Chương 69: Bị tấn công
Sư Tử Bạch
29/05/2021
“Vương phi vật và rồi." Mạc Thanh Hàn mim cười nói, lại nắm tay nàng đi đến ăn kỷ ngồi xuống, nhìn lý nước hằn lại uống một ngụm, vừa chua vừa ngọt thấm nhuận cả cổ họng. “Thế nào, có ngon không?" Hoàng Ngọc Nhi nhìn chăm chăm hắn.
Mạc Thanh Hàn uống thêm một ngụm nữa mới nhà ra hai chữ: “Không tệ.
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy có chút ỉu xìu, nước nàng làm cả nhà bếp đều khen ngon ngay cả mấy người Ủy Long, Tiểu Mai, Song Miêu đều khen không dứt miệng vậy mà hắn chỉ nói không tệ thôi sao.
Mạc Thanh Hàn nhìn vẻ mặt của nàng cảm thấy vô cũng đáng yêu muốn nhéo má một cái thì bên ngoài có người gõ cửa. “Vào đi." Mạc Thanh Hàn thở dải trầm giọng nói
Ủy Long bước vào quỳ xuống nói: "Vương gia, Vũ tiểu thư và Trần hộ pháp bị lạc vào trận pháp. “Sao lại như thế, Vũ Diệp không phải ở trong phủ sao?" "Là thuộc hạ thất trách để Vũ tiểu thư lên núi Uyên
Minh báo tin cho Trần hộ pháp." Ủy Long thấp thỏm nói. “Không hoàn thành nhiệm vụ lại tự ý giao nhiệm vụ cho người khác, tự mình đi lãnh phạt đi." Mạc Thanh
Hàn lạnh giọng nói. “Vâng, thuộc hạ biết." Ủy Long đau khổ nói, hắn thật hối hận khi nghe lời của Vũ tiểu thư, cũng chỉ vị Vũ tiểu thư nói lần tới vương phi nấu lẩu sẽ gọi hắn tới hàn mới không nhịn được để Vũ tiểu thư đi, lần trước nghe hai người Song Miêu, Ủy Thiên không ngừng khen món lẩu gì đó của vương phi hắn cũng muốn nếm thử, cho nên mới bị Vũ tiểu thư dụ dỗ, bây giờ thì hay rồi, đồ ăn còn chưa tới miệng thì đã bị phạt rồi. "Bọn họ thế nào rồi?" Mạc Thanh Hàn lại hỏi. "Thất vương gia đang ở núi Uyên Minh, nghe nói bọn họ đã vào đó hơn hai canh giờ rồi vẫn chưa thấy đi ra." Ủy Long nói. “Bổn vương biết rồi, người lui xuống đi
Ủy Long đi rồi Hoàng Ngọc Nhi lại hỏi: “Chàng có đi xem tình hình hay không gi "Không đi, ngày mai bổn vương sẽ đưa Ám Cách lên đó, lúc này bổn vương lên cũng không giúp được gì
Mạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói. “Vậy bọn họ có gặp nguy hiểm gì không?" Hoàng
Ngọc Nhi có chút không an tâm hỏi, nàng có chút lo lắng cho Vũ Diệp mặc dù nàng ấy hay làm phiền nàng nhưng nàng lại không ghét nàng ấy, ngược lại còn coi nàng ấy là bằng hữu, nên không muốn nàng ấy xảy ra chuyện gì. “Yên tâm, có Trần Minh sẽ không sao." Mạc Thanh Hàn an ủi.
Lại nói bên kia Trần Minh và Vũ Diệp đi vòng quanh mãi vẫn chưa tìm thấy lối ra, mặc dù Trần Minh đã đi theo ký hiệu đánh dấu từ trước nhưng cuối cùng bạn họ vẫn quay lại chỗ con khỉ.
Vũ Diệp thở hồng hộc nói: "Không được rồi, ta không đi nỗi nữa."
Trần Minh lại quan sát địa hình, nhìn lên bầu trời, mặt trời đang ngà về phía tây, lúc hắn vào đây mặt trời chỉ mơi nghiêng về tây một chút, tính thời gian cũng qua hai canh giờ, hắn nhớ bọn họ vòng đi vòng lại khoảng năm vòng rồi, mà mỗi lần lại chênh nhau một chút thời gian, nếu tiếp tục đi theo hướng hồi nãy khẳng định vẫn đi về chỗ cũ.
Trần Minh đột nhiên nở nụ cười, trận pháp này không phải có người điều khiển bên trong mà tự di chuyển theo hướng mặt trời, cứ mỗi khắc trôi qua các cảnh cửa sẽ bị lệch đi một chút, cho nên mới không tìm được lối ra.
Bây giờ mặt trời đã lặn khó tìm thấy lối ra, xem ra bọn họ phải ở lại đây một đêm, “Hiện tại chúng ta phải làm sao?” Vũ Diệp vừa đấm chân vừa hỏi “Nghỉ ngơi dưỡng sức." Trần Minh nhàn nhạt nói, sau đó cũng ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần.
Mạc Thanh Vũ chờ mãi không thấy người ra thì Phi Hồ lại chạy tới đây, hắn cung kính nói: "Thất vương gia thuộc hạ sẽ ở đây canh chừng, người hồi phù trước đi."
Mạc Thanh Vũ chần chừ một lúc nói: “Được rồi, có biến động gì thì báo bổn vương." Nói xong hắn liền lập tức rồi đi, hắn không an tâm về Tuyết Nhi, muốn về xem nàng.
Về đến Thất vương phủ, Mạc Thanh Vũ chạy ngay đến Tuyết Viện. "Vương phi sao rồi?" Hắn hỏi nha hoàn hầu cận nàng. "Hồi vương gia, vương phi vẫn như vậy không có gì lạ thường." Nha hoàn khom người đáp. “Ta đã biết người đi chuẩn bị nước tắm đi." Mạc Thanh Vũ phân phố.
Sau đó hắn đi đến bên giường nhìn Vương Thiên
Tuyết, hai mắt nàng vẫn còn đang nhắm chặt, hơi thở đều đều, nàng đã chìm vào giấc ngủ, mỗi sáng nàng sẽ tỉnh dậy nhưng cũng chỉ ăn uống nói chuyện với hần hơn canh giờ lại thiu thiu ngủ, thời gian nàng tinh ngày một rút ngắn.
Trong những ngày này tâm thần hắn lúc nào cũng bắt an, sợ nàng không tỉnh lại nữa, hắn vuốt ve khuôn mặt của nàng khan tiếng nói: “Tuyết Nhi, ta thật nhớ nàng."
Bởi vì nàng chỉ tinh vào lúc sáng nên thời gian này hắn cũng không thượng triều, mọi chuyện đều giao phó cho ngũ đệ nhưng mọi thông tin trên triều hắn vẫn nắm rõ.
Cách ngày mừng thọ của phụ hoảng còn hơn nửa tháng, cũng coi như đủ bốn mươi chín ngày, bọn họ nhất thiết phải tiêu diệt Thiên Điện trước lúc bọn họ luyện hóa xong. “Vương gia, nước chuẩn bị xong rồi." Tiếng của nha hoàn bên ngoài vọng vào, Mạc Thanh Vũ lại bế Vương Thiên Tuyết lên đi tới dục bổn.
Hắn nhẹ nhàng cởi y phục của nàng ra sau đó mới đưa nàng vào dục bồn, từ ngày nàng trúng độc ngày nào hắn cũng thay nàng tắm rửa.
Mà lúc này ở Ngũ vương phủ, Hoàng Ngọc Nhi lại ngồi hát ru cho Oanh Nhi ngủ, bình thường nàng sẽ chỉ trong chốc lát Oanh Nhi đã đi vào giấc ngủ. kể chuyện nhưng hôm nay có chút mệt mỏi nên chuyển sang hát, giọng hát của nàng êm ái dễ nghe,
Thấy vậy Hoàng Ngọc Nhi dừng hát ra hiệu cho Tiều
Mai cùng đi ra ngoài. “Tiểu Mai em cũng đi nghỉ ngơi đi." Nói rồi nàng lại đi về phòng mình. Vừa bước vào phòng đã thấy Mạc Thanh Hàn nửa năm nửa ngồi trên giường, Hoàng Ngọc Nhi nhìn thấy cảnh này cũng không bất ngờ, nam nhân này từ khi thổ lộ với nàng tối nào cũng chạy đến chỗ nàng ngủ, ban đầu nàng có chút không quen còn nằng nặc không cho hắn ở lại nhưng không đuổi hắn đi được. “Vương gia, chỗ ta nhỏ như vậy chẳng chạy đến đây bon chen làm cái gì." Hoàng Ngọc Nhi nhìn hắn hừ nhẹ nói. "Vương phi, nàng không chịu đến chỗ ta, bồn vương chỉ có thể đến chỗ nàng." Mạc Thanh Hàn thản nhiên nói. “Ta ở chỗ này quen rồi không muốn đổi chỗ" Hoàng
Ngọc Nhi nói, hắn muốn nàng chuyền đến Hàn Xá Cư nhưng nàng lại kiên quyết từ chối, khó khăn lắm nàng mới thích nghi với chỗ này, quan trọng là năng luyến tiếc vườn hoa của mình. "Cho nên vương phi, bổn vương đến tim năng có gì sai." Mạc Thanh Hàn tựa tiểu phi tiểu nhìn nàng, rồi một ngày nào đó hắn sẽ đưa được nàng đến Hàn Xá
Cu. "Không sai, không sai, ngài làm cái gì cũng không sai." Nói xong nàng cũng tiến lại giường bỏ qua người hắn nằm ở bên trong, nàng trước giờ không quen cảm giác an toàn. nằm ngoài, bởi vì nàng cảm thấy nằm ngoài không có
Thấy nàng nằm xuống liền trùm hết chăn lên mặt hắn lại kéo ra, "Vương phi, ngủ như vậy sẽ bị ngạt thở "Ta quen rồi, chàng không cần bận tâm đến ta." Nói xong nàng lại muốn trùm chăn lên mặt nhưng lại bị hần kéo vào lồng ngực. "Vương phi, nếu nàng muốn như thế thì úp mặt vào ngực bổn vương là được rồi."
Hoàng Ngọc Nhi dãy dua lại bị hắn đè chặt, "Vương phi, còn nhúc nhích nữa bổn vương sẽ không nhịn được."
Nghe vậy, nàng có chút tức giận, là hắn muốn vậy còn đổ thừa cho nàng nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy nàng cũng không dám nhúc nhích nữa.
Mạc Thanh Hàn uống thêm một ngụm nữa mới nhà ra hai chữ: “Không tệ.
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy có chút ỉu xìu, nước nàng làm cả nhà bếp đều khen ngon ngay cả mấy người Ủy Long, Tiểu Mai, Song Miêu đều khen không dứt miệng vậy mà hắn chỉ nói không tệ thôi sao.
Mạc Thanh Hàn nhìn vẻ mặt của nàng cảm thấy vô cũng đáng yêu muốn nhéo má một cái thì bên ngoài có người gõ cửa. “Vào đi." Mạc Thanh Hàn thở dải trầm giọng nói
Ủy Long bước vào quỳ xuống nói: "Vương gia, Vũ tiểu thư và Trần hộ pháp bị lạc vào trận pháp. “Sao lại như thế, Vũ Diệp không phải ở trong phủ sao?" "Là thuộc hạ thất trách để Vũ tiểu thư lên núi Uyên
Minh báo tin cho Trần hộ pháp." Ủy Long thấp thỏm nói. “Không hoàn thành nhiệm vụ lại tự ý giao nhiệm vụ cho người khác, tự mình đi lãnh phạt đi." Mạc Thanh
Hàn lạnh giọng nói. “Vâng, thuộc hạ biết." Ủy Long đau khổ nói, hắn thật hối hận khi nghe lời của Vũ tiểu thư, cũng chỉ vị Vũ tiểu thư nói lần tới vương phi nấu lẩu sẽ gọi hắn tới hàn mới không nhịn được để Vũ tiểu thư đi, lần trước nghe hai người Song Miêu, Ủy Thiên không ngừng khen món lẩu gì đó của vương phi hắn cũng muốn nếm thử, cho nên mới bị Vũ tiểu thư dụ dỗ, bây giờ thì hay rồi, đồ ăn còn chưa tới miệng thì đã bị phạt rồi. "Bọn họ thế nào rồi?" Mạc Thanh Hàn lại hỏi. "Thất vương gia đang ở núi Uyên Minh, nghe nói bọn họ đã vào đó hơn hai canh giờ rồi vẫn chưa thấy đi ra." Ủy Long nói. “Bổn vương biết rồi, người lui xuống đi
Ủy Long đi rồi Hoàng Ngọc Nhi lại hỏi: “Chàng có đi xem tình hình hay không gi "Không đi, ngày mai bổn vương sẽ đưa Ám Cách lên đó, lúc này bổn vương lên cũng không giúp được gì
Mạc Thanh Hàn nhàn nhạt nói. “Vậy bọn họ có gặp nguy hiểm gì không?" Hoàng
Ngọc Nhi có chút không an tâm hỏi, nàng có chút lo lắng cho Vũ Diệp mặc dù nàng ấy hay làm phiền nàng nhưng nàng lại không ghét nàng ấy, ngược lại còn coi nàng ấy là bằng hữu, nên không muốn nàng ấy xảy ra chuyện gì. “Yên tâm, có Trần Minh sẽ không sao." Mạc Thanh Hàn an ủi.
Lại nói bên kia Trần Minh và Vũ Diệp đi vòng quanh mãi vẫn chưa tìm thấy lối ra, mặc dù Trần Minh đã đi theo ký hiệu đánh dấu từ trước nhưng cuối cùng bạn họ vẫn quay lại chỗ con khỉ.
Vũ Diệp thở hồng hộc nói: "Không được rồi, ta không đi nỗi nữa."
Trần Minh lại quan sát địa hình, nhìn lên bầu trời, mặt trời đang ngà về phía tây, lúc hắn vào đây mặt trời chỉ mơi nghiêng về tây một chút, tính thời gian cũng qua hai canh giờ, hắn nhớ bọn họ vòng đi vòng lại khoảng năm vòng rồi, mà mỗi lần lại chênh nhau một chút thời gian, nếu tiếp tục đi theo hướng hồi nãy khẳng định vẫn đi về chỗ cũ.
Trần Minh đột nhiên nở nụ cười, trận pháp này không phải có người điều khiển bên trong mà tự di chuyển theo hướng mặt trời, cứ mỗi khắc trôi qua các cảnh cửa sẽ bị lệch đi một chút, cho nên mới không tìm được lối ra.
Bây giờ mặt trời đã lặn khó tìm thấy lối ra, xem ra bọn họ phải ở lại đây một đêm, “Hiện tại chúng ta phải làm sao?” Vũ Diệp vừa đấm chân vừa hỏi “Nghỉ ngơi dưỡng sức." Trần Minh nhàn nhạt nói, sau đó cũng ngồi tại chỗ nhắm mắt dưỡng thần.
Mạc Thanh Vũ chờ mãi không thấy người ra thì Phi Hồ lại chạy tới đây, hắn cung kính nói: "Thất vương gia thuộc hạ sẽ ở đây canh chừng, người hồi phù trước đi."
Mạc Thanh Vũ chần chừ một lúc nói: “Được rồi, có biến động gì thì báo bổn vương." Nói xong hắn liền lập tức rồi đi, hắn không an tâm về Tuyết Nhi, muốn về xem nàng.
Về đến Thất vương phủ, Mạc Thanh Vũ chạy ngay đến Tuyết Viện. "Vương phi sao rồi?" Hắn hỏi nha hoàn hầu cận nàng. "Hồi vương gia, vương phi vẫn như vậy không có gì lạ thường." Nha hoàn khom người đáp. “Ta đã biết người đi chuẩn bị nước tắm đi." Mạc Thanh Vũ phân phố.
Sau đó hắn đi đến bên giường nhìn Vương Thiên
Tuyết, hai mắt nàng vẫn còn đang nhắm chặt, hơi thở đều đều, nàng đã chìm vào giấc ngủ, mỗi sáng nàng sẽ tỉnh dậy nhưng cũng chỉ ăn uống nói chuyện với hần hơn canh giờ lại thiu thiu ngủ, thời gian nàng tinh ngày một rút ngắn.
Trong những ngày này tâm thần hắn lúc nào cũng bắt an, sợ nàng không tỉnh lại nữa, hắn vuốt ve khuôn mặt của nàng khan tiếng nói: “Tuyết Nhi, ta thật nhớ nàng."
Bởi vì nàng chỉ tinh vào lúc sáng nên thời gian này hắn cũng không thượng triều, mọi chuyện đều giao phó cho ngũ đệ nhưng mọi thông tin trên triều hắn vẫn nắm rõ.
Cách ngày mừng thọ của phụ hoảng còn hơn nửa tháng, cũng coi như đủ bốn mươi chín ngày, bọn họ nhất thiết phải tiêu diệt Thiên Điện trước lúc bọn họ luyện hóa xong. “Vương gia, nước chuẩn bị xong rồi." Tiếng của nha hoàn bên ngoài vọng vào, Mạc Thanh Vũ lại bế Vương Thiên Tuyết lên đi tới dục bổn.
Hắn nhẹ nhàng cởi y phục của nàng ra sau đó mới đưa nàng vào dục bồn, từ ngày nàng trúng độc ngày nào hắn cũng thay nàng tắm rửa.
Mà lúc này ở Ngũ vương phủ, Hoàng Ngọc Nhi lại ngồi hát ru cho Oanh Nhi ngủ, bình thường nàng sẽ chỉ trong chốc lát Oanh Nhi đã đi vào giấc ngủ. kể chuyện nhưng hôm nay có chút mệt mỏi nên chuyển sang hát, giọng hát của nàng êm ái dễ nghe,
Thấy vậy Hoàng Ngọc Nhi dừng hát ra hiệu cho Tiều
Mai cùng đi ra ngoài. “Tiểu Mai em cũng đi nghỉ ngơi đi." Nói rồi nàng lại đi về phòng mình. Vừa bước vào phòng đã thấy Mạc Thanh Hàn nửa năm nửa ngồi trên giường, Hoàng Ngọc Nhi nhìn thấy cảnh này cũng không bất ngờ, nam nhân này từ khi thổ lộ với nàng tối nào cũng chạy đến chỗ nàng ngủ, ban đầu nàng có chút không quen còn nằng nặc không cho hắn ở lại nhưng không đuổi hắn đi được. “Vương gia, chỗ ta nhỏ như vậy chẳng chạy đến đây bon chen làm cái gì." Hoàng Ngọc Nhi nhìn hắn hừ nhẹ nói. "Vương phi, nàng không chịu đến chỗ ta, bồn vương chỉ có thể đến chỗ nàng." Mạc Thanh Hàn thản nhiên nói. “Ta ở chỗ này quen rồi không muốn đổi chỗ" Hoàng
Ngọc Nhi nói, hắn muốn nàng chuyền đến Hàn Xá Cư nhưng nàng lại kiên quyết từ chối, khó khăn lắm nàng mới thích nghi với chỗ này, quan trọng là năng luyến tiếc vườn hoa của mình. "Cho nên vương phi, bổn vương đến tim năng có gì sai." Mạc Thanh Hàn tựa tiểu phi tiểu nhìn nàng, rồi một ngày nào đó hắn sẽ đưa được nàng đến Hàn Xá
Cu. "Không sai, không sai, ngài làm cái gì cũng không sai." Nói xong nàng cũng tiến lại giường bỏ qua người hắn nằm ở bên trong, nàng trước giờ không quen cảm giác an toàn. nằm ngoài, bởi vì nàng cảm thấy nằm ngoài không có
Thấy nàng nằm xuống liền trùm hết chăn lên mặt hắn lại kéo ra, "Vương phi, ngủ như vậy sẽ bị ngạt thở "Ta quen rồi, chàng không cần bận tâm đến ta." Nói xong nàng lại muốn trùm chăn lên mặt nhưng lại bị hần kéo vào lồng ngực. "Vương phi, nếu nàng muốn như thế thì úp mặt vào ngực bổn vương là được rồi."
Hoàng Ngọc Nhi dãy dua lại bị hắn đè chặt, "Vương phi, còn nhúc nhích nữa bổn vương sẽ không nhịn được."
Nghe vậy, nàng có chút tức giận, là hắn muốn vậy còn đổ thừa cho nàng nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy nàng cũng không dám nhúc nhích nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.