Chương 19: Oanh Nhi
Sư Tử Bạch
29/05/2021
Hoàng Ngọc Nhị nghe vậy lại miêu tả cho lão bản, ông ta nghe xong vẫn lắc đầu nói không biết loại hoa này, Hoàng Ngọc Nhi có chút thất vọng nhưng mua được mấy loại coi như không công cốc.
Nằng lại đi dạo một vòng thấy Phong Lan cũng đẹp nên mua thêm một chậu Phong Lan Đỏ về đặt trong phòng.
Lão bản thấy nàng mua nhiều cũng niềm nở muốn giới thiệu thêm một vài chậu cảnh nữa, dạo này buôn bản ế ẩm, hôm nay mới có một vị tiểu thư đến mua hắn phải nắm bắt cơ hội. "Tiểu thư bồn tiệm có mấy loại hoa mới, ngài xem thử một chút "Không cần dầu, lần sau đi." Lão bàn này đúng là biết làm ăn, màng mua nhiều hoa như vậy rồi còn muốn nàng mua thêm, nói thật nàng thấy hoa ở đây cũng đẹp, muốn xem thêm chút nữa nhưng thấy thời gian không nhiều nán lại sẽ không kịp đi ăn. "Lão bản, tiệm của ông có vận chuyển cây cảnh không?" “Có, không biết tiểu thư muốn đưa đến đâu?" Lão bản nghe nàng hỏi liền hưng phần gật đầu, để kiếm thêm bạc hắn cũng sẽ nhận vận chuyển đến tận nhà cho khách. "Vậy đưa đến Ngũ vương phủ giúp ta." Nghe đến Ngũ vương phủ lão bản có chút giật mình, nữ tử này rốt cuộc có thân phận gì, nàng ăn mặc không cao sang, hoa lệ nhưng chất lượng y phục lại rất tốt, không phải là tiểu thiếp của Ngũ vương gia chứ nghĩ vậy hàn dò hỏi: “không biết nên để danh ngài là gì?"
Hoàng Ngọc Nhi suy nghĩ một chút lại nói: "Người cứ đưa đến sẽ có người nhận."
Đã ra ngoài rồi Hoàng Ngọc Nhi cũng muốn thưởng thức đồ ăn bên ngoài, nàng chọn một tửu lâu có nhiều khách ra vào nhất, thường chỗ nào có nhiều khách vào thi khẳng định đồ ăn trong đó sẽ rất ngon.
Đây là kinh nghiệm ăn uống ở hiện đại của nàng, trước khi chọn chỗ ăn nàng phải xem xem chỗ đó có đông khách hay không mới vào
Từu lâu này có tên là Tuyết Vũ, cái tên nghe thật hay, Hoàng Ngọc Nhi lôi kéo Tiểu Mai lên lầu hai “Vương phi, bạc của chúng ta không còn bao nhiêu Đột nhiên Tiểu Mai lên tiếng nói, mặt có chút ỉu xìu, nàng ra ngoài cũng chỉ mang vài lượng bạc phỏng thân, lúc nãy mua hạt giống cho vương phi đã hết một nửa rồi, hiện tại bạc trong túi sợ không thể trả đủ một bữa ăn, nhìn tửu lâu này xem chừng cũng rất mắc. "Không sao, ta có.” Hoàng Ngọc Nhi vui vẻ nói. “Ngài làm sao mà có." Tiểu Mai kinh ngạc hỏi, vương phi bình thường cũng có tiền tiêu vặt nhưng cũng không bao nhiêu, lại nói trước khi đi vương phi cũng không về viện lấy bạc, vậy làm sao mà có. “Lấy từ chỗ vương gia nha." Hoàng Ngọc Nhi hi hừng nói, trước khi ra ngoài nàng đã mượn Mạc Thanh Hàn ít bạc, lại nói bọn họ là phu thê lẽ nào hắn lại không cho nàng mượn.
Tiểu Mai cũng biết gần đây vương phi thay đổi vương gia cũng bớt khắt khe với vương phi hơn trước kia, nhưng không nghĩ vương phi lợi hại như vậy có thể mượn bạc từ chỗ vương gia.
Đồ ăn được mang tên Hoàng Ngọc Nhi gắp một miếng thịt kho tàu nếm thử, ừm, mùi vị không tệ, lại gắp một miếng cá, thơm ngon không có vị tanh, đầu bếp nấu ăn lại hợp ý nàng, hương vị đậm đà. "Tiểu Mai, đồ ăn ở đây đúng là ngon, lần sau ta nhất định lại đến." Hoàng Ngọc Nhi không nhịn được khen ngợi. Cũng không biết lần sau là khi nào, nhưng mà nhanh thôi, chỉ hai tuần nữa. Ăn xong Tiểu Mai hối thúc vương phi nhà mình hồi phù: "Vương phi trễ vậy rồi chúng ta cũng nên về thôi." “Ai nha, khó khăn lắm ta mới được ra ngoài, thoáng cái đã phải về." Hoàng Ngọc Nhi có chút để oải nhưng cũng gọi tiểu nhị tới tính tiền, đang lúc tính rời đi thì nghe thấy một giọng nói non nớt. "Tỷ tỷ mua giùm Oanh Nhi một bông hoa được không, mẫu thân Oanh Nhi bị bệnh cần tiền chữa trị, tỷ tỷ mua giùm Oanh Nhi đi."
Hoàng Ngọc Nhi nhìn bé gái trước mặt, khuôn mặt đáng yêu xinh xắn, ăn mặc có chút rách rưới nhưng lại sạch sẽ tươm tất, trên tay còn cầm một giò hoa hồng cùng vài loại hoa xen kẽ, nhìn còn rất tươi, nàng còn đang dùng đôi mắt long lanh nhìn nàng, Hoàng
Ngọc Nhi không nhịn được hỏi: “Tiểu muội muội người tên Oanh Nhi sao, mẹ của người mắc bệnh gì?"
Tiểu cô nương nghe hỏi đôi mắt có chút ướt át nghẹn ngào nói: “Mẹ muội bị nhiễm phong hàn không có tiền mua thuốc, tỷ tỷ có thể mua giúp ta một bông hay không, chỉ hai văn tiền thôi.
Phong hàn sao, nếu ở hiện đại đây chỉ là cảm lạnh mua thuốc uống liền khỏi nhưng ở đây lại khác, kỹ thuật y học thô sơ, chưa chế tạo được thuốc kháng sinh để lâu rất dễ nguy hiểm. “Muôi cần bao nhiều ngân lượng để mua thuốc?" "Đại phu nói phải có hai lượng mới có thể" Oanh Nhi nói xong cũng đã rơm rớm nước mắt, mẫu thân còn đang chờ nàng đầu, nàng nhất định phải kiếm được tiền mời đại phu, để được vào đây bán hoa nàng đã nhờ Hoa tỷ tỷ giúp đỡ, Hoa tỷ tỷ là tạp vụ ở đây khó khăn lắm mới đưa nàng vào được nhưng mà nãy giờ đi một vòng cũng không ai mua, bọn họ nhìn nàng đã xua đuổi chỉ có vị tỷ tỷ này còn hỏi han nàng mấy câu, nàng hy vọng tỷ tỷ sẽ mua. "Vậy số hoa này ta mua hết, đây là năm lượng muội mang về mời đại phụ, số còn lại mua chút gì đó bồi bổ cho mẫu thân muội" Hoàng Ngọc Nhi vừa nói vừa đem năm lượng bạc còn dư lại cho Oanh Nhi. Oanh Nhi mới đầu có vẻ do dự nhưng nghĩ đến mẫu thân ở nhà liền đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn tỷ tỷ muội sẽ không quên ân huệ của tỷ tỷ, sau này muội sẽ kiếm bạc trả lại tỷ tỷ
Hoàng Ngọc Nhi có chút bất ngờ, tiểu cô nướng nhìn có vẻ nhỏ tuổi nhưng đã hiểu chuyện rồi, thật hiểm, nàng không nhịn được đưa tay xoa đầu Oanh Nhi. “Được, muôi thật giỏi, ta là Hoàng Ngọc Nhi, ta chờ muội kiếm tiền trả ta, muội mau về nhà mua thuốc cho mẫu thân đi “Nhất định" Oanh Nhi quả quyết nói sau đó muốn rời đi lại bị nàng gọi lại. “Tiểu muội, khoan đã " “Tỷ tỷ có gì sao?" Tiểu cô nương nghi hoặc nhìn năng, "Hoa này muội lấy ở đâu." Hoàng Ngọc Nhi đưa một bông hoa nhỏ cho tiểu cô nương xem, nhìn bông hoa này nàng vô cùng kích động, đây đúng là hoa Tỷ Muội mà nàng đang tìm kiếm. "Nhà muội trồng nha." Tiểu cô nương nhìn bông hoa rồi nói.
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy càng thêm kích động, "Nhà muội trồng sao, vậy có giống hoa hay không?”
Thấy tiểu cô nương gật đầu nàng liền nói: "Vậy tiểu muội, muội có thể đem một ít đến Ngũ vương phủ hay không, muội có thể mang được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu ta mua hết "Được, Muôi sẽ mang đến cho tỷ, muôi tăng tỷ không lấy bạc" Tiểu cô nương cười tưới đáp, tỷ tỷ đã giúp nàng rồi sao nàng có thể lấy bạc của tỷ tỷ, hơn nữa hoa này nhà nàng cũng có rất nhiều,
Tiểu cô nương đúng thật là dễ thương, đợi nàng xuống cầu thang Hoàng Ngọc Nhi lại nói: “Tiểu Mai, chúng ta về thôi"
Đến cầu thang lại đụng phải một đoàn người đang tiền lên, trong đó có ba người nàng quen mặt, đi đầu là Vương Thiên Tuyết cùng Lý Mộng theo sau có
Vương Tuấn Khải cùng mấy nha hoàn, thị vệ.
Thấy nàng Vương Thiên Tuyết có vẻ ngạc nhiên hỏi: “Ngũ vương phi cũng đến đây ăn cơm sao?".
Nằng lại đi dạo một vòng thấy Phong Lan cũng đẹp nên mua thêm một chậu Phong Lan Đỏ về đặt trong phòng.
Lão bản thấy nàng mua nhiều cũng niềm nở muốn giới thiệu thêm một vài chậu cảnh nữa, dạo này buôn bản ế ẩm, hôm nay mới có một vị tiểu thư đến mua hắn phải nắm bắt cơ hội. "Tiểu thư bồn tiệm có mấy loại hoa mới, ngài xem thử một chút "Không cần dầu, lần sau đi." Lão bàn này đúng là biết làm ăn, màng mua nhiều hoa như vậy rồi còn muốn nàng mua thêm, nói thật nàng thấy hoa ở đây cũng đẹp, muốn xem thêm chút nữa nhưng thấy thời gian không nhiều nán lại sẽ không kịp đi ăn. "Lão bản, tiệm của ông có vận chuyển cây cảnh không?" “Có, không biết tiểu thư muốn đưa đến đâu?" Lão bản nghe nàng hỏi liền hưng phần gật đầu, để kiếm thêm bạc hắn cũng sẽ nhận vận chuyển đến tận nhà cho khách. "Vậy đưa đến Ngũ vương phủ giúp ta." Nghe đến Ngũ vương phủ lão bản có chút giật mình, nữ tử này rốt cuộc có thân phận gì, nàng ăn mặc không cao sang, hoa lệ nhưng chất lượng y phục lại rất tốt, không phải là tiểu thiếp của Ngũ vương gia chứ nghĩ vậy hàn dò hỏi: “không biết nên để danh ngài là gì?"
Hoàng Ngọc Nhi suy nghĩ một chút lại nói: "Người cứ đưa đến sẽ có người nhận."
Đã ra ngoài rồi Hoàng Ngọc Nhi cũng muốn thưởng thức đồ ăn bên ngoài, nàng chọn một tửu lâu có nhiều khách ra vào nhất, thường chỗ nào có nhiều khách vào thi khẳng định đồ ăn trong đó sẽ rất ngon.
Đây là kinh nghiệm ăn uống ở hiện đại của nàng, trước khi chọn chỗ ăn nàng phải xem xem chỗ đó có đông khách hay không mới vào
Từu lâu này có tên là Tuyết Vũ, cái tên nghe thật hay, Hoàng Ngọc Nhi lôi kéo Tiểu Mai lên lầu hai “Vương phi, bạc của chúng ta không còn bao nhiêu Đột nhiên Tiểu Mai lên tiếng nói, mặt có chút ỉu xìu, nàng ra ngoài cũng chỉ mang vài lượng bạc phỏng thân, lúc nãy mua hạt giống cho vương phi đã hết một nửa rồi, hiện tại bạc trong túi sợ không thể trả đủ một bữa ăn, nhìn tửu lâu này xem chừng cũng rất mắc. "Không sao, ta có.” Hoàng Ngọc Nhi vui vẻ nói. “Ngài làm sao mà có." Tiểu Mai kinh ngạc hỏi, vương phi bình thường cũng có tiền tiêu vặt nhưng cũng không bao nhiêu, lại nói trước khi đi vương phi cũng không về viện lấy bạc, vậy làm sao mà có. “Lấy từ chỗ vương gia nha." Hoàng Ngọc Nhi hi hừng nói, trước khi ra ngoài nàng đã mượn Mạc Thanh Hàn ít bạc, lại nói bọn họ là phu thê lẽ nào hắn lại không cho nàng mượn.
Tiểu Mai cũng biết gần đây vương phi thay đổi vương gia cũng bớt khắt khe với vương phi hơn trước kia, nhưng không nghĩ vương phi lợi hại như vậy có thể mượn bạc từ chỗ vương gia.
Đồ ăn được mang tên Hoàng Ngọc Nhi gắp một miếng thịt kho tàu nếm thử, ừm, mùi vị không tệ, lại gắp một miếng cá, thơm ngon không có vị tanh, đầu bếp nấu ăn lại hợp ý nàng, hương vị đậm đà. "Tiểu Mai, đồ ăn ở đây đúng là ngon, lần sau ta nhất định lại đến." Hoàng Ngọc Nhi không nhịn được khen ngợi. Cũng không biết lần sau là khi nào, nhưng mà nhanh thôi, chỉ hai tuần nữa. Ăn xong Tiểu Mai hối thúc vương phi nhà mình hồi phù: "Vương phi trễ vậy rồi chúng ta cũng nên về thôi." “Ai nha, khó khăn lắm ta mới được ra ngoài, thoáng cái đã phải về." Hoàng Ngọc Nhi có chút để oải nhưng cũng gọi tiểu nhị tới tính tiền, đang lúc tính rời đi thì nghe thấy một giọng nói non nớt. "Tỷ tỷ mua giùm Oanh Nhi một bông hoa được không, mẫu thân Oanh Nhi bị bệnh cần tiền chữa trị, tỷ tỷ mua giùm Oanh Nhi đi."
Hoàng Ngọc Nhi nhìn bé gái trước mặt, khuôn mặt đáng yêu xinh xắn, ăn mặc có chút rách rưới nhưng lại sạch sẽ tươm tất, trên tay còn cầm một giò hoa hồng cùng vài loại hoa xen kẽ, nhìn còn rất tươi, nàng còn đang dùng đôi mắt long lanh nhìn nàng, Hoàng
Ngọc Nhi không nhịn được hỏi: “Tiểu muội muội người tên Oanh Nhi sao, mẹ của người mắc bệnh gì?"
Tiểu cô nương nghe hỏi đôi mắt có chút ướt át nghẹn ngào nói: “Mẹ muội bị nhiễm phong hàn không có tiền mua thuốc, tỷ tỷ có thể mua giúp ta một bông hay không, chỉ hai văn tiền thôi.
Phong hàn sao, nếu ở hiện đại đây chỉ là cảm lạnh mua thuốc uống liền khỏi nhưng ở đây lại khác, kỹ thuật y học thô sơ, chưa chế tạo được thuốc kháng sinh để lâu rất dễ nguy hiểm. “Muôi cần bao nhiều ngân lượng để mua thuốc?" "Đại phu nói phải có hai lượng mới có thể" Oanh Nhi nói xong cũng đã rơm rớm nước mắt, mẫu thân còn đang chờ nàng đầu, nàng nhất định phải kiếm được tiền mời đại phu, để được vào đây bán hoa nàng đã nhờ Hoa tỷ tỷ giúp đỡ, Hoa tỷ tỷ là tạp vụ ở đây khó khăn lắm mới đưa nàng vào được nhưng mà nãy giờ đi một vòng cũng không ai mua, bọn họ nhìn nàng đã xua đuổi chỉ có vị tỷ tỷ này còn hỏi han nàng mấy câu, nàng hy vọng tỷ tỷ sẽ mua. "Vậy số hoa này ta mua hết, đây là năm lượng muội mang về mời đại phụ, số còn lại mua chút gì đó bồi bổ cho mẫu thân muội" Hoàng Ngọc Nhi vừa nói vừa đem năm lượng bạc còn dư lại cho Oanh Nhi. Oanh Nhi mới đầu có vẻ do dự nhưng nghĩ đến mẫu thân ở nhà liền đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn tỷ tỷ muội sẽ không quên ân huệ của tỷ tỷ, sau này muội sẽ kiếm bạc trả lại tỷ tỷ
Hoàng Ngọc Nhi có chút bất ngờ, tiểu cô nướng nhìn có vẻ nhỏ tuổi nhưng đã hiểu chuyện rồi, thật hiểm, nàng không nhịn được đưa tay xoa đầu Oanh Nhi. “Được, muôi thật giỏi, ta là Hoàng Ngọc Nhi, ta chờ muội kiếm tiền trả ta, muội mau về nhà mua thuốc cho mẫu thân đi “Nhất định" Oanh Nhi quả quyết nói sau đó muốn rời đi lại bị nàng gọi lại. “Tiểu muội, khoan đã " “Tỷ tỷ có gì sao?" Tiểu cô nương nghi hoặc nhìn năng, "Hoa này muội lấy ở đâu." Hoàng Ngọc Nhi đưa một bông hoa nhỏ cho tiểu cô nương xem, nhìn bông hoa này nàng vô cùng kích động, đây đúng là hoa Tỷ Muội mà nàng đang tìm kiếm. "Nhà muội trồng nha." Tiểu cô nương nhìn bông hoa rồi nói.
Hoàng Ngọc Nhi nghe vậy càng thêm kích động, "Nhà muội trồng sao, vậy có giống hoa hay không?”
Thấy tiểu cô nương gật đầu nàng liền nói: "Vậy tiểu muội, muội có thể đem một ít đến Ngũ vương phủ hay không, muội có thể mang được bao nhiêu thì mang bấy nhiêu ta mua hết "Được, Muôi sẽ mang đến cho tỷ, muôi tăng tỷ không lấy bạc" Tiểu cô nương cười tưới đáp, tỷ tỷ đã giúp nàng rồi sao nàng có thể lấy bạc của tỷ tỷ, hơn nữa hoa này nhà nàng cũng có rất nhiều,
Tiểu cô nương đúng thật là dễ thương, đợi nàng xuống cầu thang Hoàng Ngọc Nhi lại nói: “Tiểu Mai, chúng ta về thôi"
Đến cầu thang lại đụng phải một đoàn người đang tiền lên, trong đó có ba người nàng quen mặt, đi đầu là Vương Thiên Tuyết cùng Lý Mộng theo sau có
Vương Tuấn Khải cùng mấy nha hoàn, thị vệ.
Thấy nàng Vương Thiên Tuyết có vẻ ngạc nhiên hỏi: “Ngũ vương phi cũng đến đây ăn cơm sao?".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.