Chương 11
Lô Hủy
18/07/2014
“À, đúng vậy. Ta trước đây từng học tại trường ở cố hương… À phải nói đây là môn chuyên ngành chính của ta ở trường cũ.” Nàng đắc ý nói.
“Môn chuyên ngành?”
“Ách, ý của ta là, ta đã từng học qua loại tiếng nước ngoài này ở trường.”
“Có trường dạy thứ này sao?” Hắn hồ nghi, ở trong nước vốn dĩ không cần học loại văn tự nước ngoài này, lý do là văn hóa nước ta đã là cao nhất, tốt nhất, ngoại bang hơn phân nửa là thấp hèn, không cần phải học tập văn tự của chúng.
“Đương nhiên là có. Nhưng mà…. Là ở cố hương của ta.”
Cố hương? Nàng rốt cuộc là xuất thân từ nước nào chứ? Hắn trong lòng đầy nghi hoặc, đang muốn lên tiếng hỏi thì nghe nàng thét lên một tiếng.
“A, còn có một quyển nữa này, Cửu gia, nơi này của ngươi thật đúng là một kim tàng ốc nha !” Nàng nheo mắt cười.
Hắn thấy trên tay nàng lại cầm một quyển khác, “Quyển này ngươi cũng biết sao?”
Nàng gật gật đầu, “Biết, nhưng mà nó với quyển lúc nãy không giống nhau.” Giải thích cho chính xác là ngôn ngữ của chúng không giống nhau – vừa nãy là viết bằng tiếng Anh, còn quyển này…. Nàng liếc mắt nhìn kĩ một lần nữa, ân, chính là Pháp văn.
“Ngươi có thể đọc cho ta nghe không?” Hắn đã không còn ngạc nhiên nữa.
“Được thôi, nhưng mà ngươi hiểu hết được sao?”
“Không, ta không hiểu.” Hắn lắc đầu.
“A…. nhưng mà không sao, ta sẽ giải thích cặn kẽ cho ngươi hiểu.” Nàng cầm lấy một quyển, cất giọng đọc lanh lảnh.
Nàng đọc vô cùng lưu loát như mây bay nước chảy, một chữ tiếp một chữ, không mau cũng không chậm, mỗi lần đọc xong một câu, nàng liền giải thích ý tứ; hắn đứng một bên kiên nhẫn lắng nghe, ban đầu lâu lâu xen vào một câu, nhưng sau đó hoàn toàn lặng im nghe giọng nàng âm vang đều đặn.
Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng nàng toàn tâm toàn ý đặt vào nội dung quyển sách, chuyên tâm dạy hắn, không rời tầm mắt đi chỗ khác.
Trên thực tế, trong mắt hắn, nàng không phải là một mỹ nữ khuynh thành – nàng không có diện mạo chim sa cá lặn, cũng không có dáng người thướt tha yểu điệu, điểm duy nhất hấp dẫn người khác chính là khí chất giản dị tự nhiên trên người nàng. Với thân phận của hắn đã gặp qua không ít nữ tử toàn là thiên kim vương giả, nếu không phải cả ngày trốn trong phòng nhu nhược yếu đuối đáng ghét, thì là loại chạy rông ngoài đường phố ra dáng, hung hăng càn quấy, ngang ngược vô cùng, làm người khác phải đau đầu khó chịu, hai dạng người này đều có điểm chung là luôn được trà dâng đến tay, cơm đưa đến mồm, tiêu pha xa xỉ hoang phí.
Về phần nàng thì hoàn toàn bất đồng!
Bề ngoài mặc dù nhu nhược, nhưng cá tính lại kiên cường, tự lập một quán nhỏ ven đường kiếm sống qua ngày bằng sức lao động bản thân; nàng ở trước mặt hắn lại không ra vẻ chút nào, ở trước mặt hắn lại luôn cẩn thủ đúng mực*, tuy một nửa nguyên nhân là do nàng sợ hắn, nhưng nàng vẫn cho hắn một cảm giác thật thoải mái, ở bên nàng không nhận thấy một gánh nặng nào. (*cẩn thủ đúng mực: tuân thủ nghiêm ngặt một cách đúng mực)
Chỉ có trời mới biết mỗi khi hắn đối mặt với cái loại thiên kim tiểu thư trí thức nho nhã yếu ớt, thì hắn không ngại lập lời thề kiếp này không cưới vợ. (Vivi: ý, yêu anh điểm này nha , hông bit có lăng nhăng hông)
Cưới vợ? Hắn có chút sửng sốt, ý niệm này đã thật lâu chưa từng xuất hiện trong đầu hắn.
Nhuận Ngọc hoàn toàn không biết được tâm tư của hắn, đầu óc chỉ chú tâm vào mấy quyển sách, đến khi nàng đọc xong một đoạn, ngẩng đầu lên hỏi, “Thế nào? Ta đọc như thế nào?” Khóe miệng nãng khẽ nhếch lên, vẻ mặt thập phần thỏa mãn.
Hơi thở hắn đột nhiên dừng lại, nhất thời trong giờ phút này, hắn cảm thấy trong mắt mình nàng là cô nương đẹp nhất – khuôn mặt nàng ngây thơ, dáng vẻ chân thật… Mâu thuẫn trong lòng hắn từ từ bị dẹp bỏ.
“Ngươi đọc ta không hiểu lắm thì làm sao ta biết ngươi đọc như thế nào?” Hắn cười châm biếm, sắc mặt muôn phần dịu dàng.
Kì thật căn bản là hắn không hề lắng nghe, cũng không cảm thấy chút hứng thú, chỉ là muốn ngắm nhìn dung nhan của nàng, cứ như vậy mà mê đắm quên cả thời gian…
Nàng cong môi nói, “Ngươi là đang nghi ngờ ta bịa ra sao? Chẳng lẽ nơi này không có người nào biết mấy thứ tiếng này?”
“Phải… Có, nước ta đều có đại sứ từ các nước khác, bọn họ hẳn là phải biết.”
“Hóa ra là thế, ngươi có thể hỏi bọn họ, xem ta đọc có chỗ nào không đúng.” Nàng thật sự không phục có người lại dám nghi ngờ khả năng của nàng.
“Hảo.” Hắn đáp lơ là cho qua chuyện, ánh mắt vẫn nhất nhất không ly khai khỏi người nàng.
“Ta còn muốn nhìn qua nhiều loại sách nữa, ví dụ như là thi từ*, tiểu thuyết linh tinh.” (*thi từ: thơ ca)
“Lên lầu hai đi. Nơi đó có nhiều lắm.” Hắn đề nghị.
“Ân, hảo.” Nàng không che giấu sắc mặt vui mừng hớn hở của mình, vội vàng hướng chạy lên lầu.
Hai người một trước một sau, bước lên lầu hai của Tập Văn Các.
Nhuận Ngọc hứng khởi than vãn – thật đúng là người nhà giàu có khác, với lượng sách nhiều như vậy, dù lúc nàng ở cố hương cũng phải tiêu tốn một khoảng tiền thật lớn mới mua nổi.
Nàng với tay tùy chọn một quyển, mở ra trang đầu, lập tức có một bài thơ đập vào mắt.
Nàng vừa nhìn vừa đọc thành tiếng, ai ngờ chưa hết bài đã bị cắt ngang.
“Đừng đọc bài này nữa.” Liễu Húc nhíu mày.
“A?” Nàng ngạc nhiên nhìn hắn.
“Đừng chọn bài này.”
“Vì…vì cái gì?” Nàng nghi hoặc hỏi, một lần nữa kiểm tra lại bài thơ – đây chính là một bài thơ nổi tiếng a! Hơn nữa lại miêu tả tình yêu thương từ mẫu đối với con cái, nhìn không ra có điều gì không đúng nha!
“Không vì cái gì, chính là đừng nên đọc nữa.” Sắc mặt của hắn không còn tốt nữa.
Nàng chăm chú dò xét, thần sắc hắn ngày càng khó coi, trong lòng cảm thấy thất kinh, liền nói, “Hảo, ta không đọc nữa là được.” Mới vừa rồi không phải tốt lắm sao, chỉ trong thoáng chốc sắc mặt lại thay đổi đến vậy. Cảm xúc của người này đúng là khó đoán.
Nàng thầm thè lưỡi thở phào, đang muốn nói ra điều gì đó cho không khí dịu đi, đột nhiên nhớ tới một chuyện – đúng rồi, nam nhân này từng đề cập qua… Mẹ của hắn đã qua đời, cho nên lúc nãy nghe bài thơ đó mới cảm thấy khó chịu sao?
Nàng cố gắng duy trì ngữ điệu thật tự nhiên, “Cửu gia, mẫu thân của ngươi là người như thế nào?”
Liễu Húc không trả lời, đôi mắt xanh lục lạnh lùng nhìn thẳng về phía nàng.
“Chỉ là hỏi cho biết thôi mà.” Nàng vô cùng sợ hãi, không dám đối diện cái nhìn của hắn.
“Không có gì để nói.” Giọng nói của hắn khô khan, lạnh lẽo.
“Hay là để ta nói trước nha. Ta nha… vào lúc 7 tuổi đã bị mẹ ta bỏ rơi, cho nên hiện nay mẹ ta còn sống hay chết, ta cũng hoàn toàn không biết; còn về phần cha ta, ta chưa bao giờ thấy qua, căn bản còn không biết được hắn là ai, cho nên trước lúc 7 tuổi, chỉ có ta với mẹ sống nương tựa vào nhau, mẹ đã rất đau, nên quay ngược lại tổn thương đến ta, chỉ không biết tại sao… cuối cùng…”
Chuyện kể được đến đây thì đôi mắt nàng đã hồng lên rưng rưng lệ, nhưng lại lập tức bình tĩnh lại, “Từ sau 7 tuổi, ta được chuyền tay từ người thân này nuôi tới người khác, gặp qua không ít chuyện không vui, nhưng chung quy…. là ta cũng đã vượt qua được. Ngươi xem, hiện tại ta có thật tốt không?” Nói xong, nàng còn cố ý quay một vòng trước mặt hắn.
“Ngươi vì cái gì mà muốn kể cho ta nghe những chuyện đó? Ta không hề có hứng thú với quá khứ của ngươi.” Hắn hờ hững đáp lại.
Nhưng nàng không bị những lời lạnh nhạt của hắn đâm bị thương, ngược lại tiếp tục ra sức động viên, “Ý của ta là, ta là một người bình thường, trí tuệ không cao vẫn có thể hảo hảo sống tốt đến giờ, thì không có đạo lý nào mà một người nhân trung long phượng, tài trí hơn người như Vương gia ngươi lại thất bại…”
Nói chưa dứt lời thì đã bị hắn cắt ngang.
“Thất bại? Thật buồn cười! Bổn vương hiện tại vô cùng hạnh phúc, Thánh thượng ân sủng mỗi ngày lại một tăng thêm, làm sao có thể vì chút chuyện nhỏ nhặt đó mà hao tổn tinh thần? Bổn vương không phải là loại người vô vị như thế.”
“Nga!” Nàng tỏ vẻ không tin, còn không biết sợ mà kéo dài âm điệu, quả nhiên nhìn thấy thần sắc hắn vô cùng dữ tợn.
“Thật sự là như vậy sao? Nếu ngươi thật thoải mái, tinh thần buông lỏng dễ chịu, mỗi ngày khoái hoạt sung sướng như thần tiên, vậy có nghĩa là ta đã sai lầm, ngươi đáng lẽ là nên cười chứ không phải bày ra gương mặt nhăn nhó rất giống ác quỷ, chỉ muốn lao vào ăn thịt người như thế. Vẫn là… biểu hiện bên ngoài thôi, mỗi tối ngươi vẫn cuốn mình trong chăn thầm than khóc.”
Liễu Húc hít một hơi thật sâu, cười lạnh, “Lá gan của ngươi ngày càng lớn nhỉ.”
Hắn hoài nghi chính mình từ lúc nào lại trở nên nhẫn nại như thế, lại có thể tiếp tục đứng ở chỗ này nghe nàng nói vớ vẩn. Hắn cũng không vươn tay ra bóp cổ nàng, có lẽ trời sinh hắn biết tu dưỡng trí lực tốt.
“Ai! Cười một cái lên đi. Ngươi cũng không phải là ác quỷ địa phủ, làm sao mà phải để thần sắc đáng sợ như thế? Ngươi xem tan ha, tuy rằng đã trải qua nhiều việc như thế, nhưng vẫn như một con bướm xinh đẹp nhẹ nhàng khiêu vũ.” Nói xong nàng giang hai tay mở rộng, như một cánh bướm bay bay chuyển động bên cạnh hắn, miệng không ngừng nói: ta là một tiểu bươm bướm xinh đẹp, bay tới bay lui, bay đến cạnh ngươi…
La la la….
“Thật là ngốc nghếch.” Hắn xoay người rời đi.
“Uy, ta còn chưa hát hết bài mà. Đừng đi.”
Hắn không thèm để ý tới.
“Thật ra ta nhớ rõ trước đây đã nghe một ít truyện cười, ta kể cho ngươi nghe được không?” Nàng đuổi sát phía sau.
“Câm miệng.”
“Ai, nhân sinh khổ đoản, ngươi cần gì luôn nhớ những chuyện mất hứng kia. Chỉ là khổ cho ngươi thôi, cho nên…” Nàng phút chốc ngậm miệng.
Nguyên lai là Liễu Húc đang đi trước mặt nàng đột nhiên xoay người lại, chìa tay hướng về phía nàng.
Như thế nào? Bị lời nói của nàng kích thích đến điên rồi, cho nên muốn đánh nàng sao? Ý nghĩ này vừa hiện lên trong óc, nàng sợ tới rung người, mặt không còn chút máu, nhanh chóng vùng vẫy hai tay, kinh hoàng nói, “Ai, thật xin lỗi, Cửu gia, ta không nói, không nói nữa, ngươi đừng….đừng đánh ta!” Thật không thể đùa a! Nếu thật bị hắn cho một đấm vào người, nàng còn có thể sống sao?
Liễu Húc bước chân không dừng, càng lúc càng tiến tới gần nàng hơn.
Nhuận Ngọc xoay người muốn bỏ chạy, nhưng so với nàng thì hắn càng nhanh hơn, đưa tay ôm lấy nàng vào lòng, nàng cố gắng đẩy hắn ra, nhưng đã bị hắn ôm siết không thể cục cựa.
Ngay hiện tại nàng vô cùng sợ hãi, tính thét lên một tiếng chói tai thì hắn đột ngột cúi xuống, hôn lên môi nàng.
“Ngô?” Nàng trợn tròn to hai mắt, chăm chú nhìn đôi mắt xanh lục kia.
Bây giờ đang là tình huống gì thế này – hắn đang hôn nàng?
Hắn như thế nào lại có thể?
Nàng dùng sức cố gắng đẩy hắn ra, nhưng lưng lại càng bị ôm siết chặt hơn.
Nụ hôn của hắn vô cùng mãnh liệt, hơn nữa vì sự kháng cự của nàng mà càng thêm kịch tính, dần dần những nỗ lực của nàng hoàn toàn bị dập tắt, cả thân mình trở nên mềm nhũn đi, giống như dây leo bám chặt vào người hắn.
Lúc này hắn không chút khách khí, ép buộc hàm răng của nàng phải hé mở, hắn nhanh chóng sục sạo cả vòm miệng của nàng, hai đầu lưỡi đưa đẩy trêu đùa lên xuống, từ đầu tới đuôi không cho nàng một chút nghỉ ngơi lấy hơi.
Ngay lúc nàng nghĩ mình sắp tắt thở vì hết hơi thì hắn mới chịu buông nàng ra.
Nàng ôm ngực thở dữ dội, hai gò má xinh đẹp hồng lên, hắn cố gắng bình tâm lại trước lồng ngực đang phập phồng của nàng, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chăm chú, và ham muốn không ngừng.
“Môn chuyên ngành?”
“Ách, ý của ta là, ta đã từng học qua loại tiếng nước ngoài này ở trường.”
“Có trường dạy thứ này sao?” Hắn hồ nghi, ở trong nước vốn dĩ không cần học loại văn tự nước ngoài này, lý do là văn hóa nước ta đã là cao nhất, tốt nhất, ngoại bang hơn phân nửa là thấp hèn, không cần phải học tập văn tự của chúng.
“Đương nhiên là có. Nhưng mà…. Là ở cố hương của ta.”
Cố hương? Nàng rốt cuộc là xuất thân từ nước nào chứ? Hắn trong lòng đầy nghi hoặc, đang muốn lên tiếng hỏi thì nghe nàng thét lên một tiếng.
“A, còn có một quyển nữa này, Cửu gia, nơi này của ngươi thật đúng là một kim tàng ốc nha !” Nàng nheo mắt cười.
Hắn thấy trên tay nàng lại cầm một quyển khác, “Quyển này ngươi cũng biết sao?”
Nàng gật gật đầu, “Biết, nhưng mà nó với quyển lúc nãy không giống nhau.” Giải thích cho chính xác là ngôn ngữ của chúng không giống nhau – vừa nãy là viết bằng tiếng Anh, còn quyển này…. Nàng liếc mắt nhìn kĩ một lần nữa, ân, chính là Pháp văn.
“Ngươi có thể đọc cho ta nghe không?” Hắn đã không còn ngạc nhiên nữa.
“Được thôi, nhưng mà ngươi hiểu hết được sao?”
“Không, ta không hiểu.” Hắn lắc đầu.
“A…. nhưng mà không sao, ta sẽ giải thích cặn kẽ cho ngươi hiểu.” Nàng cầm lấy một quyển, cất giọng đọc lanh lảnh.
Nàng đọc vô cùng lưu loát như mây bay nước chảy, một chữ tiếp một chữ, không mau cũng không chậm, mỗi lần đọc xong một câu, nàng liền giải thích ý tứ; hắn đứng một bên kiên nhẫn lắng nghe, ban đầu lâu lâu xen vào một câu, nhưng sau đó hoàn toàn lặng im nghe giọng nàng âm vang đều đặn.
Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng nàng toàn tâm toàn ý đặt vào nội dung quyển sách, chuyên tâm dạy hắn, không rời tầm mắt đi chỗ khác.
Trên thực tế, trong mắt hắn, nàng không phải là một mỹ nữ khuynh thành – nàng không có diện mạo chim sa cá lặn, cũng không có dáng người thướt tha yểu điệu, điểm duy nhất hấp dẫn người khác chính là khí chất giản dị tự nhiên trên người nàng. Với thân phận của hắn đã gặp qua không ít nữ tử toàn là thiên kim vương giả, nếu không phải cả ngày trốn trong phòng nhu nhược yếu đuối đáng ghét, thì là loại chạy rông ngoài đường phố ra dáng, hung hăng càn quấy, ngang ngược vô cùng, làm người khác phải đau đầu khó chịu, hai dạng người này đều có điểm chung là luôn được trà dâng đến tay, cơm đưa đến mồm, tiêu pha xa xỉ hoang phí.
Về phần nàng thì hoàn toàn bất đồng!
Bề ngoài mặc dù nhu nhược, nhưng cá tính lại kiên cường, tự lập một quán nhỏ ven đường kiếm sống qua ngày bằng sức lao động bản thân; nàng ở trước mặt hắn lại không ra vẻ chút nào, ở trước mặt hắn lại luôn cẩn thủ đúng mực*, tuy một nửa nguyên nhân là do nàng sợ hắn, nhưng nàng vẫn cho hắn một cảm giác thật thoải mái, ở bên nàng không nhận thấy một gánh nặng nào. (*cẩn thủ đúng mực: tuân thủ nghiêm ngặt một cách đúng mực)
Chỉ có trời mới biết mỗi khi hắn đối mặt với cái loại thiên kim tiểu thư trí thức nho nhã yếu ớt, thì hắn không ngại lập lời thề kiếp này không cưới vợ. (Vivi: ý, yêu anh điểm này nha , hông bit có lăng nhăng hông)
Cưới vợ? Hắn có chút sửng sốt, ý niệm này đã thật lâu chưa từng xuất hiện trong đầu hắn.
Nhuận Ngọc hoàn toàn không biết được tâm tư của hắn, đầu óc chỉ chú tâm vào mấy quyển sách, đến khi nàng đọc xong một đoạn, ngẩng đầu lên hỏi, “Thế nào? Ta đọc như thế nào?” Khóe miệng nãng khẽ nhếch lên, vẻ mặt thập phần thỏa mãn.
Hơi thở hắn đột nhiên dừng lại, nhất thời trong giờ phút này, hắn cảm thấy trong mắt mình nàng là cô nương đẹp nhất – khuôn mặt nàng ngây thơ, dáng vẻ chân thật… Mâu thuẫn trong lòng hắn từ từ bị dẹp bỏ.
“Ngươi đọc ta không hiểu lắm thì làm sao ta biết ngươi đọc như thế nào?” Hắn cười châm biếm, sắc mặt muôn phần dịu dàng.
Kì thật căn bản là hắn không hề lắng nghe, cũng không cảm thấy chút hứng thú, chỉ là muốn ngắm nhìn dung nhan của nàng, cứ như vậy mà mê đắm quên cả thời gian…
Nàng cong môi nói, “Ngươi là đang nghi ngờ ta bịa ra sao? Chẳng lẽ nơi này không có người nào biết mấy thứ tiếng này?”
“Phải… Có, nước ta đều có đại sứ từ các nước khác, bọn họ hẳn là phải biết.”
“Hóa ra là thế, ngươi có thể hỏi bọn họ, xem ta đọc có chỗ nào không đúng.” Nàng thật sự không phục có người lại dám nghi ngờ khả năng của nàng.
“Hảo.” Hắn đáp lơ là cho qua chuyện, ánh mắt vẫn nhất nhất không ly khai khỏi người nàng.
“Ta còn muốn nhìn qua nhiều loại sách nữa, ví dụ như là thi từ*, tiểu thuyết linh tinh.” (*thi từ: thơ ca)
“Lên lầu hai đi. Nơi đó có nhiều lắm.” Hắn đề nghị.
“Ân, hảo.” Nàng không che giấu sắc mặt vui mừng hớn hở của mình, vội vàng hướng chạy lên lầu.
Hai người một trước một sau, bước lên lầu hai của Tập Văn Các.
Nhuận Ngọc hứng khởi than vãn – thật đúng là người nhà giàu có khác, với lượng sách nhiều như vậy, dù lúc nàng ở cố hương cũng phải tiêu tốn một khoảng tiền thật lớn mới mua nổi.
Nàng với tay tùy chọn một quyển, mở ra trang đầu, lập tức có một bài thơ đập vào mắt.
Nàng vừa nhìn vừa đọc thành tiếng, ai ngờ chưa hết bài đã bị cắt ngang.
“Đừng đọc bài này nữa.” Liễu Húc nhíu mày.
“A?” Nàng ngạc nhiên nhìn hắn.
“Đừng chọn bài này.”
“Vì…vì cái gì?” Nàng nghi hoặc hỏi, một lần nữa kiểm tra lại bài thơ – đây chính là một bài thơ nổi tiếng a! Hơn nữa lại miêu tả tình yêu thương từ mẫu đối với con cái, nhìn không ra có điều gì không đúng nha!
“Không vì cái gì, chính là đừng nên đọc nữa.” Sắc mặt của hắn không còn tốt nữa.
Nàng chăm chú dò xét, thần sắc hắn ngày càng khó coi, trong lòng cảm thấy thất kinh, liền nói, “Hảo, ta không đọc nữa là được.” Mới vừa rồi không phải tốt lắm sao, chỉ trong thoáng chốc sắc mặt lại thay đổi đến vậy. Cảm xúc của người này đúng là khó đoán.
Nàng thầm thè lưỡi thở phào, đang muốn nói ra điều gì đó cho không khí dịu đi, đột nhiên nhớ tới một chuyện – đúng rồi, nam nhân này từng đề cập qua… Mẹ của hắn đã qua đời, cho nên lúc nãy nghe bài thơ đó mới cảm thấy khó chịu sao?
Nàng cố gắng duy trì ngữ điệu thật tự nhiên, “Cửu gia, mẫu thân của ngươi là người như thế nào?”
Liễu Húc không trả lời, đôi mắt xanh lục lạnh lùng nhìn thẳng về phía nàng.
“Chỉ là hỏi cho biết thôi mà.” Nàng vô cùng sợ hãi, không dám đối diện cái nhìn của hắn.
“Không có gì để nói.” Giọng nói của hắn khô khan, lạnh lẽo.
“Hay là để ta nói trước nha. Ta nha… vào lúc 7 tuổi đã bị mẹ ta bỏ rơi, cho nên hiện nay mẹ ta còn sống hay chết, ta cũng hoàn toàn không biết; còn về phần cha ta, ta chưa bao giờ thấy qua, căn bản còn không biết được hắn là ai, cho nên trước lúc 7 tuổi, chỉ có ta với mẹ sống nương tựa vào nhau, mẹ đã rất đau, nên quay ngược lại tổn thương đến ta, chỉ không biết tại sao… cuối cùng…”
Chuyện kể được đến đây thì đôi mắt nàng đã hồng lên rưng rưng lệ, nhưng lại lập tức bình tĩnh lại, “Từ sau 7 tuổi, ta được chuyền tay từ người thân này nuôi tới người khác, gặp qua không ít chuyện không vui, nhưng chung quy…. là ta cũng đã vượt qua được. Ngươi xem, hiện tại ta có thật tốt không?” Nói xong, nàng còn cố ý quay một vòng trước mặt hắn.
“Ngươi vì cái gì mà muốn kể cho ta nghe những chuyện đó? Ta không hề có hứng thú với quá khứ của ngươi.” Hắn hờ hững đáp lại.
Nhưng nàng không bị những lời lạnh nhạt của hắn đâm bị thương, ngược lại tiếp tục ra sức động viên, “Ý của ta là, ta là một người bình thường, trí tuệ không cao vẫn có thể hảo hảo sống tốt đến giờ, thì không có đạo lý nào mà một người nhân trung long phượng, tài trí hơn người như Vương gia ngươi lại thất bại…”
Nói chưa dứt lời thì đã bị hắn cắt ngang.
“Thất bại? Thật buồn cười! Bổn vương hiện tại vô cùng hạnh phúc, Thánh thượng ân sủng mỗi ngày lại một tăng thêm, làm sao có thể vì chút chuyện nhỏ nhặt đó mà hao tổn tinh thần? Bổn vương không phải là loại người vô vị như thế.”
“Nga!” Nàng tỏ vẻ không tin, còn không biết sợ mà kéo dài âm điệu, quả nhiên nhìn thấy thần sắc hắn vô cùng dữ tợn.
“Thật sự là như vậy sao? Nếu ngươi thật thoải mái, tinh thần buông lỏng dễ chịu, mỗi ngày khoái hoạt sung sướng như thần tiên, vậy có nghĩa là ta đã sai lầm, ngươi đáng lẽ là nên cười chứ không phải bày ra gương mặt nhăn nhó rất giống ác quỷ, chỉ muốn lao vào ăn thịt người như thế. Vẫn là… biểu hiện bên ngoài thôi, mỗi tối ngươi vẫn cuốn mình trong chăn thầm than khóc.”
Liễu Húc hít một hơi thật sâu, cười lạnh, “Lá gan của ngươi ngày càng lớn nhỉ.”
Hắn hoài nghi chính mình từ lúc nào lại trở nên nhẫn nại như thế, lại có thể tiếp tục đứng ở chỗ này nghe nàng nói vớ vẩn. Hắn cũng không vươn tay ra bóp cổ nàng, có lẽ trời sinh hắn biết tu dưỡng trí lực tốt.
“Ai! Cười một cái lên đi. Ngươi cũng không phải là ác quỷ địa phủ, làm sao mà phải để thần sắc đáng sợ như thế? Ngươi xem tan ha, tuy rằng đã trải qua nhiều việc như thế, nhưng vẫn như một con bướm xinh đẹp nhẹ nhàng khiêu vũ.” Nói xong nàng giang hai tay mở rộng, như một cánh bướm bay bay chuyển động bên cạnh hắn, miệng không ngừng nói: ta là một tiểu bươm bướm xinh đẹp, bay tới bay lui, bay đến cạnh ngươi…
La la la….
“Thật là ngốc nghếch.” Hắn xoay người rời đi.
“Uy, ta còn chưa hát hết bài mà. Đừng đi.”
Hắn không thèm để ý tới.
“Thật ra ta nhớ rõ trước đây đã nghe một ít truyện cười, ta kể cho ngươi nghe được không?” Nàng đuổi sát phía sau.
“Câm miệng.”
“Ai, nhân sinh khổ đoản, ngươi cần gì luôn nhớ những chuyện mất hứng kia. Chỉ là khổ cho ngươi thôi, cho nên…” Nàng phút chốc ngậm miệng.
Nguyên lai là Liễu Húc đang đi trước mặt nàng đột nhiên xoay người lại, chìa tay hướng về phía nàng.
Như thế nào? Bị lời nói của nàng kích thích đến điên rồi, cho nên muốn đánh nàng sao? Ý nghĩ này vừa hiện lên trong óc, nàng sợ tới rung người, mặt không còn chút máu, nhanh chóng vùng vẫy hai tay, kinh hoàng nói, “Ai, thật xin lỗi, Cửu gia, ta không nói, không nói nữa, ngươi đừng….đừng đánh ta!” Thật không thể đùa a! Nếu thật bị hắn cho một đấm vào người, nàng còn có thể sống sao?
Liễu Húc bước chân không dừng, càng lúc càng tiến tới gần nàng hơn.
Nhuận Ngọc xoay người muốn bỏ chạy, nhưng so với nàng thì hắn càng nhanh hơn, đưa tay ôm lấy nàng vào lòng, nàng cố gắng đẩy hắn ra, nhưng đã bị hắn ôm siết không thể cục cựa.
Ngay hiện tại nàng vô cùng sợ hãi, tính thét lên một tiếng chói tai thì hắn đột ngột cúi xuống, hôn lên môi nàng.
“Ngô?” Nàng trợn tròn to hai mắt, chăm chú nhìn đôi mắt xanh lục kia.
Bây giờ đang là tình huống gì thế này – hắn đang hôn nàng?
Hắn như thế nào lại có thể?
Nàng dùng sức cố gắng đẩy hắn ra, nhưng lưng lại càng bị ôm siết chặt hơn.
Nụ hôn của hắn vô cùng mãnh liệt, hơn nữa vì sự kháng cự của nàng mà càng thêm kịch tính, dần dần những nỗ lực của nàng hoàn toàn bị dập tắt, cả thân mình trở nên mềm nhũn đi, giống như dây leo bám chặt vào người hắn.
Lúc này hắn không chút khách khí, ép buộc hàm răng của nàng phải hé mở, hắn nhanh chóng sục sạo cả vòm miệng của nàng, hai đầu lưỡi đưa đẩy trêu đùa lên xuống, từ đầu tới đuôi không cho nàng một chút nghỉ ngơi lấy hơi.
Ngay lúc nàng nghĩ mình sắp tắt thở vì hết hơi thì hắn mới chịu buông nàng ra.
Nàng ôm ngực thở dữ dội, hai gò má xinh đẹp hồng lên, hắn cố gắng bình tâm lại trước lồng ngực đang phập phồng của nàng, nhưng đôi mắt vẫn nhìn chăm chú, và ham muốn không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.