Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn
Chương 60: Cuối cùng cũng phải kí
Tiêu Tương Mỹ Na
30/12/2018
“A —— a —— a ——” tiếng gào thét đau đớn muốn chết truyền khắp các ngóc ngách.
Trong lòng Phượng Kim Hải căng thẳng, đang muốn đứng dậy hỗ trợ, không ngờ Đường Cương còn nhanh hơn một bước, hắn bắt lấy tay Liễu Duyệt, giữ chặt không cho nhúc nhích để Đường Nhu điên cuồng đánh lên.....
Nháy mắt trên mặt Liễu Duyệt đã tím lại, mắt giống như gấu trúc, khóe miệng có vệt maus đỏ tươi.....
Bà nhìn về phía Phượng Kim Hải, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, ánh mắt trống rỗng, giọng nói tắc nghẹn mang theo mùi máu cùng hận ý điên cuồng: “Đường tiện nhân, có bản lĩnh thì đánh chết bà đây, chờ lần sau Hề Hề về, Đường gia đừng mong được bình an!”
Lời này vừa nói, đã khiến cả người Đường Nhu run lên, vội vã thu tay lại.
Bà ta sửa sửa đầu tóc rối tung, trong mắt bắn ra ngọn lừa hừng hực, giống như muốn cắn nuốt Liễu Duyệt: “Nó không dám!”
Lời thì nói như thế, nhưng cũng không dám ra tay nữa.
Cái kẻ điên kia mà điên lên, ai cũng phải sợ!
Đường Cương nhớ lại việc lần trước, hai tròng mắt lóe lóe, buông cổ áo Liễu Duyệt ra, không dám hung hăng đánh nữa!
Hắn sao lại quên mất sát tinh kia chứ!
Được tự do, Liễu Duyệt xoay người, giơ tay lên, một cái bạt tai vả lên mặt Đường Cương, giọng điệu lạnh lẽo: "Đây là chuyện của Phượng gia, ngươi xen vào làm gì!"
Trên mặt truyền đến đau đớn, nóng rát, Đường Cương trừng mắt không dám tin nhìn Liễu Duyệt.
Con đàn bà này dám đánh hắn!
Đường Cương vừa định ra tay, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của Phượng Tử Hề, cuối cùng cũng chỉ có thể nghẹn uất một bụng lửa giận mà thôi.....
Liễu Duyệt nâng cằm, hừ lạnh một tiếng: “Phượng Kim Hải, tài sản Phượng gia ông chỉ có thể lấy 1/10, nếu không kí tên, tôi sẽ khởi tố ra tòa, đến lúc đó, chỉ sợ nửa xu cũng chả có đâu!”
Lúc trước khởi tố ly hôn, Phượng Kim Hải lại muốn bà rút về, nói đồng ý ly hôn trong hòa bình
Mà hiện tại, thế mà dám làm như vậy với bà!
Thật sự cho rằng, bà vẫn là cái tát cho ông ta chút giận, vừa nhu nhược vừa vô năng trước kia sao!
Phượng Kim Hải vốn dĩ còn hơi áy náy với Liễu Duyệt, sau khi biết bản thân chỉ còn 1/10 tài sản, ngoài trừ phẫn nộ, cái gì cũng hết sạch.
“Được —— tôi ký!” Phượng Kim Hải hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Duyệt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngược lại ông ta muốn nhìn xem một người vốn đã thoát li với xã hội như Liễu Duyệt làm sao nhận sự tán thành của nhóm cổ đông!
Chủ tịch tập đoạn Phượng thị ngoại trừ số đống cổ phần kếch xù ra, còn phải có năng lực lãnh đạo, khống chế được toàn cục, phẩm cách, lực ảnh hưởng, lòng bao dung.... tất cả các phương diện này đều phải ưu tú.
Mà bà ta ngoài việc khóc ra, cũng chả biết làm cái quái gì cả!
Trong lòng Phượng Kim Hải cười lạnh một phen, rất chờ mong cảnh Liễu Duyệt tới cửa cầu xin ông ta!
Nhưng mà, ông ta ngàn tính vạn tính, lại tính sót Phượng Tử Hề!
“Lão......” Đường Nhu thấy Phượng Kim Hải cầm lấy bút ký tên, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, vội vàng ra tiếng!
Ba người mà chỉ có 1/10 tài sản, sẽ sống ra sao, sẽ cực khổ thế nào chứ hả?
Phượng Kim Hải biết bà ta suy nghĩ cái gì, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, Đường Nhu lập tức câm miệng.
Bà ta hơi hơi cúi đầu, hàng mi dài che lấp ghen ghét cùng không cam lòng nơi đáy mắt, móng tay nhọn hoắt hung hăng bấm vào lòng bàn tay.
Lại giống như không hề biết đau.
Mãi đến khi có mùi máu phảnh phất trong không khí mới biết bản thân nắm chặt bao nhiêu.
Trong lòng Đường Nhu không ngừng gào thét: Vì sao? vì sao?
Bà ta trả giá nhiều như thế, cuối cùng cũng không được cái gì cả!
Bà ta không cam lòng!
Liễu Duyệt cầm lấy lá đơn, mặt tái nhợt nở rộ ra ý cười sung sướng, trái tim bị bóp chặt cũng từ từ thả lỏng, sau này, không bao giờ phải ở dưới một mái hiên nhà với tiểu tam nữa rồi.
Bà cầm lá đơn thu lại, ngẩng đầu quét mắt nhìn Phượng Kim Hải, nói: “Các người có thể đi rồi!”
“Liễu Duyệt, bà nói cho rõ ràng, đây là nhà của tôi, muốn rời đi, cũng phải là bà đi!” Phượng Kim Hải cảm thấy nụ cười trên mặt Liễu Duyệt đặc biệt chói mắt, ngực bị một cảm xúc vô danh rắc rối nào đó đan xen, không cam lòng, châm biếm, trào phúng.....
Liễu Duyệt chỉ vào một phần lá đơn, tốt bụng nhắc nhở ông ta: "Xem trước rồi hãy nói!"
Chủ ý này là Hề Hề đưa ra đấy!
Con bé nói dùng 1/10 tài sản làm mấy người Phượng Kim Hải mất hết lý trí, đến lúc đó tất cả tài sản tự nhiên sẽ tụ lại!
Không thể không nói, biện pháp của Hề Hề rất hữu dụng!
Trong lòng Phượng Kim Hải căng thẳng, đang muốn đứng dậy hỗ trợ, không ngờ Đường Cương còn nhanh hơn một bước, hắn bắt lấy tay Liễu Duyệt, giữ chặt không cho nhúc nhích để Đường Nhu điên cuồng đánh lên.....
Nháy mắt trên mặt Liễu Duyệt đã tím lại, mắt giống như gấu trúc, khóe miệng có vệt maus đỏ tươi.....
Bà nhìn về phía Phượng Kim Hải, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh, ánh mắt trống rỗng, giọng nói tắc nghẹn mang theo mùi máu cùng hận ý điên cuồng: “Đường tiện nhân, có bản lĩnh thì đánh chết bà đây, chờ lần sau Hề Hề về, Đường gia đừng mong được bình an!”
Lời này vừa nói, đã khiến cả người Đường Nhu run lên, vội vã thu tay lại.
Bà ta sửa sửa đầu tóc rối tung, trong mắt bắn ra ngọn lừa hừng hực, giống như muốn cắn nuốt Liễu Duyệt: “Nó không dám!”
Lời thì nói như thế, nhưng cũng không dám ra tay nữa.
Cái kẻ điên kia mà điên lên, ai cũng phải sợ!
Đường Cương nhớ lại việc lần trước, hai tròng mắt lóe lóe, buông cổ áo Liễu Duyệt ra, không dám hung hăng đánh nữa!
Hắn sao lại quên mất sát tinh kia chứ!
Được tự do, Liễu Duyệt xoay người, giơ tay lên, một cái bạt tai vả lên mặt Đường Cương, giọng điệu lạnh lẽo: "Đây là chuyện của Phượng gia, ngươi xen vào làm gì!"
Trên mặt truyền đến đau đớn, nóng rát, Đường Cương trừng mắt không dám tin nhìn Liễu Duyệt.
Con đàn bà này dám đánh hắn!
Đường Cương vừa định ra tay, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của Phượng Tử Hề, cuối cùng cũng chỉ có thể nghẹn uất một bụng lửa giận mà thôi.....
Liễu Duyệt nâng cằm, hừ lạnh một tiếng: “Phượng Kim Hải, tài sản Phượng gia ông chỉ có thể lấy 1/10, nếu không kí tên, tôi sẽ khởi tố ra tòa, đến lúc đó, chỉ sợ nửa xu cũng chả có đâu!”
Lúc trước khởi tố ly hôn, Phượng Kim Hải lại muốn bà rút về, nói đồng ý ly hôn trong hòa bình
Mà hiện tại, thế mà dám làm như vậy với bà!
Thật sự cho rằng, bà vẫn là cái tát cho ông ta chút giận, vừa nhu nhược vừa vô năng trước kia sao!
Phượng Kim Hải vốn dĩ còn hơi áy náy với Liễu Duyệt, sau khi biết bản thân chỉ còn 1/10 tài sản, ngoài trừ phẫn nộ, cái gì cũng hết sạch.
“Được —— tôi ký!” Phượng Kim Hải hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Duyệt, nghiến răng nghiến lợi nói.
Ngược lại ông ta muốn nhìn xem một người vốn đã thoát li với xã hội như Liễu Duyệt làm sao nhận sự tán thành của nhóm cổ đông!
Chủ tịch tập đoạn Phượng thị ngoại trừ số đống cổ phần kếch xù ra, còn phải có năng lực lãnh đạo, khống chế được toàn cục, phẩm cách, lực ảnh hưởng, lòng bao dung.... tất cả các phương diện này đều phải ưu tú.
Mà bà ta ngoài việc khóc ra, cũng chả biết làm cái quái gì cả!
Trong lòng Phượng Kim Hải cười lạnh một phen, rất chờ mong cảnh Liễu Duyệt tới cửa cầu xin ông ta!
Nhưng mà, ông ta ngàn tính vạn tính, lại tính sót Phượng Tử Hề!
“Lão......” Đường Nhu thấy Phượng Kim Hải cầm lấy bút ký tên, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, vội vàng ra tiếng!
Ba người mà chỉ có 1/10 tài sản, sẽ sống ra sao, sẽ cực khổ thế nào chứ hả?
Phượng Kim Hải biết bà ta suy nghĩ cái gì, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, Đường Nhu lập tức câm miệng.
Bà ta hơi hơi cúi đầu, hàng mi dài che lấp ghen ghét cùng không cam lòng nơi đáy mắt, móng tay nhọn hoắt hung hăng bấm vào lòng bàn tay.
Lại giống như không hề biết đau.
Mãi đến khi có mùi máu phảnh phất trong không khí mới biết bản thân nắm chặt bao nhiêu.
Trong lòng Đường Nhu không ngừng gào thét: Vì sao? vì sao?
Bà ta trả giá nhiều như thế, cuối cùng cũng không được cái gì cả!
Bà ta không cam lòng!
Liễu Duyệt cầm lấy lá đơn, mặt tái nhợt nở rộ ra ý cười sung sướng, trái tim bị bóp chặt cũng từ từ thả lỏng, sau này, không bao giờ phải ở dưới một mái hiên nhà với tiểu tam nữa rồi.
Bà cầm lá đơn thu lại, ngẩng đầu quét mắt nhìn Phượng Kim Hải, nói: “Các người có thể đi rồi!”
“Liễu Duyệt, bà nói cho rõ ràng, đây là nhà của tôi, muốn rời đi, cũng phải là bà đi!” Phượng Kim Hải cảm thấy nụ cười trên mặt Liễu Duyệt đặc biệt chói mắt, ngực bị một cảm xúc vô danh rắc rối nào đó đan xen, không cam lòng, châm biếm, trào phúng.....
Liễu Duyệt chỉ vào một phần lá đơn, tốt bụng nhắc nhở ông ta: "Xem trước rồi hãy nói!"
Chủ ý này là Hề Hề đưa ra đấy!
Con bé nói dùng 1/10 tài sản làm mấy người Phượng Kim Hải mất hết lý trí, đến lúc đó tất cả tài sản tự nhiên sẽ tụ lại!
Không thể không nói, biện pháp của Hề Hề rất hữu dụng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.