Chương 32: Thăm Bệnh
Thư Thư
28/08/2021
Mãi đến khi ngồi lên xe ngựa, cả hai chủ tớ Thẩm Sơ Vi vẫn không thể ngờ được.
Thu Lộ vén rèm lên hỏi Tiêu Sơn đang đánh xe bên ngoài: “Vương gia sao vậy? Vì sao lại dưỡng bệnh ở chùa Bàn Nhược?”
Trước khi ra khỏi phủ, các nàng còn tưởng rằng sẽ phải vào cung.
Không ngờ rằng xe ngựa lại ra khỏi thành.
“Vài ngày trước Vương gia không ngủ không nghỉ vì chuyện của Vương phi, lại gặp một chút kích thích nên mới ngã bệnh.”
“Kích thích gì?”
“Việc này thì chờ Vương gia tỉnh, ngài ấy sẽ tự mình nói cho Vương phi.”
“Ừm.”
Yên lặng nửa ngày, đột nhiên, xe ngựa cán lên một khối đá vụn, thân xe rung lắc dữ dội một chút.
“Ai da!” Thu Lộ sợ tới mức giữ chặt lấy Thẩm Sơ Vi, gấp giọng nói với bên ngoài: “Chậm một chút, Vương phi của chúng tôi không chịu xóc nảy được.”
Tiêu Sơn nghe vậy, như suy tư gì mà quay đầu lại nhìn thùng xe một cái, dần dần thả chậm tốc độ.
Nửa canh giờ sau cuối cùng cũng tới chùa Bàn Nhược.
Tiêu Sơn dẫn đường ở phía trước, dẫn chủ tớ Thẩm Sơ Vi vào trong. Xuyên qua cây ngân hạnh cổ xưa, Thẩm Sơ Vi đột nhiên phát hiện cảnh tượng này sao lại quen thuộc đến thế.
Đúng rồi, hai tháng trước, nàng và Tiêu Hồng Dữ đi đằng sau đại sư trụ trì Liễu Không, đi vào cùng nhau.
Khi đó, nàng lo lắng buổi chiều bái phật, Bồ Tát sẽ trách tội.
Nhưng Tiêu Hồng Dữ đã nói như thế nào nhỉ?
Hắn nói, quyên nhiều tiền nhang đèn một chút là được.
Hiện giờ nhìn lại, cũng không phải linh rồi sao? Bồ Tát sẽ không phù hộ người không có lòng thành.
Nặng nề đến bên ngoài căn phòng canh gác cẩn thận, Tiêu Sơn nói: “Vương phi, ngài vào đi, chúng ta bảo vệ ở bên ngoài.”
“Ừ.”
Thẩm Sơ Vi hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới đẩy cửa đi vào.
Trong phòng tối tăm, phòng ngủ vốn mang theo hương gỗ bây giờ lại nồng nặc mùi thuốc.
Lướt qua tấm bình phong, Thẩm Sơ Vi nhìn một cái liền thấy Tiêu Hồng Dữ đang nằm trên giường.
Mấy ngày không gặp, hắn đã thay đổi rất nhiều.
Đôi mắt vốn sáng trong đang nhắm chặt, trên cả khuôn mặt cũng không có chút máu nào, im lặng nằm ở đằng kia, không hề có chút sự sống nào.
Thẩm Sơ Vi mới biết thì ra hắn thật sự bị bệnh, bọn họ không lừa nàng.
Nàng nặng lòng ngồi lên giường, nhìn hai tay đang duỗi ra của hắn, nàng định chạm vào nhưng được nửa đường thì cũng rụt tay về.
Nàng nhìn mặt hắn, nhiều năm trôi qua như thế nhưng hắn vẫn giống như năm đó, kiêu ngạo và tự phụ, tỏa ra hơi thở lạnh lùng khó gần.
“A Thạch ca ca, chàng bị gì vậy?”
“Chàng mau khỏe hơn được không? Tuy chàng không yêu ta, ta cũng…… không muốn yêu chàng nữa, nhưng ta hy vọng chàng có thể khỏe mạnh.”
“Thật ra, lúc ấy đều do ta năn nỉ tổ mẫu và Ngọc cô cô trong cung, nhờ các nàng cầu xin Hoàng Thượng đính hôn cho ta và chàng, nếu sớm biết chàng đã quên ta, chán ghét ta thì ta tình nguyện nhìn chàng từ xa, không gả vào vương phủ, ta tình nguyện…… A Thạch ca ca của ta vẫn mãi là thiếu niên thấy nguy liền giúp. Như vậy vẫn tốt hơn việc chúng ta chán ghét lẫn nhau ở kiếp này.”
Nói xong, nước mắt của Thẩm Sơ Vi cũng chảy xuống.
Nàng không biết mình bị gì, rõ ràng đã không muốn khóc nhưng lại không thể khống chế mình được.
Một năm trước, trong vô số đêm trằn trọc khó ngủ, nàng từng suy nghĩ cả trăm ngàn lần là đã xảy ra vấn đề ở đâu?
Vì sao A Thạch ca ca của nàng lại không nhớ nàng một chút gì vậy?
Nhưng sau đó, nàng cũng suy nghĩ cẩn thận, mặc kệ hắn có nhớ hay không thì cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì hắn không thích nàng.
Khi còn nhỏ nàng cầu xin hắn cứu mạng mình.
Lúc lớn cũng là nàng cầu xin tình yêu của hắn.
Thẩm Sơ Vi nàng luôn đòi hỏi Tiêu Hồng Dữ.
Nhưng lại không nghĩ đến việc hắn có đồng ý hay không.
Thì ra, có rất nhiều chuyện không thể cầu xin, không ai có thể thay đổi.
Không phải là của nàng thì sẽ không phải, nàng không nên làm khó người khác.
“Tiêu Sơn, Vương gia ở trong à?”
Đang nghĩ đến chuyện cũ thì lại xuất hiện một giọng nói quen thuộc.
Thẩm Sơ Vi dần dần thu lại nước mắt, nàng lau khô hai mắt, tập trung lắng nghe âm thanh bên ngoài.
“Giang cô nương, Vương gia bệnh nặng, xin ngài về trước.”
“Vương gia thật sự bị bệnh sao? Cầu xin ngươi, cho ta vào xem hắn đi, ta chỉ xem một cái thôi.”
Giờ khắc này, Thẩm Sơ Vi đột nhiên ngộ ra, khó trách Tiêu Hồng Dữ không thích nàng.
Nàng quá kiêu ngạo và hiếu thắng mà quên mất rằng nam nhân chỉ thích những cô nương yếu đuối đáng thương, không nơi nương tựa như Giang Minh Nguyệt.
Dù cho bên trong vẻ ngoài yếu ớt đó là một trái tim hại nàng không biết bao nhiêu lần, nhưng ai quan tâm chứ?
Thẩm Sơ Vi nhìn Tiêu Hồng Dữ đang hôn mê, hắn vẫn nằm im như cũ, vẻ mặt dịu dàng, tựa như những tiếng động ầm ĩ bên ngoài không ảnh hưởng gì tới hắn.
“Chàng muốn gặp nàng ư?”
“Chàng không nói lời nào có phải là đồng ý rồi không? Thế thì ta sẽ gọi nàng vào.”
Trong giây phút xoay người, Thẩm Sơ Vi không nhìn thấy ngón tay của người đang hôn mê trên giường giật giật, hắn như muốn giữ nàng lại, không cho nàng rời đi.
Đáng tiếc, bởi vì quá mức suy yếu nên cuối cùng chỉ có thể lướt qua mép đai lưng của nàng.
“Tiêu Sơn!” Thẩm Sơ Vi mở cửa, nhìn hai người, lạnh nhạt nói: “Cho nàng vào đi.”
“Vương phi, Vương gia thế nào rồi?”
“Vẫn chưa tỉnh.”
“Nguyệt Nhi tham kiến Vương phi.”
Giang Minh Nguyệt nhìn thấy nàng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Là kẻ trộm thì vẫn không khỏi chột dạ.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần bị quở trách, dù sao những lời nói tàn nhẫn mà Thẩm Sơ Vi nói trong vườn ở vương phủ vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của nàng ta.
Ai ngờ đâu, Sở Vương phi hoàn toàn không thèm nhìn nàng ta một cái, dứt khoát rời đi cùng nha hoàn.
Nhìn bóng lưng của nàng, Giang Minh Nguyệt âm thầm nghiến răng.
Có một số người, trời sinh đã tốt số.
Rõ ràng đã có gia thế như vậy rồi, trời xanh vẫn muốn thương cho nàng một nhan sắc khuynh thành.
“Nếu Vương phi cho phép thì Giang cô nương vào đi. Có điều Vương gia vẫn chưa tỉnh, nhớ là đừng làm phiền ngài ấy.”
“Vâng, Nguyệt Nhi hiểu rõ.”
Sau khi cười dịu dàng với Tiêu Sơn, Giang Minh Nguyệt mới chậm rãi đi vào trong phòng.
Khác với Thẩm Sơ Vi, khi vào thì nàng ta đã nắm tay của Tiêu Hồng Dữ mà khóc toáng lên.
“Vương gia, ngài mau tỉnh lại đi, ngài đừng dọa Nguyệt Nhi mà……”
Nước mắt này xuất phát từ tận đáy lòng.
Bây giờ Tiêu Hồng Dữ là ông trời của nàng ta, là nơi nương tựa, che mưa chắn gió cho nàng.
Từ khi bắt đầu có nhận thức thì nàng ta đã ở trong thanh lâu rồi.
Lúc những cô nương khác làm nũng với cha mẹ thì nàng ta đã học cách lấy lòng nam nhân.
Khi người khác tới tuổi lấy chồng thì nàng đã bị bắt dạng chân, để mặc cho những nam nhân xa lạ làm nhục ngày đêm.
Tiêu Hồng Dữ xuất hiện, là người duy nhất nàng ta chờ đợi, là ánh sáng duy nhất.
Vì nàng, hắn đánh nhau với công tử Thị Lang.
Vì nàng, dù bị Hoàng Thượng trách mắng nhưng hắn vẫn muốn mang nàng về vương phủ.
Vốn dĩ nàng không dám mơ ước cái ghế Vương phi, dù sao nàng cũng biết thân biết phận.
Chỉ cần Tiêu Hồng Dữ còn đặt nàng trong lòng thì nàng cũng không cầu mong gì nữa.
Nhưng ông trời trêu ngươi, sự chú ý của hắn ngày càng đặt lên Thẩm Sơ Vi kia, suốt nửa tháng cũng không hề đến Tử Điệp Hiên của nàng một lần nào.
Ngay cả những trang sức nàng từng được ban thưởng thì cũng trở thành vật riêng của nữ nhân kia, nàng phải chủ động mở miệng mới có được.
Sao có thể khiến nàng không hoảng hốt, không thù hận được chứ?
Thu Lộ vén rèm lên hỏi Tiêu Sơn đang đánh xe bên ngoài: “Vương gia sao vậy? Vì sao lại dưỡng bệnh ở chùa Bàn Nhược?”
Trước khi ra khỏi phủ, các nàng còn tưởng rằng sẽ phải vào cung.
Không ngờ rằng xe ngựa lại ra khỏi thành.
“Vài ngày trước Vương gia không ngủ không nghỉ vì chuyện của Vương phi, lại gặp một chút kích thích nên mới ngã bệnh.”
“Kích thích gì?”
“Việc này thì chờ Vương gia tỉnh, ngài ấy sẽ tự mình nói cho Vương phi.”
“Ừm.”
Yên lặng nửa ngày, đột nhiên, xe ngựa cán lên một khối đá vụn, thân xe rung lắc dữ dội một chút.
“Ai da!” Thu Lộ sợ tới mức giữ chặt lấy Thẩm Sơ Vi, gấp giọng nói với bên ngoài: “Chậm một chút, Vương phi của chúng tôi không chịu xóc nảy được.”
Tiêu Sơn nghe vậy, như suy tư gì mà quay đầu lại nhìn thùng xe một cái, dần dần thả chậm tốc độ.
Nửa canh giờ sau cuối cùng cũng tới chùa Bàn Nhược.
Tiêu Sơn dẫn đường ở phía trước, dẫn chủ tớ Thẩm Sơ Vi vào trong. Xuyên qua cây ngân hạnh cổ xưa, Thẩm Sơ Vi đột nhiên phát hiện cảnh tượng này sao lại quen thuộc đến thế.
Đúng rồi, hai tháng trước, nàng và Tiêu Hồng Dữ đi đằng sau đại sư trụ trì Liễu Không, đi vào cùng nhau.
Khi đó, nàng lo lắng buổi chiều bái phật, Bồ Tát sẽ trách tội.
Nhưng Tiêu Hồng Dữ đã nói như thế nào nhỉ?
Hắn nói, quyên nhiều tiền nhang đèn một chút là được.
Hiện giờ nhìn lại, cũng không phải linh rồi sao? Bồ Tát sẽ không phù hộ người không có lòng thành.
Nặng nề đến bên ngoài căn phòng canh gác cẩn thận, Tiêu Sơn nói: “Vương phi, ngài vào đi, chúng ta bảo vệ ở bên ngoài.”
“Ừ.”
Thẩm Sơ Vi hít vào một hơi thật sâu, sau đó mới đẩy cửa đi vào.
Trong phòng tối tăm, phòng ngủ vốn mang theo hương gỗ bây giờ lại nồng nặc mùi thuốc.
Lướt qua tấm bình phong, Thẩm Sơ Vi nhìn một cái liền thấy Tiêu Hồng Dữ đang nằm trên giường.
Mấy ngày không gặp, hắn đã thay đổi rất nhiều.
Đôi mắt vốn sáng trong đang nhắm chặt, trên cả khuôn mặt cũng không có chút máu nào, im lặng nằm ở đằng kia, không hề có chút sự sống nào.
Thẩm Sơ Vi mới biết thì ra hắn thật sự bị bệnh, bọn họ không lừa nàng.
Nàng nặng lòng ngồi lên giường, nhìn hai tay đang duỗi ra của hắn, nàng định chạm vào nhưng được nửa đường thì cũng rụt tay về.
Nàng nhìn mặt hắn, nhiều năm trôi qua như thế nhưng hắn vẫn giống như năm đó, kiêu ngạo và tự phụ, tỏa ra hơi thở lạnh lùng khó gần.
“A Thạch ca ca, chàng bị gì vậy?”
“Chàng mau khỏe hơn được không? Tuy chàng không yêu ta, ta cũng…… không muốn yêu chàng nữa, nhưng ta hy vọng chàng có thể khỏe mạnh.”
“Thật ra, lúc ấy đều do ta năn nỉ tổ mẫu và Ngọc cô cô trong cung, nhờ các nàng cầu xin Hoàng Thượng đính hôn cho ta và chàng, nếu sớm biết chàng đã quên ta, chán ghét ta thì ta tình nguyện nhìn chàng từ xa, không gả vào vương phủ, ta tình nguyện…… A Thạch ca ca của ta vẫn mãi là thiếu niên thấy nguy liền giúp. Như vậy vẫn tốt hơn việc chúng ta chán ghét lẫn nhau ở kiếp này.”
Nói xong, nước mắt của Thẩm Sơ Vi cũng chảy xuống.
Nàng không biết mình bị gì, rõ ràng đã không muốn khóc nhưng lại không thể khống chế mình được.
Một năm trước, trong vô số đêm trằn trọc khó ngủ, nàng từng suy nghĩ cả trăm ngàn lần là đã xảy ra vấn đề ở đâu?
Vì sao A Thạch ca ca của nàng lại không nhớ nàng một chút gì vậy?
Nhưng sau đó, nàng cũng suy nghĩ cẩn thận, mặc kệ hắn có nhớ hay không thì cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì hắn không thích nàng.
Khi còn nhỏ nàng cầu xin hắn cứu mạng mình.
Lúc lớn cũng là nàng cầu xin tình yêu của hắn.
Thẩm Sơ Vi nàng luôn đòi hỏi Tiêu Hồng Dữ.
Nhưng lại không nghĩ đến việc hắn có đồng ý hay không.
Thì ra, có rất nhiều chuyện không thể cầu xin, không ai có thể thay đổi.
Không phải là của nàng thì sẽ không phải, nàng không nên làm khó người khác.
“Tiêu Sơn, Vương gia ở trong à?”
Đang nghĩ đến chuyện cũ thì lại xuất hiện một giọng nói quen thuộc.
Thẩm Sơ Vi dần dần thu lại nước mắt, nàng lau khô hai mắt, tập trung lắng nghe âm thanh bên ngoài.
“Giang cô nương, Vương gia bệnh nặng, xin ngài về trước.”
“Vương gia thật sự bị bệnh sao? Cầu xin ngươi, cho ta vào xem hắn đi, ta chỉ xem một cái thôi.”
Giờ khắc này, Thẩm Sơ Vi đột nhiên ngộ ra, khó trách Tiêu Hồng Dữ không thích nàng.
Nàng quá kiêu ngạo và hiếu thắng mà quên mất rằng nam nhân chỉ thích những cô nương yếu đuối đáng thương, không nơi nương tựa như Giang Minh Nguyệt.
Dù cho bên trong vẻ ngoài yếu ớt đó là một trái tim hại nàng không biết bao nhiêu lần, nhưng ai quan tâm chứ?
Thẩm Sơ Vi nhìn Tiêu Hồng Dữ đang hôn mê, hắn vẫn nằm im như cũ, vẻ mặt dịu dàng, tựa như những tiếng động ầm ĩ bên ngoài không ảnh hưởng gì tới hắn.
“Chàng muốn gặp nàng ư?”
“Chàng không nói lời nào có phải là đồng ý rồi không? Thế thì ta sẽ gọi nàng vào.”
Trong giây phút xoay người, Thẩm Sơ Vi không nhìn thấy ngón tay của người đang hôn mê trên giường giật giật, hắn như muốn giữ nàng lại, không cho nàng rời đi.
Đáng tiếc, bởi vì quá mức suy yếu nên cuối cùng chỉ có thể lướt qua mép đai lưng của nàng.
“Tiêu Sơn!” Thẩm Sơ Vi mở cửa, nhìn hai người, lạnh nhạt nói: “Cho nàng vào đi.”
“Vương phi, Vương gia thế nào rồi?”
“Vẫn chưa tỉnh.”
“Nguyệt Nhi tham kiến Vương phi.”
Giang Minh Nguyệt nhìn thấy nàng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
Là kẻ trộm thì vẫn không khỏi chột dạ.
Nàng đã chuẩn bị tinh thần bị quở trách, dù sao những lời nói tàn nhẫn mà Thẩm Sơ Vi nói trong vườn ở vương phủ vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của nàng ta.
Ai ngờ đâu, Sở Vương phi hoàn toàn không thèm nhìn nàng ta một cái, dứt khoát rời đi cùng nha hoàn.
Nhìn bóng lưng của nàng, Giang Minh Nguyệt âm thầm nghiến răng.
Có một số người, trời sinh đã tốt số.
Rõ ràng đã có gia thế như vậy rồi, trời xanh vẫn muốn thương cho nàng một nhan sắc khuynh thành.
“Nếu Vương phi cho phép thì Giang cô nương vào đi. Có điều Vương gia vẫn chưa tỉnh, nhớ là đừng làm phiền ngài ấy.”
“Vâng, Nguyệt Nhi hiểu rõ.”
Sau khi cười dịu dàng với Tiêu Sơn, Giang Minh Nguyệt mới chậm rãi đi vào trong phòng.
Khác với Thẩm Sơ Vi, khi vào thì nàng ta đã nắm tay của Tiêu Hồng Dữ mà khóc toáng lên.
“Vương gia, ngài mau tỉnh lại đi, ngài đừng dọa Nguyệt Nhi mà……”
Nước mắt này xuất phát từ tận đáy lòng.
Bây giờ Tiêu Hồng Dữ là ông trời của nàng ta, là nơi nương tựa, che mưa chắn gió cho nàng.
Từ khi bắt đầu có nhận thức thì nàng ta đã ở trong thanh lâu rồi.
Lúc những cô nương khác làm nũng với cha mẹ thì nàng ta đã học cách lấy lòng nam nhân.
Khi người khác tới tuổi lấy chồng thì nàng đã bị bắt dạng chân, để mặc cho những nam nhân xa lạ làm nhục ngày đêm.
Tiêu Hồng Dữ xuất hiện, là người duy nhất nàng ta chờ đợi, là ánh sáng duy nhất.
Vì nàng, hắn đánh nhau với công tử Thị Lang.
Vì nàng, dù bị Hoàng Thượng trách mắng nhưng hắn vẫn muốn mang nàng về vương phủ.
Vốn dĩ nàng không dám mơ ước cái ghế Vương phi, dù sao nàng cũng biết thân biết phận.
Chỉ cần Tiêu Hồng Dữ còn đặt nàng trong lòng thì nàng cũng không cầu mong gì nữa.
Nhưng ông trời trêu ngươi, sự chú ý của hắn ngày càng đặt lên Thẩm Sơ Vi kia, suốt nửa tháng cũng không hề đến Tử Điệp Hiên của nàng một lần nào.
Ngay cả những trang sức nàng từng được ban thưởng thì cũng trở thành vật riêng của nữ nhân kia, nàng phải chủ động mở miệng mới có được.
Sao có thể khiến nàng không hoảng hốt, không thù hận được chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.