Chương 36: Trở Về Ăn Nàng
Thư Thư
01/09/2021
“Sao vậy? Mẫu hậu khiển trách nàng sao?” Tiêu Hồng Dữ gắp một miếng ngó sen kẹp thịt vào chén của Thẩm Sơ Vi, nhẹ giọng hỏi nàng.
Buổi sáng nàng vẫn còn tốt nhưng chỉ mới không thấy một chút thì đã như người mất hồn, lúc đi trên đường cũng không nhìn dưới chân, may mắn hắn vẫn luôn ôm nàng nên mới không bị trượt.
Lúc tham gia yến hội trong điện cũng như thế, mới vừa rồi khi Thái Tử lại đây nói chuyện nàng còn mất tập trung, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhìn đồ ăn mình thích chất đầy trong chén, cùng với ánh mắt tha thiết quan tâm của hắn khiến hốc mắt của Thẩm Sơ Vi lại bắt đầu chua xót.
Nàng mím môi, ngơ ngẩn nhìn hắn: “A Thạch ca ca, vì sao…… ngài lại đối xử tốt với ta như vậy?”
“Vi Nhi.”
Khiếp sợ, không thể tin tưởng, mừng như điên…… Đủ loại biểu hiện hiện lên trong mắt Tiêu Hồng Dữ , đến khi hắn trở lại bình thường thì đã ném đũa ôm chặt nàng vào lòng.
Động tác của hai người quá lộ liễu, cho dù vũ cơ trong điện xinh đẹp động lòng người cũng không thể ngăn toàn bộ ánh mắt của mọi người hướng vào hai người.
Có điều Tiêu Hồng Dữ không thể cố gắng quá nhiều, hắn dùng sức ôm Thẩm Sơ Vi, nhìn đôi mắt đỏ bừng của nàng, gấp gáp hỏi: “Có phải nàng tha thứ cho ta rồi hay không?”
Ánh mắt nôn nóng của hắn giống như thiếu niên bạch y mang khuôn mặt kiêu ngạo trong trí nhớ kia, Thẩm Sơ Vi lập tức bật khóc, nàng duỗi tay ôm lại hắn, nức nở trong lòng ngực hắn: “A Thạch ca ca, thật xin lỗi, ta không nên hiểu lầm chàng, thật xin lỗi……”
“Vì sao lại muốn nói xin lỗi? Sao ta không hiểu gì hết vậy?”
Phản ứng kịch liệt của nàng khiến Tiêu Hồng Dữ có chút ngạc nhiên, có điều hắn chỉ vỗ về lưng nàng, dịu dàng nói: “Nàng không cần xin lỗi ta gì cả, chỉ cần nàng đừng tức giận với ta nữa thì ta sẽ rất vui vẻ.”
“Ta không tức giận, không giận chút nào cả.” Thẩm Sơ Vi lắc đầu không ngừng.
“Vậy là tốt rồi. Được rồi, đừng khóc, nàng xem kìa, bọn họ đều đang nhìn chúng ta đấy.”
Tiêu Hồng Dữ vừa dứt lời thì Thẩm Sơ Vi mới nhận ra bọn họ đang ở đâu, vội ngước đầu khỏi ngực hắn, sau đó lấy khăn ra lau nước mắt.
Tiêu Hồng Dữ nhận khăn, lau cẩn thận cho nàng, cười nói: “Tuy không trang điểm nhưng Vi Nhi của ta vẫn đẹp nhất.”
Thẩm Sơ Vi nghe vậy thì cười khúc khích, mây đen bay hết khỏi mặt, thật sự thu hút vô cùng, đẹp không sao tả xiết.
Tiêu Hồng Dữ nhìn đến ngây người, không khỏi thở dài nói: “Thật muốn trở về ngay lập tức.”
“Trở về?”
“Trở về ăn nàng từ từ.”
Người này! Vừa tốt được một lúc liền không nghiêm túc chút nào nữa.
Có điều Thẩm Sơ Vi thích hắn như vậy, có chút lưu manh, có chút bá đạo, mang dáng vẻ khiến người khác khó có thể làm gì.
Ăn xong, buổi chiều còn có tiết mục diễn, đối thơ, ban đêm còn phải ngắm đèn, sao Tiêu Hồng Dữ có thể chờ được chứ?
Hắn gấp không chịu được mà chỉ muốn ở chung với Thẩm Sơ Vi, nên lấy cớ không khỏe, xin đi về trước.
Vừa mới lên kiệu ra khỏi cung, hắn đã không còn quy củ như lúc mới tới nữa, ôm Thẩm Sơ Vi lên đầu gối, hôn xuống đôi môi đỏ mềm mại của nàng.
Nói đi cũng phải nói lại, đã rất lâu rồi hai người không thân thiết.
Khoảng thời gian này, đã trải qua bao lần khắc khẩu, rời xa, bồi hồi qua bao lần sống chết, trái tim của họ bị biết bao hành hạ, khổ sở không thôi.
Bây giờ, cuối cùng mới qua cơn mưa trời lại sáng.
Hôn hít một hồi, Tiêu Hồng Dữ hơi không kiềm chế được, bàn tay to mò mẫm vào áo của nàng, xoa bóp nơi mềm mại của nàng.
Thẩm Sơ Vi “Ưm” một tiếng, dưới cái vuốt ve nhẹ nhàng của hắn, cơ thể như bốc lửa, muốn bị thiêu rụi ngay lập tức.
Tiêu Hồng Dữ vừa quấn quýt lấy đầu lưỡi của nàng vừa xoa xoa nơi cao ngất kia, vật to lớn ở giữa chân đã thức tỉnh, ấn từng cái lên eo Thẩm Sơ Vi.
Mắt thấy trong kiệu sắp có một màn nóng bỏng, Thẩm Sơ Vi vội nhân lúc còn tỉnh táo mạnh bạo đẩy hắn ra.
Thẩm Sơ Vi — với đôi mắt xinh đẹp động lòng người, ướt át như chứa nước, nhìn dáng vẻ không được thỏa mãn yêu cầu của hắn, đỏ mặt nói: “Không được, ta…… có thai.”
Ngoài dự đoán, Tiêu Hồng Dữ nghe vậy, trên mặt cũng không chút bất ngờ.
Hắn chỉ hơi mỉm cười, ôm nàng vào ngực một lần nữa, thỏa mãn nói: “Cuối cùng cũng nói.”
Thẩm Sơ Vi sửng sốt: “Chàng biết khi nào vậy?”
“Sau khi nàng nói muốn hòa li, ta cố gắng không đi gặp nàng mà sai người điều tra thân phận của Thạch Quân. Mấy ngày đó ta cứ khó chịu trong lòng, có một đêm ta không ngủ được nên đọc quyển《Hoàn hồn ký》 kia, xem xong cũng có nghi ngờ, sau đó ta tự mình đi hỏi Đỗ Hành, hắn không dám giấu giếm nên nói hết với ta.”
Nghe thấy tên Đỗ Hành, Thẩm Sơ Vi vội nói: “Chàng đừng trách hắn, là ta cầu xin hắn giúp che giấu. Khi đó, ta cho rằng chàng thích Giang thị, lúc nản lòng thoái chí thì lại phát hiện mình đã có thai, ta sợ hài tử của ta sẽ rơi vào kết cục như đứa trẻ trong sách, cho nên……”
“Cho nên mới muốn hòa ly với ta, muốn mang con rời xa ta hay sao?” Giọng của Tiêu Hồng Dữ chua xót, chứa một chút đáng thương.
Thẩm Sơ Vi nhìn đến đau lòng, nàng ôm mặt hắn, dịu dàng nói: “Khi đó lòng ta rất hoảng loạn, không biết như thế nào mới phải. Bây giờ ta biết đó là hiểu lầm, A Thạch ca ca, đời này ta sẽ không rời khỏi chàng nữa.”
“Ừm……" Tiêu Hồng Dữ thở một hơi thật dài, hắn mổ thêm một cái lên môi nàng, khẽ cười nói: “Có những lời này của nàng thì ta chết cũng đáng.”
“Xùy." Thẩm Sơ Vi phỉ nhổ: “Cái gì có chết hay không, Tết nhất rồi, đừng có nói bậy.”
“Đúng vậy, ta nói sai rồi, phi phi phi!” Ngọt ngào không đếm đủ trên đường trở về vương phủ, vừa xuống xe, Tiêu Hồng Dữ liền ôm Thẩm Sơ Vi vào trong.
Mới đi được vài bước, hắn xoay người dặn dò Tiêu Sơn: “Mời Đỗ Hành vào.”
“Tuân lệnh Vương gia.”
Tiêu Sơn nhận lệnh rời đi, Thẩm Sơ Vi dựa vào ngực hắn, hỏi: “Hôm nay là mùng một Tết, Đỗ đại nhân hẳn đang nghỉ phép, mời ngài ấy tới làm gì?”
“Kêu hắn đến bắt mạch cho nàng, còn nữa…” Tiêu Hồng Dữ ghé sát tai nàng, thấp giọng nói: "Xem xem chừng nào chúng ta có thể động phòng, ta không thể chờ nổi một giây nào đâu.”
“Vương gia!”
Buổi sáng nàng vẫn còn tốt nhưng chỉ mới không thấy một chút thì đã như người mất hồn, lúc đi trên đường cũng không nhìn dưới chân, may mắn hắn vẫn luôn ôm nàng nên mới không bị trượt.
Lúc tham gia yến hội trong điện cũng như thế, mới vừa rồi khi Thái Tử lại đây nói chuyện nàng còn mất tập trung, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhìn đồ ăn mình thích chất đầy trong chén, cùng với ánh mắt tha thiết quan tâm của hắn khiến hốc mắt của Thẩm Sơ Vi lại bắt đầu chua xót.
Nàng mím môi, ngơ ngẩn nhìn hắn: “A Thạch ca ca, vì sao…… ngài lại đối xử tốt với ta như vậy?”
“Vi Nhi.”
Khiếp sợ, không thể tin tưởng, mừng như điên…… Đủ loại biểu hiện hiện lên trong mắt Tiêu Hồng Dữ , đến khi hắn trở lại bình thường thì đã ném đũa ôm chặt nàng vào lòng.
Động tác của hai người quá lộ liễu, cho dù vũ cơ trong điện xinh đẹp động lòng người cũng không thể ngăn toàn bộ ánh mắt của mọi người hướng vào hai người.
Có điều Tiêu Hồng Dữ không thể cố gắng quá nhiều, hắn dùng sức ôm Thẩm Sơ Vi, nhìn đôi mắt đỏ bừng của nàng, gấp gáp hỏi: “Có phải nàng tha thứ cho ta rồi hay không?”
Ánh mắt nôn nóng của hắn giống như thiếu niên bạch y mang khuôn mặt kiêu ngạo trong trí nhớ kia, Thẩm Sơ Vi lập tức bật khóc, nàng duỗi tay ôm lại hắn, nức nở trong lòng ngực hắn: “A Thạch ca ca, thật xin lỗi, ta không nên hiểu lầm chàng, thật xin lỗi……”
“Vì sao lại muốn nói xin lỗi? Sao ta không hiểu gì hết vậy?”
Phản ứng kịch liệt của nàng khiến Tiêu Hồng Dữ có chút ngạc nhiên, có điều hắn chỉ vỗ về lưng nàng, dịu dàng nói: “Nàng không cần xin lỗi ta gì cả, chỉ cần nàng đừng tức giận với ta nữa thì ta sẽ rất vui vẻ.”
“Ta không tức giận, không giận chút nào cả.” Thẩm Sơ Vi lắc đầu không ngừng.
“Vậy là tốt rồi. Được rồi, đừng khóc, nàng xem kìa, bọn họ đều đang nhìn chúng ta đấy.”
Tiêu Hồng Dữ vừa dứt lời thì Thẩm Sơ Vi mới nhận ra bọn họ đang ở đâu, vội ngước đầu khỏi ngực hắn, sau đó lấy khăn ra lau nước mắt.
Tiêu Hồng Dữ nhận khăn, lau cẩn thận cho nàng, cười nói: “Tuy không trang điểm nhưng Vi Nhi của ta vẫn đẹp nhất.”
Thẩm Sơ Vi nghe vậy thì cười khúc khích, mây đen bay hết khỏi mặt, thật sự thu hút vô cùng, đẹp không sao tả xiết.
Tiêu Hồng Dữ nhìn đến ngây người, không khỏi thở dài nói: “Thật muốn trở về ngay lập tức.”
“Trở về?”
“Trở về ăn nàng từ từ.”
Người này! Vừa tốt được một lúc liền không nghiêm túc chút nào nữa.
Có điều Thẩm Sơ Vi thích hắn như vậy, có chút lưu manh, có chút bá đạo, mang dáng vẻ khiến người khác khó có thể làm gì.
Ăn xong, buổi chiều còn có tiết mục diễn, đối thơ, ban đêm còn phải ngắm đèn, sao Tiêu Hồng Dữ có thể chờ được chứ?
Hắn gấp không chịu được mà chỉ muốn ở chung với Thẩm Sơ Vi, nên lấy cớ không khỏe, xin đi về trước.
Vừa mới lên kiệu ra khỏi cung, hắn đã không còn quy củ như lúc mới tới nữa, ôm Thẩm Sơ Vi lên đầu gối, hôn xuống đôi môi đỏ mềm mại của nàng.
Nói đi cũng phải nói lại, đã rất lâu rồi hai người không thân thiết.
Khoảng thời gian này, đã trải qua bao lần khắc khẩu, rời xa, bồi hồi qua bao lần sống chết, trái tim của họ bị biết bao hành hạ, khổ sở không thôi.
Bây giờ, cuối cùng mới qua cơn mưa trời lại sáng.
Hôn hít một hồi, Tiêu Hồng Dữ hơi không kiềm chế được, bàn tay to mò mẫm vào áo của nàng, xoa bóp nơi mềm mại của nàng.
Thẩm Sơ Vi “Ưm” một tiếng, dưới cái vuốt ve nhẹ nhàng của hắn, cơ thể như bốc lửa, muốn bị thiêu rụi ngay lập tức.
Tiêu Hồng Dữ vừa quấn quýt lấy đầu lưỡi của nàng vừa xoa xoa nơi cao ngất kia, vật to lớn ở giữa chân đã thức tỉnh, ấn từng cái lên eo Thẩm Sơ Vi.
Mắt thấy trong kiệu sắp có một màn nóng bỏng, Thẩm Sơ Vi vội nhân lúc còn tỉnh táo mạnh bạo đẩy hắn ra.
Thẩm Sơ Vi — với đôi mắt xinh đẹp động lòng người, ướt át như chứa nước, nhìn dáng vẻ không được thỏa mãn yêu cầu của hắn, đỏ mặt nói: “Không được, ta…… có thai.”
Ngoài dự đoán, Tiêu Hồng Dữ nghe vậy, trên mặt cũng không chút bất ngờ.
Hắn chỉ hơi mỉm cười, ôm nàng vào ngực một lần nữa, thỏa mãn nói: “Cuối cùng cũng nói.”
Thẩm Sơ Vi sửng sốt: “Chàng biết khi nào vậy?”
“Sau khi nàng nói muốn hòa li, ta cố gắng không đi gặp nàng mà sai người điều tra thân phận của Thạch Quân. Mấy ngày đó ta cứ khó chịu trong lòng, có một đêm ta không ngủ được nên đọc quyển《Hoàn hồn ký》 kia, xem xong cũng có nghi ngờ, sau đó ta tự mình đi hỏi Đỗ Hành, hắn không dám giấu giếm nên nói hết với ta.”
Nghe thấy tên Đỗ Hành, Thẩm Sơ Vi vội nói: “Chàng đừng trách hắn, là ta cầu xin hắn giúp che giấu. Khi đó, ta cho rằng chàng thích Giang thị, lúc nản lòng thoái chí thì lại phát hiện mình đã có thai, ta sợ hài tử của ta sẽ rơi vào kết cục như đứa trẻ trong sách, cho nên……”
“Cho nên mới muốn hòa ly với ta, muốn mang con rời xa ta hay sao?” Giọng của Tiêu Hồng Dữ chua xót, chứa một chút đáng thương.
Thẩm Sơ Vi nhìn đến đau lòng, nàng ôm mặt hắn, dịu dàng nói: “Khi đó lòng ta rất hoảng loạn, không biết như thế nào mới phải. Bây giờ ta biết đó là hiểu lầm, A Thạch ca ca, đời này ta sẽ không rời khỏi chàng nữa.”
“Ừm……" Tiêu Hồng Dữ thở một hơi thật dài, hắn mổ thêm một cái lên môi nàng, khẽ cười nói: “Có những lời này của nàng thì ta chết cũng đáng.”
“Xùy." Thẩm Sơ Vi phỉ nhổ: “Cái gì có chết hay không, Tết nhất rồi, đừng có nói bậy.”
“Đúng vậy, ta nói sai rồi, phi phi phi!” Ngọt ngào không đếm đủ trên đường trở về vương phủ, vừa xuống xe, Tiêu Hồng Dữ liền ôm Thẩm Sơ Vi vào trong.
Mới đi được vài bước, hắn xoay người dặn dò Tiêu Sơn: “Mời Đỗ Hành vào.”
“Tuân lệnh Vương gia.”
Tiêu Sơn nhận lệnh rời đi, Thẩm Sơ Vi dựa vào ngực hắn, hỏi: “Hôm nay là mùng một Tết, Đỗ đại nhân hẳn đang nghỉ phép, mời ngài ấy tới làm gì?”
“Kêu hắn đến bắt mạch cho nàng, còn nữa…” Tiêu Hồng Dữ ghé sát tai nàng, thấp giọng nói: "Xem xem chừng nào chúng ta có thể động phòng, ta không thể chờ nổi một giây nào đâu.”
“Vương gia!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.