Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ
Chương 249: Ma trượng hắc ám (9)
Lăng Vi Tuyết Thiến
04/05/2018
Editor: Tương Ly
Lúc này Sửu Sửu và Phì Phì đang nháo loạn ám hệ Tinh Linh tộc, hai tiểu gia hỏa có thể hủy cái gì thì toàn bộ phá hủy, mũi bọn chúng rất linh, lực cảm ứng cũng mạnh, cho nên thuốc của Nam Cung Tử Vân đối với chúng cũng không có ảnh hưởng.
"Các ngươi còn dám gây chuyện, ta liền giết chủ nhân của các ngươi." Ánh mắt Nam Cung Tử Vân âm hàn trừng mắt Sửu Sửu và Phì Phì lạnh lùng quát, chỉ hai con ma thú mà cũng dám đến giương oai.
Sửu Sửu hướng về Nam Cung Tử Vân nhe răng, bên trong mắt vàng đằng đằng sát khí, hướng bầu trời gầm thét một tiếng, tức giận nói, "Nếu ngươi dám giết chủ nhân của ta, ta liền cùng các ngươi đồng quy vu tận, cùng lắm thì tất cả mọi người đều chết."
"Đúng vậy đúng vậy, các ngươi cũng chỉ là tinh linh, có gì đặc biệt hơn người, hừ!" Phì Phì chớp đôi cánh thật to của nó cuồng ngạo nói, lúc bọn chúng lần mò đi vào, đã mất liên lạc với Khuynh Cuồng.
Hai tròng mắt của Nam Cung Tử Vân khẽ nheo lại, khóe miệng hiện ra nụ cười trào phúng, "Tốt! Có bản lĩnh các ngươi phá hủy nơi này, cùng lắm thì mọi người cùng nhau chết."
Nàng dám khẳng định hai con ma thú này chắc chắn sẽ không làm cho chủ nhân của bọn chúng chết, muốn dọa nàng? Cho rằng nàng là tiểu hài tử ba tuổi sao.
Ba người kia đối với nàng còn hữu dụng, Hoa Tâm không phải liên tục nói nàng không có Ma trượng hắc ám sao, nàng liền để cho bọn họ đi gặp Ma trượng hắc ám.
Sửu Sửu và Phì Phì giận dữ trừng mắt Nam Cung Tử Vân, xú nữ nhân đáng chết này, nếu bọn họ làm loạn, nàng có thật sự tổn thương Khuynh Cuồng hay không, hừ, nếu nàng ta dám tổn thương Khuynh Cuồng, bọn chúng tuyệt đối cùng nàng ta liều mạng.
Nam Cung Tử Vân cao ngạo trừng trừng bọn họ, xoay người rời đi.
Trong thạch thất.
"Lần này chúng ta muốn đi ra ngoài có thể có chút khó, trừ khi có người giúp chúng ta giải dược trên người." Hoa Tâm mặt mày ủ rũ nói, chẳng lẽ lần này hắn thật sự bị hủy ở chỗ này sao, ô ô, hắn không muốn chết, đồ Nam Cung Tử Vân âm hiểm.
Hai mắt Mộc Khuynh Cuồng quan sát xung quanh, nàng lại không thể liên lạc với Sửu Sửu Phì Phì, nếu như có thể, còn có thể khiến chúng nó đi tìm thuốc giải.
"Hắc Bá, đi ra." Đột nhiên Thánh Khinh Hồng lạnh lùng nói.
Theo hắn dứt lời, chỉ thấy một con sói con toàn thân biến thành màu đen hai cánh dài xuất hiện trước mặt ba người.
"Chủ nhân, ta cũng không thể giúp được ngươi, ta căn bản không biết giải độc a..." Hắc Bá nho nhỏ vỗ đôi cánh lười biếng nói, so với bộ dáng nó lúc lớn thì bộ dạng này vừa manh vừa đáng yêu.
Thánh Khinh Hồng nhíu mày trừng mắt nó, con sói đáng chết này, ngoại trừ ngủ thì cũng chỉ biết ngủ.
"Ngươi đi bên ngoài tìm thuốc giải."
"Ô ô, người ta không biết giải dược." Tiểu Hắc Bá chu môi nói.
"..." Thánh Khinh Hồng và Mộc Khuynh Cuồng còn có Hoa Tâm đều thẳng tắp nhìn chằm chằm nó.
Tiểu Hắc Bá hướng phía tường trừng mắt nhìn, không thèm để ý chút ánh mắt khi dễ của bọn họ, rồi sau đó phun ra một cỗ lực lượng cường đại làm cho thạch thất nổ tung.
"Ha ha ha, thật tốt, các ngươi có thể đi ra ngoài." Đột nhiên Tiểu Hắc Bá hướng về giữa không trung bay lên, bổ nhào đôi cánh hưng phấn kêu to.
Mộc Khuynh Cuồng lệ rơi đầy mặt một hồi, bọn họ không có khí lực thì đi ra ngoài như thế nào, nhưng thạch thất này bị nổ cũng tốt, như vậy mới có thể làm cho Sửu Sửu và Phì Phì cảm ứng được khí tức của nàng.
"Đồ đáng chết, dám phá hủy thạch thất của ta." Đột nhiên một tiếng quát chói tai bén nhọn vang lên.
Mộc Khuynh Cuồng ngẩng đầu liền chứng kiến Nam Cung Tử Vân một thân tức giận đứng ở bên ngoài.
"Con sói đáng chết, ngươi còn dám lộn xộn một chút, ta liền làm cho chủ nhân của ngươi vĩnh viễn không dậy nổi, không có giải dược, dược tính bên trong cơ thể của bọn họ chắc chắn sẽ không hết." Nam Cung Tử Vân giơ giơ cằm vô cùng lớn lối lại đắc ý nói.
Tiểu Hắc Bá trợn to đôi mắt đen bóng nhìn nhìn Nam Cung Tử Vân, sau đó lại nhìn một chút Thánh Khinh Hồng, "Chủ nhân à, xem ra lần này thật sự phải dựa vào chính ngươi, ta đi ngủ đây."
Lúc này Sửu Sửu và Phì Phì đang nháo loạn ám hệ Tinh Linh tộc, hai tiểu gia hỏa có thể hủy cái gì thì toàn bộ phá hủy, mũi bọn chúng rất linh, lực cảm ứng cũng mạnh, cho nên thuốc của Nam Cung Tử Vân đối với chúng cũng không có ảnh hưởng.
"Các ngươi còn dám gây chuyện, ta liền giết chủ nhân của các ngươi." Ánh mắt Nam Cung Tử Vân âm hàn trừng mắt Sửu Sửu và Phì Phì lạnh lùng quát, chỉ hai con ma thú mà cũng dám đến giương oai.
Sửu Sửu hướng về Nam Cung Tử Vân nhe răng, bên trong mắt vàng đằng đằng sát khí, hướng bầu trời gầm thét một tiếng, tức giận nói, "Nếu ngươi dám giết chủ nhân của ta, ta liền cùng các ngươi đồng quy vu tận, cùng lắm thì tất cả mọi người đều chết."
"Đúng vậy đúng vậy, các ngươi cũng chỉ là tinh linh, có gì đặc biệt hơn người, hừ!" Phì Phì chớp đôi cánh thật to của nó cuồng ngạo nói, lúc bọn chúng lần mò đi vào, đã mất liên lạc với Khuynh Cuồng.
Hai tròng mắt của Nam Cung Tử Vân khẽ nheo lại, khóe miệng hiện ra nụ cười trào phúng, "Tốt! Có bản lĩnh các ngươi phá hủy nơi này, cùng lắm thì mọi người cùng nhau chết."
Nàng dám khẳng định hai con ma thú này chắc chắn sẽ không làm cho chủ nhân của bọn chúng chết, muốn dọa nàng? Cho rằng nàng là tiểu hài tử ba tuổi sao.
Ba người kia đối với nàng còn hữu dụng, Hoa Tâm không phải liên tục nói nàng không có Ma trượng hắc ám sao, nàng liền để cho bọn họ đi gặp Ma trượng hắc ám.
Sửu Sửu và Phì Phì giận dữ trừng mắt Nam Cung Tử Vân, xú nữ nhân đáng chết này, nếu bọn họ làm loạn, nàng có thật sự tổn thương Khuynh Cuồng hay không, hừ, nếu nàng ta dám tổn thương Khuynh Cuồng, bọn chúng tuyệt đối cùng nàng ta liều mạng.
Nam Cung Tử Vân cao ngạo trừng trừng bọn họ, xoay người rời đi.
Trong thạch thất.
"Lần này chúng ta muốn đi ra ngoài có thể có chút khó, trừ khi có người giúp chúng ta giải dược trên người." Hoa Tâm mặt mày ủ rũ nói, chẳng lẽ lần này hắn thật sự bị hủy ở chỗ này sao, ô ô, hắn không muốn chết, đồ Nam Cung Tử Vân âm hiểm.
Hai mắt Mộc Khuynh Cuồng quan sát xung quanh, nàng lại không thể liên lạc với Sửu Sửu Phì Phì, nếu như có thể, còn có thể khiến chúng nó đi tìm thuốc giải.
"Hắc Bá, đi ra." Đột nhiên Thánh Khinh Hồng lạnh lùng nói.
Theo hắn dứt lời, chỉ thấy một con sói con toàn thân biến thành màu đen hai cánh dài xuất hiện trước mặt ba người.
"Chủ nhân, ta cũng không thể giúp được ngươi, ta căn bản không biết giải độc a..." Hắc Bá nho nhỏ vỗ đôi cánh lười biếng nói, so với bộ dáng nó lúc lớn thì bộ dạng này vừa manh vừa đáng yêu.
Thánh Khinh Hồng nhíu mày trừng mắt nó, con sói đáng chết này, ngoại trừ ngủ thì cũng chỉ biết ngủ.
"Ngươi đi bên ngoài tìm thuốc giải."
"Ô ô, người ta không biết giải dược." Tiểu Hắc Bá chu môi nói.
"..." Thánh Khinh Hồng và Mộc Khuynh Cuồng còn có Hoa Tâm đều thẳng tắp nhìn chằm chằm nó.
Tiểu Hắc Bá hướng phía tường trừng mắt nhìn, không thèm để ý chút ánh mắt khi dễ của bọn họ, rồi sau đó phun ra một cỗ lực lượng cường đại làm cho thạch thất nổ tung.
"Ha ha ha, thật tốt, các ngươi có thể đi ra ngoài." Đột nhiên Tiểu Hắc Bá hướng về giữa không trung bay lên, bổ nhào đôi cánh hưng phấn kêu to.
Mộc Khuynh Cuồng lệ rơi đầy mặt một hồi, bọn họ không có khí lực thì đi ra ngoài như thế nào, nhưng thạch thất này bị nổ cũng tốt, như vậy mới có thể làm cho Sửu Sửu và Phì Phì cảm ứng được khí tức của nàng.
"Đồ đáng chết, dám phá hủy thạch thất của ta." Đột nhiên một tiếng quát chói tai bén nhọn vang lên.
Mộc Khuynh Cuồng ngẩng đầu liền chứng kiến Nam Cung Tử Vân một thân tức giận đứng ở bên ngoài.
"Con sói đáng chết, ngươi còn dám lộn xộn một chút, ta liền làm cho chủ nhân của ngươi vĩnh viễn không dậy nổi, không có giải dược, dược tính bên trong cơ thể của bọn họ chắc chắn sẽ không hết." Nam Cung Tử Vân giơ giơ cằm vô cùng lớn lối lại đắc ý nói.
Tiểu Hắc Bá trợn to đôi mắt đen bóng nhìn nhìn Nam Cung Tử Vân, sau đó lại nhìn một chút Thánh Khinh Hồng, "Chủ nhân à, xem ra lần này thật sự phải dựa vào chính ngươi, ta đi ngủ đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.