Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ
Chương 17: LÔI LẠC ĐẾ QUỐC TAM VƯƠNG GIA
Lăng Vi Tuyết Thiến
21/04/2016
"Ngu ngốc, ai muốn
ngươi giúp ta ngăn cản." Nàng vừa sửa sang vừa hung hăng bất thiện nói,
hắn không nợ nàng cái gì, hắn không cần phải làm như vậy , hắn làm như
vậy, sẽ chỉ làm cho nàng cảm giác thiếu hắn.
"Ngươi không phải là muốn ẩn núp lực lượng sao, vậy thì tạm thời trước đừng bại lộ." Ngân Đồng gương mặt anh tuấn lạnh lùng nói, đáy mắt quẹt một tia tàn nhẫn muốn giết người, nếu hiện tại thương thế trong người tốt hơn, hắn tuyệt đối sẽ làm cho các nàng chết không toàn thây.
Mộc Khuynh Cuồng nghe lời của hắn, động tác thay đổi nhẹ đi chút ít, thật không biết đầu hắn nghĩ thế nào , nàng vẫn đối với hắn hung hăng, vì sao còn muốn giúp nàng.
Liễu Hương vừa muốn động thủ, Mạc Vong hừ lạnh nói, "Các ngươi điêu dân không có mắt, nhìn thấy Tam Vương gia còn không mau hành lễ."
Một tiếng rống đem toàn bộ người trên đường phố hù ngã, Mạc Vong thấy bọn họ ngây người, xuất ra lệnh bài Hoàng gia Lôi Lạc Đế quốc.
Liễu Hương bị hù dọa chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, dấu hiệu trên lệnh bài kia nàng sẽ không nhận sai, nàng giống như đã gặp qua dấu hiệu này ở trên chút ít công văn của cha. Huống chi, ai có lá gan lớn như vậy dám giả mạo Vương gia Hoàng gia.
"Dân nữ gặp qua Tam Vương gia." Liễu Hương không ngừng dập đầu, giống như sợ đến choáng váng, những người khác thấy thế, rối rít quỳ xuống hành lễ.
Mạc Tiêm Lương lạnh nhạt quét bọn họ một vòng, ánh mắt nhìn hướng Mộc Khuynh Cuồng cùng Ngân Đồng còn đứng ở nơi đó, khi hắn chứng kiến khuôn mặt Ngân Đồng, trong lòng có chút kinh ngạc, hắn tại sao lại ở chỗ này.
"Chúng ta đi." Mộc Khuynh Cuồng nhìn y phục Ngân Đồng dơ dáy bẩn thỉu, kéo tay hắn muốn đi, một ngày nào đó, nàng sẽ làm Liễu Hương phải hối hận vì đã chọc phải nàng!
Ngân Đồng rút tay về, thản nhiên nói, "Không cần kéo ta, chính ta tự đi."
Mộc Khuynh Cuồng cũng không nhiều lời, vừa mới nàng quên thân thể hắn băng hàn, nàng cũng không có nhìn đám người Mạc tiêm Lương ở xa xa, xoay người liền đi, Ngân Đồng lập tức đuổi kịp.
"Chủ tử, người xem bọn họ." Trên mặt Mạc Vong dâng lên một cỗ tức giận, hai cái điêu dân kia thấy chủ tử mà không hành lễ, cứ như vậy ly khai, đây chính là miệt thị hoàng uy.
Mạc Tiêm Lương vươn tay, sắc mặt bình tĩnh nói, "Không sao, đi thôi!"
Sau khi về đến nhà, Diêu Uyển nhìn Ngân Đồng dơ dáy bẩn thỉu, kinh hô, "Cuồng nhi, các ngươi làm sao vậy?"
"Nương, chúng ta không có việc gì." Mộc Khuynh Cuồng nhẹ nhàng cười, ý bảo Ngân Đồng đi vào trước thay quần áo.
"Cuồng nhi, nếu không chúng ta rời nơi này đi thôi!" Diêu Uyển vừa nhìn cũng biết bọn họ khẳng định bị người bắt nạt , trong lòng giống như kim đâm đau, hết lần này tới lần khác, nàng chỉ là một nữ nhân không có đấu khí, căn bản không bảo hộ được nữ nhi.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn ra trong mắt Diêu Uyển lo lắng cùng tự trách, nàng nắm tay nàng (DU) nói, "Không cho phép nương tự trách, người cho con sinh mạng chính là đã cho con điều tốt nhất, không có sinh mạng con làm sao có thể hưởng thụ hết thảy, chúng ta không đi, con muốn đứng vững ở nơi này."
Không bao lâu sau, nàng muốn đi ra ngoài lịch lãm, trước đó, nàng sẽ làm cho bất luận kẻ nào cũng không dám khi dễ nàng cùng người nàng quan tâm.
Ăn qua cơm trưa, Mộc Khuynh Cuồng không có nghỉ ngơi mà đi thẳng đến rừng rậm, nàng nhất định phải tu tập đấu khí cùng dung hợp nguyên tố nhanh hơn.
Ngân Đồng lẳng lặng đi theo phía sau nàng, hắn biết rõ chuyện ngày hôm nay đã kích thích nàng, thấy nàng tiến vào cảnh giới, hắn cũng tiến vào tu luyện, hắn không muốn làm cho chính mình trở thành một người vô dụng, hắn nhất định phải nhanh chóng chữa trị thương thế trong cơ thể.
Sau một thời gian ngắn, đám người Liễu Hương thế nhưng chưa có tới gây sự với Mộc Khuynh Cuồng, điều này làm cho Mộc Khuynh Cuồng có chút kinh ngạc, bất quá nàng cũng không có để ở trong lòng, nàng muốn nhanh chóng tu luyện đấu khí cùng hấp thu nguyên tố, nơi nào còn có tâm tình thanh thản quản chuyện của bọn họ.
Ngân Đồng ngẩn người nhìn Mộc Khuynh Cuồng, trải qua nửa tháng này điều dưỡng, thân thể của hắn đã hoàn toàn khôi phục, hắn có phải hay không cần phải rời đi.
"Ngươi không phải là muốn ẩn núp lực lượng sao, vậy thì tạm thời trước đừng bại lộ." Ngân Đồng gương mặt anh tuấn lạnh lùng nói, đáy mắt quẹt một tia tàn nhẫn muốn giết người, nếu hiện tại thương thế trong người tốt hơn, hắn tuyệt đối sẽ làm cho các nàng chết không toàn thây.
Mộc Khuynh Cuồng nghe lời của hắn, động tác thay đổi nhẹ đi chút ít, thật không biết đầu hắn nghĩ thế nào , nàng vẫn đối với hắn hung hăng, vì sao còn muốn giúp nàng.
Liễu Hương vừa muốn động thủ, Mạc Vong hừ lạnh nói, "Các ngươi điêu dân không có mắt, nhìn thấy Tam Vương gia còn không mau hành lễ."
Một tiếng rống đem toàn bộ người trên đường phố hù ngã, Mạc Vong thấy bọn họ ngây người, xuất ra lệnh bài Hoàng gia Lôi Lạc Đế quốc.
Liễu Hương bị hù dọa chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, dấu hiệu trên lệnh bài kia nàng sẽ không nhận sai, nàng giống như đã gặp qua dấu hiệu này ở trên chút ít công văn của cha. Huống chi, ai có lá gan lớn như vậy dám giả mạo Vương gia Hoàng gia.
"Dân nữ gặp qua Tam Vương gia." Liễu Hương không ngừng dập đầu, giống như sợ đến choáng váng, những người khác thấy thế, rối rít quỳ xuống hành lễ.
Mạc Tiêm Lương lạnh nhạt quét bọn họ một vòng, ánh mắt nhìn hướng Mộc Khuynh Cuồng cùng Ngân Đồng còn đứng ở nơi đó, khi hắn chứng kiến khuôn mặt Ngân Đồng, trong lòng có chút kinh ngạc, hắn tại sao lại ở chỗ này.
"Chúng ta đi." Mộc Khuynh Cuồng nhìn y phục Ngân Đồng dơ dáy bẩn thỉu, kéo tay hắn muốn đi, một ngày nào đó, nàng sẽ làm Liễu Hương phải hối hận vì đã chọc phải nàng!
Ngân Đồng rút tay về, thản nhiên nói, "Không cần kéo ta, chính ta tự đi."
Mộc Khuynh Cuồng cũng không nhiều lời, vừa mới nàng quên thân thể hắn băng hàn, nàng cũng không có nhìn đám người Mạc tiêm Lương ở xa xa, xoay người liền đi, Ngân Đồng lập tức đuổi kịp.
"Chủ tử, người xem bọn họ." Trên mặt Mạc Vong dâng lên một cỗ tức giận, hai cái điêu dân kia thấy chủ tử mà không hành lễ, cứ như vậy ly khai, đây chính là miệt thị hoàng uy.
Mạc Tiêm Lương vươn tay, sắc mặt bình tĩnh nói, "Không sao, đi thôi!"
Sau khi về đến nhà, Diêu Uyển nhìn Ngân Đồng dơ dáy bẩn thỉu, kinh hô, "Cuồng nhi, các ngươi làm sao vậy?"
"Nương, chúng ta không có việc gì." Mộc Khuynh Cuồng nhẹ nhàng cười, ý bảo Ngân Đồng đi vào trước thay quần áo.
"Cuồng nhi, nếu không chúng ta rời nơi này đi thôi!" Diêu Uyển vừa nhìn cũng biết bọn họ khẳng định bị người bắt nạt , trong lòng giống như kim đâm đau, hết lần này tới lần khác, nàng chỉ là một nữ nhân không có đấu khí, căn bản không bảo hộ được nữ nhi.
Mộc Khuynh Cuồng nhìn ra trong mắt Diêu Uyển lo lắng cùng tự trách, nàng nắm tay nàng (DU) nói, "Không cho phép nương tự trách, người cho con sinh mạng chính là đã cho con điều tốt nhất, không có sinh mạng con làm sao có thể hưởng thụ hết thảy, chúng ta không đi, con muốn đứng vững ở nơi này."
Không bao lâu sau, nàng muốn đi ra ngoài lịch lãm, trước đó, nàng sẽ làm cho bất luận kẻ nào cũng không dám khi dễ nàng cùng người nàng quan tâm.
Ăn qua cơm trưa, Mộc Khuynh Cuồng không có nghỉ ngơi mà đi thẳng đến rừng rậm, nàng nhất định phải tu tập đấu khí cùng dung hợp nguyên tố nhanh hơn.
Ngân Đồng lẳng lặng đi theo phía sau nàng, hắn biết rõ chuyện ngày hôm nay đã kích thích nàng, thấy nàng tiến vào cảnh giới, hắn cũng tiến vào tu luyện, hắn không muốn làm cho chính mình trở thành một người vô dụng, hắn nhất định phải nhanh chóng chữa trị thương thế trong cơ thể.
Sau một thời gian ngắn, đám người Liễu Hương thế nhưng chưa có tới gây sự với Mộc Khuynh Cuồng, điều này làm cho Mộc Khuynh Cuồng có chút kinh ngạc, bất quá nàng cũng không có để ở trong lòng, nàng muốn nhanh chóng tu luyện đấu khí cùng hấp thu nguyên tố, nơi nào còn có tâm tình thanh thản quản chuyện của bọn họ.
Ngân Đồng ngẩn người nhìn Mộc Khuynh Cuồng, trải qua nửa tháng này điều dưỡng, thân thể của hắn đã hoàn toàn khôi phục, hắn có phải hay không cần phải rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.