Chương 58: Giúp Vũ Diệp
Sư Tử Bạch
29/05/2021
Thấy vương phi nhà mình lại thơ thần Tiểu Mai ra hiệu
Oanh Nhi im lặng, nàng lặng lẽ dẫn Oanh Nhi ra ngoài,
Vũ Diệp trên tay cầm một đĩa điểm tâm đang muốn mang về phòng ăn giữa đường lại đụng phải hai người nam nhân.
Nam nhân đi đầu không nói nhìn đến nam nhân đẳng sau Vũ Diệp lại có chút sững sở, hắn sao lại ở đây không phải đại sư huynh nói hắn đang ở núi Uyên
Minh sao.
Vũ Diệp nhìn chăm chăm vào Trần Minh, hắn lại lạnh lùng phớt lờ nàng làm Vũ Diệp có chút chột dạ, lẽ nào hắn vẫn chưa tha thứ cho nàng, đang muốn lên tiếng hỏi thăm thì Trần Minh lại nói: "Vương gia ta muốn nhanh chóng gặp Am Cách"
Mạc Thanh Vũ ở một bên nghe vậy lại nhìn Vũ Diệp nói: "Tiểu Diệp, chúng ta phải đi gặp Ám Cách, muội “Ta cũng muốn đi." Vũ Diệp vội vàng nói.
Trần Minh lại nói: “Ta muốn gặp riêng Ám Cách"
Nghe Trần Minh nói vậy Vũ Diệp iu xiu, hắn là không Vũ Diệp vẫn còn nhìn theo bóng dáng Trần Minh, hắn quả nhiên vẫn chưa tha thứ cho nàng. muốn nàng đi cùng, đợi hai người đi một khoảng xa
Vũ Diệp ôm đĩa bánh đi qua ngã rẽ lại đụng Hoàng
Ngọc Nhi đang đi tới. "Ai da." "Ai da."
Hai người đồng thời kêu lên một tiếng, đĩa điểm tâm cũng xém chút rớt xuống đất.
Hoàng Ngọc Nhi nhìn người đụng mình là ai lại thấy
Vũ Diệp hai mắt đỏ lên, nước mắt cũng sắp rơi xuống. “Ngươi không sao chứ?" Hoàng Ngọc Nhi lên tiếng hỏi thăm, vị tiểu thư này làm sao lại khóc rồi, lẽ nàng do đụng vào nàng bị đau nên khóc sao.
Vũ Diệp không trả lời lại khóc lớn hơn, Hoàng Ngọc Nhi bối rối không biết làm sao, đi tới vỗ lưng nàng an ủi: "Được rồi, người đừng khóc, là ta đụng người đau sao, ta xin lỗi người được chứ, người đừng khóc. “Người mà còn khóc người nào nhìn thấy lại bảo tà trêu người, cho nên cô nài nài, làm ơn nín đi được không.
Cho dù nàng có an ủi thế nào Vũ Diệp cũng không chịu nín, cho nên nàng dứt khoát để nắng ấy khóc cho đã không an ủi nữa ở một bên ăn điểm tâm. Tay nghề của trù nương ngày một có tiến triển, hương vị cũng có bảy phần giống nàng, đây là bánh su kem nàng chỉ trù dạy cho trù nương, xem ra trù nướng học rất nhanh.
Vũ Diệp khóc xong lại nhìn thấy Hoàng Ngọc Nhi ăn điểm tâm của mình có chút tức giận nói: "Ngươi, người, sao người dám ăn điểm tâm của ta?" “Sao hả, khóc mệt rồi sao, ta thấy người mãi khóc nên ăn giùm điểm tâm cho người. Trong địa chỉ còn lại một cái Hoàng Ngọc Nhi đang định ăn nốt thì Vũ
Diệp chạy tới lấy cái bánh bò vào miệng,
Vừa ăn vừa nói, "Người phải đến cho ta bốn cái kia
Hoàng Ngọc Nhi bật cười nói: “Bây giờ lại muốn ăn nhanh, có thể nói vì sao khóc rồi chứ?" rồi sao, đúng là tiểu cô nương khóc nhanh nin cũng
Vũ Diệp đã ăn xong cái bánh, lại quẹt miệng nói: "Hừ, người hỏi làm gì." “Ta thấy người một mình khóc lẻ loi nên muốn quan tâm một chút nếu người không cần thì ta đi." Hoàng
Ngọc Nhi đi được mấy bước lại bị Vũ Diệp gọi lại. "Ngươi, người đừng đi."
Nam Viện. hững không đếm xia, Mạc Thanh Vũ nhíu mày nhìn ông ta, Trần Minh lại có chút kích động, "Tiền bối, văn bối là Trần Minh từng nghiên cứu qua trận pháp của tiền bối, văn bởi vô cùng khâm phục tiền bối
Được khen ngợi Ám Cách cũng không hề hấn gì, những thứ đó đã là chuyện cũ ông không muốn nhắc lai.
Trần Minh không nàn lòng lại nói: "Vãn bối đến đây cũng chỉ muốn gặp mặt tiền bối một lần, không biết tiền bối có muốn cùng vãn bối nói chuyện đôi câu hay không. “Lão già như ta thì có gì mà nói với tuổi trẻ các người." Ám Cách hừ mũi nói. “Nghe nói tiền bối ngoài am hiểu về trận pháp ra còn tỉnh thông có thuật, không biết có thể cho văn bối Tình giáo hay không?" Mạc Thanh Vũ đột nhiên lên tiếng.
Am Cách nghe vậy có chút động lòng, ông ta ở đây mấy ngày cũng nhàm chán đánh cờ cũng không tồi. "Được thôi."
Bàn cờ được mang lên đầy đủ, ba người cùng ngồi xuống bàn nhưng chỉ có Ám Cách và Mạc Thanh Vũ cùng chơi, Trần Minh ở một bên quan sát.
Bên kia Hoàng Ngọc Nhi chờ mãi không thấy Vũ Diệp nói gì chán nản nói: “Người còn không nói ta đi thật đấy." Cô nương này có chuyện gì mà khó nói đến vậy.
Vũ Diệp thấy Hoàng Ngọc Nhi muốn đi mới bình tầm lại kể chuyện của mình, càng kể thanh âm càng nhỏ dán.
Hoàng Ngọc Nhi nghe xong thở dài, lại một người đau khổ vì tình, nàng coi như cũng đã hiểu sự tình. “Người theo đuổi hắn vậy người có thích hắn không?" “Ta đương nhiên thích hắn mới theo đuổi hắn rồi." Vũ
Diệp kích động nói.
Hoàng Ngọc Diệp lại lắc đầu, nói: "Vậy người còn cả cược với hắn làm gì?" “Ta, ta, ta lúc đó không suy nghĩ nhiều cũng không nghĩ được cách khác tiếp cận hắn." Vũ Diệp ấp ủng nói. “Vậy người cũng không thể sử dụng cách tiêu cực đó, tình cảm quan trọng nhất là chân thành, người làm vậy đã khiến hắn mất niềm tin vào người rồi." “Thật sao, hắn đã không còn tin ta nữa sao?" Không trách được thấy nàng hắn lại lộ vẻ lạnh nhạt như vậy.
Thấy Vũ Diệp buồn bã nàng cũng không nỡ nhìn, lại thở dài nói: “Cũng không hẳn như vậy, người muốn biết thì đi hỏi hắn.”
Chuyện tình cảm phải hai người tự nói chuyện với nhau mới giải thích được, người ngoài có nói gì cũng vô ích, nàng cũng không ở trong hoàn cảnh của bọn họ nàng không biết nhưng đổi lại là nàng ai dùng phương pháp đó khiến nàng yêu hắn nàng cũng sẽ tức giận, không tha thứ cho người đó.
Trần Minh đối với Vũ Diệp như vậy cũng có thể hiểu được, “Hắn sẽ không nói chuyện với ta." Ngay cả nhìn mặt nàng hắn cũng không muốn nhìn nói gì đến nói chuyện. “Tạo cơ hội là được, người nhờ đại sư huynh người giúp là được, vừa hay tối nay là thất tịch, không bằng chọn tối nay luôn đi."
Nghe Hoàng Ngọc Nhi nói Vũ Diệp lại suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý với cách này của nàng.
Vũ Diệp chạy đến thư phòng năn nỉ Mạc Thanh Hàn, còn lôi kéo cả Hoàng Ngọc Nhi theo, nàng sợ đại sư huynh không đồng ý mới kéo Hoàng Ngọc Nhi tới, không hiểu sao nàng có niềm tin nàng ấy sẽ có thể giúp nàng năm ni đại sư huynh,
Vũ Diệp không hề hay biết thái độ của nàng với Hoàng Ngọc Nhi đã dần chuyển biến.
Mạc Thanh Hàn nhìn hai nữ nhân trước mặt lại Vũ Diệp lạnh nhạt nói: “Người muốn hẹn hắn thì tự đi nói voi han." “Đại sư huynh, huynh cũng biết chuyện của ta và hắn, nếu ta nói hắn sẽ không đồng ý" Vũ Diệp bày ra khuôn mặt đáng thương nói.
Đáng tiếc Mạc Thanh Hàn không nhìn nàng tiếp tục xử lý công vụ lại lãnh đạm nói: "Tự làm tự chịu. “Đại sư huynh." Vũ Diệp tiếp tục nài nỉ nhưng Mạc
Thanh Hàn vẫn không cho nàng một cái nhìn, Vũ Diệp tôi nghiệp nhìn Hoàng Ngọc Nhi không kháng cự được ánh mắt của con của Vũ Diệp, nàng khụ hai tiếng nói: "Vương gia, nàng ấy dù gì cũng là sư muội của ngài, chắc ngài cũng muốn nàng hạnh phúc đúng không? Ngài coi như vì tương lai của
Vũ Diệp mà giúp nàng được không?"
Lúc này Mạc Thanh Hàn mới ngắng đầu lên nhìn nàng, “Chuyện này không liên quan đến người người đừng bận tâm.
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy mặt có chút tối tăm, “Vương gia, đúng là chuyện này không liên quan đến ta, là ta nhiều chuyện xen vào chuyện người khác."
Nàng lại nhìn Vũ Diệp nói: “Vũ Diệp, xin lỗi ta không giúp được người."
Oanh Nhi im lặng, nàng lặng lẽ dẫn Oanh Nhi ra ngoài,
Vũ Diệp trên tay cầm một đĩa điểm tâm đang muốn mang về phòng ăn giữa đường lại đụng phải hai người nam nhân.
Nam nhân đi đầu không nói nhìn đến nam nhân đẳng sau Vũ Diệp lại có chút sững sở, hắn sao lại ở đây không phải đại sư huynh nói hắn đang ở núi Uyên
Minh sao.
Vũ Diệp nhìn chăm chăm vào Trần Minh, hắn lại lạnh lùng phớt lờ nàng làm Vũ Diệp có chút chột dạ, lẽ nào hắn vẫn chưa tha thứ cho nàng, đang muốn lên tiếng hỏi thăm thì Trần Minh lại nói: "Vương gia ta muốn nhanh chóng gặp Am Cách"
Mạc Thanh Vũ ở một bên nghe vậy lại nhìn Vũ Diệp nói: "Tiểu Diệp, chúng ta phải đi gặp Ám Cách, muội “Ta cũng muốn đi." Vũ Diệp vội vàng nói.
Trần Minh lại nói: “Ta muốn gặp riêng Ám Cách"
Nghe Trần Minh nói vậy Vũ Diệp iu xiu, hắn là không Vũ Diệp vẫn còn nhìn theo bóng dáng Trần Minh, hắn quả nhiên vẫn chưa tha thứ cho nàng. muốn nàng đi cùng, đợi hai người đi một khoảng xa
Vũ Diệp ôm đĩa bánh đi qua ngã rẽ lại đụng Hoàng
Ngọc Nhi đang đi tới. "Ai da." "Ai da."
Hai người đồng thời kêu lên một tiếng, đĩa điểm tâm cũng xém chút rớt xuống đất.
Hoàng Ngọc Nhi nhìn người đụng mình là ai lại thấy
Vũ Diệp hai mắt đỏ lên, nước mắt cũng sắp rơi xuống. “Ngươi không sao chứ?" Hoàng Ngọc Nhi lên tiếng hỏi thăm, vị tiểu thư này làm sao lại khóc rồi, lẽ nàng do đụng vào nàng bị đau nên khóc sao.
Vũ Diệp không trả lời lại khóc lớn hơn, Hoàng Ngọc Nhi bối rối không biết làm sao, đi tới vỗ lưng nàng an ủi: "Được rồi, người đừng khóc, là ta đụng người đau sao, ta xin lỗi người được chứ, người đừng khóc. “Người mà còn khóc người nào nhìn thấy lại bảo tà trêu người, cho nên cô nài nài, làm ơn nín đi được không.
Cho dù nàng có an ủi thế nào Vũ Diệp cũng không chịu nín, cho nên nàng dứt khoát để nắng ấy khóc cho đã không an ủi nữa ở một bên ăn điểm tâm. Tay nghề của trù nương ngày một có tiến triển, hương vị cũng có bảy phần giống nàng, đây là bánh su kem nàng chỉ trù dạy cho trù nương, xem ra trù nướng học rất nhanh.
Vũ Diệp khóc xong lại nhìn thấy Hoàng Ngọc Nhi ăn điểm tâm của mình có chút tức giận nói: "Ngươi, người, sao người dám ăn điểm tâm của ta?" “Sao hả, khóc mệt rồi sao, ta thấy người mãi khóc nên ăn giùm điểm tâm cho người. Trong địa chỉ còn lại một cái Hoàng Ngọc Nhi đang định ăn nốt thì Vũ
Diệp chạy tới lấy cái bánh bò vào miệng,
Vừa ăn vừa nói, "Người phải đến cho ta bốn cái kia
Hoàng Ngọc Nhi bật cười nói: “Bây giờ lại muốn ăn nhanh, có thể nói vì sao khóc rồi chứ?" rồi sao, đúng là tiểu cô nương khóc nhanh nin cũng
Vũ Diệp đã ăn xong cái bánh, lại quẹt miệng nói: "Hừ, người hỏi làm gì." “Ta thấy người một mình khóc lẻ loi nên muốn quan tâm một chút nếu người không cần thì ta đi." Hoàng
Ngọc Nhi đi được mấy bước lại bị Vũ Diệp gọi lại. "Ngươi, người đừng đi."
Nam Viện. hững không đếm xia, Mạc Thanh Vũ nhíu mày nhìn ông ta, Trần Minh lại có chút kích động, "Tiền bối, văn bối là Trần Minh từng nghiên cứu qua trận pháp của tiền bối, văn bởi vô cùng khâm phục tiền bối
Được khen ngợi Ám Cách cũng không hề hấn gì, những thứ đó đã là chuyện cũ ông không muốn nhắc lai.
Trần Minh không nàn lòng lại nói: "Vãn bối đến đây cũng chỉ muốn gặp mặt tiền bối một lần, không biết tiền bối có muốn cùng vãn bối nói chuyện đôi câu hay không. “Lão già như ta thì có gì mà nói với tuổi trẻ các người." Ám Cách hừ mũi nói. “Nghe nói tiền bối ngoài am hiểu về trận pháp ra còn tỉnh thông có thuật, không biết có thể cho văn bối Tình giáo hay không?" Mạc Thanh Vũ đột nhiên lên tiếng.
Am Cách nghe vậy có chút động lòng, ông ta ở đây mấy ngày cũng nhàm chán đánh cờ cũng không tồi. "Được thôi."
Bàn cờ được mang lên đầy đủ, ba người cùng ngồi xuống bàn nhưng chỉ có Ám Cách và Mạc Thanh Vũ cùng chơi, Trần Minh ở một bên quan sát.
Bên kia Hoàng Ngọc Nhi chờ mãi không thấy Vũ Diệp nói gì chán nản nói: “Người còn không nói ta đi thật đấy." Cô nương này có chuyện gì mà khó nói đến vậy.
Vũ Diệp thấy Hoàng Ngọc Nhi muốn đi mới bình tầm lại kể chuyện của mình, càng kể thanh âm càng nhỏ dán.
Hoàng Ngọc Nhi nghe xong thở dài, lại một người đau khổ vì tình, nàng coi như cũng đã hiểu sự tình. “Người theo đuổi hắn vậy người có thích hắn không?" “Ta đương nhiên thích hắn mới theo đuổi hắn rồi." Vũ
Diệp kích động nói.
Hoàng Ngọc Diệp lại lắc đầu, nói: "Vậy người còn cả cược với hắn làm gì?" “Ta, ta, ta lúc đó không suy nghĩ nhiều cũng không nghĩ được cách khác tiếp cận hắn." Vũ Diệp ấp ủng nói. “Vậy người cũng không thể sử dụng cách tiêu cực đó, tình cảm quan trọng nhất là chân thành, người làm vậy đã khiến hắn mất niềm tin vào người rồi." “Thật sao, hắn đã không còn tin ta nữa sao?" Không trách được thấy nàng hắn lại lộ vẻ lạnh nhạt như vậy.
Thấy Vũ Diệp buồn bã nàng cũng không nỡ nhìn, lại thở dài nói: “Cũng không hẳn như vậy, người muốn biết thì đi hỏi hắn.”
Chuyện tình cảm phải hai người tự nói chuyện với nhau mới giải thích được, người ngoài có nói gì cũng vô ích, nàng cũng không ở trong hoàn cảnh của bọn họ nàng không biết nhưng đổi lại là nàng ai dùng phương pháp đó khiến nàng yêu hắn nàng cũng sẽ tức giận, không tha thứ cho người đó.
Trần Minh đối với Vũ Diệp như vậy cũng có thể hiểu được, “Hắn sẽ không nói chuyện với ta." Ngay cả nhìn mặt nàng hắn cũng không muốn nhìn nói gì đến nói chuyện. “Tạo cơ hội là được, người nhờ đại sư huynh người giúp là được, vừa hay tối nay là thất tịch, không bằng chọn tối nay luôn đi."
Nghe Hoàng Ngọc Nhi nói Vũ Diệp lại suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý với cách này của nàng.
Vũ Diệp chạy đến thư phòng năn nỉ Mạc Thanh Hàn, còn lôi kéo cả Hoàng Ngọc Nhi theo, nàng sợ đại sư huynh không đồng ý mới kéo Hoàng Ngọc Nhi tới, không hiểu sao nàng có niềm tin nàng ấy sẽ có thể giúp nàng năm ni đại sư huynh,
Vũ Diệp không hề hay biết thái độ của nàng với Hoàng Ngọc Nhi đã dần chuyển biến.
Mạc Thanh Hàn nhìn hai nữ nhân trước mặt lại Vũ Diệp lạnh nhạt nói: “Người muốn hẹn hắn thì tự đi nói voi han." “Đại sư huynh, huynh cũng biết chuyện của ta và hắn, nếu ta nói hắn sẽ không đồng ý" Vũ Diệp bày ra khuôn mặt đáng thương nói.
Đáng tiếc Mạc Thanh Hàn không nhìn nàng tiếp tục xử lý công vụ lại lãnh đạm nói: "Tự làm tự chịu. “Đại sư huynh." Vũ Diệp tiếp tục nài nỉ nhưng Mạc
Thanh Hàn vẫn không cho nàng một cái nhìn, Vũ Diệp tôi nghiệp nhìn Hoàng Ngọc Nhi không kháng cự được ánh mắt của con của Vũ Diệp, nàng khụ hai tiếng nói: "Vương gia, nàng ấy dù gì cũng là sư muội của ngài, chắc ngài cũng muốn nàng hạnh phúc đúng không? Ngài coi như vì tương lai của
Vũ Diệp mà giúp nàng được không?"
Lúc này Mạc Thanh Hàn mới ngắng đầu lên nhìn nàng, “Chuyện này không liên quan đến người người đừng bận tâm.
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy mặt có chút tối tăm, “Vương gia, đúng là chuyện này không liên quan đến ta, là ta nhiều chuyện xen vào chuyện người khác."
Nàng lại nhìn Vũ Diệp nói: “Vũ Diệp, xin lỗi ta không giúp được người."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.