Chương 4: Ăn hay không ăn
Sư Tử Bạch
29/05/2021
Ở góc khuất nào đó Ủy Long nhìn hai chủ tử vui vẻ hưởng thụ thì không ngừng nuốt nước miếng, hắn vừa thấy món ăn Hoàng Ngọc Nhi làm liền thấy tưới mắt, dưới thời tiết như này hắn cũng muốn ăn a, nhưng đáng tiếc hắn chỉ có thể nhìn, nghĩ đến vương gia cũng có ăn hằn lại buồn buồn nhưng hắn lại chợt bừng tỉnh, vương gia không thích Hoàng Ngọc Nhi nên đồ nàng ta làm chắc chắn vương gia sẽ không đụng đến, mình có thể nhân cơ hội này, hắc hắc... Nghĩ đến đây thân ảnh của hắn liền lập tức biến mất. Nhìn đến hai món ăn ở trên bàn Mạc Thanh Hàn có chút kinh ngạc, lại nghe phòng bếp bẩm báo là do vương phi làm thì hắn lại cảm thấy có chút khó tin. Trước giờ Hoàng Ngọc Nhi đến tìm hắn cũng chỉ hộ ta gọi nhỏ trước phòng cũng không có làm món ăn này nọ mang đến. Nay nàng mang đồ ăn cho hàn nhưng nàng lại không có đến, quả là rất kỳ lạ.
Tuy không biết trong hồ lộ của Hoàng Ngọc Nhi chứa cái gì nhưng không thể không nói đổ ăn trước mặt đúng là hấp dẫn hẳn.
Mạc Thanh Hàn cầm chiếc muỗng lên đang do dự không biết có nên ăn hay không thì tiếng của Ủy
Long vâng lên: "Vương gia đây là đồ của Hoàng Ngọc Nhi làm." "Bổn vương biết." Mạc Thanh Hàn híp mắt nhìn Ủy
Long. “Vậy vương gia không nên ăn nha." Ủy Long nuốt nước miếng nói. “Ó vậy người nói bốn vương nên làm sao?" giọng điệu của Mạc Thanh Hàn có chút kéo dài “Hoàng Ngọc Nhi không biết có bỏ gì trong đó không, vương gia vẫn nên để phòng” Ủy Long cần thận nói. "Lúc ở phòng bếp người có quan sát nàng không?” “Thuộc hạ quan sát rất kỹ" Uy Long khẳng định nói, không để ý hàm ý trong lời nói của Mạc Thanh Hàn. “Vậy có thấy nàng ta động tay động chân vào món ăn không?” Mạc Thanh Hàn khẩy miếng dưa trong đĩa không ngước mắt nhìn Ủy Long.
Mạc Thanh Hàn còn không hiểu tính tình của Ủy
Long sao, một cái miệng tham ăn như hắn đồ ăn trên bản này đã kích thích vị giác của hắn. Mạc Thanh Hàn còn nhớ lúc trước Thiên Tuyết có làm một bàn đồ ăn, Ủy Long một mình ăn hết nửa bàn. Lúc ấy, bắn vô cùng tức giận trừng phạt Ủy Long dọn vườn nửa tháng. Thiên Tuyết làm đồ ăn cho hắn tên này vậy má còn muốn ăn ké
Nàng ấy làm rất nhiều món ngon, hắn ăn vào còn cảm thấy ngon hơn cả mĩ vị trần gian, lần đầu tiên có một nữ nhân làm đồ ăn cho hắn cũng là lần đầu tiên hẳn động tâm trước một nữ nhân nhưng đáng tiếc nàng không thuộc về hắn. Mỗi lần nghĩ đến Thiên Tuyết tim hắn lại chợt đau nhói.
Thấy tâm tình của vương gia đi xuống, Ủy Long biết vương gia hẳn là đang nhớ về Thất vương phi, hắn cũng đau lòng thay vương gia a, Thất vương phi lại chọn Thát vương gia Mạc Thanh Vũ mà không phải chọn vương gia nhà mình. Nghĩ kĩ mà nói vương gia nhà mình cũng đâu thua kém Thất vương gia a, từ khuôn mặt, phong thái, khí thế đều vượt trội hơn cả thất vương gia, vậy mà...
Đang cảm thán cho vương gia nhà mình Ủy Long không chú ý tới ánh mắt của Mạc Thanh Hàn đang nhìn chằm chằm hắn, đến khi hắn cảm thấy sởn gai ốc mới bừng tỉnh. "Khuôn mặt này của người là sao?" Giọng nói sắc bén của Mạc Thanh Hàn vang lên. “Không có vương gia, thuộc hạ chỉ suy nghĩ lại xem nàng ta có bỏ gì vào trong món ăn không thôi. Ủy
Long run rẩy trả lời. “Hừ, đừng để bổn vương thấy khuôn mặt này của người lần thứ hai, nếu không..." Mạc Thanh Hàn chi nói một nửa nhưng vương gia không nói hết Ủy Long vẫn hiểu câu nói phía sau sẽ là gì. Rồi sau đó cần thân hỏi. “Vậy vương gia hai món ăn này ngài có ăn không?" "Đương nhiên bồn vương ăn." Lời nói của Mạc Thanh
Hàn làm Ủy Long kinh nghi thêm vào đó chút buồn rau.
Mạc Thanh Hàn chỉ trong chốc lát ăn hết đĩa trái cây, không thể không nói món ăn này làm hắn cảm thấy vô cùng mát mẻ, lại nhìn món bánh kỳ lạ, hắn múc lên một miếng rồi bỏ vào miệng. cảm giác không tệ ăn vào mềm mại lại có vị thơm, Thấy vương gia của mình đắm chìm vào món ăn làm tâm Ủy Long lại ngứa ngáy, chắn chắn món ăn rất ngon nếu không vương gia làm sao có vẻ mặt như vậy. Đảng thương hắn lại không được ăn a, máy người làm ở nhà bếp còn có, nghĩ tới đây Ủy Long chợt tỉnh ngộ, sao mình không nghĩ ra dưới trù phòng còn bảy phần nữa, bọn họ chắc sẽ không ăn hết đi. Nghĩ thể hắn lại hướng Mạc Thanh Hàn cung kính nói: “Vương gia nếu không còn việc gì thuộc hạ xin cáo lui." Nhận được cái gật đầu của vương gia hắn liền nhanh như bay rời đi.
Ăn xong hai món trên bàn Mạc Thanh Hàn lại có chút đăm chiêu, vương phi này của hắn hình như từ lúc tỉnh dậy luôn yên tĩnh, không gây rối. Hắn nghĩ nếu như nàng gây rối hàn lại có có trừng phạt năng để nàng yên phận. Ban đầu hắn định sẽ không thử ai cả, vì người hắn muốn thủ đã gả cho thất đệ của hắn rồi. Nên hằn định cứ như vậy cả đời mà tưởng niệm người hần yêu nhưng không ngờ Thái Hậu lại chỉ hôn cho hắn. Hắn vốn muốn cự tuyệt nhưng nghĩ lại, lần này hắn ko thủ thì lần sau Thái Hậu cũng sẽ bắt hắn thủ. Đã không phải người mình yêu thì thủ ai cũng vậy nên hắn mới đồng ý mối hôn sự này.
Tuy nhiên hắn chỉ để Hoàng Ngọc Nhi làm một vương phi trên danh nghĩa mà không đụng chạm gì đến nàng khiến nàng năm lần bảy lượt đến làm phiền hắn những lần như thể hắn đều cho người đuổi nàng đi. ban đầu hắn có cảnh cáo nàng nhưng nàng lại không để trong lòng, nàng nói nàng yêu hắn muốn chính phục trái tim hắn. Lúc đó hắn cũng không thèm để ý, hắn chỉ có Thiên Tuyết, về sau nàng ra tay đánh Thiên Tuyết làm hắn tức giận lại chán ghét nàng hơn, mới ra lệnh cấm túc nàng. Nhưng trong thời gian này nàng lại thay đổi khiến hắn vô cùng nghi hoặc.
Mạc Thanh Hàn đăm chiêu một lúc rồi quyết định đến Thanh Mai Viện. "Tiểu Mai khi em yêu một ai đó em phải nói ta yêu chàng thì người ta mới biết mà yêu lại em, biết chưa hà." Trong Thanh Mai Viện, Hoàng Ngọc Nhi đặt cuốn sách vừa đọc xong xuống bàn, quay lại nói với
Tiểu Mai. Tiểu Mai không hiểu gì, ngượng ngùng lí nhí nói: "Vương phi, vậy cũng quá xấu hổ rồi, nữ nhân cần rút rẻ nha." "Quá rụt rè cũng không được như vậy sẽ bỏ mất một mối lương duyên." Hoàng Ngọc Nhi phản bác nói. "Chẳng lẽ người muốn nàng ta phải cởi mở như người, đừng nghĩ bản thân làm đưuọc chuyện xấu hổ thì người khác cũng làm được." Một giọng nói thanh lãnh vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai chủ tớ.
Tiểu Mai vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến vương gia."
Mạc Thành Hàn phất tay: "Ra ngoài đi, bổn vương có chuyện muốn nói với vương phi."
Tiểu Mai lo lắng nhìn lướt qua vương phi thấy nàng ra hiệu mới an tâm lui xuống. "Vương gia muốn nói gì với ta?" Hoàng Ngọc Nhi có chút bực mình hàn cắt ngang lời nói của mình nên thái độ cũng không mấy hòa nhã, ngược lại có chú hồng hách.
Mạc Thanh Hàn nhàn nhàn quan sát Hoàng Ngọc
Nhi, phong cách ăn mạc của nàng có chút thay đổi, giản dị lúc trước, đầu cũng cài ít trầm hơn, nhìn có vẻ thanh thoát, linh hoạt hơn rất nhiều, hơn nữa nàng thấy hắn hai mắt cũng không tỏa sáng như mọi khi mà lại tính lặng hơn, Mạc Thanh Hàn lại càng thêm không hiểu Hoàng Ngọc Nhi, rốt cuộc nàng thật sự thay đổi hay chỉ giả vờ để hắn xem.
Tuy không biết trong hồ lộ của Hoàng Ngọc Nhi chứa cái gì nhưng không thể không nói đổ ăn trước mặt đúng là hấp dẫn hẳn.
Mạc Thanh Hàn cầm chiếc muỗng lên đang do dự không biết có nên ăn hay không thì tiếng của Ủy
Long vâng lên: "Vương gia đây là đồ của Hoàng Ngọc Nhi làm." "Bổn vương biết." Mạc Thanh Hàn híp mắt nhìn Ủy
Long. “Vậy vương gia không nên ăn nha." Ủy Long nuốt nước miếng nói. “Ó vậy người nói bốn vương nên làm sao?" giọng điệu của Mạc Thanh Hàn có chút kéo dài “Hoàng Ngọc Nhi không biết có bỏ gì trong đó không, vương gia vẫn nên để phòng” Ủy Long cần thận nói. "Lúc ở phòng bếp người có quan sát nàng không?” “Thuộc hạ quan sát rất kỹ" Uy Long khẳng định nói, không để ý hàm ý trong lời nói của Mạc Thanh Hàn. “Vậy có thấy nàng ta động tay động chân vào món ăn không?” Mạc Thanh Hàn khẩy miếng dưa trong đĩa không ngước mắt nhìn Ủy Long.
Mạc Thanh Hàn còn không hiểu tính tình của Ủy
Long sao, một cái miệng tham ăn như hắn đồ ăn trên bản này đã kích thích vị giác của hắn. Mạc Thanh Hàn còn nhớ lúc trước Thiên Tuyết có làm một bàn đồ ăn, Ủy Long một mình ăn hết nửa bàn. Lúc ấy, bắn vô cùng tức giận trừng phạt Ủy Long dọn vườn nửa tháng. Thiên Tuyết làm đồ ăn cho hắn tên này vậy má còn muốn ăn ké
Nàng ấy làm rất nhiều món ngon, hắn ăn vào còn cảm thấy ngon hơn cả mĩ vị trần gian, lần đầu tiên có một nữ nhân làm đồ ăn cho hắn cũng là lần đầu tiên hẳn động tâm trước một nữ nhân nhưng đáng tiếc nàng không thuộc về hắn. Mỗi lần nghĩ đến Thiên Tuyết tim hắn lại chợt đau nhói.
Thấy tâm tình của vương gia đi xuống, Ủy Long biết vương gia hẳn là đang nhớ về Thất vương phi, hắn cũng đau lòng thay vương gia a, Thất vương phi lại chọn Thát vương gia Mạc Thanh Vũ mà không phải chọn vương gia nhà mình. Nghĩ kĩ mà nói vương gia nhà mình cũng đâu thua kém Thất vương gia a, từ khuôn mặt, phong thái, khí thế đều vượt trội hơn cả thất vương gia, vậy mà...
Đang cảm thán cho vương gia nhà mình Ủy Long không chú ý tới ánh mắt của Mạc Thanh Hàn đang nhìn chằm chằm hắn, đến khi hắn cảm thấy sởn gai ốc mới bừng tỉnh. "Khuôn mặt này của người là sao?" Giọng nói sắc bén của Mạc Thanh Hàn vang lên. “Không có vương gia, thuộc hạ chỉ suy nghĩ lại xem nàng ta có bỏ gì vào trong món ăn không thôi. Ủy
Long run rẩy trả lời. “Hừ, đừng để bổn vương thấy khuôn mặt này của người lần thứ hai, nếu không..." Mạc Thanh Hàn chi nói một nửa nhưng vương gia không nói hết Ủy Long vẫn hiểu câu nói phía sau sẽ là gì. Rồi sau đó cần thân hỏi. “Vậy vương gia hai món ăn này ngài có ăn không?" "Đương nhiên bồn vương ăn." Lời nói của Mạc Thanh
Hàn làm Ủy Long kinh nghi thêm vào đó chút buồn rau.
Mạc Thanh Hàn chỉ trong chốc lát ăn hết đĩa trái cây, không thể không nói món ăn này làm hắn cảm thấy vô cùng mát mẻ, lại nhìn món bánh kỳ lạ, hắn múc lên một miếng rồi bỏ vào miệng. cảm giác không tệ ăn vào mềm mại lại có vị thơm, Thấy vương gia của mình đắm chìm vào món ăn làm tâm Ủy Long lại ngứa ngáy, chắn chắn món ăn rất ngon nếu không vương gia làm sao có vẻ mặt như vậy. Đảng thương hắn lại không được ăn a, máy người làm ở nhà bếp còn có, nghĩ tới đây Ủy Long chợt tỉnh ngộ, sao mình không nghĩ ra dưới trù phòng còn bảy phần nữa, bọn họ chắc sẽ không ăn hết đi. Nghĩ thể hắn lại hướng Mạc Thanh Hàn cung kính nói: “Vương gia nếu không còn việc gì thuộc hạ xin cáo lui." Nhận được cái gật đầu của vương gia hắn liền nhanh như bay rời đi.
Ăn xong hai món trên bàn Mạc Thanh Hàn lại có chút đăm chiêu, vương phi này của hắn hình như từ lúc tỉnh dậy luôn yên tĩnh, không gây rối. Hắn nghĩ nếu như nàng gây rối hàn lại có có trừng phạt năng để nàng yên phận. Ban đầu hắn định sẽ không thử ai cả, vì người hắn muốn thủ đã gả cho thất đệ của hắn rồi. Nên hằn định cứ như vậy cả đời mà tưởng niệm người hần yêu nhưng không ngờ Thái Hậu lại chỉ hôn cho hắn. Hắn vốn muốn cự tuyệt nhưng nghĩ lại, lần này hắn ko thủ thì lần sau Thái Hậu cũng sẽ bắt hắn thủ. Đã không phải người mình yêu thì thủ ai cũng vậy nên hắn mới đồng ý mối hôn sự này.
Tuy nhiên hắn chỉ để Hoàng Ngọc Nhi làm một vương phi trên danh nghĩa mà không đụng chạm gì đến nàng khiến nàng năm lần bảy lượt đến làm phiền hắn những lần như thể hắn đều cho người đuổi nàng đi. ban đầu hắn có cảnh cáo nàng nhưng nàng lại không để trong lòng, nàng nói nàng yêu hắn muốn chính phục trái tim hắn. Lúc đó hắn cũng không thèm để ý, hắn chỉ có Thiên Tuyết, về sau nàng ra tay đánh Thiên Tuyết làm hắn tức giận lại chán ghét nàng hơn, mới ra lệnh cấm túc nàng. Nhưng trong thời gian này nàng lại thay đổi khiến hắn vô cùng nghi hoặc.
Mạc Thanh Hàn đăm chiêu một lúc rồi quyết định đến Thanh Mai Viện. "Tiểu Mai khi em yêu một ai đó em phải nói ta yêu chàng thì người ta mới biết mà yêu lại em, biết chưa hà." Trong Thanh Mai Viện, Hoàng Ngọc Nhi đặt cuốn sách vừa đọc xong xuống bàn, quay lại nói với
Tiểu Mai. Tiểu Mai không hiểu gì, ngượng ngùng lí nhí nói: "Vương phi, vậy cũng quá xấu hổ rồi, nữ nhân cần rút rẻ nha." "Quá rụt rè cũng không được như vậy sẽ bỏ mất một mối lương duyên." Hoàng Ngọc Nhi phản bác nói. "Chẳng lẽ người muốn nàng ta phải cởi mở như người, đừng nghĩ bản thân làm đưuọc chuyện xấu hổ thì người khác cũng làm được." Một giọng nói thanh lãnh vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai chủ tớ.
Tiểu Mai vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến vương gia."
Mạc Thành Hàn phất tay: "Ra ngoài đi, bổn vương có chuyện muốn nói với vương phi."
Tiểu Mai lo lắng nhìn lướt qua vương phi thấy nàng ra hiệu mới an tâm lui xuống. "Vương gia muốn nói gì với ta?" Hoàng Ngọc Nhi có chút bực mình hàn cắt ngang lời nói của mình nên thái độ cũng không mấy hòa nhã, ngược lại có chú hồng hách.
Mạc Thanh Hàn nhàn nhàn quan sát Hoàng Ngọc
Nhi, phong cách ăn mạc của nàng có chút thay đổi, giản dị lúc trước, đầu cũng cài ít trầm hơn, nhìn có vẻ thanh thoát, linh hoạt hơn rất nhiều, hơn nữa nàng thấy hắn hai mắt cũng không tỏa sáng như mọi khi mà lại tính lặng hơn, Mạc Thanh Hàn lại càng thêm không hiểu Hoàng Ngọc Nhi, rốt cuộc nàng thật sự thay đổi hay chỉ giả vờ để hắn xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.