Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn
Chương 157
Tiêu Tương Mỹ Na
30/06/2020
Long ca cùng thuộc hạ của gã lần lượt bị áp giải.
Chỉ còn lại ba người ở lại trong đống hỗn độn.
Từ Thanh Trạch nghiêng ngả thân người, sau vài giây đầu anh ta gục xuống, ngã trên mặt đất.
Phượng Tử Hề ngồi xổm bên cạnh Từ Thanh Trạch, những ngón tay thon dài khẽ áp vào cổ tay anh ta, khóe miệng ẩn hiện ý cười, đôi lông mày của cô khẽ nhếch lên.
Dạ Lăng Mặc cảm thấy trong lòng vô cùng nhức nhối, từ cơ thể anh toát ra mùi giấm chua nồng nặc.
Đôi mắt sâu thẳm bao phủ một tầng mây đen, từ khoang mũi phát ra một thanh âm "hừ" cực nhỏ.
Phượng Tử Hề ngước lên, đập vào mắt cô là một khuôn mặt tuấn mỹ có phần vặn vẹo, máu từ cánh tay bị thương túa ra ướt đẫm như những đóa anh túc...
Cô khẽ cau mày, ngay lập tức bước tới, nhìn vào vết thương của người đàn ông: "Vết thương nghiêm trọng hơn rồi, phải nhanh chóng lấy viên đạn ra!"
Dạ Lăng Mặc nghiêm túc hưởng thụ vẻ lo lắng và quan tâm trên khuôn mặt người phụ nữ, khuôn mặt tái nhợt của anh hiện lên ý cười khó có thể nhận ra: "Không sao, tôi vẫn chịu đựng được! "
" Đi thôi, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện gần nhất! "
" Đi bệnh viện cũng được, nhưng cô phải là người lấy viên đạn ra! "Dạ Lăng Mặc chịu đựng sự đau đớn từ cánh tay truyền đến, ra điều kiện.
"..." Phượng Tử Hề đột nhiên không biết nói gì, bĩu môi, không lên tiếng.
- ----------------
Một bệnh viện tư nhân.
Phượng Tử Hề đeo găng tay, chuẩn bị nhíp, dao, kim và một vài dụng cụ sát trùng.
Qua vài giây, miệng vết thương đã được rửa sạch.
"Anh có muốn gây mê không?" Giọng nói lạnh lùng vang lên qua tai Dạ Lăng Mặc thế nhưng lại giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng chạm đến trái tim...
Dạ Lăng Mặc khẽ lắc đầu: "Không cần!"
Phượng Tử Hề khéo léo điều khiển dao mổ, tạo một vòng cung nhỏ trên vết thương.
Dạ Lăng Mặc ngồi im, không chút cau mày, như thể đó là vết thương của ai chứ không phải của anh!
Đôi mắt của Phượng Tử Hề lóe lên sự ngạc nhiên, khóe miệng gợi lên một đường mờ nhạt, chuyện này thực sự có thể chịu đựng ư?
Cô cầm nhíp, gắp viên đạn ra rồi đặt sang một bên, sau đó khâu vết thương bằng kim chỉ...
Sau khi làm xong, Phượng Tử Hề uể oải ngáp: "Mệt quá, tôi về trước đây, anh cũng về nhà đi!"
Lời nói vừa rơi xuống, khuôn mặt Dạ Lăng Mặc đang phảng phất ý cười đột ngột lạnh giá không chút hơi ấm, cảm giác có một luồng khí cường hãn cùng uy hiếp tản ra khiến người ta sợ hãi.
Anh đứng dậy, tiến lại gần Phượng Tử Hề.
"Phanh--" Ánh mắt người phụ nữ lóe lên tia cảnh giác, cô vô thức lùi lại vài bước, lưng áp sát vào tường.
Một tay Dạ Lăng Mặc chống lên bức tường trắng như tuyết, cơ thể cao lớn nghiêng dần về phía Phượng Tử Hề.
Khuôn mặt tuấn mỹ tiến thêm gần, hương hoa nhài nhàn nhạt vấn vít, hơi thở ấm áp như vây lấy cơ thể Phượng Tử Hề... khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
Một người phụ nữ luôn to gan lớn mật thế nhưng lúc này lại không dám nhìn thẳng vào Dạ Lăng Mặc, ngược lại chỉ muốn thu bé lại ngay lúc này...
Dạ Lăng Mặc hài lòng nhìn vẻ mặt ngây ngốc của người phụ nữ. Anh nâng chiếc cằm gợi cảm lên, đôi mắt sâu thẳm ẩn hiện màu sắc bí ẩn, giữa lông mày ngạo kiều tràn ngập sự tự tin.
Cả người phiêu phiêu, tựa như bước trên một đám mây ngũ sắc...
Anh biết trong tim Phượng Tử Hề có mình!
Đôi môi mỏng lạnh lùng mà gợi cảm của Dạ Lăng Mặc từ từ tiến gần đến Phượng Tử Hề.
Bầu không khí đầy ái muội.
Khuôn mặt thanh tú của Phượng Tử Hề ửng hồng, hàng mi đen dài tựa cánh bướm non khẽ run lên, hai tay cô bám chặt vào tường, toàn thân cứng đờ.
Giống như gặp phải một vấn đề vô cùng nan giải!
Khóe miệng Dạ Lăng Mặc cong lên một nụ cười xấu xa, ghé càng thêm sát.
Hơi thở nam tính phả trên khuôn mặt Phượng Tử Hề, cảm giác có một chút nhẹ nhàng, một chút ngưa ngứa, giống như một chiếc lông vũ mềm mại rơi xuống trái tim, làm dậy lên những làn sóng mãnh liệt...
"Tôi không có nơi nào để ở!" Giọng nói gợi cảm rơi xuống bên tai người phụ nữ.
Phượng Tử Hề ngước lên nhìn người đàn ông, khuôn mặt lộ vẻ không tin.
Đúng là nói dối không chớp mắt mà!
Hàng mi dày của Dạ Lăng Mặc khẽ run lên, khóe miệng nhẹ cong lên một đường, quyết định dứt khoát: "Đêm nay muốn ngủ lại ở nhà cô"
Vừa dứt lời, Phượng Tử Hề ngay lập tức phản bác: "Không được!"
Cho anh ta ở nhờ, nhà cô khẳng định loạn lên mất!
Mẹ cô mà gặp anh ta, sẽ sợ làm anh ta không hài lòng, đến lúc đó, nếu có tức giận sẽ đều trút hết lên người cô...
Chỉ còn lại ba người ở lại trong đống hỗn độn.
Từ Thanh Trạch nghiêng ngả thân người, sau vài giây đầu anh ta gục xuống, ngã trên mặt đất.
Phượng Tử Hề ngồi xổm bên cạnh Từ Thanh Trạch, những ngón tay thon dài khẽ áp vào cổ tay anh ta, khóe miệng ẩn hiện ý cười, đôi lông mày của cô khẽ nhếch lên.
Dạ Lăng Mặc cảm thấy trong lòng vô cùng nhức nhối, từ cơ thể anh toát ra mùi giấm chua nồng nặc.
Đôi mắt sâu thẳm bao phủ một tầng mây đen, từ khoang mũi phát ra một thanh âm "hừ" cực nhỏ.
Phượng Tử Hề ngước lên, đập vào mắt cô là một khuôn mặt tuấn mỹ có phần vặn vẹo, máu từ cánh tay bị thương túa ra ướt đẫm như những đóa anh túc...
Cô khẽ cau mày, ngay lập tức bước tới, nhìn vào vết thương của người đàn ông: "Vết thương nghiêm trọng hơn rồi, phải nhanh chóng lấy viên đạn ra!"
Dạ Lăng Mặc nghiêm túc hưởng thụ vẻ lo lắng và quan tâm trên khuôn mặt người phụ nữ, khuôn mặt tái nhợt của anh hiện lên ý cười khó có thể nhận ra: "Không sao, tôi vẫn chịu đựng được! "
" Đi thôi, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện gần nhất! "
" Đi bệnh viện cũng được, nhưng cô phải là người lấy viên đạn ra! "Dạ Lăng Mặc chịu đựng sự đau đớn từ cánh tay truyền đến, ra điều kiện.
"..." Phượng Tử Hề đột nhiên không biết nói gì, bĩu môi, không lên tiếng.
- ----------------
Một bệnh viện tư nhân.
Phượng Tử Hề đeo găng tay, chuẩn bị nhíp, dao, kim và một vài dụng cụ sát trùng.
Qua vài giây, miệng vết thương đã được rửa sạch.
"Anh có muốn gây mê không?" Giọng nói lạnh lùng vang lên qua tai Dạ Lăng Mặc thế nhưng lại giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng chạm đến trái tim...
Dạ Lăng Mặc khẽ lắc đầu: "Không cần!"
Phượng Tử Hề khéo léo điều khiển dao mổ, tạo một vòng cung nhỏ trên vết thương.
Dạ Lăng Mặc ngồi im, không chút cau mày, như thể đó là vết thương của ai chứ không phải của anh!
Đôi mắt của Phượng Tử Hề lóe lên sự ngạc nhiên, khóe miệng gợi lên một đường mờ nhạt, chuyện này thực sự có thể chịu đựng ư?
Cô cầm nhíp, gắp viên đạn ra rồi đặt sang một bên, sau đó khâu vết thương bằng kim chỉ...
Sau khi làm xong, Phượng Tử Hề uể oải ngáp: "Mệt quá, tôi về trước đây, anh cũng về nhà đi!"
Lời nói vừa rơi xuống, khuôn mặt Dạ Lăng Mặc đang phảng phất ý cười đột ngột lạnh giá không chút hơi ấm, cảm giác có một luồng khí cường hãn cùng uy hiếp tản ra khiến người ta sợ hãi.
Anh đứng dậy, tiến lại gần Phượng Tử Hề.
"Phanh--" Ánh mắt người phụ nữ lóe lên tia cảnh giác, cô vô thức lùi lại vài bước, lưng áp sát vào tường.
Một tay Dạ Lăng Mặc chống lên bức tường trắng như tuyết, cơ thể cao lớn nghiêng dần về phía Phượng Tử Hề.
Khuôn mặt tuấn mỹ tiến thêm gần, hương hoa nhài nhàn nhạt vấn vít, hơi thở ấm áp như vây lấy cơ thể Phượng Tử Hề... khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
Một người phụ nữ luôn to gan lớn mật thế nhưng lúc này lại không dám nhìn thẳng vào Dạ Lăng Mặc, ngược lại chỉ muốn thu bé lại ngay lúc này...
Dạ Lăng Mặc hài lòng nhìn vẻ mặt ngây ngốc của người phụ nữ. Anh nâng chiếc cằm gợi cảm lên, đôi mắt sâu thẳm ẩn hiện màu sắc bí ẩn, giữa lông mày ngạo kiều tràn ngập sự tự tin.
Cả người phiêu phiêu, tựa như bước trên một đám mây ngũ sắc...
Anh biết trong tim Phượng Tử Hề có mình!
Đôi môi mỏng lạnh lùng mà gợi cảm của Dạ Lăng Mặc từ từ tiến gần đến Phượng Tử Hề.
Bầu không khí đầy ái muội.
Khuôn mặt thanh tú của Phượng Tử Hề ửng hồng, hàng mi đen dài tựa cánh bướm non khẽ run lên, hai tay cô bám chặt vào tường, toàn thân cứng đờ.
Giống như gặp phải một vấn đề vô cùng nan giải!
Khóe miệng Dạ Lăng Mặc cong lên một nụ cười xấu xa, ghé càng thêm sát.
Hơi thở nam tính phả trên khuôn mặt Phượng Tử Hề, cảm giác có một chút nhẹ nhàng, một chút ngưa ngứa, giống như một chiếc lông vũ mềm mại rơi xuống trái tim, làm dậy lên những làn sóng mãnh liệt...
"Tôi không có nơi nào để ở!" Giọng nói gợi cảm rơi xuống bên tai người phụ nữ.
Phượng Tử Hề ngước lên nhìn người đàn ông, khuôn mặt lộ vẻ không tin.
Đúng là nói dối không chớp mắt mà!
Hàng mi dày của Dạ Lăng Mặc khẽ run lên, khóe miệng nhẹ cong lên một đường, quyết định dứt khoát: "Đêm nay muốn ngủ lại ở nhà cô"
Vừa dứt lời, Phượng Tử Hề ngay lập tức phản bác: "Không được!"
Cho anh ta ở nhờ, nhà cô khẳng định loạn lên mất!
Mẹ cô mà gặp anh ta, sẽ sợ làm anh ta không hài lòng, đến lúc đó, nếu có tức giận sẽ đều trút hết lên người cô...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.