến sắp hư rồi.
Tuy rằng bọn họ đều nghe nói Trưởng Tôn Vinh Cực yêu thích Bạch Thủy Lung, nhưng chưa từng nhìn thấy, vẫn luôn có chút nghi ngờ. Nhưng hiện tại, nghe hai người đối thoại, bọn họ đều tin tưởng. Mặc dù, Thủy Lung là chính phi của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng thân là vợ, còn là vợ của vương gia, Thủy Lung cần phải tôn kính đối với vương gia, làm sao có thể dùng lời nói trêu ghẹo thậm chí là trào phúng vương gia.
Mặc dù bọn họ nghe ra trong lời trào phúng không có ác ý, phần lớn đều coi như bàn bè thân thiết giỡn chơi, nhưng trong hoàng thất nhiều quy cũ thì không nên. Hôm nay, Trưởng Tôn Vinh Cực không hề tức giận khi bị Thủy Lung trêu ghẹo, còn hùa theo nàng đùa giỡn ầm ĩ, thế nhưng lời nói và hành động đều hết sức tự nhiên, thật khiến người ta kinh ngạc.
Trưởng Tôn Thanh Thanh ngồi gần hai người nhất, không chỉ nghe bọn họ đối đáp, còn nhìn rõ biểu tình trên mặt hai người. Nàng ta kinh ngạc hơn những người khác rất nhiều. Không ngờ một đôi không có triển vọng nhất, lại có tình cảm hòa thuận như vậy, chẳng có việc vợ chồng tôn trọng nhau như khách ở hoàng thất, ngược lại giống như đôi tình nhân yêu đương cuồng nhiệt khiến người ta hâm mộ.
Trưởng Tôn Thanh Thanh im lặng thầm than, đè hâm mộ xuống đáy lòng, nhìn đội ngũ trùng điệp tới trước mắt, liền đứng lên.
Không chỉ Trưởng Tôn Thanh Thanh đứng thẳng, mọi người có mặt đều đứng lên.
Toàn trường đứng dậy, nhất thời chỉ còn Trưởng Tôn Vinh Cực và Thủy Lung thành người nổi bật nhất.
Thủy Lung liếc nhìn, thấy kiệu liễn được ha xuống, người bên trong lần lượt bước ra. Lúc ánh mắt của nàng và thái hậu giao nhau, nàng khẳng định đáy mắt thái hậu lóe tia sáng lạnh, Thủy Lung cười khẽ chậm rãi từ lòng Trưởng Tôn Vinh Cực đứng lên.
Tay Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn đặt bên eo nàng, đứng dậy theo nàng, ánh mắt lướt qua phía kiệu liễn.
Tuy Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực đều đứng nhưng động tác chậm rì rì của họ ai cũng nhìn rõ. Thái độ đó rõ ràng là không kính trọng thái hậu. Mọi người đều có suy nghĩ, thái hậu yêu thương Trưởng Tôn Vinh Cực nhất, nhưng Võ vương gia dường như không hề kính trọng thái hậu nha.
Chân mày Trưởng Tôn Lạc Dần hơi nhíu, người khác khó phát hiện, chớp mắt liền lộ ra nụ cười, tự mình đi tới bên cạnh thái hậu, đỡ bà, vẻ mặt hiếu thuận: “Mẫu hậu, để nhi thần đỡ ngài.”
Hôm nay, thái hậu mặc hoa phục dành cho thái hậu, kiểu tóc đoan trang tao nhã, cài trâm vàng, dung mạo như vẽ. Nhìn đi, ngay cả hoàng hậu bên cạnh bà cũng phải ảm đạm, rực rỡ chẳng bằng bà, khiến mọi người thầm than sợ: Hèn gì năm đó tiên hoàng chung tình với thái hậu, con bà nó, đã có tuổi rồi mà bảo dưỡng tốt như vậy, nhìn cỡ nào cũng chỉ mới ba mươi tuổi à. ( =_=|||| quái vật thì có, cháu nội cũng được hơn hai mấy tuổi bà già này bảo dưỡng cái bản mặt như gái 30 +_____+ có mà yêu quái á >____< thế mà chẳng ai nghi ngờ ~_~ )
Một ít người có ý nghĩ xấu nghĩ: Một mĩ nhân như vậy lại là quả phụ. Không biết bình thường bà ta làm sao vượt qua nỗi hư không, tịch mịch, thực là đáng tiếc.
Chờ đám người thái hậu và hoàng thượng ngồi xuống, lúc này mọi người mới ngồi theo.
Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi xuống, tay vẫn đặt trên eo Thủy Lung dùng sức đem nàng đặt lên đùi mình. Màn này lọt vào mắt đám người thái hậu, bọn họ đều biến sắc nhưng không ai mở miệng răn dạy.
Lúc này, bữa tiệc sinh nhật của thái hậu chính thức bắt đầu.
Tiếng nhạc vui sướng vang lên kèm theo tiếng trống đánh, từng đoạn tơ lụa được cung thị (*người hầu trong cung) treo lên, trên lụa viết vô số chữ, chính là ghi chép quà mà các quan viên tặng thái hậu.
Tặng quà cũng phải rất cẩn thận, tặng quà nhẹ thì không có thành ý, tặng quà nặng thì có hiềm nghi là tham quan. Khi vải lụa treo ghi chữ được treo lên, nhóm quan viên bình tĩnh nhìn nội dung trên đó, đem người khác so sánh với mình.
Danh sách các quan viên tặng quà được treo lên, tiếp theo là con cháu hoàng thất chúc thọ.
Từng người đem quà mình dâng lên, Thủy Lung nhìn một hồi phát hiện, đa số đều là ngọc thạch phỉ thúy, không có món gì mới. Nhưng nhìn liếc qua nàng thấy những món quà này có chút khác nhau. Tứ hoàng tử tặng một chuỗi phật châu, Trưởng Tôn Thanh Thanh tặng một bộ hoa phục do chính nàng ta may, món quà này vừa đưa ra toàn trường chớp mắt một cái, không ai ngờ rằng Khuynh Nhan công chúa cao quý lại biết chuyện may vá quần áo, kĩ thuật may vá lại tốt như thế, so với Cẩm Tú Phương chỉ hơn chứ không kém.
Món quà này rất có lòng thành, quả nhiên được thái hậu và hoàng thượng khen ngợi.
Thủy Lung hứng thú ngồi ở ngoài xem kịch, trong lòng đột nhiên nhớ tới, nếu nàng nhớ không lầm, gần đây thế cục Tây Lăng không tốt, tiệc mừng tuổi này tốn nhiều chi phí như vậy, quà mà từng người tặng đều là bảo bối thượng đẳng. Cố tình, đất nước gặp thiên tai lại không đem tiền của ra cứu giúp, ngay cả quân đội cũng nghèo khó.
Rõ ràng, tùy tiện cầm một món bảo bối đi ra ngoài bán cũng đủ tiền giải quyết tình hình tai nạn của đất nước.
“Đang suy nghĩ gì hửm?” Trưởng Tôn Vinh Cực cảm thấy Thủy Lung đang nghĩ miên man.
Thủy Lung chớp mắt, không có để ý, vô tội nói: “Ta quên chuẩn bị quà tặng rồi.”
Trường Tôn Vinh Cực cười khẽ, không nhịn được vươn tay véo mũi nàng. Rõ ràng nàng không có lòng chuẩn bị, căn bản không thèm để ý tới, thế mà còn làm bộ vô tội đáng thương.
Thủy Lung nghiêng đầu né tránh tay Trưởng Tôn Vinh Cực, liếc hắn. Hành vi véo mũi này đúng là chán ngấy muốn chết >_<
Ý cười trên mặt Trưởng Tôn Vinh Cực càng sâu: “Ta có chuẩn bị.”
Thủy Lung nhướng mày: “Không ngờ nha, ngươi rất hiểu thảo?”
Trưởng Tôn Vinh Cực bị giọng nói chua xót của nàng chọc cười: “Hì hì.” Tiếng cười không lớn nhưng những người gần đó đều nghe được.
Ngồi gần hai người lần lượt là hoàng hậu, hoàng thượng, thái hậu, bên trái Thủy Lung là chỗ trống, tiếp đó là chỗ ngồi Khánh vương gia, Trưởng Tôn Tư Duyên.
“Hoàng thúc, hoàng thẩm đang nói chuyện gì mà vui vẻ quá vậy?” Người nói chuyện chính là Khánh vương gia.
Trong mắt hắn lộ ra nụ cười hiếu kỳ, đôi mắt lấp lánh mê người, bộ dạng tò mò khiến người ta cảm thấy hắn rất đáng yêu, không hề có cảm giác nữ tính. Đây là đáng yêu của đàn ông chín chắn, nhưng có sức hấp dẫn hơn thiếu niên đáng yêu.
Thủy Lung híp mắt nhìn sâu vào đáy mắt hắn, chưa nhìn được bao lâu đã bị tên bá đạo nào đó che mắt lại.
Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh lùng liếc Khánh vương gia, giọng nói lười biếng lại cực kì không kiên nhẫn: “Không có chuyện của ngươi.”
Khánh Vương gia ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, láu lỉnh cười trộm, sờ sờ mũi của mình, còn tự mình gật đầu nói: “Ừ, hoàng thúc và hoàng thẩm thân mật với nhau, không liên quan đến ta.”
Hành động lời nói như vậy nhưng không thể khiến người ta chán ghét, trái lại không nhịn được không đề phòng hắn nữa.
Thủy Lung thầm nghĩ, đúng là người đặc biệt.
“Nghĩ gì.” Trưởng Tôn Vinh Cực nâng mặt nàng lên. Giọng điệu không có ôn hòa thờ ơ như lần trước.
Thủy Lung chẳng thèm nghĩ buột miệng nói: “Nhớ ngươi.”
Trưởng Tôn Vinh Cực biết nàng nói dối nhưng trái tim cũng nhảy loạn lên. Mặt ngoài vẫn lạnh nhạt nhìn nàng, bộ dạng muốn nhìn thấu nàng.
Thủy Lung cảm thấy hắn càng ngày càng nhỏn nhen, ghen tỵ, nhưng tính cách thích làm “Bình Dấm Nhỏ’ này thật đáng yêu. Có lúc, nàng rất lo lắng, dựa theo tần suất ghen tuông này, nàng có nên nhường hắn một chút hay không? Tránh cho hắn nhịn nhiều quá bị nổ tung.
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh con mèo bự phình lên như khinh khí cầu, mặt mèo phình lên như cái bánh, nàng không khỏi cười phì, nghĩ thầm: Dạo này, năng lực tưởng tượng của nàng càng lúc càng lợi hại.
Trưởng Tôn Vinh Cực không hiểu nàng cười cái gì, mơ hồ cảm thấy nụ cười của nàng có liên quan đến hắn, lại cảm thấy chưa chắc là chuyện tốt, tâm tình buồn phiền vừa vui lại lại giận, quay đầu nhìn xung quanh liền phát hiện có ánh mắt si mê nhòm qua đây, lập tức giận chó đánh mèo lên đầu kẻ này, hắn bắn ra ánh mắt dao găm, kẻ nào dám nhìn trộm A Lung của hắn xứng đáng bị bằm thây ngàn lần.
Khánh vương gia cũng buồn bực, tuy nhiên hắn cảm thấy bản thân mình rấy vô tội, chớp chớp mắt nai thầm nghĩ: Vị hoàng thúc này đúng là có khí thế kinh khủng, lúc bị Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn hắn cũng có chút sợ.
Hắn nghĩ như vậy, đúng lúc phát hiện mọi người đều tặng qua xong rồi, hắn liền đứng lên đi tới trước mặt thái hậu, đẩy phần quà được phủ vải đỏ dâng lên.
Khánh vương gia khom người cúi đầu với thái hậu, nụ cười tươi: “Hoàng nãi nãi (*bà nội, xưng hô tôn kính theo hoàng gia) đây là khối Mĩ Nhân Ngọc do Tử Sơ đi du lịch tìm được, tự tay Tử Sơ điêu khắc thành hoàng nãi nãi, hi vọng hoàng nãi nãi thích.”
Tử Sơ chính là tên chữ của Khánh vương gia.
Cùng lúc Khánh vương gia nói xong, vải đỏ được kéo xuống, lộ ra bức tượng ngọc điêu khắc hình người.
Toàn trường không nhịn được kinh hô.
Toàn thân bức tượng ngọc này không chỉ óng ánh trong suốt, chất lượng mê người, quan trọng nhất chính là sắc nước hương trời của mĩ nhân được điêu khắc này. Pho tượng kia được điêu khắc rất sinh động lưu loát, hầu như khó tìm ra tỳ vết. Lông mày, nụ cười, dáng vẻ của tượng điêu khắc kia giống người thật y như đúc ra. Ý cười trên mặt và đôi môi khéo léo đều được trạm trổ rất hoàn mĩ, ngay cả vạt áo tung bay cũng có một loại dịu dàng như thật.
Thủy Lung nhìn thấy bức tượng ngọc này cũng thầm khen đồ tốt.
Mắt nàng quét qua gương mặt thái hậu, ngoài ý muốn phát hiện vẻ mặt thái hậu dường như hơi khác lạ.
Chẳng lẽ bức tượng kia có vấn đề?
Thái hậu nhìn chăm chú vào tượng ngọc, ánh mắt kia không giống nhìn vật yêu thích, trái lại rất giống nhìn thấy thứ mình cực kì chán ghét. Nhưng chút luống cuống kia không duy trì lâu, thái hậu liền khôi phục lại gương mặt tươi cười, đối với Khánh vương gia: “Tử Sơ có lòng, ai gia rất thích.”
Nếu thái hậu không biến sắc quá nhanh, Thủy Lung hoàn toàn có thể hoài nghi chính mình quáng gà. Nhưng vì bà ta biến sắc nhanh nên Thủy Lung mới xác định mình không nhìn lầm. Tầm mắt Thủy Lung từ thái hậu xoay vòng đến nơi khác, lập tức phát hiện chỗ khả nghi của thái hậu ----- Tay thái hậu nắm chặt tay vịn của ghế, dùng sức đến có thể thấy được xương khớp và đầu ngón tay trắng bệch.
Thủy Lung ngoéo môi cười, tầm mắt lại nhìn tượng ngọt.
Nói theo lý, một người phụ nữ nhìn thấy bức tượng ngọc điêu khắc mình khi còn trẻ nên vui mừng mới đúng. Mặc dù, phương diện nào đó thái hậu có chút biến thái, nhưng không thể biến thái đến nỗi chán ghét pho tượng của mình mới đúng.
“Hoàng nãi nãi thích thì tốt rồi.” Khánh vương cười cong mắt, con ngươi sáng sủa khiến không ít cô gái đỏ mặt tim đập nhanh. Hắn liền hướng thái hậu cúi đầu, cười: “Tử Sơ chút thái hậu sinh nhật vui vẻ, sống lâu muôn tuổi!”
“Tốt, tốt, tốt.” Thái hậu lộ vẻ yêu thương: “Đứa bé ngoan.”
Khánh vương gia xoay người về chỗ ngồi, nghiêng đầu nhìn qua Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực, thái độ tự nhiên, tò mò nói: “Đã lâu nghe nói rằng hoàng thúc thường du lịch ở bên ngoài, bên người hoàng thúc nhất định có nhiều vật đáng quý, không biết hoàng thúc tặng quà gì cho hoàng nãi nãi?”
Trưởng Tôn Vinh Cực không nhìn hắn ta, tay vẫn bưng mặt Thủy Lung, không cho nàng nhìn sang đó.
Nụ cười của Khánh vương gia càng thêm đậm, tựa hồ như đang xem kịch vui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.