Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn
Chương 141
Tiêu Tương Mỹ Na
14/06/2020
Nhóm người kia sau khi nghe vậy, vội vã chạy vào phòng cấp cứu, đặt đứa nhỏ lên giường, chuẩn bị làm kiểm tra toàn thân.
Phượng Tử Hề hơi nhíu mày, nếu làm theo cách này thì sẽ rất mất thời gian!
Cô đứng giữa ba người, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, thanh âm lạnh lùng cất lên: "Không cần phải làm mấy cái kiểm tra vô dụng đó, mau chuẩn bị cho tôi một bộ ngân châm!"
Đỗ Minh nghe lời này, trên khuôn mặt trắng trẻo lộ ra vẻ khó chịu: "Mỹ nữ, cho dù cô có liều lĩnh cỡ nào, cũng không nên đem tính mạng người khác ra đùa như vậy!"
Xem ra, anh ta xem những lời của cô là trò đùa!
Phượng Tử Hề nghe vậy, ánh mắt trong vắt như mặt biển vẫn duy trì trạng thái tĩnh lặng, cô ngước nhìn người đàn ông, môi đỏ nhàn nhạt nhếch lên: "Ai đùa giỡn trên tính mạng người khác, anh đừng có bụng ta suy ra bụng người"
Tưởng rằng bản thân làm bác sĩ mấy năm thì có thể thích nói gì thì nói hay sao!
Đồng tử của Đỗ Minh co rút, ánh mắt ẩn chứa tia lạnh, anh ta giơ tay, chỉ ra phía cửa: "Cô gái, làm phiền cô ngay bây giờ, lập tức ra khỏi phòng cấp cứu cho tôi!"
Thanh âm như nghiến răng nghiến lợi vì tức giận.
Hai người đàn ông còn lại nhìn thấy đáy mắt Đỗ Minh xuất hiện lửa giận, vẻ mặt hoàn toàn đồng tình.
Làm đồng nghiệp với nhau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên họ thấy Đỗ Minh nóng giận như vậy!
Trước kia dù có chuyện gì cũng vẫn nở nụ cười thân thiện với mọi người, tính khí cực kì ôn hòa, hôm nay họ mới có dịp chứng kiến một con người khác của cậu ấy...
Phượng Tử Hề trực tiếp bỏ qua Đỗ Minh, nói với người đàn ông khác trong căn phòng: "Mau chóng chuẩn bị cho tôi một bộ ngân châm, thời gian của đứa nhỏ không còn nhiều nữa!"
Người đàn ông gãi đầu nhìn Phượng Tử Hề:" Có một bộ ngân châm ở khoa trung y, nhưng mà, chưa có ai sử dụng bao giờ... "
Phượng Tử Hề thấy người này nói dông dài, vòng vo, khuôn mặt tỏ vẻ không hài lòng, giọng nói lạnh lùng vội vã ngắt lời: "Thay vì đứng đây nói nhảm, anh mau mau đi lấy nó lại đây!"
Giọng nói của cô lạnh giá như sông băng bắc cực, thế nhưng lại ẩn chứa sự chân thực cùng đáng tin.
"Được --" Người đàn ông bị giọng điệu của cô làm cho chấn động. Sau khi bỏ lại một từ, liền nhanh chóng bước ra ngoài.
Sau khi ra đến hành lang, người đàn ông mới nhận ra bản thân đã bị một người phụ nữ làm cho sợ hãi...
Thực sự muốn quay lại phòng cấp cứu, nhưng nghĩ đến cậu bé nằm yếu ớt bên trong, đôi chân đành tăng tốc đi đến khoa trung y.
- ----------
Thời gian trôi qua, nước da của cậu bé dần dần trở nên tím tái, gân xanh trên trán đột ngột nổi lên...
Đỗ Minh trong lòng vô cùng nóng vội, quay sang quát Phượng Tử Hề: "Nếu không chữa trị, thằng bé sẽ chết"
Lông mày Phượng Tử Hề nhíu chặt, một cơn giận dữ bùng lên trong cơ thể: "Câm miệng!"
Ồn muốn chết!
Con người anh ta sao có thể khiến người ta chán ghét như vậy!
"Cô----" Cơ thể Đỗ Minh run rẩy vì giận dữ, nét mặt vô cùng méo mó, ánh mắt bắn ra tia lạnh, chỉ hận không thể đóng băng người phụ nữ trước mặt mình...
Người đàn ông bên kia thấy hai người lời qua tiếng lại bèn cất giọng "Đừng cãi nhau nữa, đứa trẻ cần yên tĩnh!"
Sau khi nói xong, anh ta ngước nhìn Phượng Tử Hề "Cứ chờ đợi như vậy, cũng không phải biện pháp!"
Phượng Tử Hề nhìn thấy trong ánh mắt người này là sự lo lắng cùng sự tiếc nuối sinh mệnh, cũng không hề giấu diếm nói: "Đứa nhỏ này bị bệnh tim bẩm sinh, thể lực vốn đã rất yếu, hơn nữa lại vừa bị kẻ gian bắt cóc!"
"Nếu dành quá nhiều thời gian kiểm tra tổng quát, sẽ chỉ khiến đứa nhỏ không thể chịu đựng!"
Đỗ Minh và người đàn ông kia nghe những lời này, cảm giác như có những đợt sóng liên tục vỗ vào dây thần kinh...
Đôi mắt đầy sự thương hại và đau đớn...
Một đứa trẻ nhỏ như vậy thế nhưng đã phải chịu đựng rất nhiều điều.
Đỗ Minh nhìn Phượng Tử Hề, hỏi "Cô có quan hệ gì với thằng bé?"
"Một người lạ vừa cứu cậu bé này mà thôi!" Khuôn mặt và giọng nói của Phượng Tử Hề vô cùng điềm tĩnh.
Phượng Tử Hề hơi nhíu mày, nếu làm theo cách này thì sẽ rất mất thời gian!
Cô đứng giữa ba người, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc, thanh âm lạnh lùng cất lên: "Không cần phải làm mấy cái kiểm tra vô dụng đó, mau chuẩn bị cho tôi một bộ ngân châm!"
Đỗ Minh nghe lời này, trên khuôn mặt trắng trẻo lộ ra vẻ khó chịu: "Mỹ nữ, cho dù cô có liều lĩnh cỡ nào, cũng không nên đem tính mạng người khác ra đùa như vậy!"
Xem ra, anh ta xem những lời của cô là trò đùa!
Phượng Tử Hề nghe vậy, ánh mắt trong vắt như mặt biển vẫn duy trì trạng thái tĩnh lặng, cô ngước nhìn người đàn ông, môi đỏ nhàn nhạt nhếch lên: "Ai đùa giỡn trên tính mạng người khác, anh đừng có bụng ta suy ra bụng người"
Tưởng rằng bản thân làm bác sĩ mấy năm thì có thể thích nói gì thì nói hay sao!
Đồng tử của Đỗ Minh co rút, ánh mắt ẩn chứa tia lạnh, anh ta giơ tay, chỉ ra phía cửa: "Cô gái, làm phiền cô ngay bây giờ, lập tức ra khỏi phòng cấp cứu cho tôi!"
Thanh âm như nghiến răng nghiến lợi vì tức giận.
Hai người đàn ông còn lại nhìn thấy đáy mắt Đỗ Minh xuất hiện lửa giận, vẻ mặt hoàn toàn đồng tình.
Làm đồng nghiệp với nhau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên họ thấy Đỗ Minh nóng giận như vậy!
Trước kia dù có chuyện gì cũng vẫn nở nụ cười thân thiện với mọi người, tính khí cực kì ôn hòa, hôm nay họ mới có dịp chứng kiến một con người khác của cậu ấy...
Phượng Tử Hề trực tiếp bỏ qua Đỗ Minh, nói với người đàn ông khác trong căn phòng: "Mau chóng chuẩn bị cho tôi một bộ ngân châm, thời gian của đứa nhỏ không còn nhiều nữa!"
Người đàn ông gãi đầu nhìn Phượng Tử Hề:" Có một bộ ngân châm ở khoa trung y, nhưng mà, chưa có ai sử dụng bao giờ... "
Phượng Tử Hề thấy người này nói dông dài, vòng vo, khuôn mặt tỏ vẻ không hài lòng, giọng nói lạnh lùng vội vã ngắt lời: "Thay vì đứng đây nói nhảm, anh mau mau đi lấy nó lại đây!"
Giọng nói của cô lạnh giá như sông băng bắc cực, thế nhưng lại ẩn chứa sự chân thực cùng đáng tin.
"Được --" Người đàn ông bị giọng điệu của cô làm cho chấn động. Sau khi bỏ lại một từ, liền nhanh chóng bước ra ngoài.
Sau khi ra đến hành lang, người đàn ông mới nhận ra bản thân đã bị một người phụ nữ làm cho sợ hãi...
Thực sự muốn quay lại phòng cấp cứu, nhưng nghĩ đến cậu bé nằm yếu ớt bên trong, đôi chân đành tăng tốc đi đến khoa trung y.
- ----------
Thời gian trôi qua, nước da của cậu bé dần dần trở nên tím tái, gân xanh trên trán đột ngột nổi lên...
Đỗ Minh trong lòng vô cùng nóng vội, quay sang quát Phượng Tử Hề: "Nếu không chữa trị, thằng bé sẽ chết"
Lông mày Phượng Tử Hề nhíu chặt, một cơn giận dữ bùng lên trong cơ thể: "Câm miệng!"
Ồn muốn chết!
Con người anh ta sao có thể khiến người ta chán ghét như vậy!
"Cô----" Cơ thể Đỗ Minh run rẩy vì giận dữ, nét mặt vô cùng méo mó, ánh mắt bắn ra tia lạnh, chỉ hận không thể đóng băng người phụ nữ trước mặt mình...
Người đàn ông bên kia thấy hai người lời qua tiếng lại bèn cất giọng "Đừng cãi nhau nữa, đứa trẻ cần yên tĩnh!"
Sau khi nói xong, anh ta ngước nhìn Phượng Tử Hề "Cứ chờ đợi như vậy, cũng không phải biện pháp!"
Phượng Tử Hề nhìn thấy trong ánh mắt người này là sự lo lắng cùng sự tiếc nuối sinh mệnh, cũng không hề giấu diếm nói: "Đứa nhỏ này bị bệnh tim bẩm sinh, thể lực vốn đã rất yếu, hơn nữa lại vừa bị kẻ gian bắt cóc!"
"Nếu dành quá nhiều thời gian kiểm tra tổng quát, sẽ chỉ khiến đứa nhỏ không thể chịu đựng!"
Đỗ Minh và người đàn ông kia nghe những lời này, cảm giác như có những đợt sóng liên tục vỗ vào dây thần kinh...
Đôi mắt đầy sự thương hại và đau đớn...
Một đứa trẻ nhỏ như vậy thế nhưng đã phải chịu đựng rất nhiều điều.
Đỗ Minh nhìn Phượng Tử Hề, hỏi "Cô có quan hệ gì với thằng bé?"
"Một người lạ vừa cứu cậu bé này mà thôi!" Khuôn mặt và giọng nói của Phượng Tử Hề vô cùng điềm tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.