Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi
Chương 19
Ngân Nhi
07/08/2014
Trong xe ngựa, tim Tô Khả Nhi đập loạn xạ, cô cố nén sự hồi hộp, hướng về Mạc Dạ Ly cảm ơn: "Vừa rồi cảm ơn huynh."
Giọng nói của Tô Khả Nhi vừa cất lên làm cho Phương An ngồi bên ngoài xe ngựa giật mình hoảng sợ, hắn ghì xe ngựa lại, xe ngựa bị hãm lại bất ngờ dẫn đến bị rung lắc mạnh, Tô Khả Nhi trong xe ngựa ngồi chưa kịp vững liền ngả một nửa người vào Mạc Dạ Ly, cô luống cuống vội vàng ngồi lại cho vững, Phương An vội xốc rèm lên, thấy trong xe ngựa của tướng quân có một nữ tử ngồi trong đó thì vô cùng ngạc nhiên, nhìn kỹ Tô Khả Nhi, hắn càng kinh hãi, mắt mở to, phải mất nửa ngày mới thốt ra một câu: "Sao ngươi lại ở trên xe ngựa được?"
Tô Khả Nhi thấy Phương An cũng ngẩn người ra. Vì sao vậy? Bởi vì đối với người keo kiệt này thì cô lại nhớ rất rõ, nửa đêm lần trước cô đã chặn xe ngựa lại, chính là anh ta đã lải nhải mắng cô thê thảm, không ngờ lại gặp anh ta ở đây, nhưng thấy biểu hiện của anh ta thì có vẻ anh ta không nhận ra cô, đang tưởng là mình may mắn thì nghe Phương An không vui nói: "Tô cô nương, mời xuống xe ngựa."
Tô Khả Nhi ngẩn ra, đưa mắt cầu cứu nhìn về phía Mạc Dạ Ly, thấy Mạc Dạ Ly bình thản nói: "Phương An, hồi phủ."
"Tướng quân, sao có thể được, vị cô nương này là người của Tiêu Vương gia." Sắc mặt Phương An đầy lo lắng.
Tô Khả Nhi thấy thái độ của Phương An như vậy, biết rõ mình đã mang đến phiền phức cho họ, cô mím môi, nói: "Vị đại ca này, tôi cũng không muốn hại các người, các người đưa tôi đi xa một chút, rồi cứ để tôi xuống đó là được rồi."
"Phương An, tiếp tục đi đi." Mạc Dạ Ly nghiêm giọng.
"Tướng quân!" Phương An còn muốn nói nữa nhưng bắt gặp ánh mắt sắc bén kia, đành phải buông rèm xuống rồi tiếp tục đánh xe đi về phía trước.
Tâm trạng của Tô Khả Nhi an tâm hơn, lại một lần nữa quay sang nói cảm ơn: "Cảm ơn nhiều."
"Vì sao ngươi lại chạy trốn?" Mạc Dạ Ly hỏi.
Nhắc đến nguyên nhân bỏ trốn, Tô Khả Nhi lại tức giận, trong mắt cô tràn ngập sự oán hận đối với ác nhân Tiêu Thương, trong lòng cô, Tiêu Thương chẳng khác gì hung thần ác sát, việc cô lấy chồng hay không thì có quan hệ gì với anh ta chứ, cho dù cô có biến thành bà cô già cũng không ảnh hưởng gì đến anh ta, Tô Khả Nhi ảo não, thở dài nói: "Anh ta ép tôi lập gia đình."
Mạc Dạ Ly nhăn trán, có vẻ ngạc nhiên: "Lập gia đình?"
Tô Khả Nhi gật đầu, nhíu mày, bất mãn kêu lên: "Tôi sẽ không gả đâu! Muốn gả tôi cho người mà tôi chẳng biết mặt mũi gì, ai mà biết người đó là tròn hay méo, là khủng long hay là người suy cấp, đánh chết tôi cũng không gả, tôi đành phải chạy trốn."
Mạc Dạ Ly cảm thấy Tô Khả Nhi nói rất buồn cười, tất cả người cổ đại bọn họ, phàm là khuê nữ khi được gả đi cũng không hề biết mặt chồng mình là điều vô cùng hợp tình hợp lý, chỉ cần phụ mẫu làm chủ là xong. Mạc Dạ Ly ngước mắt lên, nghi ngờ hỏi: "Ngươi và Tiêu Thương có quan hệ gì?"
'Tôi và anh ta chẳng có quan hệ gì cả." Tô Khả Nhi chớp chớp mắt, há miệng kêu to, cô chẳng có quan hệ gì cả.
Mạc Dạ Ly thấy Tô Khả Nhi không chịu nói, cũng không hỏi nhiều, bầu không trong xe trở nên yên tĩnh, Tô Khả Nhi lại nhớ đến Phương An đang đánh xe ngựa bên ngoài, đột nhiên, trong đầu cô nảy lên một suy nghĩ, cô mở to mắt, nghiêng đầu nhìn Mạc Dạ Ly, trong lòng thầm kêu, không phải chứ...Nửa đêm lần trước cô chặn xe ngựa, vậy người đàn ông trong xe ngựa chính là anh ta rồi! Nguyên nhân là vì Phương An, với chiếc xe ngựa làm cô cảm thấy quen quen.
"Anh...huynh có nhớ vào một tối nào đó, có một cô gái chặn xe của huynh lại, yêu cầu huynh cho cô ta và một bà bà lên xe ngựa không?" Tô Khả Nhi hỏi dò, đáy lòng đang rung động, bởi cô nhớ rất rõ người đàn ông trong xe ngựa đó, đặc biệt là phủ tướng quân kia, với bóng dáng một người cao thẳng mạnh mẽ làm cô khó quên.
Mạc Dạ Ly nhắm mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mở mắt, gật đầu nói: "Đúng, thật sự là có việc này, làm sao cô nương lại biết?"
Thấy Mạc Dạ Ly thừa nhận, Tô Khả Nhi thấy vô cùng ấm áp, trong mắt cô tràn ngập niềm vui mừng không nói nên lời, người này đẹp trai, lại tốt bụng, thử hỏi cô gái nào có thể từ chối được người đàn ông tuyệt hảo như này chứ? Nghĩ xong, Tô Khả Nhi lại cảm thấy ngại ngùng, nhớ lại lần đó cách ăn mặc của cô cực kỳ mất hình tượng, hơn nữa lại nửa đêm chặn xe ngựa, nếu giải thích với anh ta thì càng phức tạp, trước mắt đã xác nhận đó là Mạc Dạ Ly rồi, cô cũng không cần phải nói gì nữa.
Nhưng Tô Khả Nhi lại cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Mạc Dạ Ly, cô đưa mắt nhìn sang, thấy Mạc Dạ Ly đang nhìn mình, dường như đang chờ đợi câu trả lời của cô, Tô Khả Nhi cắn moi, cười gượng nói: "Không có gì, người chặn xe hôm đó là tôi."
Câu trả lời làm cho Mạc Dạ Ly ngạc nhiên, hắn chăm chú nhìn kỹ, Tô Khả Nhi và nữ nhân ngủ say sưa hôm đó trong xe ngựa quả thật là có chút giống nhau, hắn liền nở nụ cười tán dương, nói: "Lá gan ngươi thật không nhỏ."
"Chẳng còn cách nào khác, vì bà bà kia đang nóng lòng muốn gặp con trai của mình." Tô Khả Nhi trả lời.
Mạc Dạ Ly nhíu mày lại, hắn nhớ lại tối hôm đó, Tô Khả Nhi khóc rất thương tâm, lại còn nói mình là con của bà bà, hôm nay nghe nàng nói thì dường như nàng và bà bà kia không có quan hệ thân thuộc gì, nàng ta coi như là thông minh, Mạc Dạ Ly không nói gì, khóe môi cong lên, tỏ vẻ vô cùng tán thưởng Tô Khả Nhi, giống như làm quân sư bày mưu nghĩ kế trên chiến trường vậy, hắn thích người thông minh.
Đúng lúc thì xe ngựa dừng lại, tiếng của Phương An bên ngoài: "Tướng quân, đến phủ rồi."
Mạc Dạ Ly xuống trước, Tô Khả Nhi xuống theo, trước mắt là phủ tướng quân nơi mà Tô Khả Nhi đã từng tới đây, cô đứng bên xe ngựa, thấy Mạc Dạ Ly bước đi, từng bước đều dứt khoát chững chạc, Tô Khả Nhi ngây dại, có đôi khi, sự thu hút chính là một ánh mắt lơ đãng mà thôi, trong lòng Tô Khả Nhi thầm kêu, nếu như người mà Tiêu Thương muốn gả cô cho là Mạc Dạ Ly ngay trước mắt, thì cô nhất định sẽ đồng ý.
Tô Khả Nhi còn đang ngẩn ngơ, Mạc Dạ Ly bước tới cửa rồi quay đầu lại nhìn Tô Khả Nhi, nhướng mày hỏi: "Ngươi còn chưa vào?"
Tô Khả Nhi cười thật tươi rồi vội chạy theo, nhưng chạm phải ánh mắt tóe lửa của Phương An, Tô Khả Nhi hơi bực, cô chỉ có trốn trong xe ngựa của chủ tử anh ta một chút thôi, anh ta có cần phải dùng ánh mắt giết người này dành cho cô không? Hay là anh ta có thù oán gì với cô?
Vào trong phủ tướng quân, Mạc Dạ Ly dừng lại, hắn quay lại phân phó với Phương An: "Nhanh chuẩn bị đi, một lúc nữa khởi hành." Nói xong, Mạc Dạ Ly lại một lần nữa nhìn về Tô Khả Nhi, rồi nhanh chóng về thư phòng của hắn.
Phương An cúi đầu: "Vâng."
Tô Khả Nhi bị đứng đợi lạnh nhạt ở bên cạnh, đang lúng túng thì Phương An phiền muộn nói: "Tô cô nương, một lúc nữa ta và tướng quân sẽ đến Giang Nam , Tô cô nương biết phải làm thế nào rồi chứ! Nhưng ta khuyên cô nương nên nhanh chóng rời khỏi phủ tướng quân, người của phủ tướng quân không hoan nghênh người của Tiêu Vương phủ đâu." Nói xong, hắn bỏ đi.
Tô Khả Nhi ngẩn người, cố hiểu những lời Phương An nói, đi Giang Nam ? Người của phủ tướng quân không hoan nghênh người của Tiêu vương phủ? ý gì vậy? Nhưng Tô Khả Nhi lại hiểu được câu: đi Giang Nam , khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô lập tức tươi rói.
Giọng nói của Tô Khả Nhi vừa cất lên làm cho Phương An ngồi bên ngoài xe ngựa giật mình hoảng sợ, hắn ghì xe ngựa lại, xe ngựa bị hãm lại bất ngờ dẫn đến bị rung lắc mạnh, Tô Khả Nhi trong xe ngựa ngồi chưa kịp vững liền ngả một nửa người vào Mạc Dạ Ly, cô luống cuống vội vàng ngồi lại cho vững, Phương An vội xốc rèm lên, thấy trong xe ngựa của tướng quân có một nữ tử ngồi trong đó thì vô cùng ngạc nhiên, nhìn kỹ Tô Khả Nhi, hắn càng kinh hãi, mắt mở to, phải mất nửa ngày mới thốt ra một câu: "Sao ngươi lại ở trên xe ngựa được?"
Tô Khả Nhi thấy Phương An cũng ngẩn người ra. Vì sao vậy? Bởi vì đối với người keo kiệt này thì cô lại nhớ rất rõ, nửa đêm lần trước cô đã chặn xe ngựa lại, chính là anh ta đã lải nhải mắng cô thê thảm, không ngờ lại gặp anh ta ở đây, nhưng thấy biểu hiện của anh ta thì có vẻ anh ta không nhận ra cô, đang tưởng là mình may mắn thì nghe Phương An không vui nói: "Tô cô nương, mời xuống xe ngựa."
Tô Khả Nhi ngẩn ra, đưa mắt cầu cứu nhìn về phía Mạc Dạ Ly, thấy Mạc Dạ Ly bình thản nói: "Phương An, hồi phủ."
"Tướng quân, sao có thể được, vị cô nương này là người của Tiêu Vương gia." Sắc mặt Phương An đầy lo lắng.
Tô Khả Nhi thấy thái độ của Phương An như vậy, biết rõ mình đã mang đến phiền phức cho họ, cô mím môi, nói: "Vị đại ca này, tôi cũng không muốn hại các người, các người đưa tôi đi xa một chút, rồi cứ để tôi xuống đó là được rồi."
"Phương An, tiếp tục đi đi." Mạc Dạ Ly nghiêm giọng.
"Tướng quân!" Phương An còn muốn nói nữa nhưng bắt gặp ánh mắt sắc bén kia, đành phải buông rèm xuống rồi tiếp tục đánh xe đi về phía trước.
Tâm trạng của Tô Khả Nhi an tâm hơn, lại một lần nữa quay sang nói cảm ơn: "Cảm ơn nhiều."
"Vì sao ngươi lại chạy trốn?" Mạc Dạ Ly hỏi.
Nhắc đến nguyên nhân bỏ trốn, Tô Khả Nhi lại tức giận, trong mắt cô tràn ngập sự oán hận đối với ác nhân Tiêu Thương, trong lòng cô, Tiêu Thương chẳng khác gì hung thần ác sát, việc cô lấy chồng hay không thì có quan hệ gì với anh ta chứ, cho dù cô có biến thành bà cô già cũng không ảnh hưởng gì đến anh ta, Tô Khả Nhi ảo não, thở dài nói: "Anh ta ép tôi lập gia đình."
Mạc Dạ Ly nhăn trán, có vẻ ngạc nhiên: "Lập gia đình?"
Tô Khả Nhi gật đầu, nhíu mày, bất mãn kêu lên: "Tôi sẽ không gả đâu! Muốn gả tôi cho người mà tôi chẳng biết mặt mũi gì, ai mà biết người đó là tròn hay méo, là khủng long hay là người suy cấp, đánh chết tôi cũng không gả, tôi đành phải chạy trốn."
Mạc Dạ Ly cảm thấy Tô Khả Nhi nói rất buồn cười, tất cả người cổ đại bọn họ, phàm là khuê nữ khi được gả đi cũng không hề biết mặt chồng mình là điều vô cùng hợp tình hợp lý, chỉ cần phụ mẫu làm chủ là xong. Mạc Dạ Ly ngước mắt lên, nghi ngờ hỏi: "Ngươi và Tiêu Thương có quan hệ gì?"
'Tôi và anh ta chẳng có quan hệ gì cả." Tô Khả Nhi chớp chớp mắt, há miệng kêu to, cô chẳng có quan hệ gì cả.
Mạc Dạ Ly thấy Tô Khả Nhi không chịu nói, cũng không hỏi nhiều, bầu không trong xe trở nên yên tĩnh, Tô Khả Nhi lại nhớ đến Phương An đang đánh xe ngựa bên ngoài, đột nhiên, trong đầu cô nảy lên một suy nghĩ, cô mở to mắt, nghiêng đầu nhìn Mạc Dạ Ly, trong lòng thầm kêu, không phải chứ...Nửa đêm lần trước cô chặn xe ngựa, vậy người đàn ông trong xe ngựa chính là anh ta rồi! Nguyên nhân là vì Phương An, với chiếc xe ngựa làm cô cảm thấy quen quen.
"Anh...huynh có nhớ vào một tối nào đó, có một cô gái chặn xe của huynh lại, yêu cầu huynh cho cô ta và một bà bà lên xe ngựa không?" Tô Khả Nhi hỏi dò, đáy lòng đang rung động, bởi cô nhớ rất rõ người đàn ông trong xe ngựa đó, đặc biệt là phủ tướng quân kia, với bóng dáng một người cao thẳng mạnh mẽ làm cô khó quên.
Mạc Dạ Ly nhắm mắt lại, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mở mắt, gật đầu nói: "Đúng, thật sự là có việc này, làm sao cô nương lại biết?"
Thấy Mạc Dạ Ly thừa nhận, Tô Khả Nhi thấy vô cùng ấm áp, trong mắt cô tràn ngập niềm vui mừng không nói nên lời, người này đẹp trai, lại tốt bụng, thử hỏi cô gái nào có thể từ chối được người đàn ông tuyệt hảo như này chứ? Nghĩ xong, Tô Khả Nhi lại cảm thấy ngại ngùng, nhớ lại lần đó cách ăn mặc của cô cực kỳ mất hình tượng, hơn nữa lại nửa đêm chặn xe ngựa, nếu giải thích với anh ta thì càng phức tạp, trước mắt đã xác nhận đó là Mạc Dạ Ly rồi, cô cũng không cần phải nói gì nữa.
Nhưng Tô Khả Nhi lại cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Mạc Dạ Ly, cô đưa mắt nhìn sang, thấy Mạc Dạ Ly đang nhìn mình, dường như đang chờ đợi câu trả lời của cô, Tô Khả Nhi cắn moi, cười gượng nói: "Không có gì, người chặn xe hôm đó là tôi."
Câu trả lời làm cho Mạc Dạ Ly ngạc nhiên, hắn chăm chú nhìn kỹ, Tô Khả Nhi và nữ nhân ngủ say sưa hôm đó trong xe ngựa quả thật là có chút giống nhau, hắn liền nở nụ cười tán dương, nói: "Lá gan ngươi thật không nhỏ."
"Chẳng còn cách nào khác, vì bà bà kia đang nóng lòng muốn gặp con trai của mình." Tô Khả Nhi trả lời.
Mạc Dạ Ly nhíu mày lại, hắn nhớ lại tối hôm đó, Tô Khả Nhi khóc rất thương tâm, lại còn nói mình là con của bà bà, hôm nay nghe nàng nói thì dường như nàng và bà bà kia không có quan hệ thân thuộc gì, nàng ta coi như là thông minh, Mạc Dạ Ly không nói gì, khóe môi cong lên, tỏ vẻ vô cùng tán thưởng Tô Khả Nhi, giống như làm quân sư bày mưu nghĩ kế trên chiến trường vậy, hắn thích người thông minh.
Đúng lúc thì xe ngựa dừng lại, tiếng của Phương An bên ngoài: "Tướng quân, đến phủ rồi."
Mạc Dạ Ly xuống trước, Tô Khả Nhi xuống theo, trước mắt là phủ tướng quân nơi mà Tô Khả Nhi đã từng tới đây, cô đứng bên xe ngựa, thấy Mạc Dạ Ly bước đi, từng bước đều dứt khoát chững chạc, Tô Khả Nhi ngây dại, có đôi khi, sự thu hút chính là một ánh mắt lơ đãng mà thôi, trong lòng Tô Khả Nhi thầm kêu, nếu như người mà Tiêu Thương muốn gả cô cho là Mạc Dạ Ly ngay trước mắt, thì cô nhất định sẽ đồng ý.
Tô Khả Nhi còn đang ngẩn ngơ, Mạc Dạ Ly bước tới cửa rồi quay đầu lại nhìn Tô Khả Nhi, nhướng mày hỏi: "Ngươi còn chưa vào?"
Tô Khả Nhi cười thật tươi rồi vội chạy theo, nhưng chạm phải ánh mắt tóe lửa của Phương An, Tô Khả Nhi hơi bực, cô chỉ có trốn trong xe ngựa của chủ tử anh ta một chút thôi, anh ta có cần phải dùng ánh mắt giết người này dành cho cô không? Hay là anh ta có thù oán gì với cô?
Vào trong phủ tướng quân, Mạc Dạ Ly dừng lại, hắn quay lại phân phó với Phương An: "Nhanh chuẩn bị đi, một lúc nữa khởi hành." Nói xong, Mạc Dạ Ly lại một lần nữa nhìn về Tô Khả Nhi, rồi nhanh chóng về thư phòng của hắn.
Phương An cúi đầu: "Vâng."
Tô Khả Nhi bị đứng đợi lạnh nhạt ở bên cạnh, đang lúng túng thì Phương An phiền muộn nói: "Tô cô nương, một lúc nữa ta và tướng quân sẽ đến Giang Nam , Tô cô nương biết phải làm thế nào rồi chứ! Nhưng ta khuyên cô nương nên nhanh chóng rời khỏi phủ tướng quân, người của phủ tướng quân không hoan nghênh người của Tiêu Vương phủ đâu." Nói xong, hắn bỏ đi.
Tô Khả Nhi ngẩn người, cố hiểu những lời Phương An nói, đi Giang Nam ? Người của phủ tướng quân không hoan nghênh người của Tiêu vương phủ? ý gì vậy? Nhưng Tô Khả Nhi lại hiểu được câu: đi Giang Nam , khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô lập tức tươi rói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.