Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn
Chương 27: Đưa đơn lên tòa
Tiêu Tương Mỹ Na
30/12/2018
Cả người hai anh em nhà họ Liễu run lên, ý định chạy trốn cũng rơi đâu mất, vội vàng đỡ nhau đi vào trong nhà.
Ông ngoại Liễu thấy anh em hai người mặt mũi sưng húp thì vô cùng ngạc nhiên:"Này, đây là chuyện gì thế?"
Bà ngoại Liễu thấy ông chồng già đã tỉnh lại, mày vốn nhíu chặt cũng dần dần giãn ra, trên mặt lộ ra nụ cười tươi như hoa cúc, kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra một lượt.
Đôi mắt đục của ông ngoại Liễu trừng to, trên mặt lộ vẻ khó tin, ngây ra một lúc lâu mới chợt cười vang ha ha
Bà ngoại Liễu cho rằng lão chồng quá mức choáng váng, vội vàng quan tâm hỏi: "Ông già, ông sao thế?"
Hai anh em họ Liễu cũng không hiểu nhìn ông, trong lòng âm thầm cầu nguyện: lão già, ông nhất định đừng xảy ra chuyênn gì đấy!
Nếu là trong quá khứ, bọn chúng cũng chả thèm quan tâm này nọ.
Nhưng, hiện tại không giống như thế nữa rồi, có sát tinh Phượng Tử Hề ở đây, cho dù vấn đề chẳng hề liên quan bọn chúng cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt
Liễu Duyệt cũng quan tâm nhìn cha mình
“Ha ha ha ______” lão gia tử xoa xoa chòm râu dưới cằm, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười vui vẻ: “Tốt, thật tốt quá! Hề Hề, sau này, ai dám khi dễ con, cứ việc đánh chết hắn!”
“_____” cơ thể hai anh em họ Liễu run như cầy sấy, trong lòng chửi thầm: Ai dám chọc cô ta chính là kẻ cực kì xui xẻo!
Bọn chúng đã bị Phượng Tử Hề đánh cho sợ chết khiếp rồi!
“____” khóe miệng Liễu Duyệt giật giật, ba, như vậy thật sự tốt sao?
Lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tiếng xe cứu thương, mắt Phượng Tử Hề hơi lóe một chút, nói với Liễu Duyệt: “Mẹ, mẹ đi bảo với bọn họ, bệnh nhân đã tỉnh, không cần đến bệnh viện nữa!”
Liễu Duyệt gật đầu.
Phượng Tử Hề ngồi trên ở ghế, hai chân bắt chéo, trên mặt lại lộ ra nụ cười tà ác, đôi mắt đen láy ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, tay phải gõ gõ lên tay ghế theo tiết tấu nào đó: “Nếu cảm thấy tiền bà ngoại cho các người quá ít, vậy lập tức nôn hết ra ngày mai đưa đến Phượng gia. Nếu như ngày mau không hoàn đủ, bà đây sẽ tính cả lãi!"
Giọng cô rất nhẹ, giống như gió xuân nhẹ nhàng lướt qua, nhưng ở trong lòng hai anh em họ Liễu lại nặng tựa ngàn cân.
“Sáng____mai, quá vội!” Liễu Trường Đông muốn kéo dài thêm một chút thời gian nữa.
“Nga ——” Phượng Tử Hề kéo thật dài giọng, ánh mắt chẳng có chút dao động nhìn chằm chằm Liễu Trường Đông giống như nhìn thẳng vào tâm hắn vậy.
Mồ hôi trong suốt như mưa không ngừng rơi xuống, thấm ướt nhẹp quần áo Liễu Trường Đông.
Trái tim ngay lập tức nâng lên, sợ Phượng Tử Hề lại đá y thêm một cái
“Vậy trước ba giờ chiều nay đi!” Ngay khi hai anh em họ Liễu sắp không thể chịu đựng nổi áp lực mạnh mẽ này, Phượng tử Hề mới chậm rì rì nói.
“Không, không, ngày mai đi, ngày mai nhất định sẽ đem đến Phượng gia!”
“Ngày mai, ngày mai nhất định đem đến!”
Hai anh em họ Liễu không dám ho he thêm điều gì nữa
“Còn chưa cút!” giọng nói lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim hai người bọn chúng.
Hai anh em nhà họ Liễu sợ đến mức cả người run rẩy, lập tức đỡ nhau lăn ra khỏi nhà.
Ông ngoại Liễu nhìn bọn chúng lại thấy giống mấy chú chó nhà có tang, trong mắt lóe lên ánh lệ: "Rốt cục cũng có người có thể trị được bọn nó rồi!"
Mấy anh em nhà họ Liễu chính là mấy kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, ỷ thế hiếp người, cực kì quá đáng!
“Ông ngoại, mọi người đến ở nhà con đi!” Đây là kết quả sau khi Phượng Tử Hề suy nghĩ cặn kẽ, ở đây cô chỉ có thể giúp được một lần, nhưng nếu ở Phượng gia không ai dám đối xử bọn họ với bọn họ!
“Phượng gia có tiểu tam, chúng ta không muốn sống chung một nhà với người phụ nữ đó đâu!” bà ngoại Liễu hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn Liễu Duyệt, tức giận nói.
Liễu Duyệt nở nụ cười chua xót, đều là do quá mềm yếu mới gây tai họa!
Từ giờ trở đi, bà phải kiên cường!
“Mẹ, đến Phượng gia đi, đợi lát nữa con sẽ đưa đơn lên toà!” suy nghĩ của Liễu Duyệt đã thông suốt rồi, nếu đã không phải của mình, giữ lại bên người cũng chẳng có ích gì. Nhưng mà, bà và Hề Hề tuyệt đối không chịu thiệt đâu!
Phượng Kim Hải sở dĩ dám mang Đường Nhu về Phượng gia không phải vì dám chắc bà sẽ không ly hôn sao?
“_____” Phượng Tử Hề nhìn Liễu Duyệt hệt như một nói, trẻ ngoan dễ dạy, rốt cục cũng nghĩ thông suốt rồi!
“_____” hai ông bà ngoại lại ngơ ngác nhìn Liễu Duyệt, đây là ảo giác sao hả trời?
Ông ngoại Liễu thấy anh em hai người mặt mũi sưng húp thì vô cùng ngạc nhiên:"Này, đây là chuyện gì thế?"
Bà ngoại Liễu thấy ông chồng già đã tỉnh lại, mày vốn nhíu chặt cũng dần dần giãn ra, trên mặt lộ ra nụ cười tươi như hoa cúc, kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra một lượt.
Đôi mắt đục của ông ngoại Liễu trừng to, trên mặt lộ vẻ khó tin, ngây ra một lúc lâu mới chợt cười vang ha ha
Bà ngoại Liễu cho rằng lão chồng quá mức choáng váng, vội vàng quan tâm hỏi: "Ông già, ông sao thế?"
Hai anh em họ Liễu cũng không hiểu nhìn ông, trong lòng âm thầm cầu nguyện: lão già, ông nhất định đừng xảy ra chuyênn gì đấy!
Nếu là trong quá khứ, bọn chúng cũng chả thèm quan tâm này nọ.
Nhưng, hiện tại không giống như thế nữa rồi, có sát tinh Phượng Tử Hề ở đây, cho dù vấn đề chẳng hề liên quan bọn chúng cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt
Liễu Duyệt cũng quan tâm nhìn cha mình
“Ha ha ha ______” lão gia tử xoa xoa chòm râu dưới cằm, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười vui vẻ: “Tốt, thật tốt quá! Hề Hề, sau này, ai dám khi dễ con, cứ việc đánh chết hắn!”
“_____” cơ thể hai anh em họ Liễu run như cầy sấy, trong lòng chửi thầm: Ai dám chọc cô ta chính là kẻ cực kì xui xẻo!
Bọn chúng đã bị Phượng Tử Hề đánh cho sợ chết khiếp rồi!
“____” khóe miệng Liễu Duyệt giật giật, ba, như vậy thật sự tốt sao?
Lúc này, bên ngoài chợt truyền đến tiếng xe cứu thương, mắt Phượng Tử Hề hơi lóe một chút, nói với Liễu Duyệt: “Mẹ, mẹ đi bảo với bọn họ, bệnh nhân đã tỉnh, không cần đến bệnh viện nữa!”
Liễu Duyệt gật đầu.
Phượng Tử Hề ngồi trên ở ghế, hai chân bắt chéo, trên mặt lại lộ ra nụ cười tà ác, đôi mắt đen láy ánh lên ánh sáng lạnh lẽo, tay phải gõ gõ lên tay ghế theo tiết tấu nào đó: “Nếu cảm thấy tiền bà ngoại cho các người quá ít, vậy lập tức nôn hết ra ngày mai đưa đến Phượng gia. Nếu như ngày mau không hoàn đủ, bà đây sẽ tính cả lãi!"
Giọng cô rất nhẹ, giống như gió xuân nhẹ nhàng lướt qua, nhưng ở trong lòng hai anh em họ Liễu lại nặng tựa ngàn cân.
“Sáng____mai, quá vội!” Liễu Trường Đông muốn kéo dài thêm một chút thời gian nữa.
“Nga ——” Phượng Tử Hề kéo thật dài giọng, ánh mắt chẳng có chút dao động nhìn chằm chằm Liễu Trường Đông giống như nhìn thẳng vào tâm hắn vậy.
Mồ hôi trong suốt như mưa không ngừng rơi xuống, thấm ướt nhẹp quần áo Liễu Trường Đông.
Trái tim ngay lập tức nâng lên, sợ Phượng Tử Hề lại đá y thêm một cái
“Vậy trước ba giờ chiều nay đi!” Ngay khi hai anh em họ Liễu sắp không thể chịu đựng nổi áp lực mạnh mẽ này, Phượng tử Hề mới chậm rì rì nói.
“Không, không, ngày mai đi, ngày mai nhất định sẽ đem đến Phượng gia!”
“Ngày mai, ngày mai nhất định đem đến!”
Hai anh em họ Liễu không dám ho he thêm điều gì nữa
“Còn chưa cút!” giọng nói lạnh lẽo như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim hai người bọn chúng.
Hai anh em nhà họ Liễu sợ đến mức cả người run rẩy, lập tức đỡ nhau lăn ra khỏi nhà.
Ông ngoại Liễu nhìn bọn chúng lại thấy giống mấy chú chó nhà có tang, trong mắt lóe lên ánh lệ: "Rốt cục cũng có người có thể trị được bọn nó rồi!"
Mấy anh em nhà họ Liễu chính là mấy kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, ỷ thế hiếp người, cực kì quá đáng!
“Ông ngoại, mọi người đến ở nhà con đi!” Đây là kết quả sau khi Phượng Tử Hề suy nghĩ cặn kẽ, ở đây cô chỉ có thể giúp được một lần, nhưng nếu ở Phượng gia không ai dám đối xử bọn họ với bọn họ!
“Phượng gia có tiểu tam, chúng ta không muốn sống chung một nhà với người phụ nữ đó đâu!” bà ngoại Liễu hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn Liễu Duyệt, tức giận nói.
Liễu Duyệt nở nụ cười chua xót, đều là do quá mềm yếu mới gây tai họa!
Từ giờ trở đi, bà phải kiên cường!
“Mẹ, đến Phượng gia đi, đợi lát nữa con sẽ đưa đơn lên toà!” suy nghĩ của Liễu Duyệt đã thông suốt rồi, nếu đã không phải của mình, giữ lại bên người cũng chẳng có ích gì. Nhưng mà, bà và Hề Hề tuyệt đối không chịu thiệt đâu!
Phượng Kim Hải sở dĩ dám mang Đường Nhu về Phượng gia không phải vì dám chắc bà sẽ không ly hôn sao?
“_____” Phượng Tử Hề nhìn Liễu Duyệt hệt như một nói, trẻ ngoan dễ dạy, rốt cục cũng nghĩ thông suốt rồi!
“_____” hai ông bà ngoại lại ngơ ngác nhìn Liễu Duyệt, đây là ảo giác sao hả trời?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.