Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ
Chương 61: NGƯƠI MUỐN GIẾT NGƯỜI DIỆT KHẨU?
Lăng Vi Tuyết Thiến
06/05/2016
Edit: Tương Ly
"Ngươi muốn giết người diệt khẩu?" Mạc Tiêm Lương tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, nha đầu này thật thú vị, mỗi lần đều dùng chiêu này.
"Ngươi là Vương gia cao quý, ta làm sao dám giết ngươi." Mộc Khuynh Cuồng hừ nhẹ một tiếng, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói.
Mạc Tiêm Lương khiêu mi khó hiểu, không cho hắn đi ra khỏi tiểu viện này, chẳng lẽ không phải muốn giết hắn sao.
"Ta sẽ chém đứt tay của ngươi, đoạn chân của ngươi, móc mắt của ngươi, làm ngươi câm điếc, đem ngươi biến thành một cây nhân côn ném ra ngoài." Mộc Khuynh Cuồng như ma quỷ hung thần ác sát nói.
Mạc Tiêm Lương nghe xong chỉ cảm thấy một hồi rợn cả tóc gáy, nha đầu nghịch thiên này hoàn toàn khác với Mộc Khuynh Cuồng trước kia.
Sửu Sửu ở trong không gian ma thú nghe được liền cười thật to, làm sao lại có thể hung tàn như vậy, nàng là một nữ nhân nha, hung ác như vậy về sau như thế nào có thể gả ra ngoài.
Mạc Tiêm Lương cố gắng ho khan vài tiếng, thần tình trên mặt có chút không được tự nhiên, rồi dùng sức chấn nát bức họa trong tay thành một mảnh nát bấy, cười nhạt nói, "Ta nói giỡ , ta nói sẽ bảo vệ ngươi, làm sao có thể tố cáo ngươi, ngược lại ngươi, lá gan thật lớn, dám đi dược tông sẽ trộm dược, ngươi không muốn sống nữa sao!"
Lúc nói đến phần sau, trên gương mặt ưu nhã của Mạc Tiêm Lương là vẻ mặt nghiêm túc lại trách cứ, nàng cần đan dược, có thể nói với hắn một tiếng, hắn tuyệt đối đưa cho nàng.
Nàng cần gì cùng hắn khách khí như vậy, nàng cố ý cách xa hắn sao.
Cho tới bây giờ chỉ có nữ tử luôn bám lấy hắn, chưa từng nữ tử như Mộc Khuynh Cuồng, đề phòng hắn, giống như hắn chính là một cái tai họa, làm cho nàng không muốn đến gần.
"Ta không phải vẫn hảo hảo sống sót sao." Mộc Khuynh Cuồng duỗi duỗi tay, uốn éo vặn eo, đá đá chân, đầy vui vẻ.
Mạc Tiêm Lương khóe miệng rút gân, có chút dở khóc dở cười, bộ dáng hoạt bát này, làm cho hắn vừa yêu vừa giận, thực là một vật nhỏ làm cho người ta lo lắng.
"Ngươi trộm dược không phải là vì tu luyện sao, ngươi vì cái gì không tìm ta." Mạc Tiêm Lương không biết tại sao nàng đột nhiên có thể tu tập, hắn cũng không muốn truy vấn quá nhiều, chỉ cần nàng có năng lực bảo vệ mình là được.
"Tam vương gia xinh đẹp, bổn cô nương không muốn nợ ngươi." Mộc Khuynh Cuồng cũng trực tiếp làm rõ.
Mạc Tiêm Lương ghé sát gương mặt anh tuấn vào nàng, hô hấp hắn nóng rực phun ở trên mặt nàng, Mộc Khuynh Cuồng giận, một quả đấm đánh hướng về gương mặt xinh đẹp của hắn.
Thật may Mạc Tiêm Lương phản ứng mau, quay đầu đi lại tránh được, nếu không nhất định sẽ biến thành mắt gấu mèo.
"Ta cho phép ngươi nợ ta, ta không muốn ngươi coi ta là kẻ địch, ta sẽ không hại ngươi." Ánh mắt Mạc Tiêm Lương chân thành vô cùng, trong trẻo giống như tinh tú lóe sang trong bầu trời đêm.
Mộc Khuynh Cuồng nghiêng người không nhìn hắn, Mạc Tiêm Lương có chút thất vọng, im lặng tiêu sái rời đi.
"Khuynh Cuồng, ngươi tổn thương mỹ nam a!" Sửu Sửu từ bên trong không gian ma thú chạy ra, hả hê cười nói.
Mộc Khuynh Cuồng bẹo nó một cái, bên ngoài cười nhưng trong không cười, "Nếu không ngươi đi an ủi mỹ nam nha!"
Sửu Sửu lắc đầu như trống bỏi, nghiêm túc nói, "Ta chỉ yêu Khuynh Cuồng nhà ta, những người khác không liên quan đến ta."
"... . . ." Mộc Khuynh Cuồng trừng nó, đã như vậy, nó lắm điều cái gì.
Mạc Tiêm Lương đi như vậy, trong lòng Mộc Khuynh Cuồng có chút bực bội, nàng cho rằng Mạc Tiêm Lương sẽ không đến nữa, nào biết ngày hôm sau, buổi sáng tinh mơ lại có người gõ cửa tiểu viện của nàng.
Tối hôm qua nàng ngủ rất trễ, phía ngoài tiếng đập cửa một tiếng tiếp một tiếng, nàng rời giường rất bực bội, vừa đi vừa cắn răng nghiến lợi ở trong lòng hừ lạnh, tốt nhất người ở phía ngoài có lý do phi thường tốt, nếu không nàng nhất định phải bạo phát đánh hắn một trận.
Trong nháy mắt vừa mở cửa, sáu nam tử mặc hoa phục đứng trước mặt nàng.
"Ngươi muốn giết người diệt khẩu?" Mạc Tiêm Lương tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, nha đầu này thật thú vị, mỗi lần đều dùng chiêu này.
"Ngươi là Vương gia cao quý, ta làm sao dám giết ngươi." Mộc Khuynh Cuồng hừ nhẹ một tiếng, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói.
Mạc Tiêm Lương khiêu mi khó hiểu, không cho hắn đi ra khỏi tiểu viện này, chẳng lẽ không phải muốn giết hắn sao.
"Ta sẽ chém đứt tay của ngươi, đoạn chân của ngươi, móc mắt của ngươi, làm ngươi câm điếc, đem ngươi biến thành một cây nhân côn ném ra ngoài." Mộc Khuynh Cuồng như ma quỷ hung thần ác sát nói.
Mạc Tiêm Lương nghe xong chỉ cảm thấy một hồi rợn cả tóc gáy, nha đầu nghịch thiên này hoàn toàn khác với Mộc Khuynh Cuồng trước kia.
Sửu Sửu ở trong không gian ma thú nghe được liền cười thật to, làm sao lại có thể hung tàn như vậy, nàng là một nữ nhân nha, hung ác như vậy về sau như thế nào có thể gả ra ngoài.
Mạc Tiêm Lương cố gắng ho khan vài tiếng, thần tình trên mặt có chút không được tự nhiên, rồi dùng sức chấn nát bức họa trong tay thành một mảnh nát bấy, cười nhạt nói, "Ta nói giỡ , ta nói sẽ bảo vệ ngươi, làm sao có thể tố cáo ngươi, ngược lại ngươi, lá gan thật lớn, dám đi dược tông sẽ trộm dược, ngươi không muốn sống nữa sao!"
Lúc nói đến phần sau, trên gương mặt ưu nhã của Mạc Tiêm Lương là vẻ mặt nghiêm túc lại trách cứ, nàng cần đan dược, có thể nói với hắn một tiếng, hắn tuyệt đối đưa cho nàng.
Nàng cần gì cùng hắn khách khí như vậy, nàng cố ý cách xa hắn sao.
Cho tới bây giờ chỉ có nữ tử luôn bám lấy hắn, chưa từng nữ tử như Mộc Khuynh Cuồng, đề phòng hắn, giống như hắn chính là một cái tai họa, làm cho nàng không muốn đến gần.
"Ta không phải vẫn hảo hảo sống sót sao." Mộc Khuynh Cuồng duỗi duỗi tay, uốn éo vặn eo, đá đá chân, đầy vui vẻ.
Mạc Tiêm Lương khóe miệng rút gân, có chút dở khóc dở cười, bộ dáng hoạt bát này, làm cho hắn vừa yêu vừa giận, thực là một vật nhỏ làm cho người ta lo lắng.
"Ngươi trộm dược không phải là vì tu luyện sao, ngươi vì cái gì không tìm ta." Mạc Tiêm Lương không biết tại sao nàng đột nhiên có thể tu tập, hắn cũng không muốn truy vấn quá nhiều, chỉ cần nàng có năng lực bảo vệ mình là được.
"Tam vương gia xinh đẹp, bổn cô nương không muốn nợ ngươi." Mộc Khuynh Cuồng cũng trực tiếp làm rõ.
Mạc Tiêm Lương ghé sát gương mặt anh tuấn vào nàng, hô hấp hắn nóng rực phun ở trên mặt nàng, Mộc Khuynh Cuồng giận, một quả đấm đánh hướng về gương mặt xinh đẹp của hắn.
Thật may Mạc Tiêm Lương phản ứng mau, quay đầu đi lại tránh được, nếu không nhất định sẽ biến thành mắt gấu mèo.
"Ta cho phép ngươi nợ ta, ta không muốn ngươi coi ta là kẻ địch, ta sẽ không hại ngươi." Ánh mắt Mạc Tiêm Lương chân thành vô cùng, trong trẻo giống như tinh tú lóe sang trong bầu trời đêm.
Mộc Khuynh Cuồng nghiêng người không nhìn hắn, Mạc Tiêm Lương có chút thất vọng, im lặng tiêu sái rời đi.
"Khuynh Cuồng, ngươi tổn thương mỹ nam a!" Sửu Sửu từ bên trong không gian ma thú chạy ra, hả hê cười nói.
Mộc Khuynh Cuồng bẹo nó một cái, bên ngoài cười nhưng trong không cười, "Nếu không ngươi đi an ủi mỹ nam nha!"
Sửu Sửu lắc đầu như trống bỏi, nghiêm túc nói, "Ta chỉ yêu Khuynh Cuồng nhà ta, những người khác không liên quan đến ta."
"... . . ." Mộc Khuynh Cuồng trừng nó, đã như vậy, nó lắm điều cái gì.
Mạc Tiêm Lương đi như vậy, trong lòng Mộc Khuynh Cuồng có chút bực bội, nàng cho rằng Mạc Tiêm Lương sẽ không đến nữa, nào biết ngày hôm sau, buổi sáng tinh mơ lại có người gõ cửa tiểu viện của nàng.
Tối hôm qua nàng ngủ rất trễ, phía ngoài tiếng đập cửa một tiếng tiếp một tiếng, nàng rời giường rất bực bội, vừa đi vừa cắn răng nghiến lợi ở trong lòng hừ lạnh, tốt nhất người ở phía ngoài có lý do phi thường tốt, nếu không nàng nhất định phải bạo phát đánh hắn một trận.
Trong nháy mắt vừa mở cửa, sáu nam tử mặc hoa phục đứng trước mặt nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.