Chương 104: Thám tử thần sầu
Hà Tả
24/06/2015
- Không thu được tiền?
Đỗ Thanh Thanh xem báo cáo:
- Anh còn trả không ít nữa?
Vu Minh gượng cười:
- Nhìn nhầm người, tôi vốn cảm thấy nhân phẩm kẻ này không tệ, ai ngờ hắn lại cùng cảnh sát tới quỵt nợ đâu.
Đỗ Thanh Thanh nói:
- Dựa theo quy định của chúng ta, phí dụng của anh do anh tự chi trả.
- Ok.
Vu Minh đi ra khỏi văn phòng của Đỗ Thanh Thanh, cũng lười trở về phòng làm việc của mình, rót một cốc Coca về văn phòng mở từ từ uống. Sao có thể nói chuyện của tổ chức điều tra quốc tế đây?
Nghê Thu trở về, cầm lấy cốc Coca còn lại hơn nửa của Vu Minh, tiêu diệt chỉ trong một hơi, lại đặt cạch xuống bàn:
- Cho cốc nữa.
- Anh làm gì vậy, lại đi chạy Ma-ra-tông à?
Vu Minh rót Coca, nhìn Nghê Thu, trông anh chàng lúc này vô cùng thê thảm, quần rách, áo tả tơi, mặt còn có vết máu.
Nghê Thu lại một hơi uống sạch Coca, rồi thở hổn hển nói:
- Sáng có đơn hàng, một cô ả nhà giàu chi mười nghìn tệ cho tôi mỗi ngày trông con “Gâu Gâu” hai giờ, thời hạn là một tháng.
- Ô, chuyện nhẹ nhàng thế còn gì.
- Tôi nhổ vào ấy.
Nghê Thu nghiến răng nói:
- Cậu cho rằng đây dễ như dắt chó đi dạo hả? Tôi cũng muốn dắt chó lắm chứ. Cậu có thấy con ngựa nào tên là Gâu Gâu chưa? Ký xong hợp đồng, tôi liền mắt tròn xoe. Dắt ngựa, tôi cảm thấy phải là ngựa dắt tôi mới đúng. Nó cứ thế kéo tôi chạy đi, kéo thế nào cũng không kéo lại được. Tôi đi hỏi sếp coi có thể chi tiền hủy hợp đồng không đây.
- Tốt nhất là đừng đi, tôi vừa mất một đơn hàng đây.
Vu Minh nói:
- Hơn nữa, vấn đề của anh dễ giải quyết mà.
- Giải quyết như nào?
- Chi một nghìn tệ tìm một người biết cưỡi ngựa không được sao?
- Một nghìn tệ? Tôi gọi điện hỏi thăm, một tay thuần ngựa lương ít nhất cũng phải ba nghìn rồi.
Vu Minh khinh bỉ:
- Ai nói chỉ có người thuần ngựa mới biết cưỡi ngựa. Anh cứ đi trên đường phố tìm xem có người anh em nào của tộc Mông Cổ nào không. Tôi cho là được cưỡi ngựa trong thành phố, có phải trả tiền bọn họ cũng làm.
- Rất có lý.
Nghê Thu nói đi là đi.
Vu Minh nói:
- Đổi quần áo đi đã.
Nghê Thu quay đầu lại, nói:
- Ban nãy cô em ở cửa nói rằng tôi như thế này trông đàn ông lắm.
Có một số người trên thế giới này có tiêu chuẩn thẩm mỹ phải nói là kỳ quái thế đấy. Vu Minh rửa cốc, rót Coca, còn chưa kịp uống thì Lý Phục đã quay lại. Anh ta cầm cốc hỏi Vu Minh. Vu Minh buông tay, Lý Phục xử lý trong vòng một nốt nhạc. Vu Minh hỏi:
- Anh lại làm sao?
- Sao nói là lại?
Lý Phục nói:
- Có một ông chồng đánh bạc thua mấy nghìn tệ, ba ngày không về nhà. Bà vợ ủy thác tôi đi tìm, tìm được rồi liền nói thế, sau đó co cẳng bỏ chạy. Tôi đuổi theo hắn suốt bốn con phố, cuối cùng hắn nhảy xuống hồ, làm thế nào cũng không lôi lên được. Đội phòng cháy chữa cháy ra tay cũng vô dụng. Cuối cùng bà vợ anh ta tới, gọi một trận “lên đây cho tôi”, hắn liền ngoan ngoãn lên bờ.
- Dạo này đúng là…
Vu Minh thở dài. Mấy ngày trước đọc báo, cũng là đức ông chồng thua bạc, nợ hai nghìn tệ không dám về nhà, cuối cùng nhảy sông tự sát, may được đội phòng cháy chữa cháy cứu. Còn có ông thì sợ vợ đánh mà nói dối là bị cướp, đó không phải là tin tức gì mới. Mà có vụ trái khoáy nhất là, phụ nữ bị bạo hành thì có hiệp hội bảo vệ phụ nữ, hay tổ chức do Liên Hiệp Quốc thành lập để bảo vệ. Mà đàn ông bị bạo hành gia đình, chẳng có nơi nào để minh oan.
Lý Phục hạ giọng nói:
- Sau cùng, người ủy thác nói là người ta tự tìm được chồng mình, nhất định không chịu trả tiền, còn nói muốn kiện tôi tội mưu sát chưa thành. Không biết Đỗ tiểu thư…
Hôm nay là ngày bao nhiêu? Sao cả ba người đều xui xẻo như vậy? Không đúng, là bốn chứ. Ba người gặp xui khiến Đỗ Thanh Thanh cũng kiếm ít tiền đi. Vu Minh cũng hạ giọng:
- Mai hãng nói, hôm nay danh ngạch tôi dùng xong rồi.
Lý Phục gật đầu, ngồi xuống, rửa cốc, lại lấy một cốc cho mình, rót Coca rồi cụng ly với Vu Minh. Vu Minh hỏi:
- Chuyện của anh thế nào rồi?
Lý Phục nói:
- Đỗ Lôi không biết tôi đã động tay chân, giờ tôi chỉ việc chờ đợi. Anh mua dây chuyền từ bao giờ vậy?
- Cái này hả? Là bạn tặng.
- Để tôi xem, đá thủ hộ.
Lý Phục gật đầu:
- Người bạn này là người Anh hoặc Ai-len?
- Sao anh biết?
- Cái này được gọi là đá thủ hộ, là tập tục tồn tại trong mấy khu truyền thống từ thế kỷ 18. Khi một người tự nhận là mình có ý niệm xấu, hoặc định làm chuyện xấu, họ sẽ đeo viên đá thủ hộ này. Thứ này không khác mấy với nhẫn của Trung Quốc. Lúc trước ở Trung Quốc thì nhẫn là để ngừa vợ chồng tân hôn làm chuyện phòng the quá nhiều, mà đeo trên tay để nhắc nhở. Nhưng điều buồn cười là, người khác mà thấy đá thủ hộ thì sẽ cho rằng người này là kẻ xấu, nên bây giờ mới không lưu hành. Hiện giờ một số người biến nó thành món đồ trang sức để khích lệ hoặc nhắc nhở bản thân.Nhưng trên đá thủ hộ này đều ghi tiếng Anh, chưa từng thấy viết bằng chữ Latin bao giờ, hơn nữa hình dạng của chúng phần lớn là hình bầu dục hoặc hình tròn, chứ không phải hình lục giác như của anh đây. Rất khác biệt, rất đẹp.
Vu Minh nói:
- Nếu anh thích thì tặng cho anh này.
- Không được, Vu Minh, đá thủ hộ này chỉ có thể tự mình đeo. Trừ phi anh cho là mình không cần nữa, hoặc người khác cần hơn thì mới có thể tặng cho người ta. Điều này giống với ngọc bội của Trung Quốc đó. Có một cách nói về ngọc bội của Trung Quốc như thế này, khi ngọc bội vỡ thì ngọc bội đã hy sinh bản thân nó để giúp chủ nhân ngăn cản một tràng tai họa. Cho nên bình thường không ai tặng ngọc bội cả. Đá thủ hộ cũng như vậy, nếu anh tặng cho người khác hoặc làm rơi, là đã phụ ý tốt của bạn anh rồi.
Đỗ Thanh Thanh đột nhiên đi ra:
- Mau xem tivi.
Mở tivi lên, là chương trình quảng cáo trò chơi của đài truyền hình thành phố. Trong quảng cáo, ảnh của Lưu Mãng xuất hiện, sau đó là ảnh của ba người khác. TV:
- Kỳ thứ nhất là chương trình Thám tử thần sầu, sẽ truyền hình trực tiếp tại hiện trường vào ngày Chủ nhật tuần này. Mời Vạn Sự Thông… bốn vị khách mời tham gia. Chương trình chia làm hai phần, sẽ có mười lăm phút quảng cáo cho khán giả trả lời chính xác kẻ giết người và giải thích được vụ án, sẽ đạt được giải thưởng 5 triệu tệ. Bốn vị khách mời người nào trả lời chính xác sẽ được ở lại ghế để tham gia hiện trường tiếp theo trên sóng trực tiếp.
Lý Phục nói:
- Đây là chương trình tạp kỹ, biên kịch viết kịch bản, diễn viên diễn vụ giết người ở hiện trường. Nửa đầu chương trình là vụ án, còn nửa sau là khách mời của chương trình phân tích. Chương trình này từng rất hot ở nước ngoài, sau đó vì biên kịch cạn ý tưởng, hoặc là vì phát sinh vụ án bắt chước, nên chương trình này mới nguội dần. Nhưng dựa theo điều tra, nguyên nhân chủ yếu của việc hủy chương trình này là vì thực lực của khách mời có hạn. Cho dù là cảnh sát hình sự có thâm niên cũng cần vật chứng đủ loại để trả lời, mà chương trình tạp kỹ thế này thường không thể cung cấp được nhiều thời gian như vậy.
Vu Minh nói:
- Tôi nghe nói có một chương trình của Nga là truyền hình trực tiếp luôn tại hiện trường. Họ lựa chọn sáu thanh niên khỏe mạnh luân phiên bóp cò vào đầu mình. Thua thì mất mạng, thắng thì được số tiền năm triệu.
Lý Phục nói:
- Cái anh nói là phim.
- Này!
Đỗ Thanh Thanh gọi to:
- Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tại sao không có ai mời chúng ta?
Vu Minh suy nghĩ rồi nói:
- Kênh 1 của đài truyền hình thành phố và chúng ta có mối quan hệ không tệ, Lý Phục từng được bọn họ làm một bài phỏng vấn. Tiết mục nghệ thuật này là của kênh 2, là kẻ thù lâu năm của kênh 1.
- Hai người không có chút… bất mãn nào sao?
Lý Phục và Vu Minh liếc nhau, cùng lắc đầu:
- Không hề.
- Mấy người…
Đỗ Thanh Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Đỗ Thanh Thanh xem báo cáo:
- Anh còn trả không ít nữa?
Vu Minh gượng cười:
- Nhìn nhầm người, tôi vốn cảm thấy nhân phẩm kẻ này không tệ, ai ngờ hắn lại cùng cảnh sát tới quỵt nợ đâu.
Đỗ Thanh Thanh nói:
- Dựa theo quy định của chúng ta, phí dụng của anh do anh tự chi trả.
- Ok.
Vu Minh đi ra khỏi văn phòng của Đỗ Thanh Thanh, cũng lười trở về phòng làm việc của mình, rót một cốc Coca về văn phòng mở từ từ uống. Sao có thể nói chuyện của tổ chức điều tra quốc tế đây?
Nghê Thu trở về, cầm lấy cốc Coca còn lại hơn nửa của Vu Minh, tiêu diệt chỉ trong một hơi, lại đặt cạch xuống bàn:
- Cho cốc nữa.
- Anh làm gì vậy, lại đi chạy Ma-ra-tông à?
Vu Minh rót Coca, nhìn Nghê Thu, trông anh chàng lúc này vô cùng thê thảm, quần rách, áo tả tơi, mặt còn có vết máu.
Nghê Thu lại một hơi uống sạch Coca, rồi thở hổn hển nói:
- Sáng có đơn hàng, một cô ả nhà giàu chi mười nghìn tệ cho tôi mỗi ngày trông con “Gâu Gâu” hai giờ, thời hạn là một tháng.
- Ô, chuyện nhẹ nhàng thế còn gì.
- Tôi nhổ vào ấy.
Nghê Thu nghiến răng nói:
- Cậu cho rằng đây dễ như dắt chó đi dạo hả? Tôi cũng muốn dắt chó lắm chứ. Cậu có thấy con ngựa nào tên là Gâu Gâu chưa? Ký xong hợp đồng, tôi liền mắt tròn xoe. Dắt ngựa, tôi cảm thấy phải là ngựa dắt tôi mới đúng. Nó cứ thế kéo tôi chạy đi, kéo thế nào cũng không kéo lại được. Tôi đi hỏi sếp coi có thể chi tiền hủy hợp đồng không đây.
- Tốt nhất là đừng đi, tôi vừa mất một đơn hàng đây.
Vu Minh nói:
- Hơn nữa, vấn đề của anh dễ giải quyết mà.
- Giải quyết như nào?
- Chi một nghìn tệ tìm một người biết cưỡi ngựa không được sao?
- Một nghìn tệ? Tôi gọi điện hỏi thăm, một tay thuần ngựa lương ít nhất cũng phải ba nghìn rồi.
Vu Minh khinh bỉ:
- Ai nói chỉ có người thuần ngựa mới biết cưỡi ngựa. Anh cứ đi trên đường phố tìm xem có người anh em nào của tộc Mông Cổ nào không. Tôi cho là được cưỡi ngựa trong thành phố, có phải trả tiền bọn họ cũng làm.
- Rất có lý.
Nghê Thu nói đi là đi.
Vu Minh nói:
- Đổi quần áo đi đã.
Nghê Thu quay đầu lại, nói:
- Ban nãy cô em ở cửa nói rằng tôi như thế này trông đàn ông lắm.
Có một số người trên thế giới này có tiêu chuẩn thẩm mỹ phải nói là kỳ quái thế đấy. Vu Minh rửa cốc, rót Coca, còn chưa kịp uống thì Lý Phục đã quay lại. Anh ta cầm cốc hỏi Vu Minh. Vu Minh buông tay, Lý Phục xử lý trong vòng một nốt nhạc. Vu Minh hỏi:
- Anh lại làm sao?
- Sao nói là lại?
Lý Phục nói:
- Có một ông chồng đánh bạc thua mấy nghìn tệ, ba ngày không về nhà. Bà vợ ủy thác tôi đi tìm, tìm được rồi liền nói thế, sau đó co cẳng bỏ chạy. Tôi đuổi theo hắn suốt bốn con phố, cuối cùng hắn nhảy xuống hồ, làm thế nào cũng không lôi lên được. Đội phòng cháy chữa cháy ra tay cũng vô dụng. Cuối cùng bà vợ anh ta tới, gọi một trận “lên đây cho tôi”, hắn liền ngoan ngoãn lên bờ.
- Dạo này đúng là…
Vu Minh thở dài. Mấy ngày trước đọc báo, cũng là đức ông chồng thua bạc, nợ hai nghìn tệ không dám về nhà, cuối cùng nhảy sông tự sát, may được đội phòng cháy chữa cháy cứu. Còn có ông thì sợ vợ đánh mà nói dối là bị cướp, đó không phải là tin tức gì mới. Mà có vụ trái khoáy nhất là, phụ nữ bị bạo hành thì có hiệp hội bảo vệ phụ nữ, hay tổ chức do Liên Hiệp Quốc thành lập để bảo vệ. Mà đàn ông bị bạo hành gia đình, chẳng có nơi nào để minh oan.
Lý Phục hạ giọng nói:
- Sau cùng, người ủy thác nói là người ta tự tìm được chồng mình, nhất định không chịu trả tiền, còn nói muốn kiện tôi tội mưu sát chưa thành. Không biết Đỗ tiểu thư…
Hôm nay là ngày bao nhiêu? Sao cả ba người đều xui xẻo như vậy? Không đúng, là bốn chứ. Ba người gặp xui khiến Đỗ Thanh Thanh cũng kiếm ít tiền đi. Vu Minh cũng hạ giọng:
- Mai hãng nói, hôm nay danh ngạch tôi dùng xong rồi.
Lý Phục gật đầu, ngồi xuống, rửa cốc, lại lấy một cốc cho mình, rót Coca rồi cụng ly với Vu Minh. Vu Minh hỏi:
- Chuyện của anh thế nào rồi?
Lý Phục nói:
- Đỗ Lôi không biết tôi đã động tay chân, giờ tôi chỉ việc chờ đợi. Anh mua dây chuyền từ bao giờ vậy?
- Cái này hả? Là bạn tặng.
- Để tôi xem, đá thủ hộ.
Lý Phục gật đầu:
- Người bạn này là người Anh hoặc Ai-len?
- Sao anh biết?
- Cái này được gọi là đá thủ hộ, là tập tục tồn tại trong mấy khu truyền thống từ thế kỷ 18. Khi một người tự nhận là mình có ý niệm xấu, hoặc định làm chuyện xấu, họ sẽ đeo viên đá thủ hộ này. Thứ này không khác mấy với nhẫn của Trung Quốc. Lúc trước ở Trung Quốc thì nhẫn là để ngừa vợ chồng tân hôn làm chuyện phòng the quá nhiều, mà đeo trên tay để nhắc nhở. Nhưng điều buồn cười là, người khác mà thấy đá thủ hộ thì sẽ cho rằng người này là kẻ xấu, nên bây giờ mới không lưu hành. Hiện giờ một số người biến nó thành món đồ trang sức để khích lệ hoặc nhắc nhở bản thân.Nhưng trên đá thủ hộ này đều ghi tiếng Anh, chưa từng thấy viết bằng chữ Latin bao giờ, hơn nữa hình dạng của chúng phần lớn là hình bầu dục hoặc hình tròn, chứ không phải hình lục giác như của anh đây. Rất khác biệt, rất đẹp.
Vu Minh nói:
- Nếu anh thích thì tặng cho anh này.
- Không được, Vu Minh, đá thủ hộ này chỉ có thể tự mình đeo. Trừ phi anh cho là mình không cần nữa, hoặc người khác cần hơn thì mới có thể tặng cho người ta. Điều này giống với ngọc bội của Trung Quốc đó. Có một cách nói về ngọc bội của Trung Quốc như thế này, khi ngọc bội vỡ thì ngọc bội đã hy sinh bản thân nó để giúp chủ nhân ngăn cản một tràng tai họa. Cho nên bình thường không ai tặng ngọc bội cả. Đá thủ hộ cũng như vậy, nếu anh tặng cho người khác hoặc làm rơi, là đã phụ ý tốt của bạn anh rồi.
Đỗ Thanh Thanh đột nhiên đi ra:
- Mau xem tivi.
Mở tivi lên, là chương trình quảng cáo trò chơi của đài truyền hình thành phố. Trong quảng cáo, ảnh của Lưu Mãng xuất hiện, sau đó là ảnh của ba người khác. TV:
- Kỳ thứ nhất là chương trình Thám tử thần sầu, sẽ truyền hình trực tiếp tại hiện trường vào ngày Chủ nhật tuần này. Mời Vạn Sự Thông… bốn vị khách mời tham gia. Chương trình chia làm hai phần, sẽ có mười lăm phút quảng cáo cho khán giả trả lời chính xác kẻ giết người và giải thích được vụ án, sẽ đạt được giải thưởng 5 triệu tệ. Bốn vị khách mời người nào trả lời chính xác sẽ được ở lại ghế để tham gia hiện trường tiếp theo trên sóng trực tiếp.
Lý Phục nói:
- Đây là chương trình tạp kỹ, biên kịch viết kịch bản, diễn viên diễn vụ giết người ở hiện trường. Nửa đầu chương trình là vụ án, còn nửa sau là khách mời của chương trình phân tích. Chương trình này từng rất hot ở nước ngoài, sau đó vì biên kịch cạn ý tưởng, hoặc là vì phát sinh vụ án bắt chước, nên chương trình này mới nguội dần. Nhưng dựa theo điều tra, nguyên nhân chủ yếu của việc hủy chương trình này là vì thực lực của khách mời có hạn. Cho dù là cảnh sát hình sự có thâm niên cũng cần vật chứng đủ loại để trả lời, mà chương trình tạp kỹ thế này thường không thể cung cấp được nhiều thời gian như vậy.
Vu Minh nói:
- Tôi nghe nói có một chương trình của Nga là truyền hình trực tiếp luôn tại hiện trường. Họ lựa chọn sáu thanh niên khỏe mạnh luân phiên bóp cò vào đầu mình. Thua thì mất mạng, thắng thì được số tiền năm triệu.
Lý Phục nói:
- Cái anh nói là phim.
- Này!
Đỗ Thanh Thanh gọi to:
- Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tại sao không có ai mời chúng ta?
Vu Minh suy nghĩ rồi nói:
- Kênh 1 của đài truyền hình thành phố và chúng ta có mối quan hệ không tệ, Lý Phục từng được bọn họ làm một bài phỏng vấn. Tiết mục nghệ thuật này là của kênh 2, là kẻ thù lâu năm của kênh 1.
- Hai người không có chút… bất mãn nào sao?
Lý Phục và Vu Minh liếc nhau, cùng lắc đầu:
- Không hề.
- Mấy người…
Đỗ Thanh Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.