Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi
Chương 36
Ngân Nhi
07/08/2014
Trong mắt người khác
thân phận khó hiểu của Tô Khả Nhi lại trở thành ân nhân cứu mạng của Nam Cung Vũ được trên dưới người Nam Cung gia hết sức tôn kính, bởi vì cơ
thể của Nam Cung Vũ còn yếu nên phải đưa về phòng nghỉ ngơi, Tô Khả Nhi
đi theo Mạc Dạ Ly tới đình nghỉ mát uống trà, Tô Khả Nhi vừa mới nâng
chung trà lên uống một ngụm thì nghe giọng nói của Mạc Dạ Ly trầm trầm
hỏi:
"Ai dạy ngươi?"
"Cái gì?" Tô Khả Nhi có chút không hiểu câu hỏi của Mạc Dạ Ly.
"Là phương pháp cứu người vừa rồi của ngươi." Mạc Dạ Ly hiếu kỳ hỏi, hắn muốn biết rốt cuộc nữ nhân trước mắt còn che giấu bao nhiêu điều gây ngạc nhiên nữa? Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ tốn tâm tư hiếu kỳ với một người như này.
Tô Khả Nhi hiểu là Mạc Dạ Ly muốn hỏi đến phương pháp hô hấp nhân tạo, cô nhíu mày tìm cách trả lời qua loa: "Không có gì. Tôi đã từng thấy một vị cao nhân cứu người như vậy, là tôi học ông ta thôi."
Câu trả lời này khiến Mạc Dạ Ly nửa tin nửa ngờ, trong lòng nghĩ thầm nếu thật sự cao nhân tồn tại thì hắn cũng muốn bái phỏng một lần, chỉ là nếu vị cao nhân này là nam tử, vậy thì nam tử cứu nam tử cũng có thể làm cái việc vượt qua lễ nghĩa đó sao? Mạc Dạ Ly nhíu mày lên tiếng hỏi: " Vị cao nhân đó ở đâu? Có thể dẫn Mạc mỗ đi gặp được không?"
Tô Khả Nhi luống cuống không biết trả sao, cô hất tay áo tỏ vẻ rất tự nhiên: "Chuyện xảy ra lâu rồi, giờ tôi cũng không biết ông ta ở đâu."
Mạc Dạ Ly không nói gì nhưng trong mắt ánh lên tia hoang mang, hắn nheo mắt nhìn Tô Khả Nhi tươi cười thoải mái, tâm trạng rất vui.
Đúng lúc này Nam Cung lão gia bước nhanh tới, trên khuôn mặt già nua hiện lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chưa đến gần đã ôm quyền hành lễ với Tô Khả Nhi: "Đa tạ Tô cô nương vừa mới cứu mạng tính mệnh của tiểu nhi, ân tình này lão phu suốt đời không quên." Nói xong liền quỳ xuống dập đầu trước Tô Khả Nhi.
Tô Khả Nhi làm sao dám để người già quỳ trước mình như vậy, cô vội nâng Nam Cung lão gia đứng lên: " Nam cung lão gia, ông đừng làm cháu tổn thọ ạ. Đại lễ này Khả Nhi không đảm đương nổi."
"Tô cô nương, lão phu xấu hổ, vừa mới thấy tiểu nhi không có hơi thở đã mất hết hy vọng, may là cô nương ra tay đúng lúc đã giữ lại tính mạng của tiểu nhi." Nam Cung lão gia thở dài, trên mặt lộ vẻ áy náy, nếu như Tô Khả Nhi không có ở đó chỉ sợ tiểu nhi tử bảo bối của lão đã không còn rồi.
Tô Khả Nhi vô tư nói thật, cô cười nói: "Đây chỉ là phương pháp cứu người rất đơn giản, đã khiến cho Nam Cung lão gia chê cười rồi."
"Thời gian gấp gáp còn chưa kịp thỉnh giáo quê quán của cô nương, chẳng hay cô nương năm nay bao nhiêu xuân xanh? Nhà ở đâu?" Nam Cung lão gia cười hiền lành, ánh mắt rạng rỡ nhìn Tô Khả Nhi, trong lòng thầm tính toán.
Lời nói của Nam Cung lão gia không chỉ khiến cho Tô Khả Nhi ngạc nhiên mà ngay cả Mạc Dạ Ly đang uống trà cũng phải ngước mắt lên, Mạc Dạ Ly hiểu ngay tâm tư của Nam Cung lão gia, nhưng Tô Khả Nhi thì tâm tư hơi chậm chạp, trả lời: "Cháu năm nay mười sáu tuổi, không có nhà ạ."
Tô Khả Nhi vừa nói xong khiến cho Nam Cung Lão gia sắc mặt vui mừng, lão còn lo lắng Tô Khả Nhi là tiểu thư con nhà đại phú đại quý, không ngờ lại là cô nhi, như vậy thật tốt, nhưng đúng lúc này Mạc Dạ Ly lại lên tiếng: "Sư phụ, nàng ta không phải là cô nhi, nàng ta là người của Tiêu Thương."
Nam Cung Lão gia cả kinh nhìn Tô Khả Nhi, thấy Tô Khả Nhi phiền não trừng mắt với Mạc Dạ Ly, phản bác nói: "Này, tôi đã nói với huynh nhiều lần rồi, tôi không có quan hệ gì hết với Tiêu Thương cả, một chút quan hệ cũng không có, lúc nào cũng bảo tôi là người của hắn, tôi không phải."
"Cô nương thật sự không phải là người của Tiêu Vương gia chứ?" Nam Cung lão gia nghiêm túc hỏi.
"Đương nhiên là không phải rồi, ông đừng nghe hắn nói bậy." Tô Khả Nhi cũng vô cùng nghiêm túc trả lời, đúng lúc này có một hạ nhân vội vã tới hướng về Nam cung lão gia nói: "Lão gia, công tử đã tỉnh."
"Ừ, ta biết rồi." Nam Cung lão gia rời đi, đình nghỉ mát chỉ còn lại Tô Khả Nhi và Mạc Dạ Ly, Tô Khả Nhi ngồi xuống, khẩn cầu với Mạc Dạ Ly: "Van xin huynh lần sau đừng ở trước mặt tôi nhắc đến cái tên Tiêu Thương nữa, lần này tôi trốn khỏi được Vương phủ là không muốn có liên quan gì với hắn nữa, hiện giờ tôi đã ở Giang Nam rồi, ai biết tôi là ai cơ chứ. Càng ít người biết tôi thì tôi càng ít bị tìm được, huynh nhớ kỹ cho tôi đấy."
"Ngươi vừa rồi không hiểu ý của sư phụ ta à?" Mạc Dạ Ly thản nhiên chăm chú nhìn Tô Khả Nhi.
"Ý gì chứ? Tôi nghe chẳng hiểu gì cả?" Tô Khả Nhi mơ hồ, cô tuy là người hiện đại nhưng đầu óc tâm tư không tinh tế như người cổ đại.
"Ngươi đã quên ngày hôm nay lúc ngươi cứu người đã có những hành động tiếp xúc da thịt với Nam Cung Vũ, sư phụ ta vừa hỏi tuổi và gia thế của ngươi, ngụ ý là muốn gả ngươi cho Nam Cung Vũ." Mạc Dạ Ly hời hợt mở miệng, không biết vì sao hắn lại bực bội vì thấy Tô Khả Nhi chậm hiểu như vậy.
"A...không thể nào! Chạm da thịt thì là lấy tôi à?" Tô Khả Nhi mở to mắt hoàn toàn bị chấn động, không thể nào! Ngay cả mặt mũi Nam Cung Vũ như nào cô còn chẳng rõ nữa là.
"Ta không biết ngươi đơn thuần hay là phức tạp đây?" Mạc Dạ Ly bật thốt lên bất đắc dĩ, đó là điều mẫn cảm nhất đối với thiếu nữ, vì sao nàng lại không hiểu cơ chứ?
Tô Khả Nhi cắn môi, mắt chợt lóe lên, không thèm để ý gì chỉ cười nói: "Nếu như tiếp xúc da thịt thì phải lập gia đình thì cũng chưa tới lượt hắn ta đâu. Tôi với huynh không phải đã tiếp xúc da thịt trước đó sao? Tôi cũng phải gả cho huynh đó."
Mạc Dạ Ly đang nâng chén trà liền bất động tại không trung, hắn chau mày, trách cứ: "Nói linh tinh." Nhưng trách cứ xong tâm tình của hắn không còn bình ổn được nữa, hắn uống cạn chung trà để che giấu tâm trạng xáo trộn trong lòng mình.
"Vì sao lại là nói linh tinh? Này, huynh và tôi tiếp xúc da thịt là vì cứu tôi, tôi tiếp xúc da thịt với Nam Cung Vũ là vì cứu hắn, cho nên tất cả đều chung một đạo lý, hơn nữa, tôi còn trẻ không muốn lập gia đình sớm quá." Tô Khả Nhi liếm môi vui vẻ nói, nhưng trong lòng cô đang nghĩ cách thoái thác với Nam Cung lão gia, cô không muốn lập gia đình, việc này không thể ép buộc cô được.
Những lời nói của Tô Khả Nhi khiến cho Mạc Dạ Ly tâm tình bất định, nói nàng ngốc cũng đúng mà không ngốc cũng đúng, nói nàng thông minh nhưng nàng lại luôn khiến hắn lo lắng thay cho nàng, chỉ có thể nói tính cách của nàng lạ lùng khó hiểu không hợp với lẽ thường.
"Ai dạy ngươi?"
"Cái gì?" Tô Khả Nhi có chút không hiểu câu hỏi của Mạc Dạ Ly.
"Là phương pháp cứu người vừa rồi của ngươi." Mạc Dạ Ly hiếu kỳ hỏi, hắn muốn biết rốt cuộc nữ nhân trước mắt còn che giấu bao nhiêu điều gây ngạc nhiên nữa? Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ tốn tâm tư hiếu kỳ với một người như này.
Tô Khả Nhi hiểu là Mạc Dạ Ly muốn hỏi đến phương pháp hô hấp nhân tạo, cô nhíu mày tìm cách trả lời qua loa: "Không có gì. Tôi đã từng thấy một vị cao nhân cứu người như vậy, là tôi học ông ta thôi."
Câu trả lời này khiến Mạc Dạ Ly nửa tin nửa ngờ, trong lòng nghĩ thầm nếu thật sự cao nhân tồn tại thì hắn cũng muốn bái phỏng một lần, chỉ là nếu vị cao nhân này là nam tử, vậy thì nam tử cứu nam tử cũng có thể làm cái việc vượt qua lễ nghĩa đó sao? Mạc Dạ Ly nhíu mày lên tiếng hỏi: " Vị cao nhân đó ở đâu? Có thể dẫn Mạc mỗ đi gặp được không?"
Tô Khả Nhi luống cuống không biết trả sao, cô hất tay áo tỏ vẻ rất tự nhiên: "Chuyện xảy ra lâu rồi, giờ tôi cũng không biết ông ta ở đâu."
Mạc Dạ Ly không nói gì nhưng trong mắt ánh lên tia hoang mang, hắn nheo mắt nhìn Tô Khả Nhi tươi cười thoải mái, tâm trạng rất vui.
Đúng lúc này Nam Cung lão gia bước nhanh tới, trên khuôn mặt già nua hiện lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chưa đến gần đã ôm quyền hành lễ với Tô Khả Nhi: "Đa tạ Tô cô nương vừa mới cứu mạng tính mệnh của tiểu nhi, ân tình này lão phu suốt đời không quên." Nói xong liền quỳ xuống dập đầu trước Tô Khả Nhi.
Tô Khả Nhi làm sao dám để người già quỳ trước mình như vậy, cô vội nâng Nam Cung lão gia đứng lên: " Nam cung lão gia, ông đừng làm cháu tổn thọ ạ. Đại lễ này Khả Nhi không đảm đương nổi."
"Tô cô nương, lão phu xấu hổ, vừa mới thấy tiểu nhi không có hơi thở đã mất hết hy vọng, may là cô nương ra tay đúng lúc đã giữ lại tính mạng của tiểu nhi." Nam Cung lão gia thở dài, trên mặt lộ vẻ áy náy, nếu như Tô Khả Nhi không có ở đó chỉ sợ tiểu nhi tử bảo bối của lão đã không còn rồi.
Tô Khả Nhi vô tư nói thật, cô cười nói: "Đây chỉ là phương pháp cứu người rất đơn giản, đã khiến cho Nam Cung lão gia chê cười rồi."
"Thời gian gấp gáp còn chưa kịp thỉnh giáo quê quán của cô nương, chẳng hay cô nương năm nay bao nhiêu xuân xanh? Nhà ở đâu?" Nam Cung lão gia cười hiền lành, ánh mắt rạng rỡ nhìn Tô Khả Nhi, trong lòng thầm tính toán.
Lời nói của Nam Cung lão gia không chỉ khiến cho Tô Khả Nhi ngạc nhiên mà ngay cả Mạc Dạ Ly đang uống trà cũng phải ngước mắt lên, Mạc Dạ Ly hiểu ngay tâm tư của Nam Cung lão gia, nhưng Tô Khả Nhi thì tâm tư hơi chậm chạp, trả lời: "Cháu năm nay mười sáu tuổi, không có nhà ạ."
Tô Khả Nhi vừa nói xong khiến cho Nam Cung Lão gia sắc mặt vui mừng, lão còn lo lắng Tô Khả Nhi là tiểu thư con nhà đại phú đại quý, không ngờ lại là cô nhi, như vậy thật tốt, nhưng đúng lúc này Mạc Dạ Ly lại lên tiếng: "Sư phụ, nàng ta không phải là cô nhi, nàng ta là người của Tiêu Thương."
Nam Cung Lão gia cả kinh nhìn Tô Khả Nhi, thấy Tô Khả Nhi phiền não trừng mắt với Mạc Dạ Ly, phản bác nói: "Này, tôi đã nói với huynh nhiều lần rồi, tôi không có quan hệ gì hết với Tiêu Thương cả, một chút quan hệ cũng không có, lúc nào cũng bảo tôi là người của hắn, tôi không phải."
"Cô nương thật sự không phải là người của Tiêu Vương gia chứ?" Nam Cung lão gia nghiêm túc hỏi.
"Đương nhiên là không phải rồi, ông đừng nghe hắn nói bậy." Tô Khả Nhi cũng vô cùng nghiêm túc trả lời, đúng lúc này có một hạ nhân vội vã tới hướng về Nam cung lão gia nói: "Lão gia, công tử đã tỉnh."
"Ừ, ta biết rồi." Nam Cung lão gia rời đi, đình nghỉ mát chỉ còn lại Tô Khả Nhi và Mạc Dạ Ly, Tô Khả Nhi ngồi xuống, khẩn cầu với Mạc Dạ Ly: "Van xin huynh lần sau đừng ở trước mặt tôi nhắc đến cái tên Tiêu Thương nữa, lần này tôi trốn khỏi được Vương phủ là không muốn có liên quan gì với hắn nữa, hiện giờ tôi đã ở Giang Nam rồi, ai biết tôi là ai cơ chứ. Càng ít người biết tôi thì tôi càng ít bị tìm được, huynh nhớ kỹ cho tôi đấy."
"Ngươi vừa rồi không hiểu ý của sư phụ ta à?" Mạc Dạ Ly thản nhiên chăm chú nhìn Tô Khả Nhi.
"Ý gì chứ? Tôi nghe chẳng hiểu gì cả?" Tô Khả Nhi mơ hồ, cô tuy là người hiện đại nhưng đầu óc tâm tư không tinh tế như người cổ đại.
"Ngươi đã quên ngày hôm nay lúc ngươi cứu người đã có những hành động tiếp xúc da thịt với Nam Cung Vũ, sư phụ ta vừa hỏi tuổi và gia thế của ngươi, ngụ ý là muốn gả ngươi cho Nam Cung Vũ." Mạc Dạ Ly hời hợt mở miệng, không biết vì sao hắn lại bực bội vì thấy Tô Khả Nhi chậm hiểu như vậy.
"A...không thể nào! Chạm da thịt thì là lấy tôi à?" Tô Khả Nhi mở to mắt hoàn toàn bị chấn động, không thể nào! Ngay cả mặt mũi Nam Cung Vũ như nào cô còn chẳng rõ nữa là.
"Ta không biết ngươi đơn thuần hay là phức tạp đây?" Mạc Dạ Ly bật thốt lên bất đắc dĩ, đó là điều mẫn cảm nhất đối với thiếu nữ, vì sao nàng lại không hiểu cơ chứ?
Tô Khả Nhi cắn môi, mắt chợt lóe lên, không thèm để ý gì chỉ cười nói: "Nếu như tiếp xúc da thịt thì phải lập gia đình thì cũng chưa tới lượt hắn ta đâu. Tôi với huynh không phải đã tiếp xúc da thịt trước đó sao? Tôi cũng phải gả cho huynh đó."
Mạc Dạ Ly đang nâng chén trà liền bất động tại không trung, hắn chau mày, trách cứ: "Nói linh tinh." Nhưng trách cứ xong tâm tình của hắn không còn bình ổn được nữa, hắn uống cạn chung trà để che giấu tâm trạng xáo trộn trong lòng mình.
"Vì sao lại là nói linh tinh? Này, huynh và tôi tiếp xúc da thịt là vì cứu tôi, tôi tiếp xúc da thịt với Nam Cung Vũ là vì cứu hắn, cho nên tất cả đều chung một đạo lý, hơn nữa, tôi còn trẻ không muốn lập gia đình sớm quá." Tô Khả Nhi liếm môi vui vẻ nói, nhưng trong lòng cô đang nghĩ cách thoái thác với Nam Cung lão gia, cô không muốn lập gia đình, việc này không thể ép buộc cô được.
Những lời nói của Tô Khả Nhi khiến cho Mạc Dạ Ly tâm tình bất định, nói nàng ngốc cũng đúng mà không ngốc cũng đúng, nói nàng thông minh nhưng nàng lại luôn khiến hắn lo lắng thay cho nàng, chỉ có thể nói tính cách của nàng lạ lùng khó hiểu không hợp với lẽ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.