Vương Bài Triệu Hồi Sư: Nghịch Thiên Cuồng Nữ
Chương 233: Tinh linh xinh đẹp (3)
Lăng Vi Tuyết Thiến
06/08/2017
Editor: Huynhnhu142
Mộc Khuynh Cuồng cùng Thánh Khinh Hồng một chút cũng không sợ đi về phía trước mặt, càng đi vào bên trong, Mộc Khuynh Cuồng càng cảm giác được nồng hậu nguyên tố, nàng thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được bốn phía thực vật toàn bộ là có sinh mạng cùng tư tưởng, bọn họ tựa hồ cũng cảnh giác nhìn bọn hắn chằm chằm, giống như chỉ cần bọn họ gây bất lợi cho chúng, bọn họ sẽ gặp công kích bọn họ.
"Thật u ám a. . ." Có người khống chế không được thở dài nói, thanh âm cũng đánh một tia chiến.
"Đúng a, ta cảm giác có chút rợn cả tóc gáy, nếu không chúng ta đi ra ngoài đi!" Một người khác phụ họa.
Ngả Ảnh nghe các nàng nói như vậy, dừng lại bước chân xoay người nhìn các nàng, cao giọng nói: "Chúng ta không phải nói lần này nhất định phải tranh khẩu khí sao? Tại sao có thể đổi ý, coi như sợ hãi...nữa, chúng ta có nhiều người như vậy, các ngươi còn sợ sao?"
Hai thiếu nữ kia bị Ngả Ảnh nói ngoan ngoãn ngậm miệng.
"Đại gia không muốn quá khẩn trương, ta sẽ bảo vệ các ngươi." Tiêu Vân Địch an ủi mọi người, trong bọn hắn hắn là người có đấu khí cao nhất.
"Này được rồi sao! Có Tiêu Vân Địch, chúng ta sợ cái gì." Ngả Ảnh sảng khoái vỗ vỗ bả vai Tiêu Vân Địch lớn tiếng cười nói.
Mọi người nghe Ngả Ảnh nói như vậy, trong lòng mới hơi yên tâm, một đôi đôi con ngươi cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.
Đột nhiên một trận thú rống, lần này cùng với thanh âm còn có ma thú chạy trốn, tựa hồ đang chỗ của bọn họ chạy tới.
"Đại gia chuẩn bị xong, chờ lúc đụng phải ma thú, bây giờ đánh không lại cũng không cần liều mạng, đánh không lại bỏ chạy." Tiêu Vân Địch nhìn đại gia ngưng trọng nói.
Mộc Khuynh Cuồng nghe được câu đánh không lại bỏ chạy kia có chút buồn cười, bất quá nàng lại đồng ý lời của Tiêu Địch, dù sao nguy hiểm ở trước mặt, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.
Theo âm thanh di động càng ngày càng gần, chỉ thấy ba con cánh hổ thân hình to lớn bóng tối cánh hổ xuất hiện ở trước mặt đại gia, bọn chúng toàn thân bộ lông toàn bộ là màu đen, thoạt nhìn rất là quái dị, từng con một trợn mắt to đen như mực sắc bén nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng.
Mộc Khuynh Cuồng nhướng nhướng mày, nơi này ám nguyên tố so rừng rậm Ngọc Bích ám nguyên tố không biết muốn nồng hậu gấp bao nhiêu lần, nói vậy này ba con cánh hổ bóng tối đều là ám hệ ma thú0, bọn chúng cấp bậc cũng không thấp.
"Hai con cấp bảy, một con cấp tám." Thánh Khinh Hồng thanh âm nhạt như gió nhẹ nói.
"A, cao cấp như vậy. ." Ngả Ảnh đám người toàn bộ kinh hô lên, nếu như đụng phải một con, bọn họ rất nắm chắc, nhưng bây giờ là ba con a, coi như bọn họ mười mấy người cũng rất khó đối phó đi!
Tiêu Vân Địch nhìn một chút ba con cánh hổ bóng tối hung thần ác sát, đưa tay ngăn trở đại gia: "Chúng ta chia làm ba nhóm người chia ra đi đối phó, chúng ta nhiều người, đại gia đoàn kết cùng nhau vây công, khẳng định có thể giết bọn họ."
"Gào khóc ngao. . ." Cánh hổ bóng tối tựa như nghe hiểu lời của Tiêu Vân Địch, từng con một mở ra miệng to như chậu máu cáu kỉnh gào thét.
"Hảo, chúng ta chia làm ba đợt." Ngả Ảnh nhìn một chút cánh hổ bóng tối lấy dũng khí nói, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp phải ma thú cao cấp như vậy, vừa khẩn trương lại hưng phấn.
Tiêu Vân Địch thấy đại gia toàn bộ sau khi gật đầu, hắn nhìn về phía Mộc Khuynh Cuồng cùng Thánh Khinh Hồng: "Các ngươi nếu không rời đi trước?"
Dù sao cũng là bọn họ muốn vào mạo hiểm, cũng không biết hai người bọn họ là người tu luyện cảnh giới gì, hắn không muốn làm liên lụy tới bọn họ.
Mộc Khuynh Cuồng lắc đầu cười nói: "Không, ta đi đối phó con cánh hổ bóng tối cấp tám kia, hai con cấp bảy khác giao cho các ngươi đối phó."
Mọi người nghe Mộc Khuynh Cuồng nói xong rối rít khiếp sợ, nàng nói nàng một người đối phó cánh hổ bóng tối cấp tám kia, nàng không có tính sai đi! Nàng có thật lợi hại, cho nên dám một mình đi giết cánh hổ bóng tối cấp tám kia.
Mộc Khuynh Cuồng cùng Thánh Khinh Hồng một chút cũng không sợ đi về phía trước mặt, càng đi vào bên trong, Mộc Khuynh Cuồng càng cảm giác được nồng hậu nguyên tố, nàng thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được bốn phía thực vật toàn bộ là có sinh mạng cùng tư tưởng, bọn họ tựa hồ cũng cảnh giác nhìn bọn hắn chằm chằm, giống như chỉ cần bọn họ gây bất lợi cho chúng, bọn họ sẽ gặp công kích bọn họ.
"Thật u ám a. . ." Có người khống chế không được thở dài nói, thanh âm cũng đánh một tia chiến.
"Đúng a, ta cảm giác có chút rợn cả tóc gáy, nếu không chúng ta đi ra ngoài đi!" Một người khác phụ họa.
Ngả Ảnh nghe các nàng nói như vậy, dừng lại bước chân xoay người nhìn các nàng, cao giọng nói: "Chúng ta không phải nói lần này nhất định phải tranh khẩu khí sao? Tại sao có thể đổi ý, coi như sợ hãi...nữa, chúng ta có nhiều người như vậy, các ngươi còn sợ sao?"
Hai thiếu nữ kia bị Ngả Ảnh nói ngoan ngoãn ngậm miệng.
"Đại gia không muốn quá khẩn trương, ta sẽ bảo vệ các ngươi." Tiêu Vân Địch an ủi mọi người, trong bọn hắn hắn là người có đấu khí cao nhất.
"Này được rồi sao! Có Tiêu Vân Địch, chúng ta sợ cái gì." Ngả Ảnh sảng khoái vỗ vỗ bả vai Tiêu Vân Địch lớn tiếng cười nói.
Mọi người nghe Ngả Ảnh nói như vậy, trong lòng mới hơi yên tâm, một đôi đôi con ngươi cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.
Đột nhiên một trận thú rống, lần này cùng với thanh âm còn có ma thú chạy trốn, tựa hồ đang chỗ của bọn họ chạy tới.
"Đại gia chuẩn bị xong, chờ lúc đụng phải ma thú, bây giờ đánh không lại cũng không cần liều mạng, đánh không lại bỏ chạy." Tiêu Vân Địch nhìn đại gia ngưng trọng nói.
Mộc Khuynh Cuồng nghe được câu đánh không lại bỏ chạy kia có chút buồn cười, bất quá nàng lại đồng ý lời của Tiêu Địch, dù sao nguy hiểm ở trước mặt, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng nhất.
Theo âm thanh di động càng ngày càng gần, chỉ thấy ba con cánh hổ thân hình to lớn bóng tối cánh hổ xuất hiện ở trước mặt đại gia, bọn chúng toàn thân bộ lông toàn bộ là màu đen, thoạt nhìn rất là quái dị, từng con một trợn mắt to đen như mực sắc bén nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng.
Mộc Khuynh Cuồng nhướng nhướng mày, nơi này ám nguyên tố so rừng rậm Ngọc Bích ám nguyên tố không biết muốn nồng hậu gấp bao nhiêu lần, nói vậy này ba con cánh hổ bóng tối đều là ám hệ ma thú0, bọn chúng cấp bậc cũng không thấp.
"Hai con cấp bảy, một con cấp tám." Thánh Khinh Hồng thanh âm nhạt như gió nhẹ nói.
"A, cao cấp như vậy. ." Ngả Ảnh đám người toàn bộ kinh hô lên, nếu như đụng phải một con, bọn họ rất nắm chắc, nhưng bây giờ là ba con a, coi như bọn họ mười mấy người cũng rất khó đối phó đi!
Tiêu Vân Địch nhìn một chút ba con cánh hổ bóng tối hung thần ác sát, đưa tay ngăn trở đại gia: "Chúng ta chia làm ba nhóm người chia ra đi đối phó, chúng ta nhiều người, đại gia đoàn kết cùng nhau vây công, khẳng định có thể giết bọn họ."
"Gào khóc ngao. . ." Cánh hổ bóng tối tựa như nghe hiểu lời của Tiêu Vân Địch, từng con một mở ra miệng to như chậu máu cáu kỉnh gào thét.
"Hảo, chúng ta chia làm ba đợt." Ngả Ảnh nhìn một chút cánh hổ bóng tối lấy dũng khí nói, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp phải ma thú cao cấp như vậy, vừa khẩn trương lại hưng phấn.
Tiêu Vân Địch thấy đại gia toàn bộ sau khi gật đầu, hắn nhìn về phía Mộc Khuynh Cuồng cùng Thánh Khinh Hồng: "Các ngươi nếu không rời đi trước?"
Dù sao cũng là bọn họ muốn vào mạo hiểm, cũng không biết hai người bọn họ là người tu luyện cảnh giới gì, hắn không muốn làm liên lụy tới bọn họ.
Mộc Khuynh Cuồng lắc đầu cười nói: "Không, ta đi đối phó con cánh hổ bóng tối cấp tám kia, hai con cấp bảy khác giao cho các ngươi đối phó."
Mọi người nghe Mộc Khuynh Cuồng nói xong rối rít khiếp sợ, nàng nói nàng một người đối phó cánh hổ bóng tối cấp tám kia, nàng không có tính sai đi! Nàng có thật lợi hại, cho nên dám một mình đi giết cánh hổ bóng tối cấp tám kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.