Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi
Chương 52
Ngân Nhi
07/08/2014
Trong phòng khách náo nhiệt, Tiêu Thương bị vây trong đám người, rượu qua ba mươi tuần đã ngấm men say, hắn vô thức ngẩng đầu lên nhìn tân khách, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt mà không tìm được người muốn tìm, hắn quan sát chăm chú, quan giả nhanh nhạy chạy đến trước mặt hắn, hạ giọng nói: 'Vương gia, làm sao vậy?"
"Tô Khả Nhi đâu?" Tiêu Thương nhíu mày hỏi khẽ.
"Khả Nhi cô nương?" Quản gia ngẩng đầu tìm kiếm trong đám tân khách, lúc đón dâu, ông ta đã nhất thời quên mất Tô Khả Nhi,nhìn xung quanh một vòng, quản gia nói nhỏ: 'Nô tài đi tìm..."
Ánh mắt Tiêu Thương chợt lóe lên tia giận giữ, hắn xoay người, thấy thái tử nâng ly rượu lên kính hắn, hắn nhếch miệng lên cười tiếp nhận.
Quản gia ra khỏi phòng khách, thấy có chút đau đầu, có thể là tuổi đã cao, bận bịu qua đi thì miễn cưỡng..., chỉ là lúc này, Tô cô nương giờ đang ở đâu? Vừa nghĩ, lão vừa đi về phía Tây viện.
Tô Khả Nhi như u linh đi ở hành lang, xa xa thấy có người đi tới, cô vội trốn vào phía sau cây cột, chờ quản gia đi rồi, cô che miệng cười trộm rồi nhẹ nhàng đi tiếp, giờ chỉ còn cách phòng khách náo nhiệt mười thước, cô chấn tĩnh một chút, sau đó vén váy chạy tới phòng khách.
Tô Khả Nhi không để ý nha hoàn đang há hốc mồm mắt trợn ngược, cô cũng không quan tâm tới ánh mắt kỳ quái của đám quan viên đang nhìn mình, cô đứng ở trước cửa phòng khách, ánh mắt khóa lấy bóng dáng cao lớn trong đại sảnh, sau đó, khuôn mặt lộ rõ niềm vui mừng, nhanh như chớp vọt tới trước mặt Tiêu Thương, kêu lên: "Biểu ca..."
Tiêu Thương đang trò chuyện vui vẻ cùng thái tử đột nhiên bị giọng nữ chói tai làm hắn nhíu mày, quay đầu lại, ngay cả một người trầm tĩnh như hắn nhìn thấy nữ nhân trong trang phục như này cũng bị làm cho giật mình hoảng sợ, chờ đến lúc hắn nhận ra đây là Tô Khả Nhi thì sự giận giữ tràn ngập trong lòng, hắn lập tức đoán ra trò của Tô Khả Nhi, trong lúc hắn đang định nổi giận thì Tô Khả Nhi đã bắt đầu hướng tới các khách khứa cười giới thiệu: "Chào mọi người, tôi là Tô Khả Nhi..."
Ngay khi đôi môi đỏ chót chủa Tô Khả Nhi hé nụ cười thì thật đúng là một xú nữ, một người gớm ghiếc, các quan viên đang đứng cạnh Tô Khả Nhi đều đồng loạt thối lui năm bước, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Tô Khả Nhi một cách quái dị, Tô Khả Nhi không bỏ qua cơ hội này, lập tức đi đến một bàn ăn cầm lên một ly rượu dốc ngược vào họng rồi tặc lưỡi khen: "Rượu này ngon quá..." Cách nói vô cùng bất nhã làm những quan viên trong triều thường tự nhận mình là thanh nhã đều được mở rộng tầm mắt, đừng nói nữ tử tối kỵ nhất là uống rượu, còn nữ tử trước mắt căn bản không hề có hình tượng, chẳng khác gì kẻ điên, trong lòng mọi người chắc đều đang suy đoán, sao trong Tiêu vương phủ là có nữ tử không lịch sự này?
"A...đùi gà! Tôi thích." Tô Khả Nhi không chút do dự thò tay cầm lấy đùi gà lên ngay ở bàn trước mặt, sau đó cho vào miệng cắn, bất chấp miệng đầy mỡ, ăn rất ngon lành, nhìn đôi môi đỏ chót của cô cắn miếng thịt gà ăn làm mọi người đều chán ngán, thái độ đều tỏ ra chán ghét. Tô Khả Nhi vừa ăn vừa thầm hài lòng, kêu thầm: Hừ, còn ai dám cưới cô nữa? Nghĩ xong, cô lại thầm may mắn vì Mạc Dạ Ly không thấy cảnh này.
Thái độ giận giữ của Tiêu Thương đã lên tới cực điểm, trên khuôn mặt tuấn tú còn đâu sự vui vẻ nữa chứ? Ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo bóng người đang đi lại chung quanh, bàn tay hắn nắm chặt lại thành nắm đấm,trên trán gân xanh nổi lên, khóe miệng giật giật, đó đều là biểu hiện sự ẩn nhẫn của hắn đã đến cực hạn, thái tử đứng bên cạnh đang nâng ly rượu đầy sửng sốt, Tô Khả Nhi xuất hiện làm cho phòng khách đang yên tĩnh trở nên nhốn nháo, chỉ trong nháy mắt, trong phòng khách vang lên những tiếng ồn ào nhốn nháo kinh ngạc...
Tô Khả Nhi thấy mục đích đã đạt được, cô liền đi ra cửa phòng khách trong lúc người nào đó sắp nổi giận lôi đình mà thoát đi. Ngay khi cô giả bộ đùa giỡn đi tới cửa phòng khách thì bỗng nhiên, cô trợn tròn mắt lên giống như nhìn thấy một con quái vật ngoài hành tinh, nụ cười trên mặt cô cứng ngắc, đôi môi mọng đỏ biến thành chữ O. Trời ạ, một gương mặt quen thuộc còn đáng sợ hơn so với người ngoài hành tinh làm cho cô khiếp sợ gấp bội, khiệp sợ vạn bội, trong lòng cô kêu lên thảm thiết: trời ơi...Mạc Dạ Ly...? Sao anh ta lại ở chỗ này?
Nói thật ra, từ lúc Mạc Dạ Ly thấy Tô Khả Nhi làm trò, người trầm tĩnh như hắn cũng vô cùng kinh ngạc, lúc thấy nàng tự giới thiệu mình với mọi người xung quanh, lại thấy nàng không hề đố kỵ trước mặt mọi người mà ăn uống, hắn dĩ nhiên cảm thấy không kỳ lạ, mà ngươc lại làm hắn thấy đêm nay là đêm vui nhất.
"Huynh..." Tô Khả Nhi chỉ cảm thấy kế hoạch trong nháy mắt sụp đổ hoàn toàn, cô kinh hãi mở to mắt, sự xuất hiện của Mạc Dạ Ly làm cô vô cùng bất ngờ, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ, đó là: trời ạ, hình tượng của cô đã mất hết rồi...
Mạc Dạ Ly cười, ánh mắt rạng rỡ, Tô Khả Nhi liền rơi vào trạng thái mê trai, nhưng đúng lúc này thì sau cổ áo đã bị một đôi tay nhấc lên, cô quay đầu lại, đập vào mắt là Tiêu Thương với ánh mắt sắc bén, tiếp đó, cả người cô bị xách ra bên ngoài cửa như một con gà, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Dạ Ly chợt trầm xuống vì lo lắng.
"Này...huynh buông ra...buông ra...." Tô Khả Nhi bị nắm cổ mà khó chịu, giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Tiêu Thương, nhưng đúng lúc này thì cô cảm thấy môt lực mạnh hất lên, cả người cô bị bay vào phòng bên cạnh, cái mông dập xuống đất, cô đau đến nhăn mặt lại, quay đầu oán giận nói: "Này, huynh làm gì vậy?"
Một âm thanh giận giữ vang lên: "Tô Khả Nhi, bản vương cho ngươi tự do, không phải để dung túng để ngươi có thể làm càn."
"Tôi làm sao nào? Huynh muốn giới thiệu tôi với mọi người, tôi đã làm rồi, huynh còn muốn thế nào nữa...:"
Phía sau, quan gia run rẩy nói: "Vương gia, Tô cô nương..."
"Quản gia, đem cô ta nhốt vào phòng, không có lệnh của ta, không được bước ra khỏi phòng." Một mệnh lệnh lạnh lùng vang lên, Tiêu Thương không thèm liếc nhìn Tô Khả Nhi, chỉ phẫn nộ hất áo bỏ đi.
"Tô cô nương...sao ngươi lại biến thành cái dạng này...Mau đứng lên..." Quản gia thở dài nhìn Tô Khả Nhi dở khóc dở cười, nhưng vẫn lộ vẻ quan tâm.
Tô Khả Nhi đứng lên, phủi phủi người, trong ánh mắt toát lên ý cười vì kế hoạch đã thực hiện được...Lần này, trong kinh thành còn ai dám lấy Tô Khả Nhi nữa không?
"Tô Khả Nhi đâu?" Tiêu Thương nhíu mày hỏi khẽ.
"Khả Nhi cô nương?" Quản gia ngẩng đầu tìm kiếm trong đám tân khách, lúc đón dâu, ông ta đã nhất thời quên mất Tô Khả Nhi,nhìn xung quanh một vòng, quản gia nói nhỏ: 'Nô tài đi tìm..."
Ánh mắt Tiêu Thương chợt lóe lên tia giận giữ, hắn xoay người, thấy thái tử nâng ly rượu lên kính hắn, hắn nhếch miệng lên cười tiếp nhận.
Quản gia ra khỏi phòng khách, thấy có chút đau đầu, có thể là tuổi đã cao, bận bịu qua đi thì miễn cưỡng..., chỉ là lúc này, Tô cô nương giờ đang ở đâu? Vừa nghĩ, lão vừa đi về phía Tây viện.
Tô Khả Nhi như u linh đi ở hành lang, xa xa thấy có người đi tới, cô vội trốn vào phía sau cây cột, chờ quản gia đi rồi, cô che miệng cười trộm rồi nhẹ nhàng đi tiếp, giờ chỉ còn cách phòng khách náo nhiệt mười thước, cô chấn tĩnh một chút, sau đó vén váy chạy tới phòng khách.
Tô Khả Nhi không để ý nha hoàn đang há hốc mồm mắt trợn ngược, cô cũng không quan tâm tới ánh mắt kỳ quái của đám quan viên đang nhìn mình, cô đứng ở trước cửa phòng khách, ánh mắt khóa lấy bóng dáng cao lớn trong đại sảnh, sau đó, khuôn mặt lộ rõ niềm vui mừng, nhanh như chớp vọt tới trước mặt Tiêu Thương, kêu lên: "Biểu ca..."
Tiêu Thương đang trò chuyện vui vẻ cùng thái tử đột nhiên bị giọng nữ chói tai làm hắn nhíu mày, quay đầu lại, ngay cả một người trầm tĩnh như hắn nhìn thấy nữ nhân trong trang phục như này cũng bị làm cho giật mình hoảng sợ, chờ đến lúc hắn nhận ra đây là Tô Khả Nhi thì sự giận giữ tràn ngập trong lòng, hắn lập tức đoán ra trò của Tô Khả Nhi, trong lúc hắn đang định nổi giận thì Tô Khả Nhi đã bắt đầu hướng tới các khách khứa cười giới thiệu: "Chào mọi người, tôi là Tô Khả Nhi..."
Ngay khi đôi môi đỏ chót chủa Tô Khả Nhi hé nụ cười thì thật đúng là một xú nữ, một người gớm ghiếc, các quan viên đang đứng cạnh Tô Khả Nhi đều đồng loạt thối lui năm bước, ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Tô Khả Nhi một cách quái dị, Tô Khả Nhi không bỏ qua cơ hội này, lập tức đi đến một bàn ăn cầm lên một ly rượu dốc ngược vào họng rồi tặc lưỡi khen: "Rượu này ngon quá..." Cách nói vô cùng bất nhã làm những quan viên trong triều thường tự nhận mình là thanh nhã đều được mở rộng tầm mắt, đừng nói nữ tử tối kỵ nhất là uống rượu, còn nữ tử trước mắt căn bản không hề có hình tượng, chẳng khác gì kẻ điên, trong lòng mọi người chắc đều đang suy đoán, sao trong Tiêu vương phủ là có nữ tử không lịch sự này?
"A...đùi gà! Tôi thích." Tô Khả Nhi không chút do dự thò tay cầm lấy đùi gà lên ngay ở bàn trước mặt, sau đó cho vào miệng cắn, bất chấp miệng đầy mỡ, ăn rất ngon lành, nhìn đôi môi đỏ chót của cô cắn miếng thịt gà ăn làm mọi người đều chán ngán, thái độ đều tỏ ra chán ghét. Tô Khả Nhi vừa ăn vừa thầm hài lòng, kêu thầm: Hừ, còn ai dám cưới cô nữa? Nghĩ xong, cô lại thầm may mắn vì Mạc Dạ Ly không thấy cảnh này.
Thái độ giận giữ của Tiêu Thương đã lên tới cực điểm, trên khuôn mặt tuấn tú còn đâu sự vui vẻ nữa chứ? Ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo bóng người đang đi lại chung quanh, bàn tay hắn nắm chặt lại thành nắm đấm,trên trán gân xanh nổi lên, khóe miệng giật giật, đó đều là biểu hiện sự ẩn nhẫn của hắn đã đến cực hạn, thái tử đứng bên cạnh đang nâng ly rượu đầy sửng sốt, Tô Khả Nhi xuất hiện làm cho phòng khách đang yên tĩnh trở nên nhốn nháo, chỉ trong nháy mắt, trong phòng khách vang lên những tiếng ồn ào nhốn nháo kinh ngạc...
Tô Khả Nhi thấy mục đích đã đạt được, cô liền đi ra cửa phòng khách trong lúc người nào đó sắp nổi giận lôi đình mà thoát đi. Ngay khi cô giả bộ đùa giỡn đi tới cửa phòng khách thì bỗng nhiên, cô trợn tròn mắt lên giống như nhìn thấy một con quái vật ngoài hành tinh, nụ cười trên mặt cô cứng ngắc, đôi môi mọng đỏ biến thành chữ O. Trời ạ, một gương mặt quen thuộc còn đáng sợ hơn so với người ngoài hành tinh làm cho cô khiếp sợ gấp bội, khiệp sợ vạn bội, trong lòng cô kêu lên thảm thiết: trời ơi...Mạc Dạ Ly...? Sao anh ta lại ở chỗ này?
Nói thật ra, từ lúc Mạc Dạ Ly thấy Tô Khả Nhi làm trò, người trầm tĩnh như hắn cũng vô cùng kinh ngạc, lúc thấy nàng tự giới thiệu mình với mọi người xung quanh, lại thấy nàng không hề đố kỵ trước mặt mọi người mà ăn uống, hắn dĩ nhiên cảm thấy không kỳ lạ, mà ngươc lại làm hắn thấy đêm nay là đêm vui nhất.
"Huynh..." Tô Khả Nhi chỉ cảm thấy kế hoạch trong nháy mắt sụp đổ hoàn toàn, cô kinh hãi mở to mắt, sự xuất hiện của Mạc Dạ Ly làm cô vô cùng bất ngờ, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ, đó là: trời ạ, hình tượng của cô đã mất hết rồi...
Mạc Dạ Ly cười, ánh mắt rạng rỡ, Tô Khả Nhi liền rơi vào trạng thái mê trai, nhưng đúng lúc này thì sau cổ áo đã bị một đôi tay nhấc lên, cô quay đầu lại, đập vào mắt là Tiêu Thương với ánh mắt sắc bén, tiếp đó, cả người cô bị xách ra bên ngoài cửa như một con gà, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Dạ Ly chợt trầm xuống vì lo lắng.
"Này...huynh buông ra...buông ra...." Tô Khả Nhi bị nắm cổ mà khó chịu, giãy dụa muốn thoát khỏi sự kiềm chế của Tiêu Thương, nhưng đúng lúc này thì cô cảm thấy môt lực mạnh hất lên, cả người cô bị bay vào phòng bên cạnh, cái mông dập xuống đất, cô đau đến nhăn mặt lại, quay đầu oán giận nói: "Này, huynh làm gì vậy?"
Một âm thanh giận giữ vang lên: "Tô Khả Nhi, bản vương cho ngươi tự do, không phải để dung túng để ngươi có thể làm càn."
"Tôi làm sao nào? Huynh muốn giới thiệu tôi với mọi người, tôi đã làm rồi, huynh còn muốn thế nào nữa...:"
Phía sau, quan gia run rẩy nói: "Vương gia, Tô cô nương..."
"Quản gia, đem cô ta nhốt vào phòng, không có lệnh của ta, không được bước ra khỏi phòng." Một mệnh lệnh lạnh lùng vang lên, Tiêu Thương không thèm liếc nhìn Tô Khả Nhi, chỉ phẫn nộ hất áo bỏ đi.
"Tô cô nương...sao ngươi lại biến thành cái dạng này...Mau đứng lên..." Quản gia thở dài nhìn Tô Khả Nhi dở khóc dở cười, nhưng vẫn lộ vẻ quan tâm.
Tô Khả Nhi đứng lên, phủi phủi người, trong ánh mắt toát lên ý cười vì kế hoạch đã thực hiện được...Lần này, trong kinh thành còn ai dám lấy Tô Khả Nhi nữa không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.