Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi
Chương 84
Ngân Nhi
07/08/2014
Trong xe ngựa, bầu không khí ám muội tràn ngập. Tô Khả Nhi cố gắng đẩy Tiêu
Thương đang ép vào người mình ra, nhưng sức lức nhỏ bé không làm gì
được, sự giãy dụa của cô càng làm người đàn ông kia tăng thêm ham muốn.
Tô Khả Nhi tuyệt vọng, nhắm mắt lại, từ bỏ sự phản kháng giãy dụa, giống như một búp bê vải nằm im để mặc cho người đàn ông đó giày vò, tim cô
lạnh lẽo.
Thấy Tô Khả Nhi không kháng cự, Tiêu thương cảm thấy nữ nhân dưới người mình giống như một người không có linh hồn. Tô Khả Nhi như vậy làm cho cả người hắn căng thẳng, ngừng mọi động tác, dục hoả trong người như bị một chậu nước lạnh dội vào, ánh mắt sâu thẳm nhìn nữ tử đó, hai mắt nàng nhắm nghiền, một sự bất lực toát ra trên người nàng, tóc hỗn loạn, đôi môi mím chặt, sắc mặt tái nhợt.
Một nữ nhân như tử thi như thế làm dục vọng của Tiêu Thương tan biến. Lòng hắn trầm xuống ngã vào trong ghế, thần sắc phức tạp bị bóng tối bao phủ, một nửa là người, một nửa là ác ma, hàng mi dài như chiếc quạt khép xuống.
Trên người không còn bị đè ép, Tô Khả Nhi lập tức thấy thoải mái, trong miệng vẫn còn lưu lại hơi thở của Tiêu Thương, làm cô muốn nôn. Tai cô áp xuống chiếc ghế, nghe tiếng bánh xe ngựa di chuyển, không biết là do tim lạnh, hay là đêm thu lạnh, mà Tô Khả Nhi cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Cứ như vậy, không ai nói gì, một người nằm, một người ngồi dựa vào ghế, mãi cho đến khi xe ngựa đến trước cửa Tiêu vương phủ.
Xe ngựa dừng lại, phu xe cung kính lên tiếng: “Vương gia, đến Vương phủ rồi.”
Tiêu Thương ngước mắt lên, hất bào xuống xe trước, bóng dáng cao lớn bước đến cổng thì dừng lại, quay đầu lại như chờ đợi gì đó.
Tô Khả Nhi chậm rãi hít một hơi thật sâu, đi xuống xe ngựa. Đến bên người đàn ông kia, cô không nhìn mà đi thẳng vào trong phủ. Quản gia đã sớm đứng một bên chờ chỉ thị, thấy Tô Khả Nhi vào phủ, cười hỏi: “Tô cô nương đã trở về.”
“Quản gia, giúp tôi chuẩn bị bốn thùng nước ấm, tôi muốn tắm rửa.” Tô Khả Nhi lên tiếng.
Quản gia sửng sốt, dùng bốn thùng nước ấm? Bình thường tắm rửa dùng hai thùng là quá nhiều rồi, Tô Khả Nhi lại muốn dùng bốn thùng? Quản gia nghĩ chắc mình nghe lầm, hoặc là Tô Khả Nhi nhớ lầm, liền tươi cười hỏi lại: “Tô cô nương, bốn thùng nước ấm có nhiều quá không?”
“Trên người tôi rất bẩn, tắm một lần không đủ, tôi muốn tắm nhiều.” Tô Khả Nhi nói xong liền bỏ đi.
Quản gia không kịp phản ứng, ngây người ra, không ngờ thấy Tiêu Thương đứng ngay ở cửa, ánh đèn lồng chiếu vào hé ra khuôn mặt khó coi, quản gia hoảng sợ, lắp bắp: “Vương gia…Ngài đã trở về.”
Tiêu Thương giận chính là câu nói của Tô Khả Nhi, quản gia không thể hiểu được. Tiêu Thương nghe rất rõ những lời Tô Khả Nhi nói. Nàng mắng hắn bẩn? Mắng hắn làm ô nhiễm thân thể nàng? Nữ nhân này quả thực làm hắn vừa tức vừa hận, tựa như mỗi câu nói đều chọc giận hắn mới hài lòng.
“Vương gia, lão nô lập tức chuẩn bị nước ấm cho ngài.” Quản gia tận tâm lên tiếng, khó trách ông ta là một quản gia, khuya muộn rồi mà còn phải làm những việc vất vả này.
Tiêu Thương lạnh nhạt đồng ý, rồi quay người đi vào phòng.
Tô Khả Nhi trở về phòng mà tức giận nghiến răng nghiến lợi đá vào cửa phòng, làm vang lên tiếng động lớn. Cô thở phì phò, trong lòng điên cuồng gào thét, tên Tiêu Thương chết tiệt kia, thật là quá đáng, bất kể thế nào cũng phải có một kết thúc với anh ta, anh ta quả thực là khinh người quá đáng, quả thực là làm con người ta không thể nhịn được nữa, tên hạ lưu khốn kiếp, không biết xấu hổ dám lấy đêm thất thân đó để uy hiếp cô, nếu không phải vì cô lo lắng chuyện này hắn nói ra, nhất định sẽ làm cho Mạc Dạ Ly đau khổ, thì cô sẽ mặc kệ anh ta, đồ lưu manh.
Tô Khả Nhi đang tức giận, đúng lúc có tiếng gõ cửa: “Tô cô nương, nước ấm có rồi.”
“Mang vào đây.” Tô Khả Nhi trả lời.
Chỉ chốc lát, hai gia đình mang vào hai thùng nước nóng hổi, đặt vào sau bình phong, lúc đi ra, hướng về Tô Khả Nhi cung kính nói: “Tô cô nương, hai thùng khác sẽ được mang tới ngay.”
Tô Khả Nhi xua tay: “Không cần nữa, đã muộn rồi, các người cũng nghỉ ngơi đi.” Tô Khả Nhi đứng ở cửa nói, trong lời nói vẫn chứa sự tức giận, cô muốn cho tên đàn ông kia biết, là anh ta làm cho cô thấy người dơ bẩn, dơ bẩn làm người ta chán ghét. Lúc này, cô cũng mệt mỏi rồi, cần phải tắm rửa hai lần sạch sẽ.
Tô Khả Nhi đóng cửa lại, đi đến sau tấm bình phong, cởi quần áo ra, đi chân trần vào trong thùng nước, lập tức, toàn thân mệt mỏi bị làn nước ấm ôm lấy, cô dễ chịu nhắm mắt lại.
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng trong, mấy ngôi sao nhỏ bé thưa thớt trên bầu trời, làm màn đêm càng thâm trầm. Một vài làn gió lạnh từ khe hở của cửa thổi vào. Tô Khả nhi hấp háy mắt, buồn ngủ.
Ở đông viện, Tiêu Thương sau khi tắm rửa xong mặc áo trắng đơn vào, gương mặt tuấn mỹ sau khi tắm hồng hào, mái tóc ẩm hơi nước rũ xuống vai, hắn đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngòai bầu trời đêm, đôi mắt luôn tỏ ra cao ngạo là thế bỗng toát lên một sự thê lương tịch mịch, cả người đứng thẳng tắp đầy uy nghiêm.
Tiêu Thương cụp mắt xuống, lấy cẩm bào khoác vào người, đẩy cửa đi ra ngoài, đi đến thư phòng, thị vệ đứng ngoài cửa cầm đèn lồng đuổi theo, thấy trong thư phòng Tiêu Thương ngồi trước bàn, trên bàn là một chồng công văn làm thị vệ kinh ngạc, quan tâm hỏi: “Vương gia, đêm đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi đi. Những công văn này để sau làm cũng được mà.”
“Các ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Tiêu Thương ra lệnh. Ánh mắt chăm chú nhìn vào chồng công văn.
Thị vệ không dám quấy rầy hắn, đành phải ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Đang ngủ gà gật, Tô Khả Nhi giật mình tỉnh giấc trong cơn lạnh. Cô mở mắt ra, đột nhiên phát hiện mình ngủ quên trong thùng nước tắm, bao phủ lấy mình không phải là làn nước ấm áp nữa mà lạnh băng thấu đến tận xương. Cô giật mình vội đứng lên, lấy áo choàng lên người, nhưng cái rét vẫn không hết. Tô Khả Nhi co ro trong chiếc áo, cả người run rẩy, cô thầm kêu không ổn rồi, ngâm trong nước lạnh vào đầu mùa đông, không sốt cảm mạo mới lạ.
Cô đến trước ngọn nên vươn tay ra hơ. Sau đó, cô chui vào trong chăn, chùm kín toàn thân. Nhưng lúc này cô không ngủ được, mắt mở to nhìn căn phòng mờ tối, cô nghĩ đến những lời hôm nay Mạc Dạ Ly nói với mình, trong lòng trào lên cảm giác ngọt ngào. Cuối cùng, đã thấy được tình cảm của mạc Dạ Ly, hôm nay thấy anh liều lĩnh chống lại Tiêu Thương vì mình, muốn đưa cô đi, trong lòng cô vui sướng nở hoa. Cô bằng lòng muốn đi với anh, bất luận là chân trời góc bể, chỉ cần có anh, nhất định sẽ hạnh phúc. Bởi vì nơi nào có anh, đó chính là hạnh phúc. Đó chính là tình yêu!
Trong đêm lạnh, Mạc Dạ Ly đứng yên lặng, thần sắc lạnh nhạt nhìn bóng đêm. Lại một lần nữa Tiêu Thương mang Tô Khả Nhi đi, một sự thất vọng và đau đớn chạm vào tim hắn. Hắn rõ ràng thấy Tô Khả Nhi không chút do dự lựa chọn hắn, vậy mà, rốt cụôc vì lý do gì mà nàng lại đi cùng Tiêu Thương? Rốt cuộc Tiêu Thương nắm được nhược điểm gì của nàng? Với sự bối rối và lo lắng của nàng, trong ánh mắt khủng hoảng của nàng, Mạc Dạ Ly biết, cái mà Tiêu Thương đang nắm giữ nhất định là rất quan trọng với Tô Khả Nhi, nếu không, nàng sẽ không quyết tuyệt như vậy, rốt cuộc đó là gì? Mạc Dạ Ly hận mình bất lực, hắn có lòng tin bảo hộ quốc gia, chấn cứu quốc gia, nhưng lại không có cách nào bảo hộ nữ nhân mình yêu. Loại cảm giác bất lực này làm hắn thống hận. Ngày mai, ngày mai hắn nhất định phải đi tìm hiểu cho rõ ràng.
Đất trời không biết mệt mỏi thay đổi liên tục, bình minh đã thay màn đêm tối tăm, phía chân trời hé lên, một ngày mới bắt đầu, vạn vật ngủ say đang thức tỉnh, còn Tiêu vương phủ cũng đã náo nhiệt, hạ nhân sáng sớm đã thức dậy để hầu hạ chủ tử.
Nha hoàn phụ trách Tô Khả Nhi đến gõ cửa lại phát hiện Tô Khả Nhi ở trong phòng không có phản ứng, lúc đầu, cô ta nghĩ Tô Khả Nhi ngủ say không nghe thấy, nhưng, gõ một thời gian, cô ta thấy có vẻ không hợp lý, liền chạy đi gọi quản gia. Quản gia cùng vài hạ nhân vội vàng chạy tới Tây viện, cũng đúng lúc thấy Tiêu Thương uy nghiêm đang chuẩn bị lâm triều, thấy đoàn người quản gia, hắn nhíu mày hỏi: “Các ngươi đang làm gì mà ồn ào vậy?”
“Bẩm vương gia, là Tô cô nương, hạ nhân gõ cửa phòng Tô cô nương cả nửa ngày cũng không có phản ứng, nô tài lo lắng..Tô cô nương phải chăng là bị bệnh.” Quản gia giải thích.
Toàn thân Tiêu Thương cứng đờ, lập tức đi về hướng Tây viện, đến trước cửa phòng Tô Khả Nhi, hắn đá cửa phòng đi vào, cánh cửa bật ra, hắn bước nhanh vào trong, thấy một người cuộn tròn trên giường nằm im, trong lòng hắn chợt lo lắng, hắn vọt tới bên giường, dùng tay sờ lên trán nàng thấy nóng rực như lửa, hắn thầm rủa một câu, hướng về quản gia ra lệnh: “Mau mời ngự y.”
Quản gia nghe là biết Tô Khả Nhi mắc bệnh, vội xoay người đi ra. Tiêu Thương ngồi ở giường, còn Tô Khả Nhi quần áo mỏng manh. Đám hạ nhân không ai dám tới gần, chỉ đứng ở ngoài cửa chờ đợi phân phó.
Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Thương và Tô Khả Nhi, lúc này Tô Khả Nhi đang bị sốt mê man, đầu óc choáng váng nặng nề, trên đầu như có ngọn núi ngàn cân đè vào, đau nhức mơ hồ, trong tiềm thức cô biết trước giường có người, nhưng lại không thấy rõ là ai, chỉ cảm giác đôi bàn tay đặt giữa trán mình.
Nhìn nữ tử trước mắt, Tiêu Thương không thể nói là tức giận hay không. Nữ nhân này đêm qua còn rất khỏe mà, sao sáng sớm lại trở nên như này, chẳng lẽ ngay cả việc tự chăm sóc mình mà không biết hay sao? Nhìn nàng như vậy, Tiêu Thương chỉ muốn bốc hoả, bình thường nàng ngang ngạnh là vậy, vậy mà bản thân mình lại không biết chăm sóc.
Chỉ chốc lát sau, ngự y cầm theo hòm thuốc chạy đến, sau khi chẩn đoán cho Tô Khả Nhi xong, lập tức viết đơn thuốc giao cho hạ nhân. Bệnh của Tô Khả Nhi vừa nhìn là biết là bị cảm mạo, đại phu rời đi, nói là tới trưa sẽ tới xem tiếp.
Quản gia đứng trước giường, nhìn Tiêu Thương nhắc nhở: “Vương gia, giờ lâm triều đã đến rồi.”
“Ngươi đi thông truyền thay ra một chút, nói bổn vương hôm nay không khoẻ, không thể lâm triều.” Tiêu Thương lên tiếng phân phó, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tô Khả Nhi.
Quản gia vô cùng kinh ngạc, ngoại trừ tiên vương gia, quản gia chưa từng thấy Tiêu Thương biểu lộ sự lo lắng với ai như vậy, vì Tô Khả Nhi, hắn cự tuyệt lâm triều là một việc từ trước tới nay chưa có tiền lệ. Vốn chuyện Tiêu Thương không đi lâm triều là chuyện không hay gì, nhưng, thấy Tiêu Thương như vậy, trong lòng quả gia lại thấy vui mừng. Không khó nhận ra, Tiêu Thương rất quan tâm tới Tô Khả Nhi, có thể chứng minh Vương gia sẽ đối xử khác với Tô Khả Nhi. Quản gia liền cúi đầu: “Vâng.”
Quản gia vừa rời đi, một tiểu nha hoàn bưng thuốc vào, vốn định đút thuốc cho Tô Khả Nhi uống, lại bị Tiêu Thương đoạt lấy, trầm giọng ra lệnh: “Các ngươi đi ra ngoài hết đi.”
Các hạ nhân lui hết ra ngoài, trong phòng, Tiêu Thương tay cầm bát thuốc vẫn còn nóng bỏng, hắn khẽ lấy một ít cho vào miệng nếm thấy cay cay ở đầu lưỡi, hắn nhíu mày, khi độ ấm vừa phải hắn đặt Tô Khả Nhi trước ngực mình, một tay cầm bát thuốc rót vào môi nàng. Tô Khả Nhi đầu óc choáng váng đầu óc ngửi thấy mùi khó chịu, cô hơi tỉnh táo một chút, mở mắt nhìn bát dược bốc hơi trước mắt, theo bản năng cô tỏ vẻ không muốn uống.
“Uống thuốc.” Một câu ra lệnh ngắn gọn, Tiêu Thương nheo mắt lại, đem bát thuốc để sát vào miệng nàng, bắt buộc.
Tô Khả Nhi biết mình bị ốm, nhưng bệnh nhân luôn kháng cự đối với vị thuốc, ngửi thấy mùi thuốc thì trong ngực có cảm giác nôn nao, càng đừng nói là uống. Cô nhắm mắt lại, mím chặt môi, từ chối không uống, huống chi, cô thấy rõ thuốc này là ai đang cầm, cô né tránh cả người cầm thuốc và thuốc.
“Tôi…Không…Uống…” Tô Khả Nhi cố gắng nói, rõ ràng từ chối.
“Người bệnh đều như vậy, nếu không uống, mạng nhỏ của ngươi khó bảo toàn.” Tiêu Thương thản nhiên lên tiếng, hắn cũng lười ầm ỹ với nàng, chữa khỏi bệnh của nàng mới là cần thiết nhất.
Đầu óc Tô Khả Nhi tuy rằng vẫn sáng suốt, nhưng cô vẫn kháng cự kịch liệt, ngửi thấy mùi thuốc càng khó khịu, cô không muốn uống thuốc chỉ đơn giản như vậy.
Lúc này, ở ngoài cửa Tiêu vương phủ, một người cao lớn đi đến, là Mạc Dạ Ly, thấy khí sắc hắn không tốt, như là cả đêm không ngủ mang theo một tia mệt mỏi, một tia u buồn. Thị vệ thấy hắn thì ngăn cản lại: “Mạc tướng quân, ngài có việc gì sao?”
“Ta đến tìm Tô Khả Nhi.” Mạc Dạ Ly mặc kệ thị vệ ngăn trở, vẫn bước đi về phía Tây viện.
Thị vệ Tiêu vươn phủ biết rõ chủ nhân nhà mình không thích người của mạc phủ, đặc biệt là Mạc Dạ Ly, vì vậy đuổi theo nói: “Mạc tướng quân, Tô cô nương bị bệnh, Vương gia chúng ta đang chăm sóc. Ngài nên trở về đi.”
Mạc Dạ ly nghe Tô Khả Nhi bị bệnh, trong lòng lo lắng bước nhanh hơn, trong nháy mắt đã tới Tây viện đến phòng Tô Khả Nhi. Thấy đứng ngoài cửa có bốn năm nha hoàn, hắn cảm thấy bất an, định bước vào trong phòng. Nhưng, khi ánh mắt hắn nhìn thấy hình ảnh kia thì dừng bước, đầu óc trống rỗng, hình ảnh đập vào mắt kia quả thực làm hắn chấn động.
Chỉ thấy trên giường, Tiêu Thương đang ôm Tô Khả Nhi vào ngực, dùng môi bón thuốc cho Tô Khả Nhi. Tiêu Thương ngậm thuốc ép môi xuống môi Tô Khả Nhi bắt nàng uống, vẻ mặt Tô Khả Nhi đỏ bừng, có chút thống khổ nhắm mắt lại, uồng từng ngụm từng ngụm thuốc…
Hình ảnh đó như nhát dao đâm vào ngực Mạc Dạ Ly, làm tim hắn đau đớn, cả người cao lớn lại như mất đi thăng bằng lảo đảo suýt ngã, cả người run rẩy. Hình ảnh này làm hắn không thở nổi. Mạc Dạ Ly không biết mình đi ra như nào, hắn như mất đi ý thức, tâm hồn trống rỗng, tim đau đớn…
Còn trong phòng, Tiêu Thương vẫn ngậm từng ngụm thuốc, trong mắt ánh lên sự đắc ý liếc về phía ngoài cửa. Tiêu Thương đương nhiên biết người vừa đến ngoài cửa là ai, hắn chỉ giả vờ không phát hiện ra, cũng không có nghĩa là hắn không cảm nhận được sự hoảng hốt của hắn ta. Tiêu Thương nhìn lại nữ nhân trong lòng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, tâm tình hắn đột nhiên rất tốt, đêm ngụm thuốc cuối cùng ép xuống, nhìn gò má nàng đỏ bừng, hắn hôn xuống, hôn vào làn môi mềm mại, làn môi còn sót lại hương vị chua cay mà cảm thấy rất ngọt ngào.
Thấy Tô Khả Nhi không kháng cự, Tiêu thương cảm thấy nữ nhân dưới người mình giống như một người không có linh hồn. Tô Khả Nhi như vậy làm cho cả người hắn căng thẳng, ngừng mọi động tác, dục hoả trong người như bị một chậu nước lạnh dội vào, ánh mắt sâu thẳm nhìn nữ tử đó, hai mắt nàng nhắm nghiền, một sự bất lực toát ra trên người nàng, tóc hỗn loạn, đôi môi mím chặt, sắc mặt tái nhợt.
Một nữ nhân như tử thi như thế làm dục vọng của Tiêu Thương tan biến. Lòng hắn trầm xuống ngã vào trong ghế, thần sắc phức tạp bị bóng tối bao phủ, một nửa là người, một nửa là ác ma, hàng mi dài như chiếc quạt khép xuống.
Trên người không còn bị đè ép, Tô Khả Nhi lập tức thấy thoải mái, trong miệng vẫn còn lưu lại hơi thở của Tiêu Thương, làm cô muốn nôn. Tai cô áp xuống chiếc ghế, nghe tiếng bánh xe ngựa di chuyển, không biết là do tim lạnh, hay là đêm thu lạnh, mà Tô Khả Nhi cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
Cứ như vậy, không ai nói gì, một người nằm, một người ngồi dựa vào ghế, mãi cho đến khi xe ngựa đến trước cửa Tiêu vương phủ.
Xe ngựa dừng lại, phu xe cung kính lên tiếng: “Vương gia, đến Vương phủ rồi.”
Tiêu Thương ngước mắt lên, hất bào xuống xe trước, bóng dáng cao lớn bước đến cổng thì dừng lại, quay đầu lại như chờ đợi gì đó.
Tô Khả Nhi chậm rãi hít một hơi thật sâu, đi xuống xe ngựa. Đến bên người đàn ông kia, cô không nhìn mà đi thẳng vào trong phủ. Quản gia đã sớm đứng một bên chờ chỉ thị, thấy Tô Khả Nhi vào phủ, cười hỏi: “Tô cô nương đã trở về.”
“Quản gia, giúp tôi chuẩn bị bốn thùng nước ấm, tôi muốn tắm rửa.” Tô Khả Nhi lên tiếng.
Quản gia sửng sốt, dùng bốn thùng nước ấm? Bình thường tắm rửa dùng hai thùng là quá nhiều rồi, Tô Khả Nhi lại muốn dùng bốn thùng? Quản gia nghĩ chắc mình nghe lầm, hoặc là Tô Khả Nhi nhớ lầm, liền tươi cười hỏi lại: “Tô cô nương, bốn thùng nước ấm có nhiều quá không?”
“Trên người tôi rất bẩn, tắm một lần không đủ, tôi muốn tắm nhiều.” Tô Khả Nhi nói xong liền bỏ đi.
Quản gia không kịp phản ứng, ngây người ra, không ngờ thấy Tiêu Thương đứng ngay ở cửa, ánh đèn lồng chiếu vào hé ra khuôn mặt khó coi, quản gia hoảng sợ, lắp bắp: “Vương gia…Ngài đã trở về.”
Tiêu Thương giận chính là câu nói của Tô Khả Nhi, quản gia không thể hiểu được. Tiêu Thương nghe rất rõ những lời Tô Khả Nhi nói. Nàng mắng hắn bẩn? Mắng hắn làm ô nhiễm thân thể nàng? Nữ nhân này quả thực làm hắn vừa tức vừa hận, tựa như mỗi câu nói đều chọc giận hắn mới hài lòng.
“Vương gia, lão nô lập tức chuẩn bị nước ấm cho ngài.” Quản gia tận tâm lên tiếng, khó trách ông ta là một quản gia, khuya muộn rồi mà còn phải làm những việc vất vả này.
Tiêu Thương lạnh nhạt đồng ý, rồi quay người đi vào phòng.
Tô Khả Nhi trở về phòng mà tức giận nghiến răng nghiến lợi đá vào cửa phòng, làm vang lên tiếng động lớn. Cô thở phì phò, trong lòng điên cuồng gào thét, tên Tiêu Thương chết tiệt kia, thật là quá đáng, bất kể thế nào cũng phải có một kết thúc với anh ta, anh ta quả thực là khinh người quá đáng, quả thực là làm con người ta không thể nhịn được nữa, tên hạ lưu khốn kiếp, không biết xấu hổ dám lấy đêm thất thân đó để uy hiếp cô, nếu không phải vì cô lo lắng chuyện này hắn nói ra, nhất định sẽ làm cho Mạc Dạ Ly đau khổ, thì cô sẽ mặc kệ anh ta, đồ lưu manh.
Tô Khả Nhi đang tức giận, đúng lúc có tiếng gõ cửa: “Tô cô nương, nước ấm có rồi.”
“Mang vào đây.” Tô Khả Nhi trả lời.
Chỉ chốc lát, hai gia đình mang vào hai thùng nước nóng hổi, đặt vào sau bình phong, lúc đi ra, hướng về Tô Khả Nhi cung kính nói: “Tô cô nương, hai thùng khác sẽ được mang tới ngay.”
Tô Khả Nhi xua tay: “Không cần nữa, đã muộn rồi, các người cũng nghỉ ngơi đi.” Tô Khả Nhi đứng ở cửa nói, trong lời nói vẫn chứa sự tức giận, cô muốn cho tên đàn ông kia biết, là anh ta làm cho cô thấy người dơ bẩn, dơ bẩn làm người ta chán ghét. Lúc này, cô cũng mệt mỏi rồi, cần phải tắm rửa hai lần sạch sẽ.
Tô Khả Nhi đóng cửa lại, đi đến sau tấm bình phong, cởi quần áo ra, đi chân trần vào trong thùng nước, lập tức, toàn thân mệt mỏi bị làn nước ấm ôm lấy, cô dễ chịu nhắm mắt lại.
Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng trong, mấy ngôi sao nhỏ bé thưa thớt trên bầu trời, làm màn đêm càng thâm trầm. Một vài làn gió lạnh từ khe hở của cửa thổi vào. Tô Khả nhi hấp háy mắt, buồn ngủ.
Ở đông viện, Tiêu Thương sau khi tắm rửa xong mặc áo trắng đơn vào, gương mặt tuấn mỹ sau khi tắm hồng hào, mái tóc ẩm hơi nước rũ xuống vai, hắn đứng trước cửa sổ, nhìn ra ngòai bầu trời đêm, đôi mắt luôn tỏ ra cao ngạo là thế bỗng toát lên một sự thê lương tịch mịch, cả người đứng thẳng tắp đầy uy nghiêm.
Tiêu Thương cụp mắt xuống, lấy cẩm bào khoác vào người, đẩy cửa đi ra ngoài, đi đến thư phòng, thị vệ đứng ngoài cửa cầm đèn lồng đuổi theo, thấy trong thư phòng Tiêu Thương ngồi trước bàn, trên bàn là một chồng công văn làm thị vệ kinh ngạc, quan tâm hỏi: “Vương gia, đêm đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi đi. Những công văn này để sau làm cũng được mà.”
“Các ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Tiêu Thương ra lệnh. Ánh mắt chăm chú nhìn vào chồng công văn.
Thị vệ không dám quấy rầy hắn, đành phải ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Đang ngủ gà gật, Tô Khả Nhi giật mình tỉnh giấc trong cơn lạnh. Cô mở mắt ra, đột nhiên phát hiện mình ngủ quên trong thùng nước tắm, bao phủ lấy mình không phải là làn nước ấm áp nữa mà lạnh băng thấu đến tận xương. Cô giật mình vội đứng lên, lấy áo choàng lên người, nhưng cái rét vẫn không hết. Tô Khả Nhi co ro trong chiếc áo, cả người run rẩy, cô thầm kêu không ổn rồi, ngâm trong nước lạnh vào đầu mùa đông, không sốt cảm mạo mới lạ.
Cô đến trước ngọn nên vươn tay ra hơ. Sau đó, cô chui vào trong chăn, chùm kín toàn thân. Nhưng lúc này cô không ngủ được, mắt mở to nhìn căn phòng mờ tối, cô nghĩ đến những lời hôm nay Mạc Dạ Ly nói với mình, trong lòng trào lên cảm giác ngọt ngào. Cuối cùng, đã thấy được tình cảm của mạc Dạ Ly, hôm nay thấy anh liều lĩnh chống lại Tiêu Thương vì mình, muốn đưa cô đi, trong lòng cô vui sướng nở hoa. Cô bằng lòng muốn đi với anh, bất luận là chân trời góc bể, chỉ cần có anh, nhất định sẽ hạnh phúc. Bởi vì nơi nào có anh, đó chính là hạnh phúc. Đó chính là tình yêu!
Trong đêm lạnh, Mạc Dạ Ly đứng yên lặng, thần sắc lạnh nhạt nhìn bóng đêm. Lại một lần nữa Tiêu Thương mang Tô Khả Nhi đi, một sự thất vọng và đau đớn chạm vào tim hắn. Hắn rõ ràng thấy Tô Khả Nhi không chút do dự lựa chọn hắn, vậy mà, rốt cụôc vì lý do gì mà nàng lại đi cùng Tiêu Thương? Rốt cuộc Tiêu Thương nắm được nhược điểm gì của nàng? Với sự bối rối và lo lắng của nàng, trong ánh mắt khủng hoảng của nàng, Mạc Dạ Ly biết, cái mà Tiêu Thương đang nắm giữ nhất định là rất quan trọng với Tô Khả Nhi, nếu không, nàng sẽ không quyết tuyệt như vậy, rốt cuộc đó là gì? Mạc Dạ Ly hận mình bất lực, hắn có lòng tin bảo hộ quốc gia, chấn cứu quốc gia, nhưng lại không có cách nào bảo hộ nữ nhân mình yêu. Loại cảm giác bất lực này làm hắn thống hận. Ngày mai, ngày mai hắn nhất định phải đi tìm hiểu cho rõ ràng.
Đất trời không biết mệt mỏi thay đổi liên tục, bình minh đã thay màn đêm tối tăm, phía chân trời hé lên, một ngày mới bắt đầu, vạn vật ngủ say đang thức tỉnh, còn Tiêu vương phủ cũng đã náo nhiệt, hạ nhân sáng sớm đã thức dậy để hầu hạ chủ tử.
Nha hoàn phụ trách Tô Khả Nhi đến gõ cửa lại phát hiện Tô Khả Nhi ở trong phòng không có phản ứng, lúc đầu, cô ta nghĩ Tô Khả Nhi ngủ say không nghe thấy, nhưng, gõ một thời gian, cô ta thấy có vẻ không hợp lý, liền chạy đi gọi quản gia. Quản gia cùng vài hạ nhân vội vàng chạy tới Tây viện, cũng đúng lúc thấy Tiêu Thương uy nghiêm đang chuẩn bị lâm triều, thấy đoàn người quản gia, hắn nhíu mày hỏi: “Các ngươi đang làm gì mà ồn ào vậy?”
“Bẩm vương gia, là Tô cô nương, hạ nhân gõ cửa phòng Tô cô nương cả nửa ngày cũng không có phản ứng, nô tài lo lắng..Tô cô nương phải chăng là bị bệnh.” Quản gia giải thích.
Toàn thân Tiêu Thương cứng đờ, lập tức đi về hướng Tây viện, đến trước cửa phòng Tô Khả Nhi, hắn đá cửa phòng đi vào, cánh cửa bật ra, hắn bước nhanh vào trong, thấy một người cuộn tròn trên giường nằm im, trong lòng hắn chợt lo lắng, hắn vọt tới bên giường, dùng tay sờ lên trán nàng thấy nóng rực như lửa, hắn thầm rủa một câu, hướng về quản gia ra lệnh: “Mau mời ngự y.”
Quản gia nghe là biết Tô Khả Nhi mắc bệnh, vội xoay người đi ra. Tiêu Thương ngồi ở giường, còn Tô Khả Nhi quần áo mỏng manh. Đám hạ nhân không ai dám tới gần, chỉ đứng ở ngoài cửa chờ đợi phân phó.
Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Thương và Tô Khả Nhi, lúc này Tô Khả Nhi đang bị sốt mê man, đầu óc choáng váng nặng nề, trên đầu như có ngọn núi ngàn cân đè vào, đau nhức mơ hồ, trong tiềm thức cô biết trước giường có người, nhưng lại không thấy rõ là ai, chỉ cảm giác đôi bàn tay đặt giữa trán mình.
Nhìn nữ tử trước mắt, Tiêu Thương không thể nói là tức giận hay không. Nữ nhân này đêm qua còn rất khỏe mà, sao sáng sớm lại trở nên như này, chẳng lẽ ngay cả việc tự chăm sóc mình mà không biết hay sao? Nhìn nàng như vậy, Tiêu Thương chỉ muốn bốc hoả, bình thường nàng ngang ngạnh là vậy, vậy mà bản thân mình lại không biết chăm sóc.
Chỉ chốc lát sau, ngự y cầm theo hòm thuốc chạy đến, sau khi chẩn đoán cho Tô Khả Nhi xong, lập tức viết đơn thuốc giao cho hạ nhân. Bệnh của Tô Khả Nhi vừa nhìn là biết là bị cảm mạo, đại phu rời đi, nói là tới trưa sẽ tới xem tiếp.
Quản gia đứng trước giường, nhìn Tiêu Thương nhắc nhở: “Vương gia, giờ lâm triều đã đến rồi.”
“Ngươi đi thông truyền thay ra một chút, nói bổn vương hôm nay không khoẻ, không thể lâm triều.” Tiêu Thương lên tiếng phân phó, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tô Khả Nhi.
Quản gia vô cùng kinh ngạc, ngoại trừ tiên vương gia, quản gia chưa từng thấy Tiêu Thương biểu lộ sự lo lắng với ai như vậy, vì Tô Khả Nhi, hắn cự tuyệt lâm triều là một việc từ trước tới nay chưa có tiền lệ. Vốn chuyện Tiêu Thương không đi lâm triều là chuyện không hay gì, nhưng, thấy Tiêu Thương như vậy, trong lòng quả gia lại thấy vui mừng. Không khó nhận ra, Tiêu Thương rất quan tâm tới Tô Khả Nhi, có thể chứng minh Vương gia sẽ đối xử khác với Tô Khả Nhi. Quản gia liền cúi đầu: “Vâng.”
Quản gia vừa rời đi, một tiểu nha hoàn bưng thuốc vào, vốn định đút thuốc cho Tô Khả Nhi uống, lại bị Tiêu Thương đoạt lấy, trầm giọng ra lệnh: “Các ngươi đi ra ngoài hết đi.”
Các hạ nhân lui hết ra ngoài, trong phòng, Tiêu Thương tay cầm bát thuốc vẫn còn nóng bỏng, hắn khẽ lấy một ít cho vào miệng nếm thấy cay cay ở đầu lưỡi, hắn nhíu mày, khi độ ấm vừa phải hắn đặt Tô Khả Nhi trước ngực mình, một tay cầm bát thuốc rót vào môi nàng. Tô Khả Nhi đầu óc choáng váng đầu óc ngửi thấy mùi khó chịu, cô hơi tỉnh táo một chút, mở mắt nhìn bát dược bốc hơi trước mắt, theo bản năng cô tỏ vẻ không muốn uống.
“Uống thuốc.” Một câu ra lệnh ngắn gọn, Tiêu Thương nheo mắt lại, đem bát thuốc để sát vào miệng nàng, bắt buộc.
Tô Khả Nhi biết mình bị ốm, nhưng bệnh nhân luôn kháng cự đối với vị thuốc, ngửi thấy mùi thuốc thì trong ngực có cảm giác nôn nao, càng đừng nói là uống. Cô nhắm mắt lại, mím chặt môi, từ chối không uống, huống chi, cô thấy rõ thuốc này là ai đang cầm, cô né tránh cả người cầm thuốc và thuốc.
“Tôi…Không…Uống…” Tô Khả Nhi cố gắng nói, rõ ràng từ chối.
“Người bệnh đều như vậy, nếu không uống, mạng nhỏ của ngươi khó bảo toàn.” Tiêu Thương thản nhiên lên tiếng, hắn cũng lười ầm ỹ với nàng, chữa khỏi bệnh của nàng mới là cần thiết nhất.
Đầu óc Tô Khả Nhi tuy rằng vẫn sáng suốt, nhưng cô vẫn kháng cự kịch liệt, ngửi thấy mùi thuốc càng khó khịu, cô không muốn uống thuốc chỉ đơn giản như vậy.
Lúc này, ở ngoài cửa Tiêu vương phủ, một người cao lớn đi đến, là Mạc Dạ Ly, thấy khí sắc hắn không tốt, như là cả đêm không ngủ mang theo một tia mệt mỏi, một tia u buồn. Thị vệ thấy hắn thì ngăn cản lại: “Mạc tướng quân, ngài có việc gì sao?”
“Ta đến tìm Tô Khả Nhi.” Mạc Dạ Ly mặc kệ thị vệ ngăn trở, vẫn bước đi về phía Tây viện.
Thị vệ Tiêu vươn phủ biết rõ chủ nhân nhà mình không thích người của mạc phủ, đặc biệt là Mạc Dạ Ly, vì vậy đuổi theo nói: “Mạc tướng quân, Tô cô nương bị bệnh, Vương gia chúng ta đang chăm sóc. Ngài nên trở về đi.”
Mạc Dạ ly nghe Tô Khả Nhi bị bệnh, trong lòng lo lắng bước nhanh hơn, trong nháy mắt đã tới Tây viện đến phòng Tô Khả Nhi. Thấy đứng ngoài cửa có bốn năm nha hoàn, hắn cảm thấy bất an, định bước vào trong phòng. Nhưng, khi ánh mắt hắn nhìn thấy hình ảnh kia thì dừng bước, đầu óc trống rỗng, hình ảnh đập vào mắt kia quả thực làm hắn chấn động.
Chỉ thấy trên giường, Tiêu Thương đang ôm Tô Khả Nhi vào ngực, dùng môi bón thuốc cho Tô Khả Nhi. Tiêu Thương ngậm thuốc ép môi xuống môi Tô Khả Nhi bắt nàng uống, vẻ mặt Tô Khả Nhi đỏ bừng, có chút thống khổ nhắm mắt lại, uồng từng ngụm từng ngụm thuốc…
Hình ảnh đó như nhát dao đâm vào ngực Mạc Dạ Ly, làm tim hắn đau đớn, cả người cao lớn lại như mất đi thăng bằng lảo đảo suýt ngã, cả người run rẩy. Hình ảnh này làm hắn không thở nổi. Mạc Dạ Ly không biết mình đi ra như nào, hắn như mất đi ý thức, tâm hồn trống rỗng, tim đau đớn…
Còn trong phòng, Tiêu Thương vẫn ngậm từng ngụm thuốc, trong mắt ánh lên sự đắc ý liếc về phía ngoài cửa. Tiêu Thương đương nhiên biết người vừa đến ngoài cửa là ai, hắn chỉ giả vờ không phát hiện ra, cũng không có nghĩa là hắn không cảm nhận được sự hoảng hốt của hắn ta. Tiêu Thương nhìn lại nữ nhân trong lòng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, tâm tình hắn đột nhiên rất tốt, đêm ngụm thuốc cuối cùng ép xuống, nhìn gò má nàng đỏ bừng, hắn hôn xuống, hôn vào làn môi mềm mại, làn môi còn sót lại hương vị chua cay mà cảm thấy rất ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.