Chương 36: Dò xét
Sư Tử Bạch
29/05/2021
Mạc Thanh Hàn đi rồi Hoàng Ngọc Nhi liên lên giường đắp chặn nhắm mắt lại nhưng không cách nào ngủ được, nàng xoay qua xoay lại một hồi rồi quyết định rời giường, đã không ngủ được vậy thì nàng sẽ thức đợi Mạc Thanh Hàn quay về.
Hoàng Ngọc Nhi chống tay lên bàn, nhìn ánh nến lập lòe, trong lòng thẩm mong Mạc Thanh Hàn có thể nhanh nhanh quay về, nàng ở một mình có chút sợ, Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hoàng Ngọc Nhi nghi hoặc từ từ bước đến cánh cửa, vừa suy đoán người bên ngoài là ai, Tô thị hay Oanh Nhi nhưng nàng nhớ hai người họ đã sớm tắt nến đi ngủ rồi mà,
Nàng có chút run rẩy mở cánh cửa ra, lại phát hiện không có ai cả, ngó ngang ngó dọc một mảnh tối om đang lúc nàng tính đóng cửa thì một bàn tay de lai cảnh của nàng hoảng sợ sắp kêu lên thì có người bắt miệng nàng. không biết người tới là ai Hoàng Ngọc Nhi có chút dãy dụa, lúc này mới nghe bên tai giọng nói quen thuộc, "Là ta."
Người núp trong bóng tối thấy hai người vào phòng thì nhanh chóng lủi vào bóng đêm.
Mạc Thanh Hàn kéo nàng vào trong mới thả tay ra,
Hoàng Ngọc Nhi thở dốc quay lại trừng hẳn. “Vương gia ngài làm ta sợ muốn chết " “Người làm gì còn chưa ngủ?" Mạc Thanh Hàn nhíu mày hỏi, nữ nhân này không ngủ còn thập thò ngoài cửa làm cái gì. "Ta ngủ không được mới tỉnh chờ ngài về, lại có người gõ cửa nên ta ra xem thử, mở ra thì không có ai." Nàng xém chút nữa đã bị hắn dọa ngất xỉu, thử nghĩ xem một người đang trong tình trạng hoang mang lo sợ, lại bị người dọa sẽ thành như thế nào, cũng may nàng tâm lý vững vàng.
Mạc Thanh Hàn nghe nàng nói có chút suy tư, lúc này Hoàng Ngọc Nhì lại lên tiếng hỏi: “Vương gia ngài có thấy cái gì khác thường không?" “Không có." Hắn đã đi vòng một lượt quanh ngôi làng này, không phát hiện có gì khác lạ, ở đây cũng chỉ có mấy chục hộ gia đình mọi người đi ngủ rất sớm, hàn dạo quanh một vòng không có nhà nào còn thấp đèn, từ trên cao nhìn xuống lấy ngôi làng là trung tâm phân nhánh thành tâm hướng đi, nhìn như một vòng bát quái, mà không ngôi làng này đã được xếp thành vòng bát quái. "Ngài có tin ở đây có thần rừng gì đó hay không?"
Đột nhiên Hoàng Ngọc Nhi lại hỏi, cổ đại hay tin thần tin quỷ, xem bộ dạng của Tô thị mà xem, hình như rất sợ hãi cái thần rừng gì đó. “Bổn vương không tin thần quỷ." Mọi thứ đều do con người tạo ra cả, nếu thật sự có thần hắn cũng muốn diện kiến một lần xem hắn có năng lực gì khiến con người sợ hãi như vậy. “Vương gia thật sáng suốt, chuyện này khẳng định có người làm, có điều tên này cũng quá biến thái, tìm người cũng có thể mọi ra được, có khi nào hắn lấy tìm để luyện thuộc trường sinh bắt lão gì đó không Giống như trong một bộ phim nàng không nhớ tên, người kia đã thu thập đù một ngàn trái tim của hải từ để làm thuốc dẫn trường sinh bất lão, cái tên biến thái kia không phải cũng như vậy chứ, nghĩ vậy Hoàng Ngọc Nhi có chút rùng mình. “Người suy nghĩ cái gì, người nghĩ trên đời này có thuốc trường sinh bất lão sao?" Mạc Thanh Hàn khinh thường nhìn nàng, nữ nhân này đúng là cái gì cũng nghĩ ra được. "Ai biết được, không ngài nói xem tên biển thai kia moi tim người làm gì?" Trên đời này chuyện gì chẳng có thể xảy ra, tên kia biến thái như vậy ngoài việc mọi tìm làm thuộc như trong phim ra năng không nghĩ ra được lý do hạn làm như vậy chẳng lẽ lại để án, như vậy cũng thật ghê tởm. “Bổn vương không biết nhưng bồn vương sẽ điều tra được, người chở có suy nghĩ lung tung, được rồi, lên giường ngủ đi."
Nghe hắn lạnh lùng ra lệnh Hoàng Ngọc Nhi ngáp một cái rồi leo lên giường, có hắn ở đây nàng đã an tâm hơn.
Thấy hắn vẫn còn ngồi đó không lên giường nàng hỏi: "Vương gia, ngài không lên giường ngủ sao?" “Người ngủ đi." “Vương gia, ngài ngại sao, dù sao chúng ta cũng là phu thê ngủ chung một giường là thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa ta thấy ngài cũng một mỏi, lên đây đi." Nói rồi nàng còn dịch vào bên trong chứa hán một nửa giường nhưng mà vẫn không thấy hắn nhúc nhích. "Ngài không lên thật sao, ai da, ta cũng không làm gì ngài ngài sợ cái gì." Hoàng Ngọc Nhi vẫn còn ra sức khuyên hắn lên giường ngủ, thật ra là nàng vẫn còn sợ hãi không dám ngủ một mình, tuy rằng hắn ngồi đó nhưng cũng rất xa nha.
Nhìn đôi mắt chờ mong của Hoàng Ngọc Nhi hắn cảm thấy nàng càng ngày càng không biết xấu hổ, lời nói như vậy cũng có thể nói ra miệng.
Hoàng Ngọc Nhi chờ mãi không thấy hắn lên lại thấy hắn nhắm mắt dưỡng thần liền iu xiu nhắm mắt ngủ. Giờ máo ôm sau Oanh Nhì đã đến gõ cửa phòng của bọn họ, Mạc Thanh Hàn nghe thấy tiếng đi ra mở cửa, lại nhìn nữ nhân trên giường, nàng vẫn còn đang ngủ say sưa.
Oanh Nhi thấy người mở cửa là Mạc Thanh Hàn thì có chút kinh sợ, lắp bắp nói: “Đại ca ca, đến giờ rồi, chúng ta phải đi ra, nếu không sẽ không kịp."
Mạc Thanh Hàn lại đi đến bên giường lay nữ nhân trên giường, “Hoàng Ngọc Nhi, mau tỉnh dậy chúng ta phải đi rồi." "Ại nha, Tiểu Mai ta còn muốn ngủ, người đừng làm ổn." Hoàng Ngọc Nhi còn tưởng đây là trong vương phủ người gọi mình là Tiểu Mai, nàng mới theo thời quen nói như vậy. Mạc Thanh Hàn nghe vậy lại cười lạnh nói: “Hoàng Ngọc Nhi, người còn không dậy, bổn vương để người lại đây để người móc tim"
Nghe hai chữ móc tim Hoàng Ngọc Nhi đang mơ màng bỗng choàng tinh, đập vào mắt là khuôn mặt đầy ý cười của Mạc Thanh Hàn. “Ngài, sáng sớm ngài dọa ta cái gì?" “Tỉnh rồi thì chuẩn bị đi." Để lại cho nàng một câu hắn liền đi ra ngoài, lúc này Oanh Nhi bưng vào cho nàng một chậu nước. “Tỷ tỷ, người rửa mặt súc miệng đi rồi chúng ta đi, chỉ còn hơn một canh giờ thôi." Từ nhà nàng đến lỗi ra cũng phải nửa canh giờ, không đi mau sẽ không kịp Sau khi rửa mặt mặc áo xong Hoàng Ngọc Nhi đi ra khỏi cửa, Oanh Nhi và Mạc Thanh Hàn đã đứng ngoài cửa chờ nàng, trên tay Oanh Nhi còn cầm một giờ hoa tươi, Hoàng Ngọc Nhi có chút xấu hổ nói: "Xin lỗi, đã để mọi người chờ lâu." "Đi thôi. Thấy nàng ra Mạc Thanh Hàn liền ra lệnh xuất phát.
Oanh Nhi đưa bọn họ dẫn họ theo hướng tây đi ra, đi khoảng nửa canh giờ Hoàng Ngọc Nhi nghi hoặc hỏi: “Oanh Nhi, không phải muội nói đi nửa canh giờ sẽ ra khỏi nơi này sao, tại sao gần một canh giờ rồi còn chưa thấy lối ra?"
Oanh Nhi cũng không hiểu nàng có chút nhằn mày bứt tóc nói: "Tỷ tỷ ta cũng không biết, bình thường tà dì có nửa canh giờ thôi, hôm nay là quá
Mạc Thanh Hàn trên đường đi luôn quan sát, cảnh vật xung quanh không hề thay đổi mà lúc này bọn họ lại đi vào một khu rừng, đẳng trước sương mù còn chưa tan, đây đúng là cánh rừng hôm qua bọn họ mới ra khỏi.
Lúc này đột nhiên Oanh Nhi lại nói: "Lạ quá bình thường bên này có một cây Sơn Tra, sao bây giờ lại không thấy rồi.” “Muôi chắc chứ?" Hoàng Ngọc Nhi hỏi lại. “Chắc chắn, ngày nào muội cũng đi qua đây mà."
Oanh Nhi nói với giọng khẳng định.
Hoàng Ngọc Nhi lại đưa mắt nhìn Mạc Thanh Hàn “Vương gia, làm sao bây giờ, lẽ nào chúng ta lạc dường sao
Hoàng Ngọc Nhi chống tay lên bàn, nhìn ánh nến lập lòe, trong lòng thẩm mong Mạc Thanh Hàn có thể nhanh nhanh quay về, nàng ở một mình có chút sợ, Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hoàng Ngọc Nhi nghi hoặc từ từ bước đến cánh cửa, vừa suy đoán người bên ngoài là ai, Tô thị hay Oanh Nhi nhưng nàng nhớ hai người họ đã sớm tắt nến đi ngủ rồi mà,
Nàng có chút run rẩy mở cánh cửa ra, lại phát hiện không có ai cả, ngó ngang ngó dọc một mảnh tối om đang lúc nàng tính đóng cửa thì một bàn tay de lai cảnh của nàng hoảng sợ sắp kêu lên thì có người bắt miệng nàng. không biết người tới là ai Hoàng Ngọc Nhi có chút dãy dụa, lúc này mới nghe bên tai giọng nói quen thuộc, "Là ta."
Người núp trong bóng tối thấy hai người vào phòng thì nhanh chóng lủi vào bóng đêm.
Mạc Thanh Hàn kéo nàng vào trong mới thả tay ra,
Hoàng Ngọc Nhi thở dốc quay lại trừng hẳn. “Vương gia ngài làm ta sợ muốn chết " “Người làm gì còn chưa ngủ?" Mạc Thanh Hàn nhíu mày hỏi, nữ nhân này không ngủ còn thập thò ngoài cửa làm cái gì. "Ta ngủ không được mới tỉnh chờ ngài về, lại có người gõ cửa nên ta ra xem thử, mở ra thì không có ai." Nàng xém chút nữa đã bị hắn dọa ngất xỉu, thử nghĩ xem một người đang trong tình trạng hoang mang lo sợ, lại bị người dọa sẽ thành như thế nào, cũng may nàng tâm lý vững vàng.
Mạc Thanh Hàn nghe nàng nói có chút suy tư, lúc này Hoàng Ngọc Nhì lại lên tiếng hỏi: “Vương gia ngài có thấy cái gì khác thường không?" “Không có." Hắn đã đi vòng một lượt quanh ngôi làng này, không phát hiện có gì khác lạ, ở đây cũng chỉ có mấy chục hộ gia đình mọi người đi ngủ rất sớm, hàn dạo quanh một vòng không có nhà nào còn thấp đèn, từ trên cao nhìn xuống lấy ngôi làng là trung tâm phân nhánh thành tâm hướng đi, nhìn như một vòng bát quái, mà không ngôi làng này đã được xếp thành vòng bát quái. "Ngài có tin ở đây có thần rừng gì đó hay không?"
Đột nhiên Hoàng Ngọc Nhi lại hỏi, cổ đại hay tin thần tin quỷ, xem bộ dạng của Tô thị mà xem, hình như rất sợ hãi cái thần rừng gì đó. “Bổn vương không tin thần quỷ." Mọi thứ đều do con người tạo ra cả, nếu thật sự có thần hắn cũng muốn diện kiến một lần xem hắn có năng lực gì khiến con người sợ hãi như vậy. “Vương gia thật sáng suốt, chuyện này khẳng định có người làm, có điều tên này cũng quá biến thái, tìm người cũng có thể mọi ra được, có khi nào hắn lấy tìm để luyện thuộc trường sinh bắt lão gì đó không Giống như trong một bộ phim nàng không nhớ tên, người kia đã thu thập đù một ngàn trái tim của hải từ để làm thuốc dẫn trường sinh bất lão, cái tên biến thái kia không phải cũng như vậy chứ, nghĩ vậy Hoàng Ngọc Nhi có chút rùng mình. “Người suy nghĩ cái gì, người nghĩ trên đời này có thuốc trường sinh bất lão sao?" Mạc Thanh Hàn khinh thường nhìn nàng, nữ nhân này đúng là cái gì cũng nghĩ ra được. "Ai biết được, không ngài nói xem tên biển thai kia moi tim người làm gì?" Trên đời này chuyện gì chẳng có thể xảy ra, tên kia biến thái như vậy ngoài việc mọi tìm làm thuộc như trong phim ra năng không nghĩ ra được lý do hạn làm như vậy chẳng lẽ lại để án, như vậy cũng thật ghê tởm. “Bổn vương không biết nhưng bồn vương sẽ điều tra được, người chở có suy nghĩ lung tung, được rồi, lên giường ngủ đi."
Nghe hắn lạnh lùng ra lệnh Hoàng Ngọc Nhi ngáp một cái rồi leo lên giường, có hắn ở đây nàng đã an tâm hơn.
Thấy hắn vẫn còn ngồi đó không lên giường nàng hỏi: "Vương gia, ngài không lên giường ngủ sao?" “Người ngủ đi." “Vương gia, ngài ngại sao, dù sao chúng ta cũng là phu thê ngủ chung một giường là thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa ta thấy ngài cũng một mỏi, lên đây đi." Nói rồi nàng còn dịch vào bên trong chứa hán một nửa giường nhưng mà vẫn không thấy hắn nhúc nhích. "Ngài không lên thật sao, ai da, ta cũng không làm gì ngài ngài sợ cái gì." Hoàng Ngọc Nhi vẫn còn ra sức khuyên hắn lên giường ngủ, thật ra là nàng vẫn còn sợ hãi không dám ngủ một mình, tuy rằng hắn ngồi đó nhưng cũng rất xa nha.
Nhìn đôi mắt chờ mong của Hoàng Ngọc Nhi hắn cảm thấy nàng càng ngày càng không biết xấu hổ, lời nói như vậy cũng có thể nói ra miệng.
Hoàng Ngọc Nhi chờ mãi không thấy hắn lên lại thấy hắn nhắm mắt dưỡng thần liền iu xiu nhắm mắt ngủ. Giờ máo ôm sau Oanh Nhì đã đến gõ cửa phòng của bọn họ, Mạc Thanh Hàn nghe thấy tiếng đi ra mở cửa, lại nhìn nữ nhân trên giường, nàng vẫn còn đang ngủ say sưa.
Oanh Nhi thấy người mở cửa là Mạc Thanh Hàn thì có chút kinh sợ, lắp bắp nói: “Đại ca ca, đến giờ rồi, chúng ta phải đi ra, nếu không sẽ không kịp."
Mạc Thanh Hàn lại đi đến bên giường lay nữ nhân trên giường, “Hoàng Ngọc Nhi, mau tỉnh dậy chúng ta phải đi rồi." "Ại nha, Tiểu Mai ta còn muốn ngủ, người đừng làm ổn." Hoàng Ngọc Nhi còn tưởng đây là trong vương phủ người gọi mình là Tiểu Mai, nàng mới theo thời quen nói như vậy. Mạc Thanh Hàn nghe vậy lại cười lạnh nói: “Hoàng Ngọc Nhi, người còn không dậy, bổn vương để người lại đây để người móc tim"
Nghe hai chữ móc tim Hoàng Ngọc Nhi đang mơ màng bỗng choàng tinh, đập vào mắt là khuôn mặt đầy ý cười của Mạc Thanh Hàn. “Ngài, sáng sớm ngài dọa ta cái gì?" “Tỉnh rồi thì chuẩn bị đi." Để lại cho nàng một câu hắn liền đi ra ngoài, lúc này Oanh Nhi bưng vào cho nàng một chậu nước. “Tỷ tỷ, người rửa mặt súc miệng đi rồi chúng ta đi, chỉ còn hơn một canh giờ thôi." Từ nhà nàng đến lỗi ra cũng phải nửa canh giờ, không đi mau sẽ không kịp Sau khi rửa mặt mặc áo xong Hoàng Ngọc Nhi đi ra khỏi cửa, Oanh Nhi và Mạc Thanh Hàn đã đứng ngoài cửa chờ nàng, trên tay Oanh Nhi còn cầm một giờ hoa tươi, Hoàng Ngọc Nhi có chút xấu hổ nói: "Xin lỗi, đã để mọi người chờ lâu." "Đi thôi. Thấy nàng ra Mạc Thanh Hàn liền ra lệnh xuất phát.
Oanh Nhi đưa bọn họ dẫn họ theo hướng tây đi ra, đi khoảng nửa canh giờ Hoàng Ngọc Nhi nghi hoặc hỏi: “Oanh Nhi, không phải muội nói đi nửa canh giờ sẽ ra khỏi nơi này sao, tại sao gần một canh giờ rồi còn chưa thấy lối ra?"
Oanh Nhi cũng không hiểu nàng có chút nhằn mày bứt tóc nói: "Tỷ tỷ ta cũng không biết, bình thường tà dì có nửa canh giờ thôi, hôm nay là quá
Mạc Thanh Hàn trên đường đi luôn quan sát, cảnh vật xung quanh không hề thay đổi mà lúc này bọn họ lại đi vào một khu rừng, đẳng trước sương mù còn chưa tan, đây đúng là cánh rừng hôm qua bọn họ mới ra khỏi.
Lúc này đột nhiên Oanh Nhi lại nói: "Lạ quá bình thường bên này có một cây Sơn Tra, sao bây giờ lại không thấy rồi.” “Muôi chắc chứ?" Hoàng Ngọc Nhi hỏi lại. “Chắc chắn, ngày nào muội cũng đi qua đây mà."
Oanh Nhi nói với giọng khẳng định.
Hoàng Ngọc Nhi lại đưa mắt nhìn Mạc Thanh Hàn “Vương gia, làm sao bây giờ, lẽ nào chúng ta lạc dường sao
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.