Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi
Chương 38
Ngân Nhi
07/08/2014
Bầu không khí trong Nam Cung phủ rất vui vẻ, đã lâu rồi ở Nam cung phủ không náo nhiệt như ngày hôm nay, nhà bếp thì chuẩn bị những đồ ăn phong phú, trong một ngày mà nhiều chuyện vui cùng xảy ra ở Nam Cung phủ cho nên bữa tối nay càng thêm quý.
Trên bàn cơm lão phu nhân vui vẻ nhìn Tô Khả Nhi, nhiệt tình giục nàng dùng bữa, Tô Khả Nhi ăn rất ngon miệng, lại được quan tâm chu đáo, không biết là cố ý hay vô tình mà Nam Cung Vũ ngồi cạnh Tô Khả Nhi, Nam Cung lão gia ngồi ở vị trí chủ nhà, lão phu nhân và Mạc Dạ Ly ngồi hai bên đối diện với Tô Khả Nhi, sau một lúc khách sáo mọi người bắt đầu ăn cơm, đúng lúc Tô Khả Nhi đang thèm nhỏ dãi đĩa thịt gà lớn nhưng khổ nỗi chiếc bàn quá rộng mà cô thì lại không với tơi, Nam Cung Vũ ngồi bên cạnh để ý tới biểu hiện của Tô Khả Nhi liền gắp cho cô miếng thịt gà to, Tô Khả Nhi hơi sửng sốt một chút, sau đó liền cười với Nam Cung Vũ: "Cảm ơn."
Hình ảnh đó rơi vào tầm mắt của Nam cung lão gia và phu nhân, họ vui mừng liếc mắt nhìn nhau, Nam Cung lão gia sợ Mạc Dạ Ly ngại ngần liền bắt chuyện: "Ly nhi, con đừng khách sáo."
Mạc Dạ Ly cười lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt lơ đãng lướt qua người đối diện, thấy Nam Cung Vũ đang giải thích cho Tô Khả Nhi cách làm món rau, Tô Khả Nhi đang chăm chú nghe, đôi mắt linh động, đôi môi mọng đỏ cười tươi như rất có hứng thú, thỉnh thoảng lại gật đầu, thật ra không phải Tô Khả Nhi đang giả vờ, đối với dụng cụ nấu ăn của nhà bếp cổ đại cô quả thật không hiểu lắm nên rất chăm chú nghe người khác giải thích, ánh mặt thì cười, đây là một cách thể hiện sự lịch sự nhưng người khác nhìn vào lại cho rằng có tình ý gì đó.
Tuy Tô Khả Nhi nghe rất chăm chú nhưng lại không quên sự tồn tại của Mạc Dạ Ly, mỗi lần cô đưa mắt nhìn về phía anh ta thì không phải anh ta đang cúi đầu ăn cơm thì là nói chuyện vui vẻ với Nam Cung lão gia, ánh mắt cô vài lần nhìn anh ta thì anh ta lại thờ ơ làm như không thấy, vài lần Tô Khả Nhi muốn nói chuyện với anh ta vài câu nhưng khổ là không tìm được cơ hội, hơn nữa Tô Khả Nhi cũng là người có chút kiêu ngạo, huống chi phụ nữ thường có lòng tự ái rất cao.
Sau khi kết thúc bữa cơm vui vẻ, người đưa Tô Khả Nhi về phòng là Nam cũng phu nhân, trên đường đi luôn hỏi han nàng , hỏi nàng ở có thoải mái không, có thiếu gì không, cuối cùng lại cẩn thận tỉ mỉ chủ động hỏi về gia thế cha mẹ nàng, theo như Tô Khả Nhi nói thì nàng là cô nhi, tấm lòng người mẹ của Nam cung phu nhân rộng mở còn muốn nhận Tô Khả Nhi làm con nuôi, Nam cung phủ sẽ là nhà của nàng, Tô Khả Nhi nghe xong cảm thấy rất ngọt ngào, vô cùng cảm động, tại thời cổ đại xa lại, cô luôn thiếu những tình cảm gia đình thân thiết, cô cũng muốn có một gia đình hoàn chỉnh liền nhận lời.
Hôm sau Tô Khả Nhi và Nam Cung Vũ vẫn ra ngoài du ngoạn Giang Nam, còn Mạc Dạ Ly và Nam cung lão gia thì nói chuyện thế cục thiên hạ, thảo luận binh pháp, thời gian cũng trôi rất nhanh, mỗi khi buổi tối đại gia đình ngồi cùng nhau lại nói chuyện vui vẻ, rất ấm áp, nhưng đó chỉ là che giấu tâm trạng không muốn cho người khác biết, thỉnh thoảng biểu hiện hơi lơ đãng một chút, ngày hôm nay Mạc Dạ Ly mấy lần không tập trung, tuy rằng Nam cung lão gia cho rằng hắn đang lo lắng chuyện hôn sự của Tề Tú Viện, nhưng chỉ có hắn biết là không phải, chiếm chọn trái tim hắn là một nữ nhân khác - Tô Khả Nhi, cả ngày hôm nay hắn phân tâm, chỉ buồn cười là lại rất mong nhớ nàng lúc nào thì trở về phủ.
Tô Khả Nhi ở bên cạnh Nam Cung Vũ nhưng thật sự cũng không thoải mái, luôn cảm thấy thiếu vắng, mỗi lần nghĩ đến Mạc Dạ Ly thì trong lòng cô lại thấy buồn rầu, cô biết, cô ở trước mặt anh ta thì thường hay không tự làm chủ được cảm xúc của mình, còn anh ta lại không thích như thế, cho nên cô tình nguyện cùng Nam Cung Vũ đi du ngoạn ở bên ngoài cũng không muốn ở trong phủ sắm vai một người mê trai đẹp.
Sáng sớm hôm sau Tô Khả Nhi đang đi qua hoa viên chuẩn bị đến gọi Nam Cung Vũ dậy chưa thì thấy Mạc Dạ Ly một thân cẩm bào đang đi tới trước mặt, khí chất cao quý, biểu hiện lạnh lùng nghiêm nghị, thái độ trầm ổn và tao nhã vĩnh viễn chẳng bao giờ thay đổi, nhìn thấy Tô Khả Nhi, khuôn mặt Mạc Dạ Ly lộ ra tia vui mừng ngoài ý muốn, một sự vui sướng mà bản thân không hiểu được, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ bình thản, không ai có thể nhận ra tâm tư trong lòng hắn, đôi lông mày nhếch lên như khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ rạng rỡ vừa rồi chưa từng nảy sinh, thái độ lại hờ hững.
Trong lòng Tô Khả Nhi cũng vô cùng vui mừng không ngờ lại gặp anh ta ở chỗ này, sau sự kích động cô nhướng mắt hỏi: "Huynh có hứng thú cùng uống trà không? Tôi phát hiện có một quán trà rât đặc biệt." Nói xong trong lòng Tô Khả Nhi thầm cầu nguyện, đồng ý đồng ý đồng ý đi! Nể mặt tí đi!
Mạc Dạ Ly hơi ngẩn ra, mày nhếch lên nhưng vẫn trì hoãn hỏi: "Thật sao?"
"Đúng vậy! Huynh không có hứng thú à?" Tô Khả Nhi nắm chặt tay mím môi hỏi truy hỏi.
"Hôm nay sư phụ có việc ra khỏi phủ rồi, ta cũng rảnh rỗi có thể cùng đi uống trà." Mạc Dạ Ly trả lời đồng ý rất hợp lý, nhưng việc hắn lại nói Nam cung lão gia có việc ra ngoài phủ là mượn cớ, trong lòng hắn không muốn trước mặt Tô Khả Nhi lại thể hiện thái độ khác.
"Vậy đúng lúc quá, tôi đi gọi Nam Cung Vũ cùng đi với chúng ta." Tô Khả Nhi mừng rỡ chạy đi gọi Nam Cung Vũ, trong chớp mắt tất cả thu hết vào trong tầm mắt Mạc Dạ Ly là hình ảnh Tô Khả Nhi cười xán lạn đang gấp gáp muốn đi gặp Nam Cung Vũ.
Trên bàn cơm lão phu nhân vui vẻ nhìn Tô Khả Nhi, nhiệt tình giục nàng dùng bữa, Tô Khả Nhi ăn rất ngon miệng, lại được quan tâm chu đáo, không biết là cố ý hay vô tình mà Nam Cung Vũ ngồi cạnh Tô Khả Nhi, Nam Cung lão gia ngồi ở vị trí chủ nhà, lão phu nhân và Mạc Dạ Ly ngồi hai bên đối diện với Tô Khả Nhi, sau một lúc khách sáo mọi người bắt đầu ăn cơm, đúng lúc Tô Khả Nhi đang thèm nhỏ dãi đĩa thịt gà lớn nhưng khổ nỗi chiếc bàn quá rộng mà cô thì lại không với tơi, Nam Cung Vũ ngồi bên cạnh để ý tới biểu hiện của Tô Khả Nhi liền gắp cho cô miếng thịt gà to, Tô Khả Nhi hơi sửng sốt một chút, sau đó liền cười với Nam Cung Vũ: "Cảm ơn."
Hình ảnh đó rơi vào tầm mắt của Nam cung lão gia và phu nhân, họ vui mừng liếc mắt nhìn nhau, Nam Cung lão gia sợ Mạc Dạ Ly ngại ngần liền bắt chuyện: "Ly nhi, con đừng khách sáo."
Mạc Dạ Ly cười lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt lơ đãng lướt qua người đối diện, thấy Nam Cung Vũ đang giải thích cho Tô Khả Nhi cách làm món rau, Tô Khả Nhi đang chăm chú nghe, đôi mắt linh động, đôi môi mọng đỏ cười tươi như rất có hứng thú, thỉnh thoảng lại gật đầu, thật ra không phải Tô Khả Nhi đang giả vờ, đối với dụng cụ nấu ăn của nhà bếp cổ đại cô quả thật không hiểu lắm nên rất chăm chú nghe người khác giải thích, ánh mặt thì cười, đây là một cách thể hiện sự lịch sự nhưng người khác nhìn vào lại cho rằng có tình ý gì đó.
Tuy Tô Khả Nhi nghe rất chăm chú nhưng lại không quên sự tồn tại của Mạc Dạ Ly, mỗi lần cô đưa mắt nhìn về phía anh ta thì không phải anh ta đang cúi đầu ăn cơm thì là nói chuyện vui vẻ với Nam Cung lão gia, ánh mắt cô vài lần nhìn anh ta thì anh ta lại thờ ơ làm như không thấy, vài lần Tô Khả Nhi muốn nói chuyện với anh ta vài câu nhưng khổ là không tìm được cơ hội, hơn nữa Tô Khả Nhi cũng là người có chút kiêu ngạo, huống chi phụ nữ thường có lòng tự ái rất cao.
Sau khi kết thúc bữa cơm vui vẻ, người đưa Tô Khả Nhi về phòng là Nam cũng phu nhân, trên đường đi luôn hỏi han nàng , hỏi nàng ở có thoải mái không, có thiếu gì không, cuối cùng lại cẩn thận tỉ mỉ chủ động hỏi về gia thế cha mẹ nàng, theo như Tô Khả Nhi nói thì nàng là cô nhi, tấm lòng người mẹ của Nam cung phu nhân rộng mở còn muốn nhận Tô Khả Nhi làm con nuôi, Nam cung phủ sẽ là nhà của nàng, Tô Khả Nhi nghe xong cảm thấy rất ngọt ngào, vô cùng cảm động, tại thời cổ đại xa lại, cô luôn thiếu những tình cảm gia đình thân thiết, cô cũng muốn có một gia đình hoàn chỉnh liền nhận lời.
Hôm sau Tô Khả Nhi và Nam Cung Vũ vẫn ra ngoài du ngoạn Giang Nam, còn Mạc Dạ Ly và Nam cung lão gia thì nói chuyện thế cục thiên hạ, thảo luận binh pháp, thời gian cũng trôi rất nhanh, mỗi khi buổi tối đại gia đình ngồi cùng nhau lại nói chuyện vui vẻ, rất ấm áp, nhưng đó chỉ là che giấu tâm trạng không muốn cho người khác biết, thỉnh thoảng biểu hiện hơi lơ đãng một chút, ngày hôm nay Mạc Dạ Ly mấy lần không tập trung, tuy rằng Nam cung lão gia cho rằng hắn đang lo lắng chuyện hôn sự của Tề Tú Viện, nhưng chỉ có hắn biết là không phải, chiếm chọn trái tim hắn là một nữ nhân khác - Tô Khả Nhi, cả ngày hôm nay hắn phân tâm, chỉ buồn cười là lại rất mong nhớ nàng lúc nào thì trở về phủ.
Tô Khả Nhi ở bên cạnh Nam Cung Vũ nhưng thật sự cũng không thoải mái, luôn cảm thấy thiếu vắng, mỗi lần nghĩ đến Mạc Dạ Ly thì trong lòng cô lại thấy buồn rầu, cô biết, cô ở trước mặt anh ta thì thường hay không tự làm chủ được cảm xúc của mình, còn anh ta lại không thích như thế, cho nên cô tình nguyện cùng Nam Cung Vũ đi du ngoạn ở bên ngoài cũng không muốn ở trong phủ sắm vai một người mê trai đẹp.
Sáng sớm hôm sau Tô Khả Nhi đang đi qua hoa viên chuẩn bị đến gọi Nam Cung Vũ dậy chưa thì thấy Mạc Dạ Ly một thân cẩm bào đang đi tới trước mặt, khí chất cao quý, biểu hiện lạnh lùng nghiêm nghị, thái độ trầm ổn và tao nhã vĩnh viễn chẳng bao giờ thay đổi, nhìn thấy Tô Khả Nhi, khuôn mặt Mạc Dạ Ly lộ ra tia vui mừng ngoài ý muốn, một sự vui sướng mà bản thân không hiểu được, nhưng bề ngoài vẫn tỏ vẻ bình thản, không ai có thể nhận ra tâm tư trong lòng hắn, đôi lông mày nhếch lên như khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ rạng rỡ vừa rồi chưa từng nảy sinh, thái độ lại hờ hững.
Trong lòng Tô Khả Nhi cũng vô cùng vui mừng không ngờ lại gặp anh ta ở chỗ này, sau sự kích động cô nhướng mắt hỏi: "Huynh có hứng thú cùng uống trà không? Tôi phát hiện có một quán trà rât đặc biệt." Nói xong trong lòng Tô Khả Nhi thầm cầu nguyện, đồng ý đồng ý đồng ý đi! Nể mặt tí đi!
Mạc Dạ Ly hơi ngẩn ra, mày nhếch lên nhưng vẫn trì hoãn hỏi: "Thật sao?"
"Đúng vậy! Huynh không có hứng thú à?" Tô Khả Nhi nắm chặt tay mím môi hỏi truy hỏi.
"Hôm nay sư phụ có việc ra khỏi phủ rồi, ta cũng rảnh rỗi có thể cùng đi uống trà." Mạc Dạ Ly trả lời đồng ý rất hợp lý, nhưng việc hắn lại nói Nam cung lão gia có việc ra ngoài phủ là mượn cớ, trong lòng hắn không muốn trước mặt Tô Khả Nhi lại thể hiện thái độ khác.
"Vậy đúng lúc quá, tôi đi gọi Nam Cung Vũ cùng đi với chúng ta." Tô Khả Nhi mừng rỡ chạy đi gọi Nam Cung Vũ, trong chớp mắt tất cả thu hết vào trong tầm mắt Mạc Dạ Ly là hình ảnh Tô Khả Nhi cười xán lạn đang gấp gáp muốn đi gặp Nam Cung Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.