Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi
Chương 21
Ngân Nhi
07/08/2014
Trong Tiêu vương phủ to
lớn yên tĩnh, có tiếng bước chân gấp gáp phá tan sự yên tĩnh đi thẳng
đến thư phòng, trong thư phòng, Tiêu Thương như thường lệ chắp tay đứng
đó như đang chờ đợi điều gì đó, quản gia đứng một bên đang cúi đầu nghe
lệnh, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, ông dỏng tai lên nghe,
thấy chỉ có ba cẩm y vệ trở về, Tiêu Thương nhăn trán, uy nghiêm nói:
"Nàng ta đâu?"
Ba cẩm y vệ sợ sệt, một người ôm quyền nói: "Thuộc hạ đáng chết, không thể đem Tô cô nương trở về Vương phủ được, lúc này Tô cô nương đang ở phủ tướng quân." Nói xong rồi kể lại chuyện xảy ra trên đường cho Tiêu Thương nghe.
Ba tiếng Phủ tướng quân thốt ra làm cho sắc mặt của Tiêu Thương u ám hơn, hắn không nghĩ Tô Khả Nhi lại có quan hệ với Mạc Dạ Ly, Tiêu Thương nghiêm mặt, không chần chừ liền ra mệnh lệnh: "Mang theo ý chỉ của bản vương, lập tức đưa nàng ta trở về đây ngay."
Quản gia đứng bên cạnh vội đứng ra, cúi đầu nói: "Vương gia, như vậy là Tô cô nương và Mạc tướng quân ở cùng nhau, nói như vậy là rất an toàn, có thể Tô cô nương chỉ đến làm khách của phủ tướng quân thôi, tối nay sẽ trở về."
Tiêu Thương hừ một tiếng, nói: "Nàng ta lần này bỏ đi, còn khẳng định trở về hay sao?"
"Tất nhiên là Tô cô nương không có ý định bỏ trốn, Vương gia sao không thuận theo ý của Tô cô nương, để Tô cô nương ra ngoài đi chơi một lần được không?" Quản gia nói thay cho Tô Khả Nhi.
"Quản gia, ngươi nói vậy là có ý gì?" Tiêu Thương không tỏ thái độ gì, bởi vì quản gia là người hầu hạ cho tiên phụ, đã chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn, cho nên, đối với việc này, hắn tuy không hài lòng nhưng cũng nên cho hắn còn chút mặt mũi chứ.
"Nô tài cho rằng, tất nhiên là Tô cô nương đang ở cùng Mạc tướng quân, sao không để họ ở bên nhau chứ? Một ngày nào đó, Vương phủ và Mạc phủ có thể kết tình thông gia, vậy cũng không phải là không tốt? Ít nhất trong lúc đó..."
Quản gia chưa nói xong đã bị một tiếng quát cắt ngang: "Quản gia, chú ý đến thân phận của ngươi."
Quản gia biết đã làm Tiêu Thương nổi giận, cơ thể già nua của ông ta run rẩy, đầu cúi thấp xuống, sợ sệt nói: "Lão nô lắm lời, xin Vương Gia thứ tội."
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thương xám lại, ánh mắt vô cảm thể hiện sự giận giữ, hắn lạnh lùng nhìn quản gia, trầm giọng nói: "Quản gia, ngươi mang người đến phủ tướng quân, nếu không mang được người trở về, ngươi cũng nên về khăn gói quê dưỡng lão đi."
"Vâng..." Cả người quản gia run lên, giọng nói run rẩy, cùng ba cẩm y về rời khỏi thư phòng.
Lúc quản gia và ba cẩm y vệ đến phủ tướng quân thì được biết Mạc Dạ Ly đã đi Giang Nam rồi, còn vị Tô cô nương thì người trong phủ không ai biết, quản gia tuy nửa tin nửa ngờ nhưng cũng đành phải trở về Vương phủ để bẩm báo.
"Vương gia, Mạc Tướng quân buổi chiều hôm nay đã lên đường đi Giang Nam để gặp gỡ ân sư Đường lão tướng quân, hơn nữa, người trong phủ tướng quân nói họ không thấy vị cô nương trẻ tuổi nào, lão nô đoán rằng, hay là Tô cô nương đã đi theo Mạc tướng quân rồi?" quản gia báo tin xong, lần đầu tiên thấy sợ hãi với người trước mặt, quản gia ở vương phủ đi theo hầu Tiêu Thương hơn hai mươi năm rồi, nhưng buổi chiều ngày hôm nay, cũng là lần đầu tiên ông thấy trên mặt Tiêu Thương lộ vẻ tàn khốc, ông càng không dám to gan làm càn nữa.
"Vậy ngươi hãy phái người đi bắt nàng ta trở về." Tiêu Thương mở miệng, ánh mắt tóe lửa.
Quản gia sửng sốt, sau đó hạ giọng nói: "Theo ý của Vương gia, Tô cô nương đang ở cùng với Mạc tướng quân ở Giang Nam ?"
Tiêu Thương không trả lời nhưng ánh mắt thì thể hiện sự đồng ý, quản gia hiểu ánh mắt đó, chỉ cúi đầu nói: "Lão nô sẽ đuổi theo xe ngựa của Mạc tướng quân."
Lúc chạng vạng, một chiếc xe ngựa sang trọng đang đi trên đường rừng, từ bề ngoài lộng lẫy của xe ngựa cho thấy người trong xe ngựa là người có địa vị cao quý, chỉ cần thấy hai con thần tuấn màu đỏ rực cũng cho thấy thân phận cao quý của chủ nhân, đó chính là xe ngựa của Mạc Da Ly, Phương An đang đánh xe ngựa đi rong ruổi, chiếc rèm được vén lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xinh đẹp hiện ra, Tô Khả Nhi ngước lên bầu trời đêm, lo lắng nhìn về phía trước hỏi Phương An: "A...Phương..đại ca, trời sắp tối rồi, đêm nay chúng ta nghỉ ở đâu?"
"Tướng quân còn chưa vội, ngươi vội gì chứ?" Phương An giận giữ buông một câu.
Tô Khả Nhi phùng má, trừng mắt nhìn Phương An, cô chống cằm, lẩm bẩm: "Sẽ không phải ngủ bên ngoài chứ?"
"Không cần lo lắng, phía trước có nhà trọ." Giọng nói lạnh nhạt cất lên, Mạc Dạ Ly vén rèm cửa sổ lên, đưa đôi mắt thâm sâu nhìn màn đêm, không ai đoán biết được gì trong mắt hắn .
Buồn chán cả một buổi chiều giờ mới thấy Mạc Dạ Ly mở miệng, hơn nữa câu trả lời của mạc Dạ Ly làm Tô Khả Nhi cảm thấy thỏa mãn, có nhà trọ thì tốt hơn là ngủ bên ngoài rồi, từ lúc biết Mạc Dạ Ly thích Tề Tú Viện, Tô Khả Nhi càng không có ý định đùa giỡn với người đẹp trai này nữa. Ai bảo đối thủ cạnh tranh của cô là mỹ nhân đẹp như tiên nữ chứ? Con người chính là động vật thị giác, sợ là Mạc Dạ Ly đã bị Tề Tú Viện mê hoặc rồi, cho nên đối với một người chỉ có dung mạo thanh tú như Tô Khả Nhi thì anh ta sẽ chẳng có hứng thú nữa, Tô Khả Nhi luôn tự cho mình là người biết mình biết người, sẽ không làm gì để tự làm mất mặt mình!
Buổi chiều muộn nghe Mạc Dạ Ly nói chuyện vài câu, trong mắt anh ta lộ vẻ buồn bã, Tô Khả Nhi biết ngay anh ta đang nhớ đến Tề Tú Viện, cho nên, cô cũng không muốn nói chuyện gì nhiều, nhưng như thế mãi cũng buồn chán, cô đành phải nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh đẹp đẽ bên ngoài để giết thời gian.
Chỉ một lúc sau, đúng như lời Mạc Dạ Ly nói sẽ có nhà trọ, đến nhà trọ, Tô Khả Nhi được sắp xếp một phòng riêng, cạnh phòng của cô là phòng của Phương An, đối diện là phòng của Mạc Dạ Ly, điều này làm cho Tô Khả Nhi yên tâm, Mạc Dạ Ly thì ở trong phòng không ra ngoài, Tô Khả Nhi thì xuống dưới lầu bưng lên một chậu nước rửa mặt, còn Phương an thì sắp xếp chuẩn bị bữa cơm.
Một lát sau, một mâm cơm được bê lên, Phương An bắt đầu mời ra ăn cơm, Tô Khả Nhi quá đói rồi, cô mở cửa ra, phát hiện cửa phòng đối diện cũng mở ra, ánh mắt của Tô Khả Nhi chạm phải ánh mắt của Mạc Dạ Ly, Tô Khả Nhi thấy tim mình đập loạn xạ, cô đỏ mặt cúi gằm xuống, vội nói: "Đi ăn cơm thôi." Nói xong, cô lộc cộc bước xuống lầu, nên biết rằng, có đôi khi chỉ một ánh mắt cũng có thể làm cho mình luống cuống, đối diện với mỹ nam Mạc Dạ Ly siêu cấp này, Tô Khả Nhi làm sao có thể bình tĩnh được chứ? Thử hỏi các cô gái trong thiên hạ có ai mà bình tĩnh được?
Xuống lầu, chờ cho Tô Khả nhi ngồi xong, Mạc Dạ Ly mới ngồi xuống ở vị trí chính, trong khách điếm chỉ có ba khách nhân là họ, rất an tĩnh, có đôi khi, ăn cũng là một việc kỳ diệu, Tô Khả Nhi tự mình lấy cơm cho mình, bởi vì đĩa cơm ngay trước mặt nên đương nhiên cô tự lấy cho mình rồi, cô để ý thấy Mạc Dạ Ly ở khoảng cách đĩa cơm khá xa, cô do dự một chút rồi nói: "Có cần tôi xới cơm cho không?"
"Không cần ngươi lấy cơm cho tướng quân của chúng ta đâu." Phương An liếc nhìn Tô Khả Nhi, ánh mắt đầy oán trách.
Tô Khả Nhi cũng chẳng quan tâm Mạc Dạ Ly có đồng ý hay không, cô cầm lấy đĩa cơm đưa tới trước mặt anh ta, ngón tay thon dài nhận lấy đĩa cơm, bởi vì Tô Khả Nhi đưa bằng hai tay, cho nên lúc Mạc Dạ Ly nhận lấy tay tự nhiên chạm phải tay Tô Khả Nhi, cảm nhận được bàn tay của anh ta rất ấm áp, lần thứ hai tim của Tô Khả Nhi lại rung động, cô vội rút tay về, một câu cám ơn vang lên, cô mím môi không đáp.
Nhưng bởi vì quá yên tĩnh, cho nên Phương An nghe rõ tiếng vó ngựa vang lên rất gần, chỉ một lát sau, ba cẩm y vệ xuất hiện tại khách điếm, Tô Khả Nhi nhìn thấy họ, mặt biến sắc, bát cơm trong tay suýt nữa thì cầm không vững, trong lòng kêu trời, cô không ngờ Tiêu Thương lại cho người đuổi theo đến đây.
Ba cẩm y vệ bước tới trước bàn ăn, trước tiên là ôm quyền hành lễ với Mạc Dạ Ly, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh khách điếm để tìm người họ muốn tìm, bởi vì lúc này Tô Khả Nhi đang mặc quần áo của thư đồng, nên cẩm y vệ lại bỏ qua, Phương An ngạc nhiên hỏi: "Không biết các vị tìm người nào?"
"Phụng lệnh của Tiêu Vương gia, ta tìm một vị cô nương tên là Tô Khả Nhi, xin hỏi tướng quân có thấy một nữ tử nào không?" Một cẩm y vệ nghi ngờ hỏi.
Thái độ của Mạc Dạ Ly rất thản nhiên, chậm rãi mở miệng nói: "Bản tướng quân chưa gặp qua vị cô nương đó, các ngươi có thể trở về báo cáo lại Vương gia."
Còn Tô Khả Nhi ngồi thẳng ở đó nhưng trán toát mồ hôi, chân tay run rẩy, thở cũng không dám thở. Trời ạ! Nếu như phát hiện cô là Tô Khả Nhi, vậy thì xong đời rồi, đúng lúc đó Phương An cũng nói theo: "Chỗ chúng ta không có cô nương gì đó, các ngươi đi về nói với Tiêu vương gia, chúng ta không biết ai là Tô Khả Nhi."
Cẩm y vệ một lòng muốn đuổi theo Tô Khả Nhi, nhưng nhìn người đi theo Mạc Dạ Ly, trong lòng cũng nghi ngờ, chẳng lẽ Vương gia đoán sai? Mạc Dạ Ly không hề mang theo Tô Khả Nhi? Đúng lúc này, một vị cẩm y vệ dừng ánh mắt lại trên người Tô Khả Nhi, dưới con mắt lợi hại đó, Tô Khả Nhi tim đập hồi hộp, toàn thân như đóng băng, trong lòng thầm kêu. Trời ơi! Không phải nhận ra mình rồi chứ! Cô chột dạ, cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng, vừa lúc Phương An kêu lên:" Đó là thư đồng của tướng quân chúng ta, hắn sợ nhất là người lạ, các vị quan sai đã làm hắn sợ rồi."
Cẩm y vệ lúc này mới thu ánh mắt lại, ôm quyền nói: "Vậy thì tiểu nhân không làm phiền tướng quân dùng cơm nữa, xin cáo từ." Trước khi rời đi, cẩm y vệ lúc nãy đã quan sát Tô Khả Nhi lại đưa mắt nhìn Tô Khả Nhi lần nữa rồi mới rời đi, nghe tiếng vó ngựa đã đi xa, Tô Khả Nhi thở phào, vỗ ngực, sợ hãi kêu lên: "làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng họ đến bắt tôi trở về chứ."
Nghĩ xong, cô nhớ đến Phương An đã nói giúp mình, cô cảm kích cười với anh ta: "Phương An đại ca, cảm ơn nhiều."
"Nếu không phải chúng ta không muốn tướng quân bị gánh trách nhiệm, ta sẽ chẳng giúp ngươi." Một tiếng gọi đại ca làm Phương An rất đắc ý nhưng hắn rõ ràng không thích Tô Khả Nhi phiền phức này, làm liên lụy đến mình và cũng liên lụy cả tướng quân nữa.
Tô Khả Nhi buồn tủi ỉu xìu, nhưng cũng không để tâm, lại hướng về Phương An cười cười, sau đó hướng về Mạc Dạ Ly nói: "Vừa rồi cũng cảm ơn huynh."
"Không sao, ăn cơm đi." Mạc Dạ Ly hạ giọng, khuôn mặt tuấn tú vẫn bình thản như vậy.
Ba cẩm y vệ sợ sệt, một người ôm quyền nói: "Thuộc hạ đáng chết, không thể đem Tô cô nương trở về Vương phủ được, lúc này Tô cô nương đang ở phủ tướng quân." Nói xong rồi kể lại chuyện xảy ra trên đường cho Tiêu Thương nghe.
Ba tiếng Phủ tướng quân thốt ra làm cho sắc mặt của Tiêu Thương u ám hơn, hắn không nghĩ Tô Khả Nhi lại có quan hệ với Mạc Dạ Ly, Tiêu Thương nghiêm mặt, không chần chừ liền ra mệnh lệnh: "Mang theo ý chỉ của bản vương, lập tức đưa nàng ta trở về đây ngay."
Quản gia đứng bên cạnh vội đứng ra, cúi đầu nói: "Vương gia, như vậy là Tô cô nương và Mạc tướng quân ở cùng nhau, nói như vậy là rất an toàn, có thể Tô cô nương chỉ đến làm khách của phủ tướng quân thôi, tối nay sẽ trở về."
Tiêu Thương hừ một tiếng, nói: "Nàng ta lần này bỏ đi, còn khẳng định trở về hay sao?"
"Tất nhiên là Tô cô nương không có ý định bỏ trốn, Vương gia sao không thuận theo ý của Tô cô nương, để Tô cô nương ra ngoài đi chơi một lần được không?" Quản gia nói thay cho Tô Khả Nhi.
"Quản gia, ngươi nói vậy là có ý gì?" Tiêu Thương không tỏ thái độ gì, bởi vì quản gia là người hầu hạ cho tiên phụ, đã chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn, cho nên, đối với việc này, hắn tuy không hài lòng nhưng cũng nên cho hắn còn chút mặt mũi chứ.
"Nô tài cho rằng, tất nhiên là Tô cô nương đang ở cùng Mạc tướng quân, sao không để họ ở bên nhau chứ? Một ngày nào đó, Vương phủ và Mạc phủ có thể kết tình thông gia, vậy cũng không phải là không tốt? Ít nhất trong lúc đó..."
Quản gia chưa nói xong đã bị một tiếng quát cắt ngang: "Quản gia, chú ý đến thân phận của ngươi."
Quản gia biết đã làm Tiêu Thương nổi giận, cơ thể già nua của ông ta run rẩy, đầu cúi thấp xuống, sợ sệt nói: "Lão nô lắm lời, xin Vương Gia thứ tội."
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Thương xám lại, ánh mắt vô cảm thể hiện sự giận giữ, hắn lạnh lùng nhìn quản gia, trầm giọng nói: "Quản gia, ngươi mang người đến phủ tướng quân, nếu không mang được người trở về, ngươi cũng nên về khăn gói quê dưỡng lão đi."
"Vâng..." Cả người quản gia run lên, giọng nói run rẩy, cùng ba cẩm y về rời khỏi thư phòng.
Lúc quản gia và ba cẩm y vệ đến phủ tướng quân thì được biết Mạc Dạ Ly đã đi Giang Nam rồi, còn vị Tô cô nương thì người trong phủ không ai biết, quản gia tuy nửa tin nửa ngờ nhưng cũng đành phải trở về Vương phủ để bẩm báo.
"Vương gia, Mạc Tướng quân buổi chiều hôm nay đã lên đường đi Giang Nam để gặp gỡ ân sư Đường lão tướng quân, hơn nữa, người trong phủ tướng quân nói họ không thấy vị cô nương trẻ tuổi nào, lão nô đoán rằng, hay là Tô cô nương đã đi theo Mạc tướng quân rồi?" quản gia báo tin xong, lần đầu tiên thấy sợ hãi với người trước mặt, quản gia ở vương phủ đi theo hầu Tiêu Thương hơn hai mươi năm rồi, nhưng buổi chiều ngày hôm nay, cũng là lần đầu tiên ông thấy trên mặt Tiêu Thương lộ vẻ tàn khốc, ông càng không dám to gan làm càn nữa.
"Vậy ngươi hãy phái người đi bắt nàng ta trở về." Tiêu Thương mở miệng, ánh mắt tóe lửa.
Quản gia sửng sốt, sau đó hạ giọng nói: "Theo ý của Vương gia, Tô cô nương đang ở cùng với Mạc tướng quân ở Giang Nam ?"
Tiêu Thương không trả lời nhưng ánh mắt thì thể hiện sự đồng ý, quản gia hiểu ánh mắt đó, chỉ cúi đầu nói: "Lão nô sẽ đuổi theo xe ngựa của Mạc tướng quân."
Lúc chạng vạng, một chiếc xe ngựa sang trọng đang đi trên đường rừng, từ bề ngoài lộng lẫy của xe ngựa cho thấy người trong xe ngựa là người có địa vị cao quý, chỉ cần thấy hai con thần tuấn màu đỏ rực cũng cho thấy thân phận cao quý của chủ nhân, đó chính là xe ngựa của Mạc Da Ly, Phương An đang đánh xe ngựa đi rong ruổi, chiếc rèm được vén lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xinh đẹp hiện ra, Tô Khả Nhi ngước lên bầu trời đêm, lo lắng nhìn về phía trước hỏi Phương An: "A...Phương..đại ca, trời sắp tối rồi, đêm nay chúng ta nghỉ ở đâu?"
"Tướng quân còn chưa vội, ngươi vội gì chứ?" Phương An giận giữ buông một câu.
Tô Khả Nhi phùng má, trừng mắt nhìn Phương An, cô chống cằm, lẩm bẩm: "Sẽ không phải ngủ bên ngoài chứ?"
"Không cần lo lắng, phía trước có nhà trọ." Giọng nói lạnh nhạt cất lên, Mạc Dạ Ly vén rèm cửa sổ lên, đưa đôi mắt thâm sâu nhìn màn đêm, không ai đoán biết được gì trong mắt hắn .
Buồn chán cả một buổi chiều giờ mới thấy Mạc Dạ Ly mở miệng, hơn nữa câu trả lời của mạc Dạ Ly làm Tô Khả Nhi cảm thấy thỏa mãn, có nhà trọ thì tốt hơn là ngủ bên ngoài rồi, từ lúc biết Mạc Dạ Ly thích Tề Tú Viện, Tô Khả Nhi càng không có ý định đùa giỡn với người đẹp trai này nữa. Ai bảo đối thủ cạnh tranh của cô là mỹ nhân đẹp như tiên nữ chứ? Con người chính là động vật thị giác, sợ là Mạc Dạ Ly đã bị Tề Tú Viện mê hoặc rồi, cho nên đối với một người chỉ có dung mạo thanh tú như Tô Khả Nhi thì anh ta sẽ chẳng có hứng thú nữa, Tô Khả Nhi luôn tự cho mình là người biết mình biết người, sẽ không làm gì để tự làm mất mặt mình!
Buổi chiều muộn nghe Mạc Dạ Ly nói chuyện vài câu, trong mắt anh ta lộ vẻ buồn bã, Tô Khả Nhi biết ngay anh ta đang nhớ đến Tề Tú Viện, cho nên, cô cũng không muốn nói chuyện gì nhiều, nhưng như thế mãi cũng buồn chán, cô đành phải nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh đẹp đẽ bên ngoài để giết thời gian.
Chỉ một lúc sau, đúng như lời Mạc Dạ Ly nói sẽ có nhà trọ, đến nhà trọ, Tô Khả Nhi được sắp xếp một phòng riêng, cạnh phòng của cô là phòng của Phương An, đối diện là phòng của Mạc Dạ Ly, điều này làm cho Tô Khả Nhi yên tâm, Mạc Dạ Ly thì ở trong phòng không ra ngoài, Tô Khả Nhi thì xuống dưới lầu bưng lên một chậu nước rửa mặt, còn Phương an thì sắp xếp chuẩn bị bữa cơm.
Một lát sau, một mâm cơm được bê lên, Phương An bắt đầu mời ra ăn cơm, Tô Khả Nhi quá đói rồi, cô mở cửa ra, phát hiện cửa phòng đối diện cũng mở ra, ánh mắt của Tô Khả Nhi chạm phải ánh mắt của Mạc Dạ Ly, Tô Khả Nhi thấy tim mình đập loạn xạ, cô đỏ mặt cúi gằm xuống, vội nói: "Đi ăn cơm thôi." Nói xong, cô lộc cộc bước xuống lầu, nên biết rằng, có đôi khi chỉ một ánh mắt cũng có thể làm cho mình luống cuống, đối diện với mỹ nam Mạc Dạ Ly siêu cấp này, Tô Khả Nhi làm sao có thể bình tĩnh được chứ? Thử hỏi các cô gái trong thiên hạ có ai mà bình tĩnh được?
Xuống lầu, chờ cho Tô Khả nhi ngồi xong, Mạc Dạ Ly mới ngồi xuống ở vị trí chính, trong khách điếm chỉ có ba khách nhân là họ, rất an tĩnh, có đôi khi, ăn cũng là một việc kỳ diệu, Tô Khả Nhi tự mình lấy cơm cho mình, bởi vì đĩa cơm ngay trước mặt nên đương nhiên cô tự lấy cho mình rồi, cô để ý thấy Mạc Dạ Ly ở khoảng cách đĩa cơm khá xa, cô do dự một chút rồi nói: "Có cần tôi xới cơm cho không?"
"Không cần ngươi lấy cơm cho tướng quân của chúng ta đâu." Phương An liếc nhìn Tô Khả Nhi, ánh mắt đầy oán trách.
Tô Khả Nhi cũng chẳng quan tâm Mạc Dạ Ly có đồng ý hay không, cô cầm lấy đĩa cơm đưa tới trước mặt anh ta, ngón tay thon dài nhận lấy đĩa cơm, bởi vì Tô Khả Nhi đưa bằng hai tay, cho nên lúc Mạc Dạ Ly nhận lấy tay tự nhiên chạm phải tay Tô Khả Nhi, cảm nhận được bàn tay của anh ta rất ấm áp, lần thứ hai tim của Tô Khả Nhi lại rung động, cô vội rút tay về, một câu cám ơn vang lên, cô mím môi không đáp.
Nhưng bởi vì quá yên tĩnh, cho nên Phương An nghe rõ tiếng vó ngựa vang lên rất gần, chỉ một lát sau, ba cẩm y vệ xuất hiện tại khách điếm, Tô Khả Nhi nhìn thấy họ, mặt biến sắc, bát cơm trong tay suýt nữa thì cầm không vững, trong lòng kêu trời, cô không ngờ Tiêu Thương lại cho người đuổi theo đến đây.
Ba cẩm y vệ bước tới trước bàn ăn, trước tiên là ôm quyền hành lễ với Mạc Dạ Ly, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh khách điếm để tìm người họ muốn tìm, bởi vì lúc này Tô Khả Nhi đang mặc quần áo của thư đồng, nên cẩm y vệ lại bỏ qua, Phương An ngạc nhiên hỏi: "Không biết các vị tìm người nào?"
"Phụng lệnh của Tiêu Vương gia, ta tìm một vị cô nương tên là Tô Khả Nhi, xin hỏi tướng quân có thấy một nữ tử nào không?" Một cẩm y vệ nghi ngờ hỏi.
Thái độ của Mạc Dạ Ly rất thản nhiên, chậm rãi mở miệng nói: "Bản tướng quân chưa gặp qua vị cô nương đó, các ngươi có thể trở về báo cáo lại Vương gia."
Còn Tô Khả Nhi ngồi thẳng ở đó nhưng trán toát mồ hôi, chân tay run rẩy, thở cũng không dám thở. Trời ạ! Nếu như phát hiện cô là Tô Khả Nhi, vậy thì xong đời rồi, đúng lúc đó Phương An cũng nói theo: "Chỗ chúng ta không có cô nương gì đó, các ngươi đi về nói với Tiêu vương gia, chúng ta không biết ai là Tô Khả Nhi."
Cẩm y vệ một lòng muốn đuổi theo Tô Khả Nhi, nhưng nhìn người đi theo Mạc Dạ Ly, trong lòng cũng nghi ngờ, chẳng lẽ Vương gia đoán sai? Mạc Dạ Ly không hề mang theo Tô Khả Nhi? Đúng lúc này, một vị cẩm y vệ dừng ánh mắt lại trên người Tô Khả Nhi, dưới con mắt lợi hại đó, Tô Khả Nhi tim đập hồi hộp, toàn thân như đóng băng, trong lòng thầm kêu. Trời ơi! Không phải nhận ra mình rồi chứ! Cô chột dạ, cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng, vừa lúc Phương An kêu lên:" Đó là thư đồng của tướng quân chúng ta, hắn sợ nhất là người lạ, các vị quan sai đã làm hắn sợ rồi."
Cẩm y vệ lúc này mới thu ánh mắt lại, ôm quyền nói: "Vậy thì tiểu nhân không làm phiền tướng quân dùng cơm nữa, xin cáo từ." Trước khi rời đi, cẩm y vệ lúc nãy đã quan sát Tô Khả Nhi lại đưa mắt nhìn Tô Khả Nhi lần nữa rồi mới rời đi, nghe tiếng vó ngựa đã đi xa, Tô Khả Nhi thở phào, vỗ ngực, sợ hãi kêu lên: "làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng họ đến bắt tôi trở về chứ."
Nghĩ xong, cô nhớ đến Phương An đã nói giúp mình, cô cảm kích cười với anh ta: "Phương An đại ca, cảm ơn nhiều."
"Nếu không phải chúng ta không muốn tướng quân bị gánh trách nhiệm, ta sẽ chẳng giúp ngươi." Một tiếng gọi đại ca làm Phương An rất đắc ý nhưng hắn rõ ràng không thích Tô Khả Nhi phiền phức này, làm liên lụy đến mình và cũng liên lụy cả tướng quân nữa.
Tô Khả Nhi buồn tủi ỉu xìu, nhưng cũng không để tâm, lại hướng về Phương An cười cười, sau đó hướng về Mạc Dạ Ly nói: "Vừa rồi cũng cảm ơn huynh."
"Không sao, ăn cơm đi." Mạc Dạ Ly hạ giọng, khuôn mặt tuấn tú vẫn bình thản như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.