Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi
Chương 92
Ngân Nhi
07/08/2014
Hơn mười mũi tên lửa bắn vào tiêu vương phủ, thời tiết lại khô ráo nên bén lửa rất nhanh, hạ nhân của Tiêu vương phủ người nào cũng chạy trốn, có vài thủ hạ bất hạnh bị tên bắn trúng ngực hoặc bị thương hoặc mất mạng càng làm cho người trong phủ thấp thỏm lo âu, còn những toàn bộ thủ vệ đã tập trung ở Nam viện bảo hộ Tiêu Thương.
Lúc này Tiêu Thương đang ở trong thư phòng duyệt công văn, thấy bên ngoài có hỏa tiễn bắn tới, trong lòng nghĩ tới sự an nguy của Tô Khả Nhi, cho nên bắt đám thủ vệ đổi hướng bảo hộ sang phía tây viện. Tiêu Thương cũng bước nhanh sang phía tây viện, đồng thời bảo thủ vệ tập trung hết người trong phủ lại để bảo hộ họ, đồng thời phái người đến hoàng cung cầu viện, sai tinh binh bảo hộ.
Tiêu Vương phủ lúc này tràn ngập mùi sát khí, gió lạnh càng lúc càng mạnh, xung quanh thành Tiêu vương phủ có vài ngọn lửa cháy cao, có chút quỷ dị. Trong hành lang tối om, Tiêu thương đang chạy về Tây viện, vừa đúng lúc thấy tiểu Hoàn đang lảo đảo chạy tới, Tiêu Thương hỏi: “Tô Khả Nhi đâu?”
“Bẩm vương gia…Tô cô nương đang trong phòng nghỉ ngơi.” Tiểu Hoàn bị sợ khúm núm, nghĩ đến Tô Khả Nhi vẫn còn ở trong phòng liền kích động chạy tới, không ngờ gặp Vương gia, dưới cặp mắt nghiêm khắc kia, cả người cô ta run rẩy.
Đoàn người đi vào trước cửa phòng của Tô khả Nhi, Tiêu Thương vì quá lo lắng cho sự an nguy của Tô khả Nhi nên đẩy cửa đi vào, thấy trong phòng tối đen, tấm rèm buông xuống, trên giường mơ hồ thấy có người nằm đó, quản gia đưa đèn lồng tới soi, Tiêu Thương vài bước đi tới, đồng thời kêu lên: ‘Tô khả Nhi.”
Tiếng gọi vang lên nhưng người trên giường lại không có phản ứng, trong chớp mắt, một sự sợ hãi vô hình nảy lên, Tiêu thương như vọt đến hai tay chạm vào người trên giường, nhưng khi chạm đến cảm thấy có chút khác thường, quản gia soi đèn lồng tới gần hơn, mọi người đều như ngừng thở, chỉ thấy trên giường là một thị vệ nằm đó, còn không thấy Tô Khả Nhi đâu.
“Nữ nhân chết tiệt ngu ngốc.” Tiêu thương khẽ rủa lên một câu, nhìn thị vệ đang ngủ say bất tỉnh trên giường, hắn tựa như đã đoán ra gì đó, đến trước ấm trà mở lên xem, rồi chuyển ánh mắt sang tiểu Hoàn, lạnh lùng hỏi: ‘Thảo dược này là ai mang cho Tô Khả Nhi?”
Tiểu Hoàn đã cảm thấy không hay, sợ tới mức run lên, quỳ xuống, nói: ‘Bẩm vương gia, là Tô cô nương bảo nô tỳ làm, Tô cô nương nói là trị đau đầu…Nô tỳ đáng chết…Nô tỳ đáng chết…” Tiểu Hoàn lộ vẻ hoảng sợ, quỳ xuống đất dập đầu không thôi.
“Hừ!” Tiêu Thương gầm lên giận giữ, đi ra cửa, phía sau, hơn mười thị vệ đi theo hộ giá.
Còn lúc này, hơn mười bóng đen từ bốn phía tiêu phủ trèo vào, mục tiêu là hướng tới hành lang nơi Tiêu Thương đang đi tới. Chỉ thấy đôi mắt Tiêu Thương tối sầm lại, trên dung nhan tuấn tú bao phủ một màn sương, vóc người cao thẳng toát lên sát khí lãnh liệt, hơn mười thị vệ từ đằng sau nhảy lên phía trước bảo hộ trước mặt Tiêu Thương. Những hắc y nhân này ánh mắt hung ác dị thường, chiến đấu với đám thị vệ đó, còn Tiêu Thương chỉ lạnh lùng nhìn rồi tiếp tục hất tay áo, tiếp tục rời đi.
“Vương gia, giờ nên làm gì ?” Quản gia đi theo sau vội hỏi.
“Không cần lo lắng, viện binh sẽ tới ngay.” Tiêu Thương thong dong đi phía trước, không chút bối rối, lo lắng, điều làm hắn nóng lòng là nữ nhân thừa dịp hỗn loạn đã đào tẩu kia.
Đối với nguy hiểm đột nhiên tới này, Tiêu Thương cũng sớm đã có an bài, một lúc sau, hơn mười người tinh nhuệ xuất hiện bên ngoài cửa Tiêu vương phủ, những người này mặc trang phục dân thường, nhưng ánh mắt người nào cũng có thần, thân thủ bất phàm, đó là những tinh binh dũng tướng được Tiêu Thương bố trí xung quanh vương phủ, những người này vừa xuất hiện, không cần mệnh lệnh đã dũng mãnh xông đến đám hắc y nhân kia. Thị vệ trong tiêu phủ được hiểm trợ dần dần tỏ rõ ưu thế về lực lượng.
Hắc y nhân thấy tình huống trở xấu thì trở nên lúng túng, càng đánh càng rối, liên tiếp bại lui, đám hắc y nhân bị vây một góc.
Còn Tiêu Thương dẫn hơn mười thị vệ ra khỏi Tiêu vương phủ đuổi về phía Lục hồ, nếu không sai, nhất định là Tô Khả Nhi đi về đó.
Ngay sau lưng Tiêu Thương, trong bóng tối, hơn hai mươi đôi mắt sắc bén căm hận nhìn đám người Tiêu Thương đi qua, tên cầm đầu ra lệnh: “Ai lấy được đầu người của Tiêu Thương sẽ có trọng t hưởng, đuổi theo.”
Trên đường phố vẫn đang rất náo nhiệt, Tô Khả Nhi vẫn trong trang phục thị vệ len lỏi trong đám đông đó, rất dễ nhận ra, nhưng mọi người chỉ để ý đến bản thân, không ai để ý tới Tô Khả Nhi, vài lần đụng phải Tô Khả Nhi chỉ hậm hực một chút rồi thôi. Còn Tô Khả Nhi bước đi thật nhanh, thỉnh thoảng theo bản năng cô quay đầu lại nhìn, chủ yếu là muốn xem ở phía Tiêu vương phủ có khói lửa bốc lên hay không? Điều làm cho cô yên tâm là, may mắn không xảy ra chuyện gì làm cô sợ hãi.
Trong lòng Tô Khả Nhi đang lo lắng, cô lo lắng cho sự an nguy của mọi người ở Tiêu vương phủ, càng lo lắng cho Tề Tú Viện, bởi vậy, cô vừa chạy vừa giằng co nội tâm, rốt cuộc mình có nên quay về không hay là cứ đi đến chỗ Mạc Dạ Ly trước?
Vì nội tâm giằng co mà bước đi của cô chậm hơn. Cuối cùng, Lục Hồ đã xuất hiện ngay ở tầm mắt, cô chạy đến, bám vào thân cây thở hổn hển, bởi vì vừa đi vừa chần chừ do dự, hơn nữa lại mặc khôi giáp nặng trịch, lúc cô đi đến đây mất rất nhiều thời gian và sức lực. Cô đưa mắt nhìn bốn phía, thấy trên mặt hồ có hơn mười chiếc thuyền hoa soi bóng dưới mặt nước, làm mặt hồ càng thêm mỹ lệ. Tô Khả Nhi hít một hơi thật sâu, đi đến phía một con thuyền, hy vọng có lẽ gặp được người lái thuyền.
Trên đường phố náo nhiệt, ồn ào. Lúc này, một đoàn tuấn mã dầm dập chạy qua, người đi đầu mặt mũi như huyền ngọc, mũi cao thẳng, vô cùng tuấn tú, đôi mắt sáng sắc bén uy nghiêm, hàng lông mày kiếm dài và dầy dặn, áo mãng bào lay động dưới gió đêm, có người nhận ra đó là đương kim Tiêu vương gia, lập tức bị dọa cho sợ hãi dẹp đường.
“A, là Tiêu Vương gia!”
“Đúng vậy! Hắn đang vội đi đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Đám đông bàn tán xôn xao, thấy đoàn người kia phóng như bay mất dạng phía cuối đường.
Tô Khả Nhi nặng nhọc đến một con thuyền đang đỗ ở ven hồ, đột nhiên, cô nghe có tiếng vó ngựa dồn dập, cô ngỡ ngàng quay đầu lại, thấy Tiêu Thương kiên nghị cao quý kia, cô sợ hãi, dưới ánh mắt sắc bén kia, cô theo bản năng lui về sau.
Tiêu Thương lạnh lùng nhìn nữ tử đang đứng ven hồ, sự cuồng nộ nảy lên trong lòng, hắn tức giận khi nghĩ đến việc nàng trăm phương ngàn kế tìm cách trốn đi gặp Mạc Dạ Ly. Hừ, nàng càng trốn chạy, hắn lại không càng không để như vậy.
Đúng lúc này, từng cơn gió lạnh đập vào mặt, mặt trăng cũng bị che giấu đi, gió thổi tới những nguy hiểm tiềm tàng, ngay trong lúc đó, ở bốn phương tám hướng có một đám hắc y nhân xuất hiện bao vây đám người của Tiêu Thương vào giữa, mùi giết chóc bao trùm. Tên hắc y nhân cầm đầu đắc ý mở miệng: ‘Tiêu Vương gia, không thể tưởng tượng tự ngươi lại chạy vào đường chết.”
Sự biến đổi này làm cho Tô Khả Nhi sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối, rốt cuộc đây là tình huống gì vậy, đám hắc y nhân này sao lại đuổi tới đây? Cũng may, những ánh mắt hắc y nhân này chỉ tập trung vào Tiêu Thương, không để ý tới Tô Khả Nhi, vì vậy, Tô Khả Nhi tạm thời an toàn.
Tiêu Thương không chút hoảng loạn, mắt vẫn không rời khỏi Tô Khả Nhi, thấy đám hắc y nhân trước mặt, mày kiếm khẽ nhíu lại, nhếch môi cười lạnh: “Muốn lấy tính mạng của ta, chỉ sợ các ngươi không đủ tư cách.”
“Thật sao? Vậy thử xem sao!” Hắc y nhân cười cuồng lên, vung tay lên, một đám hắc y nhân như hổ lang lao thẳng tới đám người Tiêu Thương.
Còn Tiêu Thương thì xuống ngựa, hắn không mang theo kiếm, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt tràn ngập sát khí uy nghiêm sắc bén làm người khác sợ hãi.
Một tên hắc y nhân giơ kiếm lên tấn công, mũi kiếm vừa chĩa vào trước mặt Tiêu Thương, chỉ thấy ngón tay thon dài kia bắn ra một luồng khí, kiếm đã nằm trong tay Tiêu Thương, làm nhóm hắc y nhân kinh hãi.
Tên sát thủ cầm đầu thấy đối phương chưa chiến đấu đã có uy, hắn nổi giận gầm lên: “Giết hắn! Nếu không chúng ta sẽ không ai thoát.”
Lập tức đám nhân mã xông lên đánh tới, bao vây Tiêu Thương vào giữa, tình huống này làm cho Tô Khả Nhi đứng cách đó không xa theo bản năng che miệng lại, đồng thời hét lên rất to: “A…Cẩn thận…”
Tiếng hét này làm Tiêu Thương khẽ chau mày, trong mành chuông treo sợi tóc, thân hình hắn bỗng bay lên thoát khỏi sự tấn công của đám hắc y nhân, lúc này Tô Khả Nhi mới thấy nhẹ nhõm thầm kêu nguy hiểm quá. Trong lúc Tô Khả Nhi đang thở phào, trong phúc chốc qua khóe mắt cô nhìn thấy một đôi mắt tà ác gần đó, một sát thủ đã áp sát vào cô, trong mắt như đang tính kế gì đó.
Chạm phải ánh mắt này, Tô khả Nhi theo bản năng lui về sau từng bước, thấy tên đó cười lạnh một tiếng, lao thẳng tới. Tô khả Nhi hét to lên, cuồng chân lên chạy, sau vài bước, bả vai đã bị tên đó chộp lấy, cả người cô khựng lại, giây tiếp theo, cô cảm thấy một bàn tay bóp chặt lấy yết hầu mình, nghẹt thở.
Trong lòng cô thầm kêu không xong rồi, càng lúc càng khó thở, theo bản năng cô giãy dụa thật mạnh, còn tên sát thủ rõ ràng là muốn lấy tính mạng của Tô Khả Nhi, ý thức đang hỗn loạn thì cô nghe một tiếng thét thảm thiết, yết hầu được thả lòng, cô mở mắt ra thấy tên đó bị một thanh kiếm cắm trước ngực, máu phun ra nhìn vô cùng ghê gớm, máu bắn cả lên người cô, tanh tưởi, cô ngước mắt lên, thấy một người cao lớn đứng chắn trước mặt, cô mới ý thức được là Tiêu Thương vừa cứu mình.
“Tôi…” Tô Khả Nhi định mở miệng nói cảm ơn, thấy Tiêu Thương đột nhiên xông lên một tay ôm chặt cô vào ngực, rất chặt, rất chặt, lực đạo ghì cô rất chặt, cô vừa ngạc nhiên, vừa đau vừa sợ vừa tức, đang định giãy ra thì nghe Tiêu Thương hừ một tiếng, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, rõ ràng nhìn thấy trên vai Tiêu Thương bị cắm một mũi tên, miệng vết thương có màu đen, mũi tên có độc, Tô Khả Nhi đột nhiên hiểu ra, nhất thời đầu óc trống rỗng…
“Tiêu Vương gia…” Thị vệ đang chiến đấu lập tức lao đến, trong đó có một người lao đến đầu tiên, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, là Khóa Hàn, cô ta đẩy Tô khả Nhi ra, đặt Tiêu Thương ra sau mình.
Lúc này, đám hắc y nhân thấy Tiêu Thương bị trúng tên, càng đánh càng hăng, thị vệ liên tiếp bại lui, tình thế lập tức trở ngược.
Tô Khả Nhi bị đẩy ra, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Tiêu Thương, nghiễm nhiên không thấy nguy hiểm đang lặng lẽ xuất hiện ở đằng sau, một hắc y nhân mắt lộ vẻ hung ác, giơ kiếm chém vào Tô Khả Nhi…
“Cẩn thận…” Một tiếng hô nhỏ vang lên, một bạch y từ trong hồ nổi lên, thân hình nhẹ nhàng nhanh như tia chớp một chưởng đánh tên hắc y nhân, Tô Khả Nhi còn chưa kịp hoàn hồn, hai tay đã ôm lấy Tô Khả Nhi nhảy xuống hồ…
Lúc Tô Khả Nhi đứng lên mũi tàu cô mới hoàn hồn, ngẩng lên, thấy dưới ánh trăng là một gương mặt quen thuộc, cô vui sướng mở to mắt, kêu lên: “Mạc Dạ Ly…”
“Là ta.” Mạc Dạ Ly mỉm cười, đôi mát sâu thẳm.
“Tô cô nương, cũng may tướng quân đến kịp, nếu không, ngươi đã mất mạng rồi.” Ở sau thuyền, Phương An kêu lên, vừa rồi bọn họ đang trên hồ giải sầu, vừa đúng thấy tình cảnh ám sát này, lập tức ra tay cứu Tô Khả Nhi.
Qua sự vui mừng, Tô khả Nhi lại sợ hãi nắm chặt lấy ống tay áo của Mạc Dạ Ly, quay đầu lại, dưới ánh trăng ảm đạm, trên bờ vẫn vang lên những tiếng đao kiếm va nhau, nhưng Tô Khả Nhi lại không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Thương, cô khẽ thở dài, trong lòng thầm khẩn cầu, hy vọng anh ta không việc gì.
Lúc này Tiêu Thương đang ở trong thư phòng duyệt công văn, thấy bên ngoài có hỏa tiễn bắn tới, trong lòng nghĩ tới sự an nguy của Tô Khả Nhi, cho nên bắt đám thủ vệ đổi hướng bảo hộ sang phía tây viện. Tiêu Thương cũng bước nhanh sang phía tây viện, đồng thời bảo thủ vệ tập trung hết người trong phủ lại để bảo hộ họ, đồng thời phái người đến hoàng cung cầu viện, sai tinh binh bảo hộ.
Tiêu Vương phủ lúc này tràn ngập mùi sát khí, gió lạnh càng lúc càng mạnh, xung quanh thành Tiêu vương phủ có vài ngọn lửa cháy cao, có chút quỷ dị. Trong hành lang tối om, Tiêu thương đang chạy về Tây viện, vừa đúng lúc thấy tiểu Hoàn đang lảo đảo chạy tới, Tiêu Thương hỏi: “Tô Khả Nhi đâu?”
“Bẩm vương gia…Tô cô nương đang trong phòng nghỉ ngơi.” Tiểu Hoàn bị sợ khúm núm, nghĩ đến Tô Khả Nhi vẫn còn ở trong phòng liền kích động chạy tới, không ngờ gặp Vương gia, dưới cặp mắt nghiêm khắc kia, cả người cô ta run rẩy.
Đoàn người đi vào trước cửa phòng của Tô khả Nhi, Tiêu Thương vì quá lo lắng cho sự an nguy của Tô khả Nhi nên đẩy cửa đi vào, thấy trong phòng tối đen, tấm rèm buông xuống, trên giường mơ hồ thấy có người nằm đó, quản gia đưa đèn lồng tới soi, Tiêu Thương vài bước đi tới, đồng thời kêu lên: ‘Tô khả Nhi.”
Tiếng gọi vang lên nhưng người trên giường lại không có phản ứng, trong chớp mắt, một sự sợ hãi vô hình nảy lên, Tiêu thương như vọt đến hai tay chạm vào người trên giường, nhưng khi chạm đến cảm thấy có chút khác thường, quản gia soi đèn lồng tới gần hơn, mọi người đều như ngừng thở, chỉ thấy trên giường là một thị vệ nằm đó, còn không thấy Tô Khả Nhi đâu.
“Nữ nhân chết tiệt ngu ngốc.” Tiêu thương khẽ rủa lên một câu, nhìn thị vệ đang ngủ say bất tỉnh trên giường, hắn tựa như đã đoán ra gì đó, đến trước ấm trà mở lên xem, rồi chuyển ánh mắt sang tiểu Hoàn, lạnh lùng hỏi: ‘Thảo dược này là ai mang cho Tô Khả Nhi?”
Tiểu Hoàn đã cảm thấy không hay, sợ tới mức run lên, quỳ xuống, nói: ‘Bẩm vương gia, là Tô cô nương bảo nô tỳ làm, Tô cô nương nói là trị đau đầu…Nô tỳ đáng chết…Nô tỳ đáng chết…” Tiểu Hoàn lộ vẻ hoảng sợ, quỳ xuống đất dập đầu không thôi.
“Hừ!” Tiêu Thương gầm lên giận giữ, đi ra cửa, phía sau, hơn mười thị vệ đi theo hộ giá.
Còn lúc này, hơn mười bóng đen từ bốn phía tiêu phủ trèo vào, mục tiêu là hướng tới hành lang nơi Tiêu Thương đang đi tới. Chỉ thấy đôi mắt Tiêu Thương tối sầm lại, trên dung nhan tuấn tú bao phủ một màn sương, vóc người cao thẳng toát lên sát khí lãnh liệt, hơn mười thị vệ từ đằng sau nhảy lên phía trước bảo hộ trước mặt Tiêu Thương. Những hắc y nhân này ánh mắt hung ác dị thường, chiến đấu với đám thị vệ đó, còn Tiêu Thương chỉ lạnh lùng nhìn rồi tiếp tục hất tay áo, tiếp tục rời đi.
“Vương gia, giờ nên làm gì ?” Quản gia đi theo sau vội hỏi.
“Không cần lo lắng, viện binh sẽ tới ngay.” Tiêu Thương thong dong đi phía trước, không chút bối rối, lo lắng, điều làm hắn nóng lòng là nữ nhân thừa dịp hỗn loạn đã đào tẩu kia.
Đối với nguy hiểm đột nhiên tới này, Tiêu Thương cũng sớm đã có an bài, một lúc sau, hơn mười người tinh nhuệ xuất hiện bên ngoài cửa Tiêu vương phủ, những người này mặc trang phục dân thường, nhưng ánh mắt người nào cũng có thần, thân thủ bất phàm, đó là những tinh binh dũng tướng được Tiêu Thương bố trí xung quanh vương phủ, những người này vừa xuất hiện, không cần mệnh lệnh đã dũng mãnh xông đến đám hắc y nhân kia. Thị vệ trong tiêu phủ được hiểm trợ dần dần tỏ rõ ưu thế về lực lượng.
Hắc y nhân thấy tình huống trở xấu thì trở nên lúng túng, càng đánh càng rối, liên tiếp bại lui, đám hắc y nhân bị vây một góc.
Còn Tiêu Thương dẫn hơn mười thị vệ ra khỏi Tiêu vương phủ đuổi về phía Lục hồ, nếu không sai, nhất định là Tô Khả Nhi đi về đó.
Ngay sau lưng Tiêu Thương, trong bóng tối, hơn hai mươi đôi mắt sắc bén căm hận nhìn đám người Tiêu Thương đi qua, tên cầm đầu ra lệnh: “Ai lấy được đầu người của Tiêu Thương sẽ có trọng t hưởng, đuổi theo.”
Trên đường phố vẫn đang rất náo nhiệt, Tô Khả Nhi vẫn trong trang phục thị vệ len lỏi trong đám đông đó, rất dễ nhận ra, nhưng mọi người chỉ để ý đến bản thân, không ai để ý tới Tô Khả Nhi, vài lần đụng phải Tô Khả Nhi chỉ hậm hực một chút rồi thôi. Còn Tô Khả Nhi bước đi thật nhanh, thỉnh thoảng theo bản năng cô quay đầu lại nhìn, chủ yếu là muốn xem ở phía Tiêu vương phủ có khói lửa bốc lên hay không? Điều làm cho cô yên tâm là, may mắn không xảy ra chuyện gì làm cô sợ hãi.
Trong lòng Tô Khả Nhi đang lo lắng, cô lo lắng cho sự an nguy của mọi người ở Tiêu vương phủ, càng lo lắng cho Tề Tú Viện, bởi vậy, cô vừa chạy vừa giằng co nội tâm, rốt cuộc mình có nên quay về không hay là cứ đi đến chỗ Mạc Dạ Ly trước?
Vì nội tâm giằng co mà bước đi của cô chậm hơn. Cuối cùng, Lục Hồ đã xuất hiện ngay ở tầm mắt, cô chạy đến, bám vào thân cây thở hổn hển, bởi vì vừa đi vừa chần chừ do dự, hơn nữa lại mặc khôi giáp nặng trịch, lúc cô đi đến đây mất rất nhiều thời gian và sức lực. Cô đưa mắt nhìn bốn phía, thấy trên mặt hồ có hơn mười chiếc thuyền hoa soi bóng dưới mặt nước, làm mặt hồ càng thêm mỹ lệ. Tô Khả Nhi hít một hơi thật sâu, đi đến phía một con thuyền, hy vọng có lẽ gặp được người lái thuyền.
Trên đường phố náo nhiệt, ồn ào. Lúc này, một đoàn tuấn mã dầm dập chạy qua, người đi đầu mặt mũi như huyền ngọc, mũi cao thẳng, vô cùng tuấn tú, đôi mắt sáng sắc bén uy nghiêm, hàng lông mày kiếm dài và dầy dặn, áo mãng bào lay động dưới gió đêm, có người nhận ra đó là đương kim Tiêu vương gia, lập tức bị dọa cho sợ hãi dẹp đường.
“A, là Tiêu Vương gia!”
“Đúng vậy! Hắn đang vội đi đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Đám đông bàn tán xôn xao, thấy đoàn người kia phóng như bay mất dạng phía cuối đường.
Tô Khả Nhi nặng nhọc đến một con thuyền đang đỗ ở ven hồ, đột nhiên, cô nghe có tiếng vó ngựa dồn dập, cô ngỡ ngàng quay đầu lại, thấy Tiêu Thương kiên nghị cao quý kia, cô sợ hãi, dưới ánh mắt sắc bén kia, cô theo bản năng lui về sau.
Tiêu Thương lạnh lùng nhìn nữ tử đang đứng ven hồ, sự cuồng nộ nảy lên trong lòng, hắn tức giận khi nghĩ đến việc nàng trăm phương ngàn kế tìm cách trốn đi gặp Mạc Dạ Ly. Hừ, nàng càng trốn chạy, hắn lại không càng không để như vậy.
Đúng lúc này, từng cơn gió lạnh đập vào mặt, mặt trăng cũng bị che giấu đi, gió thổi tới những nguy hiểm tiềm tàng, ngay trong lúc đó, ở bốn phương tám hướng có một đám hắc y nhân xuất hiện bao vây đám người của Tiêu Thương vào giữa, mùi giết chóc bao trùm. Tên hắc y nhân cầm đầu đắc ý mở miệng: ‘Tiêu Vương gia, không thể tưởng tượng tự ngươi lại chạy vào đường chết.”
Sự biến đổi này làm cho Tô Khả Nhi sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối, rốt cuộc đây là tình huống gì vậy, đám hắc y nhân này sao lại đuổi tới đây? Cũng may, những ánh mắt hắc y nhân này chỉ tập trung vào Tiêu Thương, không để ý tới Tô Khả Nhi, vì vậy, Tô Khả Nhi tạm thời an toàn.
Tiêu Thương không chút hoảng loạn, mắt vẫn không rời khỏi Tô Khả Nhi, thấy đám hắc y nhân trước mặt, mày kiếm khẽ nhíu lại, nhếch môi cười lạnh: “Muốn lấy tính mạng của ta, chỉ sợ các ngươi không đủ tư cách.”
“Thật sao? Vậy thử xem sao!” Hắc y nhân cười cuồng lên, vung tay lên, một đám hắc y nhân như hổ lang lao thẳng tới đám người Tiêu Thương.
Còn Tiêu Thương thì xuống ngựa, hắn không mang theo kiếm, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt tràn ngập sát khí uy nghiêm sắc bén làm người khác sợ hãi.
Một tên hắc y nhân giơ kiếm lên tấn công, mũi kiếm vừa chĩa vào trước mặt Tiêu Thương, chỉ thấy ngón tay thon dài kia bắn ra một luồng khí, kiếm đã nằm trong tay Tiêu Thương, làm nhóm hắc y nhân kinh hãi.
Tên sát thủ cầm đầu thấy đối phương chưa chiến đấu đã có uy, hắn nổi giận gầm lên: “Giết hắn! Nếu không chúng ta sẽ không ai thoát.”
Lập tức đám nhân mã xông lên đánh tới, bao vây Tiêu Thương vào giữa, tình huống này làm cho Tô Khả Nhi đứng cách đó không xa theo bản năng che miệng lại, đồng thời hét lên rất to: “A…Cẩn thận…”
Tiếng hét này làm Tiêu Thương khẽ chau mày, trong mành chuông treo sợi tóc, thân hình hắn bỗng bay lên thoát khỏi sự tấn công của đám hắc y nhân, lúc này Tô Khả Nhi mới thấy nhẹ nhõm thầm kêu nguy hiểm quá. Trong lúc Tô Khả Nhi đang thở phào, trong phúc chốc qua khóe mắt cô nhìn thấy một đôi mắt tà ác gần đó, một sát thủ đã áp sát vào cô, trong mắt như đang tính kế gì đó.
Chạm phải ánh mắt này, Tô khả Nhi theo bản năng lui về sau từng bước, thấy tên đó cười lạnh một tiếng, lao thẳng tới. Tô khả Nhi hét to lên, cuồng chân lên chạy, sau vài bước, bả vai đã bị tên đó chộp lấy, cả người cô khựng lại, giây tiếp theo, cô cảm thấy một bàn tay bóp chặt lấy yết hầu mình, nghẹt thở.
Trong lòng cô thầm kêu không xong rồi, càng lúc càng khó thở, theo bản năng cô giãy dụa thật mạnh, còn tên sát thủ rõ ràng là muốn lấy tính mạng của Tô Khả Nhi, ý thức đang hỗn loạn thì cô nghe một tiếng thét thảm thiết, yết hầu được thả lòng, cô mở mắt ra thấy tên đó bị một thanh kiếm cắm trước ngực, máu phun ra nhìn vô cùng ghê gớm, máu bắn cả lên người cô, tanh tưởi, cô ngước mắt lên, thấy một người cao lớn đứng chắn trước mặt, cô mới ý thức được là Tiêu Thương vừa cứu mình.
“Tôi…” Tô Khả Nhi định mở miệng nói cảm ơn, thấy Tiêu Thương đột nhiên xông lên một tay ôm chặt cô vào ngực, rất chặt, rất chặt, lực đạo ghì cô rất chặt, cô vừa ngạc nhiên, vừa đau vừa sợ vừa tức, đang định giãy ra thì nghe Tiêu Thương hừ một tiếng, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, rõ ràng nhìn thấy trên vai Tiêu Thương bị cắm một mũi tên, miệng vết thương có màu đen, mũi tên có độc, Tô Khả Nhi đột nhiên hiểu ra, nhất thời đầu óc trống rỗng…
“Tiêu Vương gia…” Thị vệ đang chiến đấu lập tức lao đến, trong đó có một người lao đến đầu tiên, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, là Khóa Hàn, cô ta đẩy Tô khả Nhi ra, đặt Tiêu Thương ra sau mình.
Lúc này, đám hắc y nhân thấy Tiêu Thương bị trúng tên, càng đánh càng hăng, thị vệ liên tiếp bại lui, tình thế lập tức trở ngược.
Tô Khả Nhi bị đẩy ra, mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Tiêu Thương, nghiễm nhiên không thấy nguy hiểm đang lặng lẽ xuất hiện ở đằng sau, một hắc y nhân mắt lộ vẻ hung ác, giơ kiếm chém vào Tô Khả Nhi…
“Cẩn thận…” Một tiếng hô nhỏ vang lên, một bạch y từ trong hồ nổi lên, thân hình nhẹ nhàng nhanh như tia chớp một chưởng đánh tên hắc y nhân, Tô Khả Nhi còn chưa kịp hoàn hồn, hai tay đã ôm lấy Tô Khả Nhi nhảy xuống hồ…
Lúc Tô Khả Nhi đứng lên mũi tàu cô mới hoàn hồn, ngẩng lên, thấy dưới ánh trăng là một gương mặt quen thuộc, cô vui sướng mở to mắt, kêu lên: “Mạc Dạ Ly…”
“Là ta.” Mạc Dạ Ly mỉm cười, đôi mát sâu thẳm.
“Tô cô nương, cũng may tướng quân đến kịp, nếu không, ngươi đã mất mạng rồi.” Ở sau thuyền, Phương An kêu lên, vừa rồi bọn họ đang trên hồ giải sầu, vừa đúng thấy tình cảnh ám sát này, lập tức ra tay cứu Tô Khả Nhi.
Qua sự vui mừng, Tô khả Nhi lại sợ hãi nắm chặt lấy ống tay áo của Mạc Dạ Ly, quay đầu lại, dưới ánh trăng ảm đạm, trên bờ vẫn vang lên những tiếng đao kiếm va nhau, nhưng Tô Khả Nhi lại không nhìn thấy bóng dáng Tiêu Thương, cô khẽ thở dài, trong lòng thầm khẩn cầu, hy vọng anh ta không việc gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.