Vương Bài Quân Bỉ: Ông Xã Kiêu Ngạo Sủng Có Thời Hạn
Chương 89: Trong lòng nha đầu này có anh!
Tiêu Tương Mỹ Na
30/12/2018
Dạ Lăng Mặc ngạo kiều nghĩ, nha đầu này vào trong núi sâu cũng không quên mang lễ vật về cho bà nội, trong lòng cô khẳng định có anh!
Ừ!
Đáy mắt Dạ Lăng Mặc hiện lên ý cười, đôi mắt luôn lạnh băng lúc này như tuyết bị hòa tan, sáng rọi...
Phượng Tử Hề hồ nghi nhìn về phía người đàn ông, cảm thấy bệnh của anh đúng là không nhẹ!
Nếu không, sao lại dùng cái giọng điệu dịu dàng thế kia để nói chuyện với cơ?
Nửa khắc sau, cô dời mắt đi, dừng trên người chú thỏ con kia, sau đó đi qua: “Một con đưa bà nội, một con là cho mẹ tôi!”
Sau khi nói xong, lại lấy một cái khác từ túi xách: “Cái này cho bạn tôi!”
Ánh mắt Dạ Lăng Mặc lóe lóe, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, vì sao anh không có gì?
Nghĩ đến gì đó, Phượng Tử Hề ngước mắt nhìn về phía người đàn ông, dương môi hỏi: “Hôm nay không huấn luyện, tìm chúng tôi làm gì?”
Đôi mắt khuất dưới hàng mi của Dạ Lăng Mạc hiện lên một tia tối tắm, anh có thể nói trong lòng có chút hoảng sao?
Phượng Tử Hề thấy anh không đáp, liền cứ nhìn chằm chằm như thế.
Người đàn ông ngạo nghễ đứng đó, dáng người tinh xảo tuấn lãng hệt như bức tượng thần Hy Lạp, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.
Trong lòng Phượng Tử Hề âm thầm mắng: Yêu nghiệt!
Không gian tràn ngập vẻ ái muội, cơn gió nhẹ khẽ xượt qua mặt, mềm mại, ngưa ngứa……
Doãn Thu thấy bên trong không có động tĩnh gì, thò ra nửa cái đầu, trộm nhìn thoáng qua, trong lòng nghi hoặc: “Chỉ huy trưởng muốn làm gì?”
Hai người đứng ngây năm phút đồng hồ, Dạ Lăng Mạc mới lên tiếng đánh vỡ yên tĩnh quỷ dị: “Kiểm tra chuyên cần ——”
Hàng mi như vũ của Phượng Tử Hề khẽ rùng lên: “Hóa ra là như thế, nếu không có việc gì, tôi về ký túc xá trước đây!”
Quần áo dính đầy rêu xanh, cả người chẳng tự nhiên chút nào.
Vẻ mặt Dạ Lăng Mặc phức tạp, muốn ngăn lại, cuối cùng lại chỉ có thể trầm mặc không nói……
Phượng Tử Hề ngước mắt nhìn về phía người đàn ông, ngay sau đó nghĩ đến gì đó, trên mặt lộ ra vẻ lấy lòng: “Chỉ huy trưởng, chúng ta thương lượng chút được không?”
Đuôi mày Dạ Lăng Mạc hơi hơi nhíu lại, hồ nghi nhìn cô, ý bảo cô tiếp tục nói.
Phượng Tử Hề đi đến trước bàn làm việc, móc túi lấy ra một đống dược liệu đặt lên: “Đống dược liệu này giúp tôi bảo quản được không?”
Đồ quý thế để ở kí túc xá không an toàn!
Lỡ như bị trộm mất, cô biết tìm ai mà khóc chứ!
Dạ Lăng Mặc nhìn mấy cây linh chi trên bàn, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc, tuy rằng không biết là lâu năm chưa, nhưng linh chi tự nhiên trước giờ cũng không phải của có sẵn.……
Vận khí của nha đầu này đúng là nghịch thiên mà!
Phượng Tử Hề nhìn thấy ánh mắt anh dừng trên đống linh chi, tròng mắt hơi hơi chuyển động, hiện lên một tia giảo hoạt, vội vàng móc ra cây châu linh chi đưa cho Dạ Lăng Mặc: “Cái này tặng bà nội!”
Trước mắt cô phải tăng cường huấn luyện, không có thời gian luyện dược được.
Mà linh chi cắt xuống rồi để lâu lại mất dần dược tính của nó.
Nếu như vậy, không bằng thuận tay tặng 1 cái nhân tình!
Nói không chừng, Dạ ma đầu còn cho phép cô vào núi lần nữa
Đôi mắt sâu hun hút của Dạ Lăng Mặc hiện lên ý cười khó phát hiện, duỗi tay nhận linh chi, giọng nói thuần hậu vang lên: “Được ——”
Doãn Thu ở bên ngoài nghe hai người nói chuyện, đột nhiên xông vào, từ trong lòng móc ra hai cây châu linh chi: “Chỉ huy trưởng, chỉ huy trưởng, anh cũng giúp em bảo quản với!”
Dạ Lăng Mặc nhìn cô gái xông vào, đồng tử co chặt, trong mắt xẹt qua tia sắc lạnh làm cho người ta sợ hãi……
Doãn Thu rụt rụt cổ, cẳng chân không nhịn được run lên, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Phượng Tử Hề……
Mỗ nữ che mặt đỡ trán, khóe miệng không chịu khống chế được, khẽ giật giật, đôi mắt lập loè ánh sao phát sáng: “Chỉ huy trưởng, anh giúp cô ấy đi, một cây linh chi giá mấy ngàn lận đấy!”
Dạ Lăng Mặc thu lại ánh mắt: Ừm, nha đầu càng lúc càng tín nhiệm anh rồi!
Loại cảm giác này, đáng chết, thật tốt!
Hy vọng loại tín nhiệm này cứ mãi như thế!
------ lời nói ngoài lề ------
Trong lòng Hề Hề thực sự có Dạ ma đầu sao?
Cứ cảm thấy đây là một cái hiểu lầm đẹp là sao ta?
Na Na nghĩ, có phải nên dắt tình địch ra cho nữ chính rồi không?….
(Vân vân...)
Editor: bả nói nhìu quá nên tui bỏ đó
Ừ!
Đáy mắt Dạ Lăng Mặc hiện lên ý cười, đôi mắt luôn lạnh băng lúc này như tuyết bị hòa tan, sáng rọi...
Phượng Tử Hề hồ nghi nhìn về phía người đàn ông, cảm thấy bệnh của anh đúng là không nhẹ!
Nếu không, sao lại dùng cái giọng điệu dịu dàng thế kia để nói chuyện với cơ?
Nửa khắc sau, cô dời mắt đi, dừng trên người chú thỏ con kia, sau đó đi qua: “Một con đưa bà nội, một con là cho mẹ tôi!”
Sau khi nói xong, lại lấy một cái khác từ túi xách: “Cái này cho bạn tôi!”
Ánh mắt Dạ Lăng Mặc lóe lóe, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, vì sao anh không có gì?
Nghĩ đến gì đó, Phượng Tử Hề ngước mắt nhìn về phía người đàn ông, dương môi hỏi: “Hôm nay không huấn luyện, tìm chúng tôi làm gì?”
Đôi mắt khuất dưới hàng mi của Dạ Lăng Mạc hiện lên một tia tối tắm, anh có thể nói trong lòng có chút hoảng sao?
Phượng Tử Hề thấy anh không đáp, liền cứ nhìn chằm chằm như thế.
Người đàn ông ngạo nghễ đứng đó, dáng người tinh xảo tuấn lãng hệt như bức tượng thần Hy Lạp, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.
Trong lòng Phượng Tử Hề âm thầm mắng: Yêu nghiệt!
Không gian tràn ngập vẻ ái muội, cơn gió nhẹ khẽ xượt qua mặt, mềm mại, ngưa ngứa……
Doãn Thu thấy bên trong không có động tĩnh gì, thò ra nửa cái đầu, trộm nhìn thoáng qua, trong lòng nghi hoặc: “Chỉ huy trưởng muốn làm gì?”
Hai người đứng ngây năm phút đồng hồ, Dạ Lăng Mạc mới lên tiếng đánh vỡ yên tĩnh quỷ dị: “Kiểm tra chuyên cần ——”
Hàng mi như vũ của Phượng Tử Hề khẽ rùng lên: “Hóa ra là như thế, nếu không có việc gì, tôi về ký túc xá trước đây!”
Quần áo dính đầy rêu xanh, cả người chẳng tự nhiên chút nào.
Vẻ mặt Dạ Lăng Mặc phức tạp, muốn ngăn lại, cuối cùng lại chỉ có thể trầm mặc không nói……
Phượng Tử Hề ngước mắt nhìn về phía người đàn ông, ngay sau đó nghĩ đến gì đó, trên mặt lộ ra vẻ lấy lòng: “Chỉ huy trưởng, chúng ta thương lượng chút được không?”
Đuôi mày Dạ Lăng Mạc hơi hơi nhíu lại, hồ nghi nhìn cô, ý bảo cô tiếp tục nói.
Phượng Tử Hề đi đến trước bàn làm việc, móc túi lấy ra một đống dược liệu đặt lên: “Đống dược liệu này giúp tôi bảo quản được không?”
Đồ quý thế để ở kí túc xá không an toàn!
Lỡ như bị trộm mất, cô biết tìm ai mà khóc chứ!
Dạ Lăng Mặc nhìn mấy cây linh chi trên bàn, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc, tuy rằng không biết là lâu năm chưa, nhưng linh chi tự nhiên trước giờ cũng không phải của có sẵn.……
Vận khí của nha đầu này đúng là nghịch thiên mà!
Phượng Tử Hề nhìn thấy ánh mắt anh dừng trên đống linh chi, tròng mắt hơi hơi chuyển động, hiện lên một tia giảo hoạt, vội vàng móc ra cây châu linh chi đưa cho Dạ Lăng Mặc: “Cái này tặng bà nội!”
Trước mắt cô phải tăng cường huấn luyện, không có thời gian luyện dược được.
Mà linh chi cắt xuống rồi để lâu lại mất dần dược tính của nó.
Nếu như vậy, không bằng thuận tay tặng 1 cái nhân tình!
Nói không chừng, Dạ ma đầu còn cho phép cô vào núi lần nữa
Đôi mắt sâu hun hút của Dạ Lăng Mặc hiện lên ý cười khó phát hiện, duỗi tay nhận linh chi, giọng nói thuần hậu vang lên: “Được ——”
Doãn Thu ở bên ngoài nghe hai người nói chuyện, đột nhiên xông vào, từ trong lòng móc ra hai cây châu linh chi: “Chỉ huy trưởng, chỉ huy trưởng, anh cũng giúp em bảo quản với!”
Dạ Lăng Mặc nhìn cô gái xông vào, đồng tử co chặt, trong mắt xẹt qua tia sắc lạnh làm cho người ta sợ hãi……
Doãn Thu rụt rụt cổ, cẳng chân không nhịn được run lên, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Phượng Tử Hề……
Mỗ nữ che mặt đỡ trán, khóe miệng không chịu khống chế được, khẽ giật giật, đôi mắt lập loè ánh sao phát sáng: “Chỉ huy trưởng, anh giúp cô ấy đi, một cây linh chi giá mấy ngàn lận đấy!”
Dạ Lăng Mặc thu lại ánh mắt: Ừm, nha đầu càng lúc càng tín nhiệm anh rồi!
Loại cảm giác này, đáng chết, thật tốt!
Hy vọng loại tín nhiệm này cứ mãi như thế!
------ lời nói ngoài lề ------
Trong lòng Hề Hề thực sự có Dạ ma đầu sao?
Cứ cảm thấy đây là một cái hiểu lầm đẹp là sao ta?
Na Na nghĩ, có phải nên dắt tình địch ra cho nữ chính rồi không?….
(Vân vân...)
Editor: bả nói nhìu quá nên tui bỏ đó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.