Chương 63: Động phòng hoa chúc
Sư Tử Bạch
29/05/2021
Lúc nãy hàn mới nhận được tin tức của Phi Hổ truyền đến, năm xưa Ám Cách và sư muội hẳn là Đồng Dao cùng nhau nghiên cứu một trận pháp kỳ dị nhưng không biết làm sao lại bị người biết được đã lợi dụng Đồng Dao giúp hắn tạo ra trận pháp này, mà người đó không ai khác chính là điện chủ Thiên Điện.
Sau khi hoàn thành trận pháp hắn cho người đuổi giết Đồng Dao, đợi đến khi Ám Cách tìm được nàng nàng chỉ còn lại hơi thở thoi thóp. Ám Cách muốn trả thủ cho sư muội lại bị Đồng Dao ngăn cản, cuối cùng ông ta mới sống ẩn dật không màng thể sự giang hồ nữa. “ở đây không có chuyện của ta nữa ta đi trước.
Hoàng Ngọc Nhi bỗng nhiên lên tiếng nói, nói xong liên bước chân đi
Mạc Thanh Hàn thấy vậy cũng đi theo nàng, chỉ còn lại Trần Minh và Vũ Diệp không khí có chút đè nén, tâm đến nàng, muốn rời đi lại bị Vũ Diệp chặn lại.
Vũ Diệp muốn nói lại thôi, Trần Minh lại không quan “Trần Minh, ta muốn nói chuyện với người." "Vũ tiểu thư, ta lại không có để nói với người." Trần
Minh lạnh nhạt nói. “Ngươi, ta, ta chỉ muốn xin lỗi ngươi." Vũ Diệp nhỏ nhẹ nói. "Không cần thiết đâu." Trần Minh để lại một câu này rồi lướt qua nàng rời đi.
Vũ Diệp nhìn bóng lưng của hắn hai mắt đẫm lệ cuối cùng hắn vẫn không muốn tha thứ cho nàng.
Hoàng Ngọc Nhì rời đi lại cảm nhận được Mạc Thanh Hàn theo sau bước chân của nàng ngày một nhanh nhanh như thể muốn cắt đuôi hắn thì tức giận bước hơn, Mạc Thanh Hàn thấy người phía trước cố tình đi nhanh tới bắt lấy cánh tay nàng. "Hoàng Ngọc Nhi, tại sao lại tránh bồn vương."
Hai ngày nay hắn đi tìm nàng đều không thấy nàng ở Thanh Mai Viện, buổi sáng nha hoàn nói nàng xuống phòng bếp, hắn đến tìm thì nàng lại chạy về Thanh Mai Viện, buổi tối hắn đến tìm thì nàng lại đi ngủ sớm, cái này không phải cố tình tránh mặt hắn thì là gì, hắn cũng không hiểu sao nàng lại tránh mặt mình như vậy, trong lòng có chút bực bội khó chịu. Hoàng Ngọc Nhi bị hắn bắt lại cũng không nhìn mặt hần chỉ nói: "Vương gia đa tâm rồi, ta làm sao phải tránh mặt ngài."
Nghe vậy, Mạc Thanh Hàn cười lạnh nói: “Phải không, vậy người đi nhanh như vậy làm cái gì?” chóng quay về làm." Hoàng Ngọc Nhi bối rối nói. lý do lại tức giận vắng ra khỏi tay hắn, “Vương gia, Nghe nàng nói như vậy, không hiểu sao lừa giận “Ta nhớ còn chút chuyện phải làm nên muốn nhanh "Ngươi là vương phi có việc gì phải đến phiên người làm." Mạc Thanh Hàn lại tiếp tục truy hỏi. Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Trong lúc nhất thời Hoàng Ngọc Nhi không tìm được ngài đủ chưa, ta làm gì thì liên quan gì đến ngài." trong lòng hắn đột nhiên gia tăng, "Không liên quan sao, Hoàng Ngọc Nhi người quên mình là vương phi của bồn vương rồi sao, chuyện của người bổn vương là người có tư cách biết nhất."
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy cũng lạnh lùng nói: “Vương gia, ngài cũng quên rồi sao, chúng ta chỉ là quan tâm thì chuyện của ta ngài cũng đừng xen vào" phu thê trên danh nghĩa, chuyện của ngài ta không "Vương phi nói vậy có phải chỉ cần chúng ta là phu thể chính thức thì bồn vương có thể quan tâm đến chuyện của người sao."
Hoàng Ngọc Nhi không hiểu hắn nói gì, trong lúc mơ màng nàng lại bị hắn vác trên vai một mạch đi đến
Hàn Xá Cư. “Mạc Thanh Hàn, ngài làm cái gì, mau bò ta xuống" Bị hắn vác như vậy nàng vô cùng khó chịu, không ngừng dãy dụa tay chân còn liên tục đám vào lưng hàn nhưng hắn vẫn không chịu thả năng xuống. Nha hoàn nô bộc nhìn cảnh này thì hết hồn, ngay cả hai thị vệ canh giữ trước cửa viên cũng trố mắt nhìn, Mạc Thanh Hàn lại lạnh giọng ra lệnh, "Các người lại hết xuống đi."
Cho đến khi đi vào bên trong phòng Mạc Thanh Hàn mới để nàng xuống giường, không cho nàng kịp phản ứng đã nằm đè lên người nàng.
Hoàng Ngọc Nhi hốt hoảng muốn đẩy hắn ra nhưng người hắn rất nặng nàng không cách nào đẩy được, lại tức giận trừng mắt với hắn, "Mạc Thanh Hàn, ngài muốn làm cái gì, mau đứng lên." "Hỏi hay làm, bổn vương muốn cùng năng động phòng hoa chúc." Mạc Thanh Hàn nhấn mạnh bốn chữ sau.
Hoàng Ngọc Nhi nghe thấy liền mặt hồng tai đỏ, động phòng hoa chúc cái gì, nàng không nghe nhằm chứ, Mạc Thanh Hàn này lên cơn sao.
Lúc này Mạc Thanh Hàn lại cởi áo ngoài ra, Hoàng
Ngọc Nhi thấy vậy vội cản lại, "Mạc Thanh Hàn, người điên rồi sao, người lên cơn gì vậy.
Mac Thanh Hàn vậy mà vẫn không dừng động tác lại gạt tay nàng ra tiếp tục cởi áo, lại cười nói: "Vương phi, hôm nay người gọi tên bổn vương rất nhiều lần, lẽ nào trong lòng lại tâm niệm bồn vương như vậy?"
Tâm niệm cái đầu người, nàng thật muốn cho tên này một cú đấm, hàn nhiều loạn tâm nàng cũng thôi đi, giờ lại đi trêu chọc nàng. “Đủ rồi, người có biết mình đang làm gì hay không?”
Hoàng Ngọc Nhi vô cùng phẫn nộ nói. “Bổn vương đương nhiên biết, bổn vương muốn cùng người động phòng hoa chúc." "Tại sao? Ngài quên rằng người ngài yêu là Vương Thiên Tuyết sao, tại sao lại muốn "
Hoàng Ngọc Nhi chưa nói hết lời đôi môi đã bị khóa lại, nàng lại bị Mạc Thanh Hàn hôn, nụ hôn lần này lại là gì, lẽ nào cũng là xúc động nhất thời sao.
Trong lúc lợ đăng Mạc Thanh Hàn đã cạy mở rằng môi nàng luồn lách vào bên trong, Hoàng Ngọc Nhi bị hỗn đến thần hồn điên đảo không còn suy nghĩ được cái gì, hai mắt cũng nhằm lại cuốn theo nụ hôn của hàn không biết qua bao lâu Mạc Thanh Hàn cuối cùng cũng rời khỏi môi nàng lại nằm xuống bên cạnh,
Hoàng Ngọc Nhi lúc này choáng váng không nói được lời nào, mọi lời nói dường như bị chặn ở cổ không nói ra lời.
Lúc này lại nghe Mạc Thanh Hàn thở dài nói: “Đúng là người bồn vương yêu là Thiên Tuyết nhưng đó là lúc trước, còn hiện tại và tương lai, người bồn vương tâm niệm lại là..."
Nói đến đây Mạc Thanh Hàn cố ý dừng lại quan sát nét mặt của nàng, không hiểu sao tim của Hoàng
Ngọc Nhi lại đập nhanh chóng, nàng nín thờ nhìn hắn muốn nghe hắn nói tiếp nhưng Mạc Thanh Hàn lại không nói gì nữa, Hoàng Ngọc Nhi có chút sốt ruột, thúc giục nói: "Là ai?"
Mạc Thanh Hàn lại mim cười, ghé sát vào tai nàng nói: “Ngốc, lúc này người bồn vương tâm niệm chỉ có thể là vương phi của bổn vương."
Hoàng Ngọc Nhi biết được đáp án nhất thời sửng sốt không dám tin, hắn nói cái gì, người hắn tâm niệm là nàng sao, nàng không nghe nhầm chứ. “Sao có thể, rõ ràng ngài... Ta không tin" Hoàng
Ngọc Nhi hoàn toàn không tin vào những gì hắn nói, chuyện này quả không chân thật.
Nhìn biểu hiện của nàng Mạc Thanh Hàn lại lần nữa thờ dài nói: "Được, nàng không tin cũng không sao, bồn vương sẽ chứng minh cho nàng thấy "Ngài chứng minh thế nào?" Hoàng Ngọc Nhi nghi ngờ hỏi. “Chúng ta cứ chờ xem, bây giờ thì ngủ thôi." Nói rồi
Mạc Thanh Hàn kéo nàng ôm vào lòng. “Cái gì, ngủ sao?" Hoàng Ngọc Nhi kinh ngạc nói. "Đúng vậy, bây giờ là buổi trưa chúng ta không ngủ trưa lẽ nào nàng muốn động phòng hoa chúc, nếu nàng muốn bổn vương cũng có thể "Không cần, chúng ta vẫn nên ngủ đi." Nói xong
Hoàng Ngọc Nhi cũng giả vờ nhắm mắt lại.
Thấy nữ nhân trong ngực đã yên tĩnh Mạc Thanh Hàn cũng nhắm mắt ngủ.
Ban đầu Hoàng Ngọc Nhi chỉ giả vờ vậy thôi nhưng mùi hương trên người Mạc Thanh Hàn vô cùng dễ chịu, khiến nàng an tâm, trong lúc lơ đãng nàng cũng đã ngủ say.
Hai phu thê ở chỗ an giấc thì bên kia lại có người bực bội không tìm được người tâm sự.
Sau khi hoàn thành trận pháp hắn cho người đuổi giết Đồng Dao, đợi đến khi Ám Cách tìm được nàng nàng chỉ còn lại hơi thở thoi thóp. Ám Cách muốn trả thủ cho sư muội lại bị Đồng Dao ngăn cản, cuối cùng ông ta mới sống ẩn dật không màng thể sự giang hồ nữa. “ở đây không có chuyện của ta nữa ta đi trước.
Hoàng Ngọc Nhi bỗng nhiên lên tiếng nói, nói xong liên bước chân đi
Mạc Thanh Hàn thấy vậy cũng đi theo nàng, chỉ còn lại Trần Minh và Vũ Diệp không khí có chút đè nén, tâm đến nàng, muốn rời đi lại bị Vũ Diệp chặn lại.
Vũ Diệp muốn nói lại thôi, Trần Minh lại không quan “Trần Minh, ta muốn nói chuyện với người." "Vũ tiểu thư, ta lại không có để nói với người." Trần
Minh lạnh nhạt nói. “Ngươi, ta, ta chỉ muốn xin lỗi ngươi." Vũ Diệp nhỏ nhẹ nói. "Không cần thiết đâu." Trần Minh để lại một câu này rồi lướt qua nàng rời đi.
Vũ Diệp nhìn bóng lưng của hắn hai mắt đẫm lệ cuối cùng hắn vẫn không muốn tha thứ cho nàng.
Hoàng Ngọc Nhì rời đi lại cảm nhận được Mạc Thanh Hàn theo sau bước chân của nàng ngày một nhanh nhanh như thể muốn cắt đuôi hắn thì tức giận bước hơn, Mạc Thanh Hàn thấy người phía trước cố tình đi nhanh tới bắt lấy cánh tay nàng. "Hoàng Ngọc Nhi, tại sao lại tránh bồn vương."
Hai ngày nay hắn đi tìm nàng đều không thấy nàng ở Thanh Mai Viện, buổi sáng nha hoàn nói nàng xuống phòng bếp, hắn đến tìm thì nàng lại chạy về Thanh Mai Viện, buổi tối hắn đến tìm thì nàng lại đi ngủ sớm, cái này không phải cố tình tránh mặt hắn thì là gì, hắn cũng không hiểu sao nàng lại tránh mặt mình như vậy, trong lòng có chút bực bội khó chịu. Hoàng Ngọc Nhi bị hắn bắt lại cũng không nhìn mặt hần chỉ nói: "Vương gia đa tâm rồi, ta làm sao phải tránh mặt ngài."
Nghe vậy, Mạc Thanh Hàn cười lạnh nói: “Phải không, vậy người đi nhanh như vậy làm cái gì?” chóng quay về làm." Hoàng Ngọc Nhi bối rối nói. lý do lại tức giận vắng ra khỏi tay hắn, “Vương gia, Nghe nàng nói như vậy, không hiểu sao lừa giận “Ta nhớ còn chút chuyện phải làm nên muốn nhanh "Ngươi là vương phi có việc gì phải đến phiên người làm." Mạc Thanh Hàn lại tiếp tục truy hỏi. Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Trong lúc nhất thời Hoàng Ngọc Nhi không tìm được ngài đủ chưa, ta làm gì thì liên quan gì đến ngài." trong lòng hắn đột nhiên gia tăng, "Không liên quan sao, Hoàng Ngọc Nhi người quên mình là vương phi của bồn vương rồi sao, chuyện của người bổn vương là người có tư cách biết nhất."
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy cũng lạnh lùng nói: “Vương gia, ngài cũng quên rồi sao, chúng ta chỉ là quan tâm thì chuyện của ta ngài cũng đừng xen vào" phu thê trên danh nghĩa, chuyện của ngài ta không "Vương phi nói vậy có phải chỉ cần chúng ta là phu thể chính thức thì bồn vương có thể quan tâm đến chuyện của người sao."
Hoàng Ngọc Nhi không hiểu hắn nói gì, trong lúc mơ màng nàng lại bị hắn vác trên vai một mạch đi đến
Hàn Xá Cư. “Mạc Thanh Hàn, ngài làm cái gì, mau bò ta xuống" Bị hắn vác như vậy nàng vô cùng khó chịu, không ngừng dãy dụa tay chân còn liên tục đám vào lưng hàn nhưng hắn vẫn không chịu thả năng xuống. Nha hoàn nô bộc nhìn cảnh này thì hết hồn, ngay cả hai thị vệ canh giữ trước cửa viên cũng trố mắt nhìn, Mạc Thanh Hàn lại lạnh giọng ra lệnh, "Các người lại hết xuống đi."
Cho đến khi đi vào bên trong phòng Mạc Thanh Hàn mới để nàng xuống giường, không cho nàng kịp phản ứng đã nằm đè lên người nàng.
Hoàng Ngọc Nhi hốt hoảng muốn đẩy hắn ra nhưng người hắn rất nặng nàng không cách nào đẩy được, lại tức giận trừng mắt với hắn, "Mạc Thanh Hàn, ngài muốn làm cái gì, mau đứng lên." "Hỏi hay làm, bổn vương muốn cùng năng động phòng hoa chúc." Mạc Thanh Hàn nhấn mạnh bốn chữ sau.
Hoàng Ngọc Nhi nghe thấy liền mặt hồng tai đỏ, động phòng hoa chúc cái gì, nàng không nghe nhằm chứ, Mạc Thanh Hàn này lên cơn sao.
Lúc này Mạc Thanh Hàn lại cởi áo ngoài ra, Hoàng
Ngọc Nhi thấy vậy vội cản lại, "Mạc Thanh Hàn, người điên rồi sao, người lên cơn gì vậy.
Mac Thanh Hàn vậy mà vẫn không dừng động tác lại gạt tay nàng ra tiếp tục cởi áo, lại cười nói: "Vương phi, hôm nay người gọi tên bổn vương rất nhiều lần, lẽ nào trong lòng lại tâm niệm bồn vương như vậy?"
Tâm niệm cái đầu người, nàng thật muốn cho tên này một cú đấm, hàn nhiều loạn tâm nàng cũng thôi đi, giờ lại đi trêu chọc nàng. “Đủ rồi, người có biết mình đang làm gì hay không?”
Hoàng Ngọc Nhi vô cùng phẫn nộ nói. “Bổn vương đương nhiên biết, bổn vương muốn cùng người động phòng hoa chúc." "Tại sao? Ngài quên rằng người ngài yêu là Vương Thiên Tuyết sao, tại sao lại muốn "
Hoàng Ngọc Nhi chưa nói hết lời đôi môi đã bị khóa lại, nàng lại bị Mạc Thanh Hàn hôn, nụ hôn lần này lại là gì, lẽ nào cũng là xúc động nhất thời sao.
Trong lúc lợ đăng Mạc Thanh Hàn đã cạy mở rằng môi nàng luồn lách vào bên trong, Hoàng Ngọc Nhi bị hỗn đến thần hồn điên đảo không còn suy nghĩ được cái gì, hai mắt cũng nhằm lại cuốn theo nụ hôn của hàn không biết qua bao lâu Mạc Thanh Hàn cuối cùng cũng rời khỏi môi nàng lại nằm xuống bên cạnh,
Hoàng Ngọc Nhi lúc này choáng váng không nói được lời nào, mọi lời nói dường như bị chặn ở cổ không nói ra lời.
Lúc này lại nghe Mạc Thanh Hàn thở dài nói: “Đúng là người bồn vương yêu là Thiên Tuyết nhưng đó là lúc trước, còn hiện tại và tương lai, người bồn vương tâm niệm lại là..."
Nói đến đây Mạc Thanh Hàn cố ý dừng lại quan sát nét mặt của nàng, không hiểu sao tim của Hoàng
Ngọc Nhi lại đập nhanh chóng, nàng nín thờ nhìn hắn muốn nghe hắn nói tiếp nhưng Mạc Thanh Hàn lại không nói gì nữa, Hoàng Ngọc Nhi có chút sốt ruột, thúc giục nói: "Là ai?"
Mạc Thanh Hàn lại mim cười, ghé sát vào tai nàng nói: “Ngốc, lúc này người bồn vương tâm niệm chỉ có thể là vương phi của bổn vương."
Hoàng Ngọc Nhi biết được đáp án nhất thời sửng sốt không dám tin, hắn nói cái gì, người hắn tâm niệm là nàng sao, nàng không nghe nhầm chứ. “Sao có thể, rõ ràng ngài... Ta không tin" Hoàng
Ngọc Nhi hoàn toàn không tin vào những gì hắn nói, chuyện này quả không chân thật.
Nhìn biểu hiện của nàng Mạc Thanh Hàn lại lần nữa thờ dài nói: "Được, nàng không tin cũng không sao, bồn vương sẽ chứng minh cho nàng thấy "Ngài chứng minh thế nào?" Hoàng Ngọc Nhi nghi ngờ hỏi. “Chúng ta cứ chờ xem, bây giờ thì ngủ thôi." Nói rồi
Mạc Thanh Hàn kéo nàng ôm vào lòng. “Cái gì, ngủ sao?" Hoàng Ngọc Nhi kinh ngạc nói. "Đúng vậy, bây giờ là buổi trưa chúng ta không ngủ trưa lẽ nào nàng muốn động phòng hoa chúc, nếu nàng muốn bổn vương cũng có thể "Không cần, chúng ta vẫn nên ngủ đi." Nói xong
Hoàng Ngọc Nhi cũng giả vờ nhắm mắt lại.
Thấy nữ nhân trong ngực đã yên tĩnh Mạc Thanh Hàn cũng nhắm mắt ngủ.
Ban đầu Hoàng Ngọc Nhi chỉ giả vờ vậy thôi nhưng mùi hương trên người Mạc Thanh Hàn vô cùng dễ chịu, khiến nàng an tâm, trong lúc lơ đãng nàng cũng đã ngủ say.
Hai phu thê ở chỗ an giấc thì bên kia lại có người bực bội không tìm được người tâm sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.