Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi
Chương 46
Ngân Nhi
07/08/2014
>Đầu đau như bị vỡ ra, trong thời tiết tháng tám nắng hè chói chang oi bức, đầu Tô Khả Nhi bị va vào thành xe ngựa dĩ nhiên là đau đến chết, cả người cô phát sốt nóng rực lên, từ lúc tỉnh lại đến giờ đã là ba ngày trên đường rồi, cô khẽ ho vài tiếng, có chút tuyệt vọng, cô đã quan sát xung quanh, chỉ dựa vào cô để chạy trốn khỏi sáu người đàn ông khỏe mạnh, nghĩ đến thôi cũng thấy buồn cười rồi, đến nước này rồi thì có chạy đằng trời, cho nên, cô tình nguyện nằm trong xe ngựa hưởng thụ sự yên lặng không bị quấy rầy, cũng không muốn mình liều lĩnh trong nguy hiểm.
Mạc Dạ ly nhất định sẽ biết được tin mình bị bắt đi. Chắc anh ta cũng chỉ nhíu mày một chút, nói một tiếng là biết ròi, sau đó không hề nhúng tay vào, sau đó cứ để mặc mình bị bắt quay về Tiêu vương phủ...?
Ngay cả suy nghĩ cũng thấy đau xót, nhưng trong lòng Tô Khả Nhi lại mong muốn anh ta có thể tới cứu mình, nhưng hoàng tử cứu công chúa chỉ có thể xảy ra trong truyện cổ tích, còn cô thì từ lâu không đọc truyện cổ tích rồi, cho nên, cô loại bỏ cái cách không thực tế này, nhìn thấy kinh thành càng lúc càng gần, cô thầm nghĩ tốt nhất là giữ lại một chút sinh lực để đối phó với Tiêu Thương, cô hơi sợ hãi đoán rằng, có thể lần này cô trở lại, cái đang chờ đợi cô chính là một hôn sự giáng xuống đầu? Nghĩ vậy, cả người cô thấy lạnh ngắt.
"Khụ...khụ..." Tô Khả Nhi ho vài cái, vị nam tử đang đánh xe ngựa lên tiếng quan tâm: "Tô cô nương, phía trước có một trấn nhỏ, hay là tìm đại phu xem bệnh cho người nhé."
Tô Khả Nhi lạnh nhạt hừ một tiếng: "Không cần." Tô Khả Nhi không muốn tiếp nhận lòng tốt giả tạo của họ, chỉ cần nghĩ đến việc mình bị đánh ngất mang đi là tức giận, coi cô là cái gì chứ? Là động vật à?
Sáu người biết rõ Tô Khả Nhi đang bị ốm nhưng nàng lại từ chối chữa trị, họ chỉ có thể đi suốt đêm để kịp đưa cô về cho Tiêu vương gia, bọn họ tuy là những cao thủ đại nội nhưng hầu hạ một cô nương thì họ là không rành, hy vọng rằng còn một ngày nữa sẽ tới kịp kinh thành, họ không nói gì nữa chỉ thúc giục ngựa phóng nhanh về phía trước.
Một ngày một đêm, xe ngựa chở Tô Khả Nhi cuối cùng đã dừng trước cửa Tiêu vương phủ, đi ra đón chính là quản gia, mọi người thấy trong xe ngựa có người nằm cuộn tròn, không biết là đang ngủ hay tỉnh, tóc tai thì rối bù...biết là Tô Khả Nhi thì tất cả mọi người đều giật mình sợ hãi dừng hết cả lại, đúng lúc đó thì có một xe ngựa xa hoa khác cũng chậm rãi dừng lại, từ trong xe ngựa bước ra một bóng người cao lớn, gương mặt cương nghị anh tuấn đầy nam tính mang theo sức quyến rũ thâm trầm, Tiêu Thương trong áo mãng bào (lễ phục của quan lại thời nhà Thanh, TQ) xuất hiện, khí phách mạnh mẽ trước sau như một, rõ ràng là từ trong cung hồi phủ, thấy mọi người vây lấy chiếc xe ngựa liền trầm giọng hỏi: 'làm sao vậy?"
Thấy vương gia giá lâm, tất cả mọi người đều cúi đầu hành lễ, quản giả vội nói: 'Vương gia, Tô cô nương bị bệnh."
Tiêu Thương đi tới chiếc xe ngựa để xem Tô Khả Nhi, chỉ thấy Tô Khả Nhi quần áo xộc xệch, đang yếu ớt dựa vào trong xe ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trán nhăn lại, hắn tiến đến hai tay ôm lấy Tô Khả Nhi đi vào trong phủ, đồng thời căn dặn quản gia: 'Truyền thái y."
Sáu cẩm y vệ đứng bên cạnh đều sợ hãi, vẻ mặt khủng hoàng chờ hỏi tội, quản gia lắc đầu thở dài rồi nhanh chóng sai người đi mời đại phu.
Tô Khả Nhi được đặt nhẹ nhàng vào giường, chỉ chốc lát sau, quản gia dẫn theo một đại phu đang bước vội tới, đại phu vội vàng bắt mạch cho Tô Khả Nhi, Tiêu Thương đứng một bên sắc mặt không hề thay đổi, không nhìn ra tâm tình của hắn, chỉ đến khi đại phu bắt mạch xong mới lạnh nhạt hỏi một câu: "Nàng thế nào rồi?"
"Bẩm vương gia, Tô cô nương mạch đập yếu ớt, khí huyết không thông, nhiệt độ cở thể rất thấp là chứng bệnh bị nhiễm phong hàn, lại mấy ngày bôn ba trên đường, ăn uống không đảm bảo, sinh hoạt bị thay đổi nên bệnh càng thêm nghiêm trọng, để lão phu viết đơn thuốc, điều trị nghỉ ngơi mấy ngày có thể sẽ khá lên." Đại phu lên tiếng, sau đó mọi người đều lui ra hết để Tô Khả Nhi nghỉ ngơi.
Đợi mọi người đi hết rồi, Tô Khả Nhi đang ngủ say bất thình lình mở mắt ra, thật ra lúc đại phu nói cô đã tỉnh rồi nhưng cô không muốn dậy, cô cũng biết Tiêu Thương cũng ở trong phòng, liền vểnh tai lên nghe xem họ nói gì, nhưng đáng tiếc là không có câu nào động đến cô.
"Khụ...khụ..." Tô Khả Nhi không nén được lại ho vài tiếng, vừa ngồi dậy thì đúng lúc bên ngoài cửa có tiếng động nhỏ rồi bị một lực đẩy mở ra, một nha hoàn bưng chậu nước nóng đi vào, thấy Tô Khả Nhi đã tỉnh lại, cười nói: "Tô cô nương đã thức dậy rồi."
Nha hoàn này vẫn là nha hoàn Tiểu Mai lúc trước hầu hạ cô, Tô Khả Nhi liền gật đầu để Tiểu Mai thay cô lau rửa mặt cho mình. Nghỉ ngơi một lát thì Tiểu Mai mang một bát thuốc đến trước mặt Tô Khả Nhi, mùi vị thuốc bắc nồng đậm xộc vào mũi khiến Tô Khả Nhi buồn nôn, để mau khỏe cô bịt mũi ép mình uống hết, thuốc uống xong một lúc ngấm vào người, lần thứ hai cô nặng nề đi vào giấc ngủ.
Tô Khả Nhi ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau, dược tính trong người cô phát huy tác dụng, ngày hôm sau thức dậy hô hấp đã thông, ngoại trừ trong người còn chút mệt mỏi nhưng khí sắc đã khá lên rất nhiều, nghĩ đến việc lần thứ hai quay về Tiêu vương phủ, cô có cảm giác như bị nhốt trong lồng sắt, sáng sớm ăn được một chút, cô ngồi trong chòi nghỉ mát ở hoa viên phơi nắng, đúng lúc bóng dáng quản gia đi tới, hướng về cô cười nói: "Tô cô nương, cô nương thấy khỏe hơn nhiều chưa?"
Tô Khả Nhi biết quản gia vẫn đối xử tốt với mình, liền lễ phép nở nụ cười, trả lời: "Vâng, khá hơn rồi."
"Mấy ngày nay ngươi ra khỏi phủ, Vương gia rất lo lắng cho ngươi, ngươi đã trở về thì tốt rồi." Quản gia nói tương phản với sự thật, ông ta nói như vậy cũng chỉ muốn cho Tô Khả Nhi tăng ấn tượng tốt đẹp về Tiêu Thương mà thôi.
Anh ta quan tâm cô ư? Tô Khả Nhi hoài nghi nhíu mày, cô không tin, nhưng cô không muốn vạch trần thiện ý của quản gia nên im lặng không nói gì.
"Không biết Tô cô nương trên đường đi du ngoạn có hài lòng không?" Quản gia thử hỏi thăm dò.
"Rất hài lòng." Tô Khả Nhi không che giấu được sự vui vẻ trong lòng liền cười rất tươi, nhưng thấy mình đang đứng ở Tiêu vương phủ, nụ cười liền thu lại thể hiện sự mất hứng.
Quản gia trầm ngâm một chút, thở dài nói: "Tô cô nương, nhưng cô nương lại trách chủ tử lần này đã bắt cô nương trở về đúng không? Chủ tử cũng là vì lo lắng cho cô nương nguy hiểm ở bên ngoài, cô nương hãy hiểu nỗi khổ tâm của hắn."
"Quản gia, ông đừng nói những lời tốt đẹp cho hắn nữa, tôi không thích nghe." Tô Khả Nhi phụng phịu, biểu lộ sự buồn bực của mình.
Quản gia khẽ giật mình một chút rồi cười cười vội vàng đi làm việc khác, Tô Khả Nhi gục đầu xuống nghĩ ngợi.
"Ngươi đã khỏe chưa?" Đúng lúc đó thì một giọng nói trầm trầm lạnh nhạt vang lên.
Tô Khả Nhi miễn cưỡng ngước mắt lên hướng vào nam nhân xuất sắc đang đi tới trong đình, tên đàn ông khí thế mạnh mẽ bức bách quỷ thần cũng là người khiến cô hận nghiến răng, cô khép mắt lại không thèm phản ứng.
Đối với sự vô lễ của Tô Khả Nhi, Tiêu Thương chỉ khẽ nhíu mày biểu hiện sự không hài lòng, nhưng nghĩ đến phụ thân của Tô Khả là ân nhân cứu mạng của phụ thân hắn, đã giao phó nữ nhi cho hắn, hắn dù không hài lòng cũng phải kìm nén lại, giọng điệu trầm thấp hàm chứa một chút sự ôn hòa: 'Xem ra chúng ta cần nói chuyện."
Nhưng đối với biểu hiện tốt bụng tỏ ra bên ngoài của Tiểu Thương, Tô Khả Nhi cũng không cảm kích, cô hừ một tiếng, lạnh lùng nói: 'Chúng ta có gì mà nói chuyện đâu."
Mạc Dạ Ly dù có giận giữ nhưng lại không thể hiện qua ánh mắt, biểu hiện chỉ duy nhất là sự trầm tĩnh lãnh liệt đến tột cùng, tâm trạng Tiêu Thương có chút căm tức, hắn tự hạ mình đến giảng hòa với Tô Khả Nhi thể hiện mình là Vương gia có tính độ lượng, nếu đổi là nữ nhân khác, hắn không cần phải làm vậy. Nhưng, gần đây tâm tình của hắn không tệ lắm, cho nên, đối với sự thất lễ của nàng, hắn vẫn nhẫn nhịn vén bào ngồi xuống đối diện với nàng, giọng điệu tao nhã, “Nếu như ngươi an phận ở trong Vương phủ, ta có thể coi ngươi là muội muội, để ngươi hưởng vinh hoa phú quý." Ngữ khí ôn hòa lại chứa sự uy hiếp.
Tô Khả Nhi đưa mắt nhìn về hướng Tây, lúc này mặt trời đã ngả về hướng tây rồi. Cô khẽ nhíu đôi mày thanh tú, suy nghĩ, nói chuyện cũng tốt, cô ngước đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thương, nói: "Được, tôi nói yêu cầu của tôi trước, muốn tôi ở trong Tiêu vương phủ, thứ nhất, huynh không đươc can thiệp vào tự do cá nhân của tôi, thứ hai, huynh không được ép tôi lập gia đình, trừ phi tôi gặp được người tôi thích."
Tiêu Thương cố nén sự giận giữ, nói thẳng ra hắn không quen người khác khoa chân múa tay lớn tiếng trước mặt hắn trước đây, hắn muốn gả Tô Khả Nhi là có nguyên nhân, hắn không thích có người ngoài sống trong Tiêu vương phủ, huống chi nữ nhân này suốt ngày làm hắn tức giận, đổi ngược là người khác cũng sẽ không thích loại nữ nhận chướng mắt như này, hắn trầm ngâm chốc lát rồi trầm giọng nói: "Có thể, bản vương sẽ không can thiệp vào tự do của ngươi, nhưng bản vương cũng có một điều kiện, trong vòng nửa năm ngươi phải tìm được người ngươi thích, bằng không đến lúc đó, bản vương không thể làm gì khác hơn là thay người tuyển phu."
Tô Khả Nhi hé miệng cười, ánh mắt long lanh rực sáng hơn cả ánh thái dương, cô cất tiếng cười giòn tan: "Được! Trong thời gian nửa năm tôi nhất định sẽ tìm được người tôi thích." Hiện giờ cô đã có người trong lòng rồi, chỉ chờ lôi kéo anh ta về tay nữa thôi.
Trước ánh mắt rực rỡ của thiếu nữ trước mặt, Tiêu Thương tự dưng bị ánh mắt đó làm cho thu hút, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn lại toát lên sự rạng rỡ, Tiêu Thương cảm thấy phiền não không nói thành lời, từ trước đến nay hắn ở trong triều hô mưa gọi gió nên không thích cái cảm giác bị ảnh hưởng này, hắn không thèm liếc nhìn Tô Khả Nhi, đứng lên hất áo bào bỏ đi.
Có đôi khi, mỹ nữ được chia làm nhiều loại, mỹ nhân như Tề Tú Viện tuyệt thế khuynh thành, tuyệt đại phương hoa, tựa như hoa sen mới nở, xinh đẹp hơn người, nhưng cái đẹp dễ tan vỡ chỉ khiến người khác tiếc thương, còn vẻ đẹp của Tô Khả Nhi là lay động lòng người, dáng vẻ tươi tắn thanh khiết của cô không chứa tạp chất, như làn gió xuân khiến người khác thấy thoải mái, dễ chịu, trên người cô có một loại khí chất đặc biệt hấp dẫn, một ánh mắt, một nụ cười cũng có thể làm xao động lòng người.
Mạc Dạ ly nhất định sẽ biết được tin mình bị bắt đi. Chắc anh ta cũng chỉ nhíu mày một chút, nói một tiếng là biết ròi, sau đó không hề nhúng tay vào, sau đó cứ để mặc mình bị bắt quay về Tiêu vương phủ...?
Ngay cả suy nghĩ cũng thấy đau xót, nhưng trong lòng Tô Khả Nhi lại mong muốn anh ta có thể tới cứu mình, nhưng hoàng tử cứu công chúa chỉ có thể xảy ra trong truyện cổ tích, còn cô thì từ lâu không đọc truyện cổ tích rồi, cho nên, cô loại bỏ cái cách không thực tế này, nhìn thấy kinh thành càng lúc càng gần, cô thầm nghĩ tốt nhất là giữ lại một chút sinh lực để đối phó với Tiêu Thương, cô hơi sợ hãi đoán rằng, có thể lần này cô trở lại, cái đang chờ đợi cô chính là một hôn sự giáng xuống đầu? Nghĩ vậy, cả người cô thấy lạnh ngắt.
"Khụ...khụ..." Tô Khả Nhi ho vài cái, vị nam tử đang đánh xe ngựa lên tiếng quan tâm: "Tô cô nương, phía trước có một trấn nhỏ, hay là tìm đại phu xem bệnh cho người nhé."
Tô Khả Nhi lạnh nhạt hừ một tiếng: "Không cần." Tô Khả Nhi không muốn tiếp nhận lòng tốt giả tạo của họ, chỉ cần nghĩ đến việc mình bị đánh ngất mang đi là tức giận, coi cô là cái gì chứ? Là động vật à?
Sáu người biết rõ Tô Khả Nhi đang bị ốm nhưng nàng lại từ chối chữa trị, họ chỉ có thể đi suốt đêm để kịp đưa cô về cho Tiêu vương gia, bọn họ tuy là những cao thủ đại nội nhưng hầu hạ một cô nương thì họ là không rành, hy vọng rằng còn một ngày nữa sẽ tới kịp kinh thành, họ không nói gì nữa chỉ thúc giục ngựa phóng nhanh về phía trước.
Một ngày một đêm, xe ngựa chở Tô Khả Nhi cuối cùng đã dừng trước cửa Tiêu vương phủ, đi ra đón chính là quản gia, mọi người thấy trong xe ngựa có người nằm cuộn tròn, không biết là đang ngủ hay tỉnh, tóc tai thì rối bù...biết là Tô Khả Nhi thì tất cả mọi người đều giật mình sợ hãi dừng hết cả lại, đúng lúc đó thì có một xe ngựa xa hoa khác cũng chậm rãi dừng lại, từ trong xe ngựa bước ra một bóng người cao lớn, gương mặt cương nghị anh tuấn đầy nam tính mang theo sức quyến rũ thâm trầm, Tiêu Thương trong áo mãng bào (lễ phục của quan lại thời nhà Thanh, TQ) xuất hiện, khí phách mạnh mẽ trước sau như một, rõ ràng là từ trong cung hồi phủ, thấy mọi người vây lấy chiếc xe ngựa liền trầm giọng hỏi: 'làm sao vậy?"
Thấy vương gia giá lâm, tất cả mọi người đều cúi đầu hành lễ, quản giả vội nói: 'Vương gia, Tô cô nương bị bệnh."
Tiêu Thương đi tới chiếc xe ngựa để xem Tô Khả Nhi, chỉ thấy Tô Khả Nhi quần áo xộc xệch, đang yếu ớt dựa vào trong xe ngựa, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trán nhăn lại, hắn tiến đến hai tay ôm lấy Tô Khả Nhi đi vào trong phủ, đồng thời căn dặn quản gia: 'Truyền thái y."
Sáu cẩm y vệ đứng bên cạnh đều sợ hãi, vẻ mặt khủng hoàng chờ hỏi tội, quản gia lắc đầu thở dài rồi nhanh chóng sai người đi mời đại phu.
Tô Khả Nhi được đặt nhẹ nhàng vào giường, chỉ chốc lát sau, quản gia dẫn theo một đại phu đang bước vội tới, đại phu vội vàng bắt mạch cho Tô Khả Nhi, Tiêu Thương đứng một bên sắc mặt không hề thay đổi, không nhìn ra tâm tình của hắn, chỉ đến khi đại phu bắt mạch xong mới lạnh nhạt hỏi một câu: "Nàng thế nào rồi?"
"Bẩm vương gia, Tô cô nương mạch đập yếu ớt, khí huyết không thông, nhiệt độ cở thể rất thấp là chứng bệnh bị nhiễm phong hàn, lại mấy ngày bôn ba trên đường, ăn uống không đảm bảo, sinh hoạt bị thay đổi nên bệnh càng thêm nghiêm trọng, để lão phu viết đơn thuốc, điều trị nghỉ ngơi mấy ngày có thể sẽ khá lên." Đại phu lên tiếng, sau đó mọi người đều lui ra hết để Tô Khả Nhi nghỉ ngơi.
Đợi mọi người đi hết rồi, Tô Khả Nhi đang ngủ say bất thình lình mở mắt ra, thật ra lúc đại phu nói cô đã tỉnh rồi nhưng cô không muốn dậy, cô cũng biết Tiêu Thương cũng ở trong phòng, liền vểnh tai lên nghe xem họ nói gì, nhưng đáng tiếc là không có câu nào động đến cô.
"Khụ...khụ..." Tô Khả Nhi không nén được lại ho vài tiếng, vừa ngồi dậy thì đúng lúc bên ngoài cửa có tiếng động nhỏ rồi bị một lực đẩy mở ra, một nha hoàn bưng chậu nước nóng đi vào, thấy Tô Khả Nhi đã tỉnh lại, cười nói: "Tô cô nương đã thức dậy rồi."
Nha hoàn này vẫn là nha hoàn Tiểu Mai lúc trước hầu hạ cô, Tô Khả Nhi liền gật đầu để Tiểu Mai thay cô lau rửa mặt cho mình. Nghỉ ngơi một lát thì Tiểu Mai mang một bát thuốc đến trước mặt Tô Khả Nhi, mùi vị thuốc bắc nồng đậm xộc vào mũi khiến Tô Khả Nhi buồn nôn, để mau khỏe cô bịt mũi ép mình uống hết, thuốc uống xong một lúc ngấm vào người, lần thứ hai cô nặng nề đi vào giấc ngủ.
Tô Khả Nhi ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau, dược tính trong người cô phát huy tác dụng, ngày hôm sau thức dậy hô hấp đã thông, ngoại trừ trong người còn chút mệt mỏi nhưng khí sắc đã khá lên rất nhiều, nghĩ đến việc lần thứ hai quay về Tiêu vương phủ, cô có cảm giác như bị nhốt trong lồng sắt, sáng sớm ăn được một chút, cô ngồi trong chòi nghỉ mát ở hoa viên phơi nắng, đúng lúc bóng dáng quản gia đi tới, hướng về cô cười nói: "Tô cô nương, cô nương thấy khỏe hơn nhiều chưa?"
Tô Khả Nhi biết quản gia vẫn đối xử tốt với mình, liền lễ phép nở nụ cười, trả lời: "Vâng, khá hơn rồi."
"Mấy ngày nay ngươi ra khỏi phủ, Vương gia rất lo lắng cho ngươi, ngươi đã trở về thì tốt rồi." Quản gia nói tương phản với sự thật, ông ta nói như vậy cũng chỉ muốn cho Tô Khả Nhi tăng ấn tượng tốt đẹp về Tiêu Thương mà thôi.
Anh ta quan tâm cô ư? Tô Khả Nhi hoài nghi nhíu mày, cô không tin, nhưng cô không muốn vạch trần thiện ý của quản gia nên im lặng không nói gì.
"Không biết Tô cô nương trên đường đi du ngoạn có hài lòng không?" Quản gia thử hỏi thăm dò.
"Rất hài lòng." Tô Khả Nhi không che giấu được sự vui vẻ trong lòng liền cười rất tươi, nhưng thấy mình đang đứng ở Tiêu vương phủ, nụ cười liền thu lại thể hiện sự mất hứng.
Quản gia trầm ngâm một chút, thở dài nói: "Tô cô nương, nhưng cô nương lại trách chủ tử lần này đã bắt cô nương trở về đúng không? Chủ tử cũng là vì lo lắng cho cô nương nguy hiểm ở bên ngoài, cô nương hãy hiểu nỗi khổ tâm của hắn."
"Quản gia, ông đừng nói những lời tốt đẹp cho hắn nữa, tôi không thích nghe." Tô Khả Nhi phụng phịu, biểu lộ sự buồn bực của mình.
Quản gia khẽ giật mình một chút rồi cười cười vội vàng đi làm việc khác, Tô Khả Nhi gục đầu xuống nghĩ ngợi.
"Ngươi đã khỏe chưa?" Đúng lúc đó thì một giọng nói trầm trầm lạnh nhạt vang lên.
Tô Khả Nhi miễn cưỡng ngước mắt lên hướng vào nam nhân xuất sắc đang đi tới trong đình, tên đàn ông khí thế mạnh mẽ bức bách quỷ thần cũng là người khiến cô hận nghiến răng, cô khép mắt lại không thèm phản ứng.
Đối với sự vô lễ của Tô Khả Nhi, Tiêu Thương chỉ khẽ nhíu mày biểu hiện sự không hài lòng, nhưng nghĩ đến phụ thân của Tô Khả là ân nhân cứu mạng của phụ thân hắn, đã giao phó nữ nhi cho hắn, hắn dù không hài lòng cũng phải kìm nén lại, giọng điệu trầm thấp hàm chứa một chút sự ôn hòa: 'Xem ra chúng ta cần nói chuyện."
Nhưng đối với biểu hiện tốt bụng tỏ ra bên ngoài của Tiểu Thương, Tô Khả Nhi cũng không cảm kích, cô hừ một tiếng, lạnh lùng nói: 'Chúng ta có gì mà nói chuyện đâu."
Mạc Dạ Ly dù có giận giữ nhưng lại không thể hiện qua ánh mắt, biểu hiện chỉ duy nhất là sự trầm tĩnh lãnh liệt đến tột cùng, tâm trạng Tiêu Thương có chút căm tức, hắn tự hạ mình đến giảng hòa với Tô Khả Nhi thể hiện mình là Vương gia có tính độ lượng, nếu đổi là nữ nhân khác, hắn không cần phải làm vậy. Nhưng, gần đây tâm tình của hắn không tệ lắm, cho nên, đối với sự thất lễ của nàng, hắn vẫn nhẫn nhịn vén bào ngồi xuống đối diện với nàng, giọng điệu tao nhã, “Nếu như ngươi an phận ở trong Vương phủ, ta có thể coi ngươi là muội muội, để ngươi hưởng vinh hoa phú quý." Ngữ khí ôn hòa lại chứa sự uy hiếp.
Tô Khả Nhi đưa mắt nhìn về hướng Tây, lúc này mặt trời đã ngả về hướng tây rồi. Cô khẽ nhíu đôi mày thanh tú, suy nghĩ, nói chuyện cũng tốt, cô ngước đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào mắt Tiêu Thương, nói: "Được, tôi nói yêu cầu của tôi trước, muốn tôi ở trong Tiêu vương phủ, thứ nhất, huynh không đươc can thiệp vào tự do cá nhân của tôi, thứ hai, huynh không được ép tôi lập gia đình, trừ phi tôi gặp được người tôi thích."
Tiêu Thương cố nén sự giận giữ, nói thẳng ra hắn không quen người khác khoa chân múa tay lớn tiếng trước mặt hắn trước đây, hắn muốn gả Tô Khả Nhi là có nguyên nhân, hắn không thích có người ngoài sống trong Tiêu vương phủ, huống chi nữ nhân này suốt ngày làm hắn tức giận, đổi ngược là người khác cũng sẽ không thích loại nữ nhận chướng mắt như này, hắn trầm ngâm chốc lát rồi trầm giọng nói: "Có thể, bản vương sẽ không can thiệp vào tự do của ngươi, nhưng bản vương cũng có một điều kiện, trong vòng nửa năm ngươi phải tìm được người ngươi thích, bằng không đến lúc đó, bản vương không thể làm gì khác hơn là thay người tuyển phu."
Tô Khả Nhi hé miệng cười, ánh mắt long lanh rực sáng hơn cả ánh thái dương, cô cất tiếng cười giòn tan: "Được! Trong thời gian nửa năm tôi nhất định sẽ tìm được người tôi thích." Hiện giờ cô đã có người trong lòng rồi, chỉ chờ lôi kéo anh ta về tay nữa thôi.
Trước ánh mắt rực rỡ của thiếu nữ trước mặt, Tiêu Thương tự dưng bị ánh mắt đó làm cho thu hút, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn lại toát lên sự rạng rỡ, Tiêu Thương cảm thấy phiền não không nói thành lời, từ trước đến nay hắn ở trong triều hô mưa gọi gió nên không thích cái cảm giác bị ảnh hưởng này, hắn không thèm liếc nhìn Tô Khả Nhi, đứng lên hất áo bào bỏ đi.
Có đôi khi, mỹ nữ được chia làm nhiều loại, mỹ nhân như Tề Tú Viện tuyệt thế khuynh thành, tuyệt đại phương hoa, tựa như hoa sen mới nở, xinh đẹp hơn người, nhưng cái đẹp dễ tan vỡ chỉ khiến người khác tiếc thương, còn vẻ đẹp của Tô Khả Nhi là lay động lòng người, dáng vẻ tươi tắn thanh khiết của cô không chứa tạp chất, như làn gió xuân khiến người khác thấy thoải mái, dễ chịu, trên người cô có một loại khí chất đặc biệt hấp dẫn, một ánh mắt, một nụ cười cũng có thể làm xao động lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.