Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn
Chương 43: Người này có bệnh
Tiêu Tương Mỹ Na
30/12/2018
Máu tươi từng giọt từng giọt một rơi xuống cổ áo, hình thành một đóa anh túc kiều diễm.
"A ——" Cổ Tư Mộng sờ sờ lên mũi, thấy trên lòng bàn tay dính đầy máu tươi, bỗng chốc hét lên.
"••••••" Doãn Thu kinh ngạc mà nhìn một màn này, cả người run lên, hình như có hơi bạo lực thì phải!
Bất quá, cô nhìn người gặp nạn lại cảm giác vô cùng sung sướng!
Doãn Thu trong lòng yên lặng nghĩ: Có phải mình thực xấu xa không!
"••••••" Đỗ Quang Hương vốn nhát gan, lại nhìn Phượng Tử Hề trực tiếp đánh người, sợ tới mức môi không ngừng run rẩy.
Phượng Tử Hề khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị, nắm tay giơ lên ở không trung, nhíu mày nói: "Sao hả, muốn đánh nhau?"
Hai nữ binh kia rụt rụt cổ, vội vàng lắc đầu: "Không, không muốn."
"Còn không đi!" Thanh âm thiếu kiên nhẫn lại một lần nữa từ yết hầu Phượng Tử Hề phát ra.
"Phượng Tử Hề, cô dám đánh đồng đội, tôi liền đi nói cho tổng chỉ huy!" Cổ Tư Mộng trừng lớn mắt nhìn Phượng Tử Hề, rống to.
Phượng Tử Hề khẽ cười, rõ ràng nụ cười ấm áp như gió xuân, nhưng Cổ Tư Mộng lại cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Nói cho tổng chỉ huy, dám sao!
Mọi chuyện, còn không phải chính do cô ta khơi mào!
Phượng Tử Hề thản nhiên nhún vai, còn tỏ vẻ tốt bụng mà kiến nghị: "Có muốn cùng đi không?"
"Cô ——" Cổ Tư Mộng tức giận đến độ cả người run rẩy, sắc mặt lộ ra một khối thanh một khối tím, phủi tay rời khỏi ký túc xá.
Nếu còn tiếp tục ở đây, sợ rằng bản thân vốn rất khỏe mạnh cũng bị Phượng Tử Hề bức chết.
" Ha——" Phượng Tử Hề khinh thường buông một tiếng, loại người như vậy cũng dám khiêu khích cô sao!
Đỗ Quang Hương thẹn thùng cười, lấy lọ thuốc ra, đưa cho Phượng Tử Hề: "Hề Hề, cậu cầm vẫn là an toàn nhất!"
Phượng Tử Hề không cầm, chỉ cúi đầu nhìn vật trong tay Đỗ Quang Hương, vài giây sau, mới nhàn nhạt nói: "Ném đi, mình đã cho ai thứ gì, liền không có thói quen lấy về!"
Sau khi nói xong, lập tức rời khỏi ký túc xá, hướng phòng uống nước mà đi đến.
Vừa đến cửa, đã thấy một người diện mạo xinh đẹp, dáng vóc cao gầy ngăn cô lại: "Hóa ra là tân binh ban D, mọi người đồn rằng cô rất kiêu ngạo!"
Phượng Tử Hề dừng bước, không chút để ý mà liếc nhìn người kia, đuôi lông mày hơi nhíu, Trần Vân Nguyệt, ban A, nghe nói cô ta thể năng cực cường, bắn rất chính xác, ném mạnh khá xa, là thiên tài hiếm có!
Nếu nhớ không lầm, nguyên chủ cùng người này vốn không quen biết!
"Có việc gì?" Phượng Tử Hề ngữ khí bình đạm, thái độ cực kì bình tĩnh.
"Nghe nói cô đánh Từ Tư Kiều đến mức nhập viện!" Phượng Tử Hề tương đối lạnh nhạt, cho nên chẳng những không làm Trần Vân Nguyệt tức giận, ngược lại có cảm giác là một nữ binh rất có cá tính.
Cô thích đối thủ như vậy!
Biết Từ Tư Kiều bị người ta đánh đến mức nhập viện, cô vui đến mức muốn chạy 10 vòng quanh sân thể dục luôn!
Cái dạng phụ nữ đó âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, mặt dày vô sỉ, đê tiện bỉ ổi......
Trần Vân Nguyệt đã bị cô ta hại rất nhiều lần rồi!
Cô vốn muốn tìm khi đối lại, nhưng lại có người đến cảnh cáo cô không được đụng đến Từ Tư Kiều.
Phượng Tử Hề định thần nhàn nhã nhìn cô gái kia, sau vài giây, khóe miệng nâng lên nụ cười tùy ý, thái độ kiêu ngạo càn quấy: "Sao, muốn đến đòi công bằng cho cô ta ư?"
"Ha ——" Trần Vân Nguyệt cười quỷ dị "Sao lại có khả năng ấy chứ, theo tôi thấy, cô xuống tay vẫn còn quá nhẹ, nếu là tôi, nhất định sẽ khiến cho cô ta phải nằm viện một tháng mới thôi!"
"Chuyện này thì dễ thôi, cứ chạy đến bệnh viện đánh chết cô ta là được rồi!" Tay Phượng Tử Hề vuốt ve cằm mình, giọng bình tĩnh chẳng chút gợn sóng, ánh mắt gian tà lại tràn đầy khí phách trời sinh đã có.
"Ách ——" Trần Vân Nguyệt ngốc lăng, sau đó đáy mắt lại hiện lên sự kích động và hưng phấn.
Lần này không chạy đến vô ích rồi, cuối cùng cô cũng tìm được đồng đạo của mình!
"Ha ha ha ••••••" Ánh mắt cực nóng của Trần Vân Nguyệt nhìn chằm chằm vào Phượng Tử Hề, vài giây sau mới xoay người rời đi, tiếng cười sang sảng vang lên trong không trung, giống như muốn truyền đến từng ngóc nghách, khắp mọi nơi.
Phượng Tử Hề sờ sờ chóp mũi, vẻ mặt bừng tỉnh: "••••••"
Người này có bệnh!
"A ——" Cổ Tư Mộng sờ sờ lên mũi, thấy trên lòng bàn tay dính đầy máu tươi, bỗng chốc hét lên.
"••••••" Doãn Thu kinh ngạc mà nhìn một màn này, cả người run lên, hình như có hơi bạo lực thì phải!
Bất quá, cô nhìn người gặp nạn lại cảm giác vô cùng sung sướng!
Doãn Thu trong lòng yên lặng nghĩ: Có phải mình thực xấu xa không!
"••••••" Đỗ Quang Hương vốn nhát gan, lại nhìn Phượng Tử Hề trực tiếp đánh người, sợ tới mức môi không ngừng run rẩy.
Phượng Tử Hề khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị, nắm tay giơ lên ở không trung, nhíu mày nói: "Sao hả, muốn đánh nhau?"
Hai nữ binh kia rụt rụt cổ, vội vàng lắc đầu: "Không, không muốn."
"Còn không đi!" Thanh âm thiếu kiên nhẫn lại một lần nữa từ yết hầu Phượng Tử Hề phát ra.
"Phượng Tử Hề, cô dám đánh đồng đội, tôi liền đi nói cho tổng chỉ huy!" Cổ Tư Mộng trừng lớn mắt nhìn Phượng Tử Hề, rống to.
Phượng Tử Hề khẽ cười, rõ ràng nụ cười ấm áp như gió xuân, nhưng Cổ Tư Mộng lại cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Nói cho tổng chỉ huy, dám sao!
Mọi chuyện, còn không phải chính do cô ta khơi mào!
Phượng Tử Hề thản nhiên nhún vai, còn tỏ vẻ tốt bụng mà kiến nghị: "Có muốn cùng đi không?"
"Cô ——" Cổ Tư Mộng tức giận đến độ cả người run rẩy, sắc mặt lộ ra một khối thanh một khối tím, phủi tay rời khỏi ký túc xá.
Nếu còn tiếp tục ở đây, sợ rằng bản thân vốn rất khỏe mạnh cũng bị Phượng Tử Hề bức chết.
" Ha——" Phượng Tử Hề khinh thường buông một tiếng, loại người như vậy cũng dám khiêu khích cô sao!
Đỗ Quang Hương thẹn thùng cười, lấy lọ thuốc ra, đưa cho Phượng Tử Hề: "Hề Hề, cậu cầm vẫn là an toàn nhất!"
Phượng Tử Hề không cầm, chỉ cúi đầu nhìn vật trong tay Đỗ Quang Hương, vài giây sau, mới nhàn nhạt nói: "Ném đi, mình đã cho ai thứ gì, liền không có thói quen lấy về!"
Sau khi nói xong, lập tức rời khỏi ký túc xá, hướng phòng uống nước mà đi đến.
Vừa đến cửa, đã thấy một người diện mạo xinh đẹp, dáng vóc cao gầy ngăn cô lại: "Hóa ra là tân binh ban D, mọi người đồn rằng cô rất kiêu ngạo!"
Phượng Tử Hề dừng bước, không chút để ý mà liếc nhìn người kia, đuôi lông mày hơi nhíu, Trần Vân Nguyệt, ban A, nghe nói cô ta thể năng cực cường, bắn rất chính xác, ném mạnh khá xa, là thiên tài hiếm có!
Nếu nhớ không lầm, nguyên chủ cùng người này vốn không quen biết!
"Có việc gì?" Phượng Tử Hề ngữ khí bình đạm, thái độ cực kì bình tĩnh.
"Nghe nói cô đánh Từ Tư Kiều đến mức nhập viện!" Phượng Tử Hề tương đối lạnh nhạt, cho nên chẳng những không làm Trần Vân Nguyệt tức giận, ngược lại có cảm giác là một nữ binh rất có cá tính.
Cô thích đối thủ như vậy!
Biết Từ Tư Kiều bị người ta đánh đến mức nhập viện, cô vui đến mức muốn chạy 10 vòng quanh sân thể dục luôn!
Cái dạng phụ nữ đó âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, mặt dày vô sỉ, đê tiện bỉ ổi......
Trần Vân Nguyệt đã bị cô ta hại rất nhiều lần rồi!
Cô vốn muốn tìm khi đối lại, nhưng lại có người đến cảnh cáo cô không được đụng đến Từ Tư Kiều.
Phượng Tử Hề định thần nhàn nhã nhìn cô gái kia, sau vài giây, khóe miệng nâng lên nụ cười tùy ý, thái độ kiêu ngạo càn quấy: "Sao, muốn đến đòi công bằng cho cô ta ư?"
"Ha ——" Trần Vân Nguyệt cười quỷ dị "Sao lại có khả năng ấy chứ, theo tôi thấy, cô xuống tay vẫn còn quá nhẹ, nếu là tôi, nhất định sẽ khiến cho cô ta phải nằm viện một tháng mới thôi!"
"Chuyện này thì dễ thôi, cứ chạy đến bệnh viện đánh chết cô ta là được rồi!" Tay Phượng Tử Hề vuốt ve cằm mình, giọng bình tĩnh chẳng chút gợn sóng, ánh mắt gian tà lại tràn đầy khí phách trời sinh đã có.
"Ách ——" Trần Vân Nguyệt ngốc lăng, sau đó đáy mắt lại hiện lên sự kích động và hưng phấn.
Lần này không chạy đến vô ích rồi, cuối cùng cô cũng tìm được đồng đạo của mình!
"Ha ha ha ••••••" Ánh mắt cực nóng của Trần Vân Nguyệt nhìn chằm chằm vào Phượng Tử Hề, vài giây sau mới xoay người rời đi, tiếng cười sang sảng vang lên trong không trung, giống như muốn truyền đến từng ngóc nghách, khắp mọi nơi.
Phượng Tử Hề sờ sờ chóp mũi, vẻ mặt bừng tỉnh: "••••••"
Người này có bệnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.